- Quái vật đặc biệt sinh trưởng tại Hoàng Tuyền hải, bị nó cắn một ngụm sẽ hóa thành bạch cốt, đại phôi đản, mau mau tới đánh với nó a!
- Ngươi hi vọng ta bị hóa thành bạch cốt như vậy?
- Hì hì!
Ục ục ục, Huyết Ngạc kia một cái xoay người lẻn vào đáy biển, chỉ bốc lên bọt nước liên tiếp. Bởi vì nơi này thần thức không thể mở rộng, nước biển lại là hắc hoàng vẩn đục, nó vừa ẩn xuống liền không còn cách nào bắt giữ đến hành tung của nó.
Ở trong Hoàng Tuyền hải, Huyết Ngạc chiếm cứ thiên đại ưu thế, là công là thủ toàn bộ do nó chiếm cứ chủ động! Hơn nữa, Lâm Lạc tuyệt không tin tưởng bên trong một vùng biển rộng như thế cũng chỉ có một con Huyết Ngạc.
Ầm!
Cũng không lâu lắm, thuyền nhỏ lần thứ hai bị nhấc lên, bên trong một mảnh Thủy Hoa tung toé, phía dưới hiện ra thân thể thật dài của Huyết Ngạc kia.
- Phượng cô nương, phiền phức ngươi điều khiển thuyền!
Lâm Lạc hét dài một tiếng, thân hình bay lên trời, hướng về Huyết Ngạc nhào tới.
Ục ục ục!
Huyết Ngạc này căn bản không cho Lâm Lạc cơ hội chính diện giao chiến, trực tiếp lặn xuống vào biển, bốc lên một chuỗi bọt nước.
Thân hình Lâm Lạc đứng ở trên mặt biển, hắn có Tử đỉnh bảo vệ, không sợ thi khí tập kích, mà mặc dù ở chỗ này bay gánh nặng rất lớn, nhưng chút thời gian này vẫn là không có vấn đề.
- Ha ha ha, người quái dị ngươi quá chậm!
Sư Ánh Tuyết không có tim không có phổi vỗ tay cười nhạo Lâm Lạc nói.
Lâm Lạc trở lại trên thuyền nhỏ, cùng Phượng Niệm Yên đồng tâm hiệp lực, cộng đồng đẩy mạnh lấy thuyền nhỏ phi hành, mặc dù tốc độ không thể cùng bọn hắn bình thường cấp tốc, nhưng tương đối nhanh đến mức kinh người.
Nhưng mà, đây là không sánh bằng Huyết Ngạc!
Vẻn vẹn nửa nén hương sau, ngoài khơi bình tĩnh lại nổi lên sóng lớn, bành, thuyền nhỏ bị đánh bay lên trời.
Lâm Lạc hét dài một tiếng, thân hình cấp nhào mà xuống, lần này hắn nhất định phải làm thịt con Huyết Ngạc đáng ghét này.
Huyết Ngạc kia chỉ có tu vi Sơ Vị Thần tầng hai, đương nhiên sẽ không cùng Lâm Lạc chính diện giao phong, mặc dù nó cũng không hề hình thành linh trí, nhưng trời sinh giả dối, muốn lợi dụng tác dụng của Hoàng Tuyền hải này tới mức cao nhất.
Ục ục ục, sau khi nó phát động một đòn, lại hướng về biển rộng lẻn đi.
Bành!
Lâm Lạc không chút nào chần chờ đuổi vào trong biển rộng!
Huyết Ngạc thấy hắn đuổi theo ngược lại không né, ở trong nước biển chập chờn lấy đuôi dài mạnh mẽ, mở ra miệng dài nhọn, lộ ra hai hàng răng cưa tựa như cương thiết.
Nó muốn làm lật thuyền nhỏ, chính là muốn để người ở bên trên tiến vào biển rộng. Mà ở nơi này cùng nó giao chiến, nó chí ít có thể tăng cao gấp đôi thực lực, mà đối thủ lại giảm xuống ba, bốn lần!
Hơn nữa thi thủy kỳ độc, dù là Trung Nguyên Thần cũng không thể chờ ở chỗ này bao lâu, phòng ngự rất nhanh sẽ bị thi độc công phá!
Ở chỗ này, nó chỉ cần dây dưa kéo lại đối thủ là thắng được!
Xoát, Huyết Ngạc bay khắp lên đạo đạo sóng nước, hướng về Lâm Lạc nhào tới, ở trong nước tác chiến có thể làm tốc độ của nó hoàn toàn được phát huy ra.
- Hừ!
Ánh mắt Lâm Lạc lạnh lẽo âm trầm, tử đỉnh ở trong thức hải phóng xạ ra đạo đạo khí lưu cao quý, đem thi khí hoàn toàn cách trở ở bên ngoài cơ thể, Thủy Hệ pháp tắc phát động, hắn cũng đồng dạng như cá gặp nước, một quyền đập tới.
Bành!
Đáy nước bỗng nhiên tạo thành từng đạo từng đạo dòng xoáy, Lâm Lạc ở bên trong nước tốc độ không kém Huyết Ngạc chút nào, chỉ chớp mắt đã bắn nhanh đến trước mặt Huyết Ngạc, hữu quyền đảo ra.
Huyết Ngạc kia ngược lại cũng hung tàn, tương tự không cam lòng yếu thế mở ra cái miệng lớn như chậu máu hướng về nắm đấm của Lâm Lạc táp tới. Nó cũng không cần cắn bị thương Lâm Lạc, mà là chỉ kéo đối thủ ở chỗ này, thi thủy sẽ thay nó tự động giải quyết kẻ địch.
Nhưng mà…
Đùng! Đùng! Đùng!
Một quyền này của Lâm Lạc oanh quá, miệng rộng của Huyết Ngạc trong nháy mắt băng liệt, hóa thành từng mảnh từng mảnh thịt nát rời khỏi thân thể, toàn bộ thân thể khổng lồ đang nhanh chóng tách rời, từng đoạn từng đoạn biến mất! Khi đầu nó băng diệt, trong nháy mắt khí tức hoàn toàn không có!
Thần hồn diệt!
Hai chân Lâm Lạc giẫm một cái, cả người đã trồi lên ngoài khơi, ánh mắt quét qua thấy được vị trí thuyền nhỏ, thân hình lướt xuống, giống như như cánh ve dừng ở trong thuyền, không có để thuyền nhỏ tạo nên một tia sóng lớn.
- Oa, người quái dị ngươi làm như thế nào?
Sư Ánh Tuyết ánh mắt lóe sáng.
- Cái gì làm sao làm được?
- Ngươi không có bị thi thủy tập kích đến a...
- Đó là lực phòng ngự của ta cường!
- Phi!
Sư Ánh Tuyết le lưỡi.
- Bổn ma vương rõ ràng không có tra đến ngươi ở xung quanh bày ra linh lực! Nga, Nữu Nữu biết rồi, nhất định là phá đỉnh kia có phải hay không?
Tự nhiên quên tiểu nha đầu này thần thức không trở ngại, làm sao cũng không thể gạt được nàng! Cũng đúng là như thế, để kế hoạch muốn ăn Phong Sở Liên của Lâm Lạc nhiều lần thất bại, thực là để hắn nghiến răng nghiến lợi a...
Lâm Lạc khẽ mỉm cười nói:
- Tiểu hài tử hỏi nhiều như vậy làm gì!
- Hừ, có cái gì ly kỳ. Đều là như vậy, mẫu thân đại nhân cũng không cho Nữu Nữu chơi Loạn Không Tiễn của nàng, đại nhân không có một cái có lương tâm, uổng Nữu Nữu đối với các ngươi tốt như vậy!
Sư Ánh Tuyết nhíu cái mũi nhỏ bất mãn nói.
Loạn Không Tiễn chính là Chủ thần khí của mẫu thân nàng a?
Lâm Lạc thầm nghĩ nói, nhưng Chủ thần khí quan hệ quá to lớn, không phải hắn keo kiệt, mà là bí mật Tử đỉnh bị tiểu nha đầu cùng Phượng Niệm Yên biết, ngược lại sẽ mang đến nguy hiểm cho các nàng, không thấy nhiều người biết tăm tích bảo tàng nào đó đều trở thành đối tượng truy sát sao?
Đương nhiên, kỳ thực tiểu nha đầu không cần hắn lo lắng, ngược lại là Phượng Niệm Yên mặc dù là Sơ Vị Thần đỉnh cao. Nhưng mà ở trước mặt bí mật cấp Thần Vương liền yếu đuối như hài tử.
Lâm Lạc bỏ qua đề tài này, vỗ sóng đẩy thuyền, tiếp tục hướng về một phương hướng của Hoàng Tuyền Hải hoả tốc đẩy mạnh.
Phía trước khả năng cất dấu nguy hiểm đáng sợ, nhưng từ khi bọn họ bước vào nơi này một bước bắt đầu, là không có đường lui, đường là mình lựa chọn, như vậy phải làm chuẩn bị đối mặt thật tốt.
Bên trong Hoàng Tuyền Hải đương nhiên sẽ không chỉ có một Huyết Ngạc, hai ngày sau bọn họ lại gặp được mười mấy Huyết Ngạc công kích. May mắn chính là, chí ít hiện tại Huyết Ngạc xuất hiện đều chỉ có Sơ Vị Thần cảnh, cho dù là Sơ Vị Thần đỉnh cao đều chỉ có phần bị Lâm Lạc một quyền đánh giết.
Phiền toái nhỏ mặc dù có, nhưng chuyện này cũng không hề là trọng điểm.
Bởi vì vị trí bọn hắn muốn đến lại đang không ngừng biến hóa lấy phương hướng! Giống như đó cũng là một chiếc thuyền bơi, đang không ngừng di động vị trí, làm cho Lâm Lạc bọn họ cũng nhất định phải không ngừng làm ra điều chỉnh.
Này liền khiến cho hiệu suất bọn họ tiến lên mất giá rất nhiều, đi rất nhiều đường rẽ. Một đường còn phải chịu đến Huyết Ngạc dây dưa, tốc độ này tự nhiên là càng thêm chậm.
Lại là bảy ngày sau.
Tất nhiên phải nương theo chiến đấu huyết tinh!
Đi ra một ngày sau, Lâm Lạc tiến nhập trong Dưỡng Tâm hũ, thiếu chút nữa đã quên một đại sự, hiện tại tiểu nha đầu đi, hắn và Phong Sở Liên rốt cục có thể thành tựu chuyện tốt rồi!
- Thối thối phu quân, ngươi muốn làm gì?
Phong Sở Liên đang nghỉ ngơi, nàng một mực có thói quen ngủ trưa, chỉ là trong Dưỡng Tâm hũ không có ngày đêm phân biệt, thời gian nghỉ ngơi của nàng cũng có chút hỗn loạn rồi.
Lâm Lạc ngã xuống giường, đem nữ vương tuyệt mỹ thơm ngào ngạt ôm vào trong ngực, đối với môi anh đào của nàng là một ngụm hung hăng hôn xuống. Trước kia mặc dù không có ăn, nhưng vẫn là có cơ hội chàng chàng thiếp thiếp, nhưng từ khi tiểu nha đầu đến rồi, hắn ngay cả cơ hội ôm Phong Sở Liên cũng cơ hồ không có, bị tiểu nha đầu nhìn chằm chằm vào quá chặt.
- Ngươi thật đẹp!
Lâm Lạc nhìn xem hai đồng tử như nước của nàng, tự đáy lòng nói.
- Đó là tự nhiên, bổn hậu là nữ nhân đẹp nhất dưới đời này, con rệp phu quân có thể cưới được bổn hậu, là phúc phận lớn nhất của ngươi!
Phong Sở Liên không khiêm tốn chút nào nói, mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo.
Lâm Lạc cười hắc hắc, đem nữ vương đại nhân áp dưới thân thể, bàn tay lớn chiếm hữu bộ ngực sữa kiên quyết no đủ của nàng, không nhẹ không nặng xoa nắn lấy, một bên hôn cổ ngọc của nàng, trêu đùa lửa tình của Phong Sở Liên.
Mắt phượng của Phong Sở Liên rất nhanh trở nên mê ly lên, mũi ngọc hé mở, trong môi đỏ nhẹ nhàng nỉ non. Đỉnh núi ở trong lòng bàn tay của Lâm Lạc trở nên cứng rắn, không ngừng dùng hạ thân ma sát lấy tiểu huynh đệ của Lâm Lạc, để cho hô hấp của hắn cũng trở nên ồ ồ lên.
- Sở Liên, ta muốn nàng!
- Ân!
Phong Sở Liên hai tay ôm lấy cổ Lâm Lạc, trong ánh mắt tràn đầy đều là tình ý.
Bàn tay lớn của Lâm Lạc hoạt động, triệt bỏ toàn bộ võ trang của nàng, ở trước mặt hắn hiện ra một cỗ ngọc thể đẹp tuyệt nhân gian, tinh xảo như là ngà voi. Đẹp đến để cho người sợ hãi thán phục, vậy mà để cho hắn sinh ra một loại xấu hổ không đành lòng khinh nhờn.
- Con rệp phu quân, đến…Phong Sở Liên phát ra yêu kiều rung động đến tâm can.
Lâm Lạc lập tức dục hỏa châm lại, đây là kiều thê của hắn. Hắn có quyền hưởng thụ ngọc thể nà, cũng có nghĩa vụ làm cho đối phương hưởng thụ đến nam nữ chi nhạc. Hắn ba đến hai lần xuống liền đem mình thoát đến tinh quang, cùng Phong Sở Liên ôm trở thành một đoàn, Tiểu Lâm Lạc ở giữa hai chân của nữ vương đại nhân diễu võ dương oai, tùy thời chuẩn bị công thành phạt trại.
- Người quái dị đáng giận!
Một tiếng nũng nịu vang lên, như là Lôi Minh ở bên tai Lâm Lạc vang vọng.
Hắn không khỏi cả kinh, tiểu huynh đệ lập tức uể oải không phấn chấn, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Sư Ánh Tuyết đang haut ay chống eo, hùng hổ mà trừng mắt nhìn hắn.
Ảo giác sao? Chẳng lẽ mình bị tiểu nha đầu để lại bóng ma tâm lý lớn như vậy?
- Người quái dị, nhanh đem đồ đạc xấu xa của ngươi thu lại! Còn có, buông tỷ tỷ đại nhân ra!
Sư Ánh Tuyết gào thét nói.
Không, không phải ảo giác!
Lâm Lạc vội vàng rút chăn qua, đắp lên thân thể trần truồng của hắn cùng Phong Sở Liên, trong nội tâm cực kỳ phiền muộn, trước kia đã bị Phượng Niệm Yên xông loạn qua một lần, lần này lại tới nữa, sớm muộn sẽ dọa hắn ra bóng ma tâm lý ah!
Ngược lại là Phong Sở Liên thập phần bình tĩnh, ở nàng xem ra trên đời ngoại trừ nàng cùng Lâm Lạc đều là người hầu đê tiện, bị người chứng kiến thì thế nào, giống như bị a miêu a cẩu vây xem, căn bản không xem ra gì.
- Ngươi, ngươi không phải là bị bắt về nhà sao?
Lâm Lạc cắn răng nói.
- Thật là đần đấy, chẳng lẽ Nữu Nữu sẽ không lại rời nhà trốn đi một lần sao?
Sư Ánh Tuyết mặt mũi tràn đầy tâm cao khí ngang.
Xin nhờ, rời nhà trốn đi cũng không phải sự tình sáng rọi gì, đừng một bộ vĩ đại như vậy a!
Lâm Lạc thở dài, cùng tiểu nha đầu tích cực hiển nhiên là một chuyện rất ngu xuẩn, mà hiển nhiên nàng có thể lần nữa từ trong nhà trốn tới, tất nhiên còn có thể lần thứ ba, lần thứ tư! Nếu luôn cố kỵ nàng, đời này còn có thể cùng Phong Sở Liên thực kết thành vợ chồng sao?
Không được, lúc này đây tuyệt đối không thể lại bị tiểu nha đầu quấy nhiễu!
Lâm Lạc trừng mắt:
- Tiểu nha đầu, bây giờ là thời điểm đại nhân xử lý chuyện đứng đắn, nhanh đi ra ngoài!
- Hừ, ngươi muốn tai họa tỷ tỷ đại nhân, còn muốn Bổn ma vương khoanh tay đứng nhìn?
Sư Ánh Tuyết oa oa kêu to.
- Người quái dị, ngươi quá không biết xấu hổ!
- Con rệp phu quân, đừng để ý tới nàng, mau tới!
Toàn thân Phong Sở Liên đã nhuộm một tầng mây đỏ, xinh đẹp đến không gì sánh được.
- Tỷ tỷ đại nhân…
Sư Ánh Tuyết ủy khuất đến như một con chó nhỏ, tội nghiệp mà nhìn xem Phong Sở Liên.
- Tiểu nha đầu, có nghe hay không!
Lâm Lạc dương dương đắc ý, có thể chế trụ nàng cũng chỉ có nữ Vương đại nhân.
- Hừ, người quái dị!
Sư Ánh Tuyết bỉu môi thoáng hiện mà ra.
- Gia hỏa chán ghét cuối cùng đã đi!
Lâm Lạc tâm tình sung sướng, lập tức dục hỏa đại phát, tiểu huynh đệ lại lần nữa sinh long hoạt hổ, tại chỗ suối cốc của Phong Sở Liên bồi hồi, chỗ đó đã sớm xuân thủy lan tràn rồi.
- Thật là khó chịu!
Phong Sở Liên cong thân trên mê người lên, hai ngực như Ngọc Sơn.
Lâm Lạc nào còn nhịn được, ở bên trong một tiếng thở nhẹ của nữ vương đại nhân, tiến nhập thân thể mê người của nàng.
Tuy Phong Sở Liên còn là lần đầu tiên, nhưng Thần linh há sẽ để ý thống khổ tí tẹo này, lập tức hưởng thụ lấy phong phú cùng sung sướng vô tận, dùng thanh âm mê người ngâm xướng ra một khúc hoan ca.
Mấy trăm năm mộng tưởng rốt cục đã nhận được thỏa mãn, trong nội tâm Lâm Lạc cực kỳ kích động, hơn nữa mật cốc của Phong Sở Liên căng đầy đến kinh người, để cho hắn mới chiến đấu hăng hái lập tức đạt đến đỉnh.
- Con rệp phu quân…
Phong Sở Liên chưa đủ mà lắc lư lấy cặp mông đầy đặn.
Lâm Lạc xấu hổ, tình huống không dùng được như thế là chưa từng có ở trên người hắn xuất hiện! Nhưng mị lực của Phong Sở Liên thật sự quá lớn, để cho hắn lập tức lại khỏe mạnh, bắt đầu triền miên một lần nữa.
Hai người mấy trăm năm mến nhau cuối cùng đã tới thời điểm nở hoa kết quả, tự nhiên là tình chàng ý thiếp, một khắc cũng không muốn rời nhau, thẳng đến một tháng sau, chúng nữ ghen tuông xông vào, lúc này mới khiến hai người rốt cục chịu đi ra.
Phong Sở Liên vốn là đẹp tuyệt nhân gian, hiện tại mới trở thành thiếu phụ, càng là nhiều hơn một phần thành thục kiều diễm, đừng nói đem Lâm Lạc mê đến đầu óc choáng váng, dù là chúng nữ cũng con mắt không có ly khai nàng, Sư Ánh Tuyết càng là ôm bắp đùi của nàng cọ khuôn mặt nhỏ nhắn.
Lâm Lạc ngẫm lại mình cũng đủ hoang đường, rõ ràng cùng Phong Sở Liên ở trên giường quấn quýt si mê lâu như vậy. Nhưng nữ vương đại nhân quả thật làm cho người tim đập thình thịch, để cho hắn sinh ra cảm khái anh hùng khí đoản, nhi nữ tình trường.
Nhưng hiện tại còn không phải thời điểm cùng chúng nữ tướng mạo tư thủ, hắn phải nhảy lên tới đỉnh Thần giới, nếu không tái xuất hiện tình huống đánh lén như Viêm Long Kiếm thì làm sao bây giờ?