Tiểu tử này nắm giữ Tử Đỉnh, tuy là tàn phá, nhưng mà là chủ thể của thần khí! Chỉ là một cái tàn phiến, vẫn là dưới tình huống không có trực tiếp tiếp xúc lại để cho hắn tấn chức Thần Vương, nếu có thể đạt được chủ thể kiện thần khí này, thì tính sao?
Tuổi thật của tiểu tử này tuyệt đối ở tầm ngàn tuổi!
Mẹ nó, ngàn tuổi tầm đó là Sơ Thần Cảnh đỉnh phong? Đây là tu luyện như thế nào đến, tốc độ nhanh đến làm cho người tức lộn ruột ah! Tuyệt đối là kiện thần khí!
Nếu chiếm thần thể của Lâm Lạc, kiện Chủ Thần Khí này là của mình rồi!
Chính thức nắm giữ một kiện Chủ Thần Khí!
Năm đó chỉ bằng bản thân có thể đối kháng mấy đại Thần Vương, nếu có một kiện Chủ Thần Khí tương trợ, hắn hoàn toàn có thể đem những đối đầu kia chết đánh!
Đúng vậy, đoạt thân thể Lâm Lạc sẽ để cho cảnh giới của hắn ngã xuống đến Sơ Vị Thần đỉnh phong, nhưng không có vấn đề gì, kế tiếp sẽ là hai đại cảnh giới Trung Nguyên Thần, Thượng Thiên thần cần vượt qua. Tiểu tử kia đã có thể ngàn năm đi đến một bước này, hai đại cảnh giới kế tiếp ở dưới sự trợ giúp của thần khí lại cần bao lâu?
Huống chi Minh Hà Vương hắn đã từng là Thần Vương, có được pháp tắc lĩnh ngộ Thần Vương cấp nguyên vẹn, cần thiết cũng chỉ có lực lượng tích lũy, ở dưới sự trợ giúp của Tử Đỉnh nhất định có thể vô hạn rút ngắn quá trình này.
Không tệ không tệ, đúng là như thế!
Chiếm thân thể tiểu tử này! Nhục thể của mình tuy phát huy không ra lực lượng gì, nhưng thần hồn là Thần Vương cấp, đủ để nhẹ nhõm trấn giết linh hồn nho nhỏ của Lâm Lạc.
- Tiểu tử, đây là ngươi tự tìm đấy!
Minh Hà Vương cười ha ha, đỉnh đầu đột nhiên vỡ tan, bay vụt ra một đạo ô quang, tật hướng đỉnh đầu Lâm Lạc vọt tới, tốc độ cực nhanh, căn bản không phải Lâm Lạc có thể né tránh.
Mà thân thể của hắn vốn chỉ là dưới tác dụng của thần hồn mới miễn cưỡng bảo tồn, thần hồn này vừa rời thể mà đi, cả người lập tức hóa thành tro bụi, ngay cả thần cốt vô cùng chắc chắn cũng lập tức trở nên cháy đen, sau đó tan rã.
Vẻn vẹn chỉ còn lại một khỏa Thần hạch chớp động lên Thất Thải!
Còn có… bành, một đạo nhân ảnh xuất hiện, kiếm quang lạnh thấu xương, rõ ràng là Cách Thương!
Thằng này rõ ràng còn không có bị Minh Hà Vương nuốt, nhưng cũng không khá hơn chút nào, nửa người đã bị hút khô, lộ ra nửa thân bạch cốt, tuyệt đối là nhìn thấy mà giật mình! Có thể kiên trì đến bây giờ cũng đầy đủ kinh diễm rồi, bởi vì ba người khác đã bị Minh Hà Vương hoàn toàn tiêu hóa hết!
Cách Thương trú kiếm mà đứng, thân thể biến mất đang lấy tốc độ thật chậm một lần nữa sinh ra.
Đây là thần huyết của hắn đã bị rút sạch sẽ, muốn phục hồi thân thể như cũ là rất khó khăn.
- Oa, không hổ là tiên phong Đại tướng quân của Bổn ma vương, rõ ràng còn sống!
Sư Ánh Tuyết hai mắt đại phóng dị sắc.
- Còn không mau tạ ơn Bổn ma vương ân cứu mạng!
Tuy Minh Hà Vương là bị Lâm Lạc đánh cho tàn phế, nhưng ai bảo nàng cùng Lâm Lạc quen thuộc như vậy, công lao này ghi tạc ở trên người ai không đều đồng dạng!
Tuy Cách Thương bị Minh Hà Vương nuốt vào trong bụng, nhưng đối với tình huống bên ngoài vẫn hiểu rõ. Hắn dùng nửa bên mặt lộ ra dáng tươi cười:
- Hiện tại cao hứng không khỏi quá sớm, tiểu tử này đang cùng thần hồn của Minh Hà Vương tranh đoạt quyền khống chế thân thể, nếu như hắn thất bại…
Đinh!
Cách Thương chấn kiếm mà lên, chỉ có một con mắt lạnh thấu xương mà nhìn chằm chằm vào Lâm Lạc, sát ý đằng đằng.
Nếu như là Minh Hà Vương chiếm cứ thân thể Lâm Lạc, như vậy hắn sẽ không chút do dự xuất kiếm, mặc dù là Lâm Lạc cứu hắn đi ra.
Sư Ánh Tuyết chiêu qua Tử Kim Thiềm Thừ, khoanh chân ngồi ở trên đỉnh đầu con cóc lớn, một bên lấy ra hạt dưa cắn ăn nói:
- Không có việc gì không có việc gì, người quái dị bổn sự khác không có, chỉ là mệnh đặc biệt cứng, xấu lão quái là tự mình muốn chết!
Cách Thương quét mắt nhìn nàng, lại rõ ràng đem trường kiếm thu vào, tựa hồ thập phần tin tưởng sức phán đoán của tiểu nha đầu này. Đan điền không gian của hắn đã bị Minh Hà Vương sinh sinh lách bạo, lúc này cũng không có đan dược có thể dùng, chỉ có thể vận chuyển linh lực, nhanh chóng sinh trưởng thân thể.
Phượng Niệm Yên chú mục nhìn Lâm Lạc, thần sắc chuyên chú, nàng hết sức kỳ quái, vì cái gì mình sẽ có một loại cảm giác lo lắng.
Cái này là cái gọi là tình bạn sao?
Bằng hữu, thật sự là một loại đồ vật rất phiền toái, phải quan tâm lẫn nhau, giúp đỡ cho nhau!
Nàng thích một người một kiếm tung hoành Thiên Địa, có người bằng hữu thật phiền toái ah, luôn phải lo lắng lấy đối phương!
Nhưng cảm giác lo lắng người khác tựa hồ cũng không có hỏng bét như vậy, tuy trong nội tâm khó chịu, rồi lại có một loại cảm giác phong phú.
- Hách…
Đúng vào lúc này, Lâm Lạc đột nhiên lưỡi đầy sấm mùa xuân, bộc phát ra một tiếng rống to.
Lâm Lạc cùng Minh Hà Vương ở bên trên thần hồn giao thủ chỉ là một hồi ngắn ngủn.
Minh Hà Vương dùng khí thế Thần Vương cấp thẳng phá mà vào, cường hoành giết đến thức hải của Lâm Lạc, muốn một lần hành động phá hủy ý thức của Lâm Lạc, trở thành chủ nhân mới của cỗ thân thể này, đem đại cơ duyên của Lâm Lạc chuyển biến thành của mình.
Ở hắn suy nghĩ, cử động lần này tất nhiên là quân lâm thiên hạ, dễ dàng có thể đè chết Lâm Lạc!
Hắn mang theo Vô Thượng bá khí, vô cùng kiêu ngạo xuất hiện ở phía trên thức hải của Lâm Lạc, cũng không nói chuyện, thần hồn hóa thành bóng người lập tức một chưởng đánh ra, nhắm Lâm Lạc trấn áp mà đi.
- Lão quái, dám ở trong thân thể của ta khai chiến, thật đúng là không biết sống chết!
Lâm Lạc nhàn nhạt nói ra, dưới thân Tử Đỉnh nhẹ nhàng một chuyến, phóng xuất ra nghìn vạn đạo tử khí, nhẹ nhõm hóa giải công kích của Minh Hà Vương.
- Bớt lắm mồm, ngươi hết thảy tất cả đều sẽ trở thành của bản tọa!
Minh Hà Vương cổ đãng thần thức phát ra gào thét, thân hình đập ra, hóa thành một cái miệng ngập trời, hướng về Lâm Lạc một ngụm cắn xuống.
Ông!
Tử Đỉnh hiện lên, lập tức mở lớn vô số lần, hướng về Minh Hà Vương phản thôn phệ mà đi.
Xoát, Minh Hà Vương lập tức biến mất ở trong Tử Đỉnh.
- Ah…
Một tiếng hét thảm, một cánh tay của Minh Hà Vương từ chỗ tàn phá của Tử Đỉnh dò xét đi ra, tiếng kêu thảm thiết cũng là cuồn cuộn dương động toàn bộ thức hải. Cánh tay của hắn huy vũ vài cái, lập tức lại bị giật trở về, kêu thảm thiết im bặt mà dừng.
Nhưng chỉ vẻn vẹn một hơi sau, Minh Hà Vương kêu thảm thiết lại vang lên, một tay lại dò xét đi ra, nhưng lần này chỉ là một bàn tay mà thôi, sau đó, lại bị giật trở về.
Kêu thảm thiết lần nữa đình chỉ, hồi lâu sau cũng không có lại vang lên lần nữa!
Đường đường một đời Thần Vương, cứ như thế triệt để vẫn lạc rồi?
Lâm Lạc lộ ra thật bất ngờ.
Hắn biết rõ Tử Đỉnh cường đại, nhưng Minh Hà Vương là Thần Vương ah, cùng Chủ Thần Khí là một cái cấp bậc, nhẹ nhàng trấn giết như vậy, ngay cả một tia chống cự ra dáng cũng không có gặp được!
- Tuy đẹp cũng không sánh bằng phu nhân!
Lâm Lạc cười nói, đây cũng không phải vuốt mông ngựa, dung mạo của Đinh Đại Dung xác thực xinh đẹp tuyệt luân, hơn nữa dáng người nàng đẹp đẽ, chính là vưu vật có thể làm cho nam nhân điên cuồng!
- Khanh khách!
Đinh Đại Dung cười đến hua cành loạn chiến, cuối cùng xoay người lại, trong ánh mắt chớp động lên một tia trêu tức.
- Bớt nịnh nọt đi, nếu ta xinh đẹp như thế, lúc trước Lâm công tử như thế nào lại cự tuyệt Phi Vũ thiên sương đại nhân?
Sách, lật lên nợ cũ rồi!
Nữ nhân ah, là động vật rất mang thù! Đã qua bốn ngàn năm, nàng vẫn là tinh tường nhớ kỹ việc này! Đối với một nữ nhân tự phụ tuyệt lệ, lại xác thực tuyệt lệ mà nói, không có sự tình so với đây càng để cho nàng phẫn nộ.
Đừng nói bốn ngàn năm, dù là bốn ức năm, bốn nguyên kỷ nàng cũng sẽ không quên!
Lâm Lạc cười ha ha, liền muốn bỏ qua đề tài này, hiển nhiên nữ nhân này hôm nay gọi hắn tới chính là vì phát tiết lửa giận tích góp từng tí một gần bốn ngàn năm thoáng một phát, có thể trốn thì trốn a, đây chính là vạn mủi tên bắn tim, nằm cũng có thể trúng tên đấy.
Nhưng Đinh Đại Dung lại không thuận theo không buông tha nói:
- Lâm công tử, ta ở đâu không xứng với ngươi? Chẳng lẽ bởi vì là quả phụ, ngươi liền xem thường ta?
- Đâu có đâu có!
Lâm Lạc vò đầu bứt tai, hắn không sợ người khác cùng hắn mạnh bạo, thế nhưng mà một nữ nhân nũng nịu tự oán buồn bã như vậy, hắn thật sự là ngoan tâm không nổi. Vắt hết óc hắn mới nói:- Là phu nhân để ta tự ti mặc cảm, là tại hạ không xứng! Không xứng!
- Hừ, nghĩ một đằng nói một nẻo!
Đinh Đại Dung nhìn khuôn mặt kiên nghị của Lâm Lạc, trong lòng có cổ ý niệm khác thường.
Muốn nói không có Triệu Uyển Bạch thay làm mối, cũng không có Lâm Lạc quả quyết cự tuyệt, bốn ngàn năm này nàng sớm quên Lâm Lạc đến cặn bã cũng không thừa rồi. Nhưng Lâm Lạc không lưu tình chút nào mà cự tuyệt, thậm chí vì "trốn nàng" mà cam nguyện tiến nhập Minh Ngục chiến trường, đây đối với Đinh Đại Dung mà nói không thể nghi ngờ là vô cùng nhục nhã!
Nàng làm sao có thể phục?
Thằng này bằng cái gì cự tuyệt mình? Nàng lớn lên rất xấu sao? Lại để cho tên khốn kia vì trốn nàng mà vào Minh Ngục chiến trường?
Mỗi lần yên tĩnh, trong đầu của nàng không tự chủ được mà hiện lên bóng dáng Lâm Lạc, sau đó bị nàng hận đến nghiến răng, đều có xúc động xông vào Minh Ngục chiến trường đi chất vấn Lâm Lạc.
Chính là bởi vì ngày nhớ đêm mong, Lâm Lạc cũng thành công khắc vào trong đầu của nàng, bị nàng lật qua lật lại nguyền rủa.
Có đôi khi, hận cùng yêu bất quá là một đường chênh lệch.
Nàng cơ hồ mỗi ngày đều nghĩ tới Lâm Lạc một lần, cái này bốn ngàn năm trôi qua, đã hoàn toàn khắc ở trong lòng của nàng, thật sự không cách nào nói rõ ràng đến tột cùng là cảm xúc như thế nào.
Hơn nữa, Lâm Lạc cũng đáng được nữ nhân ái mộ! Không phải sao, chỉ là một danh hiệu đổ thạch đại sư cũng đủ để cho hắn trở thành thượng khách của các đại gia tộc, huống chi còn chiến thắng Vệ Thập Thất xưng bá đấu thú trường vài tỷ năm, tiềm lực cường đại đến đáng sợ!
Lâm Lạc cũng không biết tâm tình nàng phức tạp như thế, hắn không sai biệt lắm đã quên Đinh Đại Dung, với hắn mà nói, Đinh Đại Dung bất quá là mỹ nữ đáng giá thưởng thức, trừ đó ra, lại có thể ở trong lòng hắn lưu lại gợn sóng gì?
- Phu nhân còn có gì phân phó không?
Hắn không muốn đối mặt một oán phụ, còn không bằng ôm Phong Sở Liên tâm tình đây này.
- Lâm công tử thật đúng là một ngày kiếm tỷ bạc, ngay cả công phu cùng ta nói mấy câu cũng không chịu cho?
Đinh Đại Dung ai oán nói, một nửa là giả vờ, bởi vì nàng vốn là loại nữ nhân sử dụng mị lực, một nửa khác nha, là thực sự trong nội tâm khó chịu!
Cái thằng khốn này, không có nói vài lời liền muốn đi rồi hả? Mình làm hắn chán ghét như vậy?
Đinh Đại Dung có một loại cảm giác bộ ngực bị chọc giận muốn nổ!
Lâm Lạc cười hắc hắc nói:
- Phu nhân chê cười rồi, tại hạ chỉ là sợ trì hoãn chính sự của phu nhân, dù sao tại hạ chỉ là tiểu nhân vật không có việc gì, nhưng phu nhân là kinh doanh lấy một sòng bạc, không thể so sánh nổi!
- Vậy ta nguyện ý rút ra, chắc hẳn Lâm công tử cũng sẽ không cự tuyệt cùng ta nói chuyện tâm tình a?
Đinh Đại Dung hé miệng cười cười, mắt mị như sóng, phong tình vô hạn, ôn nhu làm nũng, vốn là bổn sự bẩm sinh của nữ nhân, huống chi nàng vẫn là cao thủ của đạo này?
Nàng đã nói như vậy rồi, Lâm Lạc còn cự tuyệt thế nào? Lại nói tiếp Đinh Đại Dung chẳng những cùng hắn không cừu không oán, trái lại còn có mấy phần chiếu cố chi ý, chút mặt mũi này phải cho a.
Chứng kiến miễn cưỡng trên mặt hắn, Đinh Đại Dung có một loại xúc động dẫm nát Lâm Lạc dưới chân, mãnh liệt bạo lực, ngay cả khuôn mặt quyến rũ cũng đã có vài phần run rẩy.
Nhẫn!
Nàng đối với chính mình nói, cái thằng khốn này cũng dám đối đãi nàng như thế? Hảo hảo hảo, nàng không mê hắn đến thần hồn điên đảo, sau đó vô tình, tiêu sái xoay người rời đi, hưởng thụ bộ dáng đáng thương của hắn quỳ gối cầu khẩn!
Nghĩ như thế, tâm tình của Đinh Đại Dung đột nhiên trở nên tốt lên, xem như tìm cho mình lý do cùng Lâm Lạc tiếp tục ở chung, về phần là thật là giả, chính nàng cũng không biết, càng không muốn đi biết rõ.
Đinh Đại Dung mời Lâm Lạc đến trong đình nghỉ mát ngồi xuống, để cho thị nữ đưa trà thơm, cùng Lâm Lạc tinh tế thưởng thức, một bên hỏi hắn sự tình ở trong Minh Ngục chiến trường.
Lâm Lạc lấy chút ít sự tình không quan trọng nói với nàng, ví dụ như cùng Liễu, Lỗ hai nhà kết thù kết oán, nhưng quan hệ đến Minh Hà Vương, mảnh vỡ Tử Đỉnh, tự nhiên là một chữ cũng khó có khả năng nói, mỹ nhân kế cũng vô dụng!
Đợi cho sắc trời đem muộn, Đinh Đại Dung cũng không thể lại lưu Lâm Lạc, chỉ phải sai người đưa hắn trở về, sau đó ôm kính hối tiếc, mỹ nhân trong kính mê người, ngay cả chính nàng cũng thấy tim đập thình thịch, nhưng rõ ràng có người có mắt không tròng, thật sự là tức chết nàng!
...
Trở lại khách sạn, lúc nói đến Đinh Đại Dung mời, chúng nữ đều đối với Lâm Lạc đùa giỡn, nói hắn lừa gạt đến một mỹ nhân nũng nịu, để cho Lâm Lạc lắc đầu liên tục.
Kỳ thật hắn muốn nữ nhân còn không đơn giản, bằng vào tên tuổi "Đổ thạch đại sư" của hắn cũng không biết có bao nhiêu mỹ nữ nguyện ý quấn lại!
Cho dù ở hạ giới, Địa Nguyên, Thiên Hợp, Thích Biến cảnh võ giả thê thiếp trên trăm, để giải quyết vấn đề phương diện sinh dục, quy mô hậu cung như Lâm Lạc căn bản không tính là khổng lồ. Chỉ là hắn rất thấy đủ, những kiều thê mỹ thiếp này đã đầy đủ thỏa mãn hắn truy cầu đối với sắc đẹp, tiếc nuối duy nhất vẫn là con nối dõi, đến bây giờ chỉ có một.
Nghĩ đến Lâm Tiêu Dương, Lâm Lạc tính tính toán toán bốn ngàn năm đi qua, không biết hạ giới có tin tức về nhi tử hay không, mai còn phải đi gặp Đinh Đại Dung, dùng thần chi thí luyện tràng của nàng câu thông hạ giới, tìm người Bách Quả tinh hỏi tình huống một chút.