Lâm Lạc hừ lạnh một tiếng, hai đấm căn bản không có một tia dừng lại, y nguyên hoàn toàn áp chế Tân Vệ hai nhà, chiến ý phóng lên trời, như là một đạo Nộ Long ở đỉnh đầu của hắn xoay quanh.
- Lâm Lạc, ngươi thật quá mức!
Đinh Đại Dung nũng nịu nói.
Rõ ràng coi lời của nàng trở thành gió bên tai, thật sự quá ghê tởm! Thằng này, thật là làm cho người ghi hận!
- Người không phạm ta, ta không phạm người!
Lâm Lạc rốt cục mở miệng.
- Bất quá, phạm đến trên đầu của ta, ta cũng không quan tâm máu chảy thành sông!
- Trong Phi Vũ thành, há có thể cho phép ngươi làm ẩu!
Đinh Đại Dung nghiêm nghị nói ra.
Lâm Lạc hừ lạnh một tiếng:
- Những lời này, ngươi sớm nên nói với người của hai nhà này!
- Nhanh chóng dừng tay, đợi ta bẩm báo Phi Vũ thiên sương đại nhân, nàng nhất định sẽ trả ngươi một cái công đạo!
- Không cần làm phiền vị đại nhân kia, thiếu nợ của ta, tự ta đến đòi lại!
Lỗ đen của Lâm Lạc đã đạt đến cực hạn, mỗi một quyền đều làm Tân Vệ hai nhà liều mạng mới có thể miễn cưỡng chèo chống.
Đinh Đại Dung tức giận đến thân thể mềm mại phát run, nàng không phải quan tâm Tân Vệ hai nhà chết sống, mà là loại thái độ này của Lâm Lạc đối với nàng!
- Đều ra tay, tách bọn hắn ra cho ta!
Đinh Đại Dung đem cổ lửa giận này phát đến trên người ngũ đại gia tộc khác.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, lại không ai ra tay!
Chuyện cười, chiến lực của Lâm Lạc có thể so với Phi Vũ thiên sương! Nếu như là bản thân Phi Vũ thiên sương hạ lệnh, bọn hắn có lẽ sẽ ở dưới uy áp kiên trì lên, nhưng Đinh Đại Dung bất quá là người phát ngôn của Triệu Uyển Bạch, mọi người chỉ có thể làm như không nghe thấy rồi!
Không lên, cuối cùng cũng chỉ là bị Triệu Uyển Bạch mắng một trận, nhưng nhảy lên, cái kia chính là đắc tội một người có được chiến lực của Thượng Thiên thần, đơn giản như vậy ai sẽ không tính toán?
Đinh Đại Dung càng thêm tức giận, nàng quay đầu lại nhìn về phía phu xe cùng thị nữ kia:
- Các ngươi ra tay!
- Phu nhân.
Xa phu cùng thị nữ đều là sắc mặt khó coi, tuy không dám đối cứng Đinh Đại Dung, thế nhưng mà dưới chân lại phảng phất đóng đinh, không chút sứt mẻ! Bọn hắn đều có đại sợ hãi, trước kia còn đã từng xem thường Lâm Lạc, hồ đồ không có coi hắn thành chuyện to tát gì, nhưng bây giờ đối phương lại nghiễm nhiên trở thành tồn tại có thể một chưởng chụp chết sự hiện hữu của bọn hắn, tương phản như vậy cũng quá lớn đi!
- Các ngươi không dám lên, ta lên!
Đinh Đại Dung hờn dỗi, thả người hướng về Lâm Lạc bay nhào mà đi.
Lúc này, tất cả mọi người bị sợ rồi!
Trước kia bọn hắn không ra tay không sao, sau đó nhiều nhất là bị trách phạt.
Nhưng nếu Đinh Đại Dung xảy ra chuyện gì, vậy đồng dạng là đắc tội chết với Triệu Uyển Bạch ah!
- Hừ, nhiều chuyện!
Lâm Lạc duỗi tay phải ra nhấn một cái, Đinh Đại Dung lập tức bị trấn áp trở về mặt đất, xa xa rời đi chiến trường.
Lúc này mọi người mới nhẹ nhàng thở ra, biết rõ Lâm Lạc cuồng thì cuồng, nhưng còn không có nổi điên, nếu không thật muốn bị thương, thậm chí giết chết Đinh Đại Dung, vậy Lôi Đình Chi Nộ của Triệu Uyển Bạch cũng không ai có thể thừa nhận!
Trong mắt Tân Bằng hiện lên một đạo tàn khốc, đột nhiên thân hình lóe lên, đã xuất hiện ở sau lưng Đinh Đại Dung, tay phải thò ra, một kích liền cầm Đinh Đại Dung xuống, giữ ở cổ của đối phương.
Đột nhiên xuất hiện biến hóa để cho mỗi người đều là bất ngờ, ngay cả xa phu cùng thị nữ càng là sắc mặt trắng bệch, nhao nhao quát mắng:
- Tân Bằng, nhanh thả phu nhân ra!
- Buông ra? Có thể!
Trong mắt Tân Bằng chớp động lên điên cuồng.
- Các ngươi đều ra tay tiêu diệt người này cho ta, ta sẽ buông ra nàng! Nếu không, ta sẽ chết, các ngươi cũng đừng nghĩ đi qua!
Tên điên! Điên rồi!
Tất cả mọi người kinh hoàng, nếu Đinh Đại Dung thực phải chết ở chỗ này, bọn hắn ai cũng đừng nghĩ trốn tránh trách nhiệm! Thế nhưng mà hướng Lâm Lạc ra tay... tất cả mọi người là trong nội tâm hoảng sợ, hướng tên sát tinh này ra tay lại có thể tốt hơn chỗ nào?
- Chỉ biết thêm phiền!
Lâm Lạc hừ lạnh một tiếng, thân hình chớp động, hướng về Tân Bằng đánh tới.
- Đừng tới đây, tới nữa ta sẽ giết nàng!
Tân Bằng quát to, hắn dù sao là bất cứ giá nào rồi, chỉ cần tránh được một kiếp hôm nay, hắn lập tức cao chạy xa bay, xa xa rời khỏi Phi Vũ thành, thậm chí Liệt Hỏa Thần Quốc.
- Giết liền giết, nàng cũng không phải là gì của ta!
Lâm Lạc thuận miệng nói ra, ngữ khí không hề có một tia quan tâm chi ý.
- Lâm Lạc, ngươi tên hỗn đản này!
Nếu không phải bị Tân Bằng nắm bắt chỗ hiểm, lúc này nàng nhất định là xông lại cắn hắn rồi.
Tân Bằng sững sờ, Đinh Đại Dung đã là một cây cỏ cứu mạng cuối cùng của hắn, cho dù hắn chết cũng phải kéo nàng đệm lưng! Tin tưởng ngày sau Triệu Uyển Bạch chắc chắn động Lôi Đình Chi Nộ, vô luận là Lâm Lạc thêu dệt chuyện, hay là những người khác khoanh tay đứng nhìn, đều không có quả ngon để ăn!
Nếu có nhiều người chôn cùng như vậy, hắn bị chết coi như là đáng giá!
Trong mắt của hắn toát ra điên cuồng chi sắc mãnh liệt, năm ngón tay xiết chặt, siết về cái cổ trắng ngọc của Đinh Đại Dung, dùng lực lượng của hắn, có thể lập tức để cho Đinh Đại Dung hương tiêu ngọc vẫn!
- Hừ!
Lâm Lạc hừ nhẹ một tiếng, thần thức hóa mũi tên, hướng về Tân Bằng đâm xuyên mà đi.
Trong tay Tân Bằng lập tức dừng lại, mà Lâm Lạc đã dùng không gian thuấn di đến sau lưng, một quyền oanh lên hậu tâm của hắn. Hắn còn muốn dùng sức, nhưng lại như thế nào cũng sử dụng không ra nửa điểm khí lực, sau đó ý thức mơ hồ, lập tức hóa thành một mảnh tro bụi!
- Lâm Lạc, ngươi cái hỗn đản chết tiệt này!
Đinh Đại Dung không hề có cảm kích chi ý, như là một con mèo hoang nổi giận muốn bắt chết hắn.
- Ta không thể không thừa nhận, tuyệt không thích phương thức cảm kích của ngươi!
Lâm Lạc thở dài.
- Quỷ mới cảm kích ngươi!
Đinh Đại Dung đanh đá kêu lên.
- Trước yên tĩnh mà đợi ở một bên, đừng thêm phiền cho ta!
Lâm Lạc tiện tay thu Đinh Đại Dung vào Dưỡng Tâm hũ, thân thể lại tự động hấp thu năng lượng rời rạc mà Tân Bằng mới chết phóng xuất ra, ánh mắt tràn ngập sát ý quét về phía những người còn lại của Vệ, Tân hai nhà.
Bị ánh mắt của hắn đảo qua, tất cả mọi người ai cũng trong nội tâm lo sợ, có một loại đại sợ hãi khó nói lên lời.
- Đều lên đường đi!
Thân hình Lâm Lạc lại động, sát phạt tái khởi.
Khốn thú chi đấu có thể kiên trì bao lâu, Lâm Lạc càng đánh càng hăng, bành bành bành, liên tục mấy trăm lần oanh kích, trận pháp phòng ngự của Vệ gia tuyên cáo nghiền nát, hắn không chút lưu tình mà giết giết giết, thần huyết vẩy ra, chỉ chết không thương!
Tâm linh của hắn đã bị lệ khí tràn ngập, không giết sạch những người đáng ghét kia, hắn tuyệt không có khả năng thu tay lại.
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, nguyên một đám Trung Nguyên Thần ngã xuống, thật giống như võ giả Hậu Thiên của hạ giới, bị chết một cái gọn gàn sạch sẽ, tuyệt không đáng giá, làm mọi người chung quanh ai cũng câm như hến, ngay cả thân thể cũng nhẹ nhàng run rẩy.
Lại là một năm đi qua, Thần Tửu càng ngày càng tiếp cận hoàn thành, xa xa mà nghe mùi rượu cũng có loại đắm chìm đại đạo huyền diệu, phàm là người đi qua nơi này ai cũng không nỡ bỏ đi, nhao nhao ở chung quanh xây nhà mà ở, dốc lòng tu luyện.
Hiện tại Lâm Lạc mới biết được mình là đánh giá thấp tác dụng của Thần Tửu.
Trước kia thời điểm ẩm rượu, vô luận Lâm Lạc hay mấy người Đào Bảo cũng chỉ là cấp bậc Tinh vực, đối với pháp tắc lĩnh ngộ còn ở vào thời kì mông lung, căn bản không biết Thần Tửu này đối với Thần linh Ngộ Đạo có bao nhiêu giúp ích!
Có thể nói, khi đó bọn hắn thật sự là bạo điễn thiên trân rồi!
Nhưng muốn Lâm Lạc nói, thứ tốt ăn vào trong bụng mình, mình lại nhận được chỗ tốt, dù chỉ là hương vị tốt hơn một chút, cái này kêu là đáng giá!
Ở Thần Tửu hấp dẫn xuống, ngày càng nhiều người tụ tập, nếu không trung có ai trải qua mà nói, khả năng sẽ cho rằng tại đây có bảo tàng xuất thế!
Có ít người rất có kiên nhẫn, nhưng có ít người lại rất không có kiên nhẫn, tựa như Trương gia Bách Hoa thành, gia chủ Trương Thánh Nguyệt Sơ Vị Thần đỉnh phong, trong gia tộc càng là có bảy vị Sơ Vị Thần, thực lực ở trong Bách Hoa thành có thể nói là tương đối cường đại.
Bọn hắn thấy Thần Tửu tiếp cận hoàn thành, liền đã phát động ra một lần tính công kích dò xét, muốn sờ ngọn nguồn của một đoàn người Lâm Lạc. Kết quả Lâm Lạc còn không có ra tay, Sư Ánh Tuyết đã thả ra đại quân hung vật, chẳng những đem quân tiên phong của Trương gia đánh cho hoa rơi nước chảy, còn phản giết đến Trương gia, đem trọn phủ đệ hủy đi!
Tiểu nha đầu lập chí muốn thống nhất Thần giới, tự nhiên sẽ không bỏ qua loại cơ hội dương danh lập vạn này. Mà bởi vì Minh Ngục chiến tranh tạm thời chấm dứt, đại lượng Thần linh về tới tất cả đại Thần Quốc, mặc dù Bách Hoa thành nhỏ, lại cũng không thiếu nhân vật trở về.
Trong đó có người nghe nói qua hung danh của Bàng Giải ma nữ!
Nhận ra Bàng Giải ma nữ, tự nhiên cũng không khó nhận ra Lãnh Diện Sát Thần Lâm Lạc, tin tức truyền ra, tất cả mọi người là dập tắt tâm tư muốn cướp đoạt, vị kia là tồn tại đỉnh phong nhất trong Sơ Vị Thần!Trên thực tế, nếu bọn hắn biết rõ Lâm Lạc đã tiến vào Trung Nguyên Thần, vậy càng là dọa đến tè ra quần rồi.
Bởi vì Lâm Lạc không có đuổi người, những người chung quanh kia tuy không dám lại đối với Thần Tửu ôm lấy hy vọng xa vời gì, nhưng ở chỗ này tu luyện mà nói, vẫn là có thể mượn mùi rượu lĩnh ngộ đại đạo, liền đánh bạo, mặt dạn mày dày ở lại.
Thẳng đến Thần Tửu hoàn thành, Đào Bảo đem chất lỏng tinh hoàng cất vào bên trong hồ lô rượu thu hồi, nơi đây rất nhanh quy về bình thường, lúc này mọi người mới chậm rãi rời đi.
Lâm Lạc nghĩ nghĩ, để cho Đào Bảo đổi cái địa phương ở lại, bởi vì người ở dưới lòng tham sẽ làm ra sự tình gì, đây là ai cũng không nghĩ ra! Chỉ cần Lâm Lạc ly khai, ai có thể bảo chứng không có người bí quá hoá liều?
Tuy bọn người Đào Bảo đều mang theo bảo vật phòng ngự, thế nhưng mà cái này dù sao cũng không phải không sơ hở tý nào.
Đào Bảo cùng Lâm Hành Nam đều đáp ứng, mọi người trước tiên đi ra Bách Hoa thành, chuyển đi ức vạn dặm, đi tới một tòa tiểu thành mới, ở trên một ngọn núi ngoài thành ở lại.
Mọi người buông ra lòng lo lắng, đều chè chén Thần Tửu, vui vẻ hòa thuận.
Bất quá Thần Tửu đối với người khác là chí bảo, đối với Lâm Lạc mà nói thực sự chỉ đơn thuần là rượu ngon, bởi vì ở phương diện pháp tắc lĩnh ngộ hắn chưa bao giờ thiếu.
Lại chờ đợi hơn mười ngày sau, Lâm Lạc cáo biệt Lâm Hành Nam, Đào Bảo, một lần nữa ra đi, hắn hành trình xa xa không có đến điểm cuối.
Đã đi ra Đại La Thần Quốc, hắn cũng không có lại đi Liệt Hỏa Thần Quốc, mà là chạy tới Thanh Lâm Thần Quốc, một đường hướng bắc.
Hắn mỗi trải qua một nơi, sẽ đem tín vật Đổ thần ném đến địa phương bán đấu giá, thử xem có thể câu ra người khác có được vật ấy hay không. Đương nhiên, đối với cái này hắn cũng không có ôm kỳ vọng quá lớn gì, đối với hắn mà nói, bảo tàng cấp bậc Thượng Thiên thần mặc dù có lực hấp dẫn, nhưng cũng không phải không có không được.
Sự thật cũng là như thế, dùng Thần giới to lớn như thế, muốn tìm đủ sáu kiện tín vật là chuyện khó khăn bực nào! Mỗi lần hắn đều không công mà lui, nhưng Lâm Lạc cũng không có để ở trong lòng, hắn muốn nhất vẫn là bổ khuyết Tử Đỉnh, những thứ khác đều có thể để qua một bên, ngay cả bảo vật của Hỏa Vân Thần Vương hắn cũng không để ý thế nào.
Mười năm sau, Lâm Lạc liên tiếp gặp đại hỷ sự, Phong Sở Liên, Đinh Đại Dung lần lượt xuất quan, hai nữ một cái phá vỡ mà vào Sơ Vị Thần, cái khác thì đạt đến Trung Nguyên Thần!
Đột phá đại cảnh giới, cái này ý nghĩa tuyệt đối là bất phàm!
Cái này tự nhiên phải đại chúc mừng, vừa vặn mọi người đi tới một tòa cổ thành, liền đi tới quán rượu trong thành, tất cả mọi người từ trong Dưỡng Tâm hũ đi ra, ở trong một gian ghế lô mở hai bàn.
Trong 24 người chỉ vẹn vẹn có Lâm Lạc một người nam nhân, cực độ âm thịnh dương suy, oanh oanh yến yến, lại để cho Lâm Lạc nếm vui ca chi nhạc, cũng làm cho Nghiêm Thanh vui cười nở hoa, chỉ là không có con dâu nào lại mang thai cháu trai, để cho nàng có chút cảm giác không được hoàn mỹ.
- Các ngươi cảm thấy chiến một trận kia, Phong gia cùng Hà gia bên nào sẽ thắng?
- Đương nhiên là Phong gia, người ta là vọng tộc Kim Quang thành, nghe nói lúc xây thành trì cũng đã tồn thế rồi, ngay cả thành chủ đại nhân thấy cũng phải cho ba phần mặt mũi, Hà gia như thế nào xứng cùng Phong gia là địch?
- Hắc hắc, ngươi đây là cô lậu quả văn rồi, trước kia Hà gia xác thực không phải đối thủ của Phong gia, thế nhưng mà bọn hắn có một tộc nhân ở hơn ba trăm vạn năm trước tiến nhập Minh Ngục chiến trường, ít năm trước đây rõ ràng về rồi!
- Cái gì, có thể ở Minh Ngục chiến trường sống lâu như vậy? Đây tuyệt đối là chiến lực cường đại vô cùng rồi!
- Cho nên nói, lần này Phong, Hà hai nhà chi tranh còn không biết hươu chết về tay ai!
Hiệu quả cách âm của ghế lô cũng không tốt như vậy, trong phòng bên cạnh rất nhanh truyền đến tiếng nói của mấy người vừa thô vừa to, đều là uống say, cơ hồ là dắt giọng rống.
Sắc mặt Phong Sở Liên đột nhiên biến đổi, quay đầu nhìn về phía Lâm Lạc:
- Con rệp phu quân, bổn hậu đột nhiên có loại tâm huyết rung động!
Đạt tới tu vi Thần cấp, tâm huyết rung động cũng không phải phản ứng vô duyên vô cớ, mà là cảm ứng được nguy hiểm nào đó! Loại nguy hiểm này, có thể là đối với mình, cũng có thể là đối với thân nhân của mình.
- Phong gia? Sẽ không trùng hợp như vậy chứ!
Tất cả mọi người ngạc nhiên, chẳng lẽ Phong gia theo như lời bên kia cùng Phong Sở Liên sẽ có liên hệ huyết mạch.
- Bất kể có khéo hay không, chúng ta đi một chuyến liền biết rồi!
Lâm Lạc vừa cười vừa nói, dù sao hiện tại bọn hắn cũng không có mục tiêu minh xác.