Ánh mắt của hắn đảo qua, Phong gia tộc nhân chung quanh ai cũng lắc đầu, đều biểu thị chưa từng gặp qua một người như vậy.
- Nàng rõ ràng chỉ là vừa nhập Sơ Vị Thần, nhưng chiến lực lại có thể so với Sơ Vị Thần tam trọng thiên, nàng này nếu là chi hệ tộc nhân mà Phong gia ta lưu lạc ở bên ngoài, phải lập tức triệu hồi bổn gia!
Phong Tòng Long tràn ngập uy nghiêm nói.
- Gia chủ nói đúng!
Tất cả mọi người nhao nhao gật đầu.
So với việc Phong gia hưng phấn, Hà gia thì lâm vào bên trong tĩnh mịch lạnh như băng.
Thật vất vả xem đến gia tộc hi vọng phát dương quang đại, nhưng đột nhiên xuất hiện một nữ nhân thần bí dễ dàng trấn ép Hà Nãi Lượng, vậy còn chơi thế nào? Muốn nói liều nhiều người, Phong gia vài tỷ năm tích lũy là xa xa ở phía trên Hà gia!
Nếu như không có cao thủ đạt trình độ cao nhất trấn tràng, vậy Hà gia căn bản không có nửa phần thắng!
- Dừng tay, chúng ta nhận thua!
Hà gia gia chủ cất giọng nói, trong tiếng nói tràn đầy không cam lòng, nhưng Hà Nãi Lượng là nhất định phải bảo vệ, nếu hắn có thể đột phá Trung Nguyên Thần mà nói, nữ tử thần bí này lại yêu nghiệt cũng vô dụng, ai có thể vượt qua đại cảnh giới chiến đấu?
Nhưng Phong Sở Liên lại làm sao có thể để ý đến hắn, mũi băng nhọn tiếp tục phi trảm, hoàn toàn là cầm Hà Nãi Lượng luyện tập.
- Bản tọa nói dừng tay!
Hà gia gia chủ sắp khí phát nổ, nội tình Hà gia ở đàng kia, hắn nói dù là Phong Tòng Long cũng phải cho cái mặt mũi!
- Lão gia hỏa, ngươi là cái gì đó, cũng dám mệnh lệnh bổn hậu?
Nhưng Phong Sở Liên lại càng thêm tức giận, đem cái khăn che mặt trên mặt lấy xuống, tay phải vung một ngón tay, khí thế nữ vương mở ra hoàn toàn.
Ở dưới tuyệt mỹ của nàng, toàn bộ đấu thú trường lại lần nữa lâm vào bên trong yên tĩnh tuyệt đối, sau nửa ngày, mới vang lên thanh âm nuốt nước miếng liên tiếp, vô luận nam nữ đều toát ra si mê.
Phong Sở Liên mỹ là không phân biệt nam nữ thông sát đấy!
Dù là Hà gia gia chủ trên triệu năm khổ tu, đối mặt tuyệt sắc như thế cũng y nguyên xuất hiện ba tức thời gian ngốc trệ, lúc này mới thẹn quá hoá giận!
Đường đường Hà gia Chi Chủ, rõ ràng bị người ở trước mặt mọi người mắng là lão gia hỏa?
Dù lòng dạ hắn sâu đậm, vẫn là sắc mặt đại hắc, nhưng hắn biết ngay cả Hà Nãi Lượng cũng không phải là đối thủ, vậy hắn lên cũng không tốt, chỉ biết tự mình chuốc lấy cực khổ. Hắn lúc này hướng Phong gia nhìn lại nói:
- Phong huynh, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, chẳng lẽ Phong gia cùng với Hà gia toàn diện quyết liệt sao?
Đánh nhau tuyệt đối là Hà gia thảm bại, nhưng Phong gia cũng chắc chắn thực lực đại tổn, thật là lưỡng bại câu thương. Bởi vậy nếu không có một phương hùng hổ dọa người, như vậy song phương đều tận lực tránh cho xuất hiện loại tình huống này.
Cũng bởi vậy mới có ước đấu này, nếu không Hà gia không sớm trực tiếp giết đến tận cửa sao?
Phong Tòng Long cười ha ha, lúc này Phong gia chiếm cứ thượng phong toàn diện, hắn tự nhiên không ngại thừa cơ chế ngạo đối phương thoáng một phát, đương nhiên, đây cũng là có hạn độ, dù sao hắn cũng sẽ không mạo hiểm để cho hai nhà khai chiến.
Đương nhiên, nếu như lão tổ gia tộc tiến vào Trung Nguyên Thần mà nói, vậy Phong gia cũng không có cái cố kỵ gì rồi.
- Dừng tay!
Hắn quay đầu hướng Phong Sở Liên nói ra, bởi vì không biết đối phương gọi cái gì, hắn đành phải hàm hồ suy đoán.
- Lão già kia, ngươi lại bằng cái gì mệnh lệnh bổn hậu?
Phong Sở Liên sẽ không cho Hà gia mặt mũi, đồng dạng cũng sẽ không cho Phong gia mặt mũi, tổ tiên nàng xác thực đến từ Phong gia, nhưng cùng nàng lại có cái quan hệ gì?
Nàng chưa từng có cầm qua một hạt gạo của Phong gia, trước đó càng là không quen biết, vì cái gì phải nghe người hiệu lệnh?
Phong Sở Liên quả quyết cự tuyệt, chẳng những để cho Hà gia cổ quái, cũng làm cho mọi người Phong gia hoàn toàn không biết làm sao!
Nữ nhân mỹ đến để cho người mê muội này không phải tự xưng người Phong gia sao? Nếu không có như thế, nàng cần gì phải lẫn vào một cước tiến đến? Nhưng nếu là người Phong gia, vì cái gì dám đối với Phong gia gia chủ nói chuyện không khách khí như thế?
Bất quá, cho dù là ngạo mạn, vô lễ, coi trời bằng vung như thế, như thế nào vẫn là mỹ như vậy, để cho người muốn sinh khí cũng khí không nổi?
- Ngươi đến tột cùng là người nào?
Hà gia gia chủ nhịn không được hỏi.
- Hừ hừ hừ, tỷ tỷ đại nhân là trên trời dưới đất, nhân gian Thần giới, độc nhất vô nhị, siêu cấp đại mỹ nhân, mẫu thân đại nhân thứ nhất, tỷ tỷ đại nhân thứ hai, Nữu Nữu thứ ba!
Sư Ánh Tuyết lập tức nhảy ra ngoài, giương nanh múa vuốt nói.
- Người hầu đê tiện, cũng dám hỏi danh tự bổn hậu?
Phong Sở Liên ngạo kiều mà hất mái tóc lên.
- Tiểu nha đầu, vả miệng cho bổn hậu!
- Vâng, tỷ tỷ đại nhân!
Sư Ánh Tuyết lập tức như cún con, vươn tay liền hướng mặt Hà gia gia chủ rút đi.
- Lớn mật!
Hà gia gia chủ hừ lạnh một tiếng, chỉ là Hư Thần cũng dám ở trước mặt hắn làm càn! Hắn tay phải vươn ra, hướng tiểu nha đầu bắt tới.
BA~!
Một tiếng thanh thúy vang lên, Hà gia gia chủ bị rắn rắn chắc chắc tát một tát tai, nửa bên mặt lập tức cao cao sưng lên.
Toàn trường một mảnh xôn xao!
Đây là tình huống như thế nào? Đây chính là Hà gia gia chủ ah, một cái tát này ở trước mặt tất cả mọi người đánh đi qua đấy, chẳng khác gì là đánh vào trên mặt tất cả người Hà gia, nếu Hà gia có thể nuốt xuống cơn tức này mà nói, như vậy về sau mơ tưởng ở Kim Quang thành ngẩng đầu lên được!
- Muốn chết!
Người Hà gia nộ khí xông thẳng lên trời, cũng bất chấp năng lực không thể tưởng tượng của tiểu nha đầu, lúc này lại vung một chưởng, hướng cái trán của Sư Ánh Tuyết đập đi, đây là muốn một kích mất mạng!
Ánh mắt Lâm Lạc rét lạnh, tay trái nhẹ nhàng khẽ động, Hà gia gia chủ đồng dạng bị hắn động tay động chân ở trên đan điền.
- Dám can đảm tổn thương Bổn ma vương, xem Nữu Nữu thiên hạ đệ nhất Thần giới Chí Tôn, bá khí Vô Song thiết đảm quyền!
Sư Ánh Tuyết cười ha ha, nắm tay nhỏ đối với mặt của Hà gia gia chủ oanh tới lần nữa.
Oanh!
Một quyền này của Hà gia gia chủ tự nhiên là rơi xuống cái không, nhưng nắm tay nhỏ của Sư Ánh Tuyết lại cứ thế mà đập vào trên mặt của đối phương, đem Hà gia gia chủ lăng không quăng lên, ở trên bầu trời tạo ra một đường vòng cung ưu mỹ, ầm ầm rơi xuống trong đấu thú trường.
Một màn trước kia phát sinh quá nhanh, nhưng hiện tại mọi người đều là không nháy mắt mà nhìn chằm chằm vào, rành mạch mà thấy được năng lực đáng sợ của Sư Ánh Tuyết!
Rõ ràng... như là bóng dáng mà tồn tại!
Sau đó, khóe miệng mọi người đều là co lại.
Hà gia gia chủ lại bị vẽ mặt rồi! Lại bị đánh từ trong rạp té ra ngoài! Ra tay lại gần kề chỉ là một tiểu nha đầu Hư Thần cảnh!
Mặc kệ Hà gia gia chủ có thể đem cái công đạo này đòi lại hay không, nhưng mặt mũi Hà gia tuyệt đối là ngã xuống đáy cốc!
- Ân?
Bạch Quang Vinh Hiên lộ ra một vòng dị sắc, đối với Lâm Lạc biểu hiện cũng tương đối ngạc nhiên, hắn tiện tay điểm ra, tốc độ của Lâm Lạc đột nhiên trở nên trì hoãn vô cùng.
Thời gian pháp tắc, giảm tốc độ!
Lâm Lạc hừ nhẹ một tiếng, Tử Đỉnh trong thức hải chấn động, chư pháp không dính.
Tốc độ của hắn lập tức khôi phục đến tiêu chuẩn nguyên bản, tiếp tục hướng về Bạch Quang Vinh Hiên đánh tới.
Lúc này, trên mặt Bạch Quang Vinh Hiên càng thêm ngưng trọng, có thể chống cự pháp tắc cấp bậc Thượng Thiên thần, cái này cũng thật là làm cho người ta không thể tưởng tượng rồi! Khó trách dám hướng hắn khiêu chiến, quả thật có chút thực lực!
Bất quá, cho rằng như vậy là đủ sao?
Thân hình Bạch Quang Vinh Hiên chớp động, không chỉ là triệu xuất lực lượng tiến hành oanh kích, mà là vận dụng lên kỹ nghệ bản thân hắn, thời gian pháp tắc gia tăng bản thân, tốc độ của hắn lập tức nhanh đến cực hạn!
Oanh! Oanh! Oanh!
Hắn ra quyền như mưa, ở dưới thời gian pháp tắc gia tốc, quyền của hắn nhanh đến không hợp thói thường, rậm rạp chằng chịt như là mưa rơi từ trên bầu trời đánh xuống, phô thiên cái địa hướng về Lâm Lạc oanh tới, căn bản không có chỗ trống trốn tránh!
Một Thượng Thiên thần bắt đầu chăm chú, chiến lực này cũng không phải Trung Nguyên Thần có thể tưởng tượng!
Lâm Lạc thét dài một tiếng, lỗ đen vô hạn thôn phệ lực lượng, đưa chiến lực của hắn không ngừng đẩy tới độ cao mới.
Đã tránh không khỏi, vậy thì đón đỡ!Bành bành bành bành bành bành!
Vô số đạo kình lực đánh giáp lá cà, dư kình tràn lan đi ra đủ để cho bất luận Trung Nguyên Thần đỉnh phong nào nứt xương đứt gân, nếu không phải đấu võ trường có Thần Vương tự tay bố trí xuống cấm chế, tại đây đã sớm lập tức tan vỡ rồi.
Tất cả mọi người ai cũng thấy mà khiếp sợ không hiểu, Trung Nguyên Thần cường thế như vậy ai gặp qua?
Hắn con mẹ nó mới là Trung Nguyên Thần Nhị trọng thiên ah! Cái này tới Trung Nguyên Thần tam trọng thiên không phải thực sự ngay cả Thượng Thiên Thần cũng có thể oanh lật ra sao?
Yêu nghiệt nhìn thấy, nhưng yêu nghiệt như thế không phải thấy tận mắt, nói ra ai có thể tin?
Bạch Quang Vinh Hiên cũng đánh ra chân hỏa, hắn không cho phép có người có thể kỵ đến trên đầu của mình đi, đã nói muốn gọt Lâm Lạc thành côn, như vậy nhất định cũng phải làm, nếu không để cho hắn đem mặt mũi đặt đi đâu?
- Thời Lưu kiếm!
Hắn quát lên một tiếng lớn, một ngón tay điểm ra, vô số đạo bóng kiếm quỷ dị xuất hiện, có đại đạo tang thương ở trên người hắn lưu chuyển.
Đây là tuyệt kỹ của hắn, chỉ cần bị oanh trúng, như vậy thời gian pháp tắc trong đó sẽ bỏ qua đặc tính Bất Hủ của Thần linh, khiến cho lập tức già yếu, lực lượng ngã xuống đến đáy cốc!
Lâm Lạc đem thân pháp vận chuyển tới cực hạn, phối hợp với không gian thuấn di, chỉ cần không phải tính đả kích phạm vi lớn, cho dù là Thượng Thiên thần cũng không nhất định có thể oanh trúng hắn. Thời Lưu kiếm tuy uy lực cường đại, nhưng cũng bởi vì tụ về một điểm, một cái giá lớn cho uy lực tăng lên chính là không cách nào tiến hành oanh kích phạm vi lớn.
Cái này cho Lâm Lạc không gian né tránh xê dịch.
Hai người kịch liệt giao phong, tất cả ra thần kỳ, nhưng kết quả lại là để cho mọi người rớt nhãn cầu… cục diện cân sức ngang tài!
100 chiêu, một ngàn chiêu, một vạn chiêu!
Lâm Lạc như là pháo hoa sáng chói, thỏa thích phóng ra Quang Huy thuộc về hắn, để cho mỗi người đều từ khiếp sợ đến kính nể, chỉ còn lại có tán thưởng thật sâu.
Từ góc độ một Trung Nguyên Thần, đặc biệt là Trung Nguyên Thần Nhị trọng thiên đến xem, hắn đã làm được hoàn mỹ, làm được cực hạn, ai còn có thể yêu cầu thêm nữa?
Mặc dù không có chứng cớ, nhưng tất cả mọi người tin tưởng chỉ cần Lâm Lạc tiến vào Trung Nguyên Thần tam trọng thiên, như vậy hắn thực sự có thể hoàn thành Trung Nguyên Thần chém ngược Thượng Thiên thần, sáng tạo truyền kỳ vĩ đại nhất Thần giới!
- Đã đủ rồi, đều dừng tay!
Ở thời điểm hai người Lâm, Bạch kịch chiến đến ngày thứ tư, rốt cục có người đi ra khuyên can rồi, thanh âm nhu hòa trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền ra, một cỗ Đại Lực không thể chống cự cũng tùy theo vọt tới, để cho hai người không tự chủ được đều là dưới chân lùi lại, cách xa nhau mười trượng mà đứng, giống như trước kia còn không có đấu võ.
Chỉ bất đồng chính là, toàn thân Lâm Lạc đều nhuộm đầy vết máu, đây chỉ có một bộ phận là bắt đầu bị Bạch Quang Vinh Hiên oanh ra, càng nhiều nữa là lỗ đen hấp thụ lực lượng nhiều lắm, trái lại đem làn da Lâm Lạc căng nứt!
Bất quá Bạch Quang Vinh Hiên cũng không khá hơn chút nào, mặc dù không có đổ máu, nhưng tóc, quần áo đều bị oanh tán loạn không chịu nổi, hình tượng rối bù hoàn toàn đã không có ngạo khí lúc bắt đầu.
- Tất cả giải tán đi!
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng tiếp tục nói.
Tuy người không có lộ diện, nhưng hắn nói không người nào dám không theo, tất cả mọi người cung kính xoay người hành lễ:
- Vâng, Tứ điện chủ!
Bạch Quang Vinh Hiên lạnh lùng mà nhìn xem Lâm Lạc, thò tay làm động tác bôi cổ, quay người rời đi, cũng không có bỏ xuống ngoan thoại gì, ví dụ như "ngươi tối đa chỉ có ba ngày có thể sống", lập tức biến mất vô tung.
Lâm Lạc cúi đầu xuống, trong ánh mắt hiện lên một đạo sát khí.
Thù này của hắn cùng với Bạch Quang Vinh Hiên có thể nói là kết không hiểu thấu, nhưng đã kết lên hắn cũng sẽ không e ngại, đối phương muốn giết hắn, hắn cũng sẽ không khoanh tay chịu chết!
Việc ở Vạn Dương Thần Quốc nhất định không có khả năng thái bình rồi!
Không có Lô Khả Lam cho phép, Lâm Lạc quả nhiên không có biện pháp ly khai sơn cốc, tuy hắn đã nhận được mệnh lệnh Thần Vương. Nhưng cái gọi là Diêm Vương gễ gặp tiểu quỷ khó chơi, so với chín vị điện chủ ra lệnh, kỳ thật những Thiếu chủ kia mới càng làm cho người phía dưới đau đầu!
Bởi vậy, Lô Khả Lam không lên tiếng, người trông coi cấm chế căn bản không dám cho Lâm Lạc đi.
- Ha ha, Lâm tiểu tử ngươi vậy mà vì Bổn công chúa hướng tiểu bạch kiểm kia khiêu chiến, Bổn công chúa không thể không thừa nhận, có từng chút một bị ngươi cảm động.
Lô Khả Lam rốt cục đại giá quang lâm, còn rất thân thiết mà vỗ vỗ vai Lâm Lạc, một bộ song phương rất quen thuộc.
Lâm Lạc thừa nhận tướng mạo mình coi như anh tuấn, khí khái hào hùng rất hấp dẫn nữ tính. Nhưng muốn nói có thể cho một Thượng Thiên thần cấp bậc mỹ nữ vừa thấy đã yêu, vậy hắn tuyệt đối không tin, cũng sẽ không có tự kỷ như thế.
Hắn chưa quen thuộc Bạch Quang Vinh Hiên, nhưng Lô Khả Lam tuyệt sẽ không như thế, chẳng lẽ nàng không biết cùng Lâm Lạc nói vài lời sẽ khiến người nào đó ghen ghét sao?
Nhưng nàng vẫn là làm như vậy, hơn nữa càng ở dưới tình huống Bạch Quang Vinh Hiên không có chiếm được tiện nghi cùng Lâm Lạc biểu hiện được tương đối thân cận, đây không phải muốn dẫn tới Bạch Quang Vinh Hiên càng thêm khó chịu sao?
Tuy Lâm Lạc sẽ không e ngại bất luận kẻ nào, nhưng loại chiến đấu không có chút ý nghĩa nào này hắn cũng không muốn đi đánh, vô luận thua hay thắng, cho hắn cảm giác đều giống như tiểu sửu.