Muốn nói thay đổi cái đối thủ, nói không chừng Ngạo Hải Phong còn có thể hoài nghi đối phương cùng Lâm Lạc thông đồng làm giả, thế nhưng mà song diện nhân chính là tồn tại như "Khí", ăn bản không có lý trí đáng nói, há lại sẽ làm giả!
Nói cách khác, chiến lực của Lâm Lạc đúng là phía trên hắn, uy hiếp cho song diện nhân vượt qua hắn, lúc này mới sẽ xuất hiện tình huống như vậy.
Mẹ nó, cái này cũng quá khoa trương đi?
Dùng lòng dạ của Ngạo Hải Phong cũng nhịn không được ở trong lòng mắng một câu, cái này thật sự là để cho hắn khó có thể tiếp nhận!
Nhưng mà sự thật là sự thật, Lâm Lạc càng đánh càng mạnh, có Ngạo Hải Phong chia sẻ mất non nửa lực lượng của song diện nhân, hắn đã cảm giác được nắm chắc thắng lợi trong tay rồi.
- Lâm… Lâm huynh, quái vật kia căn bản giết không chết, dù cho oanh nó thành hạt bụi nó cũng sẽ lập tức gây dựng lại, chúng ta vẫn là nắm chặt thời gian tiến lên, cùng nó triền đấu không có chút ý nghĩa nào, dù sao khu vực mà yêu vật này có thể hoạt động cũng có hạn!
Đối mặt yêu nghiệt như thế, Ngạo Hải Phong cũng không khỏi không buông mặt mũi của Thượng Thiên thần, đem địa vị của Lâm Lạc bày tương đương với mình.
Chỉ cần chấn nát song diện nhân này, lỗ đen của Lâm Lạc có thể triệt để chôn vùi, nhưng cân nhắc đến không cần phải ở trước mặt Ngạo Hải Phong lộ ra át chủ bài, hắn liền gật đầu, thân hình một chuyến, thu Thạch Nguyệt Nha cùng Ninh Kiều Nguyệt vào Dưỡng Tâm hũ:
- Ngạo huynh, mời!
Hắn cũng không có sĩ diện cãi láo, Thần giới dùng thực lực xưng tôn, chiến lực của hắn thậm chí còn trên Ngạo Hải Phong, nếu lại xưng đối phương là tiền bối, đại nhân mà nói, ngược lại sẽ làm cho đối phương không thích, dẫn xuất thị phi.
Hai người vừa đánh vừa lui, sau khi rời khỏi ba đạo hành lang, song diện nhân đột nhiên dừng bước, chỉ là đờ đẫn nhìn chằm chằm bọn hắn, một lúc sau, nó lại đi trở về, dù sao nó cũng không có chính phản mặt có thể phân, đi phía trước hay sau đều không cần quay người.
- Đa tạ Lâm huynh tương trợ!
Ngạo Hải Phong chân tình thực lòng nói.
- Này, Xú lão đầu như thế nào không cảm tạ bản Ma Vương đại nhân?
Sư Ánh Tuyết chống nạnh biểu thị bất mãn.
Lâm Lạc vuốt vuốt đầu tiểu nha đầu, hướng Ngạo Hải Phong hỏi:
- Tại đây đã khó có thể thông hành, vì cái gì chín vị không liên thủ mà đi?
Hai người bọn họ liên thủ có thể xông qua, nếu chín đại Thượng Thiên Thần cùng tiến cùng lui mà nói, cái chiến lực này khẳng định càng mạnh hơn nữa!
Ngạo Hải Phong lắc đầu nói:
- Thời điểm sớm nhất, chúng ta xác thực thử liên thủ qua, nhưng càng nhiều người, đồng thời xuất hiện yêu vật cũng càng nhiều, ngược lại càng thêm khó khăn. Hơn nữa... hắc hắc, tầng thứ ba của hoàng cung có chí bảo xuất hiện, ai không muốn độc chiếm?
Đây là một vấn đề rất sự thật, bảo vật này bình thường là rất khó phân đều. Mà bảo vật càng trân quý, dã tâm muốn độc chiếm càng mãnh liệt, khả năng tự giết lẫn nhau so với lực phá hoại của phế tích này còn muốn lớn hơn.
Bởi vậy, không bằng từng người bằng bổn sự một đường xông ra, xông không qua cũng chỉ có tự nhận không may, tránh khỏi đụng phải bảo vật lại muốn đánh nhau, không duyên cớ hư mất giao tình. Như lễ mừng Chúc Liệt Thiên Nộ thành đạo 10 tỷ năm, có hai vị Thượng Thiên thần không có trình diện, đúng là trước kia ở chỗ này kết xuống oán thú!
Ba người tiếp tục đi tới, không lâu sau, lại có song diện nhân quái đi ra chặn đường, lúc này đây cũng không phải là một song diện nhân, mà là hai cái!
Quả nhiên, khi thực lực kẻ xông vào tăng cường, lực cản cũng sẽ tùy theo tiến hành điều chỉnh tương ứng, rất khó có thừa cơ trục lợi.
Ngạo Hải Phong cũng không biết là vì vãn hồi chút mặt mũi, hay là không muốn làm cho Lâm Lạc vứt bỏ mình một mình ra đi, hắn tế ra một kiện bảo vật, một búa chém ra ánh sáng đáng sợ, có thể sinh sinh đẩy lui song diện nhân!
Này hiển nhiên không phải thần khí, nếu không Lâm Lạc sẽ không nhìn không ra, có thể là tiêu hao phẩm nào đó.
- Đây là Chấn Sơn Chùy, cần tiêu hao cực phẩm Thần tinh mới có thể vận chuyển, nếu không có bất đắc dĩ, lão phu cũng không muốn đơn giản vận dụng!
Ngạo Hải Phong chủ động giải thích nói, bằng không thì sẽ để cho Lâm Lạc hiểu lầm hắn ẩn dấu thực lực, sẽ tạo thành hậu quả không đảm đương nổi.
Cực phẩm Thần tinh đối với Thượng Thiên thần mà nói cũng là chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu, khó trách Ngạo Hải Phong không dám đơn giản vận dụng Chấn Sơn Chùy, cái này chỉ sợ cũng chỉ có Thần Vương mới tiêu xài được!
Mà thực đến cấp bậc Thần Vương, cũng sẽ không cần Chấn Sơn Chùy.
Dựa vào Chấn Sơn Chùy, Lâm Lạc cùng Ngạo Hải Phong một đường tiến lên, bảy ngày sau bọn hắn đi tới cuối cùng tầng này.
- Cẩn thận!
Thần sắc Ngạo Hải Phong xiết chặt.
- Yêu vật trấn thủ tầng này tương đối đáng sợ!
Phía trước thang lầu đi thông tầng thứ ba cung điện trống trơn, cũng không có chứng kiến tồn tại trấn thủ gì. Lâm Lạc không khỏi lộ ra khó hiểu chi sắc, quay đầu hướng Ngạo Hải Phong nhìn sang.
Ngạo Hải Phong cười khổ một tiếng nói:
- Yêu vật kia có được năng lực ẩn hình, nếu như không chủ động ra tay, ngay cả ta cũng không có khả năng phát hiện chỗ của nó!
- Tiểu nha đầu…
Lâm Lạc quay đầu hướng Sư Ánh Tuyết nhìn lại, không biết tiểu nha đầu có năng lực thần kỳ này có thể sáng tạo kỳ tích hay không.
Sư Ánh Tuyết nhún nhún vai nói:
- Chuyện nhỏ, chẳng lẽ ngươi không biết không gian pháp tắc là bản lĩnh xuất chúng của Bổn ma vương sao? Ẩn hình không phải là có thể che dấu ở trong hư không sao, xem Nữu Nữu tìm ra nó!
Thân hình Tiểu nha đầu lóe lên, lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Ngạo Hải Phong không khỏi hoảng sợ, Lâm Lạc chiến lực kinh người, tiểu cô nương này lại nói có thể tìm ra yêu vật cấp bậc Thượng Thiên thần, cái này nếu không phải nói láo mà nói, là so với Lâm Lạc càng thêm kinh người!
Vẻn vẹn là một lúc sau, Sư Ánh Tuyết lần nữa hiện thân ảnh ra, cười hì hì nói:
- Nữu Nữu ở trên người nó gieo xuống một đạo thần thức ấn ký, chỉ cần đại phôi đản ngươi vừa tiếp cận là có thể cảm giác được!
Lâm Lạc gật gật đầu, hướng Ngạo Hải Phong nói:
- Ngạo huynh, mời!
Ngạo Hải Phong không khỏi bán tín bán nghi, thật sự rất khó tin tưởng chỉ là một tiểu cô nương Hư Thần cảnh có thể làm được điểm này. Nhưng tiểu cô nương không có bị yêu vật kia một cái tát chụp chết, điều này nói rõ nàng căn bản không tìm được yêu vật kia, chỉ là nói khoác lung tung, hoặc là nàng thực sự có một loại năng lực kỳ dị.
Hai người ngay ngắn giẫm chận tại chỗ đi về phía trước, đi đến bậc thang, Lâm Lạc bỗng nhiên cảm ứng một cỗ khí tức quen thuộc từ bên trái đánh úp lại, mục tiêu trực chỉ Ngạo Hải Phong!
Khí tức này đến từ Sư Ánh Tuyết, nhưng tiểu nha đầu rõ ràng ở phía sau của hắn, bởi vậy…
- Ngạo huynh, chú ý!
Lâm Lạc khẽ quát một tiếng, một quyền oanh ra, cơ hồ là lau qua phía sau lưng của Ngạo Hải Phong đánh đi ra ngoài.
Nếu như không có hắn hô như vậy, Ngạo Hải Phong đang khẩn trương sẽ có chỗ hiểu lầm, nhưng hiện tại hắn có thể khẳng định một quyền này của Lâm Lạc là sẽ không đụng phải thân thể của hắn chút nào, lúc này duy trì lấy bộ pháp nguyên bản, chỉ coi như không biết gì.
Mặc dù nói nắm giữ pháp tắc lỗ đen thì Thượng Thiên Thần có chống lại thần vương, nhưng nếu nói tới tôc độ thì thần vương nhanh hơn đấy, dòng nước này lập tức hiện ra sau lưng Lâm Lạc!
Nhưng vào lúc này, thân hình Lâm Lạc lóe lên, không ngờ biến mất quỷ dị.
XÍU...UU!, trong nháy mắt sau Lâm Lạc xuất hiện sau lưng Tư Không Phong Hoa, bàn tay chụp vào cổ của đối phương.
Cái gì, không gian thuấn di!
Thanh Hà thần vương kinh hãi!
Xé rách không gian cùng không gian thuấn di là hai chuyện khác nhau! Xé rách không gian chỉ cần lực lượng đạt tới yêu cầu thì ai cũng có thể làm được. Nhưng không gian thuấn di là độc quyền của thần linh nắm giữ pháp tắc không gian, đây tuyệt đối không bắt chước được.
Lâm Lạc tuyệt đối không có trải qua khâu xé rách không gian, mà là trực tiếp trốn vào hư không! Đây là không gian thuấn di!
Nguyên gốc thần linh thông hiểu pháp tắc không gian thì không có gì kỳ quái, cũng không có quy định ai tu luyện pháp tắc gì thì không tu luyện pháp tắc khác được, nhưng mấu chốt là Lâm Lạc đã nắm giữ pháp tắc lỗ đen a!
Cả Thần Giới có bao nhiêu kẻ nắm giữ pháp tắc lỗ đen? Cái này rất khó khăn! Nhưng mà Lâm Lạc nắm giữ năm pháp tắc cơ sở, không ngờ còn có thể vận dụng pháp tắc thứ sáu, con mẹ nó đây là quái thai gì?
Đối mặt yêu nghiệt như vậy, ngay cả Thanh Hà thần vương cũng phải nói tục.
Thanh Hà thần vương khiếp sợ, nhưng Tư Không Phong Hoa sợ rằng phải chết, hắn bị bàn tay tử thần nắm chặt.
- Ngươi dám!
Tư Không Phong Hoa chợt quát một tiếng, hai tay mở ra, một đạo thạch bích vô cùng chắc chắn chắn người của hắn, trở thành hệ thống phòng ngự của hắn, mà bản thân của hắn tận lực chạy về phía Thanh Hà thần vương.
Lúc này chỉ có Thanh Hà thần vương mới có thể bảo trụ mạng của hắn.
Lâm Lạc hừ nhẹ một tiếng, ý niệm khẽ động thì tường đất tan rã, giống như chưa từng tồn tại qua, căn bản không có tác dụng ngăn cản chút nào.- Cái gì!
Hai mắt Thanh Hà thần vương mở lớn, tan rã pháp tắc thần linh đồng cấp, đây không thuộc pháp tắc lỗ đen a.
Bàn tay của Lâm Lạc xiết chặt, đã nắm cổ Tư Không Phong Hoa và vận dụng pháp tắc lỗ đen, làm cho Tư Không Phong Hoa không có khả năng phản kháng, mềm yếu như phàm nhân.
Tất cả mọi người khiếp sợ lần nữa.
So với việc Lâm Lạc trước kia đánh bại Thượng Thiên Thần, lúc này hắn mạnh bạo ở trước mặt một thần vương giết Thượng Thiên Thần!
Pháp tắc lỗ đen vận chuyển!
- Các hạ làm gì?
Thanh Hà thần vương cuối cùng vẫn đem Lâm Lạc bình khởi bình tọa. Nếu như Lâm Lạc chỉ nắm giữ pháp tắc lỗ đen thì không có tư cách này, bởi vì lỗ đen cũng chỉ có thể chống lại thần vương, cũng không thể chiến thắng thần vương.
Nhưng thêm pháp tắc không gian thì lại khác.
Lâm Lạc tuy không rõ Thanh Hà thần vương thế nào, nhưng mà bằng tính đặc biệt của không gian thuấn di thì hắn muốn giết bất luận người nào thì Thanh Hà thần vương không thể ngăn cản. Thanh Hà thần vương cũng không phải quá hiểu lấy mình, hắn có hậu cung của hắn, hắn có hậu đại của hắn, chẳng lẽ đường đường thần vương chẳng lẽ thu toàn bộ vào không gian pháp khí?
Bởi vậy, hắn muốn hóa giải đoạn ân oán này.
Mặt mũi? Phi, trước mặt thực lực tuyệt đối thì mặt mũi là cứt chó! Nếu như Lâm Lạc chỉ là Thượng Thiên Thần bình thường thì hắn một cước dẫm chết ngay, nhưng hiện tại lại không cách nào làm gì được Lâm Lạc.
Ánh mắt Lâm Lạc nhìn chằm chằm vào người Tư Không Phong Hoa, lạnh nhạt nói:
- Tại hạ Lâm Lạc, không muốn là địch với thần vương! Nhưng mà kẻ này muốn giết hậu đại của ta, hắn nói muốn tru cửu tộc của ta, ta trước giờ người không phạm ta, ta không phạm người, đoạn ân oán này chỉ dừng lại ở Tư Không gia!
- Thần vương đại nhập, cứu ta --
Tư Không Phong Hoa lúc này chỉ có thể ôm Thanh Hà thần vương làm cây cỏ cứu mạng mà thôi.
- Lão gia hỏa, ngươi cho rằng ta sợ phiền phức?
Lâm Lạc lúc này lộ ra hàn khí, ánh mắt đảo qua Thanh Hà thần vương,
- Kẻ này sông hay chết liên quan tới thần vương lựa chọn chiến một trận với ta hoặc kết thúc ân oán.
- Không, không, không --
Tư Không Phong Hoa cảm ứng được Lâm Lạc bỗng nhiên lộ sát khí, tim gan lạnh lẽo.
- Các hạ, oan gia nên giải không nên kết, sao không nhường một bước.
Thanh Hà thần vương đè tức giận xuống, đối mặt một kẻ có thể bỏ qua mặt mũi của hắn, cho dù hắn giận thì có thể làm gì?
Lâm Lạc cười nhạt một tiếng, muốn giết con của hắn, tru cửu tộc của hắn, thù này làm sao giải? Trong lòng bàn tay của hắn có sát khí hiện ra, lập tức xóa đi sinh cơ của Tư Không Phong Hoa.
Nhẹ buông tay, thi thể Tư Không Phong Hoa như lá rụng rơi xuống đất, khí tức không còn.
Đường đường một gã Thượng Thiên Thần, dậm chân một cái là có thể làm cho cả thần quốc rung động vài cái, bây giờ lại vẫn lạc! Giống như a miêu a cẩu, bình thản như vậy, làm sao không làm người ta sợ hãi.
Tất cả yên tĩnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thanh Hà thần vương, hiện giờ thần vương có phản ứng gì?
Thanh Hà thần vương bình tĩnh nhìn qua, giống như tên Thượng Thiên Thần vừa chết không phải đại tướng, trụ cột thần quốc, ai có thể biết hắn suy nghĩ gì?
Chuyện này dừng lại hay là chiến với Lâm Lạc?
Muốn nói dừng như vậy thì mặt mũi của hắn sẽ như thế nào? Nhưng mà nếu đánh thì hắn có thể làm gì được Lâm Lạc? Hơn nữa, tiểu tử kia còn nắm giữ pháp tắc không gian, nếu hắn đem gia quyến thu vào không gian pháp khí, mặt mũi này ném không phải càng lớn?
Không đánh mất mặt, nhưng mà lựa chọn như thế nào cũng dễ dàng hơn.
Cho dù như thế nào Lâm Lạc chạy đến thần quốc của hắn giết người, giết một kẻ có sức nặng lớn, Thanh Hà thần vương muốn nói còn cho hắn sắc mặt tốt sao! Hắn không có biểu lộ nhìn qua Lâm Lạc, nói:
- Các hạ đã giết xong rồi thì có thể đi.
- Còn thiếu một ít!
Lâm Lạc mỉm cười, hắn như ác ma, tay phải hắn chấn động và pháp tắc tuôn ả, ba ba ba, những người có huyết mạch Tư Không nhất tộc lập tức bị xóa đi tính mạng.
Sắc mặt Thanh Hà thần vương đột nhiên biến đổi, hắn đã lui một bước, không nghĩ tới Lâm Lạc còn tiến tơi một bước!
Nhưng chính vì như vậy, nếu đã lui một bước thì không cần quan tâm tới bước thứ hai, tuy Thanh Hà thần vương nổi gân xanh lên, nhưng cũng không có ra tay, chỉ dùng ánh mắt tức giận nhìn qua Lâm Lạc.
Hắn cũng không có dễ dàng buông tha Lâm Lạc, một Thượng Thiên Thần nắm giữ pháp tắc lỗ đen đối với thần vương nào cũng là u ác tính! Thần vương còn có thần quốc ràng buộc, không dễ dàng ra ngoài, nhưng Thượng Thiên Thần thì khác đấy.
Nếu như không tiêu diệt thì đây là họa lớn trong lòng.
Hắn vừa rồi ngăn Lâm Lạc không có vấn đề gì, nhưng mà không có thần vương nào nguyện ý buông tha một Thượng Thiên Thần nắm giữ pháp tắc lỗ đen! Đặc biệt là kẻ nào còn nắm giữ không gian pháp tắc.
Trong nội tâm hạ quyết tâm, Thanh Hà thần vương chắp tay sau lưng, không nói một lời, nhưng mà ai cũng nhìn ra hắn nghẹn một bụng lửa giận!
- Ân oán thanh toán xong, tại hạ cáo từ!
Lâm Lạc xoay người, hắn thuấn di biến mất tại chỗ.