Lâm Lạc liền trấn an Triệu Ngọc Phi, lấy dưỡng tâm hũ giao cho Đinh Đại Dung đảm bảo, sau lưng nàng còn có vị đại nhân bảo hộ a, tuy Lâm Lạc là Thượng Thiên Thần nhưng không thể làm được mọi chuyện, nhưng trong mắt người Thần Giới thì Thượng Thiên Thần là tồn tại không thể chạm tới.
Hắn lợi dụng trận pháp xuyên qua vách tường giới diện.
Trên thực tế hắn cũng có thể tiến hành xuyên qua giới diện ở bất cứ nơi nào, khác biệt chỉ là độ dày của bức tường khác nhau mà thôi, nhưng nếu không có trận pháp cố định thì hắn có thể xuất hiện ở bất kỳ nơi nào, có khả năng là góc hẻo lánh và cực xa nào đó.
Đây là tình huống Lâm Lạc không cách nào tiếp nhận, Lâm Tiêu Dương trước mắt tình thế tràn đầy nguy cơ, hắn không muốn lãng phí thời gian chạy đi, hắn phải nhanh tới tinh vực gần với Lâm Tiêu Dương nhất.
Đinh Đại Dung khởi động trận pháp, Lâm Lạc liền men theo lối chỉ dẫn mà đánh tan kếu cấu không gian chắc chắn của Thần Giới, bắt đầu nghịch hướng xuyên qua giới diện.
Đây là cử động vô cùng nguy hiểm, nếu gặp phải không gian phong bạo thì khó mà thoát được, còn sông cũng tổn thương nặng nề.
Khá tốt Lâm Lạc đã là Thượng Thiên Thần, lại có sáu hệ pháp tắc mạnh mẽ, Thượng Thiên Thần tam trọng thiên chẳng những thân thể mạnh mẽ tới đáng sợ, lực lượng cũng không phải Thượng Thiên Thần bình thường có thể so sánh được.
Hắn xuyên qua một lúc thì đụng phải vật cứng.
Đây là hàng rào hạ giới.
Lâm Lạc thét dài một tiếng vận chuyển sáu hệ pháp tắc, bành bành bành, nắm đấm liên tục đánh ra trăm quyền, tấm vách nứt ra, thân hình của hắn lóe lên và xuyên qua, mất đi trùng kích thì lỗ hổng kia khép lại.
Thiên địa bài xích!
Lâm Lạc từ khi xuất hiện trong hạ giới thì cảm ứng được thiên địa nơi đây mâu thuẫn với hắn!
Bây giờ thực lực của hắn tăng lên so với lúc còn ở hạ giới gấp trăm vạn, mấy ngàn vạn lần, nhưng mà thiên địa vẫn có năng lực áp chế hắn dễ dàng, sinh ra cảm giác bài xích Lâm Lạc.
Hắn vội vàng áp chế khí tức bản thân, hắn đem thực lực áp chỉ còn tinh đế đỉnh phong!
Sau khi hắn áp chế xuống còn tinh đế đỉnh phong lúc thì lực lượng thiên địa bài xích không còn to không hợp thói thường, nhưng áp chế cảnh giới lâu dài thì thần hạch sẽ sinh ra tổn thương, hắn phải tranh thủ thời gian!
Lâm Lạc mắt mắt nhìn qua chung quanh, tuy hắn áp chế lực lượng chỉ còn tinh đế đỉnh phong, nhưng mà pháp tắc vẫn là Thượng Thiên Thần đấy, mấy tinh vực ở gần nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Hắn vạch phá ngón tay, một giọt máu tươi bay ra ngoài, dựa vào huyết mạch trong tăm tối truy tìm Lâm Tiêu Dương.
Ở đằng kia!
- Đại phôi đản, đừng chạy nhanh như vậy ah!
Âm thanh quen thuộc lúc này vang lên, Sư Ánh Tuyết xuyên qua hư không xuất hiện bên cạnh hắn.
Lâm Lạc ngưng mắt nhìn qua, Hư Thần cảnh nhị trọng thiên!
Tiểu nha đầu này lực lượng vẫn còn là Hư Thần nhị trọng thiên! Điều này sao có thể! Thiên địa ở hạ giới cực kỳ bài xích thần linh a, xuống nơi này phải làm "Lương dân." Ngoan ngoãn thu liễm lực lượng hoặc là bị hạ giới bài xích quay ngược về Thần Giới!
Nhưng mà tiểu nha đầu này vẫn bảo trì Hư Thần chi thân!
Chẳng lẽ nàng cùng Ngân Nguyệt thú như nhau, là sủng nhi được thiên địa thai nghén ra.
- Này, ngươi rốt cuộc có phải do mẫu thân mình sinh ra không?
Lâm Lạc vừa hỏi thì một bước bước qua, không gian pháp tắc vận chuyển, hắn bước một bước là xuyên qua một tinh vực, tốc độ nhanh đến mức làm người ta lộn ruột.
Sư Ánh Tuyết không có chậm, nàng tức giận nhe răng nhếch miêng.
- Bé gái đương nhiên là mẫu thân đại nhân sinh ra, nếu không bé gái làm sao xinh đẹp như vậy?
Lâm Lạc cười ha ha, nhưng mà việc lạ xảy ra trên người tiểu nha đầu này quá nhiều rồi, nhiều hơn nữa cũng không kỳ quái.
Hắn liên tục cất bước, mấy lần đi đã hạ xuống một tinh cầu.
Băng Nguyệt tinh, cực tây Bách Linh quốc cực, Triệu gia.
Lâm Tiêu Dương xếp bằng trong sân nhìn tinh không, trên vạn năm lắng đọng, chẳng những tu vi của hắn đạt tới tinh đế nhất trọng thiên, tính tình của hắn cũng trở nên trầm ổn hơn, tràn ngập thành thục và cơ trí.
Nhưng hắn lúc này tình huống cực kỳ không xong, khí tức chẳng những ngã xuống đến tinh vương cảnh, càng tràn ngập không ổn định, trên mặt ửng đỏ, có bệnh trạng.
- Lâm đại ca!
Một tiểu thiếu niên mười một mười hai tuổi chạy vào sân, đi tới trước mặt Lâm Tiêu Dương, theo không gian pháp khí lấy ra một khỏa đan dược đưa tới.
- Văn nhi lại lấy tới một ít đan dược!
Lâm Tiêu Dương miễn cưỡng tươi cười, thò tay vỗ vỗ đầu của thiêu niên, nói:
- Cảm ơn ngươi!
- Nếu không phải mấy năm trước phụ thân vẫn lạc, Văn nhi nhất định sẽ có được nhiều đan dược hơn!
Thiếu niên tiếc hận bên mang theo tức giận nói ra. Hắn là thiếu chủ Triệu gia, tên một chữ Văn.
Lâm Tiêu Dương đưa mắt nhìn qua, nói:
- Trước vài ngày dạy ngươi học bài thế nào?
- Lâm đại ca, Văn nhi rất đần, Bích Lạc Nguyên Phong Quyết kia vẫn không học được!
Triệu Văn ảo não nói.
- Không có việc gì, ngươi vừa mới nhập thích biến cảnh, cái này vốn là làm khó ngươi rồi, ngươi trước tiên nhớ kỹ khẩu quyết, về sau cảnh giới đến có thể chậm rãi tìm hiểu!
Lâm Tiêu Dương thu hồi ánh mắt, nhìn qua phòng đối diện, trong ánh mắt lộ ra một tia ôn nhu.
Triệu Văn lộ ra thần sắc quan tâm:
- Thương thế Vô Sương tỷ tốt chưa?
- Ăn đan dược của Văn nhi, tự nhiên là khỏe thiệt nhiều!
Lâm Tiêu Dương cười nói.
- Vậy là tốt rồi!
Triệu Văn tuổi còn nhỏ, cũng không có nhìn ra ánh mắt Lâm Tiêu Dương mang theo lo lắng, lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng.
- Ta đây sẽ không quấy rầy Lâm đại ca!
Nói xong hắn rời khỏi sân nhỏ.
Ánh mắt Lâm Tiêu Dương nhìn qua tinh không, không biết như thế nào, đột nhiên hắn cảm thấy huyết mạch sôi trào, dường như có một chuyện quan hệ sâu nặng với hắn xảy ra. Hắn khẽ nhíu mày, bước vào phòng đối diện.
- Tiêu Dương!
Trong phòng trên giường, một tiểu mỹ nhân mái tóc dài phất phơ, gương mặt tuyệt mỹ, có thể khiến thiên địa chấn động, nhưng lúc này sắc mặt vô cùng tái nhợt, bờ môi đỏ thẫm như máu, lộ ra bệnh trạng hư nhược.
- Đừng bắt đầu! Đừng bắt đầu!
Lâm Tiêu Dương vội vàng chạy tới, nửa ngồi ở bên giường, nhẹ vỗ về đôi má ngọc.
- Nghỉ ngơi thật tốt!
- Tiêu Dương, có câu nói này của ngươi thì ta yên tâm rồi.
Tiểu mỹ nhân thờ bàn tay ngọc vuốt ma đôi má của Lâm Tiêu Dương, ánh mắt nhu tình như nước.
- Sương Vô Nguyệt ta không...hối hận nhất là quen ngươi, nếu có kiếp sau, ta hoàn nguyện ý làm thê tử của ngươi!
- Sương Nguyệt!
Lâm Tiêu Dương lúc này hai hàng lệ nóng chảy xuống.
- Không nên vứt bỏ, ta tin tưởng phụ thân chắc chắn sẽ tim được chúng ta!
- Tiêu Dương, nếu ngươi theo công công phi thăng lên Thần Giới thì thật tốt!
Ánh mắt Sương Vô Nguyệt xuất hiện hoảng hốt, ánh mắt nhìn qua Lâm Tiêu Dương lại không hề tập trung.
- Đừng nói ngốc như vậy, năm đó ta mà theo chân phụ thân phi thăng Thần Giới thì làm sao gặp ngươi! Mà ngươi là thiên thần ban ân cho ta!
Lâm Tiêu Dương mắt hổ tuôn lệ, một tay cầm lấy bàn tay ngọc của Sương Vô Nguyệt, hắn đã cảm thấy tay ngọc vô lực.
Râu quai nón cũng là từ chối liên tục, sau đó lời nói xoay chuyển nói.
- Bất quá, nếu Tuyết công chúa có thể đem một ít bí mật của Bán Yên sư muội tiết lộ mà nói, vậy ta coi như là khoát ra mạng già cũng sẽ làm ra đầy đủ Hỏa Long đạn cho Tuyết công chúa, để cho ngươi chơi thống khoái.
- Hừ, Chư Giải Chi, ngươi đem một bộ hồ lộng tiểu hài tử đùa bỡn ở trên người Tuyết công chúa, không cảm thấy quá hèn hạ sao?
La Giang Lâm hừ lạnh một tiếng .
- Cái gì, Đại xú trùng ngươi dám nói Bổn ma vương là tiểu hài tử?
Sư Ánh Tuyết đại phát lôi đình, cái tiểu hài tử này chỉ có ở thời điểm nàng đổ thừa mới có thể dùng đến, bình thường nàng là rất ghét người khác gọi nàng là tiểu hài tử, dù sao phải thông cảm nàng một chút, cần suốt một nguyên kỷ nữa tâm tình mới có thể lớn lên.
La Giang Lâm vỗ mông ngựa không được lại vỗ xuống chân ngựa, ngược lại chọc cho Sư Ánh Tuyết không thích, vội vàng nói.
- Tuyết công chúa, người này làm một viên Hỏa Long đạn bất quá là một cái nhấc tay, rõ ràng là đang lừa gạt ngươi.
- Ghê tởm dặm, râu ria rậm rạp ngươi thật xấu.
Thân hình Sư Ánh Tuyết chợt lóe, liền hướng râu quai nón Chư Giải Chi nhào tới, tay nhỏ bé tìm tòi chụp vào râu ria của Chư Giải Chi.
Thân hình Chư Giải Chi vội vàng chớp động, một tránh một đuổi.
Con ngươi của Lâm Lạc không khỏi căng thẳng, chẳng lẽ năng lực hư vô của Sư Ánh Tuyết ngay cả Cửu Tinh Thần Vương cũng không cách nào phá giải hay sao? Nếu không, một Cửu Tinh Thần Vương muốn chế trụ nàng lại không làm thương hại đến nàng, đây không phải là chuyện tình vô cùng đơn giản sao?Đừng xem Chư Giải Chi ở ngoài thô lỗ, nhưng nội tâm cũng là tương đối nhẵn nhụi, chọc cho Sư Ánh Tuyết cười to, đợi nàng chơi mệt mỏi , lại lấy ra một túi Hỏa Long đạn ném cho nàng, để cho tiểu nha đầu hưng phấn oa oa kêu to.
Thật ra thì với Chư Giải Chi mà nói, làm ra Hỏa Long đạn cấp bậc này quả thật không cần tiêu hao bao nhiêu lực lượng, kia chỉ có thể đánh ra uy năng Nhất Tinh Thần Vương, hắn trong vòng một ngày liền có thể làm ra mấy ngàn viên.
Nhưng dùng để dụ dỗ đứa trẻ, nhất định là phải cho đối phương cảm giác được trân quý mới có thể làm cho đối phương đem nhân tình nhớ kỹ, vì vậy hắn rõ ràng có thể một hơi đưa cho Sư Ánh Tuyết mấy vạn mấy triệu viên Hỏa Long đạn, nhưng trên thực tế mỗi lần chỉ cho mấy chục viên, nhiều nhất là chừng trăm viên .
Hiệu quả cũng là cực tốt, nhìn Sư Ánh Tuyết đối với La Giang Lâm ghét như vậy, nhưng đối với Chư Giải Chi là tương đối hữu hảo, cái đãi ngộ này có thể nói là ngày đêm khác biệt!
Mặc dù tu vi của Phạm Thương Vũ không cao, nhưng thân phận lại tương tự với con của Vương giả, La Giang Lâm đối với hắn tương đối khách khí, dù là Chư Giải Chi cũng gọi sư đệ, không lay động dáng vẻ Thần Vương chút nào.
Hiển nhiên, Chư Giải Chi cùng La Giang Lâm chỉ là xuất từ sư môn bất đồng, nhưng phân lượng hai người là không sai biệt lắm, hơn nữa mẫu thân của Sư Ánh Tuyết, ba thế lực này có ít nhất là tuyệt thế cường giả Cửu Tinh Thần Vương!
Nhưng Cửu Tinh Thần Vương như cũ không phải là lực lượng cao cấp nhất, nếu không Chư Giải Chi, La Giang Lâm sẽ không đối với Sư Ánh Tuyết, Phạm Thương Vũ khách khí như vậy?
Thật ra thì từ Chủ Thần Khí cùng Tử Đỉnh so sánh liền có thể biết trên Cửu Tinh Thần Vương hẳn còn có một tồn tại càng cường đại hơn. Tiểu nha đầu khẳng định biết, nhưng chính là không chịu nói, mà Phạm Thương Vũ tựa hồ cũng tương đối kiêng kỵ .
Chẳng lẽ cùng Cấm tự một dạng, tục danh những người này đều là Thiên Địa bất dung ?
Lâm Lạc không khỏi rơi vào trầm tư.
Trong lúc vô tình, ba ngày đi qua, mà trừ La Giang Lâm cùng Chư Giải Chi ra, cũng không có nhân vật thực lực cường đại giống nhau đến. Dị hương của Thiên Hương Địa Linh Quả càng thêm nồng nặc, ở chạng vạng tối ngày thứ ba, chỉ thấy một đạo lưu quang màu lửa đỏ thoáng qua, ở trên đỉnh núi cũng đột ngột xuất hiện một đại thụ toàn thân màu đỏ thắm.
Giống như một bụi san hô to lớn màu lửa đỏ, không hoa chỉ có chi cành, trong suốt, mà ở trên cây này là treo ba trăm sáu mươi linh quả màu xanh biếc, chính hợp Chu Thiên Tinh Thần, không nhiều một viên, không ít một viên .
Dị thụ này vừa hiện, dị hương kia càng thêm nồng nặc, phảng phất có thể tràn ngập toàn bộ thiên địa.
Vèo vèo vèo, theo dị thụ xuất hiện, vô số bóng người cũng theo đó bay vụt tới, chỉ cần đạt tới Sơ Vị Thần cũng không khó đem Thần thức bao trùm phạm vi một thành thị. Mà mặc dù mọi người không rõ ràng tác dụng của Thiên Hương Địa Linh Quả, nhưng chỉ nghe kỳ hương kia đã để cho tất cả mọi người xuẩn xuẩn dục động .
Phát hiện Thần Thụ xuất hiện, tự nhiên mỗi một người đều là phi phác tới .
- Nếu chỉ có người Tam gia chúng ta tới, như vậy tất cả Thần Quả chia làm bốn phần, Tam gia chúng ta mỗi người một phần, còn dư lại một phần cho mấy nhà không tới?
Chư Giải Chi đề nghị .
- Ân.
Lúc này La Giang Lâm ngược lại không có hẹp hòi .
- Không được, Bổn ma vương muốn một nửa.
Sư Ánh Tuyết đòi hỏi nhiều .
Nhưng lần này Chư Giải Chi cùng La Giang Lâm cũng sẽ không lý nàng, hai người đồng thời ngoắc, Thiên Hương Địa Linh Quả kia lập tức bị một cổ lực lượng vô hình dẫn dắt, hướng bọn họ bay đi .
- Dừng tay.
Thấy hai người muốn độc chiếm Thần Quả, tất cả mọi người đều lớn tiếng quát. Ngược lại không phải là bọn họ gan lớn dám đến cùng Cửu Tinh Thần Vương khiêu khích, mà là cường giả đạt tới cảnh giới này khí thế nội liễm, cũng chỉ có cấp bậc Thượng Thiên Thần mới có thể mơ hồ cảm giác được một chút.
Sắc mặt La Giang Lâm giận dữ, cặp mắt nhỏ dài hơi nhíu lại, ba ba ba, tất cả Thần Linh nhào tới trong nháy mắt hóa thành bọt máu!
Người này, thủ đoạn thật là ác độc!
Lâm Lạc nguyên tưởng rằng những cường giả này phảng phất cùng thế gian ngăn cách, cũng sẽ khiêm tốn làm việc. Nhưng bây giờ xem ra, ngược lại không phải là những người này cố ý khiêm tốn, mà là bọn họ căn bản không có đem người trong thiên hạ để trong mắt .
Chẳng qua là nhìn không vừa mắt liền giết chết, ngày sau người khác cũng chỉ biết nơi này xảy ra đại tru diệt, nhưng căn bản không biết được là vị cường giả nào, cường giả cấp số nào ra tay .
Chư Giải Chi lấy ra bốn mâm ngọc, đem tất cả Thần Quả chia đều chia làm bốn phần, mình thu hồi một phần, một phần giao cho La Giang Lâm, phần thứ ba đưa tới trong tay tiểu nha đầu, sau đó nói.
- La huynh, là ngươi đi một chuyến hay là ta đi một chuyến?
Hắn giống như không có đem những người chết kia để ở trong lòng, tựa hồ mới vừa chết không phải là hơn ngàn Thần linh mà chẳng qua là mấy con con kiến hôi, giết chết liền giết chết, cần nhíu mày một chút sao?
- Ha ha, chuyện như vậy tự nhiên không thể nào để cho Chư huynh một người đoạt đi.
La Giang Lâm vội vàng nói
- Chúng ta cùng đi.
Thiên Hương Địa Linh Quả phải là bảo vật cực kỳ hiếm thấy, bọn họ cầm đi đưa người vậy khẳng định là nhân tình cực lớn, khó trách hai người muốn cướp như vậy, mượn hoa hiến phật ai không nguyện ý làm một chút?