Lâm Lạc trấn định như núi, tiện tay oanh quyền oanh chưởng, hết sức kiến tạo ra một hiện tượng song phương thế lực ngang nhau, đem chiến cuộc không ngừng kéo dài, để cho Hỏa gia nữ Thần Vương luôn có một loại ảo giác chỉ cần lại đề thăng một tí tẹo lực lượng liền có thể đạt được thắng lợi.
Hai người kịch chiến không thôi, các nàng Tô Mị thì ở dưới đáy xem cuộc chiến, tuy rõ ràng đã được Sư Ánh Tuyết cáo tri Lâm Lạc không có sử xuất toàn lực, nhưng quan tâm sẽ bị loạn, làm cho các nàng không cách nào bình tĩnh.
Lâm Lạc dần dần phát lực, dùng ưu thế yếu ớt chiếm được thượng phong, cũng càng đánh càng hăng, ép tới Hỏa gia nữ Thần Vương không ngừng hét giận dữ liên tục, lại thủy chung không cách nào vãn hồi xu hướng suy tàn, bị áp chế được chỉ còn lại có chống đỡ chi lực.
- Họa Y, ngươi không phải là đối thủ của hắn, lui ra!
Chư Giải Chi cau mày nói ra.
- Không, ta nhất định có thể giết hắn!
Hỏa gia nữ Thần Vương kia không cam lòng kêu lên, nếu nàng thua ở trong tay một Nhất Tinh Thần Vương, cái này lại để cho nàng còn có mặt mũi nào đi gặp người trong gia tộc?
Đừng tưởng rằng Hỏa gia là hoà hợp êm thấm, nội bộ đại gia tộc phân tranh cho tới bây giờ sẽ không đoạn tuyệt, nếu nàng mang theo sỉ nhục thua ở trong tay Nhất Tinh Thần Vương trở về, ngày sau mơ tưởng lại đạt được gia tộc coi trọng, nghiêm trọng mà nói, thậm chí còn sẽ thu hồi Thần Vương pháp tắc của nàng!
500 Hỏa hệ đại đạo, không nhiều một cái, không thiếu một cái, cũng chỉ có thể sinh ra 500 Thần Vương, Hỏa gia tộc nhân nhìn chằm chằm vào đạo Thần Vương pháp tắc kia của nàng không biết có bao nhiêu!
Bành! Bành! Bành!
Lâm Lạc lại thoáng bỏ thêm chút sức, mà đây đối với Hỏa Họa Y mà nói là tai họa thật lớn rồi.
Nàng vốn là đau khổ chèo chống, đạt đến cực hạn, dù Lâm Lạc chỉ phát hơn một tí tẹo lực lượng, đối với nàng mà nói đều là một căn rơm rạ cuối cùng đè sập lạc đà, phòng ngự lập tức tan rã, lảo đảo lùi lại.
Lâm Lạc một tay phất ra, trường kiếm trong tay của Hỏa Họa Y lập tức bị hắn đoạt xuống.
- Đưa bảo kiếm cho ta!
Hỏa Họa Y thét to, cái kia tuy không phải Chủ thần khí, nhưng cũng là một kiện chí bảo. Nàng chỉ là lấy được quyền sử dụng, cũng không có nghĩa là có thể do nàng xử trí.
- Ngươi muốn lấy tánh mạng của ta, ta chỉ thu ngươi một thanh kiếm, đã xem như tiện nghi ngươi rồi, chẳng lẽ tánh mạng của Hỏa gia đại tiểu thư còn kém một thanh kiếm sao?
Lâm Lạc nhàn nhạt nói.
- Đáng giận, ngươi tiện chủng này, mau đưa bảo kiếm cho ta!
Hỏa Họa Y chỉ biết tái diễn lời nói giống như vậy.
Thua ở trong tay Lâm Lạc đã vô cùng nhục nhã, nếu bảo kiếm kia cũng mất mà nói, nàng về đến gia tộc cũng không phải là vấn đề mất mặt, mà là chịu lấy trừng phạt rồi!
- Ngươi đã muốn tự mình chuốc lấy cực khổ, cái kia liền thành toàn ngươi!
Lâm Lạc hai đấm liền vũ, bành bành bành, liên tiếp 17 quyền oanh ở trên ngực Hỏa Họa Y, đem nữ nhân này đánh bay ra ngoài, trên không trung phun ra một đạo máu tươi.
Chư Giải Chi nổi giận gầm lên một tiếng, một quyền oanh ra đánh về phía Lâm Lạc, một tay thì chiêu Hỏa Họa Y tới, đem nàng dẫn dắt đến trước người của mình.
- Ngươi vượt qua giới hạn rồi!
Liễu Bán Yên đồng dạng hừ nhẹ một tiếng, tay áo đánh ra, đem một quyền này của Chư Giải Chi nhẹ nhõm hóa giải.
Lồng ngực của Chư Giải Chi bởi vì thở hỗn hển mà rất nhanh phập phồng lấy, hắn mục rót Lâm Lạc, lại cứ thế mà khắc chế phẫn nộ trong nội tâm.
Từ đạo lý mà nói, Liễu Bán Yên đã bán cho hắn một cái thiên đại mặt mũi, đồng ý cho Hỏa gia phái ra người so với Lâm Lạc cao hơn hai cảnh giới đi đối phó hắn, có thể nói là cho Hỏa gia đủ mặt mũi, dù là Chư Giải Chi cũng không thể không thừa nhận nhân tình này.
Ai có thể biết rõ Lâm Lạc cư nhiên yêu nghiệt như thế, rõ ràng đồng thời nắm giữ bốn đạo Thần Vương pháp tắc hoàn toàn bất đồng, ngay cả Tam Tinh Thần Vương cũng có thể oanh bại! Nhưng điều này có thể trách Liễu Bán Yên sao? Hai cảnh giới chênh lệch vốn là tuyệt đối thuấn sát, cái này chỉ có thể trách Hỏa gia không có thiên tài đồng dạng rồi!
- Đem bảo kiếm trả lại đây, lần này liền tha cho ngươi một mạng!
Chư Giải Chi hướng Lâm Lạc lạnh lùng nói ra.
- Muốn thu bảo kiếm trở lại, vậy thì phái người đến đánh, chỉ cần không cao hơn ta hai cảnh giới, ta một mực phụng bồi!
Lâm Lạc không chút nào yếu thế nói.
Cái này vốn chính là cục diện không thể thiện tâm cùng Hỏa gia, như vậy cũng không sợ nhiều hơn tội một chút nữa.
Chư Giải Chi chưa từng thụ qua tức khí như vậy? Hắn tuy không phải Hỏa gia tộc nhân, nhưng bởi vì thiên tư trác tuyệt, mấy tỷ năm trước được Hỏa gia thu làm đồ đệ, cũng không phụ trọng vọng mà đạt đến Cửu Tinh Thần Vương, trở thành một thành viên được Hỏa gia cực kỳ coi trọng, địa vị cao cả!
Lâm Lạc rõ ràng nửa chút mặt mũi cũng không bán cho hắn, cái này tự nhiên là để cho hắn giận không kiềm được.
Liễu Bán Yên có thể uy hiếp hắn, không thèm nghía đến hắn, là vì chiến lực của người ta so với hắn còn cường đại hơn! Nhưng Lâm Lạc là vì cái gì, tuy yêu nghiệt, nhưng dù sao cảnh giới bày ở đàng kia, cách hắn không biết chênh lệch bao nhiêu!
- Chư Giải Chi, nếu như ngươi ra tay, ta tất nhúng tay, như vậy lần này ngươi cũng không phải bị thua đơn giản như vậy!
Liễu Bán Yên nói ra một câu phân lượng mười phần.
Sắc mặt Chư Giải Chi lập tức trở nên huyết hồng, oanh thoáng một phát, đỉnh đầu của hắn mạnh mẽ luồn lên một đạo hỏa diễm trùng thiên, coi như phát tiết lấy lửa giận của hắn. Hắn cuối cùng là không có phát tác đi ra, sắc mặt huyết hồng trở nên tái nhợt, hắn nhìn lướt qua hai người Hỏa Họa Y nói:
- Chúng ta đi!
- Chư đại ca!
Hai người Hỏa gia đồng thời không cam lòng kêu lên, bọn hắn là đến thay tộc nhân báo thù, nhưng thù còn không có báo, ngược lại còn tổn thất một kiện bảo vật, cái này bọn hắn chịu xám xịt rời đi sao?
- Đi!
Chư Giải Chi dụng lực nói ra, lửa giận trùng thiên dần dần thu hồi, chứng minh hắn đã có thể khống chế cảm xúc rồi.
Tuy hai người Hỏa Họa Y là Hỏa gia tộc nhân, nhưng vào lúc này còn phải nghe Chư Giải Chi, đều là oán hận trừng mắt nhìn Lâm Lạc, lúc này mới cùng Chư Giải Chi xé rách Hư Không rời đi.
- Nhớ rõ lần sau phải mang lễ vật ah!
Sư Ánh Tuyết một bên đong đưa bàn tay nhỏ bé một bên cười hì hì nói ra, không ngại ở trên vết thương của ba người xát muối.
Thân ảnh ba người Chư Giải Chi chưa đi đến trong hư không đều run lên, nhưng lập tức đã bị Hư Không thôn phệ, không lộ ra một chút bóng dáng.
Thân hình Lâm Lạc xoay chuyển về trong Dưỡng Tâm hũ, hắn muốn luyện hóa bảo kiếm kia.
Từ lúc ra tay cướp đoạt hắn đã không có suy nghĩ qua muốn trả lại, Hỏa gia đã muốn khó xử hắn, như vậy nếu hắn không trước thu chút tiền lãi thì thật sự rất xin lỗi chính mình rồi.
Ba người Hải tộc khác ai cũng tán thưởng, tuy bọn hắn rơi vào hạ phong, nhưng tuyệt không có nguy hiểm đến tính mạng, ngược lại đầu Không Gian Hệ Dực kình kia đã ở vào hoàn cảnh tràn đầy nguy cơ. Chỉ cần bọn hắn lại phòng thủ một thời gian ngắn, "Khôi lỗi" kia tất có thể giải quyết đối thủ tới giúp bọn hắn.
Hiện tại nếu Hư Hải Quỳnh nói cho bọn hắn biết, kỳ thật Lâm Lạc cũng không phải khôi lỗi mà là một người, đoán chừng bọn hắn ngược lại sẽ không tin.
Bởi vì nào có người lợi hại như vậy?
Ai bái kiến qua Thần Vương có thể vượt qua ba cảnh giới tác chiến? Cái này căn bản là không có khả năng đấy!
Ngược lại là khôi lỗi, có thể dùng bí thuật điều chế, phong nhập lực lượng, pháp tắc cấp bậc Bát Tinh, thậm chí Cửu Tinh Thần Vương, ở trong thời gian ngắn bộc phát ra đại uy lực đáng sợ, lúc này mới nói được đi qua!
Sinh vật có trí khôn chính là như vậy, gặp được sự tình không thể tưởng tượng nổi, bọn hắn tình nguyện dùng sự thật đã biết đi nhìn, đi phỏng đoán, muốn tiếp nhận sự vật mới là rất khó rất khó!
Đầu Không Gian Hệ Dực kình kia càng đánh càng sợ, tuy hung thú hung hãn, thế nhưng mà gặp được loại ác hơn đáng sợ hơn này, nó cũng sẽ không ngốc đến tử chiến không ngớt, lúc này phát ra một tiếng rít gào, đây là đang nói cho đồng bạn muốn rút lui rồi.
Thủy hệ Dực kình kia bởi vì vốn chiếm được thượng phong, muốn đánh muốn chạy tự nhiên đơn giản, nhưng Không Gian Hệ Dực kình kia hai cánh chấn động thuấn di ra hơn mười dặm, lại hoảng sợ phát hiện Lâm Lạc rõ ràng nửa bước không chậm mà theo sát tới, hai đấm lại oanh đi qua.
Lâm Lạc là nắm giữ Không Gian Hệ bổn nguyên pháp tắc, tuy trước mắt vẫn là Nhị Tinh Thần Vương, nhưng kết hợp thời gian pháp tắc gia tốc, Tứ Tinh Thần Vương lại há có thể bỏ qua hắn?
Bành! Bành! Bành!Lâm Lạc hai đấm động liên tục, lại đối với Dực kình liên tục oanh kích, mỗi một quyền đều xuyên thấu qua da thịt thật dầy của động vật biển kia, trực tiếp oanh kích lấy thần hồn, tạo thành tổn thương căn bản.
Dực kình kia liên tục hét giận dữ, hai cánh nhiều lần chấn động, không ngừng phát động lấy không gian thuấn di, thế nhưng mà gặp được quái thai Lâm Lạc chẳng những nắm giữ không gian pháp tắc, ngay cả thời gian pháp tắc cũng cùng nhau có được, nó căn bản không có khả năng thoát khỏi, sau hơn ngàn lần oanh kích, khí tức tánh mạng của nó đã vô hạn suy yếu, tiếp cận cái chết.
- Hô!
Dực kình phun ra một cột nước thật dài, ngàn vạn khí nhận huy vũ, ở dưới áp lực thật lớn của Lâm Lạc, nó phát ra một kích cực kỳ tiếp cận Ngũ Tinh Thần Vương!
PHỐC PHỐC PHỐC PHỐC, khí nhận gọt ở trên người Lâm Lạc, lại phảng phất giống như đánh vào trên tơ lụa, phát ra trầm đục liên tiếp, lực lượng vừa mới phát ra đã bị Hắc động thôn phệ! Mà nếu không phải là vì Lâm Lạc đem Hắc động ẩn vào dưới làn da, cái này ngay cả một chút thanh âm cũng khó có khả năng phát ra.
Hắn bạo rống một tiếng, một quyền oanh ra, đem uy lực Hắc động phát huy đến mức tận cùng.
- Ngang…
Dực kình phát kia ra một tiếng kêu to thê lương, tuy thần hồn nhận lấy trùng kích trí mạng, nhưng bởi vì khí lực của nó cường hoành rõ ràng không có lập tức tử vong, mà là dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Lâm Lạc ít nhất ba bốn tức thời gian, ánh mắt mới không cam lòng tán loạn.
Thủy hệ Dực kình đã bơi ra rất xa kia chứng kiến đồng bạn tử vong, lập tức phát ra một tiếng nộ minh, nhưng thân hình bơi ra không giảm trái lại còn tăng, nó đã bị Lâm Lạc dọa đến nỗi ngay cả dũng khí đối mặt cũng mất.
Hung thú xác thực hung hãn, thế nhưng mà gặp được loại yêu nghiệt như Lâm Lạc này, dù là hung thú cũng phải đi vòng qua!
Lâm Lạc cũng không có truy kích, đối với hắn mà nói, giúp Hư Hải Quỳnh giải quyết phiền toái cũng đã đủ rồi, không cần phải dệt hoa trên gấm.
Hư Hải Quỳnh đồng dạng hết sức kinh ngạc, tuy nàng thấy được Lâm Lạc cùng bạch tuộc quái chiến đấu, nhưng cái kia dù sao chỉ là thoáng nhìn, vừa phát hiện lập tức lên tiếng gọi ngừng, cũng không có chính thức ý thức được lực lượng của Lâm Lạc đáng sợ đến cỡ nào, thẳng đến lúc này nàng mới phát hiện Lâm Lạc cường đại vượt xa tưởng tượng của nàng!
Nhưng nàng lập tức hướng Lâm Lạc vẫy tay, cái chiến đấu này đã xong tự nhiên phải thu "Khôi lỗi" lại, miễn cho bị ba người kia nhìn nhiều vài lần sẽ có chuyện rồi.
Trong nội tâm Lâm Lạc cười thầm, nhưng hắn không muốn nhiều chuyện, vội vàng co rút thân thể lại, một lần nữa ở trong lỗ tai của đối phương ngồi xuống. Nếu hắn có chủ tâm làm xấu mà nói, hoàn toàn có thể lại tiến vào trong ngực đối phương, đoán chừng lúc này Hư Hải Quỳnh cũng không dám tung ra, nhưng Lâm Lạc há sẽ cố ý chiếm tiện nghi của người.
Ba người Hải tộc kia không khỏi tán thưởng liên tục, khôi lỗi cường đại như vậy tự nhiên để cho người hâm mộ rồi.
Hư Hải Quỳnh cùng bọn họ bịa chuyện vài câu, ba người kia bắt đầu xử lý thi thể Dực kình, đây chính là động vật biển cấp bậc Tứ Tinh Thần Vương, cơ hồ có thể nói toàn thân là bảo. Đồng loại sẽ không tương thực, nhưng ăn huyết nhục dã thú là không có bất cứ vấn đề gì, huống chi gân cốt của Thần Vương cấp cũng có thể chế thành vũ khí uy lực cường đại.
Lâm Lạc cũng không có chú ý, sau khi đầu Dực kình này chết, đại lượng tinh khí điên cuồng dũng mãnh vào trong cơ thể của hắn, có thể nói tuyệt đại bộ phận chỗ tốt là bị hắn hấp thụ.
Ba người kia đem thứ tốt của Dực kình nhao nhao thu hồi, liền hướng Hư Hải Quỳnh cáo từ rời đi. Bọn hắn nguyên bản muốn Hư Hải Quỳnh cùng một chỗ trở về, nhưng Hư Hải Quỳnh đã nói muốn tới chỗ khác chơi đùa, bọn hắn cũng không có tư cách khuyên can, mà tiểu công chúa đã có khôi lỗi cường đại như vậy bảo hộ, tự nhiên không cần lo lắng vấn đề an toàn.
Đợi sau khi bọn hắn rời khỏi, Lâm Lạc mới từ trong lỗ tai của Hư Hải Quỳnh nhảy ra ngoài, cùng nàng lần nữa hướng về chỗ mục đích xuất phát.
- Xa hơn nữa liền phải cẩn thận chút ít rồi!
Hư Hải Quỳnh lộ ra một tia thận trọng.
- Nơi đó là địa bàn của động vật biển, ngươi còn muốn tiếp tục đi lên phía trước sao?
Lâm Lạc gật gật đầu, Lâm Hồng Hoang đã từng nói qua bốn phía chân vạc thứ bảy có rất nhiều động vật biển Thần Vương cấp chiếm giữ, xem ra bọn hắn cách cái này đã không xa. Hắn nói:
- Vậy ngươi trở về đi, cám ơn ngươi dẫn ta tới đây!
Nhưng Hư Hải Quỳnh lại lắc đầu nói:
- Như vậy sao được, ta mang ngươi tiến vào tổ địa, đương nhiên cũng phải đưa ngươi ra ngoài, nếu không ngươi bị cao thủ trong tộc bắt lấy đem ta khai ra, ta chẳng phải là cũng đi theo bị phạt sao?
Sắc mặt Lâm Lạc không khỏi tối sầm, nguyên lai tưởng rằng nữ nhân đơn thuần này là quan tâm hắn, nguyên lai chỉ là lo lắng cho mình có thể bị phạt hay không.
- Đi ah! Đi ah!
Đến nơi này ngược lại là Hư Hải Quỳnh càng thấy chủ động, lá gan của nàng cũng lớn hơn, trước kia một mực nghe cha mẹ phân phó không thể ly khai tổ địa quá xa, lần này ngay cả sự tình mang theo ngoại nhân như Lâm Lạc tiến vào tổ địa cũng đã làm ra, lại dã một ít tựa hồ cũng không thành vấn đề rồi.