Cùng hung thú đại chiến, các nàng không cần băn khoăn đả thương, đánh chết đối thủ sẽ dẫn phát hậu quả hạng gì, hoàn toàn có thể thỏa thích phóng thích lực lượng bản thân, đem thực lực đáng sợ của các nàng hoàn toàn tỏa ra.
Lại nói hai ba đầu xà kia tuy cũng là Cửu Tinh Thần Vương nắm giữ ba đạo Thần Vương pháp tắc, thế nhưng mà gặp được hai người hung ác này, cũng chỉ có phần không địch lại!
Nhưng không địch lại cùng chết trận đó là hai việc khác nhau!
Chiến lực của Liễu Bán Yên cùng Nguyệt Nguyệt ở trong Cửu Tinh Thần Vương xác thực có thể xếp hạng đỉnh phong, nhưng chặn giết một Cửu Tinh Thần Vương khác cũng là ngàn khó muôn vàn khó khăn, chỉ cần đối phương một ý chạy trốn, đó là rất khó giết chết!
Thật giống như hạ giới có truyền thuyết "Tinh Đế Bất Tử", tại Thần giới đạt tới Cửu Tinh Thần Vương, chỉ cần một lòng muốn chạy trốn, như vậy trừ khi Chí Tôn tự mình ra tay, nếu không thực sự rất khó giết chết một Cửu Tinh Thần Vương.
Hai tam đầu xà kia đồng thời nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng thân hình lại bãi xuống, hướng về trong huyệt động phóng đi, hiển nhiên là muốn trốn đến bên trong, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại.
Không có chạy ra, chỉ sợ là hai ba đầu xà này cũng không muốn buông tha cho kiện chí bảo trong động kia a.
Lâm Lạc hừ nhẹ một tiếng, tay phải nâng lên, Tử đỉnh trong thức hải chấn động, hướng hắn truyền tống ra lực lượng huyền ảo không hiểu.
- Dùng tên của ta, thôn phệ!
Hắn ở trong lòng nói ra, sáng tạo ra hai đạo thôn phệ pháp tắc tràn ngập, phân biệt hướng về hai ba đầu xà kia dũng mãnh lao tới …hắn cũng không muốn ở trong lúc mấu chốt này lại tự nhiên đâm ngang.
Bổn nguyên pháp tắc chi lực cuốn qua!
Hai ba đầu xà đúng là lập tức biến mất, ngay cả một điểm thanh âm cũng không có phát ra!
Liễu Bán Yên, Nguyệt Nguyệt đồng thời hoảng sợ ngừng bộ pháp truy kích, lộ ra vẻ mặt tuyệt đối kinh sợ.
Đây chính là Cửu Tinh Thần Vương ah! Chỉ cần muốn chạy trốn, sẽ không có người giết được! Nhưng rõ ràng bị chết vô thanh vô tức như vậy, ngay cả hét thảm một tiếng cũng không kịp phát ra, đây là cái khái niệm gì!
Chí Tôn đích thân tới sao?
Ánh mắt của Liễu Bán Yên không khỏi hướng Lâm Lạc nhìn lại, mặc dù nàng không có bái kiến Lâm Lạc đánh ra công kích đáng sợ như thế, nhưng lúc trước Lâm Lạc lại hóa giải oanh kích Tôn Cấp của Hắc y nhân, đã có thể dùng đến phòng thủ, như vậy tự nhiên cũng có thể dùng để tiến công!
Nhưng nghĩ đến Lâm Lạc có được Chí Tôn thần khí, như Hắc y nhân đồng dạng phát ra công kích trực tiếp xóa đi Cửu Tinh Thần Vương là một sự việc, mà thấy tận mắt chứng nhận thì lại là một chuyện khác!
Chứng kiến hai đầu hung thú cấp bậc Cửu Tinh Thần Vương sống sờ sờ ở trước mắt biến mất, cái này là kinh hãi nhân tâm bực nào?
Cũng chính bởi vì nàng quá khiếp sợ, dẫn tới Nguyệt Nguyệt cũng theo ánh mắt nàng nhìn hướng Lâm Lạc.
Nguyệt Nguyệt cũng không có phát hiện là ai ra tay, nhưng thần sắc của Liễu Bán Yên như vậy chẳng khác gì là nhắc nhở nàng, làm cho nàng lập tức nghĩ đến trước kia Hắc y nhân đã từng đối với Lâm Lạc phát ra công kích, lại không hiệu quả.
Lúc trước Lâm Lạc nói Hắc y nhân chỉ là nhất tinh Thần Vương, nhiều lắm là mượn Chí Tôn thần khí phát ra một lần công kích, tất cả mọi người tin tưởng.
Nhưng từ bây giờ đến xem, cái này căn bản là tên kia nói chuyện ma quỷ!
Thằng này cũng có Chí Tôn thần khí, mới có thể đồng dạng dùng bổn nguyên pháp tắc đối kháng bổn nguyên pháp tắc!
Nếu không, hắn đâu có to gan đi khiêu khích một tồn tại có thể một kích oanh tổn thương, thậm chí đuổi giết Cửu Tinh Thần Vương như vậy? Ai có thể xác định Hắc y nhân kia cũng chỉ có thể đánh ra một lần công kích bổn nguyên pháp tắc?
Cho dù có hoài nghi như vậy, ai lại dám cầm tánh mạng mình mạo hiểm?
Nguyệt Nguyệt kinh ngạc đến hé mở lấy cái miệng nhỏ nhắn, bộ dáng kia mê người đến lợi hại, nhưng nàng lại hoàn toàn chưa phát giác ra, vẫn đắm chìm trong rung động tuyệt đối.
Thiên hạ chỉ có tám kiện Chí Tôn thần khí, cùng tám đạo bổn nguyên pháp tắc tương ứng, hiện tại bát đại Chí Tôn thần khí cũng từng kiện từng kiện có chủ nhân, một củ cải trắng một vũng hố, không nhiều một, không ít một!
Như vậy kiện Chí Tôn thần khí trên người Lâm Lạc kia lại là chuyện gì xảy ra?
Ngay cả Chủ thần khí cũng không thể phục chế, chỉ có một kiện vẫn lạc, Thiên Địa mới có thể bao hàm dưỡng dục ra một kiện mới, huống chi là Chí Tôn thần khí?
Chẳng lẽ thiên hạ còn có bổn nguyên pháp tắc thứ chín?
Nhưng cái kia là cái gì?
Nguyệt Nguyệt coi như là người kiến thức rộng rãi, tu vi tâm tính càng là đạt tới trời sụp đổ ở trước mắt cũng không nháy thoáng một phát, nhưng bây giờ lại chóng mặt, nếu lúc này Liễu Bán Yên phát động đánh lén mà nói, cơ hội đắc thủ tuyệt đối vượt qua bảy thành!
Lâm Lạc không khỏi thầm nghĩ Liễu Bán Yên ngu ngốc, nữ nhân này cũng không phải không biết hắn có được Chí Tôn thần khí, như thế nào còn giật mình giống như là lần đầu biết rõ, đây không phải nhắc nhở Nguyệt Nguyệt sao?
Vốn tất cả mọi người giả bộ hồ đồ, Nguyệt Nguyệt đã bị kinh nghiệm cố hữu ảnh hưởng, tuyệt đối sẽ không đoán đến trên người hắn có một kiện Chí Tôn thần khí, vậy thì thành không giải chi mê, nàng lại nghi hoặc cũng chỉ là nghi hoặc.
Nhưng hiện tại bất đồng, Liễu Bán Yên nhìn Lâm Lạc như vậy, chẳng khác gì là hướng Nguyệt Nguyệt nói: nhìn, đây chính là hắn làm!
Nữ nhân ngu xuẩn ah!
Lâm Lạc thở dài, cùng Liễu Bán Yên đồng dạng, cái miệng của Nguyệt Nguyệt cũng chỉ có thể phong mà không thể diệt, nếu không vị Chí Tôn kia tất nhiên trong lòng có cảm giác, trực tiếp giết tới!
Thật sự là thêm phiền!
- Ngươi, ngươi …hắn hắn hắn …
Nguyệt Nguyệt đột nhiên trở nên cà lăm, ngón tay chỉ lấy Lâm Lạc ngươi cả buổi, lại nhìn về phía Liễu Bán Yên hắn hắn hắn .
Chứng kiến địch nhân bị sợ thành bộ dạng này, Liễu Bán Yên đột nhiên có một loại khoái cảm thỏa mãn, không khỏi ở bên khóe miệng câu dẫn ra một dáng tươi cười.
- Chí Tôn thần khí!
Nguyệt Nguyệt rốt cục nói ra một câu nguyên vẹn.
- Không muốn bị diệt khẩu mà nói, thì đem việc này quên đi!
Lâm Lạc hung dữ nói.
Liễu Bán Yên thì là hướng Lâm Lạc quăng đi ánh mắt áy náy, trước kia xác thực nàng quá rung động, mới sẽ thất thố như thế.
- Chậc chậc chậc, trên người soái đệ đệ còn có bao nhiêu bí mật không có để cho tỷ tỷ biết rõ?
Nguyệt Nguyệt không sợ chết hướng Lâm Lạc vứt mị nhãn, như là khôi phục bình thường, nhưng xem ánh mắt nàng vẫn có chút bối rối kia liền biết nội tâm của nàng y nguyên ở vào bên trong kinh hãi tuyệt đối.
Trong hai mắt Lâm Lạc chớp động lên ánh sáng màu đỏ, ánh mắt nhìn về phía Nguyệt Nguyệt tràn ngập dã tính, xâm lược, sau khi hai ba đầu xà tử vong, đại lượng tinh khí hướng hắn liên tục không ngừng dũng mãnh lao tới.
Đây chính là Cửu Tinh Thần Vương ah, hơn nữa lại là hung thú, lực lượng tích lũy của nó tuyệt đối là đáng sợ, đều nhanh muốn cho Lâm Lạc chống đỡ chết!
Hắn hấp thu những lực lượng này vốn là ở vào trạng thái gần như không khống chế được, Nguyệt Nguyệt còn muốn vào lúc đó châm ngòi hắn, không phải muốn chết sao?
Lâm Lạc hăng hắc cười, thoáng chốc đã cởi sạch quần áo của nàng, ôm lấy bờ mông đẹp như mật đào hôn loạn một mạch, làm Mai Hoa tiên tử không nhịn được rên rỉ liên tục, rừng rậm ướt đẫm.
Mỗi khi Nam Nhược Hoa vừa gặp phải loại tình huống này thì nhân cách giả thuyết lập tức chiếm chủ đạo, đã sớm tự mình cởi sạch quần áo dựa lên lưng Lâm Lạc dùng bộ ngực cọ sát lên lưng hắn, vừa đưa tay cởi bỏ quần áo của hắn.
Lâm Lạc vốn đang bốc cao lửa dục, liền bị hai tầng kích thích làm sao còn nhịn được, ôm bờ mông tròn trịa của Mai Hoa tiên tử, nhắm ngay vị trí rướn tới ngay lập tức hoàn toàn tiến vào bên trong, làm Mai Hoa tiên tử lập tức phát ra thanh âm rên rỉ đầy xấu hổ nhưng lại tràn ngập thỏa mãn.
- Sư phụ đúng là phóng đãng, mỗi lần á phụ đại nhân đều sủng ái ngài trước, còn giả vờ giả vịt!
Nam Nhược Hoa bất mãn nói, lại vỗ một cái lên mông Mai Hoa tiên tử.
Bị đồ đệ của mình vỗ mông là chuyện nhục nhã thế nào, sắc mặt Mai Hoa tiên tử lập tức đỏ rực, nhưng khoái cảm càng tăng thêm mãnh liệt, rất nhanh đã bị lạc trong mùi vị tuyệt mỹ kia, bay lên đỉnh cao, trong đầu trống rỗng.
…
Liễu Bán Yên, Hư Hải Quỳnh cùng Nguyệt Nguyệt hiện tại đều biết được chút ít bí mật của Lâm Lạc, biết lúc này hắn đang cùng nữ nhân của hắn “khoái hoạt”, vì vậy sắc mặt của các nàng đều có chút khó xem.
- Chậc chậc, Liễu muội muội nên thêm chút sức, hình như người ta không có hứng thú gì đối với ngươi đâu, nhiều năm như vậy còn chưa đụng ngươi một ngón tay, xem ra mị lực của ngươi còn chưa được!
Nguyệt Nguyệt không quên đả kích túc địch.
Nhạc Thường Côn đã sớm chủ động đi thu thập thi thể quái vật, nếu không hắn chỉ là một nam nhân bị kẹp ở giữa ba nữ nhân không phải càng thêm xấu hổ, nhưng hắn lại không cách nào nói rõ.
Liễu Bán Yên quét mắt nhìn thi thể quái vật xa xa, hừ nhẹ một tiếng nói:
- Ngươi cũng không khá hơn chút nào!- Chậc chậc…
Nguyệt Nguyệt xoay bờ mông mê người theo tư thế thật khoa trương:
- Sai sai sai, tỷ tỷ trời sinh vưu vật, người gặp người mê, có nam nhân nào có thể kháng cự được mị lực của tỷ tỷ? Tiểu tử kia không biết đã nhìn lén tỷ tỷ bao nhiêu lần rồi, chỉ là có tặc tâm mà không có tặc đảm thôi!
Đối mặt với một người luôn tự kỷ, Liễu Bán Yên cũng không thể nói gì hơn, huống hồ vấn đề về nam nhân xưa nay vốn là nhược điểm của nàng, nàng lại không có da mặt dày như Nguyệt Nguyệt, lúc này chỉ khoanh chân ngồi xuống không thèm để ý tới nàng.
Nguyệt Nguyệt trêu chọc xong Liễu Bán Yên, tự nhiên lại đem mục tiêu chuyển qua trên người Hư Hải Quỳnh, đáng thương cho Hư Hải Quỳnh tuy rằng mới biết yêu nhưng thiên tính đơn thuần, làm sao là đối thủ của Nguyệt Nguyệt, chỉ vài câu đã bị nàng lừa dối nói hết tâm tư, xấu hổ đỏ mặt tới tận mang tai, vội vàng cất bước bỏ chạy.
May mắn mãnh thú nơi này đã bị xử lý, nếu không nói không chừng nàng lại gặp nạn.
Đợi khi Lâm Lạc từ trong Dưỡng Tâm Hồ đi ra, mọi người đã lấy bảo vật nơi này, lần này không có phần của Nhạc Thường Côn – tuy rằng ánh mắt của hắn rất nóng cháy, nhưng làm sao có mặt mũi yêu cầu?
Bởi vì có Nhạc Thường Côn nên Lâm Lạc không vội vã luyện hóa thần liêu, dù sao lực lượng bên trong thần liêu cũng sẽ không xói mòn, hoàn toàn có thể thu thập thêm vài khối sau đó cùng luyện hóa.
Nhưng mọi người còn chưa kịp rời đi, Liễu Bán Yên đầu tiên nhướng mày, sau đó Nguyệt Nguyệt cũng phản ứng, hai nàng cơ hồ đồng thời ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Sưu sưu!
Một thân ảnh dáng người thật gầy hạ xuống, là một trung niên nam tử mặc trường bào màu tím, trên đầu lại thắt vô số bím tóc. Người kia rất gầy, nhưng lại cực cao, ít nhất phải cao hơn Lâm Lạc một đầu.
Tay áo hắn phất qua, lại xuất hiện thêm một người, chính là Nhạc Minh Huy từng nếm nhiều thiệt thòi trong tay Lâm Lạc.
Tuy nhiên tên kia nếm xong thiệt thòi lập tức liền đưa tới cứu binh.
- Thường Côn, lần này ngươi cũng…di!
Nam tử gầy gò kia đang định khiển trách Nhạc Thường Côn, nhưng khi ánh mắt đảo qua đã phát hiện mấy người Lâm Lạc, nguyên bản biểu tình vô cùng ngạo khí cũng lập tức thu vào.
Người này tên Nhạc Tử Thạch, chính là con trai thứ mười chín của Kim Nguyên chí tôn, là một trong bảy tên đạt tới cấp bậc cửu tinh thần vương, phụ thân của Nhạc Minh Huy, lần này đi tới đương nhiên là vì trả đũa.
Nơi này là Kim bí cảnh, xem như hậu hoa viên của Nhạc gia, Nhạc Tử Thạch đương nhiên luôn cao cao tại thượng, vừa xuất hiện liền bày ra tư thế đại ca giáo huấn tiểu đệ, căn bản không thèm lưu ý tới những người khác.
Nhưng dù sao cũng là cửu tinh thần vương, cho dù không xem ai ra gì nhưng làm sao lại thực sự xem nhẹ sự tồn tại của cường giả?
Liễu Bản Yên, Nguyệt Nguyệt!
Nhạc Tử Thạch từng tham dự tranh đoạt Tử Lôi Chuy, tự nhiên nhận ra hai nữ nhân cường hãn kia, mà tuy rằng cảnh giới của Hư Hải Quỳnh còn yếu, lại là tiểu công chúa Hải tộc, Sư Ánh Tuyết thì càng không cần phải nói, là hậu duệ duy nhất của Loạn Không nhất mạch.
Đối mặt với một nhóm người như thế, hắn làm sao còn dám tiếp tục kiêu căng vô lễ, vội vàng ôm quyền, nói:
- Nguyên lai là mấy vị thế muội, như thế nào lại tới nơi này?
Nhạc Minh Huy cũng không biết vấn đề bên trong, lập tức nói:
- Cha, chính là tên hỗn đản kia làm con bị thương, cha mau thay con giết hắn! Không, cha đánh cho hắn tàn phế, con muốn tự tay thu thập hắn!
Hắn chỉ vào Lâm Lạc.
Nhạc Tử Thạch nhướng mày, hắn cũng có chút hiểu biết về sự ngang ngược càn rỡ của con mình, nếu đối phương bị tổn thương trong tay Liễu Bán Yên hay Nguyệt Nguyệt thì hắn cũng phải nén giận, dù sao người ta không làm thịt Nhạc Minh Huy đã là cho hắn mặt mũi.
Nhưng Lâm Lạc lại tính là vật gì?
Mặc dù trong cuộc tranh đoạt Tử Lôi Chuy hắn đại xuất danh tiếng, có thể đánh bại hắc y nhân nên đối phương đã “dùng xong” bổn nguyên pháp tắc, với nhị tinh thần vương chiến nhất tinh thần vương còn không thắng dễ dàng? Dọa lui Tinh Vô Ngân còn ỷ vào oai lực của thần kiếp, chỉ là thủ đoạn mưu lợi mà thôi.
Di, tứ tinh thần vương!
Đồng tử Nhạc Tử Thạch bỗng nhiên phóng lớn, trên mặt lộ ra biểu tình tuyệt đối không tin.
Làm sao có thể!
Hơn ngàn năm trước người này mới vượt qua tam tinh thần vương kiếp, như thế nào hiện tại đã là tứ tinh thần vương?
Không có khả năng, trên đời này tuyệt không có người nào ở Thần Vương cảnh tăng nhanh như vậy, cho dù chí tôn tự mình ra tay cũng không thể làm được!
Nhất định là hắn nhớ lầm, tên kia trước đó là độ tứ tinh thần vương kiếp, nhất định là như thế!
- Cha…cha!
Nhạc Minh Huy nhìn thấy lão tử mình đột nhiên không có phản ứng, không khỏi thúc giục vài tiếng.
Kim Nguyên chí tôn rất biết cách gieo giống sinh con, con của hắn cũng không kém, nhưng “sản lượng” lại thiếu, chẳng hạn như Nhạc Tử Thạch, hắn chỉ có một mình Nhạc Minh Huy cho nên vô cùng sủng ái, làm cho Nhạc Minh Huy không chút kiêng nể gì ai, ngay cả trưởng bối như Nhạc Thường Côn hắn cũng không xem vào trong mắt.