Lâm Lạc đối với quá trình này kỳ thật không có hứng thú, địa điểm cụ thể mới là hắn quan tâm.
Hắn tâm niệm vừa động, một đạo thôn phệ pháp tắc oanh ra, Mã Phổ Trạch căn bản không có bất luận chống cự chi lực gì liền triệt để biến mất khỏi thiên địa!
Loại người này không giết mà nói, chỉ biết lưu lại hậu hoạn vô tận!
Mã Phổ Trạch đối với năm người Lâm Lạc động sát cơ, như vậy Lâm Lạc cũng không phải người nhân từ nương tay, không có khả năng coi như không có việc gì phóng hắn rời đi. Như loại Cửu Tinh Thần Vương này là không thể xem thường, ẩn từ một nơi bí mật gần đó phát động đánh lén mà nói, bằng thực lực bây giờ của Lâm Lạc thật đúng là không nhất định có thể may mắn thoát khỏi!
Chính diện giao phong, Lâm Lạc còn có thể thong dong sai khiến Tử đỉnh sáng tạo pháp tắc, một lần hành động đánh tan đối thủ, nhưng giữa hai người cảnh giới chênh lệch quá lớn, Mã Phổ Trạch thật muốn không mặt mũi tiến hành đánh lén, Lâm Lạc tám chín phần mười là sẽ trúng chiêu.
Lâm Lạc cũng sẽ không cầm tánh mạng mình đến bốc lên loại phong hiểm không có chút ý nghĩa nào này!
Bất quá, đường đường Cửu Tinh Thần Vương, hơn nữa vẫn là nhi tử Chí Tôn ngày xưa lại dễ dàng bị giết như thế, vẫn là cho tam nữ Liễu Bán Yên vô cùng rung động, cũng chỉ có Sư Ánh Tuyết không có tim không có phổi ở một bên gặm đồ ăn vặt.
Ở trong suy nghĩ của tiểu nha đầu, tuy Lâm Lạc rất xấu rất xấu, lại tuyệt đối sẽ không đối với nàng có ác ý gì, nàng lại có cái gì phải sợ hãi?
- Ngươi thực sự có Chí Tôn thần khí!
Nguyệt Nguyệt đột nhiên chỉ hướng Lâm Lạc, trên khuôn mặt vũ mị che kín khiếp sợ. Trước kia hai Tam đầu xà cấp bậc Cửu Tinh Thần Vương bị Lâm Lạc đuổi giết, nàng dù sao cũng không có chứng kiến Lâm Lạc tự mình ra tay, mà là sau đó theo phản ứng của Liễu Bán Yên mới đoán được một hai, kinh ngạc sao có thể vượt qua hiện tại.
Nàng mạnh mẽ nhảy lên:
- Không có khả năng! Không có khả năng ah! Bảy đại Chí Tôn đều còn tại nhân thế, Lôi hệ Chí Tôn thần khí thì bị sắc quỷ kia lấy đi, ngươi làm sao có thể còn có một kiện Chí Tôn thần khí!
Đây là sự tình mà nàng như thế nào cũng nghĩ không thông, những ngày này làm nàng suy nghĩ đến bạc tóc ah.
Lâm Lạc không có công phu để ý tới nàng, vẫy tay, tàn phiến Bích Chiêng kia nhao nhao bay vụt hướng trong tay hắn, tuy bị bổn nguyên pháp tắc phá hư nghiêm trọng, xói mòn đại bộ phận lực lượng tinh hoa, nhưng con kiến tuy nhỏ cũng là thịt, hắn sẽ không lãng phí.
- Chậc chậc chậc, soái đệ đệ ngươi thực có cá tính, tỷ tỷ thích!
Nguyệt Nguyệt đột nhiên khanh khách cười nói:
- Tỷ tỷ quyết định, muốn gả cho ngươi!
- PHỐC …PHỐC…PHỐC …
Lâm Lạc, Hư Hải Quỳnh, Sư Ánh Tuyết đồng thời phun ra, mà Liễu Bán Yên thì là mặt mang sát khí nhìn về phía nữ nhân vừa mới miệng ra lời nói kinh thế hãi tục kia.
- Đừng có dùng loại ánh mắt ngưỡng mộ này nhìn xem tỷ tỷ, nữ nhân yêu không phải thường tình ư, chẳng lẽ không cho tỷ tỷ ưa thích ai?
Nguyệt Nguyệt mặt không đổi sắc nói, cũng thiệt thòi nàng còn có thể trấn định như thường.
Lâm Lạc khoanh chân ngồi xuống, hắn muốn luyện hóa tàn phiến thần khí vừa mới đạt được, sau khi đánh nát, mỗi qua một hơi thời gian lực lượng này sẽ xói mòn nhiều một phần, nghe nữ nhân kia nói ẩu nói tả, còn không bằng nắm chặt thời gian luyện hóa bảo bối này.
- Hừ!
Liễu Bán Yên đối với Nguyệt Nguyệt xùy một tiếng.
- Chậc chậc chậc, Liễu muội muội ghen?
Nguyệt Nguyệt cười khanh khách:
- Nam nhân như soái đệ đệ, lại có nữ nhân nào có thể không động tâm? Nam nhân tốt như vậy, Liễu muội muội muốn một người độc hưởng cũng quá ngang ngược!
Liễu Bán Yên cũng không có da mặt dày như nàng, lập tức bị nàng nói đến mặt đỏ tới mang tai, một đôi mắt phượng hung hăng nhìn chằm chằm vào Nguyệt Nguyệt, tùy thời có thể ra tay.
- Chậc chậc chậc, bị nói trúng tâm sự?
Nguyệt Nguyệt nhõng nhẽo cười như hoa.
...
Gần kề chỉ là nửa ngày thời gian, Lâm Lạc đã đem mảnh vỡ Bích Chiêng kia hoàn toàn luyện hóa, nhưng tốc độ luyện hóa càng nhanh, nói rõ trong đó ẩn chứa lực lượng cũng càng ít, sửng sốt để cho cảnh giới của hắn dừng lại ở Tam Tinh Thần Vương đỉnh phong, khoảng cách đột phá chỉ còn một tia tích lũy.
Đương nhiên ở trong đó còn có tác dụng tinh khí cả đời của Mã Phổ Trạch, nhưng nhân chi tinh khí cuối cùng là không thể so sánh với thần liệu cùng giai, nếu không một khối thần liệu cấp bậc Cửu Tinh Thần Vương đủ để cho hắn sau khi đột phá bay thẳng đến Tứ Tinh Thần Vương trung kỳ.
Lâm Lạc thở dài, bất quá chỉ cần có thể ở chỗ này tìm đến một kiện thần liệu hoặc là thần khí, hắn tuyệt đối có thể đột phá đến Tứ Tinh Thần Vương!
- Soái đệ đệ …
Nguyệt Nguyệt bay vút tới, cũng trốn đến phía sau hắn, dùng ngăn cản Liễu Bán Yên phẫn nộ truy đến.
- Nhanh giúp tỷ tỷ khuyên nhủ phong bà nương kia!
Nghe được Nguyệt Nguyệt cho mình "ngoại hiệu" mới, Liễu Bán Yên không khỏi càng thêm phẫn nộ, pháp tắc chi kiếm trong hai tay chớp động càng rừng rực.
- Ngươi cùng một người mê trai so đo cái gì!
Lâm Lạc hướng Liễu Bán Yên khuyên.
Trong ánh mắt của Liễu Bán Yên không khỏi lộ ra một tia an ủi chi sắc, thật đúng là gật gật đầu, đem pháp tắc chi lực tán đi, hai chân một bàn, lơ lửng ở giữa không trung, nhắm mắt dưỡng thần .
- Soái đệ đệ, ngươi lại dám nói tỷ tỷ là mê trai?
Nguyệt Nguyệt ở sau lưng Lâm Lạc nói ra, trong giọng nói ngậm lấy một tia nguy hiểm.
- Ta cảnh cáo ngươi không nên làm ẩu, bằng không thì tự gánh lấy hậu quả!
Lâm Lạc cũng không quay đầu lại.
Nguyệt Nguyệt một ngụm oán khí lập tức dấu ở trong bụng không phát ra được, tuy Lâm Lạc vẫn chỉ là Tam Tinh Thần Vương, nàng duỗi đầu ngón tay là có thể đơn giản bóp chết, thế nhưng mà đối mặt bổn nguyên pháp tắc của Lâm Lạc, nàng cũng đồng dạng yếu ớt như là một miếng băng mỏng!
Hai người đều giống như có được công kích mạnh nhất trên thế gian, nhưng đồng thời cũng là võ giả phòng ngự yếu nhất, chỉ cần lẫn nhau ra tay, khẳng định là kết cục đồng quy vu tận.
Nàng cùng Lâm Lạc cũng không phải sinh tử oan gia, có tất yếu náo đến mức này sao?
- Vì cái gì ngươi luôn trừng mắt đối với ta như vậy?
Nguyệt Nguyệt đột nhiên đổi biểu lộ, một bộ vợ bé thụ ủy khuất:
- Người ta ở đâu đắc tội ngươi, ngươi lại hung với nhân gia như vậy!
Lâm Lạc không khỏi toàn thân một hồi run rẩy, cái này cũng chán đến quá mức, để cho toàn thân hắn đều nổi một tầng da gà. Nhưng khoan hãy nói, Nguyệt Nguyệt vốn là vưu vật bách mị thiên kiều, lại tận lực làm nũng, thật sự là lão ông cúi xuống cũng muốn tim đập thình thịch.
- Đừng có dùng loại giọng điệu có thể buồn nôn chết người này nói chuyện!
Hắn vội vàng nói.
- Soái đệ đệ, ngươi nhìn ngươi có tiền đồ, khí khái hào hùng bừng bừng phấn chấn như vậy, toàn thân đều lộ ra nam tử khí, tỷ tỷ lại xinh đẹp, phong tình vạn chủng như vậy, chúng ta là một đôi nhất xứng!
Nguyệt Nguyệt phảng phất như nữ lang thiên biến, lại đổi về bộ dáng nguyên lai.
Có chào hàng mình như vậy sao?
Vấn đề này Lâm Lạc không dễ mở miệng, cho dù ngày sau có tiến vào chí tôn cũng không tiện hỏi, chỉ có thể chôn sâu trong lòng.
- Không mời mà tự đến, xin Loạn Không chí tôn chớ trách!
Đúng lúc này một thanh âm vô cùng hùng hậu đột nhiên vang lên, trong thanh âm tràn ngập uy thế lớn lao làm cho Liễu Bán Yên cùng Nguyệt Nguyệt các nàng đều trắng bệch sắc mặt!
Ngay cả cửu tinh thần vương đều là như thế, thân phận người tới không cần nói cũng hiểu – chí tôn thần hoàng!
Loạn Không chí tôn khẽ cau mày liễu, tay áo phất ra, mọi người nhoáng lên đi ra cung điện, giương giọng nói:
- Thái Cổ chí tôn tự mình tiến đến là có việc gì cần làm?
Thái Cổ chí tôn! Chưởng khống giả bổn nguyên thời gian pháp tắc, đồng thời còn là lão tử của Tinh Vô Ngân!
- Ha ha ha…
Thái Cổ chí tôn là một trung niên nhân dáng người khôi ngô, quần áo màu đen, kiểu quần dài áo ngắn. Nhưng không cài cúc áo, bên trong không mặc nội y để lộ đồi ngực, cơ bắp nhô cao, mỗi một cơ bắp tràn ngập lực lượng cực lớn như núi cao.
Ánh mắt của hắn đảo qua, ngay lập tức liền tập trung trên người Lâm Lạc. Trong mắt nhất thời hiện ra vẻ tang thương muôn đời, thanh âm đột nhiên biến thành lạnh lùng, nói:
- Đó là dư nghiệt Lâm gia sao?
Loạn Không chí tôn vung tay áo, nói:
- Người này là bằng hữu của tiểu đồ cùng tiểu nữ! Còn nữa, ân oán của đời trước cần gì phải tiếp tục lan tràn lên người đời sau đây?
- Loạn Không chí tôn, tâm địa ngươi vẫn luôn yếu đuối như thế!
Thái Cổ chí tôn không chút khách khí xuy một tiếng:
- Được, cho dù không so đo ân oán đời trước, nhưng kẻ này ỷ vào mình có thể điều khiển bổn nguyên pháp tắc hiếp bức con ta, món nợ này kẻ làm cha như ta cần đòi lại chứ?
Lời này vừa nói ra miệng thì Liễu Bán Yên cùng Nguyệt Nguyệt các nàng đều nổi lên cỗ xúc động muốn mắng chửi người.Khi Lâm Lạc đối kháng hắc y nhân quả thật sử dụng bổn nguyên pháp tắc, nhưng bổn nguyên pháp tắc đối bổn nguyên pháp tắc chính là chuyện thật công bình. Mà Tinh Vô Ngân vô sỉ tiểu nhân dùng thân phận cửu tinh thần vương đi chèn ép Lâm Lạc, bởi vì Lâm Lạc vừa lúc đang độ thần kiếp, thật xảo diệu khiến đối phương bị rơi trúng bẫy.
Đây là do chỉ số thông minh có vấn đề, vì sao rơi vào trong miệng Thái Cổ chí tôn lại biến thành ỷ mạnh hiếp yếu đây?
Đúng rồi, mặc dù Thái Cổ chí tôn nói muốn buông ân oán năm xưa, nhưng chỉ là nói ngoài miệng, mục đích là vì muốn xử lý Lâm Lạc! Lấy ra chuyện của Tinh Vô Ngân chính là vì tìm cái cớ để cho hành động của hắn có vẻ danh chính ngôn thuận!
Lâm Lạc vừa định lên tiếng thì Loạn Không chí tôn đã âm thầm khoát tay với hắn, ý bảo hắn đừng lên tiếng nói, Lâm Lạc liền ngậm miệng lại, đem hết thảy giao cho Loạn Không chí tôn đi xử lý.
Nếu thật sự phải đối chiến, hắn đương nhiên sẽ không khoanh tay chịu chết, chí tôn thì thế nào, hắn cũng có thể liều mạng đầu rơi máu chảy!
- Người này là khách nhân của Loạn Không nhất mạch chúng ta, chỉ cần hắn còn ở Loạn Không Điện thì bất luận kẻ nào dám đả thương hắn đều cùng Loạn Không nhất mạch là địch, bản tôn không để ý đại khai sát giới!
Loạn Không chí tôn đột nhiên từ một nữ nhân ôn nhu dịu dàng biến thành nữ hoàng cao cao tại thượng, tản mát ra vẻ bá đạo vô tận.
Nếu ngươi cần chơi xấu, như vậy chỉ có một từ, chiến!
Lười dây dưa!
- Tốt, tốt, tốt!
Tuy rằng trên mặt Thái Cổ chí tôn cười to, nhưng nhìn ra được không hề có chút vui vẻ, sắc mặt càng ngày càng lạnh, ánh mắt lướt qua Lâm Lạc, lộ ra vẻ lạnh lẽo:
- Tiểu tử, trừ phi cả đời ngươi đều tránh trong Loạn Không Điện, nếu không…
Hắn lắc lắc tay, bước ra một bước, năm tháng vô tận diễn hóa, thân hình như lướt qua đường cong thật dài nháy mắt biến mất vô tung.
Hai tay Lâm Lạc nắm chặt, mười ngón tay phát ra tiếng kêu răng rắc.
Hắn đã thật lâu không thể hội qua cảm giác uất ức không làm được gì như thế này.
Hắn làm sai cái gì? Trong chuyện của Tinh Vô Ngân rõ ràng là do đối phương nhiều lần khiêu khích hắn, thậm chí còn tồn ý định muốn phế rụng hắn, mà hắn chỉ dùng thần kiếp dọa lui đối phương.
Về vấn đề gia tộc, năm xưa Lâm gia từ địa vị chí tôn luân lạc tránh né Minh Ngục chiến tranh mà rơi xuống hạ giới, đã thảm tới nông nỗi không thể thảm hơn, Thái Cổ chí tôn còn hùng hổ đòi dọa người?
Thật cho hắn là tượng đất dễ nắm?
Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, chớ cho rằng ngươi cao cao tại thượng thì vĩnh viễn không có ngày rơi xuống!
Ánh mắt Lâm Lạc kiên định, nhìn Loạn Không chí tôn nói:
- Vãn bối muốn tiến vào Loạn Không bí cảnh, xin tiền bối hãy thành toàn!
Hắn nhất định phải nhanh chóng tiến vào thần hoàng!
Loạn Không chí tôn nghĩ nghĩ, nói:
- Ngươi chỉ có thể đi một mình!
- Vì sao vậy?
Không chỉ là Sư Ánh Tuyết, ngay cả Liễu Bán Yên cũng không nhịn được hỏi lên.
- Ai, nữ nhi không thể lưu ah!
Loạn Không chí tôn lắc lắc đầu, lộ ra dáng tươi cười trêu chọc, nhìn nhìn Liễu Bán Yên.
Gương mặt Liễu Bán Yên nhất thời đỏ bừng, vội cúi đầu, hai tay vân vê góc áo – đây là thái độ tiểu nữ nhi mà nàng chỉ bộc lộ trước mặt Loạn Không chí tôn, cũng đặc biệt mê người, làm Lâm Lạc nhịn không được phải nhìn đăm đăm.
- Mẫu thân, vì sao không thể đi theo đại phôi đản?
Sư Ánh Tuyết lại bò lên lưng Loạn Không chí tôn, hai tay ôm trước ngực nàng, đem bộ ngực vốn đã nổi bật của nàng kéo chặt càng thêm cao ngất.
- Trên người Lâm Lạc có chí tôn thần khí che giấu khí tức, bất luận kẻ nào cũng không thể suy tính ra được quá khứ cùng tương lai của hắn, nhưng các ngươi đều có thể!
Loạn Không chí tôn giải thích.
Nàng vừa nói như thế, tất cả mọi người đã hiểu.
Vì sao Thái Cổ chí tôn có thể lập tức tìm tới, không phải do hắn có thể thực sự thôi diễn được hành tung của Lâm Lạc, mà là thông qua việc thôi diễn hành tung người đi theo bên cạnh hắn do đó đoán ra vị trí của hắn.
Lão hồ ly!
- Thái Cổ chí tôn nắm giữ thời gian bổn nguyên, bởi vậy năng lực truy nguyên của hắn cực mạnh, vì vậy hắn mới là người thứ nhất tìm tới!
Loạn Không chí tôn lại nói thêm một câu.
Thái Cổ chí tôn chỉ là người đầu tiên mà thôi!
Tất cả mọi người đều nhướng mày, nếu tới thêm hai người, thậm chí ba bốn chí tôn, như vậy chỉ cần một người quấn chặt lấy Loạn Không chí tôn, một người liền có thể thoải mái đem Lâm Lạc trấn giết!
Thái Cổ chí tôn bởi nghĩ tới điểm này cho nên mới tiêu sái rời đi, bởi vì hắn phải đợi thêm chí tôn khác cùng tới!
- Vậy vãn bối…
Ánh mắt Lâm Lạc đảo qua Liễu Bán Yên, Hư Hải Quỳnh, Sư Ánh Tuyết, trong ánh mắt có một tia lưu luyến, làm Nguyệt Nguyệt tức giận không thôi, tiểu tử hỗn đản kia lại dám bỏ qua cả nàng.
- Ngươi đi đi, còn nữa, kiện không gian thần khí trên người ngươi cũng tạm thời giao cho bản tôn bảo quản, bản tôn bảo hộ các nàng vô sự!
Loạn Không chí tôn gật đầu.
- Tạ tiền bối!
Lâm Lạc cung kính lấy ra Dưỡng Tâm Hồ, cũng không đi vào dặn dò thêm lời gì, bởi vì không đủ thời gian. Đối với Loạn Không chí tôn Lâm Lạc không hề có chút hoài nghi, bởi vì nếu đối phương muốn đối phó hắn thì hắn đã chết từ lâu!