Trong khoảng thời gian ngắn Lâm Lạc đã trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng của đại lục, cho dù trước mắt có thật nhiều lão tổ có thể ngang vai ngang vế với hắn, nhưng Lâm Lạc không chỉ có một Linh cảnh khôi lỗi nhị bộ, bản thân thiên phú nghịch thiên, tuyệt đối có hi vọng trở thành nhân vật chỉ làm cho họ có thể nhìn lên!
Hậu bối Lâu gia đến mừng đương nhiên là Lâu Nguyệt Vũ, mà Cảnh gia là Cảnh Thiên Hoành. Khi mọi người chứng kiến ba người đứng chung một chỗ chỉ thổn thức không thôi, nửa năm trước mọi người còn thảo luận trong ba người ai có tiền đồ nhất, nhưng hiện tại đã không còn ai nói ra lời ngu xuẩn như thế.
Không phải thiên phú của Cảnh Thiên Hoành cùng Lâu Nguyệt Vũ không đủ cao, nhưng sinh cùng thời đại với Lâm Lạc, họ chỉ có thể ảm đạm thất sắc dưới quầng sáng của hắn.
- Lâm Lạc, ta nhất định sẽ không thua cho ngươi!
Nhưng đương sự không hề chán nản thất vọng, Lâu Nguyệt Vũ đưa lên lễ vật của gia tộc lại nói với Lâm Lạc như thế.
- Ta cũng không muốn buông tha danh hiệu một đời vương giả trẻ tuổi!
Cảnh Thiên Hoành cũng tràn đầy ý chí chiến đấu, tựa hồ không hề bị đả kích chút nào.
Lâm Lạc không khỏi cười to, nói:
- Ta tùy thời chờ đợi các ngươi khiêu chiến!
Ngày nhàn nhã của Lâm Lạc cũng không kéo dài được bao lâu, ba ngày sau hắn đang trò chuyện cùng Lăng Kinh Hồng, Tô Mỵ trong sân viện, đã thấy một đệ tử Tô gia gõ cửa đi vào, nói:
- Đại tiểu thư, cô gia, lão tổ có việc gấp tìm các vị!
Hắn nhắc lão tổ chính là Tô Nghiễm Khai, bởi vì Tô Nghiễm Khai là nhị bộ linh giả duy nhất, cho dù Tô gia còn một Linh cảnh cường giả cùng vài Thích Biến cảnh cao thủ nhưng không ai dám ở trước mặt hắn thừa nhận được danh xưng lão tổ.
Mấy người Lâm Lạc đưa mắt nhìn nhau, Tô Mỵ cười quyến rũ nói:
- Gia gia khẳng định sẽ lại giáo huấn huynh!
Từ sau khi quyết định hôn sự của Tô Mỵ, mỗi lần Tô Nghiễm Khai nhìn thấy Lâm Lạc đều cảm thấy khó chịu, thường gọi hắn tới gặp mặt lấy danh nghĩa là chỉ đạo hắn tu luyện, thực tế là muốn đánh cho hắn một trận.
Lâm Lạc đều sắp bị ám ảnh tâm lý, nhưng lần này Tô Nghiễm Khai gọi cả Lăng Kinh Hồng lẫn Tô Mỵ cùng đến, hẳn thật sự là có việc gấp.
Mọi người cùng đi vào biệt viện, chỉ thấy vị lão tổ kia đang ngồi nhíu mày, tựa hồ có tâm sự nặng nề.
- Lão gia tử, làm sao vậy, trời sập xuống không phải còn có ngài chống đỡ được sao?
Lâm Lạc cười nói.
- Xú tiểu tử, chỉ biết ba hoa!
Tô Nghiễm Khai lắc lắc đầu, nghiêm nét mặt nói:
- Mấy ngày hôm trước cả Thiên Lạc sơn mạch xảy ra thú triều, tình huống như vậy nhìn chung cả lịch sử chưa từng thấy xuất hiện!
Lại phát sinh thú triều sao? Chẳng lẽ đại bàng giải còn có đứa con riêng nào lại bị võ giả nhân loại làm thịt? Nếu nói cách khác mấy Linh cảnh mãnh thú cũng chưa có năng lực như thế!
Đây thật giống như muốn phát động toàn bộ võ giả đi tấn công Thiên Lạc sơn mạch, ngoại trừ Tô Nghiễm Khai là nhị bộ linh giả, mặc cho các lão tổ tam đại thần quốc mười hai đại gia tộc lên tiếng cũng chỉ là vô dụng!
- Lạc nhi, Kinh Hồng, cùng lão phu đến Thiên Lạc sơn mạch, nhìn xem rốt cục là chuyện gì xảy ra!
Tô Nghiễm Khai hạ quyết định.
Ba người cùng xuất phát, bọn họ đều là cường giả Linh cảnh, thông qua truyền tống trận của Tô gia đi tới ngoài ngàn dặm biên cảnh Càn Nguyên quốc, tiếp tục xuất phát về hướng Thiên Lạc sơn mạch. Cũng không phải họ không muốn trực tiếp truyền tống đến gần hơn nữa, nhưng truyền tống trận nơi đó đã bị phá hỏng, không thể sử dụng.
Cũng may ngàn dặm đối với cao thủ như họ cũng không thành vấn đề, không đến nửa canh giờ đã tới, nhưng dọc theo đường đi chỉ thấy mãnh thú tràn khắp núi đồi hướng thành thị đánh tới, cảnh giới từ Tiên Thiên đến Thiên Hợp đều có.
Tuy rằng tòa thành thị kia đã không thể xem như trấn nhỏ biên thùy, nhưng cao thủ cũng không nhiều lắm, căn bản vô lực chống cự thú triều lần này. Lâm Lạc giận quát một tiếng, cũng không màng tới ước định võ giả nhân loại hay mãnh thú không thể tự tiện chém giết lẫn nhau, mở ra Thiểm Điện lĩnh vực, lôi điện tung hoành, toàn bộ mãnh thú đều bị phách thành tro bụi.
Tô Nghiễm Khai khẽ cau mày, nhưng không ngăn cản Lâm Lạc.
Lần này hắn đặc biệt mang Lâm Lạc đi ra là vì có dụng tâm càng sâu hơn.
Nhân loại không thể so với mãnh thú, cho dù Tô Nghiễm Khai là nhị bộ linh giả hơn nữa đã ăn vào một ít linh vật kéo dài tuổi thọ, nhưng sống bốn ngàn năm cũng là nhiều nhất. Nhưng mãnh thú có được tuổi thọ gấp mười lần nhân loại, nói cách khác, con Xích Thủy Hổ Giải kia đã sống ba vạn năm trở lên!
Tuy rằng Tô Nghiễm Khai còn có thể sống được năm trăm năm, nhưng Xích Thủy Hổ Giải tuyệt đối có thể sống được càng lâu hơn hắn. Hiện giờ hoàn cảnh của thiên địa này căn bản không đủ ủng hộ võ giả Linh cảnh tấn cấp, đến lúc đó nếu không có nhị bộ linh giả khác xuất hiện, vậy Xích Thủy Hổ Giải tuyệt đối sẽ vung cờ đem toàn bộ nhân loại biến thành lương thực nuôi nhốt của mãnh thú!
Mà Lâm Lạc là hi vọng của hắn, là người thừa kế của hắn!
Lâm Lạc có thể tự do ra vào U Ám sâm lâm, có được hi vọng đột phá Huyễn Linh cảnh thật lớn. Với uy lực tu luyện lục hệ của Lâm Lạc, nếu có thể toàn bộ đột phá tới Huyễn Linh cảnh, cho dù trình tự tu vi còn kém hơn Xích Thủy Hổ Giải, nhưng chiến lực chân thật có thể nghiền áp đầu mãnh thú kia!
Bởi vậy lần này Tô Nghiễm Khai mang Lâm Lạc đi gặp Xích Thủy Hổ Giải kỳ thật xem như muốn công khai thừa nhận hắn là người thừa kế đời tiếp theo, ý muốn kinh sợ, nếu cần thiết cho Lâm Lạc triển lộ một chút tiềm chất khủng bố, làm cho con mãnh thú kia cho dù Tô Nghiễm Khai qua đời cũng không dám có dị động.
Đương nhiên, đồng dạng mang theo Lăng Kinh Hồng là vì Tô Nghiễm Khai cho rằng nàng cũng có tiềm chất tiến vào Huyễn Linh cảnh, hai người liên thủ sẽ càng làm Xích Thủy Hổ Giải kinh sợ hơn nữa.
Ba người tiến vào Thiên Lạc sơn mạch, Tô Nghiễm Khai từng đánh qua nhiều lần với đầu mãnh thú kia, tự nhiên biết nó đang ở đâu.
Càng xâm nhập vào trong Thiên Lạc sơn mạch, địa hình càng gập ghềnh nhấp nhô, nhưng đối với Linh cảnh có thể phi hành mà nói không hề tạo thành ảnh hưởng. Sau một ngày đêm, họ đã tiến vào một sơn cốc mọc rất nhiều hoa tươi.
Linh khí nơi này nồng đậm, tuy rằng còn chưa bằng U Ám sâm lâm nhưng so sánh mà nói đã rất không tệ. Trong sơn cốc cũng có một ao hồ, tản ra linh khí kinh người, bốn phía mọc đầy linh thảo, đều là linh vật trân quý bên ngoài hiếm thấy.
Nhưng một mảnh cảnh đẹp như vậy lại bị chà đạp vô tình, linh thảo rũ rượi, thậm chí bị trực tiếp giẫm trong đất bùn, giống như từng có vạn đầu thanh ngưu giẫm đạp tàn sát đi qua.
Ba người đồng thời nhíu mày.
Nơi này là hang ổ của Xích Thủy Hổ Giải, linh vật đương nhiên do nó gieo trồng, nhưng bây giờ cũng bị phá hư, vậy chủ nhân thì sao?
Bọn họ tiếp tục đi tới, phía trước có một thành bảo bằng đá, chính là Xích Thủy Hổ Giải học theo nhân loại xây dựng, nhưng hiện tại thành bảo đã hoang tàn, còn có thể chứng kiến mãnh thú ngã chết trên mặt đất, ngực cùng đan điền bị phá vỡ, trái tim cùng yêu hạch đều bị lấy đi.
Trong khoảng thời gian ngắn Lâm Lạc đã trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng của đại lục, cho dù trước mắt có thật nhiều lão tổ có thể ngang vai ngang vế với hắn, nhưng Lâm Lạc không chỉ có một Linh cảnh khôi lỗi nhị bộ, bản thân thiên phú nghịch thiên, tuyệt đối có hi vọng trở thành nhân vật chỉ làm cho họ có thể nhìn lên!
Hậu bối Lâu gia đến mừng đương nhiên là Lâu Nguyệt Vũ, mà Cảnh gia là Cảnh Thiên Hoành. Khi mọi người chứng kiến ba người đứng chung một chỗ chỉ thổn thức không thôi, nửa năm trước mọi người còn thảo luận trong ba người ai có tiền đồ nhất, nhưng hiện tại đã không còn ai nói ra lời ngu xuẩn như thế.
Không phải thiên phú của Cảnh Thiên Hoành cùng Lâu Nguyệt Vũ không đủ cao, nhưng sinh cùng thời đại với Lâm Lạc, họ chỉ có thể ảm đạm thất sắc dưới quầng sáng của hắn.
- Lâm Lạc, ta nhất định sẽ không thua cho ngươi!
Nhưng đương sự không hề chán nản thất vọng, Lâu Nguyệt Vũ đưa lên lễ vật của gia tộc lại nói với Lâm Lạc như thế.
- Ta cũng không muốn buông tha danh hiệu một đời vương giả trẻ tuổi!
Cảnh Thiên Hoành cũng tràn đầy ý chí chiến đấu, tựa hồ không hề bị đả kích chút nào.
Lâm Lạc không khỏi cười to, nói:
- Ta tùy thời chờ đợi các ngươi khiêu chiến!
Ngày nhàn nhã của Lâm Lạc cũng không kéo dài được bao lâu, ba ngày sau hắn đang trò chuyện cùng Lăng Kinh Hồng, Tô Mỵ trong sân viện, đã thấy một đệ tử Tô gia gõ cửa đi vào, nói:
- Đại tiểu thư, cô gia, lão tổ có việc gấp tìm các vị!
Hắn nhắc lão tổ chính là Tô Nghiễm Khai, bởi vì Tô Nghiễm Khai là nhị bộ linh giả duy nhất, cho dù Tô gia còn một Linh cảnh cường giả cùng vài Thích Biến cảnh cao thủ nhưng không ai dám ở trước mặt hắn thừa nhận được danh xưng lão tổ.Mấy người Lâm Lạc đưa mắt nhìn nhau, Tô Mỵ cười quyến rũ nói:
- Gia gia khẳng định sẽ lại giáo huấn huynh!
Từ sau khi quyết định hôn sự của Tô Mỵ, mỗi lần Tô Nghiễm Khai nhìn thấy Lâm Lạc đều cảm thấy khó chịu, thường gọi hắn tới gặp mặt lấy danh nghĩa là chỉ đạo hắn tu luyện, thực tế là muốn đánh cho hắn một trận.
Lâm Lạc đều sắp bị ám ảnh tâm lý, nhưng lần này Tô Nghiễm Khai gọi cả Lăng Kinh Hồng lẫn Tô Mỵ cùng đến, hẳn thật sự là có việc gấp.
Mọi người cùng đi vào biệt viện, chỉ thấy vị lão tổ kia đang ngồi nhíu mày, tựa hồ có tâm sự nặng nề.
- Lão gia tử, làm sao vậy, trời sập xuống không phải còn có ngài chống đỡ được sao?
Lâm Lạc cười nói.
- Xú tiểu tử, chỉ biết ba hoa!
Tô Nghiễm Khai lắc lắc đầu, nghiêm nét mặt nói:
- Mấy ngày hôm trước cả Thiên Lạc sơn mạch xảy ra thú triều, tình huống như vậy nhìn chung cả lịch sử chưa từng thấy xuất hiện!
Lại phát sinh thú triều sao? Chẳng lẽ đại bàng giải còn có đứa con riêng nào lại bị võ giả nhân loại làm thịt? Nếu nói cách khác mấy Linh cảnh mãnh thú cũng chưa có năng lực như thế!
Đây thật giống như muốn phát động toàn bộ võ giả đi tấn công Thiên Lạc sơn mạch, ngoại trừ Tô Nghiễm Khai là nhị bộ linh giả, mặc cho các lão tổ tam đại thần quốc mười hai đại gia tộc lên tiếng cũng chỉ là vô dụng!
- Lạc nhi, Kinh Hồng, cùng lão phu đến Thiên Lạc sơn mạch, nhìn xem rốt cục là chuyện gì xảy ra!
Tô Nghiễm Khai hạ quyết định.
Ba người cùng xuất phát, bọn họ đều là cường giả Linh cảnh, thông qua truyền tống trận của Tô gia đi tới ngoài ngàn dặm biên cảnh Càn Nguyên quốc, tiếp tục xuất phát về hướng Thiên Lạc sơn mạch. Cũng không phải họ không muốn trực tiếp truyền tống đến gần hơn nữa, nhưng truyền tống trận nơi đó đã bị phá hỏng, không thể sử dụng.
Cũng may ngàn dặm đối với cao thủ như họ cũng không thành vấn đề, không đến nửa canh giờ đã tới, nhưng dọc theo đường đi chỉ thấy mãnh thú tràn khắp núi đồi hướng thành thị đánh tới, cảnh giới từ Tiên Thiên đến Thiên Hợp đều có.
Tuy rằng tòa thành thị kia đã không thể xem như trấn nhỏ biên thùy, nhưng cao thủ cũng không nhiều lắm, căn bản vô lực chống cự thú triều lần này. Lâm Lạc giận quát một tiếng, cũng không màng tới ước định võ giả nhân loại hay mãnh thú không thể tự tiện chém giết lẫn nhau, mở ra Thiểm Điện lĩnh vực, lôi điện tung hoành, toàn bộ mãnh thú đều bị phách thành tro bụi.
Tô Nghiễm Khai khẽ cau mày, nhưng không ngăn cản Lâm Lạc.
Lần này hắn đặc biệt mang Lâm Lạc đi ra là vì có dụng tâm càng sâu hơn.
Nhân loại không thể so với mãnh thú, cho dù Tô Nghiễm Khai là nhị bộ linh giả hơn nữa đã ăn vào một ít linh vật kéo dài tuổi thọ, nhưng sống bốn ngàn năm cũng là nhiều nhất. Nhưng mãnh thú có được tuổi thọ gấp mười lần nhân loại, nói cách khác, con Xích Thủy Hổ Giải kia đã sống ba vạn năm trở lên!
Tuy rằng Tô Nghiễm Khai còn có thể sống được năm trăm năm, nhưng Xích Thủy Hổ Giải tuyệt đối có thể sống được càng lâu hơn hắn. Hiện giờ hoàn cảnh của thiên địa này căn bản không đủ ủng hộ võ giả Linh cảnh tấn cấp, đến lúc đó nếu không có nhị bộ linh giả khác xuất hiện, vậy Xích Thủy Hổ Giải tuyệt đối sẽ vung cờ đem toàn bộ nhân loại biến thành lương thực nuôi nhốt của mãnh thú!
Mà Lâm Lạc là hi vọng của hắn, là người thừa kế của hắn!
Lâm Lạc có thể tự do ra vào U Ám sâm lâm, có được hi vọng đột phá Huyễn Linh cảnh thật lớn. Với uy lực tu luyện lục hệ của Lâm Lạc, nếu có thể toàn bộ đột phá tới Huyễn Linh cảnh, cho dù trình tự tu vi còn kém hơn Xích Thủy Hổ Giải, nhưng chiến lực chân thật có thể nghiền áp đầu mãnh thú kia!
Bởi vậy lần này Tô Nghiễm Khai mang Lâm Lạc đi gặp Xích Thủy Hổ Giải kỳ thật xem như muốn công khai thừa nhận hắn là người thừa kế đời tiếp theo, ý muốn kinh sợ, nếu cần thiết cho Lâm Lạc triển lộ một chút tiềm chất khủng bố, làm cho con mãnh thú kia cho dù Tô Nghiễm Khai qua đời cũng không dám có dị động.
Đương nhiên, đồng dạng mang theo Lăng Kinh Hồng là vì Tô Nghiễm Khai cho rằng nàng cũng có tiềm chất tiến vào Huyễn Linh cảnh, hai người liên thủ sẽ càng làm Xích Thủy Hổ Giải kinh sợ hơn nữa.
Ba người tiến vào Thiên Lạc sơn mạch, Tô Nghiễm Khai từng đánh qua nhiều lần với đầu mãnh thú kia, tự nhiên biết nó đang ở đâu.
Càng xâm nhập vào trong Thiên Lạc sơn mạch, địa hình càng gập ghềnh nhấp nhô, nhưng đối với Linh cảnh có thể phi hành mà nói không hề tạo thành ảnh hưởng. Sau một ngày đêm, họ đã tiến vào một sơn cốc mọc rất nhiều hoa tươi.
Linh khí nơi này nồng đậm, tuy rằng còn chưa bằng U Ám sâm lâm nhưng so sánh mà nói đã rất không tệ. Trong sơn cốc cũng có một ao hồ, tản ra linh khí kinh người, bốn phía mọc đầy linh thảo, đều là linh vật trân quý bên ngoài hiếm thấy.
Nhưng một mảnh cảnh đẹp như vậy lại bị chà đạp vô tình, linh thảo rũ rượi, thậm chí bị trực tiếp giẫm trong đất bùn, giống như từng có vạn đầu thanh ngưu giẫm đạp tàn sát đi qua.
Ba người đồng thời nhíu mày.
Nơi này là hang ổ của Xích Thủy Hổ Giải, linh vật đương nhiên do nó gieo trồng, nhưng bây giờ cũng bị phá hư, vậy chủ nhân thì sao?
Bọn họ tiếp tục đi tới, phía trước có một thành bảo bằng đá, chính là Xích Thủy Hổ Giải học theo nhân loại xây dựng, nhưng hiện tại thành bảo đã hoang tàn, còn có thể chứng kiến mãnh thú ngã chết trên mặt đất, ngực cùng đan điền bị phá vỡ, trái tim cùng yêu hạch đều bị lấy đi.