Đào Bảo nhất thời biến sắc, hai tay kết xuất, đón đánh bảo kiếm trên không trung. Tuy rằng kiếm là Tinh Đế cấp Thánh khí, nhưng lão đầu cũng là Tinh Đế hàng thật giá thật, tự nhiên sẽ không nhất chiêu tức miểu sát.
- Mẹ của ngươi, lẽ nào đã chết?
Đào Bảo lộ ra một tia giật mình.
- Lão con rệp, muốn cùng bổn hậu nói giao tình sao?
Phong Sở Liên cũng ngạo kiều tới nông nỗi không nhìn thiên hạ, đâu thèm nhìn đối phương là Tinh Đế, vẫn như cũ dịch động bảo kiếm đại khảm đại sát. Cũng đừng nói, cái đế binh này thậm chí vượt lên cực hạn của Tinh Đế tam trọng thiên, sắp đạt được trình độ bán Thần khí rồi, ở dưới dạng oanh kích này, Đào Bảo tự nhiên chật vật không gì sánh được, thảo nào năm đó bị "Lão thái bà" truy sát cho ra tâm lý bóng ma.
Bất quá, xem Đào Bảo thất lạc không gì sánh được kia, chỉ sợ hắn năm đó mất đi còn có trái tim!
Phong Sở Liên phong hoa tuyệt đại như vậy, mẫu thân của nàng tự nhiên sẽ không thua kém, tuy rằng vạn năm trước phong mẫu cũng có thể lả lão bà, nhưng trên đời có đan dược trú nhan, dùng năng lực của Tinh Hoàng sao lại lộng không được, sợ rằng khi đó phong mẫu cũng tối đa nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, thành thục xinh đẹp phong vận, làm tim của Đào Bảo cũng bị bắt làm tù binh.
Loại đồ vật Đế binh này là không có khả năng đơn giản truyền thừa, hiện tại chi bảo kiếm này truyền tới trong tay Phong Sở Liên, kia nói rõ khả năng phong mẫu đã hương tiêu ngọc vẫn lớn nhất.
Trong lòng Đào Bảo thất lạc, nhất thời tinh thần không phấn chấn, ở đế binh oanh kích càng hiển chật vật.
- Dừng tay!
Lâm Lạc nhịn không được nhập không, quát lên một tiếng.
- Di?
Lúc Phong Sở Liên thấy Lâm Lạc, không khỏi lộ ra biểu tình kinh hỉ, nhưng lập tức giận tím mặt, bay qua đến bên cạnh Lâm Lạc, một cước dẫm hắn từ trên bầu trời rơi xuống núi, cắn răng nói:
- Ngươi cái con rệp này, dám cho rằng bổn hậu phong hoa tuyệt đại, mỹ lệ vô song là nam nhân? Thì là ngươi tới xin lỗi, bổn hậu cũng sẽ không đơn giản tha thứ ngươi!
Nói là nói như vậy, nhưng nàng đá Lâm Lạc cũng rất nhẹ nhàng, tựa hồ cấp bản thân một cái bậc thang, chỉ cần lúc này Lâm Lạc bồi vài câu hữu ích, nữ vương đại nhân sẽ vui vẻ không gì sánh được.
Nguyên lai, ở đây là Băng Tuyết quốc!
Lâm Lạc vẫn cho rằng Băng Tuyết quốc là ở trên đảo băng tuyết nào đó, ai có thể nghĩ đến cư nhiên sẽ ở đáy biển! Hắn căn bản không biết đây là đâu, tự nhiên không có khả năng là tới xin lỗi Phong Sở Liên, nhưng nếu đã đụng mặt, hắn đành đâm lao phải theo lao rồi.
- Hắn là đại ca kết bái của ta!
Lâm Lạc chỉ chỉ Đào Bảo, lão đầu đang cùng đế binh đánh cho triền miên.
- Lén lút tới, thì ra là cấp cho bổn hậu một kinh hỉ, bổn hậu cũng sẽ không nhanh như vậy tha thứ con rệp ngươi!
Cơn giận của Phong Sở Liên còn sót lại chưa tiêu, đã thu hồi bảo kiếm, nhưng cũng không có giấu ở trong cơ thể của nàng, mà là trực tiếp bay đến trên bầu trời thành thị.
Sợ rằng này cùng tổ khí của Thiểm điện tộc như nhau, đều là đại sát khí thủ hộ một phương, bình thường không có khả năng mang theo.
Cùng Thánh khí khác bất đồng, chuôi bảo kiếm này toàn bộ là do Thủy hệ tinh hoa chú thành, bất nhiễm một tia lực lượng khác, cùng Phong Sở Liên vừa lúc một mạch tương thừa, một người một kiếm hợp bích ,ới có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất.
Mặc dù Đào Bảo nói tới "Lão thái bà" là nghiến răng, nhưng từ trong miệng Phong Sở Liên chứng thực phong mẫu đã lẫn lạc hơn ba mươi năm, nhất thời nét mặt già nua suy sụp, lại vô tâm nhưỡng rượu, thẳng qua nửa tháng mới khôi phục lại.
Phong Sở Liên thì cùng Lâm Lạc, mang theo hắn tham quan vương quốc đáy biển này.
Tuy rằng Băng Tuyết quốc không hiện hậu thế, nhưng nội tình tương đối thâm hậu, toàn quốc bọn họ trên dưới đều là tu luyện Thủy hệ công pháp, tên là Băng Phượng quyết, vô luận thân là nữ vương Phong Sở Liên, hay quốc dân phổ thông thân phận thấp, không hề ngoại lệ, tu luyện công pháp đều là giống nhau như đúc.
Nguyên nhân chính là vì như vậy, quốc dân Băng Tuyết quốc hướng tâm ngưng tụ không gì sánh được, người người ủng hộ vương thất, không hề dị tâm.
Bất quá, Phong gia bởi vì huyết mạch truyền thừa đặc thù, mỗi một đại Phong Hậu chỉ cần trưởng thành, chí ít cũng là Tinh Vương cấp, ở trong quá trình truyền thừa, cuối cùng có một bộ phận lực lượng tiêu hao điệu.
Kiện đế binh kia tên là Thanh Quang chi nhận, tồn tại tiếp cận bán Thần khí, chỉ có Phong thị huyết mạch mới có thể điều động, cũng là nguyên nhân Phong Sở Liên không sợ Thánh địa. Bất quá, cho dù không có Thanh Quang chi nhận, sợ rằng vị nữ Vương ngạo kiều này cũng sẽ không chịu thua, ở trong mắt của nàng người trong thiên hạ đều hẳn là vì mỹ lệ của nàng mê đảo, vũ khí ngược lại là không trọng yếu.
Biết được Nghiêm Thanh bị Thiểm điện tộc bắt đi, thiếu chút nữa tính mệnh khó giữ được, nữ vương đại nhân nhất thời giận dữ, lúc này biểu thị muốn dẫn Thanh Quang chi nhận tới Thiểm điện tộc tiêu diệt!
- Ngươi là Tinh Hoàng, người ta có Tinh Đế! Ngươi có đế binh, người ta còn có bán Thần khí, nhẫn nhẫn một chút đi!
Lâm Lạc khuyên nhủ, Phong Sở Liên sát tới cửa mà nói, kia chỉ biết tự làm mất mặt.
- Con rệp, ngươi dám coi khinh bổn hậu?
Phong Sở Liên cho một cái bạch nhãn mê chết người, nhưng lập tức cũng biến sắc, một cước đá Lâm Lạc lên trên mặt đất.
- Ngươi cái con rệp này, nguyên lai không phải đặc biệt tới xin lỗi bổn hậu!
Dựa vào, không nghĩ qua là lỡ lời rồi!
Lâm Lạc vội vã chụp lấy chân của nàng, hắn là đại nam nhân, há có thể dễ dàng tha thứ nữ nhân nhiều lần dẫm hắn dưới chân.
Nhưng Phong Sở Liên đang nổi nóng, đâu có chịu dừng cước, trái lại càng nổi giận, ồn ào nói muốn băm con rệp Lâm Lạc này.
Lâm Lạc vô kế khả thi, không thể làm gì khác hơn là sử xuất tuyệt chiêu, hai tay chọc chọc vào chân nhỏ của Phong Sở Liên!
Nữ vương đại nhân tuy rằng ngạo kiều không gì sánh được, nhưng nào được nam nhân tiếp xúc thân mật như vậy, nhất thời toàn thân run lên, hơi kém chút nữa là ngã trên mặt đất. Tinh mâu của nàng như nhiễm một tầng vụ khí, hai gò má tuyết trắng hiện lên hai đóa đỏ ửng diễm lệ, trách mắng:
- Con rệp không hảo hảo xin lỗi, còn dám phi lễ bổn hậu?
Thấy chân của nàng đã không còn lực, Lâm Lạc vội vã thoát thân nói:
- Cảnh cáo ngươi a, không được lại đối với ta động cước, bằng không ta vỗ mông rời đi, vĩnh viễn không cùng ngươi nói chuyện!
- Con rệp!
Phong Sở Liên mị nhãn như tơ, vừa rồi nàng đã có chút động tình, nếu Lâm Lạc buông tư thái, kia lấy tính cách không hề cố kỵ của nàng, thật là có khả năng thành tựu chuyện tốt.
Nhưng kể từ đó, nữ vương đại nhân cũng không lại dây dưa chuyện xưa với Lâm Lạc, mà là quan tâm tu vi của hắn, bảo hắn tốc tốc mở rộng Tinh Hải, này đã lãng phí quá nhiều thời giờ rồi.
Mở rộng Tinh Hải là chuyện tình phi thường nguy hiểm, bởi vì trước đó Đào Bảo muốn nhưỡng rượu, không có khả năng thay Lâm Lạc hộ pháp, bởi vậy Lâm Lạc cũng không dám mạo hiểm hành sự.
Lâm Lạc kỳ quái nói, hắn thử dẫn động tinh thần lực, nhưng không hề phản ứng, nói cách khác, bọn họ còn đang trong Cổ Nguyên động.
- Chưa từng có người nào đi được xa như chúng ta!
Nam Nhược Hoa suy nghĩ một chút nói:
- Hay là, ở đây cất giấu bí mật của Cổ Nguyên động!
- Hay là, nơi này có sinh sinh ra Hư Nguyên khí!
Lâm Lạc hưng phấn lên.
Tuy rằng thanh âm hai người nói không thấp, nhưng nếu Tinh vực chí tôn không muốn cho người nghe được mà nói, cho dù gần trong gang tấc cũng mơ tưởng nghe được một chữ!
Ngay lúc này, tình cảnh người kia cũng trở nên khốn quẫn, bị mãnh hổ tấn công có vẻ phi thường chật vật, liên tiếp bị đánh lăn đầy đất, tránh né thương tổn, dũng khí trên mặt tựa hồ đã biến mất, lộ ra ý tứ khiếp chiến chạy trốn.
Người này là nam tử, vóc người cực kỳ khôi ngô, toàn thân gần như xích lõa, chỉ có ở hạ thân mới có một quần soóc bằng da thú, chăm chú bao vây lấy nam căm của hắn, một cái lều thật lớn cao cao đột khởi, có vẻ cực kỳ bất nhã!
Này cũng để Nam Nhược Hoa quay đầu đi chỗ khác, nếu không có người kia đã sớm xuất hiện ở chỗ này, nàng còn muốn cho rằng đối phương là cố ý, trực tiếp một ngón tay điểm ra, lấy tính mệnh của tên lưu manh này!
Tên nam tử này hư hoảng một lúc, đột nhiên xoay người bỏ chạy, mục tiêu vừa lúc là chỗ ẩn thân của Lâm Lạc cùng Nam Nhược Hoa. Lúc hắn chạy vội, vật bất nhã kia nhất thời kịch liệt lắc lư lên, để khuôn mặt của Nam Nhược Hoa thoáng cái trở nên ửng đỏ không gì sánh được.
- Ngang…Mãnh hổ phát sinh một tiếng rống to, thân hình bắn đi ra ngoài, chân trước giơ lên, vừa vặn bắt được chân sau người nọ, một đạo huyết hoa bay qua, nam tử kia kêu thảm một tiếng, lảo đảo ngã sấp xuống đất. Lực trùng kích cường đại để hắn liên tục lăn hơn mười vòng.
Hắn lộ ra vẻ hoảng sợ tuyệt vọng, nhưng đao nhọn trong tay cũng đâm lên, không cam lòng nhìn chằm chằm vào mãnh hổ, không muốn khoanh tay chịu chết.
Lâm Lạc một cái cất bước đi ra ngoài, đi tới bên người nam tử kia nói:
- Vị bằng hữu này, ngươi có nghe hiểu ta nói không?
Nam nhân kia thiếu chút nữa tròng mắt trừng đi ra!
Này sống chết trước mắt còn có người hướng hắn hỏi cái vấn đề dạng này? Vấn đề là lão huynh ngươi không thấy còn có một con Hách Nguyên Hổ trước mặt sao, đây chính là hung vật cường đại nhất phụ cận Hỉ Mã thôn, ai có thể giết chết một con là có thể trở thành dũng sĩ vạn tộc công nhận!
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn thậm chí đi kỳ quái Lâm Lạc ăn mặc cổ quái như vậy, rõ ràng không phải nữ nhân cũng ăn mặc kín đáo như vậy! Không, nữ nhân cũng chỉ là trên thân hơn một cái bao ngực, nào có mặc nhiều như hắn chứ!
Nhưng liệt hổ để tim và mật hắn đều lạnh không có xuất hiện, con Hách Nguyên Hổ kia cư nhiên ở chỗ cũ lạnh run. dáng dấp đúng là sợ không gì sánh được!
Này. . . dù là mèo con cũng không có ngoan như thế a!
- Nguyên lai nghe không hiểu a!
Lâm Lạc thở dài, thế giới trong Cổ Nguyên động này hiển nhiên cùng ngoại giới không có khả năng có bất luận tiếp xúc gì, hai người bọn họ cơ bản là ngoại nhân thứ nhất từ trước tới nay tiến nhập ở đây, ngôn ngữ không thông cũng là có thể lý giải.
- Cáp Khắc Nhĩ nghe hiểu được!
Ý tiệm sợ hãi của nam nhân kia tiêu tan, nhịn không được kêu lên.
- Cáp Khắc Nhĩ, Hỉ Mã dũng sĩ, tộc đàn Lợi Kiếm, xa lạ mà kỳ quái nhân, ngươi là người nào bộ lạc tới?
Lâm Lạc hướng đầu mãnh hổ kia phất phất tay, đại gia hỏa này lập tức như được đại xá, cặp chặt đuôi bỏ chạy. Tuy rằng hắn chỉ là toát ra một tia khí tức, nhưng trực giác của dã thú cũng xa xa trên nhân loại, lập tức cảm ứng được Lâm Lạc cực độ nguy hiểm, ở trước mặt hắn nhu thuận không gì sánh được.
Hoàn hảo, có thể câu thông là có thể giải quyết chín thành vấn đề.
- Ta là Lâm Lạc, nàng là Nam Nhược Hoa…
Lâm Lạc chỉ chỉ Nam Nhược Hoa từ trong rừng rậm đi tới, đã thấy Cáp Khắc Nhĩ trừng mắt rất tròn, chăm chú nhìn vào trên người Nam Nhược Hoa, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống.
- Ngươi nhất định là nữ thần vĩ đại, ngài là tới cứu vớt con dân của ngươi! Nữ thần tại thượng, thỉnh tiếp thu Cáp Khắc Nhĩ trung thành!
Hắn bò đến bên chân Nam Nhược Hoa, như muốn dùng miệng đi liếm chân của Nam Nhược Hoa vậy.
Này thay đổi là Phong Sở Liên, sớm bị nàng một cước đá bay, sau đó tự kỷ khoe bản thân mỹ lệ. Nhưng Nam Nhược Hoa chỉ là lui qua một bên, lấy năng lực của Tinh vực cấp tự nhiên không có khả năng để cho đối phương đụng tới.
Lâm Lạc không khỏi cười ha ha, một tay bắt lấy Cáp Khắc Nhĩ nói:
- Nguyên lai ngươi so với ta còn có thể đùa giỡn lưu manh hơn! Bất quá, sắc tâm của ngươi thực sự là để ta kính phục, ngay cả trên chân còn đang chảy máu cũng không quản, lẽ nào ngươi muốn làm một sắc lang chảy máu tới chết?
Nam Nhược Hoa không khỏi giận dữ, cấp cho Lâm Lạc một cái bạch nhãn:
- Lâm huynh…
Một câu hờn dỗi này, nếu còn có thể lại đụng thủ cước mà nói, kia thực sự là muốn đầu khớp xương người mềm nhũng rồi.
Lúc này Cáp Khắc Nhĩ mới phát hiện chân phải của bản thân còn bị mãnh hổ hung hăng trảo ra một vết thương, đầu tiên là kinh, sau đó lại bị tuyệt lệ thanh nhã của Nam Nhược Hoa mê hoặc tâm thần, đúng là quên mất điểm ấy, lúc này được Lâm Lạc nhắc tới mới nhìn lại, đùi phải tựa như bị chặt đứt, đau nhức nhập nội tâm.
Bất quá tuy rằng xưng hào dũng sĩ của hắn là tự mình cho, nhưng cốt khí cũng có một chút, trên mặt tuy trắng thảm dọa người, mồ hôi lạnh chảy ròng, nhưng vẫn cắn chặt răng không có rên một tiếng, cũng không biết là thiên tính cứng cỏi, hay là ở trước mặt Nam Nhược Hoa cậy mạnh.
- Tính toán ngươi vận khí!
Lâm Lạc một ngón tay điểm ra, Mộc hệ công pháp phát động, một đạo lục khí quyển tới, thương thế của Cáp Khắc Nhĩ lập tức lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được cấp tốc phục hồi như cũ.
Chỉ hai ba cái thời gian hô hấp, Cáp Khắc Nhĩ đã hoàn hảo như lúc ban đầu, hắn không thể tin tưởng đứng dậy chà chà chân phải, sau đó kinh hỉ không gì sánh được nhìn Lâm Lạc nói:
- Nguyên lai ngươi là một gã vu y vĩ đại! Vu y đại nhân, thỉnh theo Cáp Khắc Nhĩ quay về thôn xóm, để chúng ta hảo hảo khoản đãi ngươi!
Lâm Lạc cũng đang muốn lý giải thế giới cổ quái này một chút, tự nhiên vui vẻ đồng ý, ba người cùng nhau quay lại Hỉ Mã thôn của Cáp Khắc Nhĩ.
Cáp Khắc Nhĩ kia tư tưởng chất phác, căn bản không cần Lâm Lạc nói lời khách sáo, cơ bản là hữu vấn tất đáp, đối với hai người không có một tia đề phòng! Này cũng phải, ở trong cảm nhận của hắn, Lâm Lạc là vu y vĩ đại, mà Nam Nhược Hoa càng là nữ thần, kia còn cần giấu diếm cái gì?
Hai người Lâm Lạc rốt cục cũng biết, phiến đại lục này được xưng là nơi Thần linh an nghỉ, gọi là Thần địa, ở trong nhận thức của Cáp Khắc Nhĩ, phía dưới khối đại lục này ngủ một vị Thần linh vĩ đại, bởi vì hắn ban ân, trên đại lục mới có thể xuất hiện nhiều sinh mệnh như vậy.