Lâm Lạc cũng không phải không cho tiểu ma nữ uống Thần Tửu, chỉ là Đường Điềm chẳng phân biệt được nặng nhẹ, trực tiếp cho nàng nói không chừng nàng đem thứ tốt giấu không lấy ra nữa!
Đợi cho mọi người kể chuyện tình mấy năm nay xong, Lâm Lạc liền cho mỗi người nửa chén Thần Tửu, không phải hắn keo kiệt, mà là Tô Mị các nàng cảnh giới quá thấp, nửa chén đã ngại nhiều rồi.
Quả nhiên, lúc uống xong, Tô Mị, Lữ Nguyệt Đồng, Lạc Ngưng Vân đều khởi xướng rượu vào điên đến, một phen nói bậy, Lăng Kinh Hồng tương đối tốt, say ngà ngà, mà tiểu ma nữ còn lại là hỉ hả chạy loạn, hai gò má đỏ bừng, mắt hạnh mê ly, cũng say gần gục rồi.
Tuy rằng Thần Tửu không thể trực tiếp đề thăng tu vi, nhưng có thể để võ giả tìm đến một tia Thần cấp ảo diệu, này cho dù chỉ là Linh cảnh võ giả cũng có thiên đại chỗ tốt, có thể cho bọn họ ở sau đó đột phá thiếu đi rất nhiều đường vòng.
Nghiêm Thanh vốn là Tinh Vương tam trọng thiên đỉnh, còn kém một chút là có thể đi vào Tinh Hoàng cảnh, Thần Tửu này chẳng khác nào là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cho nàng cơ hội đột phá, nhưng bởi vì đã quyết định muốn đi Băng Tuyết quốc ở tạm, bởi vậy không có bế quan, mà là lập tức lên đường.
Lâm Lạc thu chúng nữ vào trong Tử đỉnh, triển khai không gian bí pháp, dắt tay Nghiêm Thanh lập tức đi Thập Tuyền Hải, đây là Băng Tuyết quốc Phong Sở Liên đã sớm an bài chỗ ở cho bọn hắn.
Nghiêm Thanh bắt đầu bế quan trùng kích Tinh Hoàng cảnh, mà thương thế của Thủy Doanh Tâm cũng đã sớm dưỡng tốt, nàng cũng đã có đủ tích lũy có thể trùng kích Tinh vực, bởi vậy Thần Tửu này nàng là giữ lại, nhưng điên bà tử lại nói muốn Lâm Lạc giữ lại cho nàng, bằng không sẽ cho hắn đẹp mắt.
Tuy Lâm Lạc đối với uy hiếp của nàng là cười trừ, nhưng Thần Tửu cũng giữ lại cho nàng, đối đãi người một nhà Lâm Lạc sẽ không keo kiệt.
Tô Mị các nàng thật đúng là lãng phí Thần Tửu, các nàng nguyên bản cảnh giới quá thấp, căn bản không có khả năng lĩnh ngộ đến Thần đạo. Này giống như trước đây Lâm Lạc rõ ràng có Cấm tự, nhưng lĩnh ngộ uy lực chân chính trong đó cũng chỉ là lúc tiến nhập Linh cảnh, càng bởi vì thu được tinh hoa của Hỏa Diễm cự nhân làm dẫn.
Còn nữa, các nàng có thể cùng Lâm Lạc song tu, kỳ thực có lĩnh ngộ cảnh giới hay không cũng không quan trọng, không hiểu vậy "xử" là được rồi, một lần không có khả năng lĩnh ngộ, vậy làm vài lần, tổng sẽ thu được đủ cảm ngộ của cảnh giới.
Dùng Lữ Nguyệt Đồng nói, dù là lợn mẹ cùng Lâm Lạc song tu cũng có thể thành tựu Tinh Đế vị!
Đương nhiên, nói như vậy bị Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng các nàng cường liệt phản đối, này Lâm Lạc phải ăn mấy trăm cân xuân dược mới có thể cùng lợn mẹ lên giường? Mà Lăng Kinh Hồng các nàng lại cam lòng chia xẻ với lợn mẹ sao, đương nhiên sẽ đối với nàng thi triển cực hình.
Hiện tại thời gian là vô cùng gấp gáp, Lâm Lạc cũng không có chạy ra đi rêu rao, mà an tâm ở lại Băng Tuyết quốc, luyện hóa Tiên Tương Thiên Dục Tán là một chuyện, để thực lực của Tô Mị các nàng đề thăng mới là đặt ở vị thứ nhất.
Ở hắn ngày đêm cày cấy, Tô Mị lục nữ không chỉ càng ngày càng sinh đẹp, tu vi cũng cấp tốc bay lên. Lại nói như thế nào, các nàng cũng là uống qua Thần Tửu, chỗ tốt luôn luôn có một chút như vậy, nguyên bản Lâm Lạc phỏng chừng các nàng phải mười năm mới có thể đạt đến Chủ Linh cảnh, nhưng hiện tại xem ra chín năm là đủ rồi.
Nếu như Đào Bảo biết Thần Tửu dĩ nhiên là lãng phí như vậy, có thể tức giận đến giơ chân hay không!
Thời gian trôi mau, bảy năm sau, Thủy Doanh Tâm dẫn đầu xuất quan, thuận lợi đột phá tới Tinh Vực. Nàng coi như là người có đại nhẫn nại, tuy từ lúc năm năm trước đã có thể cho Thủy hệ công pháp đầu phá tan Tinh vực, lại bị nàng ngạnh sanh áp chế xuống, để Thủy hệ công pháp cùng Hỏa hệ công pháp ở trong vòng một năm liên tiếp đột phá, thời gian mở rộng Tinh Hải dài đến hai năm!
Tuy rằng này so với thời gian Lâm Lạc đột phá một môn công pháp mở rộng Tinh Hải còn kém, nhưng dù sao không phải mỗi người đều là yêu nghiệt, có thể để hai môn công pháp lần lượt đột phá, thời gian mở rộng Tinh Hải mỗi lần dài đến một năm, nàng đã là thiên tài trong thiên tài rồi.
Năm thứ tám, Nghiêm Thanh thuận lợi tiến vào Tinh Hoàng cảnh, để thực lực một phương Lâm Lạc lớn tăng.
Năm thứ chín, Tô Mị lục nữ không sai biệt lắm song song đạt đến Chủ Linh cảnh đỉnh, chỉ kém cảm ngộ cuối cùng liền phá vỡ mà vào Tinh vực, nhưng ngoại trừ Lăng Kinh Hồng ra, năm nữ khác muốn đột phá cửa hạm này còn cần chí ít trăm năm tích lũy.
Nhưng cho dù là những thiên tài Thánh địa kia muốn đột phá Tinh vực, người nào không phải cần mấy nghìn năm khổ tu, tư chất các nàng Tô Mị không tốt, nhưng còn có thể tu luyện mau lẹ như vậy, đủ thấy uy năng của Song Tu Quả!
Mà này cũng có thể thấy được nội tình của Âm Dương Thánh giáo có bao nhiêu sao đáng sợ, Âm Dương Tán Nhân là thu được mười tám trái Song Tu quả, trừ Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng ăn hai trái. Âm Dương Tán Nhân đã chết, Âm Dương thánh giáo là có mười lăm người phục dụng Song Tu quả.
Nhiều năm như vậy trôi qua, Âm Dương thánh giáo có nhiều ít Tinh vực Chí tôn?
Tuy rằng tư chất của các nàng Tô Mị không cao, nhưng chỉ cần hơn trăm năm là có thể tiến nhập Tinh vực, mà này cũng có thể áp dụng với Âm Dương thánh giáo! Tuy rằng uy lực của Song Tu quả quyết định bởi người tu vi cao, nhưng lúc trước Âm Dương Tán Nhân là Tinh vực cấp, dù cho chỉ là Tinh Vương, chúng thê thiếp của hắn cũng tất nhiên có thể có tu vi Tinh Vương cấp.
Âm Dương thánh giáo là tà giáo dâm dục, trai bao của các nàng đâu chỉ ba nghìn, muốn lôi ra mấy trăm Tinh Vương hẳn là không khó?
Đương nhiên, này chỉ là Lâm Lạc suy đoán. Trên thực tế người của Âm Dương thánh giáo đều am hiểu thải bổ thuật, nói không chừng tiện nghi sư mẫu này lợi dụng Song Tu quả bồi dưỡng cao thủ, sau khi đạt tới Tinh vực sẽ thải bổ "ăn tươi", dùng tăng tiến tu vi bản thân.
Nếu nói như vậy, kia Tinh vực cao thủ của Âm Dương thánh giáo cũng sẽ không có nhiều thái quá, nhưng chiến lực đỉnh cấp sẽ kinh khủng không gì sánh được!
Muốn Lâm Lạc nói, hắn tình nguyện đối mặt một trăm Tinh Vương cũng không nguyện cùng một Tinh Hoàng giao thủ!
Tử đỉnh phòng ngự đặc thù, hơn nữa hắn có không gian bí pháp, chiến thuật biển người đối với hắn không hề có ý nghĩa, chỉ có dốc sức phá vạn pháp, chỉ có dùng lực lượng tuyệt cường nghiền áp mới có thể đánh bại hắn.
Năm thứ 10, Phong Sở Liên cũng phá quan mà ra, tiến vào Tinh Đế cảnh!
Đây chính là tồn tại mạnh nhất hạ giới!
Tuy rằng không phải Tinh Đế tam trọng thiên, nhưng chỉ cần đến Tinh Đế, là cực mạnh của thế gian, Tinh Đế nhất trọng thiên muốn chạy, Tinh Đế tam trọng thiên cũng không có khả năng lưu được người!
Chỉ cần không đụng tới tồn tại kinh khủng như bán Thần khí, Tinh Đế liền có thể ngang dọc thiên hạ!
Bà nương của hắn không hề có vẻ xấu hổ, phe phẩy cái mông của nàng hướng nam nhân phía sau tác hoan nói:
- Hãn Mục Nhĩ vừa giết chết một con Xích Long Ưng, hắn đáp ứng dùng lông của Xích Long Ưng may y phục cho ta, sau này ta là nữ nhân của hắn rồi!
Đây là truyền thống của bộ lạc, nữ nhân mặc quần áo do da mãnh thú chế thành của nam nhân nào săn đến, liền đại biểu cho nàng là nữ nhân của nam nhân đó. Trong bộ lạc cho dù nữ nhân gả cho người cũng có thể tùy thời tìm nam nhân khác, nhưng trước tiên nam nhân kia phải tiếp thu trượng phu của nữ nhân khiêu chiến, đương nhiên, trượng phu của nữ nhân cũng có thể tuyển không khiêu chiến, nhưng này sẽ làm tôn nghiêm của hắn quét rác, coi là kẻ bất lực.
Cho nên, bà nương của Cáp Khắc Nhĩ cử động như vậy ở thế giới bên ngoài là đáng đưa lên giàn hỏa thiêu, nhưng ở chỗ này lại quá bình thường, không có lực lượng sẽ không có nữ nhân, đây là thiên kinh địa nghĩa!
Hơn nữa, này chính là đệ nhất mỹ nữ của thất tộc!
- Hãn Mục Nhĩ, ta muốn cùng ngươi quyết đấu!
Cáp Khắc Nhĩ lạnh lùng nói.
- Quyết đấu? Ngươi không xứng! Hãn Mục Nhĩ vĩ đại chẳng đáng cùng một cái lừa đảo quyết đấu!
Hãn Mục Nhĩ căn bản không để ý tới Cáp Khắc Nhĩ, vẫn như cũ ra sức làm, để bà nương của Cáp Khắc Nhĩ không ngừng phát sinh ra tiếng thét chói tai cao vút.
- Hỗn đản!
Cáp Khắc Nhĩ cả người run run, phẫn nộ trong lòng cũng nhịn không được nữa, hướng đối phương đánh ra, đao nhọn vung lên, hướng ngực của Hãn Mục Nhĩ đâm tới.
Ai ngờ Hãn Mục Nhĩ lại đưa nữ nhân dưới thân lên, chắn phía trước hắn, nếu một đao này đâm xuống mà nói, chỉ có thể đâm vào trong ngực nữ nhân này.
Tuy rằng Cáp Khắc Nhĩ phẫn nộ, nhưng hiển nhiên không thể tự tay giết vợ của mình, đao nhọn hầu như đụng tới bộ ngực cao thẳng của đối phương, liền thu trở lại. Nhưng Hãn Mục Nhĩ lại nhân cơ hội đá ra một cước, đánh Cáp Khắc Nhĩ bay ra vài chục trượng.Mà nữ nhân kia bị dọa như thế, cả người run run, run lên đạt đến cao trào, trên mặt tất cả đều là vẻ đỏ tươi, như là một đống bùn nhão ngã xuống.
Hãn Mục Nhĩ cũng kịch liệt co rúm vài cái, ghé vào trên người nữ nhân thở dốc, nhưng rất nhanh liền khôi phục tinh lực, bứt ra đứng lên, nam căn còn bảo trì trạng thái nửa đứng, dính đầy dị vật.
Hắn cũng không lưu ý chút nào, đi nhanh đến chỗ Cáp Khắc Nhĩ, như một quốc vương, tràn ngập kiêu ngạo nói:
- Ta đại biểu Quá Tháp bộ lạc ở đây lên tiếng, hạn các ngươi trong vòng 3 ngày hướng bộ lạc chúng ta đầu hàng, từ nay về sau, các ngươi là con dân của ta, được Hãn Mục Nhĩ bảo hộ, dũng sĩ bộ lạc chân chính, anh hùng giết chết Xích Long Ưng, mà không phải lừa đảo gì!
Nam nữ già trẻ của Hỉ Mã thôn đều lặng lẽ không nói gì, trước đây bọn họ có dũng sĩ bộ lạc duy nhất. Nhưng sau lại chứng minh này chỉ là một cái lừa đảo, để cho lòng tự trọng của bọn họ đều bị đả kích thật lớn.
Mà trong bảy đại bộ tộc phụ cận, thực lực Hỉ Mã thôn yếu nhất cũng là sự thực, hiện tại đã không có chiêu bài dũng sĩ bộ lạc này, này phải chống đối các bộ lạc khác chiếm đoạt như thế nào?
Thôn xóm cố định trong lúc đó chiếm đoạt tuy rằng không giống bộ tộc du mục ngoan độc như vậy, chỉ trừ nữ tử tuổi còn trẻ là toàn bộ giết sạch, nhưng ở trong tân bộ tộc, người bộ tộc bị xâm lược khẳng định sẽ bị bài xích, sau này tuyệt không sống khá giả!
- Ha ha ha!
Hãn Mục Nhĩ đi tới một bên, nhặt lên một quần soóc bằng lông chim mặc lên, nghênh ngang đi ra sân, dùng uy danh dũng sĩ bộ lạc của hắn, căn bản không sợ bị người đánh trộm.
Bất quá khi hắn đi tới, tiếng cười cũng đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn thấy được Nam Nhược Hoa thanh lệ xuất trần!
Trong mắt một nghìn người sẽ có một nghìn loại mỹ nữ, nhưng cực phẩm mỹ nữ thì bất luận kẻ nào thấy cũng sẽ tim đập thình thịch! Nam Nhược Hoa không thể nghi ngờ là cực phẩm mỹ nữ như vậy, tuy rằng trang phục của nàng ở trong mắt Hãn Mục Nhĩ có thể nói quái dị, cũng quái đến mỹ, mỹ tới cực điểm!
Nam căn vừa nhuyễn xuống củ hắn lại đứng lên, làm quần soóc của hắn động lên một cái lều lớn, tựa hồ muốn giương cánh bay lượn.
- Nữ nhân, ngươi là người bộ lạc nào?
Hãn Mục Nhĩ nói, như một con tinh tinh, hướng đối phương biểu diễn màn cầu kết cơ thể.
- Cút!
Cho dù Nam Nhược Hoa lại trong trẻo lạnh lùng, nhưng vừa nghe xong một hồi biểu diễn xuân đồ sống, nàng sao có thể lại bảo trì tâm bình thường, mặt cười ửng đỏ như ướt át nổi trên mặt nước, để Lâm Lạc ở bên cạnh vẫn cười trộm.
Nàng vừa thẹn vừa giận, tự nhiên không kiềm nỗi tức giận. Nếu như không phải tính tình nàng tốt, đã sớm một ngón tay điểm đi ra giết chết người này.
- Nữ nhân, đứng ở trước mặt ngươi chính là dũng sĩ bộ lạc!
Hãn Mục Nhĩ giận tím mặt, dũng sĩ bộ lạc địa vị cao thượng, sao có thể bị người ô nhục.
- Cút!
Lâm Lạc cũng đứng dậy, ánh mắt đảo qua Hãn Mục Nhĩ, hơi toát ra một tia khí tức cường đại.
Từng địa phương có phong tục tập quán từng địa phương, hắn sẽ không mạnh mẽ tham gia, nhưng mà không đại biểu cho hắn cần phải có cố kỵ.
Tuy rằng Hãn Mục Nhĩ có xưng hào dũng sĩ, cũng không đần đến cái gì cũng không biết! Trên thực tế, Lâm Lạc cho hắn cảm giác còn muốn đáng sợ hơn lúc đối mặt Xích Long Ưng, hơn nữa này dù sao cũng là địa bàn bộ tộc đối địch, hắn luôn có điều cố kỵ, lúc này chậm rãi lui ra phía sau, lại quay đầu bỏ chạy.
Dũng sĩ lại mãnh cũng đánh không lại mấy trăm song quyền, đợi cho hắn suất lĩnh bộ tộc công tới, nữ nhân ở đây đều sẽ trở thành ngựa hoang của hắn, không có một cái có thể thoát được!
Theo Hãn Mục Nhĩ rời đi, người trong thôn cũng đều tự tán đi, bọn họ đều lo lắng lời nói đối phương lưu lại, chỉ có ba ngày thời gian để cho bọn họ suy nghĩ, cũng không có quản Lâm Lạc cùng Nam Nhược Hoa này nữa, nói không chừng là người bộ lạc xa xôi nào đó chạy tới.
Tuy rằng Cáp Khắc Nhĩ bị cắm sừng, nhưng phong tục ở đây là như vậy, chỉ cần là nữ tử tự nguyện, nam nhân cũng quản không được bà nương, hắn cũng chỉ có thể sinh hờn dỗi mà thôi.
Đương nhiên, hắn cũng có thể tuyển trạch quyết đấu cùng đối phương, dù sao đây là vô cùng nhục nhã, lại bị đối phương dễ dàng hóa giải, ngược lại để mặt mình đi đâu nữa.
Hắn không có mặt mũi đi trách cứ bà nương, nữ nhân kia đã mặc quần áo vào rồi, tiến nhập phòng trong đóng cửa lại, hiển nhiên là muốn để hắn buổi tối ở trong sân rồi.
Đại nam nhân này đặt mông ngồi ở bên cạnh thành giếng, không tiếng động khóc lên, vai co rúm.
- Ngươi không trách nàng?
Lâm Lạc nhẹ giọng hỏi.
- Là Cáp Khắc Nhĩ vô dụng!
Hai tay của hắn ôm lấy đầu, đau đớn nói.
Tuy phong tục ở đây đối với việc nam nữ rất nhẹ, nhưng người nam nhân nào bị thê tử cắm sừng đều không có khả năng hài lòng, huống chi hắn đã từng là dũng sĩ bộ lạc, thụ qua người khác tôn sùng, nhưng hôm nay lại thành châm chọc thật lớn.
Nhìn ra được đến, hắn rất yêu thê tử của mình.