Bà nương của hắn không hề có vẻ xấu hổ, phe phẩy cái mông của nàng hướng nam nhân phía sau tác hoan nói:
- Hãn Mục Nhĩ vừa giết chết một con Xích Long Ưng, hắn đáp ứng dùng lông của Xích Long Ưng may y phục cho ta, sau này ta là nữ nhân của hắn rồi!
Đây là truyền thống của bộ lạc, nữ nhân mặc quần áo do da mãnh thú chế thành của nam nhân nào săn đến, liền đại biểu cho nàng là nữ nhân của nam nhân đó. Trong bộ lạc cho dù nữ nhân gả cho người cũng có thể tùy thời tìm nam nhân khác, nhưng trước tiên nam nhân kia phải tiếp thu trượng phu của nữ nhân khiêu chiến, đương nhiên, trượng phu của nữ nhân cũng có thể tuyển không khiêu chiến, nhưng này sẽ làm tôn nghiêm của hắn quét rác, coi là kẻ bất lực.
Cho nên, bà nương của Cáp Khắc Nhĩ cử động như vậy ở thế giới bên ngoài là đáng đưa lên giàn hỏa thiêu, nhưng ở chỗ này lại quá bình thường, không có lực lượng sẽ không có nữ nhân, đây là thiên kinh địa nghĩa!
Hơn nữa, này chính là đệ nhất mỹ nữ của thất tộc!
- Hãn Mục Nhĩ, ta muốn cùng ngươi quyết đấu!
Cáp Khắc Nhĩ lạnh lùng nói.
- Quyết đấu? Ngươi không xứng! Hãn Mục Nhĩ vĩ đại chẳng đáng cùng một cái lừa đảo quyết đấu!
Hãn Mục Nhĩ căn bản không để ý tới Cáp Khắc Nhĩ, vẫn như cũ ra sức làm, để bà nương của Cáp Khắc Nhĩ không ngừng phát sinh ra tiếng thét chói tai cao vút.
- Hỗn đản!
Cáp Khắc Nhĩ cả người run run, phẫn nộ trong lòng cũng nhịn không được nữa, hướng đối phương đánh ra, đao nhọn vung lên, hướng ngực của Hãn Mục Nhĩ đâm tới.
Ai ngờ Hãn Mục Nhĩ lại đưa nữ nhân dưới thân lên, chắn phía trước hắn, nếu một đao này đâm xuống mà nói, chỉ có thể đâm vào trong ngực nữ nhân này.
Tuy rằng Cáp Khắc Nhĩ phẫn nộ, nhưng hiển nhiên không thể tự tay giết vợ của mình, đao nhọn hầu như đụng tới bộ ngực cao thẳng của đối phương, liền thu trở lại. Nhưng Hãn Mục Nhĩ lại nhân cơ hội đá ra một cước, đánh Cáp Khắc Nhĩ bay ra vài chục trượng.
Mà nữ nhân kia bị dọa như thế, cả người run run, run lên đạt đến cao trào, trên mặt tất cả đều là vẻ đỏ tươi, như là một đống bùn nhão ngã xuống.
Hãn Mục Nhĩ cũng kịch liệt co rúm vài cái, ghé vào trên người nữ nhân thở dốc, nhưng rất nhanh liền khôi phục tinh lực, bứt ra đứng lên, nam căn còn bảo trì trạng thái nửa đứng, dính đầy dị vật.
Hắn cũng không lưu ý chút nào, đi nhanh đến chỗ Cáp Khắc Nhĩ, như một quốc vương, tràn ngập kiêu ngạo nói:
- Ta đại biểu Quá Tháp bộ lạc ở đây lên tiếng, hạn các ngươi trong vòng 3 ngày hướng bộ lạc chúng ta đầu hàng, từ nay về sau, các ngươi là con dân của ta, được Hãn Mục Nhĩ bảo hộ, dũng sĩ bộ lạc chân chính, anh hùng giết chết Xích Long Ưng, mà không phải lừa đảo gì!
Nam nữ già trẻ của Hỉ Mã thôn đều lặng lẽ không nói gì, trước đây bọn họ có dũng sĩ bộ lạc duy nhất. Nhưng sau lại chứng minh này chỉ là một cái lừa đảo, để cho lòng tự trọng của bọn họ đều bị đả kích thật lớn.
Mà trong bảy đại bộ tộc phụ cận, thực lực Hỉ Mã thôn yếu nhất cũng là sự thực, hiện tại đã không có chiêu bài dũng sĩ bộ lạc này, này phải chống đối các bộ lạc khác chiếm đoạt như thế nào?
Thôn xóm cố định trong lúc đó chiếm đoạt tuy rằng không giống bộ tộc du mục ngoan độc như vậy, chỉ trừ nữ tử tuổi còn trẻ là toàn bộ giết sạch, nhưng ở trong tân bộ tộc, người bộ tộc bị xâm lược khẳng định sẽ bị bài xích, sau này tuyệt không sống khá giả!
- Ha ha ha!
Hãn Mục Nhĩ đi tới một bên, nhặt lên một quần soóc bằng lông chim mặc lên, nghênh ngang đi ra sân, dùng uy danh dũng sĩ bộ lạc của hắn, căn bản không sợ bị người đánh trộm.
Bất quá khi hắn đi tới, tiếng cười cũng đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn thấy được Nam Nhược Hoa thanh lệ xuất trần!
Trong mắt một nghìn người sẽ có một nghìn loại mỹ nữ, nhưng cực phẩm mỹ nữ thì bất luận kẻ nào thấy cũng sẽ tim đập thình thịch! Nam Nhược Hoa không thể nghi ngờ là cực phẩm mỹ nữ như vậy, tuy rằng trang phục của nàng ở trong mắt Hãn Mục Nhĩ có thể nói quái dị, cũng quái đến mỹ, mỹ tới cực điểm!
Nam căn vừa nhuyễn xuống củ hắn lại đứng lên, làm quần soóc của hắn động lên một cái lều lớn, tựa hồ muốn giương cánh bay lượn.
- Nữ nhân, ngươi là người bộ lạc nào?
Hãn Mục Nhĩ nói, như một con tinh tinh, hướng đối phương biểu diễn màn cầu kết cơ thể.
- Cút!
Cho dù Nam Nhược Hoa lại trong trẻo lạnh lùng, nhưng vừa nghe xong một hồi biểu diễn xuân đồ sống, nàng sao có thể lại bảo trì tâm bình thường, mặt cười ửng đỏ như ướt át nổi trên mặt nước, để Lâm Lạc ở bên cạnh vẫn cười trộm.
Nàng vừa thẹn vừa giận, tự nhiên không kiềm nỗi tức giận. Nếu như không phải tính tình nàng tốt, đã sớm một ngón tay điểm đi ra giết chết người này.
- Nữ nhân, đứng ở trước mặt ngươi chính là dũng sĩ bộ lạc!
Hãn Mục Nhĩ giận tím mặt, dũng sĩ bộ lạc địa vị cao thượng, sao có thể bị người ô nhục.
- Cút!
Lâm Lạc cũng đứng dậy, ánh mắt đảo qua Hãn Mục Nhĩ, hơi toát ra một tia khí tức cường đại.
Từng địa phương có phong tục tập quán từng địa phương, hắn sẽ không mạnh mẽ tham gia, nhưng mà không đại biểu cho hắn cần phải có cố kỵ.
Tuy rằng Hãn Mục Nhĩ có xưng hào dũng sĩ, cũng không đần đến cái gì cũng không biết! Trên thực tế, Lâm Lạc cho hắn cảm giác còn muốn đáng sợ hơn lúc đối mặt Xích Long Ưng, hơn nữa này dù sao cũng là địa bàn bộ tộc đối địch, hắn luôn có điều cố kỵ, lúc này chậm rãi lui ra phía sau, lại quay đầu bỏ chạy.
Dũng sĩ lại mãnh cũng đánh không lại mấy trăm song quyền, đợi cho hắn suất lĩnh bộ tộc công tới, nữ nhân ở đây đều sẽ trở thành ngựa hoang của hắn, không có một cái có thể thoát được!
Theo Hãn Mục Nhĩ rời đi, người trong thôn cũng đều tự tán đi, bọn họ đều lo lắng lời nói đối phương lưu lại, chỉ có ba ngày thời gian để cho bọn họ suy nghĩ, cũng không có quản Lâm Lạc cùng Nam Nhược Hoa này nữa, nói không chừng là người bộ lạc xa xôi nào đó chạy tới.
Tuy rằng Cáp Khắc Nhĩ bị cắm sừng, nhưng phong tục ở đây là như vậy, chỉ cần là nữ tử tự nguyện, nam nhân cũng quản không được bà nương, hắn cũng chỉ có thể sinh hờn dỗi mà thôi.
Đương nhiên, hắn cũng có thể tuyển trạch quyết đấu cùng đối phương, dù sao đây là vô cùng nhục nhã, lại bị đối phương dễ dàng hóa giải, ngược lại để mặt mình đi đâu nữa.
Hắn không có mặt mũi đi trách cứ bà nương, nữ nhân kia đã mặc quần áo vào rồi, tiến nhập phòng trong đóng cửa lại, hiển nhiên là muốn để hắn buổi tối ở trong sân rồi.
Đại nam nhân này đặt mông ngồi ở bên cạnh thành giếng, không tiếng động khóc lên, vai co rúm.
- Ngươi không trách nàng?
Lâm Lạc nhẹ giọng hỏi.
- Là Cáp Khắc Nhĩ vô dụng!
Hai tay của hắn ôm lấy đầu, đau đớn nói.
Tuy phong tục ở đây đối với việc nam nữ rất nhẹ, nhưng người nam nhân nào bị thê tử cắm sừng đều không có khả năng hài lòng, huống chi hắn đã từng là dũng sĩ bộ lạc, thụ qua người khác tôn sùng, nhưng hôm nay lại thành châm chọc thật lớn.
Nhìn ra được đến, hắn rất yêu thê tử của mình.
Bàn tay Lâm Lạc vỗ xuống càng ngày càng nhanh, địa phương đáng sợ nhất của Cửu Cơ Mê Tâm trận chính là cho dù người thụ thuật có thể thoát khỏi ảo trận, nhưng vẫn sẽ bị ảnh hưởng cả đời!
- Ah, ân, ác…
Nam Nhược Hoa không ngừng rên rỉ, không hề che giấu lửa dục của nàng chút nào, không ngừng bộc lộ ra vẻ phong tình yêu diễm.
- Á phụ đại nhân, người ta không chịu nổi nữa, mau nhanh vào đi!
Nàng cởi bỏ chiếc quần dài đã ướt đẫm, xé xuống quần lót, đem bờ mông tròn xinh đẹp trắng tuyết hướng nửa thân dưới của Lâm Lạc dựa vào:
- Nhồi đầy Nhược Hoa đi, Nhược Hoa thật muốn…
Nàng kéo quần Lâm Lạc, đem tiểu đệ của hắn phóng thích đi ra, đồ vật hùng vĩ kia lập tức bộc lộ bộ mặt hung ác chỉ thẳng vào yếu hại, tùy thời đều có thể phát động công kích mãnh liệt.
Lâm Lạc đột nhiên thanh tỉnh lại, trường thương vun cao chợt ngừng giữa chừng, nói:
- Nam Nhược Hoa, ngươi đừng tiếp tục phát điên, bằng không ta sẽ làm ngươi!
Miệng hắn khô nóng vô cùng, dù sao đã nhiều năm chưa làm qua, vốn cũng không có bao nhiêu nhu cầu. Nhưng trong ảo cảnh bản tính hắn lại là kẻ dâm dục nhất thiên hạ, hiện giờ bị một mỹ nữ tao mỵ tận xương dán lên, còn là tình nhân trong mộng lúc hắn còn là thiếu niên, làm lửa dục ẩn sâu của hắn giống như thiêu đốt tận trời.
- Ân…
Đúng lúc này Nam Nhược Hoa lại chủ động phóng ra, mông nàng trầm xuống, trường thương cũng lập tức bị bao bọc vào. Mặc dù nàng còn tấm thân xử nữ, nhưng một chút đau đớn kia ở trong cảm giác của Tinh Vực cường giả chẳng khác gì bị muỗi cắn, nàng không chút phát giác còn lắc mông cọ sát vào.
Đã đến lúc này cũng không để Lâm Lạc tiếp tục giả vờ, hắn xoay người đem Nam Nhược Hoa áp dưới thân thể bắt đầu tăng cường thảo phạt, mà Nam Nhược Hoa cũng rên rỉ ngâm khẽ, phóng xuất ra từng đóa đóa lửa hoa.
Từ sau khi Lâm Lạc tiến vào Tinh Vực, mỗi khi cùng Tô Mỵ các nàng hoan hảo luôn phải rất kiềm chế, bởi vì vạn nhất hắn quá nhiệt tình có thể sẽ giết chết bọn họ! Mà nam nữ hoan ái hẳn phải tận hứng mà làm, hắn tự nhiên phi thường khó chịu, luôn chỉ có cảm giác mình ăn được lửng dạ mà thôi.Nhưng Nam Nhược Hoa lại không cần hắn thương hương tiếc ngọc, ngọc thể Tinh Vương tam trọng thiên có thể mặc cho hắn tung hoành ngang dọc, không cần lo lắng nếu làm quá kịch liệt sẽ làm nàng bị thương tổn, làm lửa dục nghẹn dưới đáy lòng hắn không ngừng dâng trào lên, động tác cũng ngày càng mãnh liệt.
Nam Nhược Hoa rên rỉ không ngừng, tay chân gắt gao quấn lấy Lâm Lạc, sau một đợt mãnh liệt tiến công của đối phương, nàng đạt được tới đỉnh, thân thể run rẩy lên, đem tiểu đệ của Lâm Lạc thắt chặt đến sít sao.
- A…
Nàng đột nhiên phát ra một tiếng kêu tràn ngập khẩn trương, bất an, hối hận, sỉ nhục…lại đồng thời tràn ngập vẻ thỏa mãn, cao vút, bén nhọn, như muốn bứt xé trong mây.
Tầm mắt hai người nhìn nhau, động tác trong nháy mắt dừng hình ảnh, giống như bị đóng băng.
- Nam Nhược Hoa?
Lâm Lạc không quá xác định hỏi.
- Đi ra ngoài, rút ra đi!
Nàng từ từ nhắm hai mắt không dám nhìn Lâm Lạc, gò má đỏ như lửa thiêu.
Tiên nữ trong trẻo lạnh lùng kia đã trở lại?
Lâm Lạc lui “thân” về phía sau, nhưng khi tới cửa động đột nhiên lại nặng nề va chạm tiến ngược trở vào, làm Nam Nhược Hoa không tự chủ được phát ra một tiếng kêu yêu kiều, như khóc như oán.
- Ngươi là hỗn đản!
Cho dù thanh lệ như Nam Nhược Hoa cũng không nhịn được mắng.
- Thứ nhất, ta làm việc chưa từng nửa chừng bỏ dở!
Lâm Lạc nghiêm trang nói, nhưng không quên vận động kịch liệt, làm khoái cảm giữa hai người không ngừng truyền lại.
Nam Nhược Hoa gắt gao cắn chặt môi, không để cho mình bởi vì khoái cảm mà thất thố kêu rên, nhưng lý do của Lâm Lạc cũng chọc giận nàng muốn chết, cái gì là nửa chừng bỏ dở, rõ ràng hắn còn chưa thỏa mãn!
- Thứ hai, ta muốn trừ bỏ một tật xấu của ngươi!
Lâm Lạc cúi đầu hôn nàng, nhưng Nam Nhược Hoa quay đầu tránh ra:
- Ngươi là nữ nhân của ta, cho nên đừng tiếp tục đi lo cho thiên hạ muôn dân gì nữa, chỉ cần nghĩ ta là đủ rồi!
- Cút ra khỏi thân thể của ta ngay!
Lâm Lạc lấy ý chí của mình tỉnh lại từ trong ảo cảnh, nhưng chính bản thân hắn cũng bị “trí nhớ” trong ảo cảnh làm ảnh hưởng, huống chi Nam Nhược Hoa là dựa vào Lâm Lạc hồi tỉnh lại, càng không thể phân biệt được ảo cảnh cùng hiện thực, nhất là ở trong khoái cảm nàng có cảm giác buông tha chống cự, tùy tâm mà tận tình thét lên đầm đìa sảng khoái.
Nàng còn đang đau khổ chống đỡ, nhưng kỹ xảo của Lâm Lạc cũng không phải nàng có thể chống cự, không tận tình hưởng thụ khoái cảm làm cho nàng có cảm giác người mình như muốn nổ mạnh, trong lúc mơ mơ màng màng, miệng của nàng lại bị Lâm Lạc vây kín lại.
Hai mắt Nam Nhược Hoa lộ vẻ hoảng sợ, bởi vì chẳng những Lâm Lạc hôn lên miệng của nàng, còn đem đầu lưỡi tìm tòi trong miệng nàng. Nàng vội vàng cắn răng, không muốn hoàn toàn rơi vào tay giặc, nhưng chỉ thấy ngực căng thẳng, đôi gò ngực đã bị Lâm Lạc vò nắn lấy.
Nàng muốn kinh hô, nhưng khớp hàm vừa buông lỏng cũng bị Lâm Lạc thừa dịp hư mà vào, đem lưỡi của nàng hấp chặt, tham lam mút nước bọt của nàng.
Ah, thật ác tâm!
Nam Nhược Hoa vốn bài xích nam nhân, đã thành thói quen cuộc sống lãnh đạm, vốn nàng định cả đời sẽ không cùng nam nhân phát sinh quan hệ, đi theo bước chân sư phụ đem toàn bộ tinh lực đặt trong con đường võ đạo, cuối cùng phi thăng Thần giới!
Nhưng một hồi mộng xuân đã phá hủy nguyên tắc của nàng, đặc biệt là do nàng chủ động yêu thương câu dẫn Lâm Lạc, làm sự phản kháng của nàng cũng biến thành vô lực. Ở trong trí nhớ của nàng, hết thảy phát sinh trong ảo cảnh cũng giống như một cuộc sống thứ hai, làm nàng không cách nào quên lãng.
Hiện tại tuy rằng nhân cách trước kia của nàng chiếm quyền khống chế, nhưng nhân cách giả thuyết cũng không hề “chết” đi, vẫn làm khó dễ trong thân thể nàng, làm nàng vừa cảm thấy nhục nhã vì bị Lâm Lạc xâm phạm, nhưng lại vui mừng hưởng thụ nam nhân đang cường thế chiếm đoạt.
Cảm giác mâu thuẫn khiến nàng có cảm tưởng mình sắp điên lên mất!
- Lâm huynh, đừng tiếp tục làm Nhược Hoa, được không?
Nàng sửa lại phương pháp nhu tình, ánh mắt nhìn thật đáng thương.
Nhưng nàng lại không biết loại vẻ mặt như thế khi ở trên giường sẽ làm nam nhân điên cuồng như thế nào! Lâm Lạc cười hăng hắc, một tay nắn lấy bộ ngực của nàng, nói:
- Phải gọi là á phụ đại nhân!
Gọi á phụ đại nhân, chính là cần thừa nhận Nam Nhược Hoa trong ảo cảnh tồn tại, nhân cách giả thuyết kia vốn làm Nam Nhược Hoa cảm thấy hỏng mất!
Nam Nhược Hoa làm sao chịu đáp ứng, phẫn nộ nhìn Lâm Lạc, tuyệt không thỏa hiệp.
Nhưng Lâm Lạc chỉ khiến ra mấy kỹ xảo đã khiến nàng mị nhãn mê ly, xuân thủy như nước, lực chống cự trong cuộc hoan ái không chịu nổi một kích! Dù sao nhân cách giả thuyết của nàng đã chiếm phân nửa tương đương như nhân cách đích thực của chính nàng.
Sau một đợt khoái cảm mới, Nam Nhược Hoa giống như bạch tuộc gắt gao quấn quýt lấy Lâm Lạc, không nhịn được dâm đãng nói:
- Á phụ đại nhân, Nhược Hoa muốn bay! Muốn bay…
Hồi lâu sau, chân tay nàng mềm xuống, ánh mắt một mảnh mê ly.