Nhóm người Nghiêm Phi Dương mừng rỡ, lúc này có một Tinh Vương tam trọng thiên đến giúp đỡ đương nhiên đúng là giúp người khi gặp nạn, huống chi đối phương còn không phải Tinh Vương bình thường, mà là có được công pháp thời gian!
Hưu! Hưu! Hưu!
Tuy rằng Nam Nhược Hoa có công pháp thời gian, hiện tại tốc độ không kém hơn không gian thuấn di, từ xa nhìn lại con đường phi hành của nàng lưu lại vô số tàn ảnh, thật giống như có vô số chân thân xuất hiện.
- Hắc!
Nàng bỗng nhiên đánh tới, công pháp thời gian triển khai, tốc độ của toàn bộ quái vật chợt giảm mạnh!
Trong quyết đấu chỉ cần là cao thủ, càng không thể sai lầm dù một ly, huống chi thời gian công pháp của Nam Nhược Hoa bá đạo đến mức làm cho tốc độ toàn bộ quái vật xuất hiện biến hóa thật rõ ràng!
Chiến cuộc xoay chuyển trong nháy mắt!
- Đoạn Kỳ Nhất Chỉ!
Nghiêm Phi Dương quát to.
Tuy rằng hắn chỉ nói một câu, nhưng những người khác đều hiểu ngầm – tuy rằng bọn hắn có thể xoay chuyển thế cục nhưng chiếm thượng phong cùng giết địch là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, mà uy lực một chiêu này của Nam Nhược Hoa càng lớn thì tiêu hao càng nhiều, tuyệt đối không thể liên tục sử dụng.
Bởi vậy bọn hắn nhất định phải tập trung hết thảy lực lượng đem quái vật một kích giết chết.
Có câu nói đánh thương địch thủ mười ngón không bằng dứt khoát chặt đứt một ngón của địch thủ!
Tinh Vương và Tinh Vương đối kháng, cho dù là Tinh Vương tam trọng thiên muốn giết Tinh Vương nhất trọng thiên cũng không phải dùng một chiêu liền có thể giải quyết! Dù sao cảnh giới của mọi người đều giống nhau, khác nhau chỉ là lực lượng thuần túy, có thể có không gian lẩn tránh thật lớn.
Nhưng một nhóm Tinh Vương giết một Tinh Vương, đặc biệt Tinh Vương kia còn bị vây trong trạng thái giảm tốc độ, thật sự phi thường dễ dàng!
Hơn nữa việc giảm tốc độ không chỉ đơn giản là di động tốc độ, mà là công kích cùng phản ứng, toàn bộ phương vị khác đều bị giảm tốc độ! Trong công pháp thời gian của Nam Nhược Hoa, được gọi là giảm tốc độ chính là thời gian giảm bớt, ở trong mắt người bị công kích bản thân mình cũng không bị biến chậm mà là những người khác biến nhanh!
Oanh! Oanh! Oanh!
Mười mấy người luân phiên công kích liền có một đầu quái vật chín chân bị oanh giết, cho dù là Tinh Vương tam trọng thiên cũng không ngoại lệ! Dù sao trong tứ đại tộc cũng có được bảy vị Tinh Vương tam trọng thiên tồn tại, có hai Vương Binh thánh khí tam trọng thiên phụ trợ, lực sát thương thật lớn!
Sắc mặt Nam Nhược Hoa tái nhợt thật nhanh, trong ánh mắt lộ ra vẻ mệt mỏi rõ ràng, tuy rằng nơi này không nhiều quái vật nhưng cảnh giới rất cao, muốn ảnh hưởng một đầu quái vật Tinh Vương nhị trọng thiên cần phải tiêu hao cực lớn hơn cả với mười đầu Tinh Vương nhất trọng thiên!
Lâm Lạc nhìn thấy không ngừng lắc đầu, vì cái gọi là đại chiến trong tương lai, đáng làm như thế sao? Ai cũng không phải thánh nhân, vì sao phải hi sinh chính mình như vậy? Lui một bước mà giảng, thật muốn có một ngày như thế, không chừng tứ đại tộc có thể khống chế tổ khí trực tiếp bỏ chạy mất dạng khỏi vũ trụ từ lâu!
Hắn vẫn luôn tin tưởng cầu người không bằng cầu mình, lực lượng của chính mình mới là lực lượng ỷ lại chân chính.
Ba! Ba! Ba! Ba! Ba!
Bị Nam Nhược Hoa khống chế, toàn bộ quái vật từng con đều bị nhóm người Nghiêm Phi Dương đánh chết, lưu lại hơn ba mươi thi thể quái vật. Không có một đầu quái vật nào có thể chạy trốn.
- Đa tạ Nam tiên tử!
Nhóm người Nghiêm Phi Dương ôm quyền nói, nhất là những nam tử, ánh mắt thật ái mộ, hận không thể lập tức lấy thân báo đáp.
- Không có gì, mọi người cùng gặp hiểm cảnh, nên hỗ trợ lẫn nhau!
Nam Nhược Hoa khôi phục được chút sức lực, nhìn bọn họ mỉm cười.
Lâm Lạc nhìn thấy càng ngày càng khó chịu, nhưng nếu đã đáp ứng Nam Nhược Hoa thì hắn sẽ không ra tay. Hắn đã nói sẽ không nuốt lời, nhưng chọc giận đám người kia hắn vẫn có thể làm được. Hắn chắp tay sau lưng, làm ra dáng vẻ ngạo nghễ, cất bước xuất hiện ngay trước mặt mọi người.
- Lâm Lạc…
Thiểm Điện tộc cùng Lâm Lạc có thể nói khổ đại thù thâm. Mà tứ đại tộc thân như một nhà, địch nhân của Thiểm Điện tộc chính là địch nhân của tứ đại tộc, mười mấy người đều trợn mắt nhìn hắn.
- Lâm huynh đi cùng Nhược Hoa đến đến, xin các vị đừng mâu thuẫn, hết thảy lưu ra ngoài giải quyết!
Nam Nhược Hoa vội vàng khuyên giải, nàng biết rõ sự khủng bố của Lâm Lạc, cho dù nàng đồng ý giúp đỡ nhóm người Nghiêm Phi Dương, nhưng công pháp thời gian có thể áp chế được Lâm Lạc hay không thì thật khó nói.
Nhóm người Nghiêm Phi Dương hừ mũi một tiếng, nhưng bởi vì Nam Nhược Hoa vừa mới cứu bọn hắn, nếu nhanh như vậy đã không cho người ta mặt mũi thì thật sự không thể nào nói nổi. Cũng may chỉ mười năm kỳ hạn, Lâm Lạc khẳng định phải rời khỏi nơi này, như vậy bên ngoài có lão tổ áp trận, xem hắn làm sao còn chạy!
Bọn hắn tin tưởng Lâm Lạc có thể tiến vào chỉ là xuất kỳ bất ý, nhưng có “ngoài ý muốn” như vậy thì chắc chắn sẽ không tiếp tục có lần sau, nếu không mặt mũi Tinh Đế lão tổ nên làm sao chịu đựng?
Một cuộc ác chiến lẽ ra có thể xảy ra nhưng dưới câu nói nhẹ nhàng của Nam Nhược Hoa liền tạm thời tiêu tan, nhưng Lâm Lạc sẽ không bỏ qua như vậy, hắn cố ý đứng thật gần Nam Nhược Hoa, nói:
- Nhược Hoa, cần gì phải cứu những người này đâu, nàng bảo hộ một mình ta là đủ rồi!
Phốc!
Có vài người sau cuộc ác chiến còn đang uống nước hồi phục, nghe được câu nói ai oán của Lâm Lạc nhất thời phun nước ra khỏi miệng! Kháo, đây là người nào ah, ăn mềm cơm còn ăn được đúng lý hợp tình như vậy, còn tới nông nỗi làm nũng, thật làm người cảm thấy ê cả răng!
Nhưng mềm cơm không phải mỗi người đều có thể ăn được, nhất là chén cơm kia còn thật thanh lệ mê người, tu vi cao cường, tiềm lực vô hạn! Mấy nam nhân ở đây có người nào không muốn lấy thiên chi kiêu nữ như Nam Nhược Hoa làm vợ, nhưng người ta lãnh nhược băng sương, tuy rằng luôn luôn bình dị cười khẽ gần gũi nhưng căn bản không thể thực sự đến gần nàng, cảm giác kém cách xa vạn dặm!
Nhưng Lâm Lạc lại có thể ăn vào?
Có bao nhiêu khả năng chứ!
Hai người cô nam quả nữ ở cùng nhau tới bốn năm, nơi kia lại không còn bóng người khác, người là sinh vật sợ nhất tịch mịch, sớm chiều ở chung khó tránh nảy sinh cảm tình, sẽ khiến dục hỏa phần thân!
Trong khoảng thời gian ngắn ngay cả Nghiêm Phi Dương đều lộ ra bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, chỉ là có chút người không nhịn được, da mặt không ngừng co rút.
- Lâm Lạc, ngươi còn biết xấu hổ hay không!
Trần Nguyệt Lệ trách mắng, mặc dù nàng là nữ nhân không khả năng có ý nghĩ gì với Nam Nhược Hoa, nhưng càng không muốn nhìn thấy một thiên chi kiêu nữ rơi vào ma chưởng của phản đồ Thiểm Điện tộc, muốn gả cũng phải gả cho anh kiệt của tứ đại tộc.
Lâm Lạc lập tức “hoa dung thất sắc”, trốn ngay sau lưng Nam Nhược Hoa, “hờn dỗi” nói:
- Nhược Hoa, bọn hắn khi dễ ta!
Hắn vừa làm như thế tất cả mọi người đều nổi da gà, đám người Nghiêm Phi Dương tức giận đến siết chặt nắm tay, hận không thể đem Lâm Lạc lôi ra ngoài bạo đánh một trận, xem hắn còn dám xưng hô Nam Nhược Hoa thân thiết như vậy hay không.
- Lâm huynh…
Nam Nhược Hoa cũng bị Lâm Lạc làm buồn nôn cực kỳ, mày liễu không khỏi hơi nhíu lại.
- Việc này ngươi có biết chỉ tai hại mà thôi!
Khương Huyền Binh không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp cự tuyệt.
Lâm Lạc cũng không chịu buông tha, trái lại đem những chuyện trong Cổ Nguyên Động nhất nhất nói ra, đương nhiên việc về Thần Đạo quả quan hệ trọng đại không thể nói, hơn nữa cả chuyện triền miên với Nam Nhược Hoa cũng không đề cập tới.
Khương Huyền Binh dần dần dao động, trong mắt lóe quang hoa, nhìn như dị tượng nhật nguyệt tinh thần dâng lên.
Sau khi nghe xong, hắn không nói gì thật lâu, động tác trên tay cũng ngừng lại, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng gõ gõ, tựa hồ đang suy tư vấn đề gì khó khăn không nhỏ.
- Phong ấn…rốt cục đã tới thời gian cởi bỏ sao?
Hắn thì thào tự nói, thở dài, có một tia lo lắng lại càng có một vẻ giải thoát.
- Được rồi, chuyện cho tới bây giờ còn muốn giấu diếm thêm nữa chỉ là vô ích!
Khương Huyền Binh đưa mắt nhìn không trung:
- Hiện tại xem như ngươi miễn cưỡng có tư cách hay biết!
Tinh Vương tam trọng thiên chỉ miễn cưỡng có tư cách hay biết? Cuối cùng là bí ẩn như thế nào?
- Các ngươi biết Ngân Nguyệt Tinh tồn tại được bao lâu rồi không?
Khương Huyền Binh lại đột nhiên hỏi một vấn đề khó hiểu.
- Gia mẫu nói qua mỗi một tinh cầu có thể dựng dục sinh vật chí ít có trên triệu năm lịch sử, không có thời gian dài tích lũy như thế thì không thể nào diễn hóa ra sinh mạng!
Lâm Lạc hồi đáp, hắn biết Khương Huyền Binh tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ hỏi như thế.- Theo lý mà nói quả thật như thế, nhưng Tinh Đế có thể hoành độ vũ trụ, có thể nhảy qua mấu chốt diễn hóa sinh mạng này!
Khương Huyền Binh chậm rãi nói.
- Tinh Đế chí tôn có thể hoành độ vũ trụ, nhưng người cho dù thu được vào không gian pháp bảo, nhưng trong thời gian xuyên qua không gian đăng đẵng cũng đã sớm bị cạn kiệt tuổi thọ mà chết!
Lâm Lạc lập tức nói, việc này rõ ràng là không thể thực hiện được.
Cho dù Tinh Đế muốn xuyên qua vũ trụ cũng là chuyện khó khăn, bởi vì tuổi thọ của họ cũng chưa chắc duy trì nổi thời gian xuyên qua giữa hai tinh cầu có sinh mạng, làm sao dám nói tới có thể tìm được một tinh cầu mới phồn diễn sinh sống?
- Có một loại truyền tống trận có thể vượt qua vũ trụ hắc ám!
Khương Huyền Binh mỉm cười:
- Mặc dù còn có hạn chế khoảng cách, nhưng dọc theo đường đi có thể thiết trí thật nhiều tử trận, trải qua vài chục lần, thậm chí hơn trăm lần truyền tống, hai tinh cầu cách nhau bao xa cũng có thể chỉ tới trong giây lát!
Còn có truyền tống trận như vậy?
Lâm Lạc chỉ biết có được pháp trận truyền tống trong đại lục, nhưng tinh không truyền tống trận có thể tiến hành xuyên qua vũ trụ thật sự là lần đầu tiên hắn nghe được.
Khương Huyền Binh thong thả đi lại, nói:
- Ở trong vũ trụ khổng lồ, tồn tại vô số tinh cầu có sinh mạng, mà rất nhiều tinh cầu đều dùng tinh không truyền tống trận tương liên, đã hình thành Tinh Vực Liên Minh!
- Ngân Nguyệt Tinh nếu tính toán theo địa vực vũ trụ, thuộc loại Tuyệt Lôi tinh vực!
Lâm Lạc lập tức nghĩ tới một vấn đề, nói:
- Một khi đã như vậy vì sao Ngân Nguyệt Tinh chưa từng gặp qua những người ngoài đến?
- Chưa từng gặp qua sao?
Khương Huyền Binh mỉm cười, nhìn Lâm Lạc không nói.
Lâm Lạc chợt ngẩn ra, sau đó tỉnh ngộ:
- Tiền bối là đến từ những tinh cầu khác trong Tuyệt Lôi tinh vực?
- Khương gia, là một thành viên trong liên minh võ tu Tuyệt Lôi tinh vực, địa vị không cao cũng không thấp, bởi vậy việc này liền rơi xuống trên đầu Khương gia!
Khương Huyền Binh vốn gật đầu, tiếp theo lắc đầu:
- Nhà ta có thể xem như người từ ngoài đến, lại có thể xem là người bản thổ Ngân Nguyệt Tinh…Kỳ thật nghiêm khắc mà nói là tất cả mọi người đều từ ngoài đến!
Lâm Lạc càng nghe càng hồ đồ, sắp bị hắn nhiễu tới hôn mê.
- Ha ha, để ta nói lại từ đầu đi!
Khương Huyền Binh cười ha hả:
- Chuyện xưa bắt nguồn từ bảy trăm vạn năm trước nhắc tới!
- Các ngươi cũng biết hạ giới có thể cất chứa lực lượng cực hạn chính là Tinh Đế tam trọng thiên. Nếu tính tăng lên trên thì chính là thần cảnh, sẽ bị thiên địa tự động bài xích ra ngoài, để tránh phá hủy trật tự hạ giới!
- Nhưng lúc đó thiên địa xuất hiện năm đầu kỳ thú trời sinh trời nuôi, chúng thuận theo thiên địa ý chí mà sinh, thế nhưng lại không cần chịu quy tắc kia hạn chế. Đã trở thành năm đầu thần thú có thể tung hoành tại hạ giới!
- Gọi là thần thú cũng không phải lời hình dung khoa trương, mà là thần cảnh thú hàng thật giá thật, có thể áp đảo Tinh Vực cảnh!
- Năm đại thần thú sinh ra trong hỗn độn, không có linh thức, nơi nơi du đãng, hoan hỷ nhất là cắn nuốt tinh cầu. Những nơi chúng nó đi qua tinh vực mai một, căn bản không còn gì sống sót, đem lực lượng thiên địa mà võ giả đánh cắp trả về cho vũ trụ hồng hoang, đây là sự tồn tại càng khủng bố hơn cả lôi kiếp!
Lâm Lạc cùng Lữ Nguyệt Đồng không khỏi rung động!
Thần cảnh thú, đó không phải kém một đại cảnh giới, mà là phân biệt về chất! Thật giống như Tinh Vương muốn giết Chủ Linh cảnh, tùy tiện điểm ngón tay là xong, dễ dàng như vỗ chết ruồi bọ.
- Vào lúc đó có một con thần thú xuất hiện trong Tuyệt Lôi tinh vực, nhất thời tạo thành tai họa thật lớn, từng viên tinh cầu đều bị nó vô tình cắn nuốt. Sinh linh tử vong lên tới vạn triệu triệu mà tính! Con thú kia tên là Ngân Nguyệt thú, có thiên phú thần thông chính là Ngân Nguyệt Lưu Thệ, trong một mảnh ngân nguyệt tinh quang chớp động, cho dù Tinh Đế chí tôn cũng khó trốn vận mệnh chết già trong nháy mắt!
Ngân Nguyệt thú, Ngân Nguyệt Tinh, hai bên có liên hệ gì?
Khương Huyền Binh thấy được nghi vấn trong mắt bọn họ, nhưng không tiến hành giải thích, tiếp tục nói:
- Lúc ấy Tuyệt Lôi tinh vực liên hệ với tổ tiên đã phi thăng Thần giới, nhưng bởi vì tồn tại giới hạn, cho nên cho dù tổ tiên hạ trần cũng chỉ tương đương cấp bậc Tinh Đế đỉnh phong mà thôi, vẫn không làm gì được Ngân Nguyệt thú!
- Nhưng nhân tài trên Thần giới là điều mà chúng ta khó thể tưởng tượng. Tổ tiên ở Thần giới đã phát ra giải thưởng, cầu biện pháp đối phó Ngân Nguyệt thú, tập hợp vô số trí tuệ của thần linh, rốt rục khai sáng ra một bộ trận pháp, có thể trấn áp Ngân Nguyệt thú!
- Cái giá phải trả cực lớn, tổ tiên Thần giới đem trận pháp truyền xuống trần gian, mấy vạn Tinh Đế chí tôn dùng tính mạng của mình tiến hành hiến tế, khởi động trận pháp, mạnh mẽ đem Ngân Nguyệt thú phong ấn!
Trong lòng Lâm Lạc vừa động, nói:
- Phong ấn, không phải giết chết?
- Giết không được!
Khương Huyền Binh lắc đầu:
- Người phàm há có thể thí thần? Cho dù hi sinh tới mấy vạn Tinh Đế chí tôn, cũng chỉ có thể đem Ngân Nguyệt thú phong ấn, khiến nó lâm vào ngủ say tuyệt đối, phiêu đãng trong vũ trụ hắc ám!
- Vì phòng ngừa Ngân Nguyệt thú bài trừ phong ấn tỉnh lại, võ tu liên minh Tuyệt Lôi tinh vực phái tổ tiên Khương gia trông coi phong ấn. Nhưng theo thời gian trôi qua, mọi người dần quên đi thần thú cường đại kia, khoảng mấy chục vạn năm sau, một gã Tinh Đế am hiểu công pháp không gian đi tới trên người Ngân Nguyệt Thú, xây dựng tinh không truyền tống trận, nghênh đón nhóm cư dân đầu tiên của Ngân Nguyệt Tinh! Mà sau đó, bản thân Ngân Nguyệt Tinh cũng ra đời thật nhiều sinh mạng mạnh mẽ!