Nghiêm Thanh thì âm thầm vui vẻ, con dâu càng nhiều thì tỷ lệ bà ẵm cháu trai càng lớn, ước gì Lâm Lạc tìm nhiều hơn nữa.
Nhưng người khác bà không làm chủ được, nhưng công tác tư tưởng đồ đệ mình thì có thể làm, trong lòng bà càng khuynh hướng thích Thủy Doanh Tâm làm con dâu, dù sao cũng là đệ tử do bà một tay dạy dỗ.
Lâm Lạc lấy ra Thần Đạo quả, nhưng trải qua giáo huấn của Thần Tửu, hắn cũng sẽ không tiếp tục lãng phí thần vật như vậy, dù sao chỉ có thể cắt ra mười phần, còn phân thêm sẽ không đủ hiệu quả.
Cảnh giới quá thấp căn bản không thể phát huy tác dụng của thần quả, làm vậy chẳng khác gì ngưu ăn hoa mẫu đơn, sẽ lãng phí càng nhiều.
Hiện tại Phong Sở Liên, Nghiêm Thanh, Thủy Doanh Tâm, Nam Nhược Hoa cùng Đường Điềm đều có thể ăn vào, bởi vì các nàng đều đã tiến vào Tinh Vực, có thể tạo được tác dụng lớn nhất của thần quả, nhất là Phong Sở Liên, nàng đã đạt tới Tinh Đế, chỗ tốt khi ăn thần quả cũng là lớn nhất.
Lâm Lạc thậm chí lo lắng lấy thiên tư của nàng, nói không chừng ăn một phần thần quả liền trực tiếp thành thần, vậy hắn thật không biết phải đợi bao lâu mới có thể tiến nhập Thần giới gặp lại giai nhân.
Hắn trước tiên cùng Tô Mỵ các nàng hoang đường một đêm, an ủi lòng tưởng niệm của các nàng, sau đó lập tức bắt đầu bế quan khuếch trương Tinh Hải.
Hai mươi năm!
Lần này hắn bế quan suốt hai mươi năm, sau khi khuếch trương Tinh Hải mới ổn định lại, làm Lâm Lạc vô cùng hài lòng.
Nhưng hắn xuất quan mà Phong Sở Liên cùng Nghiêm Thanh bọn họ vẫn còn bế quan, bởi vì năm người đều ăn Thần Đạo quả, đang tiêu hóa chỗ tốt bên trong.
Thần Đạo quả chính là do Thần Huyết tích súc mà thành, tuy rằng bên trong không chứa lực lượng nhưng lại có thể lĩnh ngộ đại đạo. Hơn nữa cũng không giống như Thần Huyết bị thiên địa bài xích, nếu không Lâm Lạc dù có Tử Đỉnh trấn áp nhưng căn bản không thể tiêu thụ được chỗ tốt bên trong, Thần Đạo quả phi thường ôn hòa, có thể lấy một loại hình thức mà người phàm hạ giới có thể thừa nhận xuất hiện.
Bằng không đám người Nghiêm Phi Dương cũng không tới nỗi khi vừa nhìn thấy Thần Đạo quả thì hưng phấn tới như vậy.
Thần Đạo quả cũng không thể làm võ giả bạch nhật phi thăng, ưu đãi ở chỗ có thể trước tiên làm cho võ giả ngộ được thần đạo, chỉ cần lực lượng tích tụ được đầy đủ thì có thể đánh vỡ thiên địa trói buộc, tiến vào thần cảnh càng cao cấp hơn, do đó đạt được sinh mệnh vĩnh sinh bất diệt.
Đây là mục tiêu cuối cùng của từng võ giả!
Lâm Lạc đoàn tụ cùng Tô Mỵ các nàng thêm vài ngày, lại gặp một chuyện vui mừng, Lăng Kinh Hồng đột phá!
Bên trong các nữ nhân Chủ Linh cảnh, tư chất của nàng tốt nhất, Lâm Lạc vốn luôn phỏng chừng chỉ cần mười năm thì nàng có thể đột phá tới Tinh Vực, nhưng không nghĩ tới phải kéo dài gần ba mươi năm! Kỳ thật đây cũng đã rất nhanh, dù sao là Tinh Vực, vừa vào Tinh Vực đã trở thành tồn tại cường đại nhất thế gian, ở nơi nào cũng có thể ưỡn ngực tung hoành.
Sau khi vượt qua lôi kiếp, Lăng Kinh Hồng bắt đầu khuếch trương Tinh Hải.
Tuy rằng nàng cũng rất muốn áp chế mấy môn công pháp cùng nhau đập vào Tinh Vực, nhưng trên thực tế việc này không phải người nào cũng có thể làm đến, ít nhất nàng không được, áp chế không nổi chỉ có thể đập vào Tinh Vực, nếu không chính nàng đầu tiên phải bị lực lượng khủng bố đập vỡ.
Khi còn ở Nam Châu nàng là kỳ tài ngút trời, nhưng ở Đông Châu nàng đã mất đi thật nhiều quầng sáng, cũng may hiện tại nàng rốt cục đã tiến vào Tinh Vực, trong cường giả thiên hạ cũng có vị trí của nàng!
Bảy tháng sau Lăng Kinh Hồng đã hoàn thành khuếch trương Tinh Hải, đây là chuyện không có cách nào, theo phương diện khác đã nói rõ tư chất của nàng còn xa xa không đạt được cấp bậc thiên tài.
Nhưng từ sau khi đi theo Lâm Lạc, tính hiếu thắng của Lăng Kinh Hồng đã nhạt hơn rất nhiều, hiện tại làm nàng kiêu ngạo nhất là có được Lâm Lạc, nhìn nam nhân của mình từng bước phát triển, so với chính tu vi của mình tăng trưởng càng thêm vui vẻ, huống chi Lâm Lạc còn có Song Tu quả!
Nhưng khi hai người tầm hoan thì Lăng Kinh Hồng chợt phát hiện tác dụng của Song Tu quả biến mất.
Theo lý thuyết hiện tại Lâm Lạc là Tinh Vương tam trọng thiên, đủ giúp tốc độ tu luyện của Lăng Kinh Hồng tăng nhanh gấp mười lần, nhưng trên thực tế trong thân thể Lăng Kinh Hồng lại thật yên lặng, chỉ có tình cảm nồng nhiệt của nàng đang thiêu đốt mãnh liệt.
Không phải dược lực Song Tu quả trong người Lâm Lạc biến mất, mà bởi vì khi hắn “làm” việc đó với Tô Mỵ các nàng thì bọn họ vẫn đạt được ích lợi. Vậy thì nguyên nhân chỉ có một: Tác dụng của Song Tu quả đã có giới hạn cao nhất, phải dừng lại tại cấp bậc Tinh Vực.
Kết quả như vậy tuy rằng làm Lâm Lạc cảm thấy được đáng tiếc, nhưng lại để cho hắn nhẹ nhàng thở ra.
Bởi vì điều này mang ý nghĩa lực lượng cao nhất của Âm Dương thánh giáo cũng không mạnh mẽ tới mức quá khoa trương. Nhiều nhất họ chỉ có nhiều cao thủ Tinh Vương cảnh, mà với năng lực mạnh mẽ của Lâm Lạc, không hãi sợ nhiều người, cao thủ cùng giai có nhiều hơn nữa chỉ là tặng mạng.
Nhưng cũng chính bởi vì như thế nên Lâm Lạc không dùng Thần Đạo quả.
Bởi vì tư chất của Tô Mỵ các nàng càng kém, lực lượng tích lũy có thể dựa vào linh dược tăng lên, nhưng lĩnh ngộ cảnh giới thì không được. Nếu Song Tu quả không có tác dụng trong Tinh Vực cảnh, như vậy Lâm Lạc phải nghĩ biện pháp tìm kiếm bảo vật giúp các nàng có thể lĩnh ngộ đại đạo, tựa như Thần Đạo quả.
Thần quả cần phải lưu lại cho các nàng, dù sao lực lĩnh ngộ của hắn thật nổi tiếng, không cần thiết phải dùng thần quả, chỉ thiếu thốn Thần Huyết rèn luyện mà thôi.
Lưu lại Băng Tuyết quốc một thời gian, Lâm Lạc quyết định quay về Lữ thành một chuyến. Hắn muốn tìm Khương Huyền Binh hỏi thăm chuyện về Cổ Nguyên Động.
Địa phương kia vô cùng cổ quái, hắn không tìm hiểu rõ ràng thật sự không an tâm.
Che giấu khí tức, Lâm Lạc thẳng tới khi rời khỏi Thập Tuyền Hải chừng cả triện vạn dặm mới thả lỏng đi tới Lữ thành, đồng hành cùng hắn còn có Lữ Nguyệt Đồng, nữ bạo long này đã có mấy chục năm chưa về nhà, đã thật tưởng niệm người thân.
Lâm Lạc mang theo nàng đi tới cửa hàng rèn, Khương Huyền Binh vẫn đang bận rộn làm nghề rèn của mình, sục sôi ngất trời.
- Tiền bối…
Lâm Lạc đi vào, hướng Khương Huyền Binh cung kính cúi người thi lễ, ngày đó đối phương đặc biệt để cháu gái hộ tống hắn, tuy rằng Lâm Lạc hoàn toàn không cần nhưng phần nhân tình này hắn vẫn nhớ.
- Lại đột phá?
Ánh mắt Khương Huyền Binh ngưng tụ, vẻ mặt động dung, thật không có biện pháp, tốc độ tấn giai của Lâm Lạc nhanh đến dọa người.
- May mắn mà thôi!
Lâm Lạc mỉm cười, cũng giới thiệu Lữ Nguyệt Đồng:
- Đây là nội tử Lữ Nguyệt Đồng!
- Lữ đại tiểu thư, ta biết!
Khương Huyền Binh mỉm cười.
Lữ Nguyệt Đồng nhất thời lộ ra vẻ ngượng ngùng, ở trước mặt Tinh Đế lão tổ, nàng làm sao gánh nổi danh xưng đại tiểu thư?
- Tiền bối, vãn bối có một chuyện thỉnh giáo!
Lâm Lạc nghiêm nghị nói.
- Cổ Nguyên Động?
Khương Huyền Binh thuận miệng hỏi.
- Đúng vậy!
Lâm lạc gật đầu:
- Tiền bối, ngài luôn nhắc nhở vãn bối không thể đi Cổ Nguyên Động, rốt cục là vì sao?
Nhưng với thực lực Tinh Hoàng của nàng, cho dù Lâm Lạc muốn thừa dịp này giết nàng là không thể nào, nàng tuyệt đối có thể lập tức phản ứng, trái lại đưa Lâm Lạc quy thiên – đương nhiên, khi nào đối thủ của nàng là Tinh Vương tam trọng thiên bình thường.
Với năng lực của Lâm Lạc muốn an toàn thối lui là chuyện thật dễ dàng, sáu môn công pháp của hắn đột phá, bỏ hai mươi năm khuếch trương Tinh Hải, không gian công pháp của hắn đã cao hơn một tầng, phóng trục thuật cũng cao hơn mấy lần!
Bằng vào điểm ấy hắn đã có thể tung hoành thiên hạ, hiện tại cho dù bị chín Tinh Đế liên thủ vây công Lâm Lạc cũng có thể bằng vào lực lượng của chính mình mà thoát khốn.
Khi Triệu Ngọc Phi tỉnh lại, chỉ cảm thấy dưới thân một người đang ngồi, mà trong cơ thể nàng còn chứa một cự vật lửa nóng, nàng lập tức nhớ lại chuyện trước đó, không tự chủ được nổi lên lửa dục, lay động bờ mông tiếp tục tác hoan.
Một lần cuối cùng! Tiếp tục hưởng thụ một lần cuối cùng rồi sẽ giết hắn!
Trong lòng Triệu Ngọc Phi tự nhủ, bờ mông tuyết trắng đong đưa càng thêm nhanh hơn.
…
Có một số việc có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, vĩnh viễn cùng chính mình nói đây là lần cuối cùng, nhưng vĩnh viễn lại có thêm lần nữa.
Lâm Lạc trở thành nam nhân duy nhất của Kiền Trữ Cung!
Toàn bộ nam sủng Kiền Trữ Cung đều bị Triệu Ngọc Phi lãnh huyết giết chết, lấy lời nói của nàng, nam nhân từng cùng nàng ăn nằm trên giường đều phải chết, khác biệt là bị hút khô hay bị trực tiếp giết chết.
Trên đời này làm gì có cơn gió nào không thổi qua kẽ tường, nội tình của Lâm Lạc rất nhanh liền “bị hấp thụ ánh sáng”.Nam sủng thất thánh mẫu thế nhưng thành nam nhân duy nhất của đại thánh mẫu, tuy rằng chỉ là tạm thời nhưng không ai biết khi nào đại thánh mẫu sẽ chán Lâm Lạc, nhưng hiện tại chuyên sủng hắn là điều không thể nghi ngờ.
Chín thánh mẫu luôn cạnh tranh thật khẩn trương, hiện tại Lâm Lạc ngang nhiên phản bội, làm mất mặt Tần Vận Di, ai cũng nghĩ thất thánh mẫu sẽ có động tác.
Nhưng bất ngờ chính là Tần Vận Di lại không chút nào phản ứng, tựa hồ căn bản không xem chuyện của Lâm Lạc là gì, làm mọi người hoàn toàn không hiểu rõ trạng huống.
Trong giáo mọi người đều phi thường hâm mộ Lâm Lạc, bởi vì đại thánh mẫu là người có quyền hành lớn nhất trong giáo, ít nhất có thể ảnh hưởng tới một nửa thế lực, còn lại mới do tám thánh mẫu chia nhau hưởng lợi, Lâm Lạc lại được chuyên sủng, tương đương dưới một người mà trên vạn người!
Nhưng tâm tình của Lâm Lạc lại không thoải mái chút nào.
Bởi vì Triệu Ngọc Phi không lấy ra Hỗn Nguyên Lệnh lần nữa. Dù sao thứ đồ vật kia quan hệ trọng đại, trước đó nàng đeo trên cổ là vì chọc giận Phương Văn Kiệt, làm sao có thể thực sự suốt ngày đeo trên cổ đây?
Nếu đặt ở địa phương mà Lâm Lạc có thể lấy tới, như vậy hắn chỉ cần xuống tay cướp đoạt, với không gian công pháp của hắn tuyệt đối có thể an toàn đào thoát, nhưng mấu chốt chính là không cho hắn được cơ hội này!
Mặc dù Triệu Ngọc Phi chuyên sủng hắn, nhưng tâm tình lại phi thường mâu thuẫn, mỗi lần đều chỉ do dự ở việc giết hay không giết hắn, làm sao có thể xuất ra bảo vật gì cho hắn xem xét, khiến thời gian từng ngày từng ngày kéo xuống.
Bất tri bất giác đã trôi qua nửa năm, Lâm Lạc vẫn là nam nhân duy nhất trong Kiền Trữ Cung, làm vô số người nghĩ Triệu Ngọc Phi sẽ rất nhanh “di tình biệt luyến” phải mở rộng tầm mắt.
Trong khoảng thời gian này Triệu Ngọc Phi ngoại trừ xử lý một ít công việc trong giáo, chỉ triền miên trên giường với Lâm Lạc, tựa hồ đem toàn bộ khoái hoạt chưa từng hưởng thụ bổ trở về, nhưng có câu nói lâu ngày sinh tình, nàng đối với Lâm Lạc đã chậm rãi nổi lên biến hóa.
Người trong tà giáo ở trên giường chỉ là vì thái bổ nguyên khí, bù đắp lại tuổi thọ của mình, vốn sẽ không động chân tình. Nhưng Lâm Lạc là nam nhân đầu tiên có thể giúp cho nàng nhấm nháp tới cực lạc, hơn nữa khí chất của hắn đặc thù, làm Triệu Ngọc Phi càng ngày càng khó khống chế được cảm tình.
Tuy rằng cảnh giới của Lâm Lạc còn chưa đạt đỉnh của thế gian, nhưng lý giải về thần đạo thật sự là có một không hai! Chính bởi vì như thế cả người hắn lại có được khí tức không linh vượt qua cấp bậc, lại gần gũi với đại đạo, đây là một loại hấp dẫn trí mạng.
Đối với người có cảnh giới càng cao thâm mà nói hấp dẫn này càng thêm mãnh liệt. Nhưng đây là một loại quá trình khó thể nhận thức, Triệu Ngọc Phi cùng Lâm Lạc ở chung lâu ngày, càng cảm giác được khí chất không linh trên người hắn, làm cho nàng mơ hồ cảm giác đụng chạm tới cánh cửa Tinh Đế!
Phải biết rằng nàng đã bị vây tại Tinh Hoàng tam trọng thiên đỉnh thật nhiều năm, nếu không có cơ duyên đặc thù, cả đời nàng đều không thể đột phá Tinh Đế! Dù sao cả Ngân Nguyệt Tinh lại có được mấy Tinh Đế?
Loại khí tức cao hơn một tầng làm Triệu Ngọc Phi đối với Lâm Lạc ngày càng mê muội, chẳng những khó thể tiếp tục nảy sinh ý nghĩ muốn giết hắn, thậm chí còn có xu thế sẽ lật đổ địa vị của người kia chiếm lĩnh mấy vạn năm trong lòng nàng.
Đối mặt Lâm Lạc, tình cảm của nàng càng ngày càng phức tạp, nhưng đối với cực lạc giữa nam nữ càng ngày càng yêu cầu không chừng mực, tựa hồ muốn mượn nhờ cực lạc tới mê hoặc chính mình, không để nàng suy nghĩ những chuyện làm nàng càng thêm đau đầu.
Ngày này, Triệu Ngọc Phi đang xử lý giáo vụ, lại đột nhiên có cảm giác buồn nôn mãnh liệt.
Đừng nói là cấp bậc Tinh Vực, cho dù tiến vào Tiên Thiên cảnh võ giả cũng sẽ không dễ dàng bệnh hoạn, làm sao có thể có cảm giác buồn nôn? Triệu Ngọc Phi bỗng nhiên nghĩ tới một loại khả năng, vội vàng nội thị thân mình, không khỏi khiếp sợ mờ mịt luống cuống.
Nàng có tin vui!
Sau khi tiến vào Tiên Thiên, võ giả muốn mang thai đời sau thật muôn vàn khó khăn, huống chi là Tinh Vực chí tôn? Võ giả đoạt thiên địa tinh hoa nuôi dưỡng bản thân, đây là nghịch thiên hành sự, thiên địa há cam tâm cho người như vậy có hậu nhân?
Nhưng một khi chí tôn Tinh Vực có hậu nhân, vậy thì hậu nhân vừa ra đời chí ít đã là Linh cảnh cấp bậc, từ điểm đó mà nói thiên địa vẫn thật công bình.
Triệu Ngọc Phi hoàn toàn ngây người, không cần nghĩ, cha của đứa nhỏ này chính là Lâm Lạc! Nhưng đây thật quá chuẩn đi, hơn nửa năm liền mang thai? Phải biết rằng nàng là đại thánh mẫu Âm Dương thánh giáo, làm sao không có biện pháp “bảo hộ”, dưới hai tầng phòng ngự thế nhưng có thể làm cho nàng mang thai, đây chẳng lẽ là ý trời?
Triệu Ngọc Phi đang khiếp sợ mờ mịt luống cuống, chợt nghe bên ngoài truyền tới thanh âm ồn ào, tiếp theo nghe tiếng người hầu nói:
- Hai vị thánh tử đại nhân, đại thánh mẫu đang xử lý việc công, các ngươi không…ôi!
Bang!
Đúng ngay lúc này cửa phòng đẩy ra, hai trung niên nam nhân đi vào, một người dáng vóc khôi ngô, người kia gầy gò giống như hầu tinh. Tuy rằng dung mạo hai người thật khác biệt nhưng đều mang theo khí thế ngạo thị thiên hạ.
- Đại thánh mẫu, hai người bọn họ nhất định xông vào…
Sau lưng hai người đi theo một nam tử mặc trang phục thị vệ, nhìn Triệu Ngọc Phi vô cùng lo sợ nói.
- Không có việc gì, ngươi đi xuống đi!