Dưới giáo chủ là chín đại thánh mẫu, Tần Vận Di là một trong số đó. Chín người này trên thực tế là chín đầu sỏ của Âm Dương thánh giáo, thống trị giáo phái khổng lồ này, tranh đoạt quyền lực lẫn nhau, trong cửu đại thánh mẫu luôn tranh giành cấu xé lẫn nhau, không khí phi thường khẩn trương.
Chính bởi vì như thế Tần Vận Di thu vô số nam sủng, một mặt bởi vì cần dùng tu luyện mà hình thành thói quen không nam nhân không vui, về phương diện khác là vì bồi dưỡng thế lực của mình, như vậy mới có thể tranh chấp với tám thánh mẫu khác.
Dưới thánh mẫu là lục đại thánh tử, nhưng tứ thánh tử đã mất tích từ nhiều năm trước, nhị, ngũ, lục thánh tử chết trận ở nhiều năm trước, trước mắt chỉ có đại thánh tử, tam thánh tử, có thể nắm giữ quyền lực khá cao trong giáo.
Hai thánh tử đều là tùy tùng trung thành của đại thánh mẫu Triệu Ngọc Phi, cũng chính bởi vì có họ tuyệt đối ủng hộ khiến quyền thế của Triệu Ngọc Phi lớn nhất.
Chín tòa cung điện trong thành là hành cung của chín thánh mẫu, Lâm Lạc muốn lấy được khối Hỗn Nguyên Lệnh cuối cùng thì phải thăm dò từ trên người Triệu Ngọc Phi – Trương Hạo từng nhắn lại, khối Hỗn Nguyên Lệnh nằm trong tay Âm Dương Tán Nhân, một khối còn lại nằm chỗ sư mẫu Triệu Ngọc Phi, như vậy không có cơ hội nào.
Lâm Lạc cũng không biết tu vi của Triệu Ngọc Phi cùng hai thánh tử khác như thế nào, nhưng nhìn Tần Vận Di đã tới Tinh Hoàng nhị trọng thiên, như vậy thực lực Triệu Ngọc Phi tuyệt không thấp hơn cảnh giới này, nếu không làm sao có thể độc đại!
Bởi vậy hắn nhất định phải phi thường cẩn thận, vạn nhất bị người bắt tại trận thì chỉ đành bỏ trốn.
Mà muốn tiến nhập trở lại lần nữa thì thật không dễ dàng.
Lâm Lạc lẻn vào Kiền Trữ Cung, chính là hành cung của Triệu Ngọc Phi, muốn tìm hiểu nguồn gốc của thánh mẫu kia.
Liên tục vài ngày đều xui xẻo, chỉ thấy nàng đang cùng tráng nam đánh giáp lá cà, tao đãng làm người líu lưỡi, “khẩu vị” cũng cực kỳ nặng, có đôi khi cần tới mười mấy nam nhân cùng nhau hầu hạ, thật sự là không lời nào để nói.
Lâm Lạc dùng Tử Đỉnh che lấp khí tức, chỉ cần không phải bị người dùng mắt thường trực tiếp nhìn thấy hắn chẳng khác gì người ẩn hình, sau hai tháng hắn rốt cục nhìn thấy cảnh tượng có giá trị.
Triệu Ngọc Phi nghênh đón một khách nhân đặc thù, đó là một nam nhân toàn thân bao bọc trong bộ quần áo màu đen, dáng người phi thường khôi ngô, mà khi hắn lấy ra áo choàng đen nếu không phải định lực của Lâm Lạc không tệ thiếu chút nữa đã kêu thành tiếng.
Bởi vì người nọ là Phương Văn Kiệt!
Phương Văn Kiệt, thánh địa Phương gia Tinh Hoàng, lúc trước bốn người Bao Thức Lễ bị bắt dẫn dụ Lâm Hồng Hoang đến nghĩ cách cứu viện, chính do Phương Văn Kiệt phụ trách trấn thủ, là chí tôn tuyệt thế Tinh Hoàng nhị trọng thiên!
Phương gia Tinh Hoàng vì sao tới nơi này?
Chẳng lẽ khẩu vị của vị Tinh Hoàng này đặc biệt, thích nữ tử phóng đãng thành tánh?
- Tứ ca, đã bao nhiêu năm ngươi không đến thăm ta đây?
Triệu Ngọc Phi sâu kín nói, thay đổi bộ dáng tao mỵ dĩ vãng, giống như một oán phụ vẫn luôn tận lực chờ đợi nam nhân hoa tâm quay về nhà.
- Tiểu Phi, nàng cũng biết ta đang đập vào Tinh Hoàng tam trọng thiên, cần bế quan không ngừng, quả thật không rút ra được thời gian!
Phương Văn Kiệt cười khổ nói.
- Lấy cớ!
Triệu Ngọc Phi có chút kích động cắt đứt đối phương:
- Rõ ràng là do hồ ly tinh kia ngăn cản! Nàng là trong ngọc trắng ngà, mà ta chỉ là một dâm phụ, ngươi cũng khinh thường ta có phải hay không?
- Không cần nói tỷ tỷ của ngươi như vậy!
Phương Văn Kiệt nhướng mày:
- Chúng ta đều là người một nhà, ngươi vào nơi đây cũng là vì kế hoạch lớn của gia tộc, ngươi biết ta chỉ có kính trọng ngươi mà căn bản sẽ không ghét bỏ!
- Ta không cần ngươi kính trọng, ta chỉ muốn ngươi yêu ta!
Đôi mắt đẹp của Triệu Ngọc Phi rưng rưng, bộ dáng đáng thương lại có lực hấp dẫn kinh tâm động phách, ngay cả Lâm Lạc đứng từ một nơi bí mật gần đó theo dõi cũng cảm giác tim mình đập mạnh.
- Tiểu Phi, ngoan, đừng tiếp tục hờn dỗi nữa!
Phương Văn Kiệt đem nữ nhân mềm mại đáng yêu tận xương kia kéo vào trong lòng, Triệu Ngọc Phi tuy rằng dằn dỗi vài lần nhưng cuối cùng không địch nổi công lực mài người của Phương Văn Kiệt, ỡm ờ lên giường, rất nhanh hai người cởi hết quần áo bắt đầu say sưa.
Ở trước mặt Phương Văn Kiệt, Triệu Ngọc Phi không còn chút bộ dáng phóng đãng như trước, mà biểu hiện ra một mặt cực kỳ dịu dàng, ở dưới người đối phương uyển chuyển hầu hạ, mềm mại đáng yêu vô hạn.
Hai người này rốt cục có quan hệ như thế nào?
Nói như vậy, vì bảo trì huyết mạch thuần túy, từ xưa tới nay đại gia tộc đều cưới gả tộc nhân của mình, chỉ cần không phải quan hệ trực hệ huyết thống là được. Mà theo khẩu khí của hai người để phán đoán, không ngờ Triệu Ngọc Phi lại là người của Phương gia!
Nhưng Phương gia là hào môn thánh địa, vì sao phải để cho tộc nhân của mình gia nhập tà giáo có tiếng xấu? Nếu không có mưu đồ lớn, Lâm Lạc tuyệt đối không tin!
Nhưng đừng xem Phương Văn Kiệt là Tinh Hoàng cường giả, nhưng năng lực trong phương diện nam nữ thật sự không chịu nổi một kích, chỉ một hồi công phu thì tần suất lắc mông đã nhanh hơn, sau đó rống nhẹ một tiến úp sấp trên người Triệu Ngọc Phi, biến thành một con rắn chết.
Triệu Ngọc Phi hiển nhiên không được thỏa mãn, ở dưới thân thể của hắn không ngừng giãy dụa, nhưng thứ kia đã mềm rụng thì làm sao làm đủ công dụng, Phương Văn Kiệt chuyển người lại nằm một bên thở hổn hển.
Nàng chưa thỏa mãn dục vọng, cầm ngón tay của đối phương phóng tới chỗ đào nguyên của mình, tiến tiến xuất xuất làm cho mình được đến thỏa mãn.
- Tiểu Phi, đừng làm rộn!
Nam nhân ban đầu thật gấp, nhưng xong việc thì càng vô tình, Phương Văn Kiệt rút tay đem nữ nhân ôm vào trong lòng:
- Hành tung của phản đồ có dấu vết gì không?
- Không có, giống như biến mất trên nhân gian, chẳng khác gì lão gia hỏa!
Triệu Ngọc Phi đành phải dùng ngón tay của mình giải quyết vấn đề, bờ mông đầy đặn lay qua lắc lại, miệng đang không ngừng rên rỉ.
Chẳng thể trách nàng luôn cần tới mười mấy nam nhân hầu hạ nàng, mức độ phong tao thế này quả thật là không nhỏ!
Trước đó Lâm Lạc đều nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ dùng lỗ tai lắng nghe tin tức. Cho tới lúc này mới thật cẩn thận, đem so sánh Phương Văn Kiệt cũng không mạnh hơn những tráng nam kia được bao nhiêu, vẫn thoáng chốc thời gian thì xong việc, quả thật làm mất mặt nam nhân!
- Việc này quan hệ trọng đại, chẳng những lão tổ tự mình hỏi đến, ngay cả Thủy…tiểu Phi, ngươi nhất định phải đem hai người kia đào ra!
Phương Văn Kiệt đưa tay đặt lên bộ ngực tròn trịa của nữ nhân, theo bản năng xoa nắn, đây là động tác thói quen khi đang tự hỏi một vấn đề.
Triệu Ngọc Phi dùng một tay dỗ dành chính mình, tay kia thì trượt tới giữa hai chân Phương Văn Kiệt, muốn khơi mào lửa dục của đối phương lần thứ hai giải quyết cho mình, ánh mắt tràn ngập vẻ đói khát lẫn ngỗ ngược, làm tim người ta phải đập thình thịch.
Nhưng Phương Văn Kiệt lại giống như con rắn chết, mặc cho nàng gây hấn thế nào cũng không có phản ứng, khiến nàng tức giận hừ một tiếng, không tiếp tục hao tổn sức lực.
- Tiểu Phi, đừng làm ra tính tình tiểu hài nhi, việc này ngươi nhất định phải làm được thật ổn thỏa!
Phương Văn Kiệt nghiêm nghị nói.
Một người nếu có lực lượng đối kháng chính diện với địch nhân, nhất định lựa chọn đại chiến một trận. Nhưng hiện giờ Mao Tử Nguyên chỉ muốn thoát khốn, đây rõ ràng là vì lực lượng của hắn sẽ rất nhanh giảm xuống, hơn nữa không có cơ hội nhiều lần sử dụng!
Như vậy biện pháp đơn giản nhất đối phó với người như thế chính là phải kéo dài thời gian!
- Tiểu tạp chủng!
Hơn hai mươi lần hô hấp sau, Mao Tử Nguyên từ trong hư vô không gian xuất hiện, phát ra tiếng mắng gần như điên khùng, đây thật đúng là giết người không thấy máu, bí pháp của hắn nhiều nhất chỉ kéo dài thêm được nửa nén hương thời gian.
- Đừng khách khí!
Lâm Lạc mỉm cười, Triệu Ngọc Phi đã sớm ngăn chặn bên kia, Mao Tử Nguyên vừa xuất hiện liền bị nàng đón đánh.
Tuy rằng thực lực Mao Tử Nguyên điên cuồng bộc phát, nhưng dù sao chỉ miễn cưỡng thăng lên, làm sao so được với lực lượng chân thật của Triệu Ngọc Phi, chính diện đối chiến hắn chỉ còn thất bại hoàn toàn, nhưng chỉ là không bị thua khó xem như trước đó mà thôi.
Hắn hư đánh vài chiêu lại muốn chuồn đi.
- Phóng trục!
Lâm Lạc khẽ quát một tiếng, không gian bí pháp phát động, lại đem Mao Tử Nguyên đánh rớt đi vào.
Mao Tử Nguyên giận đến phát điên, nguyên bản loại chiêu số kia chỉ cần động niệm là xong, cần gì nói ra ngoài miệng? Đây rõ ràng cấp thêm áp lực trong lòng hắn, nhưng lại cực kỳ hữu hiệu, Mao Tử Nguyên hiện tại vừa nghe được hai chữ kia liền dựng đứng tóc gáy.
Sau vài chục lần phóng trục, trên trán Lâm Lạc cũng toát mồ hôi, nhưng lần cuối cùng Mao Tử Nguyên từ trong hư vô không gian đi ra, khí tức toàn thân cấp tốc ngã xuống, từ Tinh Hoàng tam trọng thiên rơi xuống nhị trọng, nhất trọng, thậm chí rớt khỏi Tinh Hoàng cảnh, rơi xuống tới Tinh Vương nhị trọng thiên!
Kém xa một đại cảnh giới, Mao Tử Nguyên thật sự không còn đường sống, chỉ thoáng chốc đã bị Triệu Ngọc Phi xuyên phá tâm tạng, Tinh Vực lực tràn qua, hắn căn bản không còn cơ hội chữa thương, sinh cơ hủy diệt trong nháy mắt.
Hưu!
Thân thể mập mạp của hắn từ không trung rơi xuống, lập tức làm thân thể bốc cháy lên, giống như một quả cầu lửa rơi thẳng xuống đất.- Đại tỷ, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta ngày sau không tái ngộ, vĩnh viễn không gặp lại!
Lâm Lạc không thể giết được Triệu Ngọc Phi, dù sao cũng làm phu thê hữu thực vô danh hơn nửa năm, hắn cũng không thể hạ thủ, vậy thì hòa bình chia tay.
Đại tỷ?
Chân mày Triệu Ngọc Phi nhíu lại, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, trước kia làm sao không phát hiện tên đáng giận này mở miệng tổn hại người như vậy đâu! Nhưng hiện tại nàng nắm đại sát khí, có thể ăn chắc Lâm Lạc, áp xuống tức giận, nói:
- Nếu hiện tại ngươi rời đi, ta cam đoan ngươi sẽ hối hận cả đời!
- Nga?
Lâm Lạc xoay người lại nhìn nàng:
- Lời này nói như thế nào?
Triệu Ngọc Phi cũng không muốn nhanh như vậy đã đặt bài xuống, nói:
- Ta muốn lấy toàn bộ đồ vật ngươi mang ra trong bảo khố!
- Ha ha ha, ngươi cho rằng lưu được ta sao?
Lâm Lạc nghĩ đối phương muốn đối chiến, chẳng lẽ nàng không biết chỉ cần hắn đem nàng phóng trục, chỉ hai mươi lần hô hấp ngay cả quỷ ảnh nàng cũng không nhìn thấy?
- Chúng ta có thể đánh cuộc, ta chỉ cần nói một câu, ngươi phải ngoan ngoãn nghe ta phân phó!
Triệu Ngọc Phi cười duyên, giờ khắc này thật không giống một nữ ma đầu mà lại như một nữ nhân đang chìm trong tình yêu cuồng nhiệt.
Đem mình xem là Phong Sở Liên, muốn thiên hạ nam nhân đều phải vây quanh nàng chuyển?
Lâm Lạc cười ha ha, nói:
- Đổ!
- Ta có!
Thần sắc Triệu Ngọc Phi thật nghiêm nghị.
- Có cái gì?
Lâm Lạc ngây ngốc hỏi, trong khoảng thời gian ngắn không kịp xoay chuyển đầu óc. Đây cũng không lạ lùng, Tinh Vực chí tôn làm sao dễ dàng mang thai như vậy, đừng nói hẳn chỉ có nửa năm tình duyên với Triệu Ngọc Phi, cho dù ngàn năm, vạn năm đều chưa hẳn chứng kiến cây vạn tuế ra hoa!
- Ta mang thai!
Triệu Ngọc Phi lại nghiêm túc nói một câu.
Nếu như hiện tại Lâm Lạc đang uống nước, tuyệt đối sẽ phun ra toàn bộ. Hắn lặng đi một lúc, đột nhiên cười lên ha hả, đúng như lời trước đó, Tinh Vực chí tôn làm sao dễ dàng mang thai, đặc biệt khi song phương đều là Tinh Vực chí tôn!
Đối phương muốn bảo tàng muốn tới điên rồi, lại có thể nghĩ ra chuyện cười không thể tin nổi như vậy!
- Chính ngươi cảm giác một chút!
Triệu Ngọc Phi chỉ chỉ bụng mình, trên mặt hiện lên nét ôn nhu mẫu tính.
Bẫy?
Muốn thừa dịp mình đến gần hạ sát thủ?
Lâm Lạc không thể không cẩn thận, dù sao lời của Triệu Ngọc Phi thật khó tin, hắn cùng Tô Mỵ các nàng gần nhau lâu như vậy vẫn không thấy người nào lớn bụng, làm sao dễ dàng khiến Triệu Ngọc Phi trúng đạn như thế!
Nhưng xem thần sắc trên mặt Triệu Ngọc Phi, Lâm Lạc không khỏi cảm thấy nửa tin nửa ngờ, vạn nhất đối phương nói đúng sự thật thì làm sao bây giờ?
Lâm Lạc bị phụ mẫu vứt bỏ, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không để cho chuyện như vậy phát sinh trên người con mình, hắn cũng không muốn biến thành muôn đời hận!
Hắn bước chậm trên không trung, mấy bước đã đi tới bên người Triệu Ngọc Phi, không gian thuấn di tùy thời đều có thể phát động, Lâm Lạc đưa tay đặt lên vùng bụng bằng phẳng của Triệu Ngọc Phi.
Triệu Ngọc Phi chỉ mỉm cười, tựa hồ hoàn toàn không có ý xuất thủ.
Theo bàn tay của mình càng ngày càng đến gần bụng của nàng, tâm tình của Lâm Lạc cũng càng ngày càng khẩn trương, nói không nên lời là loại cảm xúc ra sao.
Hắn có lẽ sẽ bị Triệu Ngọc Phi đánh lén, nhưng nàng cũng có khả năng bị hắn đánh lén, nhưng khí tức toàn thân nàng lại ổn định, đã hoàn toàn ở trong trạng thái bình tĩnh, căn bản không có một tia đề phòng!
Nếu không phải thực lực của nàng cường đại tới mức đủ nghiền áp hắn, vì vậy nàng có thể không thèm để ý chút nào, hoặc là nàng có mười vạn phần nắm chắc Lâm Lạc sẽ không ra tay đối với nàng!
Điều trước không có khả năng, Triệu Ngọc Phi nên biết lực sát thương của hắn mạnh bao nhiêu! Như vậy chỉ có thể là điều sau…chẳng lẽ…thực sự mang thai?
Trong lòng Lâm Lạc nhảy mạnh, tiếng tim đập thình thịch như nổi trống, hắn cảm thấy đầu nóng bừng, tay phải run rẩy! Lúc trước khi bị chín Tinh Đế lão tổ đuổi giết hắn cũng chưa từng khẩn trương qua như thế!
Tay hắn rốt cục đã đặt lên bụng Triệu Ngọc Phi.
Tinh Vực chí tôn có lực hộ thể, căn bản không có khả năng cách không cảm giác được cơ thể đối phương, chỉ có thực tế tiếp xúc da thịt mới có thể phát hiện. Lâm Lạc vận chuyển linh lực tiến vào trong cơ thể Triệu Ngọc Phi, lập tức “xem” thấy một tiểu sinh mạng vừa hình thành trong bụng nàng!
Không cần xét nghiệm gì khác, chỉ nói về huyết mạch truyền thừa cùng cảm giác thân cận, Lâm Lạc liền có thể nhận định đây tuyệt đối là con của hắn!
Sau một thoáng khiếp sợ thật lớn, Lâm Lạc dâng lên một nỗi mừng như điên!
Nếu trước khi tiến vào Tinh Vực không thể lưu lại đời sau, vậy cơ bản chính là tuyệt tự, khả năng có huyết mạch trên cơ bản là bằng không! Bụng của Tô Mỵ các nàng vẫn mãi không có phản ứng, nhìn thấy mọi người đều sắp tiến vào Tinh Vực, Lâm Lạc dần dần cũng thả lỏng thông thấu, chỉ cần có thể cùng người thương ở chung một chỗ, không có đời sau thì không có thôi!