Trên viên cầu, một ấn ký màu đỏ lòe lòe tỏa sáng, Lâm Lạc theo bản năng khẽ động, viên cầu biến mất, mà điểm sáng kia lại phóng lớn vô hạn, biến thành một bức bản đồ.
Lâm Lạc chợt hiểu ra, viên cầu chính là Ngân Nguyệt Tinh, mà điểm đỏ là vị trí bảo tàng Âm Dương thánh giáo!
Nhưng là bản đồ được chế tạo ra mấy vạn năm trước, rất nhiều địa hình đã biến hóa lớn so với ngày xưa, dù sao cấp bậc chiến đấu Linh cảnh đã đủ làm núi cao đứt đoạn, mặt đất chìm nghỉm, thay đổi thật lớn đương nhiên là có thể lý giải.
Nhưng nếu đã có toàn bộ bản đồ Ngân Nguyệt Tinh đối chiếu, vị trí bảo tàng vẫn thật dễ dàng liền phát hiện, nằm dưới một hòn đảo ở hải ngoại.
- Lại có thể…là ở nơi này!
Triệu Ngọc Phi lộ ra nét cười khổ thoáng hiện, đối với Âm Dương Tán Nhân thật ra nảy sinh vài phần kính nể.
- Ân, đây là địa phương có lai lịch gì?
Lâm Lạc không khỏi hỏi.
- Nơi này nếu không có lai lịch, thì trên đời này thật sự không còn địa phương nào có lai lịch lớn hơn nữa!
Triệu Ngọc Phi lắc lắc đầu, đôi mắt đẹp khẽ nhắm lại, sau đó mở ra:
- Đây là Thánh Địa!
Từ sau khi Âm Dương Tán Nhân mất tích, mấy thánh mẫu vừa tìm kiếm hành tung của Hỗn Nguyên Lệnh, về phương diện khác cũng tìm kiếm chỗ của bảo khố, nếu như có thể trực tiếp tìm được vị trí, vậy căn bản không cần dùng Hỗn Nguyên Lệnh!
Nhưng Ngân Nguyệt Tinh quá lớn, suốt mấy vạn năm tìm kiếm vẫn không có thu hoạch, ai có thể nghĩ đến Âm Dương Tán Nhân có thể đem bảo khố đặt ngay bên dưới Thánh Địa!
- Thật làm người không thể tưởng tượng được!
Lâm Lạc cũng lắc lắc đầu.
- Ngươi còn dám đi không?
Triệu Ngọc Phi liếm đôi môi đỏ mọng, bộ dáng thập phần mê người, tựa hồ không ngại tiếp tục cùng Lâm Lạc phát sinh mối quan hệ quá mức.
Lâm Lạc cũng không hề tỏ ý, nói:
- Có gì không dám, ta đã sớm muốn đến Thánh Địa phóng nắm lửa!
Là cố ý cậy mạnh hay anh hùng khí phách hào hùng, điểm ấy Triệu Ngọc Phi vẫn nhìn ra được, nhìn phong thái đầy tự tin của Lâm Lạc, trong lòng nàng không khỏi xao động, nửa thân dưới đã biến thành ướt đẫm.
Hai người tiếp tục đi tới, Lâm Lạc không dám có bất kỳ sơ suất lơ là, dù sao cảnh giới của hắn không cao là sự thật, nếu Triệu Ngọc Phi dẫn dắt lão tổ gia tộc chạy tới, như vậy Lâm Lạc chỉ có thể bỏ qua bảo tàng.
Cũng may Triệu Ngọc Phi cũng không có ý như thế, không phát ra ám hiệu gì báo tin, điểm này Lâm Lạc vốn tinh thông không gian bí pháp nên vẫn còn có thể khẳng định.
Nhàn rỗi không việc gì, Lâm Lạc hỏi thăm ba Tinh Đế bị lôi kiếp đánh chết lại là ai.
Thật xảo, trong Thánh Địa có hai Tinh Đế đã chết, bên Thiểm Điện tộc chết một người, hơn nữa hai người của Thánh Địa còn thuộc hai đại tộc.
Trong đó Tinh Đế lão tổ thuộc Ám Diệt tộc Chu Vân Long, trong Thánh Địa là Lý gia lão tổ cùng Yêu tộc Hạt Vĩ lão tổ, người đó đến sau khi Lâm Lạc đi vào Cổ Nguyên Động, bản thể là một con bò cạp màu xanh.
Món nợ này đương nhiên tính lên đầu Lâm Lạc, nói cách khác Lâm Lạc cùng tứ đại tộc và thánh địa đã đi tới cục diện không chết không ngừng! Nhưng trên người Lâm Lạc có Tử Đỉnh, có Thần Đạo quả, vốn hai thế lực kia đã không chịu quả bỏ qua cho hắn, Lâm Lạc nợ nhiều cũng không tiếp tục lo lắng, cảm thấy chẳng có gì sợ hãi.
Triệu Ngọc Phi càng ngày càng động tâm, trên đời có mấy người sau khi biết được mình bị Tinh Đế lão tổ trành phải vẫn còn thoải mái tùy ý như thế? Hơn nữa Lâm Lạc vẫn chỉ là Tinh Vương cảnh mà có thể làm các Tinh Đế lão tổ trận trận đối phó, vậy ngày sau nếu hắn tiến lên Tinh Đế rồi thì sao?
Nếu như có một ngày Lâm Lạc thực sự trở thành Tinh Đế, trên đời này còn có đối thủ của hắn sao?
Trong lòng Triệu Ngọc Phi không khỏi dao động, nếu không giết được Lâm Lạc, vì sao không kéo giao tình với hắn? Dù sao từng cùng nhau lên giường, Lâm Lạc tuyệt đối là một người trọng tình trọng nghĩa, điểm ấy theo hành vi cứu viện bốn người Bao Thức Lễ đã biết, người biết nhớ tình cũ như vậy, ngày sau có thể mượn được sức lực của hắn!
Hơn nữa cùng Lâm Lạc lôi kéo tình cảm cũng không phải giúp hắn chắn gió che mưa, cho dù Lâm Lạc không trưởng thành tiến lên Tinh Đế nàng cũng sẽ không bị tổn thất! Đương nhiên, tin tức nàng mang thai nhi đồng của Lâm Lạc thì phải tuyệt đối giấu diếm, bằng không Thánh Địa cùng tứ đại tộc đều sẽ chạy tới yêu cầu bắt nhi đồng dùng đối phó Lâm Lạc.
Mặc dù nàng cùng Lâm Lạc còn chưa nói tới tình yêu, nhưng Tinh Hoàng mang thai vô cùng gian nan, nữ nhân hoài thai một lòng một dạ nhào vào trên người nhi đồng, sói mẹ bảo vệ con mình còn dám cùng gấu chiến đấu!
Chuyện mang thai nhi đồng của Lâm Lạc nàng sẽ không nói với bất cứ ai, ngay cả Lâm Lạc, bí mật chỉ nắm giữ trong lòng mình mới là bí mật chân chính!
Lấy tốc độ cấp bậc Tinh Vực, hai ngày một đêm hai người đi tới gần Thánh Địa, chỉ thấy một tòa hải đảo khổng lồ xuất hiện trước mặt bọn họ, nhưng chung quanh đảo bao phủ một tầng sương mù, thần thức không thể thăm dò vào bên trong.
Thánh Địa sở dĩ là Thánh Địa, là bởi vì có một ít linh mạch thiên địa, có thể sản xuất cực phẩm linh thạch, bởi vậy muốn độc hưởng hoàn cảnh tu luyện như vậy, chung quanh đảo đều bị mật pháp phong tỏa, không hề để một ít linh khí tiết lộ ra bên ngoài.
Nhưng những người này giằng co tranh giành nhưng nào biết bọn hắn đang ngồi trên nguy cơ, Ngân Nguyệt thú đều có thể tùy thời cởi bỏ phong ấn tỉnh lại, tới thời điểm đó toàn bộ sinh linh trên Ngân Nguyệt Tinh đều lâm vào bóng đêm vĩnh viễn!
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Lâm Lạc không khỏi dâng lên thật nhiều cảm xúc, cảm giác buồn bực.
- Ngươi không sợ bị ta đánh lén sao?
Triệu Ngọc Phi cười duyên hỏi, trong dáng tươi cười có thâm ý mà Lâm Lạc không hiểu được.
- Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!
Lâm Lạc đùa giỡn một câu, hai người từng có tình duyên sương sớm, hắn cũng không thèm để ý nói hươu nói vượn một phen.
- Hừ, tiếp tục lấy ra bản đồ đến xem vị trí cụ thể ở đâu!
Ánh mắt Triệu Ngọc Phi đảo qua, đột nhiên nhớ tới vị tỷ tỷ từ nhỏ tới lớn luôn tranh giành với mình, tâm tình đột nhiên đồi bại, thanh âm biến thành lãnh liệt.
Lòng của nữ nhân, kim dưới đáy biển, Lâm Lạc đã thói quen sự biến hóa đột ngột của Tô Mỵ các nàng giống như thế, cũng không để trong lòng, lấy ra Hỗn Nguyên Lệnh đã tổ hợp điều bản đồ đi ra.
- Nơi này, mười dặm bên dưới đảo!
Lâm Lạc xem xét một hồi, thu lại Hỗn Nguyên Lệnh, phỏng chừng đồ vật này còn có hiệu dụng dùng để mở cửa.
Triệu Ngọc Phi đột nhiên mất đi hứng thú nói chuyện, yên lặng theo sát sau lưng Lâm Lạc, mà Lâm Lạc cũng không có hứng thú phát sinh thêm nhiều tiếp xúc với nàng lần nữa, cũng vui vẻ được nhàn rỗi, sau khi rời khỏi bảo khố hai người đường ai nấy đi, từ nay về sau không cần lui tới.
Phác thông! Phác thông!
Hai người nhảy vào biển rộng mênh mông, phi hành trên bầu trời tạo thành mục tiêu quá lớn, vạn nhất làm cho người trên đảo phát hiện đi lên gặng hỏi sẽ gặp khó khăn.
Nhưng nương theo sau khoái cảm còn có một ít mảnh nhỏ đại đạo, đó là Thần Đạo quả nàng ăn vào còn chưa hoàn toàn tiêu hóa, rốt cục đã hướng nàng mở ra cánh cửa, cởi ra lớp khăn thần bí!
Tuy rằng Thần Đạo quả không “liệt” như Thần Huyết, nhưng thần đạo dù sao cũng là thần đạo, muốn ở Tinh Vực, đặc biệt là Tinh Vương cấp bậc muốn lĩnh ngộ thần đạo là chuyện gian nan đến thế nào?
Trước đó Thủy Doanh Tâm chỉ có thể đem toàn bộ ưu đãi cất chứa trong cơ thể, nhưng theo khoái cảm bộc phát, năng lực lĩnh ngộ của nàng cũng nháy mắt vượt lên, đã lấy được lý giải trong mảnh nhỏ thần đạo.
Một đạo thất thải quang hoa tràn qua trên người nàng, cơ thể cùng đầu óc Thủy Doanh Tâm chợt động, đằng đằng đằng, trong chín bước kế tiếp đã để nàng phóng qua toàn bộ bậc thang còn lại, đi tới bên trên thang lầu.
Đây cũng không phải nàng tấn nhập thần cảnh mà là khi lĩnh ngộ thần đạo tràn ra một tia dao động, bởi vậy mang theo một cỗ ý nhị thần đạo bên trong.
Mà lúc này thần trí của nàng cũng khôi phục lại, nhìn thấy ánh mắt quái dị của mọi người, Thủy Doanh Tâm lập tức nhớ tới cảnh tượng bị Lâm Lạc quất vào mông, mà chính mình lại phát ra bộ dáng dâm đãng, nhất thời xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, hận không thể lập tức vùi đầu vào trước ngực mình.
Da mặt Lâm Lạc vốn thật dày hơn, mỉm cười đối diện với ánh mắt của mọi người, thật dễ dàng bước qua ba trăm sáu mươi bậc thang.
Tinh Hải của hắn lớn vô cùng, nói riêng về lực lượng trong thân thể đã đạt tới Tinh Hoàng nhị trọng thiên đỉnh phong, mà một khi vận chuyển Chiến Thiên bí quyết ngay cả Tinh Hoàng tam trọng thiên đỉnh phong cũng không phải là đối thủ của hắn!
Hơn nữa đây chỉ là lực lượng đơn thuần, cũng không đề cập tới đủ loại bí pháp, nếu tính cả Không Gian Thiết Cát, Phóng Trục, kim hệ, hỏa hệ, chiến lực của hắn còn tăng hơn mấy lần, tuyệt đối nghiền áp bất cứ Tinh Hoàng nào!Tuy rằng nơi này so sánh chính là lực lượng, ngay cả Chiến Thiên bí quyết Lâm Lạc vẫn chưa sử dụng đi ra, cho dù đứng trên bậc thang sau cùng nhưng Lâm Lạc vẫn không hề có áp lực, làm cho hắn cảm thấy mất hứng chính là không gặp được áp lực cực lớn để hắn có cơ hội tăng lên thực lực của mình.
Lúc này Mai Hoa tiên tử mới xuất phát.
Có thể dựa vào lực lượng của chính mình tiến vào Tinh Vực thì đã là thiên tài trong thiên tài. Mà bắt đầu từ nơi này, tiến vào Tinh Hoàng cùng Tinh Đế đều cần thiên phú, tư chất, ý chí, ngoài ra còn cần vận khí cực tốt!
Mai Hoa tiên tử là Tinh Đế đệ nhất nhân, là long phượng trong thiên tài, chín cửa bậc thang trước nàng đi thật thoải mái, nhưng chỉ nện bước càng ngày càng chậm mà thôi, không hề có chút tạm dừng.
Nhưng bắt đầu ở ba mươi sáu bậc thang cuối cùng nàng cũng hiện ra vẻ cố hết sức, trên làn da tuôn một tầng mồ hôi, mỗi khi đi một bước đều giống như nâng cả một tinh cầu, chậm tới mức thái quá.
Mà sau mười tám bước mái tóc đen của nàng cũng bị ướt đẫm, bộ quần áo trắng giống như vừa bị ngâm nước vớt lên! Mà càng muốn chết chính là áo của nàng là dùng long tơ tằm thượng hạng chế tạo, tài liệu vô cùng trân quý, vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng, chính là không nên thấm nước!
Bởi vì khi thấm nước sẽ lập tức biến thành trong suốt, dán sát lên thân thể uyển chuyển của nàng, đem dáng người lồi lõm hoàn toàn bại lộ đi ra, thậm chí bờ mông tròn trịa cùng bộ ngực có hai đóa đỏ hồng đều có thể nhìn thấy được rõ ràng, nhìn qua thật khéo léo động lòng người.
Bộ ngực thất thủ mà bên dưới cũng đồng dạng thật thảm, đôi chân thon dài lả lướt hoàn toàn bại lộ đi ra, vùng bụng bằng phẳng không chút dấu vết, mà đi xuống một chút là một vùng màu đen thần bí hoàn toàn hiển lộ ra, làm nam nhân vừa thấy liền thở gấp, xúc động đến mức muốn hóa thân cầm thú!
Nếu như Mai Hoa tiên tử không nhúng tay vào việc tư giữa Lâm Lạc cùng Nam Nhược Hoa, như vậy sư phụ của Nam Nhược Hoa cũng là sư phụ của hắn, xuất phát từ tôn sư trọng đạo Lâm Lạc tuyệt đối sẽ quay mặt sang nơi khác.
Nhưng hiện tại hắn đang khó chịu nữ nhân này cực độ, chẳng những hắn không hề né tránh thậm chí còn nhìn ngắm thật trắng trợn, một bàn tay vuốt cằm, bộ dáng chẳng khác gì tên lưu manh ngoài đường đang đứng bình phẩm những thiếu phụ đi ngang qua trước mặt mình.
Tuy rằng cảnh giới Mai Hoa tiên tử cao nhất, nhưng ở nơi này cảnh giới cao cũng không hữu dụng, áp lực phải gặp lại càng lớn, tuy rằng nàng đã nhìn thấy ánh mắt tràn ngập vẻ xâm lược của Lâm Lạc, nhưng cũng không làm được gì, ai bảo chính nàng tuyển bộ quần áo này?
Thời gian thần thông phát động, nàng bước nhanh qua mấy bậc thang cuối cùng, vận chuyển linh lực, quần áo trong nháy mắt đã khô ráo, dấu đi cảnh xuân mà nàng đã lộ ra.
Nhưng dù sao đã bị người nhìn thấy, Lâm Lạc cười hắc hắc, quay đầu đi, bộ dáng ra vẻ chính nhân quân tử, Mai Hoa tiên tử dù đã mấy vạn năm tu dưỡng nhưng thiếu chút nữa bị hắn làm hỏng mất.
Đến lúc này mọi người cũng chia thành hai nhóm, Lăng Kinh Hồng, Tô Mỵ, Trữ Kiều Nguyệt, Hạ Mộng Như, Lữ Nguyệt Đồng, Lạc Ngưng Vân đều chỉ có thể lưu lại chờ đợi ở tầng thứ nhất, mà Lâm Lạc, Nghiêm Thanh, Mai Hoa tiên tử, Phong Sở Liên, Thủy Doanh Tâm, Đường Điềm cùng Nam Nhược Hoa thì có thể tiếp tục đi tới.
Đứng cách thang lầu tạm biệt, bảy người Lâm Lạc tiếp tục đi lên tầng thứ hai trong cung điện.
Nếu như có thể đi thành đường thẳng tắp, đi tới thang lầu kế tiếp chỉ trong chớp mắt, nhưng nơi này lại bị rẽ ngang rẽ dọc, đường đi quanh co, căn bản không cách nào phát huy ra tốc độ Tinh Vực cấp.
Không phải nữ vương đại nhân không nghĩ tới việc oanh mở ra một con đường, nhưng kiến trúc trong này vô cùng kiên cố, dù dùng Băng Sương Nhận cũng không làm được gì. Lâm Lạc khuyên nhủ Phong Sở Liên không cho nàng làm xằng bậy, nên thành thật đi đường vòng, dù sao tốc độ của bọn họ cũng không chậm hơn bao nhiêu.
Đi thêm chừng nửa canh giờ bảy người xuyên qua một hành lang thật dài, phía trước xuất hiện một hồ nước cực lớn. Nhưng thay vì nói là hồ nước thì nên gọi là bể tắm, nước hồ giống như sữa bò, trắng mịn như sữa, không thể nhìn thấy đáy.
Hơn nữa bên trong còn có hương thơm thật lạ lùng, bảy người vừa đến gần liền có thể ngửi được hương khí thấm vào tận phổi, làm tinh thần bọn họ đại chấn, linh lực trong thân thể tự động vận chuyển, vô cùng thoải mái nói không nên lời.
- Đây là Thần Tủy Dịch!
Mai Hoa tiên tử vẻ mặt kích động nói.
Tuy rằng không biết Thần Tủy Dịch là vật gì, nhưng sáu người khác chỉ nhìn vẻ mặt hưng phấn của nàng liền có thể biết được đây tuyệt đối là thứ tốt!
Có thể làm cho lão tổ Tinh Đế cũng thất sắc, làm sao là đồ vật đơn giản?
- Lão thái bà, Thần Tủy Dịch là vật gì?
Phong Sở Liên không chút khách khí hỏi, trong mắt của nàng chẳng có ai đáng để nàng cung kính nói chuyện, đừng nói Mai Hoa tiên tử là Tinh Đế, dù Thần giới có người hạ phàm nàng cũng vẫn không hề nể tình, khí tràng của nữ vương luôn rất đầy đủ.