Không bao lâu hai người đi tới mười dặm bên dưới đảo, một hang động tối đen sâu thẳm xuất hiện ngay trước mặt bọn họ, còn có thật nhiều loài cá bơi lội ra vào, nếu không phải biết rõ mục tiêu, người bình thường chỉ nghĩ nơi này là một hang động thiên nhiên hình thành mà thôi.
Hai người bơi vào trong, cẩn thận tìm tòi một phen phát hiện một cơ quan, Lâm Lạc nhìn hình dạng liền lấy ra Hỗn Nguyên Lệnh, hướng cơ quan khảm vào, Hỗn Nguyên Lệnh lập tức chìm vào bên trong.
Ca sát!
Động tĩnh cực nhỏ, một bức tường đá vô thanh vô tức tách ra, hiện ra một con đường rộng rãi. Nhưng cửa động phảng phất có cỗ lực lượng vô hình ngăn cản, làm nước không thể tràn vào, bên trong hoàn toàn khô ráo.
Kỳ thật chỉ cần biết địa phương ở đâu ít nhất dùng thực lực của Triệu Ngọc Phi là có thể oanh mở phòng ngự bên ngoài, dù sao Âm Dương Tán Nhân cũng chỉ có tu vi Tinh Hoàng tam trọng thiên, khác biệt là cần dùng bao nhiêu thời gian.
Nhưng nơi này chính là Thánh Địa, người của Âm Dương thánh giáo làm sao dám gây chiến tại chỗ này, như vậy “chìa khóa” biến thành thật trọng yếu.
Ba ba ba!
Tiếng vỗ tay vang lên, chỉ thấy ba thân ảnh đột nhiên xuất hiện, chính là thất thánh mẫu Tần Vận Di cùng hai thánh tử Thường Hiên, Mao Tử Nguyên!
- Các ngươi vẫn theo dõi phía sau?
Triệu Ngọc Phi đột nhiên biết được mình luôn có cảm giác bất an là chuyện gì xảy ra, sắc mặt biến đổi, lộ ra vẻ đề phòng, chẳng những đối với ba người Tần Vận Di, thậm chí cũng nhắm vào Lâm Lạc, nàng không biết Lâm Lạc có phải là đồng bọn của bọn hắn hay không.
- Không sai!
Tần Vận Di tựa hồ cũng không ngại làm một phen giải thích:
- Bổn thánh mẫu đã sớm biết tiểu tử này tu luyện công pháp bổn môn, mà biết công pháp này không có nhiều người, nếu là người trong giáo vì sao phải mượn tay bổn thánh mẫu tiến vào tổng đàn đây?
- Vì thế bổn thánh mẫu đã suy đoán hắn rất có thể là truyền nhân của lão quỷ hoặc là Trương Hạo, cố ý dẫn hắn nhập giáo, quả nhiên mục tiêu của hắn trực chỉ tỷ tỷ, bổn thánh mẫu liền ẩn thân quan sát, thuận tiện cùng hai vị ái đồ thân cận một phen, miễn cho người đan lực mỏng, bị tỷ tỷ khi dễ!
- Bổn thánh mẫu nguyên lai cũng không có kỳ vọng quá lớn, không nghĩ tới trong tay tiểu tử này có hai khối Hỗn Nguyên Lệnh, thật đúng là chuyện tốt! Mọi người ai thấy có phần, tỷ tỷ sẽ không đuổi chúng ta đi thôi? Phải biết rằng nơi này nằm bên dưới Thánh Địa, gây ra động tĩnh…không ai được lợi ích!
Tần Vận Di mở miệng khép miệng đều gọi tỷ tỷ, bộ dáng vô cùng thân thiết, nhưng trong giọng nói cương nhu đều có, quyết tâm muốn phân một chén canh!
Nữ nhân này thật sự có tâm cơ phi thường thâm trầm, hơn nữa cũng hiểu được đạo lý buông dây dài câu cá lớn, biết rõ Lâm Lạc cực kỳ có vấn đề nhưng vẫn dẫn hắn vào tổng đàn Âm Dương thánh giáo.
Dù sao nếu Lâm Lạc làm ra sự tình gì nàng cũng có thể đẩy ra ngoài, dù gì nàng cũng là một trong chín thánh mẫu, hơn nữa mọi người công kích lẫn nhau nhiều năm như vậy, bị người oán hận quá nhiều, chỉ khi nào Lâm Lạc thực sự làm ra chuyện gì đại sự, tới lúc đó thu hoạch cũng không cách nào tưởng tượng.
Lấy nhỏ đánh lớn, nếu thất bại Lâm Lạc cũng không phải là người của nàng, có thể thành công thì thu nhập phú tới chảy mỡ!
Mà hiển nhiên nàng thành công, trên người Lâm Lạc lại có hai khối Hỗn Nguyên Lệnh, cộng thêm khối trong tay Triệu Ngọc Phi, đã đủ điều kiện mở ra bảo tàng của Âm Dương thánh giáo!
Triệu Ngọc Phi hiển nhiên không cam lòng bị người phân một chén canh, kể từ sau khi biết mình mang thai, trong lòng của nàng bất tri bất giác đã có thiên vị, trước kia nàng chỉ nghĩ tới chính mình, nhưng hiện tại đã nghiêng về phía nhi đồng còn chưa xuất thế.
Chính bản thân nàng đã mất đi rất nhiều, cho nên hết thảy đều muốn bù đắp lên người nhi đồng, làm cho con mình trở thành thiên chi kiêu tử, tay nắm quyền cao, ngạo thị thiên hạ!
Có được bảo tàng này, nàng mới có thể củng cố vị trí đại thánh mẫu, thậm chí đem tám thánh mẫu khác toàn bộ đánh áp xuống, độc lãm quyền to, sau đó đem Âm Dương thánh giáo kinh doanh thành tường đồng vách sắt, cuối cùng giao lại cho con của mình!
Bởi vậy nàng đã đem bảo khố xem là tài sản riêng, ba người Tần Vận Di muốn phân một chén canh, nhất thời liền gợi lên sát khí trong lòng nàng!
Nhưng đối phương nói rất đúng, nếu như ở nơi này phát sinh dị động giao chiến, nhất định sẽ kinh động người trên đảo. Đến lúc đó đừng nói là xuất hiện Tinh Đế lão tổ, chỉ ra thêm vài Tinh Hoàng cũng đủ làm người đau đầu!
Tuy rằng nàng còn một thân phận khác là tộc nhân Phương gia, nhưng trong Thánh Địa không chỉ có một Phương gia, hơn nữa sau khi nàng có nhi đồng cũng đã tính toán sẽ không tiếp tục đem bảo khố này hiến về cho gia tộc!
Gương mặt Triệu Ngọc Phi lạnh như sương, không nói lời nào, sát khí tràn đầy quét mắt nhìn ba người Tần Vận Di, trong đầu vắt óc suy nghĩ đối sách.
Tâm tình Tần Vận Di cảm thấy thoải mái, tựa hồ biết Triệu Ngọc Phi tuyệt đối không nghĩ ra được biện pháp gì tốt, ánh mắt đảo qua Lâm Lạc, cười nói:
- Đại tỷ thật sự sủng ái tiểu tử này. Vốn tưởng rằng đại tỷ sẽ giết người diệt khẩu đâu! Chậc chậc, thất muội cũng đã hưởng qua công phu trên giường của hắn, quả thật lợi hại, làm cho thất muội bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy chân mềm đâu!
Thường Hiên cùng Mao Tử Nguyên bởi vì bị Triệu Ngọc Phi “vứt bỏ” mà tức giận, lúc này nghe được câu nói châm ngòi của Tần Vận Di, càng thêm khó chịu, ánh mắt tản ra hung quang dày đặc, giống như muốn ăn thịt người.
Chỉ là nơi này không thể động thủ, nhưng chỉ cần mở ra bảo tàng, người đầu tiên bọn hắn phải giết chính là Lâm Lạc, mặc kệ Triệu Ngọc Phi nghĩ như thế nào, Lâm Lạc đã làm bọn hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã, nếu không giết người này cuộc sống hàng ngày của bọn hắn thật khó thể bình an!
- Tiểu bạch kiểm, quý trọng sinh mạng cuối cùng đi!
Thường Hiên âm trầm nói.
Muốn giết Lâm Lạc?
Trong lòng Triệu Ngọc Phi cười thầm, ngay cả nàng cũng không làm gì được Lâm Lạc, Tinh Hoàng nhất trọng thiên lại có năng lực gì? Nàng không nhịn được lộ ra vẻ mỉm cười, phong tình mê người biểu lộ như trăm hoa đua nở, vô cùng xinh đẹp.
Thường Hiên cùng Mao Tử Nguyên nhìn thấy ánh mắt đều trừng thẳng, vưu vật trời sinh này thật sự làm người xem mãi không chán, phong tình mê người tới cực điểm.
Trong lòng Tần Vận Di cực kỳ không thoải mái.
Kỳ thật nàng đi theo Âm Dương Tán Nhân còn sớm hơn Triệu Ngọc Phi, nhưng bởi vì phong tình cùng mỹ sắc của Triệu Ngọc Phi, nàng đã lấy được sủng ái của Âm Dương Tán Nhân, thành công thượng vị thành chính thê, ngồi lên vị trí đại tỷ.
Vì vậy hơn trăm thê thiếp của Âm Dương Tán Nhân có ai không đố kỵ ghen ghét nàng? Nhưng thực lực của Triệu Ngọc Phi cực mạnh, các nàng cũng không làm được gì, nhưng lần này Triệu Ngọc Phi tự hủy tường thành, hoàn toàn tan vỡ với hai người Thường Hiên cùng Mao Tử Nguyên, Tần Vận Di đương nhiên mừng rỡ, liền tranh thủ mời chào hai người đi qua.
Sắc mặt Mai Hoa tiên tử không khỏi khó xem, nàng có địa vị bậc nào, thời gian công pháp lại có một không hai, trong Tinh Đế của Ngân Nguyệt Tinh có người nào không lưu cho nàng mặt mũi? Nhưng Lâm Lạc đã bất kính trước, mà cả Phong Sở Liên còn gọi nàng là lão thái bà, có thể để cho nàng còn có tâm tình tốt hơn sao?
Không có một nữ nhân nào không quan tâm tới dung mạo của mình, nhất là mỹ nữ càng thêm tự phụ! Tuy rằng Mai Hoa tiên tử đã sống mấy vạn năm, nhưng tuổi thọ ít nhất còn ba vạn năm nữa, đổi đến người thường phải là hơn ba trăm lần nhân sinh!
Hơn nữa tuy rằng nàng đã không còn là thiếu nữ thanh xuân, nhưng bộ dáng mỹ phụ thành thục kiều diễm ướt át, bộ ngực cao thẳng, vòng eo mảnh mai, bờ mông tròn trịa, làm sao lại có quan hệ gì tới chữ “lão”?
Nam Nhược Hoa vội vàng đi ra hòa giải, một bên là sư phụ, một bên là hồng nhan của “á phụ đại nhân”, nói thế nào cũng là người một nhà. Nàng vừa véo véo vào tay Lâm Lạc, để cho hắn đi khuyên ngăn Phong Sở Liên, vừa hướng Mai Hoa tiên tử không ngừng giải thích.
- Sư phụ, Thần Tủy Dịch rốt cục là vật gì?
Nam Nhược Hoa thay đổi đề tài nói chuyện, dù sao đây cũng là việc mà mọi người đều quan tâm.
Nhắc tới mặc dù Mai Hoa tiên tử có địa vị Tinh Đế đệ nhất nhân, nhưng nếu thật sự đối chiến với Phong Sở Liên người nào thắng hay thua thật khó nói. Nếu nói riêng về thực lực cá nhân, tự nhiên cảnh giới của Mai Hoa tiên tử cao hơn.
Nhưng tuy rằng thời gian thần thông thật cường đại, nhưng băng kết thần thông của Phong Sở Liên cũng không kém, Mai Hoa tiên tử cũng không dám nói mình có thể khắc chế được Phong Sở Liên, chỉ có thể nói chiến lực mạnh hơn một chút mà thôi.
Nhưng nếu tính luôn thánh khí, Băng Sương Nhận đã tiếp cận bán thần khí, đủ làm thực lực của Phong Sở Liên áp đảo Mai Hoa tiên tử!
Bởi vậy cho dù Phong Sở Liên làm Mai Hoa tiên tử phi thường bất mãn, nhưng lại có lửa giận mà không thể phát tiết! Đây là sự thật trong giới võ đạo, nói tới chính là thực lực, bất kỳ lý lịch gì cũng không hữu hiệu bằng sử dụng nắm đấm!
Thật giống như Hỏa Diễm Cự Nhân, thực lực càng mạnh nhưng không làm gì được Phong Sở Liên nên phải cùng Lâm Lạc bàn điều kiện, huống chi là Mai Hoa tiên tử đây?
Tinh Đế giận dữ đương nhiên là máu lưu vạn lý, nhưng bọn hắn càng biết ẩn nhẫn, nếu động một chút liền bão nổi đánh nhau, vậy Ngân Nguyệt Tinh đã sớm bị gây sức ép xong rồi!
- Đây là tin tức mà sư tổ ta lưu truyền cho tới nay!Mai Hoa tiên tử lộ ra vẻ hồi ức:
- Lão nhân gia cũng là vẫn thần, bởi vậy biết rất nhiều bí văn Thần giới, Thần Tủy này cho dù ở Thần giới cũng là thứ tốt tột cùng!
Phong Sở Liên lộ ra vẻ khó chịu, tự nhiên đang tức giận “lão thái bà” vẫn luôn ấp úng, lúc này còn muốn treo khẩu vị của người khác.
Tuy rằng Lâm Lạc cũng không thích Mai Hoa tiên tử, nhưng cũng không muốn đắc tội đối phương quá sâu, dù sao Nam Nhược Hoa ở giữa cũng khó làm người. Như hắn đã chiếm tiện nghi của người ta, chiếm tiện nghi bằng mắt thì Mai Hoa tiên tử cũng chỉ đành nuốt giận dữ vào bụng, ai bảo chính nàng ta mặc quần áo kiểu như vậy đây?
Hắn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Phong Sở Liên, thấp giọng nói:
- Hình như nàng ngày càng đẹp hơn một chút ah!
- Hừ, bổn hậu vốn là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, còn cần đẹp hơn nữa sao?
Phong Sở Liên không chút xấu xổ khoe khoang, nhưng bị vỗ mông ngựa cũng làm cho nàng không còn tâm tư đi phân cao thấp với Mai Hoa tiên tử.
- Thần Tủy, chính là tủy của thần linh!
Mai Hoa tiên tử chậm rãi nói.
Cốt tủy?
Mọi người ê răng, nhìn chất lỏng màu trắng trong hồ có người đã lộ ra biểu tình ghê tởm.
- Mai Hoa tỷ tỷ, một hồ Thần Tủy như vậy, phải cần bao nhiêu tủy của thần linh mới nhồi vào đây?
Bối phận ở trong mắt Đường Điềm rất loạn, Nam Nhược Hoa là Nam tỷ tỷ, Mai Hoa tiên tử cũng là tỷ tỷ, may mắn nàng còn gọi Nghiêm Thanh là Nghiêm di, nếu như cũng gọi là tỷ tỷ thì Lâm Lạc đã đánh vào mông của nàng.
Mai Hoa tiên tử là người nghiêm túc, chỉ nhìn Nam Nhược Hoa bị nàng dạy dỗ cả ngày đem chuyện kiêm tế thiên hạ đặt bên miệng thì đã biết, bởi vậy cách xưng hô của Đường Điềm khiến cho nàng cực kỳ khó chịu, một tiếng kêu tỷ tỷ khiến sắc mặt nàng tối sầm!
Cấp bậc Tinh Vực cho dù kém một tầng cũng phải cung kính đối đãi, gọi là tiền bối, huống chi hai người kém nhau hai đại cảnh giới? Theo nàng xem, Đường Điềm hoàn toàn là không hiểu chuyện, nếu không băn khoăn Phong Sở Liên thì nàng đã dạy dỗ một phen!
Nhưng nếu như đã nhịn Phong Sở Liên, nhẫn nhịn Lâm Lạc, cũng không kém nhiều hơn một Đường Điềm, nàng chỉ làm như không nghe được, tiếp tục nói:
- Thần Tủy đương nhiên không có khả năng nhiều như vậy, nơi này nhiều nhất chỉ có một giọt, nếu không chúng ta vừa tiến vào nơi này đã bị lực lượng thần cấp chen chúc nổ bạo!
Thần Tủy khủng bố như vậy sao? Lúc trước Lâm Lạc còn được qua Thần Huyết, tuy rằng máu không giống như tủy, nhưng Thần Huyết chỉ cần không uống vào trong bụng cũng không đến nỗi đem Tinh Vực chí tôn giết chết đi!
- Các ngươi nghĩ rằng chỉ cần là tủy của thần linh thì có thể xưng là Thần Tủy sao?
Mai Hoa tiên tử lắc lắc đầu:
- Chỉ có thượng thiên thần mới có thể sinh ra Thần Tủy, thần linh bình thường tuy rằng cốt tủy cũng được xưng là chí bảo, nhưng còn chưa xứng với danh hiệu Thần Tủy!
Thượng thiên thần!
Tuy rằng Lâm Lạc không biết cách phân chia thực lực của Thần giới, nhưng thượng thiên thần chỉ dưới Thần Vương, mà Thần Vương danh như ý nghĩa hẳn là vương giả Thần giới, như vậy thượng thiên thần cũng cao cao tại thượng.
Tuy rằng phải cần dùng mấy vạn Tinh Đế hiến tế hi sinh phong ấn Ngân Nguyệt thú, chính là thần thú trời sinh, nhưng nếu thật sự thả đi lên Thần giới chỉ sợ cũng biến thành vật hi sinh. Nhưng hạ giới có quy luật của hạ giới, mới khiến cho Ngân Nguyệt thú hoành hành không sợ, nghiền áp hết thảy!
Bởi vậy Thần Tủy của thượng thiên thần cùng Thần Huyết của Ngân Nguyệt thú vốn không thể cùng so sánh!
- Oa, thứ tốt! Thứ tốt!
Hai mắt Đường Điềm tỏa sáng, nàng vừa nhìn thấy thứ tốt liền nảy sinh thói quen giấu vào người, đôi mắt trơn tuột đảo qua chung quanh, đang suy nghĩ làm sao đột chiếm chỗ tốt.
- Thần Tủy có ích lợi gì?
Lâm Lạc hỏi, đây xác định là thứ tốt, nhưng mấu chốt là tốt ở chỗ nào.
- Tôi thể, là rèn luyện thân thể chân chính, có được khí lực tiếp cận thần linh cấp bậc!
Thanh âm Mai Hoa tiên tử có chút run rẩy, có thể làm Tinh Đế cấp dao động chỉ sợ là chuyện liên quan tới thần cấp.
- Trong Thần Tủy có được lĩnh ngộ thần cấp tự nhiên, nhưng đây còn là cấp bậc Thần Vương, dù chỉ được chút ít đều có khả năng đột phá thần cảnh!
Lâm Lạc đã không còn là tiểu tử nông thôn ngày xưa luôn nghĩ Tiên Thiên cảnh là đỉnh phong võ đạo trên thế gian này, sau khi tiếp xúc cùng Đào Bảo, Phong Sở Liên, Khương Huyền Binh bọn họ, hắn đã biết còn có tấn giai thần cảnh.
Tổng cộng có hai con đường.