Cái gọi là mời chào nói trắng ra là cùng nhau lên giường đánh cuộc chiến hữu nghị, Tần Vận Di vô cùng đắc ý với chính mình, chỉ dùng một Tinh Vương nho nhỏ đã ly gián được Thường Hiên cùng Mao Tử Nguyên!
Nhìn bộ dáng hiện tại của hai người kia, chỉ sợ chỉ cần Triệu Ngọc Phi đáp ứng giết chết Lâm Lạc, hai người bọn họ nhất định sẽ cụp đuôi khẩn cầu quay về dưới váy Triệu Ngọc Phi!
Âm Dương Tán Nhân như thế! Mao Tử Nguyên cùng Thường Hiên cũng như thế! Lâm Lạc hiện giờ cũng vậy!
Chẳng lẽ nàng thực sự thua kém hồ ly tinh kia?
Trong lòng Tần Vận Di nổi giận, nhưng vẻ mặt lại tỉnh bơ, chí tôn cấp Tinh Hoàng nếu còn không thể khống chế được tâm tình của mình vậy thì thật quá mất mặt.
Lâm Lạc cũng không biết hai người này là ai, nhưng hắn vốn thật mẫn cảm đối với sát khí, huống chi hai người kia căn bản không hề có ý tứ muốn che giấu ác ý, nếu không phải hắn cũng có cấp bậc Tinh Vực, chỉ sợ bọn hắn đã muốn nắm đứt cổ của hắn!
- Hai cẩu nô tài, chủ nhân nói chuyện nào có địa phương cho các ngươi nói leo!
Miệng của Lâm Lạc cũng không phải ngồi không.
Không phải là như thế sao? Vừa mới bị Triệu Ngọc Phi quăng, liền vẫy đuôi chạy qua Tần Vận Di, đây không phải là cẩu thì là gì? Thực lực Triệu Ngọc Phi cực mạnh, tự nhiên không cần cho người khác mặt mũi, nhất thời cười lên khanh khách, bộ ngực mẩy run lên không dứt, nhìn vào thật khiến người muốn phun máu.
Mao Tử Nguyên cùng Thường Hiên đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng Triệu Ngọc Phi không dám ra tay, bọn hắn cũng là như thế, bởi vì tuy cảnh giới của Lâm Lạc hơi yếu, nhưng vẫn là cấp bậc Tinh Vực, dù chỉ dùng một chiêu chế trụ cũng tràn ra lực lượng, vậy sẽ có biến cố!
Bọn hắn đảm đương thánh tử đã mấy vạn năm, luôn ở địa vị cao, bình thường có bao giờ cùng người tranh cãi, cho dù trước kia có “tài ăn nói” nhưng hiện tại đã hoàn toàn thoái hóa, làm sao là đối thủ của Lâm Lạc.
Đấu mấy hiệp, hai người đều đỏ mặt tía tai, chỉ có thể nhìn chằm chằm Lâm Lạc oán hận, còn muốn tranh cãi tiếp bọn hắn đều sẽ liều lĩnh giết người.
- Đại tỷ, suy nghĩ thế nào?
Tần Vận Di cười duyên hỏi, ở trong chuyện này nàng tuyệt đối chiếm cứ thượng phong, biết Triệu Ngọc Phi nhất định sẽ thỏa hiệp.
- Tất cả đều là người một nhà, hơn nữa đây cũng là bảo vật bổn giáo, nói lời khách khí làm gì!
Triệu Ngọc Phi cũng lộ dáng tươi cười, nàng cũng không ngại đợi sau khi rời khỏi Thánh Địa, trước mê hoặc hai người Thường Hiên trợ giúp mình giết Tần Vận Di, sau đó lại đem hai người kia giết chết, bảo vật chỉ có thể lưu lại cho con của nàng!
- Vậy thì tốt rồi, tất cả đều là người một nhà, làm gì tổn thương hòa khí!
Tần Vận Di cũng yêu kiều cười rộ lên, trong nội tâm nàng tự nhiên cũng có quỷ kế, nhưng ở trong này mọi người tuyệt đối không có khả năng đánh nhau, hết thảy phải đợi sau khi lấy xong bảo tàng rời khỏi rồi tính sau.
- Uy, ta cần hỏi, các ngươi phân tang phân chia hăng say như vậy để làm chi, đừng quên ta mới là chủ nhân bảo tàng này, chìa khóa vẫn còn nằm trên tay ta!
Lâm Lạc nhếch miệng cười, lộ hàm răng trắng tuyết, còn quơ quơ Hỗn Nguyên Lệnh trong tay.
- Tiểu bạch kiểm, nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?
Mao Tử Nguyên khiển trách, chỉ là Tinh Vương tam trọng thiên, đừng tưởng rằng ôm đùi Triệu Ngọc Phi thật sự dám cho rằng mình là đại nhân vật nào!
- Miệng của ngươi thật đúng là thối!
Thân hình Lâm Lạc chợt lóe, một tiếng vang giòn, trên mặt Mao Tử Nguyên đã hiện lên dấu chưởng ấn:
- Sau này nhớ rõ đọc sách cho nhiều, học được đạo lý làm người!
Không gian công pháp của hắn trong cự ly ngắn di chuyển tuyệt đối là trên đời này không còn người thứ ba sánh bằng – Đường Điềm là người duy nhất thậm chí là người có thể siêu việt hắn, lúc này thậm chí ba người kia cơ hồ đều không bắt giữ được thân ảnh của hắn, chỉ thấy ánh mắt hoa lên, Lâm Lạc đã quay về vị trí nguyên lai, tựa hồ chưa từng di động qua, nhưng gò má sưng cao của Mao Tử Nguyên cũng nói cho bọn hắn biết, vừa rồi không có ai hoa mắt!
- Tiểu súc sinh, ngươi muốn chết!
Mao Tử Nguyên giận dữ, đừng xem thân thể hắn gầy gò, khi giận dữ đầu tóc như trương lên, chẳng khác gì một con hùng sư nổi giận, làm cho người ta có cảm giác áp bách như rơi vào chiến trường huyết tinh.
- Ngươi còn không học ngoan ah!
Thân hình Lâm Lạc cử động.
Nhưng lần này Mao Tử Nguyên đã có phòng bị, chứng kiến Lâm Lạc chớp động lập tức một quyền oanh tới.
- Dừng tay!
Triệu Ngọc Phi cùng Tần Vận Di đồng thời quát, chỉ cần kình lực hai người vừa tiếp xúc, tất nhiên sẽ kinh động người trên đảo, muốn không kinh động cũng không được!
Mao Tử Nguyên rùng mình, đây là thời gian lấy trọng bảo trong giáo, vì sao phải cùng một tiểu bạch kiểm dây dưa, kẻ này nhất định phải chết, để cho hắn cãi bướng một hồi thì thế nào?
Vừa nghĩ tới đây, hắn vội vàng thu quyền, với tu vi Tinh Hoàng cấp hắn đã sớm có thể thu phát tùy tâm.
Nhưng đúng ngay lúc này, Lâm Lạc quạt tới một cái tát, “ba” một tiếng vang giòn, má bên kia của hắn cũng sưng phù lên.
- Sư đệ, bình tĩnh!
Thường Hiên tranh thủ giữ chặt Mao Tử Nguyên, miễn cho hắn quá giận dữ liều lĩnh đánh loạn, nhưng trong lòng đã hiện lên nỗi kinh sợ.
Mặc cho thân pháp của Lâm Lạc quỷ dị ra sao, nhưng Mao Tử Nguyên chính là Tinh Hoàng, đối với Lâm Lạc đã áp chế một đại cảnh giới, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, chính là bị nghiền áp hoàn toàn, như thế nào sẽ xuất hiện tình huống như vậy?
Mao Tử Nguyên vì quá giận dữ nên xem nhẹ tình huống rõ ràng này, nhưng Thường Hiên lại chú ý tới, ánh mắt nhìn về phía Lâm Lạc hiện thêm một phần kiêng kỵ, mặc dù phân biệt chỉ ở trên lực lượng, nhưng chỉ bằng bộ thân pháp kia Lâm Lạc đã có năng lực đầy đủ tự bảo vệ mình.
Muốn giết tiểu tử kia, chỉ sợ không đơn giản như đã nghĩ!
- Đủ rồi, trước lấy ra bảo tàng, hết thảy chờ rời đi rồi tính sau!
Tần Vận Di hừ lạnh nói, vừa rồi thiếu chút nữa đã phá hủy đại sự.
- Uy uy, lỗ tai các ngươi đều có vấn đề sao, ta đã nói bảo tàng này của ta, tuy rằng các ngươi thật nhiệt tình muốn giúp ta dời đồ vật, nhưng ta có tay có chân, có thể tay làm hàm nhai, sẽ không phiền toái chư vị!
Lâm Lạc ngăn cản ngay lối vào bảo tàng, khoanh tay trước ngực nói.
- Tiểu huynh đệ, ngươi thật đúng là không sợ ăn nhiều bị ách bụng chết! Một tòa bảo sơn lớn như vậy, một mình ngươi nuốt trôi sao? Nhanh tránh ra, chờ khi trở về ta cùng đại tỷ cùng ngươi chơi đùa thế nào?
Tần Vận Di sản sinh kiêng kỵ rất lớn đối với thân pháp khủng bố của Lâm Lạc trước đó, lo lắng không thể một kích giết chết Lâm Lạc, đối phương liều mạng cá chết lưới rách đưa tới nhân mã Thánh Địa, làm mọi người về tay không, bởi vậy nàng đổi giọng dùng cưỡng bức hấp dẫn.
- Có ăn được hay không đó là chuyện của ta, các vị đừng uổng công quan tâm!
Lâm Lạc ha ha cười, triệu ra Tử Đỉnh, tâm niệm vừa chuyển, Tử Đỉnh xoay tròn đem đồ vật trong bảo khố thu vào.
- Tiểu súc sinh, lớn mật!
Đơn giản nhất chính là tích lũy lực lượng, khi đạt tới trình độ mà thiên địa không thể thừa nhận tự nhiên sẽ bị bài xích lên Thần giới. Nhưng Ngân Nguyệt Tinh kỳ thật chính là Ngân Nguyệt thú, đại quái thú cho dù nằm trong trạng thái phong ấn cũng không ngừng rút ra thiên địa linh khí, lưu lại linh khí ít tới thương cảm, khiến Ngân Nguyệt Tinh căn bản không thích hợp tu luyện, muốn dựa vào tích lũy lực lượng đột phá tới thần cảnh, điều này trên cơ bản không cần nghĩ tới.
Như vậy biện pháp thứ hai chính là lĩnh ngộ cảnh giới.
Có câu nói một khi ngộ đạo, bạch nhật phi thăng, chỉ chính là lĩnh ngộ thần đạo, đồng dạng cũng sẽ bị hạ giới bài xích phi thăng Thần giới.
Bởi vì sau khi tứ đại tộc đến nơi này đã phá hủy tinh không truyền tống trận, khiến Ngân Nguyệt Tinh biến thành đơn độc trong vũ trụ, căn bản không thể liên hệ với bên ngoài, đạo pháp truyền thừa cực kỳ không hoàn chỉnh. Làm sao có cơ hội đạt được lĩnh ngộ thần cấp?
Tổ tiên tứ đại tộc bởi vì muốn đời sau chuyên tâm tìm kiếm truyền nhân Thần Vương, cũng đồng dạng không lưu lại công pháp thần cấp, chỉ đem hết thảy cơ hội giấu vào trong bảo tàng Thiên Anh Điện, nếu như có người đủ tư cách tiến vào di bảo Thần Vương, như vậy có thể mở ra bảo tàng thần cấp, nói không chừng bọn hắn còn để lại thủ đoạn thông thiên gì đó khiến cho người của tứ đại tộc có thể phi thăng Thần giới.
Nhưng nhiều năm đã trôi qua, tuy tứ đại tộc vẫn vô cùng đoàn kết nhưng dù sao đã thời gian quá dài, bọn hắn còn có thể như tổ tiên tình nguyện trung thành cùng Thần Vương bài vị hay không thì thật khó nói, dù sao thành tựu bài vị đạt được sinh mệnh bất diệt đối với bất luận kẻ nào đều là sự hấp dẫn cực lớn.
Nhiều đời khuất dưới người, lại vẫn thật lâu tìm không được truyền nhân của Thần Vương, về sau ngay cả bốn thanh kiếm mở bảo tàng cũng đánh mất, tứ đại tộc nếu không tự tính toán cho mình một chút thì xem như thật sự choáng váng. Cho nên bọn hắn mới tìm kiếm Thần Đạo quả trong Cổ Nguyên Động, bởi vì bên trong cất chứa thần đạo mảnh nhỏ có thể làm cho Tinh Đế lão tổ một khi ngộ đạo trực tiếp phi thăng Thần giới!
Thần Tủy so với Thần Huyết, với Thần Đạo quả còn cao hơn một tầng cấp, từ bên trong đạt được lĩnh ngộ thần đạo đương nhiên là khả năng càng lớn hơn nữa.
Nghe Mai Hoa tiên tử vừa nói như thế, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mừng như điên.Cho dù không lĩnh ngộ được mảnh nhỏ thần đạo, chỉ hiệu quả tôi thể đã khiến cho người phải đỏ mắt! Tiếp cận được khí lực thần cấp, cho dù cấp bậc Tinh Đế oanh kích cũng không cần xem vào trong mắt!
Tuy rằng có thể so với cùng hoàn toàn giống nhau là hai việc khác hẳn, hơn nữa đối mặt một ít công pháp đặc thù cũng sẽ không phát sinh hiệu quả, tỷ như thời gian công pháp, trực tiếp làm thời gian của đối thủ gia tốc trôi qua, đem tuổi thọ hao hết, như vậy có được khí lực so với thần linh lại có ích lợi gì?
Nhưng bất kể nói như thế nào, đây đều là sự thăng tiến đáng sợ, có thể trực tiếp tránh khỏi công kích của cấp bậc Tinh Đế, tương đương có thêm một miễn tử kim bài, ai có thể không mê tít mắt?
Ánh mắt đen nhánh của Đường Điềm xoay chuyển càng nhanh. Nàng là người đặc biệt trực tiếp, càng quan hệ tốt nàng càng có thể mặt dày mày dạn xuống tay, nhưng nơi này còn có một Mai Hoa tiên tử, mặc dù nàng xưng hô tỷ tỷ nhưng người ta cũng chẳng hề cảm kích, chỉ cần nàng khẽ vươn tay nói không chừng người ta lập tức ngăn cản, vì vậy đành chảy nước bọt ở một bên mà nhìn, cũng không dám vọng động.
- Tuy rằng chỉ là một giọt Thần Tủy, sau khi pha loãng bên trong cất chứa lực lượng cũng đủ tất cả mọi người sử dụng!
Mai Hoa tiên tử đảm nhiệm đạo sư:
- Thần Tủy không thể trực tiếp uống vào, nếu không tuyệt đối sẽ nổ tan xác mà chết!
Những lời này trực tiếp làm Đường Điềm định lén lút uống trộm một ngụm lập tức ngừng phắt lại, cũng may da mặt nàng đủ dày, quay đầu ha ha cười, cứ như vậy cho qua.
- Cần hấp thu chỗ tốt của Thần Tủy chỉ có ngâm mình trong hồ, do người khác đánh vào ba trăm sáu mươi khiếu huyệt mới có thể đem ưu đãi hấp thu!
Mai Hoa tiên tử tiếp tục nói.
Có một người hiểu nhiều tri thức có mặt tại chỗ, kỳ thật ưu đãi thật lớn, nếu không bọn họ u mê uống xong Thần Tủy chỉ sợ ngoại trừ Lâm Lạc còn có thể dùng Tử Đỉnh trấn áp, dùng Hỗn Độn Dong Lô luyện hóa giải trừ ra, những người khác đều bị tai ương!
Kỳ thật nơi này trước đây đều do tứ đại tộc khống chế, bọn hắn tự nhiên biết rõ bí ẩn bên trong, trước đó đều sẽ an bài thỏa đáng, nhưng bây giờ là do nhóm người Lâm Lạc tự mình đi vào, thiếu người “chỉ đường”, đương nhiên hoàn toàn mờ mịt.
Nhưng mặc dù Mai Hoa tiên tử nói chuyện đơn giản, nhưng cũng không phải tùy tiện đánh vài cái là được.
Người luyện hóa Thần Tủy thật ra chỉ cần một lòng một dạ tiêu hóa chỗ tốt là xong, nhưng “tay đấm” cũng không dễ tìm, ra tay nhất định phải nặng, không nặng thì khiếu huyệt căn bản không thể thư giãn để có thể đạt tới trình độ rút ra Thần Tủy!
Cứ như vậy cảnh giới Mai Hoa tiên tử cao nhất nên có chút thiệt thòi, nhưng cũng may tuy rằng Phong Sở Liên thấp hơn nàng hai tiểu cảnh giới nhưng cũng không kém nhiều, dù sao đây chỉ là muốn đánh mở kinh mạch, cũng không phải cần đưa người vào chỗ chết.
Nhưng Phong Sở Liên lúc này tỏ vẻ tay của mình tôn quý bực nào, há có thể làm loại chuyện này!
Không nói hai lời, nàng trực tiếp nhảy xuống hồ, để Lâm Lạc làm “tay đấm” cho nàng.
Tuy rằng Lâm Lạc mới bước vào Tinh Hoàng cảnh, nhưng nói riêng về lực lượng đã tiếp cận Tinh Hoàng tam trọng thiên, cho nàng rèn thể vừa đúng lúc, dưới tình huống không cần Chiến Thiên bí quyết toàn lực mà làm, độ mạnh yếu vừa lúc, có thể căn cứ khiếu huyệt quanh thân nàng để Thần Tủy nhập vào cơ thể, để cho nàng thoải mái thiếu chút nữa rên thành tiếng.
Đây rõ ràng là qua sông đoạn cầu!
Mai Hoa tiên tử dù tu dưỡng thật tốt, nhưng lúc này tức giận suýt chút lệch cả mũi, hơn nữa còn có một vấn đề thật nghiêm trọng, một khi nàng đi vào trong hồ, bộ y phục lại biến thành trong suốt, khó tránh bị Lâm Lạc ăn đậu hũ thêm lần nữa!
Nam Nhược Hoa có thể giúp nàng đánh khiếu huyệt toàn thân, nhưng ít nhất trước tiên phải đuổi Lâm Lạc sang nơi khác, nàng tuyệt không muốn tiếp tục bị đối phương nhìn thấy!
Ba trăm sáu mươi khiếu huyệt, có vài khiếu huyệt nằm ở “vị trí” khá bí ẩn, nhưng Phong Sở Liên đã xem Lâm Lạc là vị hôn phu, tự nhiên không thèm để ý cho đối phương va chạm vào bộ vị mẫn cảm của mình.
Nàng không để trong lòng, nhưng lại làm tim Lâm Lạc đập rộn, dù sao đây là vưu vật tuyệt thế vô song, muốn nói đụng tới ngực hay mông nàng mà không có phản ứng, Lâm Lạc thật sự hoài nghi bản thân còn là nam nhân nữa hay không.
Thật vất vả đánh xong khiếu huyệt cho nàng, lúc này Lâm Lạc mới thở ra một hơi, nhưng cũng không lập tức rời khỏi hồ nước mà là ở yên chờ đợi.
Không có biện pháp, thân thể hắn đã có phản ứng.
Phong Sở Liên nhập định hấp thu chỗ tốt của Thần Tủy, không biết cần chờ bao lâu, dù sao không ai có kinh nghiệm trong phương diện này.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cái gọi là mời chào nói trắng ra là cùng nhau lên giường đánh cuộc chiến hữu nghị, Tần Vận Di vô cùng đắc ý với chính mình, chỉ dùng một Tinh Vương nho nhỏ đã ly gián được Thường Hiên cùng Mao Tử Nguyên!
Nhìn bộ dáng hiện tại của hai người kia, chỉ sợ chỉ cần Triệu Ngọc Phi đáp ứng giết chết Lâm Lạc, hai người bọn họ nhất định sẽ cụp đuôi khẩn cầu quay về dưới váy Triệu Ngọc Phi!
Âm Dương Tán Nhân như thế! Mao Tử Nguyên cùng Thường Hiên cũng như thế! Lâm Lạc hiện giờ cũng vậy!
Chẳng lẽ nàng thực sự thua kém hồ ly tinh kia?
Trong lòng Tần Vận Di nổi giận, nhưng vẻ mặt lại tỉnh bơ, chí tôn cấp Tinh Hoàng nếu còn không thể khống chế được tâm tình của mình vậy thì thật quá mất mặt.
Lâm Lạc cũng không biết hai người này là ai, nhưng hắn vốn thật mẫn cảm đối với sát khí, huống chi hai người kia căn bản không hề có ý tứ muốn che giấu ác ý, nếu không phải hắn cũng có cấp bậc Tinh Vực, chỉ sợ bọn hắn đã muốn nắm đứt cổ của hắn!
- Hai cẩu nô tài, chủ nhân nói chuyện nào có địa phương cho các ngươi nói leo!
Miệng của Lâm Lạc cũng không phải ngồi không.
Không phải là như thế sao? Vừa mới bị Triệu Ngọc Phi quăng, liền vẫy đuôi chạy qua Tần Vận Di, đây không phải là cẩu thì là gì? Thực lực Triệu Ngọc Phi cực mạnh, tự nhiên không cần cho người khác mặt mũi, nhất thời cười lên khanh khách, bộ ngực mẩy run lên không dứt, nhìn vào thật khiến người muốn phun máu.
Mao Tử Nguyên cùng Thường Hiên đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng Triệu Ngọc Phi không dám ra tay, bọn hắn cũng là như thế, bởi vì tuy cảnh giới của Lâm Lạc hơi yếu, nhưng vẫn là cấp bậc Tinh Vực, dù chỉ dùng một chiêu chế trụ cũng tràn ra lực lượng, vậy sẽ có biến cố!
Bọn hắn đảm đương thánh tử đã mấy vạn năm, luôn ở địa vị cao, bình thường có bao giờ cùng người tranh cãi, cho dù trước kia có “tài ăn nói” nhưng hiện tại đã hoàn toàn thoái hóa, làm sao là đối thủ của Lâm Lạc.
Đấu mấy hiệp, hai người đều đỏ mặt tía tai, chỉ có thể nhìn chằm chằm Lâm Lạc oán hận, còn muốn tranh cãi tiếp bọn hắn đều sẽ liều lĩnh giết người.
- Đại tỷ, suy nghĩ thế nào?
Tần Vận Di cười duyên hỏi, ở trong chuyện này nàng tuyệt đối chiếm cứ thượng phong, biết Triệu Ngọc Phi nhất định sẽ thỏa hiệp.
- Tất cả đều là người một nhà, hơn nữa đây cũng là bảo vật bổn giáo, nói lời khách khí làm gì!
Triệu Ngọc Phi cũng lộ dáng tươi cười, nàng cũng không ngại đợi sau khi rời khỏi Thánh Địa, trước mê hoặc hai người Thường Hiên trợ giúp mình giết Tần Vận Di, sau đó lại đem hai người kia giết chết, bảo vật chỉ có thể lưu lại cho con của nàng!
- Vậy thì tốt rồi, tất cả đều là người một nhà, làm gì tổn thương hòa khí!
Tần Vận Di cũng yêu kiều cười rộ lên, trong nội tâm nàng tự nhiên cũng có quỷ kế, nhưng ở trong này mọi người tuyệt đối không có khả năng đánh nhau, hết thảy phải đợi sau khi lấy xong bảo tàng rời khỏi rồi tính sau.
- Uy, ta cần hỏi, các ngươi phân tang phân chia hăng say như vậy để làm chi, đừng quên ta mới là chủ nhân bảo tàng này, chìa khóa vẫn còn nằm trên tay ta!
Lâm Lạc nhếch miệng cười, lộ hàm răng trắng tuyết, còn quơ quơ Hỗn Nguyên Lệnh trong tay.
- Tiểu bạch kiểm, nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?
Mao Tử Nguyên khiển trách, chỉ là Tinh Vương tam trọng thiên, đừng tưởng rằng ôm đùi Triệu Ngọc Phi thật sự dám cho rằng mình là đại nhân vật nào!
- Miệng của ngươi thật đúng là thối!
Thân hình Lâm Lạc chợt lóe, một tiếng vang giòn, trên mặt Mao Tử Nguyên đã hiện lên dấu chưởng ấn:
- Sau này nhớ rõ đọc sách cho nhiều, học được đạo lý làm người!
Không gian công pháp của hắn trong cự ly ngắn di chuyển tuyệt đối là trên đời này không còn người thứ ba sánh bằng – Đường Điềm là người duy nhất thậm chí là người có thể siêu việt hắn, lúc này thậm chí ba người kia cơ hồ đều không bắt giữ được thân ảnh của hắn, chỉ thấy ánh mắt hoa lên, Lâm Lạc đã quay về vị trí nguyên lai, tựa hồ chưa từng di động qua, nhưng gò má sưng cao của Mao Tử Nguyên cũng nói cho bọn hắn biết, vừa rồi không có ai hoa mắt!
- Tiểu súc sinh, ngươi muốn chết!
Mao Tử Nguyên giận dữ, đừng xem thân thể hắn gầy gò, khi giận dữ đầu tóc như trương lên, chẳng khác gì một con hùng sư nổi giận, làm cho người ta có cảm giác áp bách như rơi vào chiến trường huyết tinh.
- Ngươi còn không học ngoan ah!
Thân hình Lâm Lạc cử động.
Nhưng lần này Mao Tử Nguyên đã có phòng bị, chứng kiến Lâm Lạc chớp động lập tức một quyền oanh tới.
- Dừng tay!
Triệu Ngọc Phi cùng Tần Vận Di đồng thời quát, chỉ cần kình lực hai người vừa tiếp xúc, tất nhiên sẽ kinh động người trên đảo, muốn không kinh động cũng không được!
Mao Tử Nguyên rùng mình, đây là thời gian lấy trọng bảo trong giáo, vì sao phải cùng một tiểu bạch kiểm dây dưa, kẻ này nhất định phải chết, để cho hắn cãi bướng một hồi thì thế nào?
Vừa nghĩ tới đây, hắn vội vàng thu quyền, với tu vi Tinh Hoàng cấp hắn đã sớm có thể thu phát tùy tâm.
Nhưng đúng ngay lúc này, Lâm Lạc quạt tới một cái tát, “ba” một tiếng vang giòn, má bên kia của hắn cũng sưng phù lên.
- Sư đệ, bình tĩnh!
Thường Hiên tranh thủ giữ chặt Mao Tử Nguyên, miễn cho hắn quá giận dữ liều lĩnh đánh loạn, nhưng trong lòng đã hiện lên nỗi kinh sợ.
Mặc cho thân pháp của Lâm Lạc quỷ dị ra sao, nhưng Mao Tử Nguyên chính là Tinh Hoàng, đối với Lâm Lạc đã áp chế một đại cảnh giới, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, chính là bị nghiền áp hoàn toàn, như thế nào sẽ xuất hiện tình huống như vậy?
Mao Tử Nguyên vì quá giận dữ nên xem nhẹ tình huống rõ ràng này, nhưng Thường Hiên lại chú ý tới, ánh mắt nhìn về phía Lâm Lạc hiện thêm một phần kiêng kỵ, mặc dù phân biệt chỉ ở trên lực lượng, nhưng chỉ bằng bộ thân pháp kia Lâm Lạc đã có năng lực đầy đủ tự bảo vệ mình.
Muốn giết tiểu tử kia, chỉ sợ không đơn giản như đã nghĩ!
- Đủ rồi, trước lấy ra bảo tàng, hết thảy chờ rời đi rồi tính sau!
Tần Vận Di hừ lạnh nói, vừa rồi thiếu chút nữa đã phá hủy đại sự.
- Uy uy, lỗ tai các ngươi đều có vấn đề sao, ta đã nói bảo tàng này của ta, tuy rằng các ngươi thật nhiệt tình muốn giúp ta dời đồ vật, nhưng ta có tay có chân, có thể tay làm hàm nhai, sẽ không phiền toái chư vị!
Lâm Lạc ngăn cản ngay lối vào bảo tàng, khoanh tay trước ngực nói.
- Tiểu huynh đệ, ngươi thật đúng là không sợ ăn nhiều bị ách bụng chết! Một tòa bảo sơn lớn như vậy, một mình ngươi nuốt trôi sao? Nhanh tránh ra, chờ khi trở về ta cùng đại tỷ cùng ngươi chơi đùa thế nào?
Tần Vận Di sản sinh kiêng kỵ rất lớn đối với thân pháp khủng bố của Lâm Lạc trước đó, lo lắng không thể một kích giết chết Lâm Lạc, đối phương liều mạng cá chết lưới rách đưa tới nhân mã Thánh Địa, làm mọi người về tay không, bởi vậy nàng đổi giọng dùng cưỡng bức hấp dẫn.
- Có ăn được hay không đó là chuyện của ta, các vị đừng uổng công quan tâm!
Lâm Lạc ha ha cười, triệu ra Tử Đỉnh, tâm niệm vừa chuyển, Tử Đỉnh xoay tròn đem đồ vật trong bảo khố thu vào.