So với dự đoán ban đầu, Nhâm Sơ Dung trở về muộn hơn dự định vài ngày, chủ yếu vì đợi người, nên ở trên đường có trì hoãn chút thời gian.
Nhâm Sơ Dung và Phong Long, La Quan sau khi rời khỏi Phượng Hoàng thành không lâu, nhận được tin của Vô Ngư thái sư. Lão ni cô đích thân bắt tay an bài sự tình "Tôn giả", lại tạo thế liên lạc với đồng đạo, bận tối mày tối mặt, bỗng nhiên lại nhận được tin tức, biên thùy phía tây Nam Lý một tòa cổ pháp xuất hiện Phật quang lộng lẫy, kéo dài không tiêu tan, được tín đồ cho là điềm lành, ở địa phương tạo ra chấn động không nhỏ. Vô Ngư cảm thấy có thể lợi dụng điều này, muốn đi tới xem một chút.
Đi Tây thùy, vừa hợp đường đi qua phong ấp của Thường Xuân Hầu, Vô Ngư rõ ràng chuyển thư tới Quận chúa, mời nàng chờ mình đi cùng, mọi người kết thành bạn đồng hành. Mặt khác sư thái tính toán nghỉ lại phong ấp vài ngày, định chọn ra vị trí cụ thể đặt Diệu Hương Cát Tường. Thi Tiêu Hiểu cũng đi cùng Vô Ngư.
Sau khi đợi đôi bên tụ hợp, đội ngũ lại lần nữa khởi hành, Thừa Hợp làm việc trước sau đều khiêm tốn, khi gửi thư về phong ấp nói mình trở lại, cũng chưa báo cụ thể thời gian, nàng cũng không muốn thủ hạ hay muội muội ra đón, trải qua một trận bôn ba, trở về nhà, không ngờ chưa kịp tới trấn nhỏ, liền đụng phải hai người tới đón.
La Quan thương thế tuy chưa khỏi hẳn, nhưng khôi phục cũng đã ổn hơn nhiều, hơn nữa Đại tông sư ngũ cảm nhạy bén, lão lại là xuất thân tập tiễn, nhãn lực càng mạnh, ngay lập tức nhìn ra Tạ Tư Trạc bị kèm hai bên, lúc này lên tiếng cảnh báo, Vô Ngư và Vô Diễm lập tức xuất gia cùng hợp làm một, ra tay bụng làm dạ chịu, về phần La Quan càng không cần phải nói, giương bạo cung lên cao bắn tới.
Mà Phong Long khi đã "chết" từ ngày mười lăm tháng tám thì hộ vệ bên người Lý Dật Phong và thái giám Lý công công tự nhiên cũng không có đạo lý sống trở về, hai người họ Lý giống như trước đây, đi theo bên cạnh Hoàng đế, cùng nhau tới phong ấp.
Phong Long "mạng rồng đổi lại mạng người" sống lại một hồi, nhưng tính cách không đổi đối với việc chung nhiệt tình, vừa thấy có biến lập tức gọi Lý Dật Phong hỗ trợ, người phía sau lúc này lập tức ra tay.
Lực lượng cao thủ trong nhóm Thừa Hợp, so với Vân Đỉnh vừa mới từ sân khấu diễn kịch gặp phải cảnh phục kích không chút tốn sức, ai cũng không tưởng tượng nổi, ở nơi hoang dã của tiểu quốc Nam Lý này, sẽ gặp được hai vị Giáp đỉnh tông sư, Vân Đỉnh giật mình quay ngược trở lại, đồng thời khom người, co lưng, giấu đầu, mong cầu tránh được sự tập kích của vũ tiễn…Vân Đỉnh đã tính sai một việc.
Sai lầm chính ở sức chiến đấu của mình. Bạn đang đọc chuyện tại
Thực lực của Vân Đỉnh quả thật không thể nghi ngờ, nói đơn thương độc mã, cả tòa Trung Thổ người có tư cách dành thắng lợi với anh ta không có mấy người, nhưng vị Phật sống này bản thân không giỏi đánh nhau. Hàng năm nơi đi tới đều không có người và đơn thuần chỉ có núi tuyết, duy nhất kẻ thù kề cận bên cạnh là chính bản thân mình. Anh ta là người khổ tu, không phải người trong võ lâm giang hồ.
Vân Đỉnh hôm nay đối phó với kẻ thù, so với số lần anh ta đã đánh nhau trong quá khứ đã nhiều hơn phân nửa.
Cho nên tu vi của Vân Đỉnh cường hãn, nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại quá ít, nếu thân thể hoàn hảo không chút tổn thương đương nhiên không vấn đề gì, nhưng trước đó ở trên sân khấu diễn kịch trong lúc hỗn chiến, anh ta đã bị thương không nhẹ, hơn nữa một tiễn Trần Phản bắn ra, kình lực tổn thương tới tận ngũ tạng. Mà mũi tên bây giờ còn cắm ở dưới sườn của Phật sống…, Vân Đỉnh không sợ giáp chiến, nhưng lại không có kinh nghiệm giáp chiến, anh ta đánh giá sai lầm thương thế trên người mình ảnh hưởng tới phát huy võ công, đại khái anh ta đã đánh giá mình quá cao.
Vân Đỉnh cho rằng anh ta có thể tránh được trường tiễn của La Quan. Cho tới khi thi triển thân hình mới đột nhiên phát giác, tốc độ tránh né của mình chậm hơn so với tưởng tượng, mũi tên mình đang đối mặt, khó có thể tránh né!
Tuy rằng trốn tránh, nhưng có hy vọng mới làm, tay trái của Phật sống vẫn giữ lấy Tạ Tư Trạc, tay phải giơ lên mạnh mẽ, không chậm một giây ôm lấy thân của mũi tên, đồng thời thân mình mạnh mẽ lùi lại.
Kế nghiệp của Trần Phản, một tiễn của La Quan cũng mang theo mãnh lực cực lớn, Vân Đỉnh ôm được tiễn, nhưng không cách nào ngăn cản hoàn toàn, chỉ là khiến cho tốc độ của mũi tên chậm lại nhanh như khoảnh khắc quang điện, nhưng trong khoảng không minh ấy tâm tình Phật sống, hết thảy đều chậm lại.
Nắm được mũi tên nhọn, nhưng mũi tên này "chầm chậm, từ trong lòng bàn tay mình vuột ra, phương hướng không thay đổi, thẳng tắp chỉ ấn đường của anh ta, thân mình lui lalij, tốc độ lui lại cực nhanh vẫn không kịp. Mũi tên sau khi giảm tốc độ, tiễn và mi tâm tuy chỉ cách một thước xa, đã có thể cảm nhận được rõ ràng lông chỗ mi tâm mở cực lớn, Vân Đỉnh đột nhiên hét lớn, bất đắc dĩ tay trái buông Tạ Tư Trạc ra để bảo vệ thân mình.
Hai tay nắm chắc thân tiễn, đánh giá sức cần dùng kéo nó lại khiến vai Vân Đỉnh khẽ run lên, từ một kích tàn nhẫn của La Quan, rốt cục đã bị Vân Đỉnh hóa giải, trường tiễn rốt cuộc đã bị Phật sống hạ xuống.
Con mắt của La Quan đột nhiên co rút lại, cuộc đời lần đầu tiên lão bị người ta tay không đón được một tiễn của mình.
Vân Đỉnh hóa giải thế tấn công cũng khiến nội thương thêm nặng, trong miệng hương vị ngọt ngào tràn ngập, nhưng vẫn không chịu buông tha, nội kình hùng hậu lại lần nữa bùng nổ, khiến thế tử đột nhiên dừng lại, sửa thành vọt lên phía trước, giơ tay lên đỡ lấy Búp bê sứ vừa mới rời khỏi tay. Bạo liệt thối lui lại biến thành tấn công mạnh mẽ, làm như chính mình đánh một mình, không thể nghi ngờ sẽ khiến thương thế của anh ta càng lúc càng nặng. Mặc kệ, anh ta nhất định phải mang được Huyền Cơ công chúa đi.
Gần như trong thời khắc Vân Đỉnh một lần nữa túm lấy Tạ Tư Trạc, Lý Dật Phong, Vô Ngư, Thi Tiêu Hiểu ba người cùng đuổi tới xung quanh.
Vân Đỉnh vẫn một tay cản địch, tay phải đánh ngang bức cường địch thối lui, Vô Ngư và Thi Tiêu Hiểu hợp lực ngăn cản, sức của ba người đều tốt, mỗi người đều là một kẻ điên, hai vị Thiền tông đệ tử nội kình nháy mắt bị đánh tan, nhưng Vô Ngư cũng cảm giác rõ ràng được, kình lực của đối phương vừa cho vừa nhận, vẫn chưa có cơ hội công sát mặc dù đã tới gần sinh tử tồn vong lắm rồi, Vân Đỉnh vẫn đang thủ hạ lưu tình!
Vân Đỉnh không giết hai người là tâm tính của anh ta từ bi, nhưng đơn thuần đối mặt với trận tranh đoạt này mà nói, Vô Ngư và Vô Diễm không chết cũng không ảnh hưởng, hai người bọn họ tay trái cản Vân Đỉnh, liền hoàn thành được nhiệm vụ.
Thừa dịp có hai người yểm trợ, Lý Dật Phong thành công chiếm lại khoảng trống, đao kiếm. Tất cả tiến hành cùng một lúc.
Chiến đao oanh oanh liệt liệt, một trảm như sấm đình bổ xuống cánh tay phải của Vân Đỉnh, lại vẫn không buông Tạ Tư Trạc ra sao? Trừ phi Vân Đỉnh không cần cánh tay. Trường kiếm lặng im không một tiếng động, như rắn độc thò chiếc lưỡi phun ra nuốt vào, nhào đâm thẳng ngực của Phật sống, tân công ắt sẽ phải cứu, anh ta muốn sống chỉ có thể lui lại phía sau.
Nhưng Vân Đỉnh không buông tay, không lùi sau. Lý Dật Phong đao kiếm toàn bộ trong không trung.
Trường kiếm đâm tới, Vân Đỉnh chỉ khẽ động kéo thân thể thấp xuống, tránh đi kình lực đâm vào ngực, đây là ứng biến nhỏ, chẳng có gì lạ, chân chính khiến Lý Dật Phong giật mình chính là một đao của mình đúng là gây lên một tiếng vang lớn. Cảm giác hoàn toàn đã nhìn trúng phiến đá kim cương, chỉ kém đốm lửa bay về tứ phía. Vân Đỉnh gần như đem tất cả nội kình tập kết lên cánh tay phải, dám đón một đao của Lý Dật Phong!
Lưỡi đao sắc bén cắt vào da, nhưng không cách nào chém đứt xương cốt.
Lập tức Lý Dật Phong bị Vân Đỉnh một cước đá bay trở lại mặt đất, cùng lúc đó một tiễn thứ hai của La Quan đuổi tới, anh ta không kịp ứng biến, căn bản cũng không ứng biến, nhận lấy một tiễn của đối phương xuyên qua vai trái, nhưng Búp bê sứ vẫn Vân Đỉnh vẫn giữ chặt trong tay.
Con đường phía trước còn có một đại tông sư, nếu Vân Đỉnh không muốn đánh nhau cũng có thể hiểu được, bằng tình trạng của mình, tuyệt không cách nào đột phá ngăn cản La Quan, phía đông không đi được, phía tây ở đằng sau, muốn cũng không thể đi được vì còn đám vệ sĩ Hồi Hột và Sơn Khê Tú đang gấp rút đuổi tới. Về phần hướng bắc anh ta đang đi, giờ phút này đã truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn… Thạch Lão Đầu trấn giữ ở Hầu phủ nhận được tin báo, chia nửa binh lực, từ phía bắc lao về ngăn chặn.
Toàn bộ công phu không ngờ, Vân Đỉnh như vậy chuyển hướng, ôm lấy Tạ Tự Trạc, hướng về phương nam chạy như điên… Vân Đỉnh cũng biết, phía nam phong ấp là núi rừng hoang vu, nhưng không có đối sách gì đặc biệt, chỉ có thể nghĩ cách vào trong rừng núi rồi luồn lách mà đi ra.
La Quan gầm lên, cũng thúc giục nội kình đuổi sát.
Vân Đỉnh trên tay còn ôm theo một người, vả lại trong người trong thương, có thể bởi vậy tốc độ của anh ta cũng không đấu lại Đại tông sư, hai người từ đầu tới cuối duy trì khoảng cách hơn mười trượng, chớp mắt biến khỏi tầm mắt của Thừa Hợp.
Bay vào bên trong, La Quan cũng không dám dùng cung tên bắn loạn đảo sợ làm búp bê sứ bị ngộ thương, lão cả đời đều tu tập tiễn kỹ, điểm ấy chính xác vẫn có thể nắm chắc, tuy nhiên tu lực dẫn cung sẽ ảnh hưởng to lớn bởi tốc độ bay của tên, thực lực của đối phương quá mạnh, nếu chẳng may bắn không trúng, khoảng cách hai bên sẽ bị bứt ra rất nhiều, việc truy đuổi cũng sẽ gặp nhiều khó khăn.
Hai người tốc độ như vậy, Vân Đỉnh không dứt được La Quan. Kiên trì trông cậy vào tới rừng mượn núi rừng yểm trợ để chạy trốn. Lúc này Tạ Tư Trạc đang nằm trong tay anh ta bỗng nhiên mở miệng, nàng hỏi:
- Ngươi cho rằng ta là ai?
Vân Đỉnh thân pháp ngưng tụ duy trì sức lực, không dám mở miệng nói chuyện.
Tạ Tư Trạc cũng không cần anh ta trả lời, thẳng thắn nói tiếp:
- Ngươi cho ta là Quận chúa hoặc là Công chúa?
- Vì sao không dùng tính mạng của ta ức hiếp họ, cần gì phải liều mạng đánh tới?
Ở trong mắt Vân Đỉnh Búp bê sứ là một nhân vật quan trọng. Bởi vậy Tạ Tư Trạc nghĩ không ra, Vân Đỉnh chỉ cần đem nàng ra trước người, quát một tiếng:
- Kẻ nào tới gần ta giết nàng.
Tất cả mọi người với tâm lý ném chuột sợ vỡ đồ, sao còn dám động thủ.
Vân Đỉnh không có cách trả lời nào khác, chỉ có điều lắc đầu, anh ta không muốn làm như vậy. Về phần nguyên nhân cụ thể có lẽ do đạo đức, có lẽ do tín ngưỡng, hoặc có lẽ do tâm tình? Chính anh ta không nói người ngoài không thể hiểu hết.
Tạ Tư Trạc không đặt câu hỏi, im lặng xuống.
Một đuổi một chạy như gió táp, trấn nhỏ bị hai người ném lại phía sau, công phu bản lĩnh của La Quan qua đi, lão dần cảm thấy khí huyết trong ngực bốc lên, lần trước bị thương quá nặng, tĩnh dưỡng tới hiện nay, ra tay tuy rằng uy lực không kém, nhưng thân thể cơ bản chưa hồi phục hoàn toàn, khó có thể có được thời gian lâu dài. Như vậy đành phải buông tha sao. Lão tuyệt đối không cam lòng, cưỡng ép cơn bức bối trong ngực xuống, cứng rắn tiếp tục truy đuổi.
Mà giờ phút này, tình trạng của Vân Đỉnh so với La Quan càng kém, dưới sườn, bả vai bị tên xuyên từ trước ra sau, tay phải trúng một đạo, trong ngực trúng một kiếm, càng muốn chết, người ra tay gây ra những thương thế như vậy…, Trần Phản, La Quan, Lý Dật Phong.
Ba người này được cho là cao thủ hung mãnh nhất trong cảnh nội Nam Lý, bọn họ toàn lực dũng mãnh đánh tới ai cũng không dậy nổi, Vân Đỉnh cũng không tránh được.
Lục phủ ngũ tạng đao nhức như dao cắt, nội kình vận chuyển e rằng đã cố hết sức, dưới chân dần mất đi cảm giác, khả năng ứng biến với mặt đất vững chắc không biết từ khi nào trở nên "khó khăn". Trong lỗ tai đều là tiếng máu của mình đang chảy ra và tiếng nhịp tim đập thình thịch, Búp bê sứ trong tay cũng càng ngày càng nặng, Vân Đỉnh không xác định, chính mình còn chạy như vậy, không biệt có thể đột ngột chết đi, nhưng anh ta vẫn không ngừng bước.
Người bên ngoài nhìn vào, thân pháp Vân Đỉnh vẫn cực kỳ mau lẹ, bước chân vững vàng, cũng chỉ có Phật sống hiểu được tình cảnh của mình. Chạy được một lát, thế giới trước mắt dần chao đảo, đồng ruộng, núi xa, rừng cây trước mắt màu sắc đều nhanh chóng mờ nhạt, biến thành một đám bụi mơ hồ, Vân Đỉnh hít một hơi thật sâu, đột nhiên nhắm chặt hai mắt lại.
Nếu không thấy rõ, rõ ràng sẽ không nhìn, tiến vào vùng núi phía trước, con đường phía trước chỉ là một mảnh cánh đồng bát ngát, không ngờ đụng phải cái gì. Thân thể liền mất đi lực lượng, anh ta vẫn có tinh thần Vân Đỉnh là một khổ tu xuất sắc nhất thế giới, tâm chí kiên định của anh ta không gì có thể so sánh được, hàng năm tu hành sớm khiến anh ta học được thế nào là lợi dụng tâm chí của chính mình.
Mắt không nhìn, tai không nghe thấy, trời đất không quan hệ cùng ta, nội tâm dần dần tách rời, vứt bỏ ngoại vật liền chỉ còn thế giới tự do tự tại, chạy trốn là biện pháp duy nhất tinh thần cũng là lực lượng duy nhất, chống đỡ thân thể, duy trì tốc độ, Vân Đỉnh chìm trong thế giới của mình chạy như điên không ngừng.
Vân Đỉnh không thể nhanh được nữa, La Quan lại dần dần thong thả, thời gian truy đuổi qua hai nén hương, hai người cầm cự lâu vô tình khoảng cách mở rộng gấp đôi, nếu tình hình không có gì thay đổi, Vân Đỉnh nhất định sẽ trốn thoát. La Quan bắt đầu chuẩn bị thừa dịp mình còn chút sức bắn đi một tiễn. Chung quy lão không thể để kẻ địch trốn thoát như vậy. Không ngờ vào đúng lúc này, ở phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng bước chân như tiếng sấm, ngay cả đất dưới chân cũng khẽ rung động!
Cùng với bước chân, còn có từng trận tinh phong và tiếng chim kêu sắc nhọn cắm thẳng tới trời xanh! Người ngoài tuyệt không cách nào nghĩ ra dã thú, chỉ cho rằng đó là một đội quân đáng sợ nào đó, đám chim to lớn đó từng suýt đem ăn làm Thừa Hợp quận chúa xém chút biến thành người bần hàn…đám chim Thái Thản.
Lưu Nhị đang cưỡi trên con chim cường tráng nhất.
Mỗi lần gã cưỡi chim rong ruổi, dù sao cũng rất hăng hái, hô quát cười nói: Có thể mỗi lần cưỡi trên lưng con chim to chạy như điên, đều chỉ có thể như răng nhếch miệng, khí lực toàn thân đi bảo vệ cổ con chim, sợ tới mức can đảm đều vớ ra cũng cố không hoan hô hơn nữa.
Quân của Lưu gia tiến vào phong ấp, là theo Lưu đại nhân đến đập nát tên cẩu quan của gánh hát đêm thổi phồng hung hăng kiêu ngạo. Một câu nói " mười chó cùng xuất hiện, vạn thú đi ngủ đông". Lời nói ngông cuồng, Lưu đại nhân lúc đó nghe rất chói tai, lúc ấy liền đi tìm đám chim lớn của mình, tính toán ở trước mặt người Thổ Phiên thể hiện rõ uy phong của Nam Lý.
Hiện tại chim Thái Thản đã không cần đi vào kiếm thức ăn trong thâm sơn, Thừa Hợp quận chúa xuất tiền, nuôi dưỡng bọn chúng, cho ở yên ổn ở ranh giới giao nhau giữa phong ấp và thâm sơn, Lưu Nhị một chuyến đi tới đi lui không gần, hiện tại mới đang trở về, trong lòng chắc mẩm người Thổ Phiên cũng đừng ngủ sớm như vậy, gã phỉa khoe con chim lớn không phải đồ giả, nhưng lại cảm thấy, nếu như người Thổ Phiên ngủ rồi, đánh thức bọn họ dậy cũng không tốt lắm…
Vân Đỉnh nhằm về hướng nam trốn, muốn từ phong ấp tiến vào thâm sơn. So với đàn chim cũng tự do mà tới, từ trong thâm sơn bên cạnh tiến thẳng vào phong ấp, hai bên vừa hợp đối diện, La Quan phía sau mừng rỡ, cao giọng quát:
- Lưu Nhị, chặn bọn họ lại!
Lưu Nhị cưỡi trên con chim chạy như điên đầu óc choáng váng, căn bản không nhìn ra bọn họ chạy tới là ai, nhưng sau khi nghe được tiếng của La Quan, lúc này hô lên một tiếng, đàn chim nghe được hiệu lệnh công kích, đột nhiên hưng phân lên, trong mắt nở rộ hung quang, lông vũ trong người nổ rung, như ong vỡ tổ đánh về phía Vân Đỉnh.
La Quan dừng bước, giương cung, con đường phía trước xuất hiện vật cản, Vân Đỉnh nhất định phải dừng bước, chuyển hướng, lại tìm kiếm đường lui, mà thân hình anh ta biến hóa, chính là lúc để lộ ra sơ hở. La Quan toàn bộ tinh thần chờ đợi, chỉ chờ Vân Đỉnh bước chân chậm lại, sẽ một tên giết tới.
Về phần Búp bê sứ, La Quan không lo lắng, tuy rằng thể lực giảm sút, nhưng lão tin tưởng sau khi bắn tên giết Vân Đỉnh mấy con chim sẽ lập tức xông vào, chỉ cần một khắc, Nhị ngốc cất tiếng còi khống chế được sự công kích của đàn chim, sẽ không tổn thương tới Búp bê sứ…
Nhưng La Quan không biết, vì tâm chí kiên cường, Vân Đỉnh vứt bỏ ngoại vật, tiến vào cảnh giới Không Minh, anh ta căn bản không biết được con đường phía trước xuất hiện cái gì, như thế nào lại có thể dừng bước?
Vân Đỉnh chạy gấp không ngừng, thẳng tạp đụng phải đàn chim đang tới, từ khi cha mẹ mất đi, gần như Búp bê sứ không còn cảm xúc, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười, lúm đồng tiền như hoa, nở rộ trong sáng, xinh đẹp rạng ngời.
Đôi bên cùng hướng tới, tốc độ đều nhanh như gió giật, đợi khi Đại tông sư ở phía sau phát hiện thấy không thích hợp, Vân Đỉnh đã đụng phải đầu một con chim đầu đàn. La Quan kinh hãi, vội vàng hét với Nhị ngốc:
- Chớ đả thương người!
Chim Thái Thản hung mãnh, Vân Đỉnh lâm vào vòng bao vây của đàn ác điểu, ngay cả thi hài cũng không hy vọng còn, nhưng Tạ Tư Trạc làm sao? Trong mắt hung điểu chỉ có thịt, chúng không phân biệt được kẻ thù hay bằng hữu. Thời điểm con chim đầu đàn chạm trán với Vân Đỉnh, ngoại lực tấn công vào, tâm tình thư thái lập tức sụp đổ, Vân Đỉnh cả kinh mà tỉnh, chợt "A" lên kinh hãi, trong khoảng thời gian ngắn anh ta hoàn toàn không biết mình ở nơi nào, bản năng phản ứng trỗi dậy, lấy tay đánh một quyền lên đầu ác điểu, chim lớn lảo đảo thối lui, Phật sống cũng bị chấn động cánh tay tê dại.
Vô số ác điểu xung quanh nhất loạt mà lên, Vân Đỉnh giật mình phát giác, chính mình không còn chút khí lực. Vốn là nỏ mạnh hết đà, khoảng tâm tình Không Minh đã bị đánh nát, tinh thần hộ vệ trong đó cũng vỡ tan, Vân Đỉnh không thể tiếp tục được nữa, không đợi chim lớn đánh tới liền té xuống đất ngất xỉu.
Trước khi ngã xuống, anh ta còn làm một việc dùng chính mình che chở cho Tạ Tư Trạc, vẫn là muốn bảo vệ nàng, ta chết không tiếc, chỉ mong Búp bê này có thể sống sót. Trước mắt Vân Đỉnh tối sầm, trong nháy mắt mất đi ý thức, anh ta hoảng hốt nghe được liên tiếp những tiếng hơi thở ngắn ngủi gấp rút.
Vân Đỉnh ngất đi, nhưng tính mạng vẫn còn. Chỉ như sợi mành treo chuông, Lưu Nhị nghe được tiếng hét của La Quan, vội xua đàn chim, may mắn đàn Thái Thản này đã được ăn no, không thèm quan tâm tới món điểm tâm vừa xuất hiện trước mắt, nếu là nửa năm trước, Tạ Tư Trạc và Vân Đỉnh chắc chắn chết không còn gì nghi ngờ.
La Quan cẩn thận nhảy lên phía trước, Nhị ngốc cũng không để ý, lão ở trước mặt, trực tiếp đẩy Vân Đỉnh kéo Tạ Tư Trạc ra:
- Ngươi không sao chứ?
Tạ Tư Trạc cười mà lắc đầu, trước tiên nhận thức rõ ràng mới nói một câu:
- Cảm ơn lão.
Liền sau đó hỏi lại:
- Người mang chim vào phong ấp làm gì?
- Cắn chó.
Nhị ngốc trả lời như thật.
La Quan mang theo Vân Đỉnh, Tạ Tư Trạc trở về, Thừa Hợp và truy binh tụ hợp, hiểu được hết mọi việc vừa xảy ra.
Trước sau hai trận hỗn chiến, những người giỏi phần lớn đều bị Vân Đỉnh đánh cho tả tơi, không chỉ có tính mệnh không ngại, thậm chí còn không ai bị thương, từ Bạch tiên sinh tới Lý Dật Phong đều không ngoại lệ. Khi giao chiến Vân Đỉnh lấy mạnh mẽ chấn kinh mạch, cứ thế thân thể đau nhức, nội kình toán loạn mà mất đi sức chiến đấu, tu dưỡng qua một hồi liền không vấn đề gì.
Tuy nhiên so sánh ra, trận chiến với mọi người trước đó ở sàn diễn kịch, so vwois trận chiến với những người đi cùng Quận chúa phải chật vật hơn nhiều lắm, mỗi người đều bị ong châm, bao khắp cả mặt, đầu và cổ, nhìn qua khắp cả mọi người đều thấy béo lên không ít.
Về phần đám ong đỏ, chúng là dị chủng trên cao nguyên, tới Nam Lý căn bản không thể sinh tồn, không biết Vân Đỉnh dùng biện pháp gì, giúp chúng có thể duy trì sức sống. BÌnh thường giấu chúng trong rương thì không sao, khi bay ra biểu diễn một hồi cũng không vấn đề gì, nhưng một thời gian dài liền không kiên trì được, không đợi người trên trấn nghĩ ra biện pháp đối phó với chúng, tự chúng liền rơi trên mặt đất mà chết.