Ba ngày trôi qua, Hồ đại nhân đến thăm đứa con trai sắp rời khỏi phong ấp. Tống Dương đi cùng với lão đến Phượng Hoàng thành. Đội ngũ đến từ phong ấp hùng hậu, chỉ lễ vật mang tặng Tát Mặc Nhĩ Hãn đã chất đầy bảy xe ngựa, tất nhiên vật báu quý thật chỉ chiếm vài thùng, còn lại đều là đặc sản Nam Lý. Từ phong ấp đi cùng Tống Dương, ngoài đại tông sư La Quan, búp bê sứ Tạ Tư Trạc, còn có Nam Vinh và A Y Quả, hai người phụ trách liên lạc với Phó đảng và Cố gia khi đi ngang Đại Yến.
Ngoài ra, việc đáng nhắc đến nữa là Mộ Dung Tiểu Uyển cũng trong đội ngũ. Đây là Tiểu Bộ cố ý sắp xếp cho bạn tốt đi cùng với đội, ra ngoài du ngoạn một chuyến để giải tỏa buồn bực trong lòng.
Vì Tống Dương dự định che giấu thân phận nên hộ vệ Hồi Cốt không thể toàn bộ đi theo. Việc Tát Mặc Nhĩ Hãn tặng cho Tống Dương ba trăm hộ vệ cả thiên hạ đều biết, nếu cho đi theo trong đội ngũ chẳng khác nào nói rõ với Đại Yến: Tống Dương ở đây, Tống Dương ở đây…
Ngay khi Tống Dương đi đến lễ tế ở kinh thành thì Bạch phu nhân đang cùng thuộc hạ vào trong núi sâu ở tây nam Đại Yến theo chỉ dẫn trên bản đồ tìm nơi cất giấu báu vật. Điều mà bà không nghĩ đến là chưa tìm ra cổ mộ, phu quân bà Bạch tiên sinh đã vào núi tìm được bà.
Bạch phu nhân mỗi lần đến một nơi đều cho chim mang tin báo cho phu quân biết vị trí để lúc khẩn cấp có thể liên lạc với nhau. Lần này, Bạch tiên sinh không dùng chim, không đưa thư mà tự mình tiến vào núi sâu để tìm, chắc chắn có việc lớn.
Phu thê nhiều năm sau khi gặp mặt không cần phí lời, Bạch phu nhân đi thẳng vào vấn đề:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Vẻ mặt của Bạch tiên sinh có thể nói là khá thoải mái, lắc đầu nói:
- Có hai việc cần bàn bạc với nàng, nàng hãy thu xếp, cùng ta ra khỏi núi, chúng ta vừa đi vừa nói.
Bạch phu nhân nhíu mày… Năm đó Thổ Hầu Tử xác định đại mộ, đã từ bản đồ kho báu tìm ra vị trí và cũng đã lưu lại kí hiệu mật ở nơi cổ mộ, nhưng kí hiệu thế nào để lại trong núi rừng gió sương sáu trăm năm cũng trở nên mờ nhạt khó thấy. Bạch phu nhân lần này vì tìm kiếm đại mộ đã tốn nhiều tâm huyết, bây giờ vừa tìm được chút manh mối, đang là lúc nhiệt tình nổi lên, bỏ cuộc như thế này thật có chút không cam tâm.
Bạch tiên sinh hiểu vẻ mặt của nàng:
- Đừng như vậy, chuyện thứ nhất ta muốn nói cũng là một món tài sản lớn, so với cổ mộ của nàng đáng giá hơn nhiều.
Bạch phu nhân không màng:
- Lần này thiếp tìm là lăng mộ của Tề Chân Quân, nếu làm tốt lần này…
Không đợi nàng dứt lời, Bạch tiên sinh đã nóng lòng phẩy phẩy tay:
- Mộ ba đời của Tề Chân Quân cộng lại cũng không bằng món tài sản này của ta, huống chi đại mộ là chết, nằm ở dưới không chạy đi được đâu!
Nói xong, Bạch Bàn Tử lại cảm thấy thái độ của mình có phần không phải, đưa tay véo má Bạch phu nhân một cái, không hề thấy ngượng ngùng:
- Ta nào nỡ lừa nàng.
Bạch phu nhân là nữ trung hào kiệt, nhưng lại luôn chịu phu quân về khoản này, nở nụ cười duyên dáng:
- Trước hết nói cho thiếp nghe đã, thật ra món hoành tài này lớn thế nào.
Bạch tiên sinh hạ giọng, ghé sát tai phu nhân, nhẹ nhàng nói ra một con số, rồi lại nói thêm:
- Không phải báu vật ngọc thạch, không phải kim khoán ngân phiếu, toàn bộ đều là tiền mặt.
Nụ cười của Bạch phu nhân chợt cứng lại, thậm chí người cũng hơi run run, suýt nữa đứng không vững.
Một lát sau nàng hồi phục tinh thần trở lại, hỏi ngay:
- Thật sao?
Bạch tiên sinh khụ một tiếng:
- Cực kì chính xác, nếu không ta chạy vào núi sâu để đùa với bà vợ nhà ta sao?
Bạch phu nhân hít một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân một chút, liếc phu quân một cái:
- Đúng, đùa với bà vợ này có ý nghĩa gì, hoa hồng liễu xanh trong thành, chim đẹp tiếng hay nơi núi hoang, đó mới thật sự thú vị.
Với phụ nữ thì không thể nghiêm túc bàn bạc sự tình… Bạch tiên sinh nói thầm trong lòng, tay lại vuốt ve mặt phu nhân, Bàn Tử cười ha hả nói:
- Chim chóc bên ngoài có đẹp đến thế nào thì cũng không bằng nàng đại bạch nga này trong mắt ta.
Giữa vợ chồng phần lớn đều có một chút ẩn ngữ, người ngoài không thể hiểu hết được, "Đại bạch nga" rõ ràng không phải lời khen, Bạch phu nhân nghe xong lại cười khúc khích:
- Đang ban ngày ban mặt mà không đứng đắn tí nào… nói việc chính đi, món tài sản này là từ đâu ra?
- Nguồn gốc không biết rõ nhưng có thể khẳng định không phải là từ triều đình.
Bạch tiên sinh nói tiếp:
- Đường đi là đường đan sa hãn.
Câu sau cùng là tiếng lóng, trung thổ phương sĩ gọi đan sa, cũng là tinh luyện thủy ngân trong chu sa, là "đan sa hãn".
Thủy ngân nặng, khi cho vào nước sẽ lắng xuống đáy, nhưng lại có thể lưu chuyển theo sóng, "đường đan sa hãn" tức là chỉ món tài sản này âm thầm chảy đến, hoàn toàn không thể nhận ra.
Bạch tiên sinh tiếp tục nói:
- Ít nhất bây giờ được biết trong cảnh nội nước Yến có mười ba tòa châu phủ có động tĩnh, mỗi món tiền đều vận chuyển theo hướng bắc, cụ thể chuyển đến đâu thì vẫn chưa tìm được… Con số ta vừa nói với nàng là do ta đoán thôi nhưng không phải là vọng tưởng, ta chỉ biết cửa hiệu vận chuyển Nam Hoài chuyển ba vạn lượng vàng… Nam Hoài là địa phương nghèo mà cũng có con số này, món tài sản này tổng cộng có bao nhiêu, có thể nghĩ mà đoán được.
Sự tình nghe có vẻ không tưởng, có người âm thầm huy động một số tiền lớn, đường đi lại che giấu bất thường, đến hắc đạo cũng không thể biết được nhưng vẫn không thể che giấu được Bạch tiên sinh… Sự lợi hại thật sự của Bạch tiên sinh không phải võ công, mưu kế mà là ở hai chữ "Tin tức".
Bạch tiên sinh không nói quá cụ thể về sự tình, dù sao lúc này vẫn còn mấy chỗ mấu chốt chưa thể điều tra rõ, bây giờ nói nhiều cũng vô ích, ông ta đến là để tìm Bạch phu nhân giúp một tay.
Bạch phu nhân dặn dò Tề Thượng, Ba Hạ rút đội ngũ, tạm ngừng việc thăm dò cổ mộ, lập tức khởi hành cùng phu quân ra khỏi núi. Trên đường, Bạch tiên sinh lại nói:
- Cho dù món tiền này của ai, chỉ dựa vào chúng ta cũng chưa chắc động đến được, không thể không tìm trợ thủ đắc lực, nàng cũng đừng nghĩ là có thể độc chiếm được.
Ai cũng tham tiền nhưng người thông minh luôn biết lượng sức, Bạch phu nhân gật đầu:
- Chàng định nhờ ai giúp sức?
- Ta nghe nói, Đàm Quy Đức không giàu có, có vẻ như miệng ăn lở núi. Truyện được copy tại
Bạch tiên sinh cười nói:
- Nhưng ta vẫn chưa đi tìm hắn, có việc gì cũng để gặp mặt rồi nói.
Bạch phu nhân tạm thời không nhắc đến món hoành tài nữa, nàng đổi đề tài hỏi:
- Không phải chàng nói có hai việc đến tìm thiếp bàn bạc sao? Việc còn lại là gì?
- Vừa nhận được tin báo là Tống Dương đi Hồi Hột, tiểu thư muốn đi cùng hắn, nàng thấy thế nào.
Bạch tiên sinh trả lời nhưng trong lòng vẫn đang tính toán món hoành tài kia.
Tống Dương một mạch đến thẳng Phượng Hoàng thành theo hẹn với sứ đoàn đã tập hợp đợi lệnh từ trước. Sau mấy ngày mọi thứ đã được chuẩn bị ổn thỏa, đã chọn ngày lành, sứ đoàn Nam Lý mừng Đại Khả Hãn của Hồi Hột lên ngôi đã khởi hành rời kinh. Lại là hành trình hai mươi mấy ngày, đội ngũ đến cửa quan ở biên giới phía bắc Nam Lý, Chiết Kiều Quan. Tống Dương tùy tiện viện một lý do để một mình dạo một vòng trong thành, lúc về bên cạnh đã có thêm ba người:
Ban đại nhân sau khi thay đổi diện mạo… hữu thừa tướng cần được đưa sang Hồi Hột, đây là việc đã được định đoạt từ sớm.
Hai người còn lại có thể xem là người quen cũ, trợ thủ đắc lực của Bạch phu nhân, Tề Thượng, Ba Hạ.
Lúc rời khỏi phong ấp, Tả thừa tướng thúc giục khẩn trương, chim đưa tin đến vợ chồng Bạch tiên sinh để xin chỉ thị cho búp bê sứ đi Đại Yến vẫn chưa bay đến nơi thì làm sao có tin tức trở về, Tống Dương sẽ dẫn búp bê sứ theo trước. Trong thư có nói rõ, tới Chiết Kiều Quan lại liên lạc, nếu tay sai Tạ Môn không đồng ý cho tiểu thư đi, Tạ Tư Trạc được đưa về phủ cũng không muộn.
Đối với việc này, vợ chồng Bạch tiên sinh đều không phản đối. Tề Thượng gặp Tống Dương, không đợi hỏi cũng không quan tâm Tống Dương có muốn hỏi không, đã trực tiếp giải thích:
- Chuyện là như vậy, nhận được chim đưa tin từ Hầu gia, hai vị chủ nhân của chúng tôi đã bàn bạc. Nói thật, bao nhiêu năm nay, hai vị ấy đều chưa từng thấy tiểu thư thật sự mong muốn làm việc gì, khó có lần này tiểu thư có hứng thú, làm sao nỡ cự tuyệt.
Tống Dương gật đầu, Tề Thượng thấy thế liền hưng phấn hẳn lên, cười ha hả nói:
- Ngoài ra… hai vị chủ nhân không nói ra nhưng tôi tự nghĩ hai vị ấy đồng ý việc này có thể còn có một ý khác nữa, muốn để hầu gia và tiểu thư tiếp xúc nhiều hơn. Năm đó, Phó gia và Tạ gia không phải đã từng có giao ước với nhau hay sao.
Tống Dương không nói gì, vừa cười vừa chuyển hướng đề tài:
- Bạch tiên sinh và Bạch phu nhân không đến à?
- Hai vị ấy đều có việc quan trọng, nhất thời không thể đến được, hơn nữa tiểu thư nhà tôi ở cùng hầu gia, còn gì đáng lo nữa, nói tiếp về hôn sự, tuy nói hai vị đại nhân đều qua đời sớm…
Tề Thượng cao hứng nói không ngừng, Tống Dương từ vẻ mặt Tề Thượng dường như thấy được bóng dáng của Tiểu Cửu… Tập hợp đại đội một lần nữa, đứng đầu sứ đoàn ở bên ngoài là Khâu đại nhân, thật sự đứng đầu ở bên trong tất nhiên là Thường Xuân Hầu. Tống Dương đưa về thêm ba người, không ai hỏi một câu, chỉ có Mộ Dung Tiểu Uyển lúc nhìn thấy Tề Thượng thì ánh mắt chợt sáng lên một cái.
Tề Thượng đến từ Tình thành, sinh ra và lớn lên ở Hoàng thành, người từ đại thành thiêng liêng này, ít nhiều cũng có chút khí chất thanh tú, hơn nữa bình tâm mà nói thì diện mạo Tề Thượng cũng không tệ.
Đến lúc này, những người đi cùng Tống Dương đã thật sự tập hợp đầy đủ. Sau khi làm thủ tục thông quan theo lệnh chủ quản sứ đoàn Khâu đại nhân, đội ngũ lại tiếp tục khởi hành, rời khỏi Nam Lý tiến vào cảnh nội Đại Yến.