Cười một lát, Tạ Tư Trạc tiếp tục nói:
- Còn thời gian cứu người đương nhiên vẫn còn tùy thuộc vào việc Cảnh Thái có ý đồ giết họ Lưu hay không, từ trong lao cứu người đơn giản hơn rất nhiều, cụ thể còn phải xem thủ đoạn của Bạch tiên sinh, ta nói không tốt lắm, nhưng tự ta đánh giá, nếu tay sai Tạ Môn toàn lực dốc sức, nhanh thì mười ngày, lâu thì hai tháng, cuối cùng cũng thành công, tối đa là đến tết Trung thu, Lưu đại nhân có thể sống ở bên ngoài rồi.
- Nhưng vừa rồi gặp mặt, nhìn bộ dạng Phó Trình, giống như không tin tưởng lắm, dám đem thân phận của mình ra, nhưng chỉ cầu lấy sự bình an của nghĩa phụ lại đè lên suy nghĩ kéo Hoàng thượng xuống ngựa, dựa vào tâm tình của ông ta, nếu biết nghĩa phụ không việc gì hoặc rất nhanh có thể được cứu ra, ta e ông ta sẽ lập tức rút quân trở về, giải tán toàn bộ doanh trại quân đội, tự mình mai danh ẩn tích nhanh chóng chạy thoát…Cho nên ta mới cho ông ta kỳ hạn "một năm" phụ tử mới có thể đoàn viên, trước đó, ông ta không thể đánh tan đám quân này, vẫn tiếp tục phải chống đỡ, phải chịu đựng.
- Mặt khác, việc này kéo dài hơn một năm, đối với chúng ta cũng có lợi, tay sai Tạ Môn chúng ta quả thật có thể cứu người, nhưng gánh lấy mạo hiểm như vậy, vận dụng tài năng vốn có, chung quy cũng là đem về một sự phiền toái… Trong một năm này, nếu Phó Trình thực lòng thực dạ, liền sẽ hồi đáp lại, đây là mua bút phải trao tiền mới có thể làm, ta nhất định phải mời Bạch tiên sinh ra tay; Nếu quả Phó Trình ngay cả vài tháng cũng không chống đỡ được, sớm bị quân Yến tiêu diệt, ta cần gì phải giúp ông ta, để Lưu đại nhân cho Cảnh Thái sắp xếp đi, với chúng ta việc đó cũng không can hệ gì.
- Về phần bản "song nhận" đó xem như cho ông ta một chiếc bánh, để cho ông ta chút hy vọng. Phó Trình chỉ biết lấy nghĩa phụ làm tọng, chỉ chờ có lão nhân gia tới, đại nghiệp liền có cơ hội. Nếu trong đầu ông ta còn ý nghĩ này, ông ta sẽ thực sự tính toán chuyện tạo phản lần này thực không ổn…
Búp bê sứ chau mày, suy nghĩ:
- Ý của ta là, trong lòng Phó Trình có hai suy nghĩ: Một là đợi cha con đoàn viên liền tìm đường trốn; Hai là ông ta nghĩ nghĩa phụ vừa đến, ta liền có kế hoạch, âm mưu vĩ đại thống trị có thể kỳ lạ,… Hai ý tưởng này tuy bất đồng nhưng chính là mục đích chính trong một năm nắm binh quyền này, đương nhiên phương pháp thực hiện cũng sẽ khác nhau một trời một vực, trước đó khẳng định ông ta không có chút ý niệm nào, nhưng sau đó quả thực đã tính toán đến việc tạo phản rồi.
Tạ Tư Trạc đại khái đem suy nghĩ của mình nói ra, cũng không quản người bên cạnh có thể hiểu hay không, thật sự thở dài hờn dỗi, đôi mắt đẹp nhìn về phía Tống Dương:
- Chàng cũng được lắm, thật sự được lắm. Phó Trình đã tạo phản, mặc kệ là lừa hay ép bức, khiến ông ta vui vẻ tiến về phía trước cũng không phải việc gì khó… Để cho ta đau đầu chính là, bọn họ như thế nào mới có thể không sụp đổ ngay lập tức.
Tống Dương kêu một tiếng "a":
- Cho nên nàng đem việc này ném vào tay ta.
- Một mà ba, ba mà một, nói sao thật hay, ta nghe cũng có chút động lòng.
Búp bê sứ nói phải dùng chút sức, dường như không đủ để nên nàng liền bày tỏ bằng hành động để khẳng định với hắn:
- Kỳ thật ta vốn không quá xem trọng Phó Trình, tuy nhiên nhờ chàng nói, ta sẽ tìm ra sách lược ngắn gọn cho bọn họ, có lẽ thực có chút hy vọng, tay sai Tạ Môn không ngại tốn chút tiền vốn này, ta sẽ dùng chỗ quân lương cuối cùng này, trợ giúp thăm dò trạm canh gác.
Búp bê sứ rất cao hứng… Thậm chí không cần Tống Dương hỏi gì, nàng liền chủ động giải thích luôn:
- Quân lương và thăm dò trạm canh gác cũng không phải do Bạch tiên sinh cấp, trước tiên nói về tiền bạc, trấn Khánh đương nhiên không mù quáng khởi binh… Tạm thời sẽ không thiếu lương thực, nếu về sau bị Yến binh tiêu diệt càng không cần phải nói, bọn họ sẽ dùng tiền, hơn phân nửa sẽ là tình trạng như vậy: phát triển lớn mạnh, phải tuyển thêm quân lính, mua thêm áo giáp, tăng thêm quân phí… Đây là tiền tăng thêm, ta cũng nguyện ý chi! Quan trọng hơn…
Con mắt nàng lấp lánh sáng:
- Trấn Khánh càng phát triển ra, lại càng cần dùng tiền, bọn họ càng dùng tiền, càng không thể tách rời khỏi chúng ta.
- Lại nói thăm dò trạm gác, phụ thân cả đời cũng dệt lên một tấm lưới, nhưng ông đã chết, lưới đã tan, tuy nhiên tốt xấu tấm lưới đó cũng vẫn có thể mở ra được, Bạch tiên sinh tiếp đó tu bổ, miễn cưỡng có thể tiếp tục dùng… Ta đưa cho Phó Trình đôi mắt, đôi tai, bắt đầu có lẽ ông ta không cảm thấy gì… Nhưng đôi mắt đôi tai này càng nhạy bén, ông ta sẽ càng ỷ lại vào nó, dần dần sẽ buông lỏng tai mắt của mình… Có lẽ có ngày, một khi không còn chúng ta nữa, bọn họ sẽ trở thành kẻ mù kẻ điếc, bước nửa bước cũng không biết phải đi đâu?
- Ta cũng không biết ý tưởng của mình có thể thành hay không, tuy nhiên bạc và đám do thám này, đã là trợ giúp, cũng là muốn đem trấn Khánh nắm vào trong tay chúng ta. Đương nhiên, trấn Khánh có khả năng phát triển, ta mới muốn nắm bắt bọn họ, về phía đạo lý chàng nói với Phó Trình trước đó, ta cũng chưa suy nghĩ tới.
Tống Dương bỗng nhiên cảm thấy, dường như mình chưa biết về Búp bê sứ vậy, mặc kệ tính toán nho nhỏ của nàng, rốt cuộc có thể thành hay không, nhưng chí ít mỗi sự kiện nàng làm, sau lung đều ẩn dấu một mục đích, ít nhất trong lòng nàng chỗ sâu nhất căn bản vẫn là nguyện vọng hữu ích vô hại… Người con gái như vậy, không khỏi khiến Tống Dương đối với nàng kính trọng thêm vài phần, lại một lần nữa đánh giá lại Tạ Tư Trạc, hắn hỏi:
- Đây là ai dạy cho nàng? Bạn đang xem tại - www.TruyệnFULL.vn
Tạ Tư Trạc lắc đầu:
- Khôn ai dạy, có lẽ… Trời sinh. Trước đó Phó Trình có nói với ta "hổ phụ không sinh khuyển nữ" ta không nói điều gì, nhưng trong lòng rất đắc ý.
Nói xong, nàng nghếch lên một ngón tay, chỉ vào Tống Dương:
- Chớ nghi ngờ, nhìn lại mình xem, chàng cũng bởi vì kế thừa huyết mạch của Phó thừa tướng, mới như thế…
Như thế này thật thần kỳ, có lẽ không được dầy đủ, tuy nhiên ít nhiều cũng có chút vấn đề theo đề tài tạo phản, tính toán kỹ lưỡng chuyển dần tới vấn đề "di truyền học", Tống Dương cười cười, từ chối cho ý kiến:
- Cha của Phó Trình, là người như thế nào?
- Phụ thân của Phó Trình, bị chết rất oan uổng. Nguyên soái bị tướng lĩnh chém đầu tế cờ, cũng chỉ có một loại tình huống: đám thuộc hạ to gan, dám tấn công chủ tướng. Tính lại, Phó Trình cũng là con nhà hổ tướng… Chàng cảm thấy ông ta thế nào?
- Ngay từ đầu đã xem thường ông ta rồi.
Búp bê sứ có hứng thú;
- Nói thế nào?
Lần này Tống Dương suy nghĩ một chút mới mở miệng:
- Búp bê sứ học sách vở, mọi người trước kia cái gì cũng không hiểu, sau khi học tập mới hiểu được, hóa ra một thêm một mới thành hai, có thể đến lúc này, có thể nhìn ra tư chất của Tạ Tư Trạc… Thông minh không cần dạy cũng có thể biết, hai giảm xuống còn lại một, thậm chí còn có thể nghĩ tới một thêm hai sẽ thành ba.
Nhưng búp bê ngốc nghếch chưa lĩnh hội được hết, thế nào cũng phải có người dạy dỗ mới có thể hiểu được tường tận.
Búp bê sứ nghe được liền chau mày, bất đắc dĩ cười nói:
- Ví dụ này chàng đưa ra, cái gì với cái gì nhỉ.
- Khi gặp đúng lúc, Phó Trình còn đang lung lay bất động, toàn bộ giống như không có chủ ý, không cảm thấy được ông ta có thể làm được việc gì, nhưng tán gẫu một chút liền phát hiện ra, ông ta suy nghĩ không tồi. Chỉ nói về hai điểm, một là sau khi ta đề xuất đối phó với Giáo Pháp tự, ông ta lập tức đồng ý và sắp xếp trình tự mọi việc rất rõ ràng; hai là sau khi biết được quan hệ của Yến Đỉnh và Cảnh Thái, ông ta nhanh chóng hiểu được "đối phương không biết ta biết được quan hệ giữa bọn họ, việc này rất quan trọng".
Trong lúc vô tình, càng giảng giải về đạo lý vàng biến thành nói lan man, Tống Dương cũng chau mày hăng hái nói:
- Ý của ta là, việc tạo phản này, trước kia Phó Trình chưa làm bao giờ, thậm chí nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua, cho nên suy nghĩ của ông ta không được rành mạch, mới trận đầu hoảng loạn, nhìn qua thấy cực kỳ ngu ngốc. Nhưng ông ta làm phản không phải cho bản thân mình, chỉ kiên nhẫn chờ đợi, quả thực tình thế nhìn thấy mọi người quanh mình chịu thiệt thòi, sẽ thấy rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Ông ta khi còn nhỏ quả thật chưa từng học qua việc phải tính toán, chưa bao giờ va chạm những việc như vậy, cho nên rơi vào trong mắt nàng, ông ta quả thực là người ngu ngốc nhất. Nhưng sau khi nghe ông ta nói chuyện, chính ông ta lại là người gợi mở những vấn đề tiếp theo, đặc biệt khó có được, ông ta không ngốc, chỉ là phải làm những việc mình chưa từng làm, cảm giác xa lạ nên không biết phải xuống tay như thế nào thôi.
Bình thường Tống Dương không phải người thích nói dài dòng, nhưng hắn cũng không sợ dài dòng, chỉ cần có thể giải thích hết mọi chuyện là tốt rồi, giờ phút này đem những đạo lý của mình nói hết ra đây… Quay đầu nhìn lại Búp bê sứ, không ngờ đôi mắt nàng hoe đỏ, trong đôi mắt còn long lánh giọt nước đang từ từ lăn xuống.
Tống Dương trong lòng hơi căng thẳng, âm thanh bỗng nhẹ bẫng:
- Sao rồi?
- Nghe chàng nói đạo lý, bỗng nhiên ta có chút buồn ngủ, muốn ngáp một cái lại thấy thất lễ, cho nên cắn răng không há miệng được… Tuy nhiên nước mắt vẫn bị rơi ra ngoài.
Búp bê sứ lời ngay nói thật, Tống Dương ngạc nhiên mà không đỡ nổi.
Tạ Tư Trạc không chú ý tới vẻ mặt của hắn, lại chuyển về đề tài cũ:
- Cho nên nói Phó Trình cũng một dạng như "hổ phụ không sinh khuyển tử" phải không? Tất cả mọi người giống nhau, vậy Cảnh Thái y ở đâu? Y điên loạn từ đâu mà ra… Quốc sư cũng tốt, tiên đế cũng thế, đều không có ai điên.
- Nói không chừng di truyền từ mẹ cũng nên.
Tống Dương thuận miệng đáp.
Búp bê sứ mắt sáng rực. Giống như khi ở trong phong ấp nghe nói họ Đường muốn tới trấn nhỏ mở cửa hiệu kinh doanh làm sáo, tinh thần phấn chấn:
- Mẹ Cảnh Thái điên sao? Trước kia ta còn chưa nghĩ tới điều này…
Tống Dương lại không biết nên nói cái gì nữa, may mà búp bê sứ chỉ nói loạn một chú rồi đổi đề tài:
- Ở trong phủ Thái thú, chàng bảo Phó Trình đi giết sạch cao tang Giáo Pháp tự, ta thấy chàng cau mày rất sâu, là bởi vì liên lụy tới những người vô tội nên không nhẫn tâm sao?
Nói xong, không đợi Tống Dương đáp lại, nàng vội vàng bổ sung thêm:
- Chàng đừng hiểu lầm… Ta không có ý tứ khác… Chỉ là muốn… muốn hỏi thêm một câu, nếu không muốn trả lời thì đừng trả lời.
- Giết người là chủ ý ta đưa ra… Hiện tại lại kiêng kỵ không nói tới việc này, không phải chê ta quá kiêu ngạo sao.
Tống Dương lắc đầu:
- Chau mày là bởi trong lòng ta không thoải mái, không có nguyên nhân gì rõ ràng, chính ta cũng lười suy nghĩ, cũng không muốn truy cứu… Năm đó lạo dịch ở biên quan, bạo loạn một đêm ở Nhất phẩm lôi, hai trận đại hỏa ở Tình thành… Người chết tuy rằng không thể tính, ta căn bản sẽ không đi tính, từ khi ta biết được kẻ thù là ai thì biết sẽ như vậy rồi.
Kẻ thù không phải a Tam ở cách một vách trong thôn, không phải lão Ngũ ở thôn bên cạnh, kiếp này Tống Dương phải giết là hai nhân vật lớn trong thiên hạ, chỉ bằng địa vị của hai người Yến Đỉnh, Cảnh Thái, một khi muốn báo thù nhất định sẽ liên quan tới vô số người vô tội.
Nói xong Tống Dương mới nhớ ra một việc, giọng điệu hỏi buồn bức:
- Ta nhớ rõ khi ta nói với Phó Trình về việc Giáo Pháp tự, nàng đang dựa lưng vào ghế ngủ, sao có thể nhìn thấy ta chau mày?
Tạ Tư Trạc mỉm cười:
- Ta nhắm mắt không sai, tuy nhiên mí mắt lại hé ra một chút, chuyên dùng để nhìn chàng.
Nói xong, nàng nhắm mắt lại, đồng thời khuôn mặt hướng về phía Tống Dương, lại giơ cằm lên:
- Là như thế này này.
Quả nhiên, Búp bê sứ để mắt mình khẽ mở một khe nhỏ, người bên ngoài không chú ý quan sát không thể nào nhận ra điều này.
Búp bê sứ mở mắt ra, không chút vụng trộm mà nhìn thẳng vào Tống Dương:
- Ta thích nhìn chàng, từ trên mặt chàng tìm… Ánh mắt của chàng rất giống Phó đại nhân, miệng giống Phó phu nhân.
- Vừa mới nói qua, bởi vì kéo được một đám phản quân, hôm nay là lần thứ hai ta vui vẻ như vậy trong mấy năm nay, lần trước từ trong lòng cảm thấy vui mừng, vẫn là ở vùng ngoại ô Thập Đình quan, ta và ngươi mới gặp nhau.
Nói tới đây, ánh mắt của nàng từ trên mặt Tống Dương di chuyển, lẳng lặng nhìn xuống mặt đất:
- Đây ta cho rằng có thể vì người thân có thể giúp ta, tất cả đều đã chết; có thể ta chưa từng nghĩ tới người thân của ta sớm đã chết không ngờ vẫn còn sống… Cực kỳ không ngờ, cũng cực kỳ vui mừng, Tứ công tử Phó gia vẫn còn sống.
- Khi đó lời chàng nói ta vẫn còn nhớ, chàng nói chàng chết mà cũng là một sự thay đổi, nay đã là một người khác, không phải là Phó Tứ công tử nữa. Lúc đó ta thầm nghĩ, Phó đại nhân nghe những lời này nhất định sẽ không vui… Nhưng ta không sao, chàng có nhận mình là Phó tứ công tử hay không với ta không quan trọng, chỉ cần trong mắt ta chàng là Phó tứ công tử, là người của Phó gia… Chỉ cần chàng còn sống, ở trên đời này ta sẽ còn người thân.
Búp bê sứ trầm mặc một hồi, rốt cuộc lại mỉm cười, một lần nữa nhìn Tống Dương, nhắc lại:
- Chàng còn sống, ta liền sẽ còn người thân. Cho nên ta thích nhìn chàng, cũng thích cùng chàng nói chuyện, chỉ có điều lúc ở phong ấp, Công chúa, Quận chúa đều ở đó… Ý của ta là, các nàng đều là người tốt, ta không muốn khiến các nàng phải nghĩ ngợi nhiều.
Nói xong, Búp bê sứ giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Tống Dương, không ngại đường đột, động tác nhẹ lại càng nhẹ, giống như khi mới gặp, giống như chính mình hơi dùng sức một chút, sợ rằng hắn sẽ như bọt khí tan đi mất.
Trời hửng sáng, quân Hồng Dao trống rung trời, toàn quân trấn Khánh tập kết sát cổng thành, Phó Trình bận rộn một đêm dường như đã chuẩn bị thỏa đáng, ông ta đã cho dán thông cáo đại nạn của Giáo Pháp tự, đại doanh vì hộ pháp mà tạo phản, người nào nguyện ý thì theo, muốn rời đi liền mở đường cho đi không cưỡng ép, lại cho một trận tước tin cất cánh, thông báo cùng thiên hạ đại nạ ở thành Hồng Dao.
Đợi trời sáng hẳn đại quân xuất phát, như vậy rút khỏi thành Hồng Dao, chớp mắt đã đi sạch sẽ.
Sứ đoàn Nam Lý không hao tổn chút gì, vài vị lãnh đạo thương lượng xuống, đều cảm thấy ở lại thành Hồng Dao không ổn.
Theo đạo lý, thành Hồng Dao xảy ra một hồi binh biến, hiện tại phản quân đã rời đi, sứ đoàn ngoại quốc nên ở lại tại chỗ, chờ quan lại Yến quốc tới đón sau đó mới khởi hành, tuy nhiên Tống Dương lấy bụng ta suy ra bụng người, nếu hắn là Cảnh Thái ở cơ hội trước mắt, liền trực tiếp phái binh lại đây đem đám sứ đoàn Nam Lý bắt lại, sau đó đem tội phản quân đổ hết lên người của sứ đoàn, triều đình Yến hoàn toàn có thể đem lại công đạo cho dân chúng, Cảnh Thái có khả năng nói tốt thành xấu, Nam Lý chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt… Cơ hội như vậy, đừng nói Cảnh Thái đó còn thêm bệnh điên, dù sao các đặc phái viên cũng cầm theo quốc thư và giấy thông quan có lưu dấu gốc của ấn triện, rõ ràng cũng không đợi sứ giả Yến, trực tiếp khởi hành, đi tiếp đến tòa thành tiếp đó, trước tiên rời khỏi nơi thị phi này có gì nói sau đi.
Bốn ngày sau, khi trời nhá nhem tối, Cảnh Thái mới dùng cơm tối xong, đang ở trong thư phòng cùng Tử Trùng tán chuyện, trọng thần đương triều Ôn Cẩm Thiên bỗng nhiên tới cầu kiến, đem chuyện trấn Khánh phản nghịch tâu lên.
Vừa nghe được một nửa, Cảnh Thái liền mỉm cười hỏi:
- Sứ đoàn Nam Lý vẫn ở thành Hồng Dao sao? Cơ hội tốt…
Ôn Cẩm Thiên cẩn thận lắc đầu:
- Từ sáng sớm đã rời đi, sứ đoàn tự khởi hành, hiện tại đã đi tới thành thứ ba rồi.
Ít nhất có ba tòa thành lớn dân Yến đều biết sứ đoàn Nam Lý vẫn còn, muốn nghĩ biện pháp giá họa cho họ tự nhiên cũng không thể thực hiện được, Cảnh Thái nhún vai, bộ dạng có chút thất vọng, thì thào than thở một câu:
- Người Nam Lý cũng không ngốc.
Liền đó nói với Ôn Cẩm Thiên:
- Tiếp tục nói.
Đợi đại thần đem những tin tức thành Hồng Dao bị tập kích, cao tăng Giáo Pháp tự chết thảm, trấn Khánh mượn danh nghĩa "hộ pháp" dựng cờ khởi nghĩa đều nói ra một lượt. Cảnh Thái hoàng đế khẽ chớp chớp hàng mi:
- Bọn họ mượn danh nghĩa "hộ pháp" sao?
Nói xong, y lại mỉm cười…!
Hoàng đế là người như thế nào, bề tôi là người hiểu rõ nhất.
Triều đình từ trên xuống dưới, bất kể quan lớn nhỏ, quyền vị từ cao xuống thấp, khi một mình đối mặt với Cảnh Thái, trong lòng đều có chút bất an, duy chỉ có mình Ôn Cẩm Thiên là ngoại lệ… hắn đương nhiên sẽ không chủ động kích động người điên này, đồng thời hắn cũng không biết Cảnh Thái đáng sợ như vậy.
Ôn Cẩm Thiên vốn là Chiêu văn quán học sĩ, chức vị không cao không thấp, trong tay cũng không nắm nhiều quyền lực, cho đến khi Phó gia bị lật đổ, hắn mới được thể hiện mình.
Không phải hắn muốn nhân cơ hội để thăng tiến, mà là được Hoàng đế Cảnh Thái cất nhắc lên, cùng với hắn còn có vài đại thần khác. Nhưng mấy năm trở lại đây, những người khác đều đã không biết tung tích, duy chỉ có Ôn đại nhân làm quan ngày càng thuận lợi. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, hắn đã làm đến Trung thư lệnh, địa vị cao trong triều.
Mọi người ngấm ngầm đồn đại, có vẻ bây giờ lão Ôn rất đắc ý, nói không chừng lại là một Phó Tiềm Huấn. Điều này, Ôn đại nhân chỉ cười, việc nhà mình chỉ có mình biết, hắn tuyệt đối không rơi vào kết cục như Phó Thừa tướng. M hắn và Phó đại nhân không giống nhau, với đại nhân mãn triều đều không giống nhau. Bởi vì hắn hiểu rõ một đạo lý… bất luận là quan lớn, nói thẳng ra, cũng là công việc mà thôi.
Trung thư lệnh và Tiểu nhị thực ra là giống nhau, tất cả đều là làm công cho chủ.
Nếu Tiểu nhị luôn lo lắng nộp tiền cho ông chủ để khỏi bị đuổi ra khỏi cửa;
Trung thư lệnh nếu không phải luôn nghĩ là đồ vật của Hoàng đế, cuối cùng sợ là sẽ thảm hại hơn. Hai phần việc quả thật không có gì khác nhau. Nếu muốn tìm ra chút khác biệt, đó là, ông chủ của Tiểu nhị chỉ có một cửa hàng, một khoản tiền vốn; còn ông chủ của Trung thư lệnh là người nắm giữ cả thiên hạ… mấu chốt quan trọng chính là chỗ đó.
Từ tảng đá nơi hoang mạc đến trọng thần của triều đình, mọi thứ ở Đại Yến hết thảy đều là của Cảnh Thái.
Ví dụ đơn giản nhất là khoa cử.
Từ góc độ triều đình, khoa cử vì quốc gia mà lựa chọn nhân tài, theo thí sinh đây là cơ hội thay đổi thân phận, như cá vượt vũ môn; vả lại bộ quy chế lớn thúc đẩy làn sóng nhân gian đọc sách, bất luận từ góc độ nào mà nghĩ, khoa cử đều là việc tốt lợi nước lợi dân, nếu không cũng không biết bắt đầu từ đại hồng triều liên tục làm như vậy cho đến bây giờ.
Trong khoa thi cống sinh cùng khóa sẽ có nhiều quan hệ. Một phần là tình cảm kết giao từ thời nghèo khổ, sau này khi tất cả mọi người đều làm quan, sẽ có thể giúp đỡ lẫn nhau, tình hữu nghị đồng khoa là một phần quan hệ trọng yếu trong chốn quan trường. Những học trò này, sau này đều làm quan đại thần. Trong số đó đương nhiên không phải ai cũng có thể ra làm quan, đem tài năng ra giúp đời, những người có thể ra làm quan được lại tiến sát gần nhau hơn, dần dần kết thành một sợi dây, tạo nên một thế lực không tồi.
Mặt khác quan trọng hơn, thí sinh trong bảng sẽ bái quan chủ khảo làm thầy, đây là tiền lệ từ xưa mà đã ước định thành quy củ, thí sinh đương nhiên có những mối lo ngại riêng, nhưng đối với giám khảo mà nói, làm thế nào cũng không đủ tạo nên một cánh chim đủ sức vẫy vùng, đây quả là cơ hội tốt để phát triển thế lực.