Sau khi nói qua về việc truyền thư, Tống Dương lại dặn dò Lưu Hậu:
- Thanh Dương không thể thả chim đưa thư, cần sai người mang chim rời thành hơn ba mươi dặm mới thả cho chim bay.
Lưu Thái Thú nghe vậy liền sửng sốt, trong thành Thanh Dương không thể thả chim đưa thư? Lời dặn dò này của Thường Xuân Hầu thật có chút quá kì lạ rồi.
Tống Dương vừa cười vừa giải thích:
- Không phải là không thể thả, là thả rồi thì chim cũng không dám bay, trên trời có ưng.
Trong lúc hắn nói, Tiểu Cửu theo sau công tử đột nhiên chạy xa ra vài bước, đến bên cạnh một Man tử có diện mạo hung mãnh, xấu xí trong đám người hầu cận của Hầu gia, vỗ vai Man tử một cái, sau đó Tiểu Cửu lập tức giơ ngón tay nhỏ nhắn xinh đẹp chỉ lên không trung.
Man tử hiểu ý gật đầu, lấy một cây sáo bằng trúc đưa lên miệng thổi, hai má căng lên cố sức thổi, tiếng sáo vang lên chói tai, từ trên không trung dội xuống từng tràng tiếng chim ưng kêu gào, hô ứng với tiếng sáo…
Sắc trời tối đen, Lưu đại nhân không biết rằng gần lúc Tống Dương tới thì đã có con chim ưng khổng lồ màu đen xoay vòng trên không trung Thanh Dương thành; ông càng không biết từ lúc chim ưng trên trời, tòan bộ chim đưa thư trong Thanh Dương thành đều trở nên hốt hoảng bất an, hai cánh chim kẹp chặt lấy cơ thể, cho dù bị chủ nhân dùng sức ném lên không trung thì chúng cũng không dám giương cánh bay đi, chỉ biết đập cánh lọan xạ rơi trở lại xuống mặt đất.
Trước khi đi sứ sang Hồi Hột, Hổ Phách ở Hồng Hoang đã phái ưng chủ đến, ưng chủ mang đến chim ưng khổng lồ.
Mãnh cầm đến từ Thập Vạn Hồng Hoang, không chỉ có thể dùng làm ưng đưa thư truyền tin, còn có một bản lĩnh khác nữa: làm kinh sợ chim đưa thư bình thường, trong phạm vi mà nó bao trùm, không có con chim nhỏ nào dám bay lên!
Bản lĩnh này Hổ Phách cũng không phát hiện, vẫn là sau khi ưng chủ vào ở Yến Tử Bình, người quản lý thư trong Hầu phủ vô tình phát hiện ra.
Lưu Hậu lúc nãy vẫn đang lo lắng rằng gian tế trong thành sẽ thả chim liên lạc với quân địch, thông báo cho đối phương biết viện quân đã đến Thanh Dương, lúc này nghe qua lời giải thích của Tiểu Cửu mới biết Tống Dương sớm đã phòng ngừa chuyện này rồi, lúc này ông lập tức mừng rỡ gật đầu.
Hắc ưng trên không trung rõ ràng đã cắt đứt đường truyền tin, gian tế không cách nào báo tin ra ngoài, Thanh Dương cũng không có cách liên lạc với thế giới bên ngoài, cho nên phải xây dựng một trạm thư ở hậu phương bên ngoài thành. Những việc này tự nhiên có Lưu Thái Thú đi lo liệu, Tống Dương chỉ nhắc nhở rồi không cần bận tâm nữa.
Đợi sau khi Lưu Hậu đem sự tình căn dặn rõ ràng với thủ hạ, Nhâm Sơ Dung vừa mới đến bên Tống Dương lại nói với Thái Thú:
- Ngoài ra còn có một việc, chiến sự tiền tuyến đột ngột, lúc Thường Xuân Hầu dẫn binh từ phong ấp ra cũng có chút vội vàng. Báo cáo xuất chinh truyền đi Phượng Hoàng thành đến bây giờ vẫn chưa có hồi phúc, mọi thứ có liên quan đến chiến sự vẫn do Lưu đại nhân làm chủ, điều động thế nào, đánh trận ra sao, ngài cứ dặn dò, bên dưới Công chúa, Hầu gia, Thừa Hợp chúng tôi đều sẽ nghe lệnh.
Ít nhất cho đến bây giờ, Tống Dương vẫn chưa phải là "chinh tây nguyên soái" do triều đình ủy nhiệm, càng không phải "đốc chiến khâm sai" do Hoàng đế phái đến, cho dù hắn là Hầu gia nhưng theo luật lệ thời chiến của Nam Lý, trong trận chiến lớn này, hắn hoàn toàn không có thân phận, nhiều nhất chỉ có thể xem là quân nghĩa dũng trả ơn nước một cách tự phát mà thôi, cho dù là phòng ngự hay là tác chiến, hắn đều không có quyền chỉ huy.
Lưu Hậu Thái Thú có ngây thơ đến thế nào thì cũng có thể nghe ra Nhâm Sơ Dung chỉ là nói lời khách khí thôi. Tống Dương là người gì? Nói về uy quyền danh vọng, hắn là Hầu gia thần kì nhất Nam Lý, đến đâu cũng được vạn chúng chú ý, vung tay hô một cái thì người người tập hợp; nói về thân phận, hắn có đến hai lần là con rể của Hồng Ba phủ, nói khoa trương một chút, toàn bộ tây cương đều là địa bàn của cha vợ hắn, huống chi lần này hắn không phải đến một mình, bên cạnh còn có công chúa và quận chúa đi theo, nhìn đám khói đang ngút trời ở nơi không xa kia, bất kì ai cũng có thể hiểu không bao lâu nữa quân đội du tán nơi tây cương sẽ hội tụ nhau mà tới, những người này đều là hướng về Hồng Ba phủ, hướng về Tống Dương mà đến; lại nói lời thật lòng, đám yêu ma quỷ quái mà Tống Dương mang đến, Lưu đại nhân dù thật sự tiếp nhận bọn họ cũng đừng mong chỉ huy được… Huống chi bên cạnh Tống Dương còn có một A Nan Kim Mã, đừng nói lão tướng quân chỉ là mất đi hai chân, cho dù lão toàn thân trên dưới đều không còn, chỉ còn lại một cái đầu, nói đến đánh trận với người Thổ Phiên cũng mạnh hơn nhiều so với toàn bộ quan lại lớn nhỏ trong Thanh Dương thành cộng lại với nhau.
Lưu Thái Thú vội vàng lắc đầu, liền tuôn ra những lời nói đẹp lòng và rõ ràng, quyền chỉ huy này bất luận thế nào ông cũng không nhận, nhất định phải do Tống Dương chủ trì đại cục, Thanh Dương thành trên dưới đều chỉ có phục tùng và phối hợp, tuyệt đối không hai lời.
Sơ Dung cười, đương nhiên sẽ không chối từ, đại chiến sắp tới, còn có thể chống đỡ được bao lâu, rốt cuộc có thể chống đỡ được hay không đều còn là chuyện chưa biết được, lúc này Nhâm Sơ Dung cũng không muốn phí lời nữa, nhưng nếu thật sự có thể đánh thắng, cả nhà Thường Xuân Hầu tất nhiên cũng sẽ không bạc đãi vị Lưu Thái Thú biết đại thể, hiểu sự tình này đâu.
Lúc này trời cũng sắp sáng rồi, mọi người chia tay tại đây để tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, nhưng Lưu Thái Thú vẫn chưa lo đến chuyện ngủ, về đến Thái Thú phủ, tìm một tấm gấm vóc, đem ấn Thái Thú và quân lệnh hổ phù của mình bọc lại với nhau, cầm lấy trong tay rồi bước ra ngoài ngay.
Bởi vì bất kì lúc nào cũng có thể có công vụ, quân vụ cần bàn bạc nên Ti Mã đại nhân bây giờ cũng tạm ở trong Thái Thú phủ, động tác của Thái Thú, lão đầu đều nhìn thấy tận mắt, kinh ngạc nói:
- Đại nhân làm vậy để làm gì? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Lưu Hậu đáp:
- Quyền chỉ huy quân, đem qua cho Thường Xuân Hầu.
Cát Ti Mã ho một tiếng, lắc đầu nói:
- Một nhà Thường Xuân Hầu là thân phận gì, sao có thể nhận đại ấn Thái Thú của ngài, làm như vậy rõ ràng là xem thường họ, huống chi ngài đem ấn cho người khác rồi, sau này lúc ngài muốn điều động người thì làm sao? Ví dụ Hầu gia nói với ngài: mời Thái Thú phái một ngàn người lên đầu thành, ngài làm sao? Lại đến tìm Hầu gia mượn đại ấn sao?
Lưu Hậu nhíu mày:
- Vậy nên làm sao?
Cát Ti Mã nói:
- Đại nhân ra thêm một phần quân lệnh, truyền đến các cấp quan viên phòng vệ trong thành, bảo bọn họ thấy lệnh giám của Thường Xuân Hầu, Huyền Cơ công chúa hay Thừa Hợp quận chúa cũng giống như thấy lệnh giám của Thái Thú vậy, phải chấp hành nếu không sẽ bị trừng phạt bằng quân pháp là được rồi.
Nam Lý có luật lệ thời chiến, lúc giống như tình hình bây giờ của Thanh Dương thành, quyền lực của tướng giữ thành sẽ được đề cao, có lẽ không đến mức độ "độc đoán chuyên quyền" nhưng giống như Ti Mã đại nhân đã nói, truyền xuống một lệnh giám như vậy thì không thành vấn đề.
Lưu Hậu vỗ trán một cái, cười ha hả nói:
- Nhất thời hồ đồ, nhất thời hồ đồ, cách đơn giản thế này lại không nghĩ ra, đa tạ sự nhắc nhở của Ti Mã đại nhân.
Lúc Tống Dương rời giường vào ngày thứ hai, Sơ Dung đã đi một vòng trở về, nàng phụ trách bố trí vũ trang trong Thanh Dương thành, không dám sơ suất thả lỏng chút nào, chỉ ngủ một lát đã đi tuần tra. Trong lúc Tiểu Bộ vốn tham ngủ cũng cắn răng thức dậy, đang nhắm nghiền hai mắt cùng Tống Dương và Tam tỉ ăn sáng, Lưu đại nhân đến báo cáo việc quân lệnh, nói rõ trong Thanh Dương thành, ấn giám của Hầu gia chính là quân lệnh.
Tống Dương gật đầu cảm ơn, kéo cả đám người Thái Thú, Ti Mã cùng ăn sáng… Sau khi ăn xong, mọi người rời khỏi trạm nghỉ, tiến lên đầu thành. Nhâm Sơ Dung không đi tuần thành, chỉ nhờ Thái Thú cho sử dụng quan quân phụ trách cung ứng quân nhu trong thành, tạm thời cũng không giải thích để làm gì, dẫn theo rồi đi ngay…
Đầu thành trên dưới ai ai cũng bận rộn, các quân sĩ cùng với lao công không ngừng vận chuyển gỗ, đá lôi, dầu hỏa cùng các vật chuẩn bị cho trận chiến lên tường thành, dưới sự chỉ huy của quan lại, các thợ thủ công, người chăn ngựa đều không nhàn rỗi, tranh thủ khoảng thời gian còn lại, hoặc đang gia cố lại cửa thành, hoặc đang tu sửa lại xe nỏ, máy bắn đá và các quân giới đánh xa nơi tường thành.
Lưu Thái Thú và Cát Ti Mã phấn chấn tinh thần, vừa đi theo bên cạnh họ, vừa giới thiệu thành, Thanh Dương thành tường cao hai trượng rưỡi, độ rộng cũng đồng thời là hai trượng rưỡi, theo thước đo độ dài của kiếp trước, bộ dáng có vẻ như gần tám mét, đỉnh tường thành rộng năm trượng, trên thành cách mỗi năm mươi trượng lại xây một tòa lầu địch, lầu địch vươn ra ngoài tường thành, binh lính mang cung có thể bắn giết kẻ địch bám tường mà lên; bốn cửa phân ra xây ba tầng cửa lầu: lầu chính, lầu quan sát, lầu áp, xếp hàng ngay ngắn có thể chứa được mấy trăm tinh binh; ngoài thành có xây hào bảo vệ thành, sâu và rộng đều là hai trượng… Dù sao cũng là thành lớn đứng nhất nhì tây cương, Thanh Dương thành vô cùng vững chắc, được xây dựng và cải tiến, không hề qua loa chút nào.
Thấy Thường Xuân Hầu tập trung lắng nghe, Lưu Thái Thú càng lên tinh thần hơn, nói xong thành trì lại nói đến phòng ngự, giải thích nguyên lý sử dụng, tầm bắn cũng như uy lực của xe nỏ và máy bắn đá được dựng nơi đầu thành.
Điều không thể không nói là Lưu Hậu ở Nam Lý không thể được xem là danh tướng gì nhưng ít nhất ông cũng là một Thái Thú đủ tư cách, việc có liên quan đến phòng thủ thành, ông đều biết rõ như lòng bàn tay, lúc giới thiệu vô cùng nghiêm túc, chi tiết, đây chính là sự "chuyên nghiệp" của ông. Bây giờ trước mặt hai quý nhân, một lần lấy hết hàng tồn kho ra ngoài, trong đó có ẩn giấu một chút tâm tư khoe khoang của Thái Thú.
Tống Dương và Tiểu Bộ được mở mang kiến thức, tự nhiên không thiếu vài câu khen ngợi Lưu Hậu, Thái Thú đại nhân vô cùng vui mừng. Nhưng Cát Ti Mã lại có tính khí cổ hủ, một là một, hai là hai, có cái gì thì nói cái gì, không tránh khỏi việc dội gáo nước lạnh vào mọi người:
- Chỉ dựa trên thành trì mà nói, Thanh Dương so với trọng trấn Hồng Khẩu cũng không khác biệt nhiều, nói về phòng ngự, hiệu quả ngăn địch thì mới thật sự là một trời một vực, trong đó chẳng qua là hai tầng nguyên nhân, một trong một ngoài.
Tiểu Bộ nháy lông mi một cái:
- Mời Ti Mã đại nhân chỉ điểm.
Lão đầu tử vội vàng cúi người, trước hết gấp gáp nói "đại nhân không dám nhận, chỉ điểm càng không dám", sau đó mới chuyển vào chủ đề chính:
- Hồng Khẩu có núi lớn và sông ngòi bảo vệ. Hoàn cảnh hiểm yếu, cả tòa thành trì giống như một cái chêm nhét vào khe hở của trời đất, kẻ địch chỉ có thể cường công ngay trước mặt, hoàn toàn không có biện pháp bao vây hay lách qua, địa thế khác biệt như vậy chính là nguyên nhân bên ngoài; về phần nguyên nhân bên trong thì rất đơn giản, Hồng Khẩu là sau lưng biên quan Khổ Thủy, là cửa duy nhất để thông vào Nam Lý chúng ta, vị trí vô cùng quan trọng, sau nhiều năm xây dựng, trong thành không chỉ đóng giữ trọng binh mà các loại quân khí quân giới cũng rất đầy đủ.
Vừa nói, lão đầu tử vừa tiện tay vỗ lên một xe nỏ ở bên cạnh:
- Loại cơ nỏ lớn thế này, theo như ta biết, Hồng Khẩu có hơn trăm chiếc, nhưng trong Thanh Dương thành ta còn chưa có tới hai mươi chiếc, máy bắn đá thì càng ít hơn. Lúc Hồng Khẩu ngăn địch, chỉ cần lo tính toán cảnh vệ chính diện, toàn bộ những thứ quân khí lớn này chỉ cần chuyển hết về tường thành phía tây là được, cùng lúc bắn một phát đã đủ phá nát một lần mãnh công của địch; Thanh Dương thì lại phải phòng ngự cả bốn phía, bình quân mỗi phía tường thành chỉ được chia cho vài cái nỏ lớn, khi kẻ thù liều chết xông đến thì… tác dụng không lớn.
Một cây nỏ tám thước bắn ra, có thể giết chết được bao nhiêu người? Một khối đá lớn ném xuống dưới, lại có thể đè chết bao nhiêu người? Một mặt tường thành tính hết chẳng qua chỉ có mười xe quân giới lớn thế này, hiệu quả thật sự vô cùng nhỏ bé.
Cát Ti Mã và Lưu Thái Thú cùng lúc thở dài, bầu không khí hơi trở nên nặng nề, đề tài cũng từ phòng ngự của thành ta chuyển sang thế công của kẻ thù, Lưu Hậu nói:
- Từ lúc khai chiến đến nay, mạt tướng đã bắt đầu để ý đến báo cáo chiến sự, cố gắng thu thập tin tức chiến sự ở phía trước, đại khái cũng hiểu một chút về phương thức tác chiến của người Thổ Phiên, trong đó có hai điều không thể không phòng.
Tống Dương chợt có hứng thú:
- Nói ra nghe xem.
Lưu Hậu vừa muốn mở miệng, trong thành bỗng nhiên bận rộn hẳn lên, sắc mặt Tiểu Bộ vui vẻ, cười nói:
- Đến rồi!
Vội vàng ghé sát vào đầu thành mà nhìn xuống dưới, Tống Dương cũng cười có ý xin lỗi với Thái Thú, ra hiệu có lời gì để một lát nói tiếp…
Trước tiên là Trịnh Kỷ đích thân dẫn đội, dẫn theo mấy trăm Thiền Dạ Xoa đi đến khoảng đất trống phía sau cửa thành, không phải là tự mình đến mà mỗi một Thiền Dạ Xoa đều mang theo một thổ hầu tử, cũng không cần lao công giúp đỡ, họ tự mình động thủ dựng lên một lều cực lớn bằng vải bạt, sau đó mấy trăm người đều đi vào trong, người ngoài không ai có thể nhìn thấy rốt cuộc bọn họ muốn làm gì;
Bên Thiền Dạ Xoa vừa mới dựng lều xong thì ở nơi không xa quận chúa lại dẫn đến một số đông người đang đưa một loạt xe lớn đến. Chọn một khoảng đất trống khác, đặt lên những cái nồi lớn, nhóm lửa nấu nước, từng túi dược liệu được dỡ từ trên xe xuống, theo đúng tỉ lệ tính toán để cho vào nồi to mà nấu lên.
Dược liệu một nửa đến từ phong ấp, một nửa kia đến từ hàng tồn của quân khố Thanh Dương, nếu vẫn chưa đủ thì mua từ các hiệu thuốc ở Thanh Dương thành, tiện thể mời cả các đại phu qua đây. Các đại phu người người đều cầm trong tay một tờ phương thuốc được quận chúa phát cho, khoảng chừng cứ hai ba nồi lớn thì có một vị đại phu phụ trách, đảm bảo lượng thuốc, độ lửa, phối thuốc đều chấp hành nghiêm ngặt theo phương thuốc.
Tống Dương chỉ vào lều vải mà Thiền Dạ Xoa vừa xây xong, nói với Lưu đại nhân:
- Họ đang đào địa lộ, không nhất định dùng đến, chuẩn bị trước cho chắc thôi, dù sao thổ hầu tử cũng đang nhàn rỗi.
Nói xong lại đưa tay chỉ vào các nồi lớn mà quận chúa phụ trách:
- Đang luyện độc dược, ngày mai vào khoảng giờ này sẽ làm xong, cho các huynh đệ bôi lên binh khí, mũi tên.
Sắp tới đại chiến, bản lĩnh giữ nhà của Tống Dương đương nhiên phải có công dụng, phương thuốc độc là do hắn viết ra, trong đó dùng các loại vật liệu đều là cây thuốc bình thường, nhưng sau khi trộn lẫn, nấu lên sẽ biến thành độc dược, gặp máu sẽ có công hiệu ngay.
Do hạn chế của vật liệu, độc dược không có công hiệu dữ dội đến mức chết ngay nhưng sợ là chỉ cần bị thương ở da thịt cũng sẽ dẫn đến đau đớn kịch liệt, nếu không kịp thời dùng lượng lớn nước sạch rửa vết thương, sau thời gian nửa nén hương, thân thể sẽ mệt mỏi, lòng hoang mang, hít thở khó khăn. Trong trận ác chiến thế này thì làm sao có thời gian cho binh sĩ đi xử lý vết thương chứ?
Càng quan trọng hơn, trong một trận chiến nói chung, số lượng bị tàn bị thương nhất định sẽ nhiều hơn chết trận, người bị thương nhẹ không ảnh hưởng đến tác chiến lại luôn nhiều hơn người bị thương nặng, Tống Dương sử dụng độc dược, những thương tích dù nhỏ nhất cũng liền biến thành "chết trận". Hành động này rốt cuộc sẽ gây ra đả kích lớn thế nào đối với chiến lực của kẻ địch, bản thân Lưu Hậu cũng xuất thân từ võ tướng, bài toán thế này tất nhiên là ông có thể giải ra.
Cát Ti Mã lại vẫn "không hiểu sự tình", nhăn mày do dự nói:
- Quân giới có độc… Tốt thì tốt nhưng nhưng việc vi phạm điều kiêng kị thế này…
Tuy rằng chưa từng lập ra hiệp thư nhưng lúc tác chiến, trên quân khí không được bôi thuốc độc là nhận định chung của thế giới trung thổ, thời cổ đã từng có trường hợp như vậy, Giáp, Ất hai nước khai chiến, Giáp quốc dùng thuốc độc trên binh khí, sau này sự việc bại lộ dẫn đến các nước Binh, Đinh, Mậu, Kỷ cùng nhau hợp lại tấn công, cuối cùng bại vong… Giống như Cát lão đầu đã nói, đây là việc vi phạm vào kiêng kị, nói không chừng sẽ phải nhận lấy hậu quả.
Không cần Tống Dương mở miệng, Lưu Thái Thú đã không thể nghe tiếp được nữa, quát lên:
- Cổ hủ, chúng ta không dùng độc, sợ là chưa đợi đến lúc các nước hợp lại mà tấn công thì đã bị Thổ Phiên diệt quốc trước rồi.
Công chúa cũng cảm thấy lão đầu tử này không ra sao cả, nhưng nàng không mắng người, chỉ cười nói:
- Không sao, nói gì ta cũng không thừa nhận, bọn chúng làm gì được ta!
Tống Dương chỉ cười một cái rồi thôi, giữa chừng các nước hợp lại với nhau mà tấn công ư? Khuyển Nhung muốn đánh cũng đánh không tới, Hồi Hột càng không đối phó với Nam Lý, ngoại trừ Thổ Phiên thì cũng chỉ còn một nước Đại Yến nữa thôi, bây giờ Đại Yến và Thổ Phiên vốn đã thành một nước rồi, Thổ Phiên bên này một khi chiến sự bất lợi, Yến lúc nào cũng có thể tham chiến, Cảnh Thái muốn đến đánh Nam Lý, còn cần phải tìm cớ nữa sao?