Thủ quân có cửa cứng tường cao yểm hộ, khi tác chiến từ trên cao xuống chiếm địa lợi; Phiên quân thì có nhân cường mã tráng, số lượng cũng hơn hẳn binh lính Thanh Dương, song phương đều có ưu thế, tham gia vào trận công sát này, cũng chẳng có chiêu số gì khác nữa, trong trận này chỉ có thể lợi dụng đao kiếm, dùng nhân mệnh mà nói chuyện đi.
Đến đây, Tống Dương cũng đã kéo kẻ thù vào làm điều chúng không hy vọng nhất, dùng ý nghĩa chân chính của hai chữ công thành. Tuy nhiên đối với chuyện đánh đấm này, người Thổ Phiên cũng chỉ là không nghĩ mà thôi, bọn họ không sợ.
Tiếng kèn chói tai vang lên không ngớt, máy ném đá, xe bắn nỏ cỡ lớn trong doanh trại của Thổ Phiên đều được phát động, những binh tháp lớn chuyên được dùng vào việc công thành cũng được Phiên binh kéo tới, ngoài ra có trọng binh cõng chiến đao, thuẫn dài, thang, theo hiệu lệnh của quan trưởng, chậm rãi đi về phía Thanh Dương.
Thế công đến từ bốn phương tám hướng, đại quân Thổ Phiên chen chúc mà tới!
Tề Thượng tay trái cầm bánh mỳ tay phải cầm dưa muối, nhíu mày nhìn kẻ thù vọt đến như thủy triều, vẻ mặt không hài lòng:
- Đã nói là ăn xong bữa sáng rồi hãy hay cơ mà?
Ba Hạ dường như cảm thấy huynh đệ nhà mình khá vui tính, cười ha hả, không thể không nói, một hán tử trầm lặng đến từ vùng núi, lại có một hàm răng vừa trắng vừa chỉnh tề.
Chủ soái Thổ Phiên chia binh lính dưới trướng thành bốn đội, thay phiên nhau, ngày đêm không ngừng công kích Thanh Dương, đám Phiên tử mỗi thời mỗi khắc đều dùng sức mà tấn công thành phải bảo đảm có hơn 8 vạn người một lần… Phiên tử có lợi thế hẳn về mặt này, ưu thế lớn nhất của chúng chính là người đông, sắp xếp xong thứ tự mọi người cứ thế mà thay phiên nhau, chiến sự một ngày đã bắt đầu thì không thể ngừng lại nữa, cho dù không đánh chết hết được cũng có thể làm dân Thanh Dương mệt mà chết.
Bên trong thành Thanh Dương tất cả binh lính gộp vào cũng không được hai vạn người, phải chia ra bảo vệ bốn phía tường thành cùng bốn cửa thành, áp lực rất lớn? Nhiều nhất cũng chỉ có thể chia làm hai ca, thay phiên nhau ra trận giữ trận địa. May mà thủ quân có ưu thế rõ ràng về địa lợi, bên trong thành cung tên cũng chuẩn bị khá nhiều, từ trên cao bắn xuống chiếm được ưu thế lớn. Đến lúc này, loại độc dược mà Tống Dương đã vì thủ tốt của Thanh Dương luyện chế, lau ở đầu tên cũng phát ra uy lực thực sự, cho dù mỗi mũi tên chỉ có thể làm xước chút da thịt, Phiên tử đều đã đau nhức không chịu nổi, chỉ có thể lăn lộn trên đất mà gào khóc, không đợi đau nhức thối lui lại không biết làm sao tim đập nhanh đến mức không thở được, trên người cũng chẳng còn chút khí lực nào cả…
Bị bắn trúng vào chỗ hiểm cũng không có mấy tên, tuy nhiên mạo hiểm xung phong trong mưa tên, chịu chút thương về da thịt lại không thể tránh được, những thứ này lại rõ ràng không nguy hiểm đến tính mạng, thậm chí những thương thế này cũng không ảnh hưởng tới việc tác chiến, nhưng lại thật sự làm giảm đi quân số, độc dược hung mãnh, điên cuồng làm xói mòn sức chiến đấu của Phiên binh.
Biện pháp thủ thành của Thanh Dương, đâu chỉ dừng ở việc dùng tên độc? Sơn Khê Man tóc tai bù xù một tay giơ khiên, vừa ngăn cản Phiên tử vừa vui mừng, thò đầu ra nhìn khắp quanh thành, một cánh tay khác của bọn họ vẫn còn giấu ở sau lưng, không biết là cầm cái gì, đợi đến khi bọn họ tìm được chỗ Phiên binh tụ tập khá đông, liền phát ra một trận cười thầm quái dị, sau đó cánh tay vẫn giấu sau lưng vung lên, lấy ra một thứ giống như vò rượu lớn, không biết là bọc bùn hay là mụn đất ném về hướng kẻ thù.
Mụn đất cỡ lớn rơi xuống đất, đầu tiên là phát ra tiếng "thình thịch", sau đó chia năm xẻ bảy nứt ra; tiện đà là một chuỗi những tiếng "vù vù", vô số những con ong độc dài nửa tấc màu hồng nây ầm ầm bay tản ra… Đó chẳng phải là mụn đất, bị Man Tử ném xuống chính là đám tổ ong rừng.
Ở địa bàn của Sơn Khê Man có một rừng hoa dùng để chăn nuôi loài ong rừng này, chúng nó tính tình ôn hòa, cũng không mấy khi làm thương người, sản xuất ra một loại mật ong có vị hoa rất ngọt, sản lượng cũng lớn. Tuy nhiên mặc cho loài ong này có hiền lành thế nào, tổ ong bị đạp nát chúng cũng sẽ nổi điên đánh người, nọc độc của ong rừng khá cổ quái, sau khi bị cắn miệng vết thương sẽ rất ngứa, người bình thường nếu bị chúng đốt mười nhát, nhẹ thì hôn mê mà nặng thì bỏ mình.
Lúc bình thường thì chúng làm mật, khi có chiến tranh thì ngăn địch, loài ong này là bảo bối của Sơn Khê Man, năm đó khi quan quân Nam Lý đánh nhau với Man nhân, cũng đã ăn đủ đau khổ bởi loài ong rừng này. Hơn nữa kì diệu ở chỗ là cánh của loài ong này ngắn nhỏ, chúng nó cũng không bay cao được, nhiều nhất chỉ bay được trong khoảng hai trượng, vả lại Thanh Dương vừa mới bị đại hỏa đốt cho nên trên thành tường còn có mùi cháy gay mũi, mùi vị bọn ong tựa hồ không thích, đến lúc này đúng là thành một lợi thế phòng ngự cho Thanh Dương.
Lần này những binh lính theo Tống Dương đến Thanh Dương, Sơn Khê Man cố ý đem theo rất nhiều tổ ong "ngắt" ra từ rừng hoa, vẫn có chuyên gia chăm sóc chúng, thẳng đến lúc này mới có cơ hội phát huy công dụng.
Tên độc tuy là đáng sợ nhưng ít nhất còn có thể ngăn cản, còn đám ong thì ngăn cản thế nào?
Cho dù là mạo hiểm xông vào mưa tên, tránh thoát được ong độc, trăm cay nghìn đắng đi đến đầu thành, Phiên tử lại phát hiện dường như đầu thành dường như có sương mù lan tỏa, cách mỗi đống tên, trên mặt đất lại để một cái bồn, bên trong đốt là một loại cỏ không biết tên, khói nhẹ bay khắp nơi. Phiên tử chỉ muốn giết người đoạt thành, làm sao để ý đến điều cổ quái nho nhỏ này, nhưng chờ bọn chúng nháy mắt mấy cái rồi, đen… Trước mắt chỉ có một khoảng trống tối đen, hoàn toàn mất đi thị giác, triệt để biến thành một tên mù.
Đây vẫn là chiêu của Sơn Khê Man, là thủ đoạn năm đó mười hai tôn thi lưu lại cho tộc nhân. Hun khói xông vào mắt sẽ bị mù một lúc, chỉ cần khoảng thời gian một chén trà là có thể khổi phục thị lực, cũng không có hại gì, còn có thể giúp cho mắt sáng hơn nữa, là một cách trị liệu có hiệu quả đối với chứng quáng gà, vốn là một vật tốt hạng nhất, nhưng đặt ở chiến trường thì lại có hiệu quả khác, ai sẽ cho Phiên tử thời gian một chén trà để khôi phục?
Ban ngày chính là lúc cuộc ác chiến đang đến giai đoạn gay cần, A Y Quả giơ khiên, co vai, chạy đến phía tây đầu thành, tìm được Tống Dương đang đốc chiến. Hắc Khẩu Dao cũng theo hắn tới Thanh Dương, tuy nhiên mấy ngày này trên cơ bản vẫn chưa lộ diện, nàng tìm Man nhân lấy một ít mật ong lại tới một chỗ thanh tĩnh, không biết làm làm cái gì.
Phía sau Hắc Khẩu Dao có khoảng mười mấy vị Thạch Đầu Lão, mỗi người đều đang cẩn thận cầm một cái tổ ong của Man nhân, ngoại hình cũng không có chỗ nào kỳ lạ, chỉ có điều bên ngoài tổ ong có thêm vài cái hoa văn màu vàng kim và đỏ đan nhau, hơi có chút tà khí.
Sắc mặt A Y Quả đắc ý, cười nói với Tống Dương:
- Là đồ tốt, người ném đi, nhưng đừng để va vào sát chân thành, phải ném xa một chút. Còn phải dùng tiết kiệm chút, tổng cộng chỉ có chừng này, lão tử chỉ có chừng ấy nguyên liệu đều dùng hết rồi.
Tống Dương nhìn thấy Sơn Khê Man ném mụn đất vào Phiên tử đã thèm nửa ngày rồi, muốn tìm Kim Hoàn lấy một cái ném xuống cho đã nghiền, không nghĩ tới Kim Hoàn lắc đầu hù dọa hắn
- Ong này hận người Hán nhất, ngươi cầm vào tổ ong nó sẽ đốt người ngay.
Làm cho Tống Dương giận chết rồi, mấy câu nói dối này nghĩ ra chính là để đem Thường Xuân hầu làm thằng ngốc.
Hiện tại được rồi, A Y Quả đem tổ ong được nạp nguyên liệu đặc biệt vào tay hắn, Tống Dương tạm thời cũng không hỏi nhiều, chọn cái lớn nhất, dùng toàn lực ném đi.
Khí lực của Tống Dương khá lớn, tổ ong bị ném ra xa, đập vào đám Phiên quân đang chen chúc hướng vào thành Thanh Dương, đầu tiên là tổ ông vỡ toác, liền đó đám ong rừng bay ra, gặp kẻ thù chỉ rối loạn một chút, sau đó lập tức có người bị nọc ong cắn ngã xuống đất, mất thần trí, hôn mê bất tỉnh.
Mắt Tống Dương trông ngóng nhìn nửa ngày, cũng không cảm thấy "Sản phẩm bí chế" của A Y Quả có gì đặc biệt cả, ánh mắt nghi hoặc quay đầu nhìn về phía nàng:
- Thế là xong rồi?
- Sao có thể xong được? Nhưng mà người lại không nhìn ra được, chỗ lợi hại của nó, phải hai ngày nữa mới thấy được.
Miệng A Y Quả bĩu ra đến mức sắp rơi từ trên mặt xuống đất, nhưng ngực lại ưỡn ra sắp đụng vào cằm, hình dạng dường như Tống Dương không biết xem hàng, chính nàng tự thưởng thức bộ dạng của nàng:
- Trùng cô tiên thuật, trẻ con như người xem mà hiểu mới đáng ngạc nhiên!
Nói xong nàng lại nghĩ tới chuyện gì đó, vội vã thúc giục Tống Dương:
- Sao tiết kiệm thế, ném hết một phát luôn đi! Nếu không sau đó Phiên tử sẽ có đề phòng.
Cổ gia tiên tử nói thế nào là thế ấy, Tống Dương ném luôn mười mấy cái tổ ong đã được bí chế vào chiến trường, sau đó lại hỏi:
- Hai ngày sau sẽ thế nào?
Hai ngày sau… đám Phiên binh bị "ong của A Y Quả" đốt đến hôn mê cũng không đến hai trăm người, lại phải nói tiếp, mười mấy cái tổ ong mới đốt được có hơn trăm người, hiệu suất thật là thấp, do nguyên nhân này, chúng đều là do Tống Dương dùng mười thành tu vi ném ra chiến trường phía xa xa, không giống Man tử chỉ chuyên môn ném vào chỗ đám Phiên binh đang đứng dày đặc ở dưới thành. Tống Dương ném tổ ong rơi vào những chỗ có địa thế trống trải, vả lại ở ngoài tầm bắn của thủ quân đầu thành, cho nên khi ong rừng bay ra thì Phiên binh cũng chạy tứ tán bốn phía để tránh, cho nến hiệu quả lúc "vỡ tổ" kém đi nhiều.
Đạo lý cũng không khác là mấy, cũng bởi vì rời xa đầu thành không bị thủ quân quấy nhiễu, những Phiên binh bị ong đốt, gần như cũng chiếm được sự giúp đỡ từ đồng bọn, được đưa tới doanh trại của thương binh ở phía sau đúng lúc, lại có thầy thuốc tùy quân chuyên môn chăm sóc.
Từ lúc bắt đầu tấn công thành tới giờ, số lượng Phiên binh bị ong đốt là vô số kể, số người trọng thương cũng là hơn ngàn, nhưng chỉ cần còn sống, nói như vậy ngủ một giấc mười mấy canh giờ rồi thì cũng tỉnh, cho nên đối với hơn trăm Phiên tử này thầy thuốc cũng không quá để ý, bôi một ít thảo dược cho bọn họ rồi cũng không để ý nữa.
Nhưng thời gian những người này ngủ cũng vượt quá những người khác, mê man tới hai ngày sau mới "thức tỉnh":trên thân thể cũng dần dần có động tác, nâng một chút cánh tay, động động cổ, thần thể cũng vặn vặn vài cái, nhưng ánh mắt hoàn toàn không mở ra, trên mặt dần hiện ra một nụ cười cổ quái, ngẫu nhiên từ yết hầu còn phát ra vài tiếng cười trầm thấp…
Tiền phương đang đánh nhau kịch liệt, trong hai ngày này thương binh từ tiền tuyết được đưa vào doanh trai không ngừng, mấy người quân y vội vàng muốn chết, gần như không được nghỉ ngơi, giờ phút này tất cả đều trở nên rất nóng tính tàn bạo, lúc tuần phòng thấy đám binh lính này rõ ràng đã tỉnh, cử động rồi, còn cười mà không thèm mở mắt ngồi dậy, đại phu của Phiên tử cũng không nghĩ kỹ, chỉ nói bọn hắn đang dùng mánh lới để lười biếng, giả bệnh để không phải trở lại chiến trường, trong miệng mắng nhiếc, nhấc tay đánh một quyền vào người một tên thương binh.
Nhưng đại phu của Phiên tử nằm mơ cũng không nghĩ tới, chính là một quyền của mình đánh "đông" một tiếng, trực tiếp đánh xuyên qua ngực của thương binh.
Cũng không phải là do sức mạnh của nắm đấm quá kinh người, mà là do thân thể của thương binh quá yếu ớt, da thịt gân cốt đều biến thành một tầng sáp mỏng manh, nhìn qua thì không nhận ra là có gì không ổn, nhưng lại không thể gánh vác được một chút lực. Đại phu vội vàng rút nắm tay về, trong lúc nhất thời không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, lăng lăng nhìn tên thương binh trước mặt, không thấy máu, không nghe thấy tiếng kêu, chỉ thấy một vết thương tối om.
Chợt, một con bọ đen cánh cứng cỡ đầu ngón tay chầm chậm chạy ra từ miệng vết thương, đứng trên thi thể, bắt đầu dùng chân trước di chuyển mấy cái xúc tu thật dài, diêu đầu hoảng não mà bận không ngừng. Tiếp theo là một trận quái thanh tất tất tác tác vang lên không ngừng, từng con từng con bo cánh cứng theo miệng vết thương đi ra, nhìn nhìn chung quanh, chuyển động lảo đảo… Rốt cục, có một con không kiên nhẫn, phía trên lưng bật ra một đôi cánh đen thùi, bay lên kêu ong ong, diêu diêu hoảng hoảng bay về phía tên đại phu Phiên tử dứng ở gần nhất.
Một con động tất cả đều động, một con bọ bay lên, đám bọ từ thi thể đi ra cũng tựa như nghe được tiếng kèn xung phong, đều mở cánh bay lên; mặt khác hơn một trăm tên "thương binh" cũng gần như vậy, mỗi người đều bị loài ong rừng đã được A Y Quả luyện hóa đặc biệt thành một loại trùng cổ, tương tự như quái ngư ở Hoa hải liệt cốc mượn xác người đẻ trứng, bọn họ sớm đã chết rồi, biến thành cái giường cho trùng cổ. Chẳng qua trên người bọn họ không có miệng vết thương, cái lỗ để bọn bọ cánh cứng lao ra khỏi thân thể là hốc mắt, lỗ tai, lỗ mũi miệng của bọn họ! Cùng lúc đám bọ cánh cứng bay lên, bằng mắt thường cũng nhìn ra được là đám thi thể kia đang khô quắt lại.
Nếu không có chút tà ác, thủ đoạn đáng sợ, ác danh Tây Nam vu cổ làm sao có thể kế thừa ngàn năm.
Hàng ngàn hàng vạn bọ cánh cứng chen chúc bay lên, giống như một đám sương mù màu đen nhanh chóng khếch tán ra, chúng nó gặp người là cắn, hễ người nào bị chúng nó tập kích, đầu tiên là kêu thét thảm thiết, sau đó thần trí hỗn độn, đảo mắt liền biến thành một tên điên khùng, chạy loạn xạ, dùng móng tay, răng nanh thậm chí là đầu, điên cuồng mà công kích tất cả những gì bọn họ có thể nhìn thấy.
Cổ trùng của A Y Quả cũng giống ong mật, chỉ có thể cắn người một lần, xúc tu của chúng sẽ bị tách ra, ở lại trong da thịt của người bị thương, sau đó cũng sẽ chết, không bao lâu, xác mấy ngàn vạn con bọ rơi xuống, đổi lại mấy ngàn thương binh lại "đứng lên", cho dù là đứt tay thiếu chân, không sợ tràng xuyên mục nát… Doanh trại thương binh doanh trại lại biến thành doanh trại điên loạn, những kẻ điên cuồng không sợ đau đớn, không biết sợ hãi, gặp người là giết.
Nhưng thương binh phát điên không cứu được nữa rồi, mặt khác lại có rất nhiều binh sĩ cường tráng bị bọn điên này tàn sát… Chỉ một lần loạn lạc này, Phiên binh đã tổn thất hơn vạn người.
Sau khi bình loạn, nguyên nhân được truy cứu, Nguyên soái Thổ Phiên liền truyền mật lệnh: nếu có thương binh bị trúng nọc ong đưa đến cứu thì cách ly, giết bằng thuốc độc, trong hai ngày phải phóng hỏa đốt xác, để phòng ngừa xảy ra đại loạn như vậy một lần nữa.
Bỏ qua những thủ đoạn dùng độc thuật, Man thuật, Cổ thuật, chỉ lấy chiến lực mà nói, trong thành Thanh Dương Đại Man cũng tẫn hiển uy phong. Man nhân đánh giặc không cần đến lý luận cùng chiến pháp có hệ thống, nếu đánh trên bình địa thì bọn họ không được, nhưng nếu bọn họ đứng ở đầu thành gặp Phiên tử trèo lên là giết, chỉ lấy lực lượng cùng tấn công để quyết đấu, Phiên tử làm sao có thể chống đỡ được Sơn Khê Man, Thạch Đầu Lão.
Suốt năm ngày, mãnh công vẫn chưa từng gián đoạn, Nguyên soái Thổ Phiên ngồi ở trong quân trướng, nhìn chiến báo vừa mới được đưa lên, khóe mắt không nhịn được lại nhảy lên, con số thương vong cộng lại, cả thảy là năm vạn năm nghìn người.
Chỉ có điều từ lúc bắt đầu tấn công đến bây giờ, chỗ "năm vạn năm nghìn" này cũng chưa bao gồm mười vạn tiên phong cùng đám nô lệ làm phản, đám nhân mã bị tổn thất do nước sông hộ thành dâng.
Coi như trừ đi cả đám "Thương binh trúng tà nổi điên" ba ngày trước làm tổn thương hơn vạn người, năm ngày tấn công thành, tổn thất bốn vạn người, mỗi ngày bình quân có đến tám nghìn binh sĩ bị chết!
Đây là khái niệm gì? Lúc trước Nguyên soái đề suất trọng binh công phá bảo lũy Khổ Thủy quan kiên cố nhất Nam Lý, trận ấy đánh từ đầu đến cuối, thương vong chỉ hơn sáu vạn, nhưng Thanh Dương bây giờ còn trong tay địch, đến lúc nào mới có thể đánh hạ được, số người còn phải chết cũng là chưa biết bao nhiêu mới đủ.
Một tòa thành Thanh Dương nhỏ nhỏ, không ngờ còn khó đánh hơn Khổ Thủy quan?
Chủ soái Thổ Phiên đại khái hiểu được, chính mình đã làm sai một chuyện… Không nên đánh Thanh Dương.
Từ lúc phái ra mười vạn quân tiên phong đã bắt đầu sai rồi.
Thanh Dương không giống như Khổ Thủy, Hồng Khẩu, chỗ này tuy cũng là trọng trấn, nhưng nó không phải là cửa ải, cũng không nhất định cứ phải đánh hạ được nó đại quân mới có thể đi tiếp. Phiên quân có thể tránh thành mà đi, hoặc còn lo lắng thì có thể lưu lại mấy vạn binh mã, làm thành thế cưỡng chế, buộc người trong thành không dám hành động thiếu suy nghĩ là được rồi.
Nhưng hiện tại, cho dù nguyên soái có muốn tránh cũng không tránh được nữa rồi, y đã tổn binh hao tướng ở Thanh Dương, nếu bây giờ thu binh tránh thành mà đi thì sĩ khí còn đâu nữa?
Y đã truyền thư đến tiền phương bao gồm cả các thành trì trong thành Phượng Hoàng của Nam Lý "Nếu chống cự sẽ có kết cục như Thanh Dương", kết quả hiện tại Thanh Dương bình an vô sự, nếu để cho thành này còn tồn tại, thể diện của Thương bang Thổ Phiên để vào đâu, nhân dân Nam Lý sẽ vui mừng ra cái bộ dạng gì nữa?
Sự đã đến thế này, y nhất định phải hạ được thành, không sợ tổn thất càng lớn hơn nữa, không sợ cứ liều mạng như vậy là không đáng giá, cũng phải kiên trì mà đánh, Thanh Dương làm cho Thổ Phiên ăn đau khổ quá lớn, nếu thành này mà không phá, chức Nguyên soái này y cũng không làm cho rồi.
Nguyên soái Thổ Phiên buông quân báo xuống, truyền lệnh:
- Chia ca lại một lần nữa, bốn ca thành ba ca thay phiên nhau, lại truyền, trong năm ngày không phá được Thanh Dương, các quan tướng từ Bách phu trưởng trở lên sẽ bị trị tội. Các người không làm nổi chức tướng quân này, thì thay người đi.
Thanh âm của Nguyên soái bình tĩnh, nghe không ra một tia khúc chiết. Nói xong dừng lại một chút, bỗng nhiên y phất tay, đánh đổ chén trà trên bàn, trong miệng dùng thổ ngữ của Thổ Phiên mắng mấy câu thô tục độc ác.