Giống như Đỗ Thượng thư ở Phượng Hoàng thành nói: Thừa dịp bệnh muốn chết… Tống Dương chính là định thừa dịp bệnh muốn chết, lấy mạng Thổ Phiên.
Không phải vì Nam Lý ăn nhiều thiệt thòi, cũng không quan hệ nhiều lắm tới "cha vợ" bị đánh, Tống Dương muốn đuổi tận giết tuyệt Thổ Phiên, xét đến cùng là vì Đại Yến.
Cho dù chết lại ba lần, Tống Dương cũng không muốn nhìn thấy kẻ thù đắc chí, vì báo thù cũng vì người Nam Lý được an khang sống qua ngày, hắn nhất định phải phá hủy "kết minh" hùng mạnh giữa Đại Yến và Thổ Phiên. Đại Yến đã khó đối phó, nếu lại để chúng chiếm lấy Thổ Phiên, về sau mọi người không cần sống nữa.
Lúc này không thể nghi ngờ là thời cơ tốt: Đại Yến bị cuốn vào chiến sự thảo nguyên, khai chiến thì dễ nhưng muốn thoát ra lại khó khăn rồi. Cảnh Thái và Yến Đỉnh tạm thời bị lang tử quấn chân, cho dù có thể trợ giúp Thổ Phiên cũng sẽ bị yếu đi; về phần tình hình Thổ Phiên bây giờ lại càng không cần phải nói. Ngoại chiến thảm bại nội chiến kịch liệt, bị giáp công hai mặt… Cho dù có tham lam, Tống Dương cũng không nghĩ đến có một ngày hắn cùng Đại Khả Hãn Hồi Hột hợp lực phá thành. Khi hắn tính kế, chỉ cần hai mặt hùng binh có thể thắng vài trận trên cao nguyên, duy trì áp lực lớn cho Thổ Phiên, không bao lâu đế quốc cao nguyên này cũng sẽ tự loạn, như vậy là đủ.
Cao nguyên thống nhất bị Quốc sư nắm trong tay, có thể phát huy bao nhiêu lực lượng, bao nhiêu tác dụng, không cần nói cũng biết. Nhưng nếu bị chia năm xẻ bảy, Thổ Phiên nội đấu ngoại chiến loạn thành một mớ, sẽ có lợi gì có Yến Quốc? Huống chi toàn bộ âm mưu khống chế Thổ Phiên của Yến Đỉnh hoàn toàn nhờ vào thủ đoạn cầu hòa, không thể phơi bày, không nắm quyền lớn như Đại Lạt Ma Bác Kết. Chờ cao nguyên loạn, Yến Đỉnh không thể khống chế được nữa, liên hợp Đại Yến và Thổ Phiên tự nhiên sẽ sụp đổ.
Đến lúc này nhìn lại, vì mưu đoạt Thổ Phiên, Yến Đỉnh không tiếc dẫn Phiên binh nhập quan, không tiếc tự hủy Đại Lôi Âm Đài, không tiếc tự chịu đọa lạc nhận tội danh "quân bán nước"… Ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo!
…
Lúc trước Thổ Phiên xâm lấn Nam Lý, vì muốn tốc chiến tốc thắng nên sau khi chiếm được thành trì chỉ chừa lại một lực lượng cảnh vệ cơ bản nhất, trọng binh đều đi theo Nguyên soái tiếp tục hành quân để đảm bảo quy mô và ưu thế hùng mạnh của quân đoàn chủ lực. Hiện giờ chủ lực không còn, Phiên binh còn lại trên đất Nam Lý không có nhiều lực phản kháng. Mà đại quân Chinh Tây của Nam Lý sau khi được tu chỉnh ở Hồng Khẩu, chiến lực càng tăng khí thế như hồng thủy, quét ngang tàn quân Thổ Phiên. Trước mặt bọn họ, không còn tòa thành trì nào có thể giữ được ba ngày.
Ba mươi ngày sau, đại quân Chinh Tây công phá Khổ Thủy Quan. Nếu sắp xếp theo trình tự, đầu tiên là xuất binh ở phong ấp tiếp viện Thanh Dương, thứ hai là đại hỏa phá hủy Yến Tử Bình… Hiện giờ Tống Dương đã chắc chắn đứng vững ở bước thứ ba. Đến bây giờ, biên giới bị mất đều đã thu hồi, Phiên tử xâm lược Nam Lý đều thành tro bụi, cho dù còn có cá biệt lưu lại cũng là quân lính tản mạn, không đủ thành họa.
Đánh một đoạn đường từ Hồng Khẩu đến Khổ Thủy Quan, đại quân Chinh Tây bởi vì chiến đấu số lượng quân sĩ giảm, so với lúc trước bại binh Nam Lý bị Phiên tử đánh tan ngưng tụ lại ít hơn nhiều. Tới Hồng Khẩu, đại quân Tống Dương chẳng những không giảm bớt, ngược lại quy mô càng tăng thêm. Về phần thân tín bên cạnh Tống Dương, Sơn Khê Man, Thiền Dạ Xoa và các bộ phận tạo thành cường lực quân phong ấp, chỉ thương vong rất nhỏ.
Chiến sự tiến hành quá thuận lời, gần như không cần bọn yêu ma quỷ quái ra tay, chỉ có chiến dịch đặc biệt gặp khó khăn, Tống Dương mới để cho bọn họ xuất hiện. Các chiến sĩ cường lực không phụ hi vọng, ra trận tất thắng, không có gì bất lợi.
Triều đình khen ngợi đã chuẩn bị từ sớm, tuyên chỉ quan viên phải luôn theo đại quân, cho nên Tống Dương mới vào biên quan trọng trấn ngày thứ ba, ân chỉ đã đến Khổ Thủy, khen ngợi và khao quân không thể thiếu. Còn một trận đánh chưa xong, mặc dù có báo cáo toàn cảnh mai phục, trong tính toán của Tống Dương cũng chỉ tính giai đoạn thắng lợi, đại quân tiếp tục tu chỉnh. Quân tước mang theo chiến thư vỗ cánh bay về phía Sài Thố Tháp Đáp, sau đó không lâu Tống Dương lại tuyên thệ một lần nữa trước khi xuất quân, chính thức bắt đầu tấn công Thổ Phiên.
Mặt khác, việc đáng nhắc tới là, trong thánh chỉ từ triều đình ban bố, đại quân do Tống Dương suất lĩnh được ban thưởng danh hiệu độc lập: Nam Hỏa.
Tên này do Tống Dương nghĩ ra, đọc lên cũng không hay, miễn cưỡng cảm thấy uy phong vang dội, nhưng quan trọng nhất… hàm nghĩa của nó rất rõ ràng: Ngọn lửa mạnh đến từ Nam Lý.
Hiện giờ, ngọn lửa này sẽ thiêu đốt lên tận cao nguyên.
Binh mã Thổ Phiên xâm phạm Nam Lý, chủ yếu đến từ quân đội đóng doanh phía nam cao nguyên, lại phối hợp với viện trợ từ bên trong và phía đông. Khi đại quân thảm bại ở Nam Lý, quân sự trong nước chịu ảnh hưởng lớn nhất là phòng ngự phía đông nam trống trải. Trước mặt "Nam Hỏa" là một mảng lớn địch cảnh, mặc dù không thể nói khoảng không thì không cần đề phòng, nhưng số lượng có sức chống cự cao không nhiều lắm.
Yến Đỉnh trời sinh cẩn thận, Ô Đạt làm người điềm đạm, chắc chắn. Từ lúc điều binh hai người đã tính đến xâm nhập phía nam chiến sự có lẽ sẽ có biến động, đại quân Thổ Phiên có lẽ nhất thời không đánh được Nam Lý, cho dù bại thì cùng lắm là rút quân về, người Nam Lý nhất định là không thể đánh.
Nhưng bọn họ cẩn thận, điềm đạm, cũng không ngờ rằng một đội quân khổng lồ như vậy toàn quân sẽ bị diệt trong tiểu quốc Nam Lý. Mấy chục vạn người đi ra, vô số vật chất quân nhu, mấy trăm vạn hộp dầu hỏa ủng hộ, cuối cùng đều đổ xuống sống xuống biển.
Từ khi Nam Lý bắt đầu phản kích đến lúc thu phục đất đai toàn diện rồi đến đánh cao nguyên, trước sau chỉ có thời gian hai tháng. Cao nguyên lại vội vàng điều binh, thời gian ngắn không thể đáp ứng được hết, chỉ có thể trơ mắt nhìn "Nam Hỏa" càng đốt càng lớn trên lãnh thổ Thổ Phiên.
Kỳ thật mọi người đều biết cao nguyên là quốc gia "dễ thủ khó công", ngoại trừ ưu thế địa hình, người Thổ Phiên còn có chỗ dựa: bệnh cao nguyên. Quân đội bình nguyên mới lên cao nguyên sẽ không thoải mái, nhẹ thì đau đầu ho khan, nặng thì bị chóng mặt, hôn mê mà chết, chiến lực suy yếu mạnh. Nhưng sự thực đáng giận là, trong "Nam Hỏa" có đại phu đứng đầu thiên hạ, từ lúc xuất quan còn có chuẩn bị, đại quân đều dùng dược vật, mạnh mẽ ức chế bệnh trạng cao nguyên, cuối cùng gần như không bị ảnh hưởng gì.
Khi Thổ Phiên phía nam bị "Nam Hỏa" làm cho tay chân luống cuống, tin dữ lại truyền đến: Thiên Quan bị phá!
Giống như phương bắc Nam Lý có Chiết Kiều Quan ngăn chặn Đại Yến, "Thiên Quan" là pháo đài của người Bắc Thổ Phiên, ngăn cản Hồi Hột. Tòa thành trì này năm đó còn bị đem vào đặt cá cược trong Nhất Phẩm Lôi, đủ thấy nó quan trọng với người Thổ Phiên đến mức nào.
Hồi Hột đột nhiên tuyên chiến Thổ Phiên, mang binh về nam, mà Thổ Phiên đánh Nam Lý bên này lại đều là bộ phận đóng quân thuyên chuyển, không ảnh hưởng đến phòng ngự phương bắc. Khi hai nước khai chiến, binh mã tập kết chung quanh "Thiên Quan" triển khai một cuộc chiến quy mô thật lớn.
Người Hồi Hột vừa mới thắng trận lớn trên thảo nguyên, sĩ khí chính vượng; người Thổ Phiên mới bại nam chiến, tuy rằng không liên quan đến phương Bắc, nhưng quân tâm chịu nhục, so về sĩ khí người Hồi Hột đã chiếm thượng phong.
Nhưng người cao nguyên là bản thổ tác chiến, Thiên Quan lại có nhiều năm phòng thủ kiên cố, Phiên binh chiếm ưu thế rõ ràng, điểm này không thể nghi ngờ và cũng không thể thay đổi.
Hồi Hột chiếm nhân hòa, Thổ Phiên chiếm địa lợi, xem như hòa nhau. Cộng thêm Hồi Hột là tộc du mục, bọn họ lợi hại ở kỵ binh tinh nhuệ, lại không am hiểu công thành. Vừa khai chiến, song phương một trận giằng co không xong. Nếu không phải Nhật Xuất Đông Phương "xuất công không xuất lực" chỉ vì một trận thật sự khó đánh… Cho đến khi người Hồi Hột chiếm được "thiên thời": Thiên Quan bị thiên tai!
Không hiểu sao một con sông chảy qua Thiên Quan lại đột nhiên tăng vọt mực nước, vỡ đê. Hồng thủy vừa đến, thậm chí quân đội Hồi Hột cũng bị liên lụy, may mà không ảnh hưởng lớn. Nhưng Phiên tử lại không may mắn như vậy, trong thành đại dương mênh mông. Khi hồng thủy rút xuống, hùng quan trọng trấn uy danh hiển hách trên Trung Thổ chỉ còn lại một đống bùn đất và vô tận tĩnh mịch.
May mắn đến thật sự quá đột ngột, ngay cả người Hồi Hột cũng trợn mắt há mồm. Chuyện này nếu gặp thêm vài lần nữa, Nhật Xuất Đông Phương nên suy xét xây một tòa Thần Thủy điện bên cạnh Thánh Hỏa cung.
Thiên Quan cáo phá, Hồi Hột đại thắng.
Kỵ binh hung mãnh từ đại mạc từ phương bắc tiến quân thần tốc …
Thế giới Trung Thổ, năm nước giữ thế chân vạc. Hiện giờ thảm họa chiến tranh không ngừng, loạn thế bắt đầu hiện ra, có người vui mừng tự nhiên có người sầu lo. Khi người Hồi Hột chỉ mũi đao về phía Thổ Phiên, vui vẻ không chỉ có một nhà Nam Lý, còn có Lang tử trên thảo nguyên phía bắc.
Trước đây không lâu, hoàn cảnh của Khuyển Nhung cũng không tốt hơn so với Thổ Phiên bây giờ. Trên Tây tuyến bị liên quân Hồi Hột và Sa dân đánh cho sứt đầu mẻ trán, đánh mất một vùng quốc thổ lớn. Phòng tuyến Thần Lĩnh khó chống đỡ cường địch, thấy thế nào cũng phải thua thiệt lớn. Lúc này, người Yến lại nhân lúc cháy nhà đi hôi của, tấn công mạnh phía nam.
Thời điểm Đại Thiền Vu biết Yến quân bắc tiến, buồn bực ngủ không yên ba ngày hai đêm, ánh mắt đỏ bừng. Nhưng lại không có cách nào, cách duy nhất chỉ có thể ra sức chống cự. Yến binh khí thế hung mãnh, lang tốt liên tiếp bại lui, biên giới phía nam thảo nguyên báo nguy vài lần. Trong thời khắc hiểm nguy này từ Tây Cương bỗng nhiên truyền đến tin tức tốt, Sa dân đã giải tán, đại quân Hồi Hột cũng biến mất không thấy tăm hơi, xem ra không tiếp tục công kích Thần Lĩnh nữa.
Lang Vương Khuyển Nhung gần như không tin vào tai mình, xác nhận nhiều lần mới nhận định tin tức chính xác. Thiền Vu bỗng nhiên mừng rỡ, nếu Nhật Xuất Đông Phương đứng ở trước mắt, chỉ sợ hắn phải nhào tới ôm chặt Đại Khả Hãn. Sau đó, Lang Vương nắm chặt hai tay, hung hăng đập vào bàn lớn trước mặt.
Một tiếng "Đông" vang lên nặng nề. Trên bàn đặt một tấm bản đồ toàn cảnh Khuyển Nhung, hai đấm của Thiền Vu nằm ngay trên phía nam thảo nguyên, đó là nơi quân đội người Yến đang đóng doanh.
Không còn phiền toái ở phía tây, áp lực của Khuyển Nhung giảm nhiều, rốt cục có đủ tinh lực đối phó chiến sự phía nam. Mà người Yến cũng không dự đoán được Hồi Hột sẽ buông tha cho thời cơ tốt này, lại quay sang bắt đầu đánh Thổ Phiên. Khi đó Yến quân đã xâm nhập vào biên giới phía bắc của địch, vị trí có chút tốt, nếu tiến thêm một bước nữa có thể hoàn toàn đột phá, muốn rút quân là không có khả năng. Nếu bị Lang tốt thừa cơ đuổi giết, không thể không bị tan tác. Không còn đường nào khác, chỉ có thể triển khai trận thế cùng đánh một trận quyết liệt với lang tốt.
Đại quân Lang tốt từ hậu phương không ngừng được điều phái lên, quân Yến cũng đả thông binh đạo từ bổn quốc đến nam cảnh thảo nguyên. Viện quân lục tục tiếp viện từ trong nước, giờ phút này cuộc chiến vào đỉnh điểm. Thế giới Trung Thổ thái bình mấy trămnăm, trong vòng nửa năm ngắn ngủi này lại đại chiến không ngừng, từ đông sang tây từ nam tới bắc, mỗi một phía đều thả ra con sư tử dũng mãnh được nuôi từ rất lâu rồi.
Còn Sa dân, sau khi Hồi Hột lui lại liền lặng lẽ hành quân. Trước đó đánh chiếm được một phần lớn thảo nguyên bọn họ cũng không xem trọng lắm, không cần thì không lấy. Toàn tộc lại di chuyển về phía tây bắc. Ngày xưa là hùng quan của Khuyển Nhung, nay gần biên cảnh trọng trấn Hồi Hột tìm được nơi cư trú mới. Đến lúc này, liên quân Hồi Hột và doanh địa Sa dân hợp thành thế kỷ giác (Chia quân ra phối hợp kiềm chế kẻ thù), cho dù về sau lang tốt khôi phục nguyên khí muốn làm phiền bọn họ cũng phải tự cân nhắc phân lượng của chính mình.
…
Trường bào màu trắng được gấp ngăn nắp, mặt nạ sắt lạnh lẽo và một cái găng tay da màu đen đặt ở trên, cùng nhau đặt tại bên người; từ đỉnh đầu đến bụng, mỗi một tấc da đều đang thối rữa đồng thời nhanh chóng khép lại, cứ tuần hoàn không ngớt. Bạn đang xem tại - www.TruyệnFULL.vn
Trong lư hương, làn khói xanh mượt chậm rãi tràn ra, tỏa ra hương thơm, nhưng không đủ để che lấp mùi hôi từ làn da thối rữa.
Yến Đỉnh ở trần thân trên, ngồi yên trong phòng, vết thương trên ngực được quấn vải bố dày đặc, một chút máu thấm ra. Thương thế kia lão bị từ khi mang theo Hoa Tiểu Phi đi Khổ Thủy ám sát. Lúc ấy, lão chắn một thương thay Hoa Tiểu Phi, bị thương không nhẹ, đến giờ còn chưa hoàn toàn hồi phục.
Sài Thố Đáp Tháp tầng thứ sáu, trong một gian phòng thanh tĩnh, nơi Yến Đỉnh thường trú, nghỉ ngơi.
Trước mặt quốc sư đặt hai phần chiến báo: Thiên Quan Thổ Phiên thảm bại và tình hình chiến đấu mới nhất từ nam cảnh thảo nguyên.
Quốc sư vò nát chiến báo Thiên Quan, nặng nề nói:
- Thấy thế nào?
Lão đang hỏi Ô Đạt.
Gian tế của Sài Thố Đáp Tháp ngồi đối diện quốc sư, thân thể thả lỏng ngồi thoải mái, xa xa không còn sự kính cẩn thành kính như khi thị phụng Đại Lạt Ma Bác Kết. Nhưng khi quốc sư nói chuyện, gã nghe rất chân thành.
Ô Đạt là kẻ toàn tài, có thể bố chính an dân, có thể trị quan đính luật, cũng có thể mang binh đánh giặc. Gã từng là đệ tử cực kỳ có thiên phú đồng thời cũng chăm chỉ nhất dưới tay Đại Lạt Ma, những gì liên quan đến Thổ Phiên gã đều rõ như lòng bàn tay… Gã nhận được sự tín nhiệm của Bác Kết, tuyệt đối không chỉ dựa vào "thành kính".
Đối với câu hỏi thực sự của sư tôn, Ô Đạt trả lời dị thường tỉ mỉ. Liên quan đến bố trí quân đội bắc cảnh cao nguyên, cung ứng tiền lương cùng đặc điểm địa hình, đạo lý xung quanh bảo vệ thành trì… tất cả đều nói rất rõ ràng, cuối cùng mới rút ra kết luận: Thiên Quan là cửa ra vào, vứt bỏ thì rất bất lợi cho Thổ Phiên; mà Thiên Quan không chỉ là cửa ra vào, phía sau nó còn có ý nghĩa quân sự rất lớn, Thổ Phiên còn có nhiều năm bố trí chuẩn bị trọng binh. Chiến sự phương bắc tạm thời không như ý, nhưng cũng không cần lo lắng quá, một trận xa xa đánh chưa xong.
Hơn nữa bây giờ Thổ Phiên đã không còn lo lắng từ láng giềng phía đông. Quân đội thường trú biên cương phía đông dùng để phòng bị Đại Yến đã bắt đầu điều động, chỉ cần quân tiếp viện đến đúng chỗ, người Hồi Hột khó mà tiến thêm được.
Còn "Nam Hỏa" do Tống Dương suất lĩnh Ô Đạt không cần lo lắng gì, chẳng qua là một đội quân chưa tới trăm ngàn người mà thôi, quấy rối cướp bóc cũng được, muốn thực sự mở mang bờ cõi cho Nam Lý ở cao nguyên còn kém rất xa. Chodù hiện tại bọn họ xuất hiện trước thành Nhân Khách, chỉ dựa vào sự chắc chắn của Thánh Thành và lực lượng vệ binh hùng mạnh, Nam Hỏa chỉ có thể nhìn thành mà than thở.
Nếu người Nam Lý thông minh, quậy một trận xong rồi thì về. Nếu bọn họ thực sự nghĩ Thổ Phiên vô dụng, tham tiện nghi không đủ không chịu đi… Ô Đạt cảm thấy bọn họ không cần đi nữa. Chỉ đợi củng cố xong phòng thủ phương bắc, là đến lúc người Thổ Phiên dập lửa. Mặc dù phương bắc tạm thời không an tĩnh cũng không sao, trăm ngày nữa là đến thời kỳ tuyết rơi. Mấy năm gần đây, mùa đông cao nguyên ngày càng rét lạnh, đó là gió lạnh từ địa ngục thổi vào nhân gian, là bạo tuyết rơi xuống do không trung vỡ vụn, đám nam man kia sao ngăn cản được.
Chỉ bằng sự xâm lược, Mật Tông quốc gia hùng cứ cao nguyên mấy trăm năm sao lại dễ bị chinh phục như vậy!
Sau khi giải thích cặn kẽ chiến sự hai mặt nam bắc, Ô Đạt lời nói chuyển đổi:
- Nhưng trong nước hiện tại đã đến cực hạn…
Nãy giờ gã đều nói rất lạc quan, đáng tiếc "lạc quan" chỉ có thể thực hiện trên cơ sở quốc gia ổn định. Sau khi Đại Lạt Ma chết, Sài Thố Đáp Tháp đã không yên ổn. Nam, bắc chiến sự liên tiếp thất bại, áp lực bên trong càng lúc càng lớn, hiện giờ khó khăn đã đến gần điểm bùng nổ.
Lần này không đợi Ô Đạt lại giải thích, quốc sư đã lắc đầu, ngắt lời:
- Ngươi liệt kê danh sách cho ta đi!
Ô Đạt hiểu ý sư tôn, người trên danh sách sẽ mau chóng bị xóa bỏ… Đây là phương thức xử lý kiểu uống rượu độc giải khát, có thể tạm thời khống chế nội loạn bùng nổ, hoặc là kéo dài thời gian một chút. Nhưng mâu thuẫn chân chính chẳng những không được giải quyết, ngược lại có thể càng thêm kịch liệt, đến khi bộc phát lại thì càng nhiều nguy cơ. Dùng biện pháp này, cho dù Thổ Phiên đuổi sạch kẻ thù, sau này cũng có phiền toái. Nhưng nói như thế nào cũng tốt hơn tình hình hiện tại.
Ô Đạt suy tư một lát, viết xuống vài cái tên, chữ viết tinh tế rõ ràng, đưa đến trước mặt quốc sư.
Quốc sư cúi mắt nhìn thoáng qua, tay run lên, một tiếng nổ nhỏ vang lên, danh sách hóa thành hàng nghìn vụn giấy, bay múa, rơi xuống đất. Thậm chí lão chưa hỏi một tiếng lý do vì sao mấy người này "lên bảng". Tình hình Thổ Phiên lão biết có hạn, lão rất tin tưởng ở Ô Đạt.
Yến Đỉnh nhấc nắp chén, nâng chén lên uống một ngụm nước, nhìn qua như bình thường, nhưng nếu quan sát kỹ mới có thể phát giác miệng lão chưa chạm đến cạnh chén. Không phải uống, mà là hút. Miệng lão mục nát rồi, uống nước như bình thường sẽ đau, còn có thể lưu lại vết máu đặc như mực, rất khó coi, không chừng còn có thể độc chết người hầu rửa chén.
- Chuyện đánh giặc ta dốt đặc cán mai, chuyện nội chính cũng không phải sở trường của ta, ngươi rất tốt!
Quốc sư đặt chén trà xuống, giọng điệu thay đổi:
- Tuy nhiên, ta hiểu được lòng người. Trận chiến Thiên Quan, đáng sợ nhất không phải là những binh lính bỏ mình, không phải là đánh mất một tòa trọng thành, thậm chí không phải nó làm cho Thổ Phiên bị động như thế nào… Thiên Quan chưa từng bị thiên tai, lại bị lũ lụt nuốt chửng. Đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng! Nhưng nó thực sự xuất hiện, hơn nữa còn đúng lúc mấu chốt.
Giọng điệu quốc sư dần trầm thấp:
- Nếu nghĩ sâu hơn một chút, không lâu sau lễ cúng quốc khánh bảy bảy bốn chín ngày, Đại Lạt Ma Bác Kết chết bất đắc kỳ tử; xâm lược Nam Lý mọi việc đều không thuận lợi, hùng binh bất khả chiến bại lại bị một trận đại hỏa vô vọng tiêu diệt; bây giờ đại quân trấn thủ biên cương phương Bắc lại bị một trận lũ lụt không thể nào có hủy diệt… Đao kiếm lợi khí có thể che miệng mọi người, lại không ngăn được ý nghĩ trong lòng. Có lẽ không ai nói gì, nhưng ai biết nghĩ sẽ đem mọi chuyện xâu chuỗi với nhau, đây không phải trời phạt thì là gì?
Yến Đỉnh nặng nề thở dài:
- Trận chiến Thiên Quan, lung lạc lòng người đấy!
Quốc sư không đánh giặc, cũng không để ý chính sự. Lão từng là Phật chủ Đại Yến, phía dưới vô số tín đồ. Cả đời này lão đều giao tiếp với lòng người, vì thế lão hiểu rõ hơn nhiều so với Ô Đạt. Ảnh hưởng của trận Thiên Quan thảm bại bởi lũ lụt so với thất bại trên cao nguyên, vượt xa dự đoán của Ô Đạt!