Đệ tử của Đại Lôi Âm Đài nhìn về phía Yến Đỉnh, lão lắc đầu, Hoa Tiểu Phi hiểu ý lão, cười truyền lệnh thay:
- Không phải đuổi theo, mọi người tạm dừng lại, chờ thủ lĩnh tới.
Thuyền của bọn hắn cũng không phải là chạy thẳng một mạch không nghỉ từ Trung Thổ tới đây, nói như vậy mọi người cũng đã sớm chết đói chết khát cả rồi, trên đường nhiều lần dừng lại tu chỉnh cùng tiếp viện, bởi vậy cũng thường xuyên gặp thổ dân, tuy rằng tín ngưỡng, chủng tộc, tính tình của thổ dân trên mỗi đảo đều không giống nhau, nhưng cách sống thì đều là đại đồng tiểu dị, phụ trách "Tiêu binh" phát hiện có người tới, ngay lập tức sẽ thông tri với tộc trưởng, không bao lâu thủ lĩnh sẽ mang thủ hạ tới.
Lúc này, sắc trời bỗng nhiên tối sầm lại, không biết từ nơi nào bay tới một đám mây đen, ngăn trở ánh mặt trời, làm cho ánh nắng mãnh liệt giữa trưa nắng trở nên âm u, từ phía tây xa xôi nhìn tới, trời cao mà sâu thẳm, mây đen lượn lờ. Lúc trên biển khí trời thay đổi thất thường, mọi người cũng đã quá quen rồi, không coi là gì, chỉ có Hoa Tiểu Phi nói một câu:
- Xem mây kìa, sợ là sắp có mưa to.
Yến Đỉnh tiếp lời:
- Không chỉ mua, còn sắp có giông bão.
Hoa Tiểu Phi đang nhàm chán, lại có hứng thú tiếp lời:
- Ngươi nói trên biển sắp có giông bão? Sao ngươi biết?
Một đường trăm cay nghìn đắng, rốt cục đạt tới mục đích rồi, tâm tình của Yến Đỉnh rất tốt, cười giải thích:
- Mây theo gió, nước theo triều, gió từ tây tới, triều theo tây đi, hai bên đụng nhau, đương nhiên sẽ có bão.
Đoạn đường này Yến Đỉnh đều đang đi người dòng, con nước trên biển đều là chảy xuôi từ đông sang tây, giờ phút này xem đến quỹ tích mà đám mây bay, có thể thấy gió đang từ tây thổi sang đông, phong thủy gặp nhau, sóng dữ khó tránh, chỉ là chưa biết bao giờ bao phát.
Bất quá hiện giờ thuyền còn có cảng che chở, mọi người ở trên tiểu đảo kiên cố, có sóng to gió lớn hơn nữa cũng không có gì phải lo. Hai huynh đệ một cười một nói, cuối cùng cũng nhìn thấy một đám dân bản xứ tới.
Hổng Kiểm tù trưởng tự mình dẫn đầu, phía sau đông nghịt người, tay trái cầm đá tay phải cầm gậy gỗ, bộ dang tựa như có địch tới. Bọn họ không dám đi đến gần, chỉ đứng ở xa xa nhìn.
Tống Dương đã từng dặn dò, dân bản xứ cũng không mang theo đao cụ mà Tô Hàng đã tặng, chỉ mang theo "bản môn binh khí" tới.
Đừng nói là hơn một trăm người thổ dân nhỏ bé, chính là hơn một trăn binh lính vũ trang đầy đủ tinh nhuệ Hoa Tiểu Phi cũng không để vào mắt, cười thỏa mái, Yến Đỉnh thì nói với thủ hạ:
- Đưa cho bọn họ một ít đồ vật.
Gặp thổ dân, thì dùng tiểu đao hối lộ, chiêu này phần lớn đều có hiệu quả, mấy vị cao thủ Lôi Âm Đài ở phía sau đã có chuẩn bị, vài người cởi xuống chủy thủ ở bên hông, ném xuống dưới chân, đông thời ra hiệu là lễ vật.
Hồng Kiểm tù trưởng cùng phần đông dân bản xứ không nhìn đến lễ vật, tương phản, khi tiểu đao dừng ở dưới chân, bọn họ không hẹn mà lộ ra kinh hãi, cùng nhau lùi về phía sau mấy bước… có lẽ là quá cẩn thận, dân bản xứ cùng đám Yến Đỉnh cách nhau rất xa, khoảng cách lớn như vậy, thổ dân muốn ném thứ gì sợ là không đến được một nửa. Nhưng Đại Lôi Âm Đài cao thủ ngược lại, vừa giơ tay ném đoản đao đã tới nơi, chỉ xem phần lực này tù trưởng đã bị chấn động rồi.
Kỳ thật Yến Đỉnh để thủ hạ "tặng đồ", sao lại không phải là thị uy, cho thấy bên mình hùng mạnh, cảnh báo dân bản xứ đừng làm bậy.
Hồng Kiểm tù trưởng cũng là từng trải, không bị địch nhân hù dọa, trên mặt lại toát ra chút khó chịu, song chưởng giơ lên.
Tù trưởng cao cao tại thượng, địa vị không chỉ là cái vũ mao trên đầu, là thuốc nhuộn đỏ trên mặt, còn có thứ cầm trong tay cũng vượt qua hẳn tộc dân bình thường: trong tay tộc nhân đều là cầm đá hoặc gỗ, trong tay tù trưởng đại nhân là một cán gỗ có buộc một cục đá, nhìn qua thì giống một thanh đại đao.
Lập tức hắn bước lên, trầm hông, nhấc tay diễn một đoạn đao pháp, có uy vũ mười phần, không cần hỏi, vừa học vừa làm, chính là Mạch đoa sát pháp vừa học được từ Tống Dương. Thân thể của tù trưởng hiện giờ, dùng Mạch đao có chút quá sức, hiện tại dùng "gậy gỗ buộc đá" này vừa đủ.
Thì ngay cả thuyền viên bình thường cũng rất có thân thủ, càng không nói tới hai mươi vị cao thủ cùng quốc sư, Hoa Tiểu Phi, cái kiểu hù dọa của tù trưởng đối với người thường còn được, sao có thể hù được bọn họ, ầm một tiếng không ít người cười.
Nhưng Hoa Tiểu Phi không cười, trên mặt lo ra kinh ngạc:
- Cũng có mô dạng đấy, đây là đao pháp hán gia, hắn học của ai?
Yến Đỉnh trầm giọng nhắc nhở huynh đệ:
- Nhìn kỹ đi!
Hoa Tiểu Phi lại quan sát một lát:
- Đây không phải là công phu giang hồ, là bản lĩnh dùng trên chiến trường.
Yến Đỉnh gật đầu:
- Là Hán gia chiến pháp, nhưng không giống với đao sát pháp trên chiến trường của các quốc gia Trung Thổ, ta chưa từng thấy trong điển tịch, là thứ thất truyền.
Cùng Hoa Tiểu Phi bất đồng, mấy năm nay Yến Đỉnh vẫn vì con trai mà bận rộn, người trừ phải làm mấy loại xiếc "quân thần đối lập" ở ngoài, làm sao để Đại Yến dân phú binh cường là phương hướng mà hắn muốn đi đến, để đề cao chiến lực bộ đội, Yến Đỉnh lại vùi đầu đọc sách cổ, tìn đọc binh gia chiến pháp thời cổ.
Yến Đỉnh ngưng thần nhìn Hồng Kiểm tù trưởng múa đại đao, đồng thời nói với Hoa Tiểu Phi:
- Ngươi xem thời cơ hắn phát lực, cùng với thế lúc bộ phạt thân pháp.
Dựa theo chỉ điểm của Yến Đỉnh nhìn kỹ một lần, Hoa Tiểu Phi rất nhanh lĩnh ngộ ra:
- Bộ đao pháp này phải phối hợp vũ khí, nhất định là thứ rất nặng.
Rốt cuộc cũng là đại hành gia xếp hàng nhất hạng hai thiên hạ, chỉ bằng Hồng Kiểm tù trưởng múa một đường đao, đã có thể nhìn ra chỗ căn bảm của đao pháp.
- Trên chiến trường, chiến đao cán dài, trầm trọng, thất truyền mà không có trong điển tịch… nổi danh nhất không có gì ngoài Mạch đao,
Tiểu Phi suy nghĩ của ngươi cũng còn tốt lắm, nếu không cũng không có được thiên hạ đệ nhị như ngày nay, lại xem lại một đám những chỗ mấu chốt:
- Bảy trăm năm trước, Hồng thái tổ phái người tới nơi này, dân bản xứ có không ít tiếp xúc với họ, trên thuyền của Hồng thái tổ nhất định là có quan binh, dạy cho đám dân này một ít bản lĩnh, cũng đúng thôi.
Nói xong, Hoa Tiểu Phi lại cười:
- Không thể tưởng được, trên Trung Thổ đã sớm thất truyền, không ở đâu tìm được ra đao sát chiến pháp, lại bị đám thổ dân này trở thành thuật cường thân, nhiều đời bảo tồn lại.
Yến Đỉnh cũng lộ ra sự vui mừng, gật đầu nói:
- Vị lão gia này múa đao pháp, ít nhất chứng minh được chúng ta đến đúng chỗ.
Lão gia Hồng Kiểm thu đao, thở hồng hộc trừng mắt nhìn mấy người kia, rõ ràng, người ta không sợ, ngược lại còn soi mói cười cười nói nói, xem ra còn chưa thỏa mãn, chuyện này làm cho tù trưởng đại nhân xấu hổ lắm.
Hoa Tiểu Phi cố gắng lô ra nụ cười hòa ái với tù trường, hỏi:
- Hiểu tiếng hán không?
Theo như hắn tưởng tượng, nếu tổ tiên thổ dân cùng Hồng thần tiếp xúc rồi, hay là còn có thể hiểu tiếng hán, nếu như vậy, chuyện liên lạc sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Hồng Kiểm tù trưởng suất lĩnh chúng binh sĩ, cũng nhe răng nhìn hắn.
Hoa Tiểu Phi không lưu tâm, sau đó lại cầm một thanh đao cán dài, một tay vung lên ném về phía dân bản xứ, đồng thời nói:
- Thứ này tặng cho ngươi!
Mấy người bên Yến Đỉnh ở những đảo khác từng gặp những đám dân không nói được hai câu đã xông lên đánh nhau, cho nên lên bở đều rất cẩn thận, tùy thân đều mang theo vũ khí, vừa vặn binh khí của Lôi Âm Đài cao thủ lại là khảm đao cán dài.
Theo tiếng cười, trường đao "cành" một tiếng, cắm ở trước người tù trưởng, mũi đao cắm xuống đất hơn phân nửa, thân đao vẫn không ngừng rung rẩy, bất kể là lực đạo cùng sự chính xác đều được tính vừa đúng. Hoa Tiểu Phi có ý tứ gì thì không cần nghĩ nữa rồi, hắn muốn để cho tù trường dùng đao múa lại đao pháp một lần nữa, để cho bọn họ nhìn cẩn thận một chút.
Nhưng không nghĩ tới, Hồng Kiểm tù trưởng tựa như bị chặt đuôi, thân mình đột nhiên nhảy lên trong miệng toát ra mấy tiếng kỳ quái, mang theo đám dân bản xứ xoay người bỏ chạy!
Khoảng cách xa như thế, lúc trước mấy người Hán ném đoản đao chỉ có hơn một tấc đã đủ dọa người rồi, hiện giờ ném một thanh đao dài tới mà vẫn thoải mái như thế, thổ dân rốt cuộc bị hù dọa vỡ mất rồi, chạy trốn như ong vỡ tổ.
Hoa Tiểu Phi cũng không nghĩ tới kết quả sẽ là như vậy, ngạc nhiên cười nói:
- Làm cái gì thế!
- Khí thế của Hoa tông sư quá lớn, một đao quát lui dân bản xứ ba ngìn dặm.
Tìm được đúng mới tâm tình của Yến Đỉnh cũng tốt hơn, thậm chí nói đùa với Hoa Tiểu Phi, lại nói với người khác:
- Các người tạm trú ở đây, nếu có man nhân tới quấy rầy cũng không được động thủ, nếu không được nữa thì trở lại thuyền. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Hai mươi vị cao thì cùng phần đông thuyền viên đều lĩnh mệnh, quốc sư cũng Hoa Tiểu Phi hau người dùng thân pháp đuổi theo, nhưng hai người cố ý chậm lại một chút, vẫn duy trì khoảng cách với thổ dân, không trựa tiếp nhào tới bắt người…
Một hòn đảo có thể có núi cao, rừng rậm cùng một phần lớn bãi bùn, có thể quá nhỏ sao? Quốc sư nếu như dựa vào lực lượng của mình đi tìm tòi toàn bộ đảo, tìm kiếm dấu vết của Thông Phán đệ tử lưu lại, sợ là một cái đại công trình, tìm nửa năm một năm cũng không ngạc nhiên, Yến Đỉnh cần có sự chỉ điểm của dân bản xứ.
Nếu là ở Hán cảnh, có thể trực tiếp bắt lại đầu sỏ của địch để lấy khẩu cung, người có thể dụng độc không ai không phải là kẻ giỏi bức cung, quốc sư lại là nhân tài kiệt xuất trong nghề này. Nhưng trên hòn đảo này thổ dân nghe tiếng hán còn chẳng hiểu, muốn bức cung cũng không phải chuyện dễ; mặt khác quốc sư trên đường đã có kinh nghiệm, đám Man tộc sống trên hải đảo thiên tính cứng cỏi lại đoàn kết cực kỳ, bắt hoặc làm thương một tên không khác gì chọc cả một ổ, lần này Yến Đỉnh cũng không phải muốn cướp lương thực, bọn họ còn muốn thăm dò trên đảo, sau này mà bị dám ác quỷ này bò lên thì có phiền toái; huống chi hiện tại còn không biết quy mô của dân bản xứ, tuy rằng không quá có khả năng, nhưng chẳng may đối phương là cái đại tộc vạn nhân, lấy nhân sự bên Yến Đỉnh thế nào cũng gặp thiệt lớn.
Cố kỵ nhiều như vậy, Yến Đỉnh cũng không muốn trực tiếp dùng thủ đoạn hống hách với thổ dân, kết quả tốt nhất là cho đối phương thứ tốt, lại hiển lộ chút bản lĩnh, ân uy tịnh thi để hàng phục dân bản xứ, đại gia cùng nhau làm bạn bè, về sau sẽ tiện hơn.
Để tỏ lòng thành rằng chính mình không có địch ý, Yến Đỉnh lưu đại đội lại ở bờ biển, cũng không vôi chạy tới gần dân bản xứ, chỉ đưa Hoa Tiểu Phi theo tiếp cận đối phương.
Tù trưởng mang theo thủ hạ liều mạng chạy trốn, không thể không nói thổ dân tuy không có sức chiến đấy nhưng đi lại rất linh hoạt, chạy như bay. Bọn họ chạy một mạch vào rừng, Yến Đỉnh cùng Hoa Tiểu Phi cũng đuổi theo.
Thổ dân không dừng bước, hai huynh đệ cũng không vội vàng hấp tấp,, mỗi khi Hồng Kiểm tù trưởng quay mặt lại, thì Yến Đỉnh hoặc Hoa Tiểu Phi sẽ ra hiệu "Chúng ta không có địch ý", đáng tiếc mọi rợ chính là mọi rợ, căn bản không hiểu được ý bọn họ.
Sau khi vào rừng, thổ dân vừa chạy vừa kêu to, động tĩnh xung quanh cũng trở nên loạn hơn, hướng nào cũng nghe thấy tiếng bước chân, trên chạc cây cao cũng nghe thấy tiếng ào ào, nhưng những âm thanh này làm sao giấu được trước Yến Đỉnh và Hoa Tiểu Phi. Hai huynh đệ chỉ nhìn nhau cười, rất dễ để nhận ra, những kẻ tới trợ giúp cũng chỉ là thổ dân bình thường, hơn nữa số lường không nhiều, cộng lại tất cả chỉ có chừng hai trăm người, ở trong mặt của hai vị tuyệt thế cao thủ, hoàn toàn không là cái gì….
Lúc này sắc trời càng ảm đảm hơn, mau đen che khuất bầu trời, ngăn cản mặt biển, cũng đè lên tiểu đảo.