Thiếu nữ trước mắt và thị nữ nấu cơm cho Cố Chiêu Quân kia dịên mạo cũng không khác gì, nhưng khí chất lại có chút khác nhau. Trước đây khi nhìn thấy nàng, trong cái nhăn mặt, trong nụ cười đã có vài phần quyến rũ, vài phần lẳng lơ, so với nữ tử trước mắt này, qua một lần suýt chết, khóc cười vài lần, thanh thuần có hơn nhưng quyến rũ không thấy.
Thật sự rất giống, nhưng là hai người.
Tống Dương hỏi thử:
- Là tỷ muội song sinh?
Thiếu nữ vui vẻ khen:
- Công tử quả nhiên tinh mắt! Ở bên cạnh Cố tiên sinh là tỷ tỷ của ta. Cố tiên sinh muốn ta nói với công tử, lần này đổi người không phải có ác ý gì, nhưng ông cảm thấy, tỷ tỷ chăm sóc ông, mặc dù cũng không phải ngọc nát, nhưng vẫn sợ trong lòng ngươi không thoải mái, cho nên đưa ta tới thay thế. Tuy nói vậy, nhưng ta cảm thấy là ông tiếc tỷ tỷ của ta.
Kể lại rồi, nàng vẫn không quên bổ sung:
- Từ nhỏ ta cũng đã có học mấy thứ với vài vị thẩm thẩm, nhưng chưa từng dùng tới, chưa bao giờ thực sự chăm sóc ai.
Tống Dương hỏi:
- Lão Cố cho ngươi đi theo ta, ngươi không cảm thấy buồn bực chứ?
- Ban đầu có chút không vui.
Nàng đáp khẽ:
- Nhưng hôm nay ở dưới đài nhìn ngài… Lại thấy vui.
Tống Dương cười ha hả, nhắc tới chuyện hôm nay trên đài chính hắn cũng khá đắc ý, lại hỏi:
- Ngươi tên gì?
Chỉ là một câu hỏi đơn giản, nàng lại nhíu mày cắn môi:
- Tỷ muội chúng ta sinh vào dịp Trùng Dương, nên tên của tỷ tỷ có một chữ Trùng, tên ta chỉ một chữ Dương, nhưng hiện giờ đi theo công tử, họ cũng đổi thành Tống, nên…
Tống Dương bật cười:
- Thì ra ngươi cũng tên Tống Dương?
Nàng cúi đầu le lưỡi, cười bướng bỉnh:
- Không thể được, ta cũng không dám dùng chung tên với công tử. Mong công tử cho cái tên khác.
Tống Dương gãi gãi đầu:
- Thực ra trùng tên cũng không sao cả, nhưng cả ngày gọi nàng Tống Dương, Tống Dương, thực sự là không thích hợp.
Ý của hắn là, nàng cũng không cần đổi tên, sau này gọi Tiểu Dương, hay A Dương cũng được, nhưng nàng không đồng ý, kiên quyết không chịu mang tên giống chủ nhân.
Cuối cùng vẫn là nàng tự chọn cho mình một cái tên mới:
- Trùng Dương là ngày mồng chín tháng chín, ta gọi là Tiểu Cửu là được.
Không riêng gì nàng, tên của tỷ tỷ nàng cũng chọn xong:
- Nếu một ngày Cố tiên sinh đưa tỷ tỷ tới, sẽ gọi là Đại Cửu.
Tiểu Cửu vui vẻ tự tính cho mình, Tống Dương cũng không phản đối, chủ tớ hai người cười nói quay về dịch quán, nhưng thực không ngờ, Thái thú Thanh Dương Lưu đại nhân tới chơi đã chờ trong phòng đã lâu. Tiểu Cửu vội vàng chào, làm đúng bổn phận nha hoàn châm trà mời khách, quả nhiên tay nhân nhanh nhẹn lễ nghĩa chu đáo, toàn bộ không cần Tống Dương nói nửa câu.
Tiểu Cửu dễ thương đáng yêu, lại thông minh lanh lợi không phải nói, đáng giá nhất là hai tay của nàng đẹp vô cùng, mềm mại trắng nõn như phát ra ánh sáng nhè nhẹ, thật là "tay như ngọc" vậy, mà mười ngón thon dài, mềm mại không xương, dài thêm một tí sẽ quá dài mà ngắn đi một tí sẽ bị quá ngắn, bưng trà rót nước, đôi tay như thế nhẹ nhàng thoăn thoắt, làm cho ánh mắt người ta lưu luyến không rời được.
Tống Dương cân nhắc, đôi bàn tay như thế mà chải đầu đấm bóp cho mình… Mi mắt híp lại cười.
Hai bên ngồi xuống, Tiểu Cửu lặng lẽ cáo lui.
Trên đài cao Tống Dương từng giải vây cho y, Lưu đại nhân đặc biệc đến nhà tạ ơn. Thực ra trong lòng mọi người đều hiểu, tất cả mọi chuyện xảy ra chiều nay đều nằm trong tính toán của Hồng Ba phủ, mặc kệ Tống Dương có giúp đỡ hay không, Lưu Thái Thú đều không có việc gì. Tuy nhiên Thái Thú đại nhân có suy nghĩ của mình. Làm quan nhiều năm, một chút nhãn lực cũng phải có, Lưu thái thú nhìn ra được Tống Dương có quan hệ thâm sâu với Hồng Ba phủ, hôm nay trên đài hắn biểu hịên cũng không tầm thường, phỏng chừng không bao lâu, người này có thể thăng chức rất nhanh.
Lần này xử án Cao Trường Sử, ngược lại lại trở thành cơ hội cho hai người kết giao, cho nên Lưu Thái thú chuẩn bị một phần trọng lễ, tự mình đến tận nhà cảm tạ.
Ngoại trừ lễ vật mang theo bên mình, Thái thú còn chuẩn bị một phần tâm ý khác: ở ngoài cổng dịch quán còn một đôi tỷ muội nổi danh Thanh Dương đang chờ. Nhìn thấy Tiểu Cửu, Thái Thú lại cảm thấy lễ vật của mình có chút không cần thiết, cũng không đưa ra.
Hàn huyên một hồi, Thái thú cáo từ, Tống Dương đứng dậy tiễn khách, lại nghĩ đến một chuyện khác, mở miệng hỏi:
- Lưu đại nhân cũng biết tiểu nhân xuất thân Yến Tử Bình, là một trấn nhỏ cạnh rừng núi, thường bị man nhân quấy rầy, may mà chư vị sai dịch trên trấn tận hết chức trách, mới có thể bảo vệ nói đó bình an…
Không đợi hắn nói xong, Thái thú đã hiểu, gật đầu:
- Nhân tài như vậy đương nhiên phải thưởng thật cao, công tử yên tâm, ta sẽ bắt tay vào làm.
Tống Dương gật đầu cười:
- Làm phiền đại nhân.
Lại khách khí vài câu, tiễn bước thái thú.
Lưu Thái thú vừa mới đi, không tới thời gian uống một chén trà, tiếng đập cửa lại vang lên, lại có khách đến thăm…
Đầu đội tiêu dao khăn, thân mặc áo thư sinh, lưng đeo một khối bảo thạch bằng ngọc, trong tay còn cầm một chiếc quạt, một thiếu nữ xinh đẹp thân cải nam trang bước chân thong thả loạng choạng vào trong.
Hai hàng lông mày như nước, môi đỏ răng trắng, trong đôi mắt sáng trong mỗi cái nháy mắt đều mang đến những tia nắng nhảy múa trong phòng, tuy mặc nam trang nhưng chưa cải trang, ai cũng có thể nhìn ra được sự tươi đẹp của nàng.
"Nữ thư sinh" đi tới trước mặt Tống Dương, chỉ cười không nói gì. Nét tươi cười càng bước càng tươi, trên khuôn mặt lại lặng lẽ xuất hiện hai quả lê đỏ mọng, làm cho người ta hận không thể vươn tay ra mà bẹo.
Tống Dương cười:
- Nhâm Tiểu Bộ, sao không nói gì? Bạn đang xem tại - www.TruyệnFULL.vn
Người tới đương nhiên là Nhâm Tiểu Bộ.
Nàng cười:
- Ta không nói gì, xem ngươi có nhận ra không.
- Còn phải nghe? Vừa ngửi đã thấy!
Công chúa địên hạ đỏ mặt lên:
- Không tin!
Nàng đã sớm thay đổi hương phấn trên người, mùi hương ngọt ngào trên người và Tiểu bộ khoái ba năm trước là một trời một vực.
Tống Dương cười ha ha:
- Cô đã đổi mùi hương phấn, nhưng Tần Đại ca không đổi, cô tới cửa ta đã nhận ra… Được hắn hộ tống, ngoài cô còn có ai.
Nhâm Tiểu Bộ ngạc nhiên, tiếng cười của Tần Tùy ở ngoài cửa cũng vang lên, Tống Dương cao giọng mời hắn vào, Tần Tùy lắc đầu:
- Không cần, ta ở bên ngoài thì hơn, ngươi không cần quan tâm đến ta.
Tống Dương cũng không khách khí, chỉ vào đôi mắt của Nhâm Tiểu Bộ:
- Ánh mắt này cũng không đổi, không cần nghe ta cũng nhận ra được cô.
Dứt lời, hắn đứng dậy, nhìn nàng từ trên xuống dưới, tiếp tục cười nói:
- Tuy nhiên, thực không nghĩ tới Nhâm Tiểu Bộ lại là một cô nương xinh đẹp.
Hai người có thể coi như là hoạn nạn chi giao, tuy thân phận khác biệt thật lớn, nhưng khi ở cùng nhau, nói chuyện cũng không để ý lắm. Nhâm Tiêu Bộ cuối cùng cũng bày ra diện mạo thật với Tống Dương, nghe hắn tán dương trong lòng cũng vui khấp khởi, ngồi xuống ghế hỏi thẳng vào chuyện mình muốn biết nhất:
- Võ công của ngươi làm thế nào tiến bộ nhanh như thế? Ăn được thần dược gì hả? Đưa đây một nửa!
Tống Dương xua tay cười khổ:
- Nào có thần dược! Cô chỉ thấy kẻ trộm ăn thịt, không thấy được kẻ trộm bị đánh!
Võ công tiến bộ đương nhiên đáng hâm mộ, nhưng ngâm rượu thuốc thống khổ thế nào thực sự không có ngôn ngữ nào có thể hình dung.
Nhâm Tiểu Bộ khó hiểu, đang muốn hỏi, bỗng nhiên có tiếng kêu leng keng, Tiểu Cửu bước vào dâng trà.
Không ngờ trong phòng hắn còn có nữ tử khác, nàng giật mình quay lại nhìn:
- Sao lại thế này?
Tống Dương đáp:
- Đây là Tiểu Cửu, là nha hoàn hôm nay mới tìm được.
Tiểu Cửu ngọt ngào mỉm cười, chỉnh lại trang phục thi lễ với Nhâm Tiểu Bộ. Nữ nhân nhìn nữ nhân, ấn tượng đầu tiên đều là thật xinh đẹp, Nhâm Tiểu Bộ nhảy xuống khỏi ghế, bắt lấy cổ tay Tiểu Cửu, chậc chậc khen:
- Tay thật là đẹp.
Lại sờ sờ nâng cằm nàng lên, nhìn Tống Dương như khiêu khích:
- Ta thích nàng. Ta đổi với ngươi.
Lại nói to hơn:
- Dùng người hầu tốt nhất của ta để đổi.
- Người hầu của cô? Vương Công Công, Trương Công Công hay Lý Công Công?
Tống Dương cười phất tay:
- Nằm mơ đi!
Nhâm Tiểu Bộ bĩu môi, đang muốn nói gì, bên ngoài đã có tiếng cười nhẹ:
- Tiểu Phất, sao có thể vừa thấy mặt đã cướp cái tốt của người khác. Không được càn quấy.