Lão bước vào giữa cặp đồng nam đồng nữ. Đôi nam nữ chẳng một mảnh vải che thân, hai mắt nhắm hờ, nằm bất động. Lão ngồi xuống giữa đôi đồng nam, đồng nữ trong tư thế kiết đà, rồi từ từ vận công.
Lão đặt song thủ vào đan điền của đôi nam nữ đó. Một luồng khí đỏ ối bao trùm khắp người Thượng Quan Nghi. Đôi song thủ của lão chuyển qua màu đỏ rồi chuyển dần qua sắc tái. Khi màu da của Thượng Quan Nghi chuyển qua màu tái nhợt của xác chết thì cũng có sự biến đổi trên thể pháp của cặp đồng nam, đồng nữ.
Da thịt của đôi nam nữ từ từ khô héo lại. Khi Thượng Quan Nghi rút tay lại thì đôi nam nữ chỉ còn là hai bộ khô cốt gớm ghiếc, trông thật khủng khiếp.
Thượng Quan Nghi đứng lên.
Lão nhìn xác đôi nam nữ rồi ngửa mặt phá lên cười khanh khách. Lão vừa cười vừa ấn vào khối đá. Hai phiến đá dịch chuyển, xác của đôi nam nữ rơi xuống chiếc hầm ngay dưới gian biệt sảnh luyện công.
Thượng Quan Nghi nhìn xuống đôi bản thủ của mình. Những ngón tay của lão bắt đầu dài ra.
Lão nhẫm nói:
- Hấp huyết đại công... Thượng Quan Nghi ta sẽ là thiên hạ vô địch. Chí tôn minh chủ, ta không còn là Kim Tiền bang chủ nữa mà sẽ là Minh chủ võ lâm.
Lão nói dứt cầu liền phát tác chỉ khí hướng về phía cột đá trước mặt.
- Chát...
Đạo chỉ uy mãnh của lão tiện ngang cây cột đá như chém vào một khối bùn nhảo. Lão ngửa mặt cười khành khạch trước uy lực của mình.
Thượng Quan Nghi nhẩm nói:
- Trên đời này còn ai ngăn cản được ta chứ.
Lão rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực rồi chấp tay sau lưng thả bước chậm rãi bỏ ra ngoài. Tất cả mọi sự biến trong biệt sảnh luyện công đều lọt vào mắt Tiểu Huệ.
Nàng những tưởng như mình đang đối mặt với một quỷ nhân có một không hai trên đời này. Chờ một lúc khi đoán chắc Thượng Quan Nghi đã đi rồi, Tiểu Huệ mới rời chỗ nấp.
Nàng bước lại hai phiến đá mở cơ quan dịch chuyển. Bên dướihai phiến đá đúng là một hố huyệt khổng lồ với mùi tử khí bốc lên khiến nàng muốn ngất xỉu.
Đóng lại hai phiến đá, Tiểu Huệ rời biệt sảnh luyện công. Nàng vừa đi vừa nghĩ thầm:
- Thượng Quan Nghi đang luyện tà công của Tiết Mạc Chược. Chuyện này mình phải báo cho Trương ca ca biết.
Nàng suy nghĩ mông lung nên không để ý đến Mạc Dân đang đuổi đến sau lưng nàng:
- Tiểu Huệ cô nương.
Tiểu Huệ dừng bước quay lại:
- Mạc công tử.
Mạc Dân mỉm cười nói:
- Cô nương hẳn lạ lắm khi thấy tại hạ ở đây, ngay trong tổng đàn Kim Tiền bang.
Nàng gật đầu:
- Đúng.. Tiểu Huệ lấy làm lạ đó. Trước đây Mạc công tử là người của Minh Thần cung, đã từng lấy mạng người của Kim Tiền bang, sao nay lại có mặt ở đây.
- Tại hạ đã được Thượng Quan bang chủ thâu nhận vào Kim Tiền bang.
Đôi chân mày Tiểu Huệ cau lại:
- Bang chủ thâu nạp Mạc công tử vào Kim Tiền bang ư?
Buông tiếng thở dài:
- Dù Thượng Quan bang chủ không cần đến Mạc Dân thì Mạc Dân cũng phải trả ân cho người.
Tiểu Huệ gật đầu:
- Tiểu Huệ hiểu rồi. Phải Mạc công tử cảm cái ân Thượng Quan bang chủ đã phóng thích công tử khỏi sự giam cầm của Thiên Môn Môn chủ nên công tử muốn trả ân.
Mạc Dân gật đầu.
Tiểu Huệ nói:
- Đó là chuyện riêng của công tử hẳn không liên quan gì đến Tiểu Huệ. Không liên can... công tử đuổi theo Tiểu Huệ để làm gì?
Mạc Dân nghiêm giọng nói:
- Tại hạ muốn hỏi Tiểu Huệ cô nương về tung tích của Trương Quảng.
Mặt nàng đanh lại:
- Mạc công tử hỏi thăm tung tích của Trương ca ca để làm gì.
- Chuyện riêng của tại hạ.
- Mạc công tử không nghĩ đến chuyện lấy mạng Trương ca ca chứ?
- Cô nương muốn biết.
Tiểu Huệ gật đầu.
Mạc Dân nói:
- Nếu cô nương muốn biết thì hãy đưa tại hạ đến gặp Trương Quảng.
- Công tử nghĩ tôi biết tung tích của Trương ca ca?
- Tại hạ nghĩ vậy.
Tiểu Huệ phá lên cười.
Mạc Dân hỏi:
- Sao Tiểu Huệ cô nương cười.
- Mạc Dân công tử ngây ngô quá. Không phải một mình Mạc Dân công tử tìm Trương ca ca đâu mà cả bang chủ cũng muốn tìm huynh ấy. Nếu Tiểu Huệ biết sẽ báo ngay với bang chủ chứ đâu cần gì báo với huynh. Báo với bang chủ Tiểu Huệ còn lập công lớn. Báo với huynh Tiểu Huệ chẳng được gì.
Nàng ôm quyền giả lả nói:
- Cáo từ.
Nói rồi Tiểu Huệ bỏ đi. Nàng rời tổng đàn Kim Tiền bang đến khu chợ. Dừng bước trước một gian hàng bán chong chóng. Nàng mua một cây chong chóng rồi đi tiếp.
Cầm cây chong chóng, Tiểu Huệ đi rảo trong chợ. Đoán chắc không ai theo chân mình, Tiểu Huệ mới tiến vào một con hẻm. Nàng dừng bước trước một căn nhà nhỏ. Nhìn trước nhìn sau, Tiểu Huệ mới gỏ cửa.
Cánh cửa dịch mở, A Di nhú mặt ra - A Di tỷ tỷ.
Tiểu Huệ lẻn vào căn nhà đó.
Nàng bước đến ngồi vào chiếc chỏng tre nhìn A Di nói:
- A Di, Lâm Trung Quân huynh đâu rồi.
- Huynh ấy hẳn đã đi uống rượu rồi.
Tiểu Huệ lắc đầu:
- Một người như Lâm huynh hẳn không làm gì được.
Tiểu Huệ buông tiếng thở dài rồi nói:
- Tỷ có tin tức gì về Trương huynh không?
A Di lắc đầu:
- Không biết Trương ca ca đã phải chuyện bất trắc gì mà A Di chẳng hay biết gì về tin của huynh ấy.
Tiểu Huệ buông tiếng thở dài:
- A Di, Tiểu Huệ có tin tới cho tỷ đây. Nhưng cho dù có biết tin này thì cũng chẳng làm gì được khi không có tin tức gì về Trương huynh.
Nàng nhìn A Di buông tiếng thở dài rồi nói:
- A Di tỷ tỷ, Thượng Quan bang chủ đã luyện hấp huyết đại từ công của Tiết Mạc Chược. Có lẽ tỷ phải thân hành đến Thiếu Lâm tự. Chỉ có A Di tỷ đến Thiếu Lâm mới được, tỷ phải nói tất cả mọi sự việc đang xảy ra cho Phương trượng Thiếu Lâm... Hoặc tìm Giác Hải đại sư mà trình tấu.
Tiểu Huệ đứng lên:
- Tiểu Huệ nghĩ, một khi Thượng Quan bang chủ luyện thành võ công tà ma của Tiết Mạc Chược, lão sẽ khởi sự độc bá võ lâm, giết người để lập danh, lập quyền.
- Thiếu Lâm tự có tin vào A Di không?
- Chuyện này là do tỷ, sao Tiểu Huệ biết được. Phải chi có Trương ca ca, Thượng Quan Nghi dám nhẫn tâm sát tử Thượng Quan Uyên Uyên thì chuyện gì lão không dám làm. Tiểu Huệ chưa thấy người nào gian trá như lão.
- Tiểu Huệ, hay chúng ta đi tìm Trương ca ca.
Tiểu Huệ im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói:
- A Di tỷ tỷ, nếu như Tiểu Huệ rời Kim Tiền bang thì e rằng sẽ khiến cho Mạc Dân sinh nghi. Mạc Dân đã đầu phục Kim Tiền bang rồi, và y đang có ý đi tìm Trương ca ca. Theo Tiểu Huệ đoán, y tìm Trương ca ca không phải bằng sự giao hảo mà chỉ muốn giết huynh ấy thôi.
- A Di không để cho Mạc Dân hại đến Trương huynh đâu.
- Tỷ không nói, Tiểu Huệ cũng biết tỷ không để cho ai chạm đến Trương huynh.
Tiểu Huệ nhìn quanh:
- A Di tỷ tỷ, Dạ Minh phu nhân đâu.
- Lâm phu nhân vừa mới rời khỏi nhà chưa bao lâu thì Tiểu Huệ đến.
Tiểu Huệ mỉm cười:
- Chắc Dạ Minh lại đi tìm Lâm Trung Quân rồi. Cứ như vừa vắng Trung Quân thì Dạ Minh lại đi tìm. Dạ Minh tỷ tỷ yêu Lâm huynh bằng tất cả thần và trí. Lúc nào cũng nghĩ đến Lâm Trung Quân.
A Di mỉm cười:
- Lâm Trung Quân có phúc có phần mới đặn được một nương tử như Dạ Minh.
A Di nhìn ra cửa:
- Nhưng xem ra Trung Quân cũng có phần nhạt nhẽo với Dạ Minh lắm.
Tiểu Huệ đứng lên:
- A Di tỷ tỷ, Tiểu Huệ phải về đây. Tỷ cẩn thận đó. Lúc này tai mắt của Thượng Quan Nghi đã có khắp nơi.
A Di nói:
- Nếu không có Tiết Mạc Chược thì Thượng Quan Nghi chẳng đáng sợ.
Tiểu Huệ cau mày:
- Nhắc đến Tiết Mạc Chược, Tiểu Huệ mới nhớ ra. Mụ ta thời gian gần đây không thấy mặt. Sự biến mất của mụ ta quả là bí ẩn. Tiểu Huệ nghĩ chắc có liên quan đến Thượng Quan Nghi.
Nàng nhìn A Di:
- Tiểu Huệ sẽ tìm hiểu nguyên nhân sự vắng mặt của Tiết Mạc Chược.
- Tiểu Huệ cẩn thận.
- A Di tỷ tỷ cũng phải bảo trọng.
Tiểu Huệ và A Di bước đến cửa. A Di đẩy cửa nhưng liền đóng sầm lại. A Di kéo tay Tiểu Huệ quay vào:
- Tiểu Huệ, không xong rồi.
Nàng vừa nói dứt lời thì cửa bật tung ra.
- Rầm...
Mạc Dân và Tứ quỷ bước vào.
Mạc Dân gắt giọng nói:
- Thừa lệnh Thượng Quan tổng quản Kim Tiền giáo, Mạc mỗ ra lệnh cho hai nàng về Tổng đàn Kim Tiền giáo.
Gã nói dứt câu thi A Di nạt ngang:
- Đâu có ai lịnh cho A Di này được.
Tiểu Huệ chen vào:
- A Di tỷ tỷ... đi đi để Tiểu Huệ đối phó cho.
Tiểu Huệ không chờ A Di có đồng ý hay không mà bất ngờ vỗ chưởng về phía Mạc Dân và Tứ quỷ.
Nhất quỷ Dĩ Bát Tăng bước đến, dựng chưởng đón thẳng lấy âm kình của Tiểu Huệ.
- Ầm...
Tiểu Huệ thối liền ba bộ, lắc lư thân người như xoay trong cơn giông dữ.
Mạc Dân nói:
- Tiểu Huệ cô nương dám chống lại lịnh của Tiểu Huệ bang chủ ư?
Mạc Dân vừa nói vừa rút đôi nhật nguyệt ma hoàn. Y gằn giọng nói:
- Thượng Quan bang chủ hạ lịnh, nếu ai chống lịnh của Thượng Quan bang chủ..Giết không tha.
Gã nói rồi phát tác ngay đôi nhật nguyệt ma hoàn, cắt ra tợ đôi tầm sét, kết thành gọng kéo nhằm Khả Tiểu Huệ.
A Di thét lớn:
- Tiểu Huệ cẩn thận.
Nàng vừa thét vừa phát tác phách không chưởng vỗ đến, đón lấy đôi Nhật nguyệt ma hoàn của Mạc Dân.
- Chát..
Đôi nhật nguyệt ma hoàn của Mạc Dân chạm vào chưởng kình của A Di đổi hướng, bạt ra hai phía. Chúng chém xả vào vách nhà.
- Chát...
Mạc Dân dấn đến một bộ, dùng chỉ phát tác đánh vào đôi ma hoàn. Nhật nguyệt ma hoàn như được gia tăng thêm công lực khi hứng đạo chỉ khí của Mạc Dân, lao ngược trở lại A Di.
Cùng lúc đó, Tứ quỷ cùng hợp công vỗ chưởng đến nàng. Lưỡng đầu thọ địch, A Di không khỏi lúng túng. Nàng điểm mũi hài nhấc mình lên cao ba bộ bằng thuật Lưu thủy hành vân.
Mặc dù nàng phản ứng cực kỳ linh hoạt nhưng vẫn không làm sao né tránh một lúc những chiêu công uy vũ của năm đại cao thủ, mà buột phải hứng lấy một chiếc ma hoàn của Mạc Dân.
Chiếc ma hoàn lướt qua chân A Di, cắt ngang vào đùi nàng - Phập...
Mạc Dân rít giọng nói:
- Giết không tha...
Gã vừa nói vừa dựng chưởng bổ tiếp vào người A Di. Lúc này A Di còn chưa đặt chân xuống đất thì sao có thể ách bộ né tránh chưởng công của họ Mạc.
Tiểu Huệ gào lên:
- Tỷ tỷ chạy đi.
Nàng vừa thét vừa lăn xả đến dùng thân mình làm mộc đỡ cho A Di, vô hình trung chưởng công của Mạc Dân không đánh trúng A Di mà nện thẳng vào lưng Tiểu Huệ.
- Bình...
Chưởng công của Mạc Dân đẩy Tiểu Huệ vào người A Di, hất cả hai người ra cửa.
Tiểu Huệ ọi một ngụm máu vào người A Di. Nàng gượng nói:
- A Di tỷ cần phải sống... Cần phải sống.
Nàng đẩy A Di về phía trước, đồng thời quay gót lại dồn tất cả công lực vỗ chưởng về phía bọn Mạc Dân và Tứ quỷ đang xông đến.
Cả bốn lão quỷ đồng loạt dựng chưởng đỡ lấy đạo khí kình của Tiểu Huệ.
- Ầm...
Tiểu Huệ như cánh diều bị giông thổi đi, rồi ngã lăn dưới đất. A Di nghiến răng gào lên:
- Tiểu Huệ...
Nàng lao đến Tiểu Huệ.
Tiểu Huệ được A Di đỡ lên.
- Tiểu Huệ... muội có sao không?
Tiểu Huệ nhìn nàng hổn hển nói:
- A Di.. Tỷ mau chạy đi... Chạy đi...
- A Di không bỏ Tiểu Huệ. Không bỏ Tiểu Huệ... Có chết thì A Di sẽ cùng chết với Tiểu Huệ. Tỷ và muội cùng sánh vai nhau xuống suối vàng.
Tiểu Huệ gượng lắc đầu:
- Ai sẽ nói với Trương huynh... Ai sẽ nói với Trương huynh.
Nàng ngã đầu vào vai A Di.
- Xoang...
Âm thanh khô khốc đó vang lên ngay bên cạnh Tiểu Huệ. A Di những tưởng đó là âm thanh sau cùng mà nàng nghe được trước khi trút hồn ra khỏi xác.
A Di ngẩng lên nhìn.
Đập vào mắt nàng là Lâm Trung Quân với bộ mặt đằng đằng sát khí.
Trung Quân nhìn về Tứ quỷ và Mạc Dân. Y nhạt nhẽo nói:
- Khách của Lâm mỗ sao các người định giết chứ.
Nhất quỷ nói:
- Nếu hai ả nha đầu kia là khách của ngươi thì ngươi cùng một bè với họ thì sao nào.
- Lão nói đúng! Các người đã thất lễ với khách của Lâm mỗ, Lâm mỗ buột phải thất lễ với các người.
Y nói dứt câu thì chớp động kiếm chiêu.
Chẳng một ai thấy Lâm Trung Quân rút kiếm, và cũng chẳng kịp thấy lưỡi kiếm của gã, nhưng Nhất quỷ Dĩ Bát Tăng thì đã bị chém ngang yết hầu.
Họ Dĩ ôm lấy yết hầu, máu rỉ ra kẽ tay lão càng lúc càng nhiễu, rồi lão đổ sầm đến trước.
Nhị quỷ, tam quỷ lẫn tứ quỷ đồng biến sắc.
Thấy kiếm chiêu của Lâm Trung Quân quá ư đặc dị và thần tốc, nhị quỷ Cang Tùng Lịnh buột miệng hỏi:
- Ngươi là ai?
Lâm Trung Quân nhạt nhẽo nói:
- Vô ảnh tử kiếm.
Lờ nói của Lâm Trung Quân chẳng khác nào một gáo nước sôi tạt thẳng vào mặt Cang Tùng Lịnh, Dật Cung và Trung Liệt Cảo. Cả ba gã bất giác lùi lại hai bộ.
Nhị quỷ thản thốt nói:
- Ngươi là Vô ảnh tử kiếm.
- Không sai Trung Quân dấn đến hai bộ. Ba người kia lại thối bộ.
Trung Quân nói:
- Sao? Các người ngại Lâm Trung Quân à?
Mạc Dân nói:
- Lâm Trung Quân! Ngươi biết vì sao chúng ta đến đây không? Vì nương tử Dạ Minh của ngươi đó. Phu nhân ngươi biết ngươi đang bị hai ả ma nữ khuyến dụ chống lại Kim Tiền giáo nên muốn thỉnh cầu bang chủ của chúng ta đến giết hai ả ma nữ này để ngươi sớm nhận ra đâu là đúng đâu là sai.
Trung Quân cau mày hỏi:
- Dạ Minh dẫn các người đến đây?
- Phu nhân của ngươi còn biết nhìn xa trông rộn không như ngươi.
Mặt Trung Quân chảy dài xuống, trông thật thảm hại. Hai hàm răng của gã nghiến lại:
- Các người phải chết.
Y vừa nói vừa phát động kiếm chiêu cùng lúc Mạc Dân cũng phát tác nhật nguyệt ma hoàn.
- Keng...
Đôi Nhật nguyệt ma hoàn chạm vào lưỡi kiếm của Lâm Trung Quân bắn ngược trở lại.
Trung Quân lướt đến ba bộ, kiếm chớp động, Mạc Dân chớp thấy bóng kiếm liền tràng mình né tránh. Y né tránh được lưỡi kiếm thì cảm nhận bờ vai rát buốt, đau nhói.
Mạc Dân ôm lấy bờ vai thấy máu trào ra ướt đẫm tay mình. Y gần như không tin trên thế gian này lại có một kiếm thủ xuất quỷ nhập thần như Lâm Trung Quân.
Nghiệm ra điều đó, Mạc Dân tự biết mình không phải là đối thủ của Lâm Trung Quân.
Y nhanh chống lùi về sau hai bộ rồi bất ngờ đào thoát. Thấy Mạc Dân bỏ chạy, Nhị quỷ Càng Tùng Lịnh, Tam quỷ Dật Cung, Tứ quỷ Trung Liệt Cảo cũng bỏ cuộc trường chạy theo Mạc Dân.
Trung Quân không đuổi theo mà nhìn Tiểu Huệ.
A Di ngẩng mặt nhìn lên nước mắt ràn rụa. Nàng nghẹn ngào nói:
- Lâm túc hạ... Tiểu Huệ đi rồi.
Nghe A Di nói câu này, Trung Quân tức giận đến tím mặt. Gã rống lên:
- Dạ Minh... Dạ Minh...
Dạ Minh từ sau một hốc bờ tường bước ra.
- Tướng công...
Lâm Trung Quân chằm chằm nhìn nàng:
- Dạ Minh! Sao nàng lại đi báo cho người của Kim Tiền giáo đến hại Tiểu Huệ và A Di.
Dạ Minh bật khóc:
- Thiếp không muốn chàng quan hệ với những người này mà sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Trung Quân rít giọng nói:
- Nàng biết Tiểu Huệ và A Di cô nương là ai không? Họ là bằng hữu của Trương đệ đệ...Ta còn mặt mũi nà nhìn lại Trương đệ đệ nếu gặp y.
Y vừa nói vừa đặt tay vào đốc kiếm.
A Di vội nắm tay Trung Quân:
- Lâm huynh! Lâm phu nhân có lẽ quá lo lắng cho huynh mà hành sự như vậy. Lâm huynh đừng trách phu nhân. Sống chết có số cả rồi giờ thì A Di phải đi...
- A Di cô nương đi đâu?
- Đi tìm Trương ca ca...
- Tại hạ sẽ cùng đi với cô nương.
Lâm Trung Quân nhìn lại Dạ Minh:
- Nàng đừng bao giờ đi theo ta nữa.
Y cúi xuống ôm xác Tiểu Huệ.
- A Di cô nương! Chúng ta đi.
Dạ Minh nhào tới quỳ xuống ôm chân Trung Quân.
- Tướng công! Đừng đi! Dạ Minh không muốn chàng đi... Không muốn chàng bỏ Dạ Minh.
Trung Quân nhìn nàng:
- Ta chưa giết nàng để chuộc lỗi với Tiểu Huệ cô nương là may mắn rồi. Đừng theo ta làm gì nữa.
Dạ Minh bật khóc:
- Tướng công! Thiếp không muốn mất chàng.
- Nàng đã đánh mất ta rồi.
A Di buông tiếng thở dài:
- Lâm túc hạ không sợ Dạ Minh phu nhân buồn.
Trung Quân lắc đầu:
- Dạ Minh sẽ sớm quên ta mà thôi.
Y nói dứt câu, ôm xác Tiểu Huệ thi triển khinh công đồng thời dìu theo cả A Di.
Dạ Minh bấn loạn gào theo Trung Quân:
- Trung Quân! Chàng đừng bỏ Dạ Minh... đừng bỏ Dạ Minh.
Mặc cho Dạ Minh gào thét, Trung Quân vẫn thi triển khinh công băng đi, bỏ mặc Dạ Minh lại sau lưng.