Mụ vừa xuất hiện thì mùi tử khí phả lấp cả không gian.
Trương Quảng, Lâm Trung Quân, Thể Ngọc và A Di cũng chau mày trước sự xuất hiện quá ư đột ngột của Tiết Mạc Chược.
Thấy quần hùng dù đông đúc mà vẫn thối bộ e dè, Tiết Mạc Chược ngửa mặt cười khanh khách.
Mụ cắt ngang tràng tiếu ngạo, rọi đôi mắt tử quang hướng vào Trương Quảng:
- Trương tiểu tử, bổn nương và ngươi lại gặp nhau.
- Tại hạ đi tìm nương nương tất phải gặp nương nương chứ.
- Ngươi tìm ta để quy đầu bổn nương hay có ý gì khác.
- Trước đây Trương Quảng đã thỉnh giáo võ công của nương nương, nay muốn thỉnh giáo lại một lần nữa.
- Lần trước tiểu tử không chết đã may mắn lắm rồi. Lần này thì ngươi không có cơ hội như lần trước đâu. Ngoại trừ ngươi hãy theo bổn nương.
Tiết Mạc Chược cười khẩy rồi nói:
- Bổn nương sẽ cho ngươi làm đồng tử của bổn nương.
Trương Quảng khoát tay như thể có cả một bầy ruồi vô hình bâu vào mặt chàng:
- Không không...
- Ngươi không nhận?
- Tất nhiên là không nhận rồi, bởi vì tại hạ đâu có cùng hạng người với Chu Kiến Văn...
Ha... Nhắc đến Kiến Văn, sao tại hạ không thấy y đâu hết vậy.
- Bổn nương đã ăn tim gã rồi.
Lời nói của Tiết Mạc Chược thật dửng dưng và lạnh lùng. Trong khi quần hùng thì rùng mình. Còn Trương Quảng thì há hốc miệng. Thể Ngọc nắm lấy tay chồng.
Nàng lộ vẻ bồi hồi lẫn sửng sốt.
Trương Quảng nói:
- Mụ ăn tim cả tình lang của mình?
- Có sao đâu! Nếu ngươi không chịu làm đồng tử của bổn nương không chừng bổn nương ăn cả trái tim của ngươi đó.
Mụ nói dứt câu, điểm một nụ cười giả lả. Thà mụ đừng cười mỉm, khuôn mặt còn dễ nhìn hơn, khi nụ cười mỉm hiện trên môi Tiết Mạc Chược, bộ mặt của mụ càng gớm ghiếc vô cùng.
Trương Quảng lắc đầu nói:
- Nương nương, tại hạ thú thật với nương nương. Tm của tại hạ vừa đắng vừa cứng ăn chẳng ngon lành gì đâu. Nhưng nếu nương nương muốn ăn thì Trương Quảng rất sẵn sàng giao trái tim của mình cho nương nương, nhưng phải với một điều kiện.
- Điều kiện gì?
Trương Quảng giả lả cười:
- Nương nương tiếp nhận một chiêu của tại hạ với nương tử Giáng Thể Ngọc đây.
Tiết Mạc Chược cười khẩy rồi nói:
- Một chiêu?
Trương Quảng gật đầu Tiết Mạc Chược nói:
- Không chỉ một chiêu mà mười chiêu bổn nương cũng tiếp.
- Tại hạ rất hân hạnh được tiếp chiêu với nương nương.
Trương Quảng nhìn sang Thể Ngọc:
- Thể Ngọc! Đây là lúc huynh và muội phải dùng đến Huyết lệnh võ lâm.
- Muội hồi hộp quá, nếu như Huyết lệnh không khắc chế được mụ ma đầu này thì sao?
Trương Quảng mỉm cười nói:
- Huyết lệnh là báu vật trấn võ của võ lâm tất có thể khắc chế được mụ ma đầu đây.
Nếu như không khắc chế được mụ... Muội biết phải làm gì rồi.
- Theo ý huynh.
- Đấu vi là thượng sách.
- Còn bao nhiêu người ở đây?
- Họ cũng có chân như huynh và muội.
Tiết Mạc Chược nhìn Trương Quảng và Thể Ngọc song hành tiến ra trước mặt mình.
Tiết Mạc Chược buột miệng nói:
- Hai ngươi cũng rất xứng đôi vừa lứa đấy chứ. Hai ngươi sẽ được chết để sánh bước xuống cõi a tỳ.
- Nếu nương nương đi trước dọn đường cho tại hạ thì hay biết mấy.
- Bổn nương chỉ có thể tiễn hai ngươi đi.
Mụ gằn giọng nói:
- Trương tiểu tử, hãy dùng đến Huyết lệnh võ lâm đi.
Câu nói này của Tiết Mạc Chược khiến Trương Quảng giật mình. Chàng nghĩ thầm:
- Mụ biết mình sẽ dùng đến Huyết lệnh mà vẫn tự thị như vậy ư?
Ý niệm đó trôi qua, Trương Quảng nghiêm mặt nói:
- Sao nương nương biết tại hạ sẽ dùng đến Huyết lệnh võ lâm.
- Thượng Quan lão tặc nói với bổn nương.
Trương Quảng thở phào một tiếng:
- Hóa ra là vậy, nương nương nghĩ huyết lệnh lợi hại không?
- Bổn nương không biết. Nhưng bổn nương tin Huyết lệnh của ngươi không thể bì được với "Thi pháp nhứt đại tà công" của bổn nương.
Trương Quảng cau mày:
- Thi pháp nhứ đại tà công! Nghĩa là nương nương đã luyện tà công này trong mộ địa.
Để tụ thành thi pháp "Nhứt đại tà công" nương nương phải sống với xác chết, ăn thịt xác chết.
Đôi chân mày Mạc Chược cau lại:
- Tiểu tử, sao ngươi biết điều đó.
- Tại hạ có nghe sư tôn nói đến võ công thi pháp của nương nương, luyện thi pháp Nhứt đại tà công, nếu chẳng may bị tẩu hỏa nhập ma nương nương sẽ hóa thành cương thi... Người có biết không?
- Bổn nương đang muốn đạt đến cảnh giới Cương thi đại pháp để được trường sinh bất tử.
Khắc chế được cái chết là đã trường sinh bất tử rồi.
Trương Quảng lắc đầu:
- Thảo nào khi gần nương nương thì lại ngửi được mùi tử khí nồng nặc. Cố nhân có câu hữu xa tự nhiên hương. Hương thơm khi còn thì thích, chứ mùi hôi của nương nương thì chẳng thể nào ngửi được.
- Tiểu tử... Hồi đó... Ngươi đã xúc phạm bổn nương rồi đó.
- Đằng nào thì tại hạ và nương nương cũng giáo nhận một chiêu quyết định thắng bại.
Giờ thì nói cho biết, nếu không nói hết điều mình suy nghĩ thì khi nương nương chết rồi tại hạ đâu còn nói gì được nữa.
- Thế thì ngươi nói hết đi.
- Nương nương học thi pháp nhứt đại tà công ở đâu... Còn có người nào thụ học tà công đó nữa không? Trong giang hồ bất cứ người nào muốn trở thành thiên hạ vô địch cũng đều muốn học thi pháp nhứt đại tà công.
Mụ cười khẩy rồi nói tiếp:
- Trương tiểu tử, ngươi muốn học ư? Nếu muốn vậy thì hãy bước san đây rửa chân cho bổn nương, nhận làm đồng tử. Bổn nương hứa sẽ truyền thụ tâm pháp cho ngươi.
Trương Quảng lắc đầu:
- Không không... Tại hạ hỏi nương nương để biết xem còn ai học thứ công phu tà đạo đó không để tiêu diệt đấy mà. Chỉ một mình nương nương thụ học thi pháp nhứt đại tà công...
Tại hạ gánh phần nào rồi.
- Ngươi nói thế có ý gì?
Trương Quảng giả lả cười:
- Tại hạ không có nhiều thời gian để đi săn lùng quỷ nhân, bởi tại hạ còn để dành thời gian cho bản thân nữa, nhất là với nương tử của tại hạ.
Hai hàm răng của Tiết Mạc Chược bất giác mím lại.
- Trương tiểu tử, ngươi xuất thủ được rồi đó.
Trương Quảng nhìn sang Thể Ngọc:
- Âm dương hợp bích.
Hai người đồng loạt bắt ấn huyệt rồi áp tay vào nhau.
Ngay lập tức một khối cầu ngũ sắc xuất hiện bao bọc lấy Trương Quảng và Thể Ngọc.
Tiết Mạc Chược nói:
- Các ngươi làm trò trẻ nít hù dọa bổn nương ư?
Mụ nói dứt câu, vận hóa ngay Thi pháp nhứt đại tà công. Toàn thân mụ xuất hiện màn tử khí xanh lè bao bọc.
Khối cầu khí ngũ sắc bao bọc lấy Trương Quảng và Thể Ngọc từ từ bốc lên cao. Nó lơ lửng trên không trung ở độ cao mươi bộ trông thật kỳ ảo.
Tiết Mạc Chược đanh mặt hú lên một tiếng lồng lộng.
Cùng với tiếng hú đó, hai đạo tử quang xanh rờn phát ra, công trực diện vào quả cầu.
- Ầm...
Tiếng sấm nổ ran trên không trung làm chấn động cả càn khôn.
Quần hùng thót tim giật mình những tưởng đâu Trương Quảng lẫn Thể Ngọc tan ra như xác pháp sau khi hứng trọn hai đạo tử quang của Tiết Mạc Chược. Nhưng sau tiếng sấm đó, quả cầu vẫn không hề có sự biến đổi nào.
Tiết Mạc Chược giật mình khi thấy hai đạo tử quang của mình chẳng phá vỡ được quả cầu ngũ sắc kia.
Mụ còn đang bấn loạn bởi hiện tượng nguyên trạng của quả cầu ngũ sắc thì quả cầu ngũ sắc chợt vỡ tung ra.
Quần hùng ồ lên một tiếng. Họ những tưởng đâu đến lúc này Trương Quảng và Thể Ngọc mới vong mạng thì bất thình lình hai ánh vàng nhạt hình lưỡi kiếm, xoáy tròn lấy nhau cắt xuống Tiết Mạc Chược.
Mọi người hoa cả mắt chẳng nhìn thấy gì.
Khi thân nhãn của quần hùng trỏ lại bình thường thì Trương Quảng và Thể Ngọc đã đứng sừng sững ngay trước mặt họ, tay trong tay. Bên kia Tiết Mạc Chược đứng phổng ra như pho tượng rồi từ từ tách ra làm hai, chẳng khác nào thanh củi bị bổ đôi.
Trương Quảng và Thể Ngọc nhìn lại quần hào. Chàng từ tốn nói:
- Chư vị anh hùng hào kiệt, cái chết của Tiết Mạc Chược hôm nay là lời cảnh cáo cho những ma đầu muốn độc bá thiên hạ, muốn tắm máu võ lâm bằng võ công. Tại hạ và Thể Ngọc hy vọng sẽ không có lần thứ hai dùng đến "huyết lệnh" thực thi lịnh tử.
Chàng nhìn lại Thể Ngọc:
- Ngọc muội... chúng ta đi thôi.
A Di bước vội đến:
- Trương Quảng...
Trương Quảng mỉm cười từ tốn nói:
- A Di... Trương Quảng muốn nàng đi theo Lâm huynh. Huynh ấy cần một người như A Di.
Lâm Trung Quân nhìn chàng mỉm cười:
- Ta thì muốn theo Trương đệ đệ.
Trương Quảng lắc đầu:
- Theo Trương Quảng? Huynh sẽ làm người thừa.
Quần hào đồng loạt quỳ xuống xướng lên.
- Võ lâm minh chủ.
Họ xướng xong, sụp lạy thì Trương Quảng nắm tay Thể Ngọc. Hai người đồng loạt thi triển khinh công thượng thặng lao vút đi bỏ lại sau lưng sự ngưỡng mộ thái quá của quần hùng võ lâm.
* * *
- Đại ca! huynh đưa muội đi đâu?
- Hai sự lựa chọn, huynh dành cho muội.
- Huynh nói đi.
- Một về Minh Thần cung, hai về Thiên Vân trang. Muội được quyền chọn.
Nàng dừng bước nhìn chàng:
- Huynh đoán xem muội sẽ chọn về đâu nào.
Trương Quảng nhìn thẳng vào mắt nàng :
- Thiên Vân Trang.
- Muội chưa nói, huynh đã biết rồi.
Nàng nói xong ôm chầm lấy chàng.
Ánh tà dương rọi lên hai người, kết bóng họ lại làm một, khởi sự cho một cuộc sống khác, với nhiều niềm hạnh phúc và hoan hỷ.