Chủ nhiệm lớp chin năm hai đang giảng bài trên bục giảng, học sinh bên dưới ai cũng vô cùng tập trung.
A? Sao lại có đứa dám ngủ gật?
Học sinh kia đang gục gặc đầu, có thể nhìn ra hắn rất cố gắng để mình không ngủ mất.
Từ Duẫn Tường biết Quý Sơ Vũ đang ngủ gật, nhưng anh không muốn bản thân để ý đến hắn.
Gần đây Quý Sơ Vũ mỗi ngày đi học đều ngủ gật, hắn tình nguyện đi học, mà không phải trốn tiết đi nơi khác ngủ cho thoải mái.
Từ Duẫn Tường biết, đây là Quý Sơ Vũ tôn trọng anh.
Nhưng, thế thì sao chứ?
Ngày 25 tháng 12.
Hôm nay là lễ Giáng Sinh mỗi năm chỉ có một lần, tuy rằng không phải ngày lễ trong nước, nhưng mọi người vẫn trải qua rất vui vẻ.
Ai ai cũng bàn luận nên đi đâu chơi, hưng phấn viết cả trên mặt.
Thế nhưng, giáo viên của trường trung học này, lại phải ở lại trường, tăng, ca!
“Tại sao tôi phải ở lại tăng ca!” Từ Duẫn Tường ngồi trong văn phòng oán giận.
Gần đây trường thành lập hội đọc sách, giáo viên phải thay phiên nhau trông coi, mà hôm nay đúng đến phiên Từ Duẫn Tường.
Hội đọc sách thường ở lại đến mười một giờ, anh vốn muốn cùng mấy học sinh đi chơi, không nghĩ tới…
11 giờ đêm.
Từ Duẫn Tường uể oải đứng dậy, thôi quên đi, về nhà mua mấy chai bia thôi.
Lúc anh ra đến cổng trường, nơi đó đã đứng một người.
Là ai đang chờ ai vậy?
Đi đến gần mới thấy, người kia không phải là…
Quý Sơ Vũ!
Hắn đứng đấy để làm gì? Quên đi, cũng không phải chuyện của anh.
Thời điểm bước ra khỏi cổng trường, Quý Sơ Vũ gọi Từ Duẫn Tường lại.
“Thầy.”
Nhưng, Từ Duẫn Tường làm như không nghe thấy, không nhìn hắn trực tiếp lướt qua.
“Thầy!” Quý Sơ Vũ không buông tha, đuổi theo.
Muốn chắn đường Từ Duẫn Tường, nhưng lại bị anh vòng qua.
“Em làm cái gì vậy! Mau thả tôi xuống!”
Quý Sơ Vũ bất đắc dĩ chặn ngang đem Từ Duẫn Tường ôm lấy.
“Trừ phi thầy chịu nghe tôi nói, bằng không tôi sẽ không thả thầy xuống.”
Từ Duẫn Tường đành phải gật đầu.
Quý Sơ Vũ buông anh xuống, lấy từ trong túi ra một cái hộp.
Từ Duẫn Tường nghi ngờ nhìn cái hộp, hắn cũng không thừa nước đục thả câu, mở hộp, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay.
“Sao vậy?” Lấy đồng hồ ra để làm gì?
“Thầy không nhớ à?”
Nhìn chiếc đồng hồ nằm trong hộp, Từ Duẫn Tường rốt cuộc cũng nhớ ra…
Anh còn nhớ, lần trước khi cùng Quý Sơ Vũ về nhà, có đi qua một cửa hàng bán đồng hồ, nhìn thấy một chiếc đeo tay, Từ Duẫn Tường rất thích, nhưng mà giá không rẻ chút nào, chỉ có thể cảm thán: “Nếu tôi có một cái thì tốt rồi.”
Cho nên đây là…
“Tặng thầy.” Nhìn Từ Duẫn Tường biểu tình có chút biến hóa, Quý Sơ Vũ mỉm cười nói.
“Cái gì!? Em lấy đâu ra tiền?” Cái này phải đến mấy vạn!
Nghe anh hỏi như vậy, Quý Sơ Vũ lộ ra biểu tình có chút ngượng ngùng: “Là tiền tôi làm thêm kiếm được.”
Cho nên hắn gần đây tinh thần không tốt, là vì đi làm thêm?
Nhìn Quý Sơ Vũ, môi đã tím tái, làn da nguyên bản trắng nõn, hiện tại càng thêm tái nhợt, Từ Duẫn Tường mới phát hiện, hắn chỉ mặc đồng phục, không mặc áo khoác.
“Này, em không thấy lạnh à.” Từ Duẫn Tường vội vàng cởi áo khoác trên người, choàng lên vai Quý Sơ Vũ.
Vốn muốn nói không lạnh, nhưng thấy Từ Duẫn Tường kiên trì lại thêm ánh mắt như dao phóng tới, Quý Sơ Vũ đành phải đem lời nói nuốt trở về.
“Ấy, tôi chưa mua quà.”
“Không có cũng…”
“Không được, tôi nhất định sẽ tặng, nói đi, em muốn cái gì?” Sao có thể cứ thế lấy không?
“Thật à? Cái gì cũng có thể?”
“Ừ… Chỉ cần tôi có thể làm được.”
“Vậy… Được!”
Từ Duẫn Tường đột nhiên có dự cảm bất thường.
A? Sao lại có đứa dám ngủ gật?
Học sinh kia đang gục gặc đầu, có thể nhìn ra hắn rất cố gắng để mình không ngủ mất.
Từ Duẫn Tường biết Quý Sơ Vũ đang ngủ gật, nhưng anh không muốn bản thân để ý đến hắn.
Gần đây Quý Sơ Vũ mỗi ngày đi học đều ngủ gật, hắn tình nguyện đi học, mà không phải trốn tiết đi nơi khác ngủ cho thoải mái.
Từ Duẫn Tường biết, đây là Quý Sơ Vũ tôn trọng anh.
Nhưng, thế thì sao chứ?
Ngày 25 tháng 12.
Hôm nay là lễ Giáng Sinh mỗi năm chỉ có một lần, tuy rằng không phải ngày lễ trong nước, nhưng mọi người vẫn trải qua rất vui vẻ.
Ai ai cũng bàn luận nên đi đâu chơi, hưng phấn viết cả trên mặt.
Thế nhưng, giáo viên của trường trung học này, lại phải ở lại trường, tăng, ca!
“Tại sao tôi phải ở lại tăng ca!” Từ Duẫn Tường ngồi trong văn phòng oán giận.
Gần đây trường thành lập hội đọc sách, giáo viên phải thay phiên nhau trông coi, mà hôm nay đúng đến phiên Từ Duẫn Tường.
Hội đọc sách thường ở lại đến mười một giờ, anh vốn muốn cùng mấy học sinh đi chơi, không nghĩ tới…
11 giờ đêm.
Từ Duẫn Tường uể oải đứng dậy, thôi quên đi, về nhà mua mấy chai bia thôi.
Lúc anh ra đến cổng trường, nơi đó đã đứng một người.
Là ai đang chờ ai vậy?
Đi đến gần mới thấy, người kia không phải là…
Quý Sơ Vũ!
Hắn đứng đấy để làm gì? Quên đi, cũng không phải chuyện của anh.
Thời điểm bước ra khỏi cổng trường, Quý Sơ Vũ gọi Từ Duẫn Tường lại.
“Thầy.”
Nhưng, Từ Duẫn Tường làm như không nghe thấy, không nhìn hắn trực tiếp lướt qua.
“Thầy!” Quý Sơ Vũ không buông tha, đuổi theo.
Muốn chắn đường Từ Duẫn Tường, nhưng lại bị anh vòng qua.
“Em làm cái gì vậy! Mau thả tôi xuống!”
Quý Sơ Vũ bất đắc dĩ chặn ngang đem Từ Duẫn Tường ôm lấy.
“Trừ phi thầy chịu nghe tôi nói, bằng không tôi sẽ không thả thầy xuống.”
Từ Duẫn Tường đành phải gật đầu.
Quý Sơ Vũ buông anh xuống, lấy từ trong túi ra một cái hộp.
Từ Duẫn Tường nghi ngờ nhìn cái hộp, hắn cũng không thừa nước đục thả câu, mở hộp, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay.
“Sao vậy?” Lấy đồng hồ ra để làm gì?
“Thầy không nhớ à?”
Nhìn chiếc đồng hồ nằm trong hộp, Từ Duẫn Tường rốt cuộc cũng nhớ ra…
Anh còn nhớ, lần trước khi cùng Quý Sơ Vũ về nhà, có đi qua một cửa hàng bán đồng hồ, nhìn thấy một chiếc đeo tay, Từ Duẫn Tường rất thích, nhưng mà giá không rẻ chút nào, chỉ có thể cảm thán: “Nếu tôi có một cái thì tốt rồi.”
Cho nên đây là…
“Tặng thầy.” Nhìn Từ Duẫn Tường biểu tình có chút biến hóa, Quý Sơ Vũ mỉm cười nói.
“Cái gì!? Em lấy đâu ra tiền?” Cái này phải đến mấy vạn!
Nghe anh hỏi như vậy, Quý Sơ Vũ lộ ra biểu tình có chút ngượng ngùng: “Là tiền tôi làm thêm kiếm được.”
Cho nên hắn gần đây tinh thần không tốt, là vì đi làm thêm?
Nhìn Quý Sơ Vũ, môi đã tím tái, làn da nguyên bản trắng nõn, hiện tại càng thêm tái nhợt, Từ Duẫn Tường mới phát hiện, hắn chỉ mặc đồng phục, không mặc áo khoác.
“Này, em không thấy lạnh à.” Từ Duẫn Tường vội vàng cởi áo khoác trên người, choàng lên vai Quý Sơ Vũ.
Vốn muốn nói không lạnh, nhưng thấy Từ Duẫn Tường kiên trì lại thêm ánh mắt như dao phóng tới, Quý Sơ Vũ đành phải đem lời nói nuốt trở về.
“Ấy, tôi chưa mua quà.”
“Không có cũng…”
“Không được, tôi nhất định sẽ tặng, nói đi, em muốn cái gì?” Sao có thể cứ thế lấy không?
“Thật à? Cái gì cũng có thể?”
“Ừ… Chỉ cần tôi có thể làm được.”
“Vậy… Được!”
Từ Duẫn Tường đột nhiên có dự cảm bất thường.