Từ bé đến giờ, khát vọng lớn nhất của tôi là được làm người đẹp ngủ trong rừng. Có thể không cần thức dậy, không cần đến trường, có thể làm bạn với cái giường hơn mười năm, sau khi tỉnh lại còn có thể làm bạn với hoàng tử mấy chục năm nữa. Tuy Phương Dư Khả là một vị hoàng tử độc mồm độc miệng, nhưng nói tóm lại vẫn là một hoàng tử, có những đặc tính mà một hoàng tử nên có: thứ nhất, người này da trắng, mặt nhỏ, cây ngọc đón gió, phong lưu phóng khoáng, có thể coi là tiểu Won Bin; thứ nhì, nghiệp học xếp hàng đỉnh của điểm, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi; cuối cùng, xuất thân dòng dõi thư hương, hưởng nhiều bổng lộc. Nói ngược nói xuôi, tóm lại tôi đã câu được một con rùa vàng. Tôi cười đắc ý, đắc ý nha.
Tôi nằm thẳng cẳng trên giường khách sạn, thỉnh thoảng lau nước miếng chảy xuống từ khóe miệng, cười ngây ngô với cái trần nhà, Tiếc là đang trong kì nghỉ hè, bên cạnh không có lấy một đứa bạn tốt, tất cả nào thì du lịch, nào thì thăm quê, không có ai có thể để tôi giãi bầy. Cảm xúc mạnh mẽ phồng lên mà không có cách nào chia xẻ với bạn cùng phòng, khát vọng muốn bộc lộ tất cả đã không thể khống chế được nữa, tôi đành gọi điện về cho mẹ già báo tin vui. Bà già nhà tôi thật không đơn giản, cuối cùng cũng đoán đúng được một việc.
Mẹ tôi nhận điện thoại bằng thái độ mất kiên nhẫn: “Chẳng phải con thực tập ở ngay đây sao? Có việc thì về nhà nói, mẹ đang chơi mạt trượt.”
Ở đầu bên này điện thoại, tôi cười hì hì, gian xảo như người đã thực hiện được mưu kế.
Bà già nhà tôi muốn bốc hỏa: “Tài khoản điện thoại nhiều tiền quá nên rỗi hơi hả? Mẹ còn đang suy nghĩ kiếm tiền đây. Đừng có mà làm loạn, nếu ván này không thắng, về đây mẹ tính sổ!”
Xem địa vị của tôi ở nhà đi. Vì một ván bài, mưu sát con gái.
Nhưng tâm tình tôi đang vui vẻ, không so đô với người già vấn đề này: “Chúc mừng ngài, sau này ngài sẽ có một tên con rể đẹp trai rồi.”
Trong điện thoại truyền đến tiếng mẹ già tràn đầy khí thế đập bàn “cạch” một cái, sau đó là một mảnh yên lặng.
Một lúc lâu sau, bà mới chậm rãi nói: “Ngày mai dẫn về nhà.”
Mẹ già thật sự là một người nóng vội: “Việc vừa mới thành đã đưa về nhà, không sợ con mất mặt hay sao?”
Tiếng mẹ già rít lên: “Con như vậy mà cũng có người chịu nhặt về là mẹ đã vô cùng vui vẻ rồi, quan tâm con có mất mặt hay không làm gì?”
Tuy lời nói này rất có đạo lý, nhưng là mẹ mà lại nói ra những lời này, trái tim kiên cường của tôi vẫn bị chấn động một chút: “Không cần đưa về nhà cho mẹ xem mặt, mẹ cũng biết rồi, chính là Phương Dư Khả.” Khi nói đến cái tên này, tôi đã sớm ném tiếng rít của mẹ già lên tận mây xanh, đổi lại là sự ngọt ngào vô cùng. Sao trước đây tôi không phát hiện thích anh là một chuyện ngọt ngào như thế này nhỉ?
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười còn hèn mọn hơn cả tiếng cười của tôi. Quả nhiên gừng càng già càng cay: “Mẹ đã nói rồi mà. Con rể mà mẹ đã nhắm trúng làm sao có thể chạy thoát khỏi năm ngón tay của mẹ. Ha ha…”
Tôi không khỏi toát mồ hôi, không ngờ bà đã tu hành được đến trình độ cao như thế.
Mẹ già bỗng nhiên dùng giọng nói nghiêm túc nói với tôi: “Nếu như để cậu ta chạy thoát, con cũng đừng về nhà nữa. Đào được mỏ vàng rồi thì phải giữ cho chặt. Cả đời này coi như con cũng không sống uổng phí.” Nói xong bà lập tức ngắt điện thoại.
Cuối cùng tôi cũng đạt được tới cảnh giới mà Văn Đào đã miêu tả trước đây “Đêm dài đằng đẵng, trằn trọc khó ngủ, một đêm không ngủ”. Đồng hồ đã điểm ba giờ, tôi vẫn hoàn toàn không buồn ngủ. Tình cảm trào dâng mãnh liệt của tôi ơi, tuổi xuân không thể kìm nén của tôi ơi.
Hậu quả trực tiếp của thổ lộ tình ý lúc nửa đêm chính là tôi bị muộn. Khi đến giờ tập hợp ngày hôm sau, tôi vẫn còn ngủ ngon trong khách sạn, cho đến khi có người lôi tôi ra khỏi giường.
Tôi vừa mở mắt đã nhìn thấy Phương Dư Khả, nghĩ rằng tôi vẫn còn đang mơ giấc mơ đẹp, chuẩn bị nhắm mắt lại ngủ tiếp. Phương Dư Khả vội vàng nhéo mặt tôi, giống như nắm lông con mèo mà nói với tôi: “Đừng ngủ, đừng ngủ nữa. Mặt trời lên cao rồi, mọi người chỉ còn chờ một mình em nữa thôi.”
Đôi mắt tôi ngây ra nhìn anh, nghĩ lại chuyện tôi trở thành bạn gái anh là sự thật hay chỉ là ảo tưởng.
Phương Dư Khả nhìn tôi mơ màng, lại vỗ vỗ mặt tôi: “Vừa rồi gọi điện vào điện thoại trong phòng em cũng không gọi em dậy được, nếu không dùng chìa khóa dự phòng của khách sạn để vào, bọn anh còn tưởng em tự sát rồi chứ. Nhanh đi rửa mặt đi.”
Tôi ngáp dài, xuống khỏi giường, đi dép, chầm chậm bước tới toilet, ngây người ra trước gương. Bôi kem đánh răng, tôi ngậm đầy bọt trong miệng mà chạy ra ngoài: “Cuối cùng em cũng biết không đúng ở chỗ nào. Sao anh có thể tự ý vào phòng con gái như thế? Chuyện này truyền ra ngoài thì còn đâu một đời thuần khiết của em nữa.”
Phương Dư Khả lau bọt bị phun lên mặt, trên miệng lộ ra một nụ cười gian xảo: “Việc này phải truyền ra mới tốt, truyền càng xa càng tốt, tốt nhất là truyền tới Bắc Kinh, truyền tới chỗ Văn Đào. Thật muốn nhìn vẻ mặt nghẹn chết của Văn Đào. Sau này chúng ta tay trong tay đi qua trước mặt anh ta cho anh ta nhìn đi.”
Đàn ông luôn luôn ấu trĩ như thế. Nhưng tai tôi chỉ tự động ghi lại mỗi một câu cuối cùng, vì vậy tôi bắt đầu toe toét cười sung sướng.
Phương Dư Khả dịu dàng vuốt mái tóc chổng ngược lên trời của tôi: “Ngoan, nhanh đi chải đầu đi.”
Tôi lập tức vô cùng hưởng thụ mà chạy như điên về toilet, sấp nước ép mái tóc vểnh lên của tôi xuống.
Nhiệm vụ thực tế ngày hôm nay là ghé thăm làng nghề nghệ thuật tre trúc dân gian. Thật ra đề tài không đáng để nói đến, tình yêu đủ để tôi váng đầu rồi, huống hồ tôi vốn chẳng có mấy chỉ số thông minh.
Lúc đầu tôi còn làm bộ rụt rè, cũng muốn thể hiện tư thế mạnh mẽ của “hiện nay còn đang trong giai đoạn thử thách”. Nhưng đành chịu là tôi trước sau như một, cả gương mặt cười đến mức méo mó…
Đàm Dịch bất an liếc mắt nhìn tôi: “Chị dâu, chị không sao chứ? Chị đã cười với cái giỏ trúc cả một buổi trưa rồi.”
Từ trước đến nay tôi chưa từng biết “chị dâu” là một nhân xưng dễ nghe như vậy, tôi vỗ vai Đàm Dịch nói: “Làm người phải lạc quan vui tươi tiến về phía trước. Quê hương chúng ta có làng nghề tre trúc giỏi như thế này, có thể phát triển thành một trong những trụ cột kinh tế. Nghệ thuật và kinh tế hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ, chị không khỏi vui sướng trong lòng, ngủ cũng mỉm cười.”
Đàm Dịch lùi ra sau cả mét: “Chẳng phải đang phỏng vấn, chị diễn kịch cho ai xem vậy?”
Tôi thở dài: “Chị dâu là một sinh viên Bắc Đại, bình thường phải suy nghĩ những thứ có chiều sâu một chút, trẻ con không hiểu là đúng rồi.”
Đàm Dịch nhìn tôi như nhìn quái vật: “Chị trúng tà à? Biết mình từ đâu tới đây không?”
“Sinh ra từ đâu, chết ở chỗ nào, từ xưa đã là một vấn đề muôn đời suy ngẫm. Nếu như em tò mò, chị dâu có thể ngồi xuống bình tĩnh nói với em.”
Rốt cuộc Đàm Dịch không chịu nổi hình tượng Đường Tăng của tôi nữa, nắm tay lại ý bảo muốn đánh tôi.
Tôi vội vàng nhận lỗi: “Thật ra bần ni đến từ Đông thổ Đại Đường, đặc biệt tới Tây Thiên bái phật cầu duyên…”
Phương Dư Khả đứng bên cạnh cười cười nghe chúng tôi ba hoa, dáng vẻ rất yên tĩnh và thỏa mãn.
Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, tôi chuẩn bị về khách sạn ngủ một lát. Để đề phòng ngủ quên như sáng nay, tôi đặc biệt dùng di động để đồng hồ báo thức cách năm phút kêu một lần.
Vừa mới yên tâm nằm thành hình chữ bát* trên giường, tôi chợt nghe có tiếng gõ cửa rất nhẹ. Tôi nằm ỳ trên giường, giả bộ không nghe thấy. Người gõ cửa giống như biết tôi đang ngủ, cố chấp dùng một tần suất như nhau mà gõ.
* Chữ bát: 八
Tôi tức tối đứng lên từ cái giường như cùng một thể với tôi, mở cửa ra, nhìn thấy Như Đình như hoa như ngọc uất ức đứng trước mặt tôi. Tôi có tấm lòng thương hương tiếc ngọc, lập tức mở rộng cửa xin lỗi, không dám chậm trễ.
Trong lòng tôi có chút bất an mơ hồ. Ở bên Phương Dư Khả mới được một ngày một đêm, tôi còn chưa kịp có thời gian tra xét tình sử của anh đâu. Cuối cùng tôi thuyết phục chính mình, yêu là phải quan tâm tới hiện tại, nhìn về tương lai. Quá khứ đã qua thì quên đi. Rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình, phim ảnh, chương trình truyền hình trong và ngoài nước đều nói cho chúng ta một đạo lý: những người yêu nhau mà còn quấn quýt lấy quá khứ thường sẽ không được ông trời chúc phúc, nghi ngờ không ngừng chỉ dẫn đến cảnh tượng mỗi người một ngả.
Nhưng tôi biết rõ, tôi sợ phải tra xét. Giống như kẻ thứ ba cướp ngôi thành công, tôi không có tư cách để hỏi về quan hệ ngọt ngào của người ta với bà cả. Mặc dù Phương Dư Khả không có bất cứ quan hệ gì với cô ấy, nhưng mối tình sâu nặng của Như Đình với Phương Dư Khả cả thế giới đều biết, còn tôi vung dao cướp tình, lo lắng không thôi. Đấy là còn chưa nói, đối thủ cạnh trạnh của tôi quá mạnh, tôi thắng được một thời, lại không biết có thể thắng đến cuối cùng hay không.
Từ bé đến giờ, khát vọng lớn nhất của tôi là được làm người đẹp ngủ trong rừng. Có thể không cần thức dậy, không cần đến trường, có thể làm bạn với cái giường hơn mười năm, sau khi tỉnh lại còn có thể làm bạn với hoàng tử mấy chục năm nữa. Tuy Phương Dư Khả là một vị hoàng tử độc mồm độc miệng, nhưng nói tóm lại vẫn là một hoàng tử, có những đặc tính mà một hoàng tử nên có: thứ nhất, người này da trắng, mặt nhỏ, cây ngọc đón gió, phong lưu phóng khoáng, có thể coi là tiểu Won Bin; thứ nhì, nghiệp học xếp hàng đỉnh của điểm, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi; cuối cùng, xuất thân dòng dõi thư hương, hưởng nhiều bổng lộc. Nói ngược nói xuôi, tóm lại tôi đã câu được một con rùa vàng. Tôi cười đắc ý, đắc ý nha.
Tôi nằm thẳng cẳng trên giường khách sạn, thỉnh thoảng lau nước miếng chảy xuống từ khóe miệng, cười ngây ngô với cái trần nhà, Tiếc là đang trong kì nghỉ hè, bên cạnh không có lấy một đứa bạn tốt, tất cả nào thì du lịch, nào thì thăm quê, không có ai có thể để tôi giãi bầy. Cảm xúc mạnh mẽ phồng lên mà không có cách nào chia xẻ với bạn cùng phòng, khát vọng muốn bộc lộ tất cả đã không thể khống chế được nữa, tôi đành gọi điện về cho mẹ già báo tin vui. Bà già nhà tôi thật không đơn giản, cuối cùng cũng đoán đúng được một việc.
Mẹ tôi nhận điện thoại bằng thái độ mất kiên nhẫn: “Chẳng phải con thực tập ở ngay đây sao? Có việc thì về nhà nói, mẹ đang chơi mạt trượt.”
Ở đầu bên này điện thoại, tôi cười hì hì, gian xảo như người đã thực hiện được mưu kế.
Bà già nhà tôi muốn bốc hỏa: “Tài khoản điện thoại nhiều tiền quá nên rỗi hơi hả? Mẹ còn đang suy nghĩ kiếm tiền đây. Đừng có mà làm loạn, nếu ván này không thắng, về đây mẹ tính sổ!”
Xem địa vị của tôi ở nhà đi. Vì một ván bài, mưu sát con gái.
Nhưng tâm tình tôi đang vui vẻ, không so đô với người già vấn đề này: “Chúc mừng ngài, sau này ngài sẽ có một tên con rể đẹp trai rồi.”
Trong điện thoại truyền đến tiếng mẹ già tràn đầy khí thế đập bàn “cạch” một cái, sau đó là một mảnh yên lặng.
Một lúc lâu sau, bà mới chậm rãi nói: “Ngày mai dẫn về nhà.”
Mẹ già thật sự là một người nóng vội: “Việc vừa mới thành đã đưa về nhà, không sợ con mất mặt hay sao?”
Tiếng mẹ già rít lên: “Con như vậy mà cũng có người chịu nhặt về là mẹ đã vô cùng vui vẻ rồi, quan tâm con có mất mặt hay không làm gì?”
Tuy lời nói này rất có đạo lý, nhưng là mẹ mà lại nói ra những lời này, trái tim kiên cường của tôi vẫn bị chấn động một chút: “Không cần đưa về nhà cho mẹ xem mặt, mẹ cũng biết rồi, chính là Phương Dư Khả.” Khi nói đến cái tên này, tôi đã sớm ném tiếng rít của mẹ già lên tận mây xanh, đổi lại là sự ngọt ngào vô cùng. Sao trước đây tôi không phát hiện thích anh là một chuyện ngọt ngào như thế này nhỉ?
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười còn hèn mọn hơn cả tiếng cười của tôi. Quả nhiên gừng càng già càng cay: “Mẹ đã nói rồi mà. Con rể mà mẹ đã nhắm trúng làm sao có thể chạy thoát khỏi năm ngón tay của mẹ. Ha ha…”
Tôi không khỏi toát mồ hôi, không ngờ bà đã tu hành được đến trình độ cao như thế.
Mẹ già bỗng nhiên dùng giọng nói nghiêm túc nói với tôi: “Nếu như để cậu ta chạy thoát, con cũng đừng về nhà nữa. Đào được mỏ vàng rồi thì phải giữ cho chặt. Cả đời này coi như con cũng không sống uổng phí.” Nói xong bà lập tức ngắt điện thoại.
Cuối cùng tôi cũng đạt được tới cảnh giới mà Văn Đào đã miêu tả trước đây “Đêm dài đằng đẵng, trằn trọc khó ngủ, một đêm không ngủ”. Đồng hồ đã điểm ba giờ, tôi vẫn hoàn toàn không buồn ngủ. Tình cảm trào dâng mãnh liệt của tôi ơi, tuổi xuân không thể kìm nén của tôi ơi.
Hậu quả trực tiếp của thổ lộ tình ý lúc nửa đêm chính là tôi bị muộn. Khi đến giờ tập hợp ngày hôm sau, tôi vẫn còn ngủ ngon trong khách sạn, cho đến khi có người lôi tôi ra khỏi giường.
Tôi vừa mở mắt đã nhìn thấy Phương Dư Khả, nghĩ rằng tôi vẫn còn đang mơ giấc mơ đẹp, chuẩn bị nhắm mắt lại ngủ tiếp. Phương Dư Khả vội vàng nhéo mặt tôi, giống như nắm lông con mèo mà nói với tôi: “Đừng ngủ, đừng ngủ nữa. Mặt trời lên cao rồi, mọi người chỉ còn chờ một mình em nữa thôi.”
Đôi mắt tôi ngây ra nhìn anh, nghĩ lại chuyện tôi trở thành bạn gái anh là sự thật hay chỉ là ảo tưởng.
Phương Dư Khả nhìn tôi mơ màng, lại vỗ vỗ mặt tôi: “Vừa rồi gọi điện vào điện thoại trong phòng em cũng không gọi em dậy được, nếu không dùng chìa khóa dự phòng của khách sạn để vào, bọn anh còn tưởng em tự sát rồi chứ. Nhanh đi rửa mặt đi.”
Tôi ngáp dài, xuống khỏi giường, đi dép, chầm chậm bước tới toilet, ngây người ra trước gương. Bôi kem đánh răng, tôi ngậm đầy bọt trong miệng mà chạy ra ngoài: “Cuối cùng em cũng biết không đúng ở chỗ nào. Sao anh có thể tự ý vào phòng con gái như thế? Chuyện này truyền ra ngoài thì còn đâu một đời thuần khiết của em nữa.”
Phương Dư Khả lau bọt bị phun lên mặt, trên miệng lộ ra một nụ cười gian xảo: “Việc này phải truyền ra mới tốt, truyền càng xa càng tốt, tốt nhất là truyền tới Bắc Kinh, truyền tới chỗ Văn Đào. Thật muốn nhìn vẻ mặt nghẹn chết của Văn Đào. Sau này chúng ta tay trong tay đi qua trước mặt anh ta cho anh ta nhìn đi.”
Đàn ông luôn luôn ấu trĩ như thế. Nhưng tai tôi chỉ tự động ghi lại mỗi một câu cuối cùng, vì vậy tôi bắt đầu toe toét cười sung sướng.
Phương Dư Khả dịu dàng vuốt mái tóc chổng ngược lên trời của tôi: “Ngoan, nhanh đi chải đầu đi.”
Tôi lập tức vô cùng hưởng thụ mà chạy như điên về toilet, sấp nước ép mái tóc vểnh lên của tôi xuống.
Nhiệm vụ thực tế ngày hôm nay là ghé thăm làng nghề nghệ thuật tre trúc dân gian. Thật ra đề tài không đáng để nói đến, tình yêu đủ để tôi váng đầu rồi, huống hồ tôi vốn chẳng có mấy chỉ số thông minh.
Lúc đầu tôi còn làm bộ rụt rè, cũng muốn thể hiện tư thế mạnh mẽ của “hiện nay còn đang trong giai đoạn thử thách”. Nhưng đành chịu là tôi trước sau như một, cả gương mặt cười đến mức méo mó…
Đàm Dịch bất an liếc mắt nhìn tôi: “Chị dâu, chị không sao chứ? Chị đã cười với cái giỏ trúc cả một buổi trưa rồi.”
Từ trước đến nay tôi chưa từng biết “chị dâu” là một nhân xưng dễ nghe như vậy, tôi vỗ vai Đàm Dịch nói: “Làm người phải lạc quan vui tươi tiến về phía trước. Quê hương chúng ta có làng nghề tre trúc giỏi như thế này, có thể phát triển thành một trong những trụ cột kinh tế. Nghệ thuật và kinh tế hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ, chị không khỏi vui sướng trong lòng, ngủ cũng mỉm cười.”
Đàm Dịch lùi ra sau cả mét: “Chẳng phải đang phỏng vấn, chị diễn kịch cho ai xem vậy?”
Tôi thở dài: “Chị dâu là một sinh viên Bắc Đại, bình thường phải suy nghĩ những thứ có chiều sâu một chút, trẻ con không hiểu là đúng rồi.”
Đàm Dịch nhìn tôi như nhìn quái vật: “Chị trúng tà à? Biết mình từ đâu tới đây không?”
“Sinh ra từ đâu, chết ở chỗ nào, từ xưa đã là một vấn đề muôn đời suy ngẫm. Nếu như em tò mò, chị dâu có thể ngồi xuống bình tĩnh nói với em.”
Rốt cuộc Đàm Dịch không chịu nổi hình tượng Đường Tăng của tôi nữa, nắm tay lại ý bảo muốn đánh tôi.
Tôi vội vàng nhận lỗi: “Thật ra bần ni đến từ Đông thổ Đại Đường, đặc biệt tới Tây Thiên bái phật cầu duyên…”
Phương Dư Khả đứng bên cạnh cười cười nghe chúng tôi ba hoa, dáng vẻ rất yên tĩnh và thỏa mãn.
Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, tôi chuẩn bị về khách sạn ngủ một lát. Để đề phòng ngủ quên như sáng nay, tôi đặc biệt dùng di động để đồng hồ báo thức cách năm phút kêu một lần.
Vừa mới yên tâm nằm thành hình chữ bát trên giường, tôi chợt nghe có tiếng gõ cửa rất nhẹ. Tôi nằm ỳ trên giường, giả bộ không nghe thấy. Người gõ cửa giống như biết tôi đang ngủ, cố chấp dùng một tần suất như nhau mà gõ.
Chữ bát: 八
Tôi tức tối đứng lên từ cái giường như cùng một thể với tôi, mở cửa ra, nhìn thấy Như Đình như hoa như ngọc uất ức đứng trước mặt tôi. Tôi có tấm lòng thương hương tiếc ngọc, lập tức mở rộng cửa xin lỗi, không dám chậm trễ.
Trong lòng tôi có chút bất an mơ hồ. Ở bên Phương Dư Khả mới được một ngày một đêm, tôi còn chưa kịp có thời gian tra xét tình sử của anh đâu. Cuối cùng tôi thuyết phục chính mình, yêu là phải quan tâm tới hiện tại, nhìn về tương lai. Quá khứ đã qua thì quên đi. Rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình, phim ảnh, chương trình truyền hình trong và ngoài nước đều nói cho chúng ta một đạo lý: những người yêu nhau mà còn quấn quýt lấy quá khứ thường sẽ không được ông trời chúc phúc, nghi ngờ không ngừng chỉ dẫn đến cảnh tượng mỗi người một ngả.
Nhưng tôi biết rõ, tôi sợ phải tra xét. Giống như kẻ thứ ba cướp ngôi thành công, tôi không có tư cách để hỏi về quan hệ ngọt ngào của người ta với bà cả. Mặc dù Phương Dư Khả không có bất cứ quan hệ gì với cô ấy, nhưng mối tình sâu nặng của Như Đình với Phương Dư Khả cả thế giới đều biết, còn tôi vung dao cướp tình, lo lắng không thôi. Đấy là còn chưa nói, đối thủ cạnh trạnh của tôi quá mạnh, tôi thắng được một thời, lại không biết có thể thắng đến cuối cùng hay không.