Giờ nghỉ trưa, Lương Thiên Dục theo cửa ban công nhảy vào phòng Lâm Dật, phát hiện bên trong không có một bóng người, trong lòng kịch kiệt khó chịu, y cắn môi, càng nghĩ càng giận, một quyền nặng nề dừng lại trên vách tường.
“Đáng giận….Lại là cùng tên kia đi ra ngoài sao?!”
Bốn ngày, Lâm Dật liên tục phóng bồ câu y bốn lần (là bỏ rơi + phớt lờ + lỡ hẹn, ta cũng không biết tìm từ gì có đủ những nghĩa này mà thay thế nữa nên để nguyên)
Nếu như chỉ là giờ nghỉ trưa thì thôi coi như xong, đằng này ngay cả lúc tan học, Lâm Dật cũng chỉ nói một câu rồi vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc, leo lên xe của tên hỗn trướng kia.
Hỏi Lâm Dật làm gì, hắn chỉ nói bọn hắn bất quá là ra ngoài ăn một bữa cơm, thuận tiện trao đổi công việc của trường, bởi vì Lương lão sư mới về, có nhiều việc trong trường còn chưa hiểu rõ.
Nhiều lời! Tên nham hiểm kia, rốt cuộc là muốn lão sư làm cái gì?!
Leng keng.. leng keng…
Chuông đánh, không nghĩ tới y lại ngồi ngơ ngác đợi hết một giờ nghỉ trưa, y buồn bực đứng lên, ai ngờ vừa mở cửa lại cùng với hai người đang chậm chạp trở về kia đối mặt.
Bề ngoài tương tự, vị trí giống nhau, cùng cơ hồ tuổi tác cũng gần như nhau.
Chướng mắt!
“A, Lâm lão sư, cổ áo người hình như dính cái gì”, Nam nhân tiến sát lại, ôn như giúp hắn chà lau, “Ha, là cà vạt bị lệch, Lâm lão sư, ngươi thật là không chú ý gì hết”, nói rồi còn giúp Lâm Dật chỉnh sửa lại.
“Cáp… Ngượng ngùng, để cho anh chê cười rồi”, Lâm Dật hơi hơi đỏ mặt.
“Không có gì, chúng ta đều là giáo viên mà”, Nam nhân đưa tay, lơ đễnh vỗ vỗ ba vai Lâm Dật.
Chướng mắt!
Lương Thiên Dục trừng mắt nhìn hai người, ánh mắt ẩn ẩn tức giận, Lâm Dật vừa vặn nghiêng người lại, lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của y.
“A, sao ngươi lại ở đây?” Lâm Dật kinh ngạc hỏi, trong tay còn cầm cốc đồ uống đã hết một nửa.
A, nguyên lai lão sư không hề nghĩ đến chuyện gặp y.
“Học sinh Lương, đã đến giờ học rồi, mau trở về lớp đi!” Nam nhân kia giả vờ cười nói, nhưng quả nhiên, khi hai người đi sát qua nhau, bên tai lại vang lên câu nói, “Nam nhân này là tình nhân của ngươi đi? A?”
Lương Thiên Dục rõ ràng cả kinh, sắc mặt âm tình bất định.
Gã làm thế nào phát hiện ra chuyện này?! Rốt cuộc thì gã muốn làm cái gì?!
Từ nhỏ gã đã không từ thủ đoạn cướp đoạt đi mọi đồ đạc của y, bất kể là sử dụng phương pháp gì, lần này… Gã không phải là sẽ muốn cướp mất lão sư chứ?
Tâm y thoáng chốc lạnh như đi vào hầm băng.
Lương Thiên Dục vừa hết giờ học liền đi thẳng xuống lớp B, từ ngoài cửa nhìn thấy Lâm Dật ngồi bên phải lớp, nam nhân kia thì đang một tay cầm sách giáo khoa đứng đối mặt với bảng đen.
“Được rồi, các em học sinh, chúng ta dừng ở đây” Lương lão sư buống ra phấn viết trong tay, quay xuống nhìn học sinh bên dưới, lộ ra nụ cười sáng lạn ôn hòa, “ Hi vọng các em đọc sách ôn tập cho tốt, kì thì ngày mai nếu tất cả mọi người đều đạt trên 80 điểm thầy sẽ mua đồ uống mời các em!”
Các học sinh cao hứng vỗ tay hoan hô.
“Oa, Lương lão sư thật tốt, hơn nữa còn rất đẹp trai!”
“Đúng a, đúng a!” Tốp năm tốp ba nữ sinh đi ra khỏi phòng học, thần tình tâm ái nói.
Bât quá là một kẻ dối trá, đang giả bộ cái gì?
Lương Thiên Dục từa vào cửa khinh thường giễu cợt, rồi không quản việc mình không phải là học sinh lớp B, lập tức bước vào trong kéo lấy Lâm Dật.
“Lão sư, ta có chuyện muốn nói với ngươi”
Y nhíu mày, vẻ mặt ngưng trọng, Lâm Dật lăng lăng nhìn biểu cảm nghiêm túc chưa bao giờ thấy qua kia, có chút bận tâm.
Lương Thiên Dục nguyên bản thật sự tính toán cùng Lâm Dật hảo hảo nói chuyện, không nghĩ tới nam nhân kia đúng lúc này lại đi tới hướng Lâm Dật nói, “Lâm lão sư, cùng nhau ăn cơm đi, tôi còn có chút vấn đề liên quan đến trường học muốn hỏi ý kiến thầy”, còn thân mật vỗ vỗ bả vai, xoa nhẹ đầu Lâm Dật.
“A, đương nhiên không thành vấn đề.” Càng hỏng bét chính là Lâm Dật không chút suy nghĩ liền lập tức đáp ứng, xem tại trong mắt Lương Thiên Dục giống như là Lâm Dật khẩn cấp muốn cùng nam nhân kia rời đi. . . Ước • sẽ •!
“Ngươi lại muốn cùng hắn đi ra ngoài? !” Một cỗ tức giận xông tới, Lương Thiên Dục sôi gan đẩy mạnh Lâm Dật vào tường, phát ra tiếng va chạm điếc tai, hù dọa đến cả những người đang đi ngoài hành lang.
“A! Đau quá!” Lâm Dật muốn xoay người tránh ra lại bị Lương Thiên Dục đè chặt lại, hắn trừng mắt nhìn y, “Lương Thiên Dục! Ngươi làm sao vậy?”
“Ta mới là người phải hỏi ngươi xảy ra chuyện gì? Người kia là gì của ngươi a? Còn cần ngươi mỗi ngày bồi hắn đi ra ngoài?” Cơn tức giận chồng chất vài ngày ào ạt tuôn ra, thanh âm Lương Thiên Dục càng lúc càng lớn.
“Chúng ta chỉ là hai giáo viên cùng ngồi bàn bạc chút việc công thôi, chẳng lẽ cũng không được sao?”
“Ai cũng có thể! Chỉ có hắn là không được! Ta không cho phép ngươi tiếp cận hắn!”
“Ngươi quản ta tiếp cận ai? Ta không phải là nô lệ của ngươi!” Lâm Dật dùng sức mạnh toàn thân đẩy Lương Thiên Dục ra, châm thêm một mồi lửa đốt cơn giận của y lên tới đỉnh.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, hổn hển thở gấp.
“Không nháo với ngươi nữa, ta phải đi, Lương lão sư còn đang đợi ta” Lâm Dật lắc lắc đầu, quay người muốn đi.
“Lương lão sư” ba chữ như là ngòi nổ, kích cơn giận của Lương Thiên Dục phóng thẳng tới đỉnh đầu, y rốt cuộc bất chấp nơi này là trường học, dùng sức bắt lấy tay Lâm Dật, đem cả người tha lên xe, Lâm Dật xương cốt phát ra thanh âm khanh khách, cổ tay cơ hồ sắp gãy xương.
Lương Thiên Dục nhấn chân ga, lập tức phóng về nhà, dùng sức kéo Lâm Dật xuống xe, lên lầu, thô lỗ đẩy hắn té ngã xuống giường.
“Lương Thiên Dục! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Lương Thiên Dục không nói chuyện, chính là rất nhanh cởi bỏ quần áo trên người, chế ngự hai tay Lâm Dật, đem hắn áp ở trên giường.
“Không cần. . . Ngươi không cần lại đây… !” Lâm Dật hoảng sợ vặn vẹo, nhưng Lương Thiên Dục đã dùng dây lưng trói chặt hai tay hắn, cài lên đầu giường.
“Nhờ! Không cần. . . Không cần. . . Dục! Không cần! !” Ba một tiếng, áo sơ mi của Lâm Dật đã bị thô bạo xé rách, trong chốc lát da thịt lộ ra ngoài, Lâm Dật rùng mình, lại không biết là bởi vì lạnh hay vì sợ hãi.
Lương Thiên Dục hai mắt che kín tơ máu phẫn nộ, tâm trí giống như đã bị bản năng giết chóc của dã thú đoạt mất, y lấy ra phân thân cương cứng, không có bôi trơn liền trực tiếp đâm vào hậu đình mềm mại của Lâm Dật, Lâm Dật thê lương kêu thảm một tiếng, cửa huyệt bị xé rách chảy máu.
“Đau, đau quá! Dục! Buông! Buông!” Lương Thiên Dục đang đánh mất lý trí làm thế nào nghe thấy lời của hắn, y tàn nhẫn động nhanh thắt lưng, hoàn toàn không để ý đến Lâm Dật ở dưới thân hắn đang kêu gào.
“Ngươi là của ta. . . Ngươi là có thể là của ta…” Lương Thiên Dục không ngừng lặp lại nỉ non, nhắm chặt mắt, ở trong cơ thể Lâm Dật phóng ra dịch thể nóng cháy. Y cúi xuống cắn xé điểm gồ lên trước ngực Lâm Dật, móng tay để lại trên làn da trắng những dấu đỏ đậm, hậu đình rách da chảy máu, Lương Thiên Dục lại như không nhìn thấy, phân thân tiếp tục trừu sáp.
Lâm Dật không hề kêu khóc, tùy ý đau đớn vùi lấp chính mình, hắn chết không chịu thua cắn chặt môi, mặc kệ tơ máu từ khóe miệng chảy ra cũng không tái phát ra một tiếng kêu nào.
Tan nát cõi lòng.
Không có cảm tình tình ái, Lương Thiên Dục gào thét lại tiết ra, mưa rền gió dữ lúc này mới lặng xuống.
Lâm Dật trên người tràn đầy vết thương xanh tím, nước mắt để lại trên mặt dấu vết khô cạn, nửa thân dưới lại càng vô cùng thê thảm, vết máu sặc sỡ.
Lương Thiên Dục phục hồi tinh thần lại mới phát hiện mình làm cái gì, y kinh ngạc đến ngây người nhìn tình cảnh thê thảm của Lâm Dật dưới thân, tâm như rơi xuống vực sâu.
“Lão sư…” Hai tay run rẩy nhưng không cách nào tới gần.
“Ta… Hận ngươi…” Lâm Dật ánh mắt tràn ngập bi ai cùng lên án làm y không đành lòng nhìn.
Lâm Dật nhặt lên quần áo bị xé rách, lảo đảo bước ra cửa, hỗn hợp máu cùng dịch thể khuất nhục theo động khẩu chảy ra nhưng hắn cũng không có tâm tư đi chà lau.
Sàng đan cùng gối đầu hỗn độn biểu hiện tình cảnh hỗn loạn trước đó không lâu, trong phòng cuối cùng chỉ còn lại một mình Lương Thiên Dục.
“Ta rốt cuộc. . . Là xảy ra chuyện gì… ?” Y thống khổ nắm lấy tóc, buồn bực không chịu nổi tựa đầu chôn vào giữa hai chân, cả người run rẩy.
Làm sao bây giờ?. . . Chấm dứt. . . rồi sao?…
Hắn và lão sư… Thật sự. . . Chấm dứt… Sao?…
Lương Thiên Dục nhớ rõ, lần đầu tiên thấy kẻ gọi là “ca ca” kia thì y mới sáu tuổi.
Sau khi mẫu thân mất được một tháng, phụ thân đưa y sang Mĩ, Lương Thiên Dục đến lễ tang của mẫu thân cũng không được phép tham gia, hay có lẽ… căn bản không hề có cái gọi là tang lễ của mẫu thân, vì mẫu thân là tình nhân ngoại tình của phụ thân, việc này đối với một tập đoàn sắp mở rộng ảnh hưởng ra thị trường quốc tế như Hoa Dục mà nói là một vết nhơ đáng xấu hổ.
Lương Thiên Hoa thừa hưởng mái tóc vàng và đôi mắt xanh của mẹ, Lương Thiên Dục mỗi ngày đều tới hướng mẹ kế vấn an nên ấn tượng về dáng vẻ của nàng thập phần rõ ràng. Mũi cao thẳng, ngũ quan thâm thúy, là một nữ nhân diễm lệ, đồng dạng với Lương Thiên Hoa, đều là mái tóc màu vàng sáng và ánh mắt xanh thẳm.
Y biết mẹ kế phi thưởng không thích mình, mặc dù không biết tiếng Trung nhưng vẫn thường trước mặt nhìn y, mắng y “tạp chủng”, Lương Thiên Hoa cũng học theo, gọi y là “tạp chủng”, Lương Thiên Dục thật lâu về sau mới biết đây là ý tứ gì.
Lương Thắng Viễn khi đó trong gia tộc khong phải là một kẻ có tiền, bất quá chỉ là một nhân viên cao cấp trong một công ty quốc nội ở Mĩ mà thôi. Mẫu thân Lương Thiên Dục vốn là bạn gái Lương Thắng Viễn kết giao từ khi còn đi học, nhưng Lương Thắng Viễn vì muốn phấn đấu lên vị trí cao hơn, dứt khoát kiên quyết lấy con gái của lão bản.
Cả gia đình lão bản đều định cư tại Mĩ, Lương Thắng Viễn sau khi kết hôn ngay lập tức nắm giữ vị trí tổng giám đốc tổng công ty tại Mĩ, chỉ có những khi đi công tác về nước mới đến thăm “tình nhân” mà hắn còn giữ lại.
Mẫu thân Lương Thiên Dục khi y năm tuổi, tại vì không thể tiếp tục chịu đựng cuộc sống không thấy ánh sáng mặt trời ấy nên treo cổ tự sát.
Theo ngay sau đó, cơn ác mộng của Lương Thiên Dục bắt đầu.
Mẹ kế của Lương Thiên Dục thừa những lúc phụ thân không có ở nhà sẽ tận tình ngược đãi y, Lương Thiên Hoa thì coi y không khác gì nô lệ để sai khiến, bất kể Lương Thiên Hoa phạm phải sai lầm gì thì cuối cùng, người bị trách phạt cũng là y, tóm lại, tuổi thơ của Lương Thiên Dục trôi qua thập phần thê thảm.
Mãi cho đến năm tuổi, có lẽ là Lương Thắng Viễn bị cắn rứt lương tâm, cũng có lẽ là do mẹ kế luôn muốn đuổi y đi, Lương Thiên Dục mới có thể về nước, một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống.
Rồi mới… mới có thể gặp lão sư của y.
Trong phòng khách sạn bố trí xa hoa, ba người không khi giằng co.
“Ai , Lâm lão sư, ngươi đem hắn nhường cho ta đi, chẳng phải hắn vẫn luôn làm ngươi tức giận sao?” Lương Thiên Hoa đối Lâm Dật nói.
Tặng cho hắn? Lâm Dật bị ý tưởng này dọa cho sợ hãi.
Được rồi, đúng là lúc đầu mình bị y ép buộc, nếu như không có Lương Thiên Dục… hẳn là có thể thoát khỏi cuộc sống như địa ngục kia.
Nếu như không có y… mình có thể trở lại làm một người bình thường… két hôn, sống, chết… không cần tái trở thành một kẻ đồng tính luyến ái…
Nếu như không có y… mình cũng sẽ không còn những lúc không khống chế được bản thân… bị khiêu khích đến nghẹt thở…
Chính là, một ý niệm khác trong đầu tràn ra, liền như thế buông tay, không phải là phủ định toàn bộ những điều tốt đẹp bọn hắn đã có trong lúc đó sao? Không phải là phủ định tất cả những cố gắng bọn hắn đã làm cho nhau sao?
Càng sâu hơn nữa… là phủ định chính lòng mình…
Lâm Dật mím môi, kiên định ý chí bản thân, thanh âm run rẩy từ giữa hàm răng tràn ra, “… Không. . . Không phải… Không cần… Ta… Ta tuyệt sẽ không đem y tặng cho ngươi! !”
Hắn thoắt ngẩng đầu, liều lĩnh nhìn vào đáy mắt Lương Thiên Hoa, ánh mắt run rẩy lóe lên ánh sáng kiên định.
“Tuy rằng y có nhiều lúc làm cho ta tức giận muốn chết… nhưng ta không thể không có y! Trừ khi… Lương Thiên Dục không quan tâm ta… nếu không ta tuyệt đối không thể rời bỏ y!”
Ba người đều bị lời tuyên bố này làm cho rung động, Lương Thiên Dục khẽ ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Lâm Dật, Lâm Dật cả kinh, ngay cả hắn cũng bị thanh âm của mình hù sợ.
Còn bị đặt dưới thân Lương Thiên Hoa, Lương Thiên Dục không nhịn được bật cười khì khì, đẩy Lương Thiên Hoa ra, nhảy xuống giường, thẳng tắp đi về phía Lâm Dật. Bị Lương Thiên Dục nắm lấy bờ vai, Lâm Dật trợn to mắt nhìn y, Lương Thiên Dục kéo Lâm Dật lại gần sát mình hơn, quay về phía Lương Thiên Hoa, vô hạn khẳng định nói: “Xin lỗi, nhưng đây là câu trả lời của ta. Ta cho tới bây giờ vẫn chỉ thích một mình lão sư mà thôi.”
“Đi thôi, lão sư.” Lâm Dật nghe xong tâm mãnh liệt nhảy lên, gương mặt nóng đến phát sốt. Lương Thiên Dục nắm lấy tay Lâm Dật cùng nhau rời đi.
Lương Thiên Hoa ôm chặt đầu ngồi ở trên giường, ngạc nhiên nỉ non từng câu “Không có khả năng. . . Không có khả năng… Không nên là như vậy… Ta chờ mất năm năm… Không nên là kết quả như vậy…”
Lâm Dật có chút không đành lòng quay đầu lại nhìn Lương Thiên Hoa, cuối cùng vẫn là mở miệng, “Lương lão sư… Ngươi biết không? Lương Thiên Dục bất quá là chấp niệm thời thơ ấu của ngươi, cũng không phải là tình yêu chân chính. Ngươi hiện tại khó sống là bởi vì không cách nào nữa tiếp tục giữ lấy món đồ chơi của ngươi chứ cũng không phải bởi vì Lương Thiên Dục không thích ngươi. Lương lão sư , điều kiện của ngươi rất tốt. . . Ngươi hiện tại nên hảo hảo tỉnh lại đi, rồi mới một lần nữa tìm tình yêu thuộc về chính mình. . . Không phải sao?”
Lương Thiên Hoa ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngẩn gật đầu, như là nhai nuốt từng lời của hắn.
Trở lại Lương gia, Lâm Dật đến cả giày cũng chưa cởi đã bị Lương Thiên Dục áp lên giường. Đôi môi nóng cháy của Lương Thiên Dục bắt lấy môi hắn, cuốn lấy cái lưỡi ấm áp mềm mại mà triền miên, hôn đến khi Lâm Dật không thở nổi mới luyến tiếc buông ra. Lâm Dật đã cho là Lương Thiên Dục muốn làm, nhưng không nghĩ tới y chỉ gắt gao ôm chặt lấy mình, đầu vùi vào hõm cổ mình.
“Lão sư… Ta còn tưởng rằng ngươi đã không còn quan tâm đến ta nữa… cám ơn ngươi… Ta thật cao hứng… thật cao hứng…”
Từng âm thanh nhỏ vụn truyền đến, lần đầu tiên, Lương Thiên Dục trước mặt Lâm Dật bật khóc như một đứa trẻ.
Lâm Dật đau lòng vỗ vỗ lưng Lương Thiên Dục, cử chỉ ôn nhu như ánh trăng, tựa đầu lên mái tóc đen mềm mại, tùy ý cho nước mắt y đem áo sơ mi của mình thấm ướt.
Có lẽ chính cảm giác yếu ớt này mới làm cho mình cảm thấy rằng y cần có mình đi.
Ai~ Làm sao bây giờ, mình hình như càng ngày càng thích y mất rồi.
Lương Thiên Dục khó có được cái gì cũng không làm, cứ như vậy ôm chặt Lâm Dật, yên lặng khóc một đêm.
Nhưng đừng tưởng rằng sự tình mới như vậy là xong.
Ngày hôm sau, Lâm Dật cùng Lương Thiên Dục đang nửa tỉnh nửa mê, đôi mắt vẫn còn hơi sưng đến trường, nhưng vừa mở cửa xe đã thấy Lương Thiên Hoa tay ôm một bó hoa to như muốn đè chết người đứng chờ trước bãi cỏ, một thân âu phục thằng thớm, mái tóc màu vàng kim rực rỡ như phát sáng, cả người toát ra quang mang xinh đẹp, cộng với thần tình sáng lạn và nụ cười chói mắt, dùng thanh âm vạn phần thành kính nói:
“A, thân ái Lâm lão sư, những lời hôm qua của ngươi như Triêu Dương vào đông đánh thức ta, soi sáng nội tâm hắc ám của ta. Ta quyết định quên hết những chuyện đã qua, một lần nữa truy đuổi ý nghĩa của sinh mệnh!” Lương Thiên Hoa quỳ một gối xuống đất, làm Lâm Dật sợ đến nỗi nhảy dựng về phía sau, hai tay dâng lên đóa hồng mân côi vẫn còn đọng sương sớm, hò hét nói: “A ── Ta cuối cùng cũng tìm được tình yêu chân chính! Nguyên lai Lâm lão sư mới là người làm cho ta động lòng ── Xin ngươi, hãy nhận lấy tình cảm của ta!”
Mới từ trên xe bước xuống, Lương Thiên Dục có bao nhiêu cơn buồn ngủ cũng bay sạch, mặt nháy mắt tối sầm, tràn ngập sát khí trừng trừng nhìn Lương Thiên Hoa.
Bỏ đi biểu hiện âm trầm giả dối, Lương Thiên Dục giờ mới biết Lương Thiên Hoa đúng là một kẻ biến thái như thế.
Trong thoáng chốc, sấm rung chớp giật, không khí thập phần căng thẳng. Lâm Dật đứng giữa hai người, tiến không được, lùi cũng không xong, lần đầu tiên bi ai hiểu được cái gì gọi là họa từ miệng mà ra.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Giờ nghỉ trưa, Lương Thiên Dục theo cửa ban công nhảy vào phòng Lâm Dật, phát hiện bên trong không có một bóng người, trong lòng kịch kiệt khó chịu, y cắn môi, càng nghĩ càng giận, một quyền nặng nề dừng lại trên vách tường.
“Đáng giận….Lại là cùng tên kia đi ra ngoài sao?!”
Bốn ngày, Lâm Dật liên tục phóng bồ câu y bốn lần (là bỏ rơi + phớt lờ + lỡ hẹn, ta cũng không biết tìm từ gì có đủ những nghĩa này mà thay thế nữa nên để nguyên)
Nếu như chỉ là giờ nghỉ trưa thì thôi coi như xong, đằng này ngay cả lúc tan học, Lâm Dật cũng chỉ nói một câu rồi vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc, leo lên xe của tên hỗn trướng kia.
Hỏi Lâm Dật làm gì, hắn chỉ nói bọn hắn bất quá là ra ngoài ăn một bữa cơm, thuận tiện trao đổi công việc của trường, bởi vì Lương lão sư mới về, có nhiều việc trong trường còn chưa hiểu rõ.
Nhiều lời! Tên nham hiểm kia, rốt cuộc là muốn lão sư làm cái gì?!
Leng keng.. leng keng…
Chuông đánh, không nghĩ tới y lại ngồi ngơ ngác đợi hết một giờ nghỉ trưa, y buồn bực đứng lên, ai ngờ vừa mở cửa lại cùng với hai người đang chậm chạp trở về kia đối mặt.
Bề ngoài tương tự, vị trí giống nhau, cùng cơ hồ tuổi tác cũng gần như nhau.
Chướng mắt!
“A, Lâm lão sư, cổ áo người hình như dính cái gì”, Nam nhân tiến sát lại, ôn như giúp hắn chà lau, “Ha, là cà vạt bị lệch, Lâm lão sư, ngươi thật là không chú ý gì hết”, nói rồi còn giúp Lâm Dật chỉnh sửa lại.
“Cáp… Ngượng ngùng, để cho anh chê cười rồi”, Lâm Dật hơi hơi đỏ mặt.
“Không có gì, chúng ta đều là giáo viên mà”, Nam nhân đưa tay, lơ đễnh vỗ vỗ ba vai Lâm Dật.
Chướng mắt!
Lương Thiên Dục trừng mắt nhìn hai người, ánh mắt ẩn ẩn tức giận, Lâm Dật vừa vặn nghiêng người lại, lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của y.
“A, sao ngươi lại ở đây?” Lâm Dật kinh ngạc hỏi, trong tay còn cầm cốc đồ uống đã hết một nửa.
A, nguyên lai lão sư không hề nghĩ đến chuyện gặp y.
“Học sinh Lương, đã đến giờ học rồi, mau trở về lớp đi!” Nam nhân kia giả vờ cười nói, nhưng quả nhiên, khi hai người đi sát qua nhau, bên tai lại vang lên câu nói, “Nam nhân này là tình nhân của ngươi đi? A?”
Lương Thiên Dục rõ ràng cả kinh, sắc mặt âm tình bất định.
Gã làm thế nào phát hiện ra chuyện này?! Rốt cuộc thì gã muốn làm cái gì?!
Từ nhỏ gã đã không từ thủ đoạn cướp đoạt đi mọi đồ đạc của y, bất kể là sử dụng phương pháp gì, lần này… Gã không phải là sẽ muốn cướp mất lão sư chứ?
Tâm y thoáng chốc lạnh như đi vào hầm băng.
Lương Thiên Dục vừa hết giờ học liền đi thẳng xuống lớp B, từ ngoài cửa nhìn thấy Lâm Dật ngồi bên phải lớp, nam nhân kia thì đang một tay cầm sách giáo khoa đứng đối mặt với bảng đen.
“Được rồi, các em học sinh, chúng ta dừng ở đây” Lương lão sư buống ra phấn viết trong tay, quay xuống nhìn học sinh bên dưới, lộ ra nụ cười sáng lạn ôn hòa, “ Hi vọng các em đọc sách ôn tập cho tốt, kì thì ngày mai nếu tất cả mọi người đều đạt trên 80 điểm thầy sẽ mua đồ uống mời các em!”
Các học sinh cao hứng vỗ tay hoan hô.
“Oa, Lương lão sư thật tốt, hơn nữa còn rất đẹp trai!”
“Đúng a, đúng a!” Tốp năm tốp ba nữ sinh đi ra khỏi phòng học, thần tình tâm ái nói.
Bât quá là một kẻ dối trá, đang giả bộ cái gì?
Lương Thiên Dục từa vào cửa khinh thường giễu cợt, rồi không quản việc mình không phải là học sinh lớp B, lập tức bước vào trong kéo lấy Lâm Dật.
“Lão sư, ta có chuyện muốn nói với ngươi”
Y nhíu mày, vẻ mặt ngưng trọng, Lâm Dật lăng lăng nhìn biểu cảm nghiêm túc chưa bao giờ thấy qua kia, có chút bận tâm.
Lương Thiên Dục nguyên bản thật sự tính toán cùng Lâm Dật hảo hảo nói chuyện, không nghĩ tới nam nhân kia đúng lúc này lại đi tới hướng Lâm Dật nói, “Lâm lão sư, cùng nhau ăn cơm đi, tôi còn có chút vấn đề liên quan đến trường học muốn hỏi ý kiến thầy”, còn thân mật vỗ vỗ bả vai, xoa nhẹ đầu Lâm Dật.
“A, đương nhiên không thành vấn đề.” Càng hỏng bét chính là Lâm Dật không chút suy nghĩ liền lập tức đáp ứng, xem tại trong mắt Lương Thiên Dục giống như là Lâm Dật khẩn cấp muốn cùng nam nhân kia rời đi. . . Ước • sẽ •!
“Ngươi lại muốn cùng hắn đi ra ngoài? !” Một cỗ tức giận xông tới, Lương Thiên Dục sôi gan đẩy mạnh Lâm Dật vào tường, phát ra tiếng va chạm điếc tai, hù dọa đến cả những người đang đi ngoài hành lang.
“A! Đau quá!” Lâm Dật muốn xoay người tránh ra lại bị Lương Thiên Dục đè chặt lại, hắn trừng mắt nhìn y, “Lương Thiên Dục! Ngươi làm sao vậy?”
“Ta mới là người phải hỏi ngươi xảy ra chuyện gì? Người kia là gì của ngươi a? Còn cần ngươi mỗi ngày bồi hắn đi ra ngoài?” Cơn tức giận chồng chất vài ngày ào ạt tuôn ra, thanh âm Lương Thiên Dục càng lúc càng lớn.
“Chúng ta chỉ là hai giáo viên cùng ngồi bàn bạc chút việc công thôi, chẳng lẽ cũng không được sao?”
“Ai cũng có thể! Chỉ có hắn là không được! Ta không cho phép ngươi tiếp cận hắn!”
“Ngươi quản ta tiếp cận ai? Ta không phải là nô lệ của ngươi!” Lâm Dật dùng sức mạnh toàn thân đẩy Lương Thiên Dục ra, châm thêm một mồi lửa đốt cơn giận của y lên tới đỉnh.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, hổn hển thở gấp.
“Không nháo với ngươi nữa, ta phải đi, Lương lão sư còn đang đợi ta” Lâm Dật lắc lắc đầu, quay người muốn đi.
“Lương lão sư” ba chữ như là ngòi nổ, kích cơn giận của Lương Thiên Dục phóng thẳng tới đỉnh đầu, y rốt cuộc bất chấp nơi này là trường học, dùng sức bắt lấy tay Lâm Dật, đem cả người tha lên xe, Lâm Dật xương cốt phát ra thanh âm khanh khách, cổ tay cơ hồ sắp gãy xương.
Lương Thiên Dục nhấn chân ga, lập tức phóng về nhà, dùng sức kéo Lâm Dật xuống xe, lên lầu, thô lỗ đẩy hắn té ngã xuống giường.
“Lương Thiên Dục! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Lương Thiên Dục không nói chuyện, chính là rất nhanh cởi bỏ quần áo trên người, chế ngự hai tay Lâm Dật, đem hắn áp ở trên giường.
“Không cần. . . Ngươi không cần lại đây… !” Lâm Dật hoảng sợ vặn vẹo, nhưng Lương Thiên Dục đã dùng dây lưng trói chặt hai tay hắn, cài lên đầu giường.
“Nhờ! Không cần. . . Không cần. . . Dục! Không cần! !” Ba một tiếng, áo sơ mi của Lâm Dật đã bị thô bạo xé rách, trong chốc lát da thịt lộ ra ngoài, Lâm Dật rùng mình, lại không biết là bởi vì lạnh hay vì sợ hãi.
Lương Thiên Dục hai mắt che kín tơ máu phẫn nộ, tâm trí giống như đã bị bản năng giết chóc của dã thú đoạt mất, y lấy ra phân thân cương cứng, không có bôi trơn liền trực tiếp đâm vào hậu đình mềm mại của Lâm Dật, Lâm Dật thê lương kêu thảm một tiếng, cửa huyệt bị xé rách chảy máu.
“Đau, đau quá! Dục! Buông! Buông!” Lương Thiên Dục đang đánh mất lý trí làm thế nào nghe thấy lời của hắn, y tàn nhẫn động nhanh thắt lưng, hoàn toàn không để ý đến Lâm Dật ở dưới thân hắn đang kêu gào.
“Ngươi là của ta. . . Ngươi là có thể là của ta…” Lương Thiên Dục không ngừng lặp lại nỉ non, nhắm chặt mắt, ở trong cơ thể Lâm Dật phóng ra dịch thể nóng cháy. Y cúi xuống cắn xé điểm gồ lên trước ngực Lâm Dật, móng tay để lại trên làn da trắng những dấu đỏ đậm, hậu đình rách da chảy máu, Lương Thiên Dục lại như không nhìn thấy, phân thân tiếp tục trừu sáp.
Lâm Dật không hề kêu khóc, tùy ý đau đớn vùi lấp chính mình, hắn chết không chịu thua cắn chặt môi, mặc kệ tơ máu từ khóe miệng chảy ra cũng không tái phát ra một tiếng kêu nào.
Tan nát cõi lòng.
Không có cảm tình tình ái, Lương Thiên Dục gào thét lại tiết ra, mưa rền gió dữ lúc này mới lặng xuống.
Lâm Dật trên người tràn đầy vết thương xanh tím, nước mắt để lại trên mặt dấu vết khô cạn, nửa thân dưới lại càng vô cùng thê thảm, vết máu sặc sỡ.
Lương Thiên Dục phục hồi tinh thần lại mới phát hiện mình làm cái gì, y kinh ngạc đến ngây người nhìn tình cảnh thê thảm của Lâm Dật dưới thân, tâm như rơi xuống vực sâu.
“Lão sư…” Hai tay run rẩy nhưng không cách nào tới gần.
“Ta… Hận ngươi…” Lâm Dật ánh mắt tràn ngập bi ai cùng lên án làm y không đành lòng nhìn.
Lâm Dật nhặt lên quần áo bị xé rách, lảo đảo bước ra cửa, hỗn hợp máu cùng dịch thể khuất nhục theo động khẩu chảy ra nhưng hắn cũng không có tâm tư đi chà lau.
Sàng đan cùng gối đầu hỗn độn biểu hiện tình cảnh hỗn loạn trước đó không lâu, trong phòng cuối cùng chỉ còn lại một mình Lương Thiên Dục.
“Ta rốt cuộc. . . Là xảy ra chuyện gì… ?” Y thống khổ nắm lấy tóc, buồn bực không chịu nổi tựa đầu chôn vào giữa hai chân, cả người run rẩy.