Tiết học cuối cùng vừa kết thúc. Hôm nay vì giáo viên phải họp hành gì đó, nên toàn bộ học sinh được về sớm một tiết.
Tụi nó đang dọn dẹp đồ vào cặp chuẩn bị ra về thì chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên. Cả đám đồng loạt đổ mắt về phía cuối lớp.
Song Ngư thở ra một cách chán nản. Thò tay vào trong cặp, cậu lấy ra cái điện thoại của mình. Không thèm nhìn vào số gọi đến, Song Ngư ngồi phịch xuống ghế một cách lười biếng, đồng thời áp điện thoại vào một bên tai.
– Bây giờ? Chi vậy? Vâng, con về ngay.
Cúp máy, Song Ngư thẳng tay vứt cái điện thoại vào trong cặp.
Thắc mắc, Kim Ngưu với Nhân Mã lon ton chạy lại.
– Vụ gì vui vậy?~
– Vui cái đầu! Tự dưng bị gọi về nhà có việc gì đó ai mà biết. Thật là!
Song Ngư vừa nói bằng giọng chán nản, vừa đưa tay vò vò mớ tóc một cách lười nhác. Thở dài một cái, cậu ngả người ra sau ghế, đung đưa chiếc ghế ra sau theo nhịp.
– Té bây giờ, cái thằng này!
Bảo Bình đứng sau giơ cao chân đạp lên lưng ghế Song Ngư, giữ lại. Ngư Ca ngả đầu ra sau nhìn Bảo Bảo bằng đôi mắt lạnh tanh chán chường.
– Cậu không định về hả?
Thiên Hạt tinh nghịch chạy đến ngồi khuỵu gối, hai tay chống lên bàn Song Ngư, giương đôi mắt sáng rỡ nhìn cậu.
– Về thì đương nhiên về rồi. Nhưng chán chết đi được, chẳng biết vụ gì nữa!
– Cho bọn tao đi chung với!!
Song Ngư ban đầu tưởng mình nghe nhầm, nhướn mày nhìn cái tên vừa phát ngôn một cách không suy nghĩ kia.
– Mày chạm mạch hả Bạch Dương? Theo tao về làm quái gì?!
– Chơi.
Không chỉ Song Ngư, mà cả tụi nó lúc này cũng đã quay sang nhìn chằm chằm anh chàng Bạch Dương kia. Còn Bạch Dương thì hoàn toàn nổi da gà vì cái nhìn dò xét của tụi nó. Rõ ràng cậu có nói sai điều gì đâu!
Nghĩ ngợi một hồi, tụi nó đồng loạt quay sang nhìn nhau. Bản tính tò mò nổi lên khiến suy nghĩ làm theo lời Bạch Dương trong tụi nó càng sinh sôi. Thậm chí cả Ma Kết với Xử Nữ cũng đang suy nghĩ không biết có nên theo tụi nó hay không. Nhưng theo một phương diện nào đó, cặp đôi nghiêm túc nhà ta lại mang ý nghĩ đồng tình với tụi nó nhiều hơn.
Còn đang đong đưa ghế một cách chán nản, Song Ngư chợt bị tụi nó kéo đi mà chẳng hiểu gì. Đến mức định thần lại, cậu hoàn toàn bị đám đó “vứt” vào xe một cách không thương tiếc.
Song Ngư ngơ ngác nhìn xung quanh, rồi nhìn sang chiếc xe đậu ngay bên cạnh. Tụi nó đang định làm cái quái quỷ gì vậy!?
– Biệt trang nhà Pisces, thẳng tiến!!!!
Cậu mở to mắt nhìn Song Tử với Nhân Mã cùng đồng thanh la lên. Cái gì mà biệt trang nhà Pisces thẳng tiến chứ hả. Tụi nó định về nhà cùng cậu thật sao! Đây là chuyện riêng của gia đình cậu đấy!!!
Hai chiếc ô tô thuộc quyền sở hữu của lớp S dừng lại trước một toà dinh thự lộng lẫy cách trung tâm thành phố khoảng chục cây số. Thiết kế và ngoại thất thuộc hàng sang trọng, chỉ mỗi khu vườn thôi đã hàng trăm mét rồi.
Trừ Thiên Yết và Thiên Hạt ra, đây là lần đầu tiên tụi nó được chiêm ngưỡng biệt trang dòng họ Hoàng. Thật sự sang trọng chẳng khác nào một lâu đài, rất xứng đáng là gia tộc đồng đứng đầu với Vũ Gia trong giới thượng lưu nha.
Cả hai chiếc xe chạy vào bên trong khi cánh cổng khổng lồ kia mở tự động. Chạy chầm chậm trên con đường rộng dẫn vào nhà chính, tụi nó không khỏi trầm trồ. Thì cứ cho là tiếp xúc với những nơi sang trọng từ khi còn bé tí đi, nhưng nơi rộng cứ như mênh mông thế này, đây là lần đầu tụi nó tận mắt chiêm ngưỡng.
Bước đi theo sự hướng dẫn của một người quản gia, lớp S hiện đang ở trong nhà chính của toà dinh thự. Kiến trúc nội thất lộng lẫy, nổi bật nhất là cái đèn chùm pha lê treo trên trần nhà.
Ngồi trong phòng khách là hai người quyền lực nhất dòng họ Hoàng, chính là ba mẹ của Hoàng Song Ngư. Người đàn ông trên dưới năm mươi, vận trên người bộ vest đen lịch lãm, với khuôn mặt nghiêm nghị và phong thái lãnh đạm, là ông Hoàng, ba Song Ngư. Còn người phụ nữ ngoài bốn mươi, trên người toát lên sự kiêu sang lộng lẫy, không ai khác chính là Hoàng Phu nhân.
Ngoài ra, ngồi đối diện với Hoàng Chủ tịch còn có một người đàn ông nữa. Dù không thấy rõ mặt ông ta, nhưng chỉ đứng xa thế này, cái phong thái cao ngạo quyền lực kia vẫn hiện rõ. Bằng cách nào đó, tụi nó cảm thấy cái phong thái ấy giống ai đó.
Song Ngư chầm chậm tiến lại chỗ mà ba mẹ và vị khách của họ đang ngồi. Tụi nó giờ mới cảm thấy hối hận vì đòi theo Song Ngư, chỉ biết lẽo đẽo bám theo sau cậu.
Bà Hoàng vừa nhìn thấy con trai, đôi mắt lập tức trở nên dịu dàng. Đặt nhanh tách trà trên tay xuống bàn, bà chậm rãi lên tiếng.
– Mừng con về nhà, Song Ngư.
Hoàng Chủ tịch vừa nghe thấy vợ, cũng quay đầu sang nhìn cậu con trai. Ông hơi cười.
– Con chào ba, chào mẹ.
– Song Ngư, con dẫn theo ai vậy?
Song Ngư thật chẳng biết trả lời ba mình thế nào. Chẳng lẽ lại nói, là đám bạn nhiều chuyện thích xỏ mũi vào chuyện gia đình chúng ta ạ, sao? Đúng là cậu có nghĩ vậy, nhưng nói ra thì chẳng có tốt chút nào đâu nha.
– Là bạn cùng lớp của con ạ.
– Ra vậy. A! Đó có phải Thiên Yết với Thiên Hạt không?
Hoàng Phu nhân thốt lên bằng giọng mừng rỡ. Hai anh em họ Trần nhìn nhau, rồi cùng bước lên một bước. Thiên Yết nói bằng giọng lễ phép, dù cho sự lạnh lẽo vẫn còn đó.
– Con chào ba nuôi, mẹ nuôi. Hai người vẫn khoẻ chứ ạ?
– Ồ chắc rồi! Lâu quá không gặp, hai con lớn quá rồi nhỉ?
– Con cảm ơn hai bác!
Thiên Hạt nhanh nhảu lên tiếng bằng cái sự nghịch ngợm in trong máu của mình. Ông bà Hoàng khẽ cười. Thiên Yết vì chơi với Song Ngư từ nhỏ, nên ba mẹ Song Ngư cũng là ba mẹ nuôi của cậu. Còn Thiên Hạt thì đi du học từ hồi bé tí nên ngoại lệ.
Lúc này, Song Ngư mới để ý đến người đàn ông ngồi đối diện ba mình. Không chần chừ, cậu lên tiếng hỏi.
– Đây là khách của ba mẹ sao?
Ông Hoàng nhìn sang người đàn ông kia. Trong khi đó, bà Hoàng trả lời cậu con trai.
– Con còn nhớ ba Sơn không?
– Ba Sơn?
Song Ngư và Thiên Yết không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau, rồi lại nhìn ông bà Hoàng. Nghĩ ngợi một lúc, cả hai cùng thốt lên.
– Là bác Sơn sao?
Song Ngư và Thiên Yết còn nhớ, trước đây, ba Ngư Ca có một đối tác làm ăn rất thân thiết. Cả trên thương trường lẫn ngoài đời, hai người bọn họ đều là những người bạn thân của nhau. Nhưng đó không phải ấn tượng của hai cậu về ông, mà là vì, ba Sơn có một cô con gái. Cô con gái ấy nhỏ hơn Song Ngư và Thiên Yết một tuổi, cả ba rất hay chơi chung. Phải, con gái của ba Sơn chính là Tử Nhi. Vì điều đó khi còn nhỏ, hai cậu thường gọi ông ấy bằng ba.
– Tại sao, ba lại ở đây?
– Phải rồi, ba mẹ gọi con về có chuyện gì vậy?
Ông bà Hoàng nhìn nhau rồi đồng loạt quay về phía hai cậu con trai. Song Ngư và Thiên Yết đọc được trong mắt họ sự khó xử. Đúng lúc đó, người đàn ông im lặng nãy giờ, lên tiếng.
– Thật ra, ta ở đây là vì muốn nói với Song Ngư một chuyện.
– Chuyện gì vậy ạ…?
– … Là chuyện hôn ước của con, với con gái của ta.
Song Ngư mở to hai mắt đầy kinh ngạc. Ba nuôi cậu vừa nói gì, hôn ước, hôn ước nào cơ.
– Ba nói gì vậy? Con gái nào? Con làm gì có hôn ước với ai ngoại trừ Tử Nhi?!
Song Ngư thật sự không hiểu dù chỉ một chút về chuyện đang diễn ra. A nuôi cậu đang nói gì vậy? Rõ ràng ba Sơn của cậu chỉ có mỗi một đứa con gái là Tử Nhi thôi mà!
– Thật ra… trước đây ta đã nói dối…
– Ý ba là sao?
Ngay cả Thiên Yết cũng không thể tiếp thu được những gì mình nghr thấy từ nãy đến giờ. Một ý nghĩ điên rồ hiện lên trong đầu của cả Thiên Yết lẫn Song Ngư.
– Tử Nhi chưa chết. Con bé vẫn còn sống. Vẫn còn sống rất khỏe mạnh.
– L-L-Làm sao có thể…?
Đúng lúc đó, một âm thanh thu hút toàn bộ sự chú ý trong căn phòng khách đang dần trở nên căng thẳng. Tiếng xe hơi đỗ lại.
Tiết học cuối cùng vừa kết thúc. Hôm nay vì giáo viên phải họp hành gì đó, nên toàn bộ học sinh được về sớm một tiết.
Tụi nó đang dọn dẹp đồ vào cặp chuẩn bị ra về thì chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên. Cả đám đồng loạt đổ mắt về phía cuối lớp.
Song Ngư thở ra một cách chán nản. Thò tay vào trong cặp, cậu lấy ra cái điện thoại của mình. Không thèm nhìn vào số gọi đến, Song Ngư ngồi phịch xuống ghế một cách lười biếng, đồng thời áp điện thoại vào một bên tai.
– Bây giờ? Chi vậy? Vâng, con về ngay.
Cúp máy, Song Ngư thẳng tay vứt cái điện thoại vào trong cặp.
Thắc mắc, Kim Ngưu với Nhân Mã lon ton chạy lại.
– Vụ gì vui vậy?~
– Vui cái đầu! Tự dưng bị gọi về nhà có việc gì đó ai mà biết. Thật là!
Song Ngư vừa nói bằng giọng chán nản, vừa đưa tay vò vò mớ tóc một cách lười nhác. Thở dài một cái, cậu ngả người ra sau ghế, đung đưa chiếc ghế ra sau theo nhịp.
– Té bây giờ, cái thằng này!
Bảo Bình đứng sau giơ cao chân đạp lên lưng ghế Song Ngư, giữ lại. Ngư Ca ngả đầu ra sau nhìn Bảo Bảo bằng đôi mắt lạnh tanh chán chường.
– Cậu không định về hả?
Thiên Hạt tinh nghịch chạy đến ngồi khuỵu gối, hai tay chống lên bàn Song Ngư, giương đôi mắt sáng rỡ nhìn cậu.
– Về thì đương nhiên về rồi. Nhưng chán chết đi được, chẳng biết vụ gì nữa!
– Cho bọn tao đi chung với!!
Song Ngư ban đầu tưởng mình nghe nhầm, nhướn mày nhìn cái tên vừa phát ngôn một cách không suy nghĩ kia.
– Mày chạm mạch hả Bạch Dương? Theo tao về làm quái gì?!
– Chơi.
Không chỉ Song Ngư, mà cả tụi nó lúc này cũng đã quay sang nhìn chằm chằm anh chàng Bạch Dương kia. Còn Bạch Dương thì hoàn toàn nổi da gà vì cái nhìn dò xét của tụi nó. Rõ ràng cậu có nói sai điều gì đâu!
Nghĩ ngợi một hồi, tụi nó đồng loạt quay sang nhìn nhau. Bản tính tò mò nổi lên khiến suy nghĩ làm theo lời Bạch Dương trong tụi nó càng sinh sôi. Thậm chí cả Ma Kết với Xử Nữ cũng đang suy nghĩ không biết có nên theo tụi nó hay không. Nhưng theo một phương diện nào đó, cặp đôi nghiêm túc nhà ta lại mang ý nghĩ đồng tình với tụi nó nhiều hơn.
Còn đang đong đưa ghế một cách chán nản, Song Ngư chợt bị tụi nó kéo đi mà chẳng hiểu gì. Đến mức định thần lại, cậu hoàn toàn bị đám đó “vứt” vào xe một cách không thương tiếc.
Song Ngư ngơ ngác nhìn xung quanh, rồi nhìn sang chiếc xe đậu ngay bên cạnh. Tụi nó đang định làm cái quái quỷ gì vậy!?
– Biệt trang nhà Pisces, thẳng tiến!!!!
Cậu mở to mắt nhìn Song Tử với Nhân Mã cùng đồng thanh la lên. Cái gì mà biệt trang nhà Pisces thẳng tiến chứ hả. Tụi nó định về nhà cùng cậu thật sao! Đây là chuyện riêng của gia đình cậu đấy!!!
Hai chiếc ô tô thuộc quyền sở hữu của lớp S dừng lại trước một toà dinh thự lộng lẫy cách trung tâm thành phố khoảng chục cây số. Thiết kế và ngoại thất thuộc hàng sang trọng, chỉ mỗi khu vườn thôi đã hàng trăm mét rồi.
Trừ Thiên Yết và Thiên Hạt ra, đây là lần đầu tiên tụi nó được chiêm ngưỡng biệt trang dòng họ Hoàng. Thật sự sang trọng chẳng khác nào một lâu đài, rất xứng đáng là gia tộc đồng đứng đầu với Vũ Gia trong giới thượng lưu nha.
Cả hai chiếc xe chạy vào bên trong khi cánh cổng khổng lồ kia mở tự động. Chạy chầm chậm trên con đường rộng dẫn vào nhà chính, tụi nó không khỏi trầm trồ. Thì cứ cho là tiếp xúc với những nơi sang trọng từ khi còn bé tí đi, nhưng nơi rộng cứ như mênh mông thế này, đây là lần đầu tụi nó tận mắt chiêm ngưỡng.
Bước đi theo sự hướng dẫn của một người quản gia, lớp S hiện đang ở trong nhà chính của toà dinh thự. Kiến trúc nội thất lộng lẫy, nổi bật nhất là cái đèn chùm pha lê treo trên trần nhà.
Ngồi trong phòng khách là hai người quyền lực nhất dòng họ Hoàng, chính là ba mẹ của Hoàng Song Ngư. Người đàn ông trên dưới năm mươi, vận trên người bộ vest đen lịch lãm, với khuôn mặt nghiêm nghị và phong thái lãnh đạm, là ông Hoàng, ba Song Ngư. Còn người phụ nữ ngoài bốn mươi, trên người toát lên sự kiêu sang lộng lẫy, không ai khác chính là Hoàng Phu nhân.
Ngoài ra, ngồi đối diện với Hoàng Chủ tịch còn có một người đàn ông nữa. Dù không thấy rõ mặt ông ta, nhưng chỉ đứng xa thế này, cái phong thái cao ngạo quyền lực kia vẫn hiện rõ. Bằng cách nào đó, tụi nó cảm thấy cái phong thái ấy giống ai đó.
Song Ngư chầm chậm tiến lại chỗ mà ba mẹ và vị khách của họ đang ngồi. Tụi nó giờ mới cảm thấy hối hận vì đòi theo Song Ngư, chỉ biết lẽo đẽo bám theo sau cậu.
Bà Hoàng vừa nhìn thấy con trai, đôi mắt lập tức trở nên dịu dàng. Đặt nhanh tách trà trên tay xuống bàn, bà chậm rãi lên tiếng.
– Mừng con về nhà, Song Ngư.
Hoàng Chủ tịch vừa nghe thấy vợ, cũng quay đầu sang nhìn cậu con trai. Ông hơi cười.
– Con chào ba, chào mẹ.
– Song Ngư, con dẫn theo ai vậy?
Song Ngư thật chẳng biết trả lời ba mình thế nào. Chẳng lẽ lại nói, là đám bạn nhiều chuyện thích xỏ mũi vào chuyện gia đình chúng ta ạ, sao? Đúng là cậu có nghĩ vậy, nhưng nói ra thì chẳng có tốt chút nào đâu nha.
– Là bạn cùng lớp của con ạ.
– Ra vậy. A! Đó có phải Thiên Yết với Thiên Hạt không?
Hoàng Phu nhân thốt lên bằng giọng mừng rỡ. Hai anh em họ Trần nhìn nhau, rồi cùng bước lên một bước. Thiên Yết nói bằng giọng lễ phép, dù cho sự lạnh lẽo vẫn còn đó.
– Con chào ba nuôi, mẹ nuôi. Hai người vẫn khoẻ chứ ạ?
– Ồ chắc rồi! Lâu quá không gặp, hai con lớn quá rồi nhỉ?
– Con cảm ơn hai bác!
Thiên Hạt nhanh nhảu lên tiếng bằng cái sự nghịch ngợm in trong máu của mình. Ông bà Hoàng khẽ cười. Thiên Yết vì chơi với Song Ngư từ nhỏ, nên ba mẹ Song Ngư cũng là ba mẹ nuôi của cậu. Còn Thiên Hạt thì đi du học từ hồi bé tí nên ngoại lệ.
Lúc này, Song Ngư mới để ý đến người đàn ông ngồi đối diện ba mình. Không chần chừ, cậu lên tiếng hỏi.
– Đây là khách của ba mẹ sao?
Ông Hoàng nhìn sang người đàn ông kia. Trong khi đó, bà Hoàng trả lời cậu con trai.
– Con còn nhớ ba Sơn không?
– Ba Sơn?
Song Ngư và Thiên Yết không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau, rồi lại nhìn ông bà Hoàng. Nghĩ ngợi một lúc, cả hai cùng thốt lên.
– Là bác Sơn sao?
Song Ngư và Thiên Yết còn nhớ, trước đây, ba Ngư Ca có một đối tác làm ăn rất thân thiết. Cả trên thương trường lẫn ngoài đời, hai người bọn họ đều là những người bạn thân của nhau. Nhưng đó không phải ấn tượng của hai cậu về ông, mà là vì, ba Sơn có một cô con gái. Cô con gái ấy nhỏ hơn Song Ngư và Thiên Yết một tuổi, cả ba rất hay chơi chung. Phải, con gái của ba Sơn chính là Tử Nhi. Vì điều đó khi còn nhỏ, hai cậu thường gọi ông ấy bằng ba.
– Tại sao, ba lại ở đây?
– Phải rồi, ba mẹ gọi con về có chuyện gì vậy?
Ông bà Hoàng nhìn nhau rồi đồng loạt quay về phía hai cậu con trai. Song Ngư và Thiên Yết đọc được trong mắt họ sự khó xử. Đúng lúc đó, người đàn ông im lặng nãy giờ, lên tiếng.
– Thật ra, ta ở đây là vì muốn nói với Song Ngư một chuyện.
– Chuyện gì vậy ạ…?
– … Là chuyện hôn ước của con, với con gái của ta.
Song Ngư mở to hai mắt đầy kinh ngạc. Ba nuôi cậu vừa nói gì, hôn ước, hôn ước nào cơ.
– Ba nói gì vậy? Con gái nào? Con làm gì có hôn ước với ai ngoại trừ Tử Nhi?!
Song Ngư thật sự không hiểu dù chỉ một chút về chuyện đang diễn ra. A nuôi cậu đang nói gì vậy? Rõ ràng ba Sơn của cậu chỉ có mỗi một đứa con gái là Tử Nhi thôi mà!
– Thật ra… trước đây ta đã nói dối…
– Ý ba là sao?
Ngay cả Thiên Yết cũng không thể tiếp thu được những gì mình nghr thấy từ nãy đến giờ. Một ý nghĩ điên rồ hiện lên trong đầu của cả Thiên Yết lẫn Song Ngư.
– Tử Nhi chưa chết. Con bé vẫn còn sống. Vẫn còn sống rất khỏe mạnh.
– L-L-Làm sao có thể…?
Đúng lúc đó, một âm thanh thu hút toàn bộ sự chú ý trong căn phòng khách đang dần trở nên căng thẳng. Tiếng xe hơi đỗ lại.