Giữa đường phố nhộn nhịp, có hai vô gái đang bước đi chầm chậm. Đi cạnh bên nhau, nhưng cô gái trông có vẻ chững chạc hơn dường như đang mải suy nghĩ điều gì đó, khi đôi mắt cứ nhìn bâng quơ đâu đó một cách lơ đễnh, trong khi cô nàng còn lại thì vui vẻ ăn kem.
Dạo gần đây, Xử Nữ không thể ngừng suy nghĩ về nhiều thứ, đặc biệt là về Xử Anh. Dạo gần đây, cô nghe nói Xử Anh không về nhà, mà thường ở lại nhà bạn hoặc khách sạn. Thậm chí, Xử Anh cũng chẳng còn gây sự với cô nữa. Điều này thật khiến Xử Nữ không khỏi thắc mắc.
– Xử Nữ? Xử Nữ!? Này, cậu có nghe không đấy?!
Xử Nữ khẽ giật mình, ngơ ngác quay sang.
– Cậu rốt cuộc đang mơ màng gì đấy, Xử Nữ?
Song Tử nói bằng giọng phụng phịu. Cô biết chắc là nãy giờ những gì cô nói là công cốc mà. Song Tử cười gian manh. Bỏ tọt cây kem vào mồm, cô nhào đến bẹo má cô bạn lớp phó.
– Này, cậu làm gì—?
– Nhăn nhúm xấu chết đi được!! Cậu còn định bơ tớ đến bao giờ hả? Nói mau!!
Xử Nữ ngẩn tò te, rồi đưa tay bẹo lại má Song Tử. Hai cô nàng nhìn nhau, bật cười.
– Cậu đang suy nghĩ gì sao?
Xử Nữ trong một giây khựng lại. Cô chậm rãi lắc đầu.
– Không hẳn. Chỉ là, có một số chuyện…
Nhìn cái sự ngập ngừng của Xử Nữ, Song Tử cũng chẳng hỏi nữa. Nếu cô muốn nói, Song Tử sẽ nghe, nhưng nếu không, cô cũng sẽ không hỏi. Không thể nói Song Tử không tò mò, phải là cực tò mò mới đúng, nhưng cô tôn trọng Xử Nữ hơn cái sự tò mò của mình.
Xử Nữ đang bước chân chợt dừng lại, kéo theo Song Tử dừng theo. Cô quay sang, vừa định hỏi thì bắt gặp đôi mắt nheo lại một cách khó tin của Xử Nữ. Xử Nữ đưa ngón tay chỉ về một chỗ trước mắt.
– Đó, không phải là Nhật Nam sao?
Song Tử ngơ ngác nhìn theo ngón tay của Xử Nữ, gật gù. Trong đôi mắt cô sự ngạc nhiên dần dâng lên khi nhìn thấy một cô gái đang chạy theo Nam. Là Xử Anh.
Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đứng bên cạnh, Song Tử đã bắt đầu chạy đi, bám theo hai người bọn họ. Vốn định kéo Song Tử lại, nhưng rốt cuộc, Xử Nữ vẫn không thắng được cái sự tò mò của mình.
oOo
– Này!! Đứng lại coi, tôi còn chưa nói chuyện xong!!
Nhật Nam khẽ nhíu mày. Cậu thực sự đang rất bực bội và tức giận, và cô nàng kia thì cứ vừa đuổi theo vừa í ới gọi. Thứ mà cậu cực ghét, tiếng ồn. Những bước chân của Nam dừng lại, cậu quay ra sau, lườm sắc Xử Anh.
Xử Anh thoáng giật mình khi cậu đột nhiên quay lại và lườm mình. Lấy lại thái độ kênh kiệu kia, cô hất mặt một cách đanh đá.
– Tôi còn chưa nói chuyện xong!!
– Ra lệnh cho ai đó hả? Tôi thì nghĩ giữa tôi và chị làm gì còn chuyện để nói!
Xử Anh hừ mũi. Không còn chuyện để nói? Rõ ràng từ đầu đến cuối chỉ có mỗi mình Nam nói, nói một lèo rồi đứng dậy bỏ đi, cậu ta hoàn toàn chỉ gieo rắc cho cô sự tức giận. Bực bội, Xử Anh quay lưng về phía cậu, trước khi bỏ đi nói một câu.
– Được thôi! Tôi chỉ muốn cảnh báo, Vũ Sư Tử sẽ gặp nguy hiểm!! Nếu cậu không thích thì tôi đi!
Không ngoài dự đoán của Xử Anh, vừa nghe thấy tên của cô em gái quý hoá, Nam đã lập tức chạy đến. Cậu nắm cánh tay của cô lại một cách có đôi chút mạnh bạo, rồi lại nhanh chóng thả ra.
– Nói mau!!
– Cậu định leo lên đầu tôi ngồi luôn đấy hả?! Đúng là tên nhóc khó ưa!!
Xử Anh vùng vằng quay người lại, đối diện với Nam. Nhưng cô hoàn toàn tránh nhìn vào mắt cậu.
– Sau cái lần đó, chuyện đã đến tai gia định bọn họ, đặc biệt là Thuỵ An, điều đó khiến bọn chúng rất tức giận. Ngoài việc đó ra, tôi không chắc cho lắm, nhưng tôi có nghe Kim Hoa nói qua một lần, rằng gia đình Thuỵ An là mafia. Nếu điều đó là thật, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu!!
– Tử Nhi, con bé làm gì có thù oán với bọn chúng?
– Tình yêu mà, cay độc lắm! Với lại, gia đình mafia đó, hình như rất ghét gia đình họ Vũ của cậu, có vẻ là có thù oán gì đó. Họ có thể sẽ tiếp tay cho con cái trong việc này đấy!! Đó là lí do tôi bảo nguy hiểm. Đương nhiên, thông tin tôi nói cho cậu, không chắc chắn đâu.
Đôi đồng tử của Nam đảo mấy vòng. Trong lúc đó, Xử Anh bỏ đi, cậu cũng chẳng quan tâm lắm.
oOo
Đứng gần đó, Xử Nữ và Song Tử nghe thấy dường như là tất cả, họ quay sang nhìn nhau bằng đôi mắt khó hiểu có đôi chút bàng hoàng, nhất là Xử Nữ. Xử Anh và Nhật Nam có quen biết, hơn thảy điều đó, giữa họ còn có một bí mật nào đó mà Sư Tử có liên quan.
oOo
Nhật Nam về nhà chung là lúc tối muộn, khi tụi nó đã đi ngủ gần hết, chỉ còn mỗi Bảo Bình với Ma Kết thức xem bóng đá, Song Ngư thì chắc còn ở lại bệnh viện với Sư Tử. Nam dường như không quan tâm lắm, cậu cứ thế đi lên phòng. Cậu mệt mỏi và chỉ muốn nằm xuống!
Vừa mở cửa bước vào phòng, Nam chẳng thèm mở đèn mà cứ thế đi vào rồi nằm phịch xuống giường. Cậu mệt, hai đôi mắt cứ muốn cụp xuống.
Không ngoài dự đoán của cậu, gia đình mafia mà Xử Anh nhắc đến chính là Gia tộc mafia gần như đã tụt dốc sau lần dính vào cảnh sát, và kẻ đã báo cảnh sát, chính là Vũ Gia, Gia tộc từng đã nằm trong số những gia tộc mafia lẫy lừng của thế giới ngầm. Dù cho hiện tại, Gia tộc ấy đã phục hồi hoàn toàn nhưng mối thù ấy vẫn chưa nguôi ngoai, khi Vũ Gia quyết định rút khỏi mafia. Và hơn hết thảy, con gái cả của chúng học tại UTX, lớp 12A, Thuỵ An. Và hình như, cả cô con gái út, cũng học tại học viện. Nhưng Nam không dám chắc, vì cái họ đó khá là phổ biến, chỉ đơn giản, là suy đoán mà thôi.
Nam dám chắc, vụ tai nạn của mẹ Cát Linh cũng do bọn họ đứng sau. Và lần này, chính cô con gái đó, chính Thuỵ An là người đã nhốt Sư Tử vào phòng dụng cụ thể dục. Đúng là cha nào con nấy, đều ác độc như nhau! Nhưng, cô con gái út mới là điều khiến cậu quan tâm.
Trong thương trường, ít có tập đoàn nào là không có thù oán, nhưng Vũ Gia lại khác. Thù oán đâu không thù, lại thù ngay bọn mafia. Và Sư Tử hiện tại chính là người thừa kế của gia tộc, chắc chắn sẽ bị nhắm đến. Cậu thực tức điên mất!!
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa phòng, Nam ngồi dậy, nhưng không có ý định mở cửa.
– Xử Nữ đây! Tớ có chuyện muốn hỏi cậu!
Đôi mày Nam hơi nhíu lại, nhưng rồi lại giãn ra. Giờ này cứ tưởng cô nàng ngủ rồi chứ. Cậu suy nghĩ một lúc.
– Cửa không khoá.
Xử Nữ đẩy cửa, một cách điềm nhiên bước vào trong. Nhìn Nam đang ngồi trên giường, mắt nhìn lơ đễnh đâu đâu, cô vào ngay chủ đề chính.
– Ban chiều tớ thấy cậu và Xử Anh, hai người quen nhau sao?
Đôi chân đang đong đưa của Nam khựng lại, cậu đưa đôi mắt xanh thẫm lạnh lẽo nhìn Xử Nữ, khẽ nghiêng đầu. Xử Nữ đọc được, bên trong đôi mắt ấy là sự dò hỏi. Cô bắt đầu cảm thấy nặng nề. Giống hệt Sư Tử, đôi mắt của Nam cũng có áp lực tinh thần rất lớn.
– Tớ chỉ tình cờ thấy thôi, khi đi chung với Song Tử mua đồ. Nhưng mà, Xử Anh bảo Sư Tử sẽ gặp nguy hiểm, rồi mafia gì đó, là sao vậy?
Đúng như cậu nghĩ, cô nàng này đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cậu và cô nàng đanh đá kia. Và nếu vậy, cả Song Tử cũng nghe. Xử Nữ thì không có gì, nhưng Song Tử thì lại là một chuyện khác.
Xử Nữ không chịu được sự im lặng lạnh tanh của Nam, cô nhíu mày, giọng nói đanh hơn.
– Này, tớ đang hỏi cậu đấy!!
– Đừng có mà ra lệnh cho tôi! Và tôi việc gì phải trả lời những câu hỏi của cậu nhỉ?
Dừng cái câu nói có phần bỡn cợt của mình lại một lúc, Nam quan sát biểu hiện của Xử Nữ. Vẫn lãnh đạm dù đang khó chịu, đúng là cách nuôi dạy người thừa kế của Thập Nhị Gia tộc!
– Hai người giống nhau thật! Chẳng trách, cậu và Xử Anh là chị em.
Xử Nữ thoáng giật nảy, trong cô dâng lên sự nghi hoặc.
– Cậu, đã biết những gì?
– Tất cả. Bí mật mà cậu luôn che giấu!
Cô cắn nhẹ môi dưới, đôi mắt nhìn Nam sắc lẹm trong giây lát.
– Tớ không quan tâm tại sao cậu lại biết, nhưng nếu cậu nói với bất kì ai, tớ sẽ không tha cho cậu!!
Nam cười khẩy.
– Không tha cho tôi, cậu sẽ làm gì? Mà, tôi cũng không phải loại người nhiều chuyện, nên chuyện đó cậu không cần lo.
Muốn tra hỏi Nam, rốt cuộc lại bị cậu ta tra hỏi lại, thậm chí bị đặt vào trạng thái bị động. Vũ Nhật Nam không phải tầm thường, cô lúc này mới nhận ra điều đó. Thật quá ngu ngốc!
Xử Nữ rời khỏi phòng Nam, lòng nặng trĩu. Điều đó rõ ràng cô chưa nói với bất kì ai, thậm chí cả ba cô và bà mẹ kế cũng không hay biết, thì làm sao mà Nhật Nam lại có được thông tin đó?
Ngồi trên giường, Nam liếc nhìn cái cánh cửa vừa được Xử Nữ đóng lại kia, rồi lại nhanh chóng quay đi. Cậu nhếch mép.
– Cậu còn định nghe lén đến bao giờ đây?
Cánh cửa phòng mở ra, lần này, bước vào là một cô gái khác. Không phải khuôn mặt tinh nghịch hằng ngày, mà là sự lãnh đạm chưa hề có ở cô. Cô bước vào phòng, tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế nơi bàn học.
– Cậu hình như cũng nghe thấy?
– Có lẽ. Nhưng bí mật của Xử Nữ, có gì hay ho không vậy?~
Nam không trả lời, điều này khiến cô có chút khó chịu.
Nhật Nam nhếch môi, tạo thành nụ cười có đôi phần khó hiểu. Cậu chống hai tay ra sau, ngả ngửa người.
– Giờ thì tôi biết, lí do cậu vào lớp S rồi.
Đôi mắt cô gái nọ liếc sang nhìn Nam, khẽ mỉm cười, nụ cười vừa ma mị, vừa có chút buồn.
– Cậu biết rồi sao?
Nhật Nam nhắm hờ mắt một cái.
– Chắc vậy. Chỉ cần điều tra là ra ngay thôi.
– Nhưng các thông tin đều đã bị chặn lại.
– Vậy thì đã sao?
Lời phản bác của cô gái lập tức bị Nam chặn lại. Lộ rồi sao, cô thầm nghĩ. Cũng buồn cười đấy chứ! Coi bộ, cô không có khiếu làm diễn viên rồi. Cô cười khẩy.
– Vậy, cậu nói thử xem!
Cô gái quay sang nhìn Nam, mỉm cười. Đáp lại điều đó vẫn là sự lạnh lùng với nụ cười có phần gian xảo của cậu.
– Cậu chính là con gái út của Gia tộc mafia, em gái của Thuỵ An, đúng chứ, Nguyễn Song Tử?
(Còn tiếp)
– Tôi là Nguyễn Khánh Đăng, rất hân hạnh được làm quen.
Đứng trên bục giảng, một chàng trai khẽ cúi người. Mái tóc màu đen tuyền và đôi mắt xanh thẫm lạ kì đằng sau cái kính, phong thái tự tin lạnh lùng toát lên một cách đầy ngạo mạn. Đăng dường như không hề quan tâm đến sự náo loạn mà mình vô tình gieo rắc vào cái lớp A vốn đang yên ổn.
Giờ ra chơi, Khánh Đăng nhanh chóng lảng đi mọi câu hỏi của mọi người mà đi ra khỏi lớp. Đi trên hành lang, dù đã cố để khiến người khác không chú ý, mọi ánh mắt vẫn dồn vào cậu như một gì đó mới lạ, điều này đương nhiên khiến Đăng không hề thấy thoải mái chút nào.
Bàn tay nắm lấy tay nắm cửa, Đăng đẩy nhẹ. Lập tức, gió từ bên ngoài sân thượng như bị hút vào, thổi mạnh. Đang vào mùa đông nên gió lạnh hẳn, khiến Đăng phải đưa tay chắn hờ phía trước. Cậu hơi ngẩng đầu, đôi mắt chợt trở nên dịu dàng, không còn là sự lạnh giá ban nãy. Mái tóc màu đen tuyền bay theo từng đợt gió.
Sư Tử một tay đặt trên lan can, tay còn lại đưa lên giữ lại phần tóc đang bay tự do. Chợt cảm thấy có người đang nhìn mình, cô hơi quay lại. Đôi mắt bình thản của Sư Tử thoáng sự ngạc nhiên, khi chạm phải đôi mắt có màu hệt như mắt mình. Người con trai kia, chẳng hiểu sao lại thấy thật quen thuộc.
Sự bình tĩnh nhanh chóng trở lại, Đăng ngập ngừng một lúc, rồi bước tới. Cánh cửa sân thượng rời khỏi tay cậu, đóng lại, tạo ra một âm thanh có chút lạnh lẽo.
Sư Tử không mấy để ý, cô lại quay đi như chưa có gì. Dù vậy, khuôn mặt và đôi mắt kia, lại quen đến lạ. Ban nãy cô có nhìn liếc qua cái bảng tên, nhưng chỉ thấy mỗi lớp A.
Đôi mắt Khánh Đăng rời khỏi cô gái nhỏ, cậu đi đến, ngồi xuống một băng ghế gần đó. Đăng hơi liếc nhìn Sư Tử, rồi lại thôi. Nghĩ một lúc, cậu chợt hỏi.
– Ổn chứ?
Sư Tử thoáng giật mình, quay ngược lại nhìn Đăng bằng đôi mắt có chút khó hiểu, nhưng rồi lại hiểu ra một chút. Dù không chắc chắn, cô vẫn khẽ gật đầu, nhưng đôi mắt lại không hề nhìn cậu nữa.
– Chị ta ích kỉ, cả cô gái đó cũng vậy. Mọi người đều ích kỉ. Họ chỉ biết nghĩ và thoả mãn chính bản thân mình.
Một đợt gió thổi nhẹ qua Sư Tử và Khánh Đăng. Trong vài giây, cô chợt nhận ra người con trai có gì đó quen thuộc, rất quen, còn hơn cả quen, dù cho đây là lần đầu gặp mặt. Đôi mắt giống hệt màu mắt của cô phía sau cái kính kia, Sư Tử thắc mắc nó đang nghĩ gì. Câu nói kia, chứa đựng rất nhiều tâm sự, như thể cậu ta đã phải trải qua những chuyện rất đau khổ. Sư Tử đã hoàn toàn không còn để ý đến chuyện, làm sao cậu ta biết chuyện vừa xảy đến với cô nữa.
Đăng ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời. Dù là buổi sáng, nhưng thời tiết vào đông lại khiến bầu trời nhuộm một màu đặc xám xịt. Vậy mà, Đăng lại thích thời tiết này hơn so với cái ánh nắng gay gắt khiến cậu cảm thấy chói chang.
Chống hai tay xuống ghế, Khánh Đăng chợt đứng dậy. Cậu nhìn sang cô gái vẫn đang nhìn mình, nụ cười hiếm hoi hiện lên một cách nhẹ nhàng. Đăng xuay người, đi về phía Sư Tử. Trước khi cô kịp phản ứng, cậu đã nắm lấy tay Sư Tử, dúi vào tay cô một thứ gì đó rồi nắm lại. Sự chú ý đổ dồn vào đó khiến cô không để ý lắm. Đến khi nhận ra, người con trai lạ mặt kia đã đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán Sư Tử.
Cô khẽ giật mình, đồng thời lùi ra sau vài bước. Đôi mắt vừa hoảng hốt vừa tức giận của Sư Tử khiến Khánh Đăng bật cười một cái. Nụ cười kia, chẳng hiểu sao khiến sự giận dữ vừa mới ban nãy biến đâu mất, cô phồng má bất mãn.
– Chúng ta sẽ còn gặp lại. Tôi là Khánh Đăng, xin hãy nhớ lấy.
Sau khi nói vậy, Khánh Đăng khẽ mỉm cười thật dịu dàng, rồi xoay người rời khỏi sân thượng.
Vài ngón tay của Sư Tử chạm nhẹ phần trán, môi mím chặt có chút bất mãn. Người con trai hoàn toàn lạ mặt, vừa hôn lên trán cô, dịu dàng như một người anh trai. Dù chỉ mới gặp lần đầu, cậu ta lại cho cô cảm giác ấm áp như khi ở cạnh người anh duy nhất mà cô xem là người thân. Đó không phải những xúc cảm rung động gì cả, nó ở một phạm trù khác. Nghĩ đến đây, Sư Tử mỉm cười.
Chợt nhớ ra gì đó, cô nâng bàn tay vừa nãy mà cậu ta nắm lên, chậm rãi mở ra. Thứ mà Đăng đưa cho cô, là một sợi dây chuyền. Cái mặt dây là hình mặt trăng khuyết màu bạc. Đẹp, nhưng…
“Ấm áp như mặt trời, dịu dàng như ánh trăng. Dù chia cắt nhưng luôn hướng về nhau, các con cũng vậy, hãy luôn bảo vệ nhau, được chứ?”
Sư Tử đưa tay ôm lấy đầu, khuôn mặt hơi nhăn lại. Đó là gì?
oOo
Đi trên hành lang dẫn về lớp học, Sư Tử cứ nhìn chăm chăm vào sợi dây chuyền hình mặt trăng suốt. Đến tận lúc chuông reo vào học vang lên, cô mới nhận ra mình đứng thơ thẩn trước phòng học nãy giờ. Cất sợi dây chuyền vào túi, Sư Tử thở ra một cái.
– Nè, cậu đi đâu nãy giờ thế hả?
Chỉ vừa bước vào thôi, Sư Tử đã bị cô nàng lớp phó vừa chống hông vừa tra khảo. Nhân Mã với Kim Ngưu nghe thấy cũng lót tót chạy ra khỏi chỗ ngồi. Kim Ngưu phồng má phụng phịu.
– Đã bảo là cùng ăn ở căng tin rồi cơ mà!!
Sư Tử thật chẳng biết phải trả lời thế nào nữa. Chẳng nhẽ lại nói đi lên sân thượng, nói chuyện với một người lạ mặt chưa gặp lần nào mà quên béng tụi nó. Nói thế có nước mà nghe bài giảng dài thòng của Xử Nữ vì tội vô trách nhiệm. Không sợ nhưng cô chẳng muốn vỡ cả lỗ tai đâu. Sư Tử khẽ rùng mình khi nghĩ đến đó, cô cười trừ.
– Cậu đi mà xin lỗi ai kia kia đi!
– Phải đó! Ai đó tưởng cậu có chuyện mà chạy đi tìm đấy!~~
Nghe Cự Giải với Thiên Bình nói, lại thêm cả mấy cái mặt gian gian của tụi nó khiến Sư Tử cảm thấy như mình vừa làm điều gì đó sai trái lắm. Như nghĩ ra gì đó, cô chợt nhìn sang người con trai ngồi cạnh bàn cô, đang chống cằm mà lơ đễnh nhìn ra bầu trời ngoài kia. Sư Tử thoáng giật mình, cô quên mất!
Sư Tử bối rối đi lại chỗ cậu ngồi, đưa ngón tay khều khều cậu. Song Ngư dường như không để ý, cậu thậm chí còn chẳng thèm quay sang nhìn cô lấy một cái. Kiểu này thì cô gây chuyện lớn thật rồi!
Sư Tử nắm lấy tay Song Ngư, giật giật. Cái sự đáng yêu đó khiến người ngoài là tụi nó nhìn mà cũng phải bụm miệng cười. Thử hỏi có ai tin cô tiểu thư nhà họ Vũ lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh lùng lại đang xin lỗi một cách dễ thương thế này không, không nhìn thấy thì có đánh chết cũng chẳng ai tin đâu.
Song Ngư đang rất giận, cực kì giận. Cậu rõ ràng đã bảo cô rằng mình chờ, vì Sư Tử nói rằng có việc cần sang phòng giáo vụ một lúc. Vậy mà bắt cậu chờ đến nửa tiếng đồng hồ vẫn chẳng thấy đâu. Thử hỏi có bực không chứ! Lỡ cô xảy ra chuyện giống lần trước, cậu phải làm thế nào đây hả?
Hết khều rồi giật tay, giờ Sư Tử thậm chí lắc lư Song Ngư, mạnh đến nỗi cậu chắc chắn sẽ té khỏi ghế nếu không dùng chân mà bám vào cạnh bàn. Cậu nhìn sang tụi nó, cái đám nhí nhố đang bụm miệng cười sặc sụa như đám dở mà hơi nhíu mày. Song Ngư hơi liếc nhìn Sư Tử. Mặt hơi đỏ, môi mím chặt lại, thật sự rất đáng yêu nha!
– Thôi nào, Song Ngư!! Mày còn giận lẫy làm gì nữa?
– Phải đó, phải đó! Làm sao mà chút nữa Sư Tử giận ngược lại thì đừng có mà than!!
Cái điệu bộ đầy vẻ trêu chọc của Thiên Yết với Kim Ngưu thật khiến Song Ngư chỉ muốn cầm cả bộ bàn ghế này mà phang hai đứa nó. Hất mặt, quay sang hướng khác, Song Ngư nói bằng giọng có chút tự cao.
– Mệt thật, tha cho cậu lần này thôi đấy!!
Sư Tử thật chẳng biết nên buồn hay nên vui nữa, nhưng cô tự dưng cảm thấy buồn cười. Điều này khiến mặt Song Ngư đã đỏ càng đỏ hơn. Bí thế, cậu đưa tay bẹo đôi má phúng phính như trẻ con kia của Sư Tử, cốt là để không cho cô nàng nhìn thấy bộ dạng xấu hổ này của mình.
Tụi nó nhìn cái bầu không khí màu hồng kia mà hơi khó chịu. Tình ta tình tứ, thích nhau mà chẳng dám tỏ tình lấy một tiếng, giờ lại thân mật như thế. Thật khiến người ta điên tiết vì ganh tỵ nha!!
oOo
Ngồi trong căn phòng tối om không có lấy một ánh đèn, Sư Tử ngồi bó gối trên giường, mắt dán chặt vào sợi dây chuyền hình mặt trăng mà Khánh Đăng đưa cô. Kim Ngưu đi chơi với Thiên Yết rồi, chắc tối muộn mới về, Sư Tử lại không thích ánh sáng mấy, nên cứ để thế này có lẽ tốt hơn. Giữa căn phòng tối tăm, sợi dây chuyền dường như nổi bật.
Nghĩ một lúc, Sư Tử chợt chồm người lên đầu giường, mở tủ mà lấy ra một sợi dây chuyền khác. Dù kí ức chưa hoàn thiện, nhưng cô nhớ rất rõ, đây là sợi dây mà mẹ cô – Cát Linh – đã tặng cho cô. Sợi dây với mặt hình mặt trời màu vàng kim rực rỡ nhưng cũng rất nhẹ nhàng. Thứ ánh sáng mà cô luôn tôn sùng, chẳng biết từ bao giờ, Sư Tử đã không còn tin vào nó nữa. Bởi vì, thứ ánh sáng ấy đã cướp đi người mẹ mà cô yêu thương, thứ ánh sáng nóng bỏng của lửa.
Một tay nắm lấy sợi dây mặt trăng, một tay nắm lấy sợi dây mặt trời, dù cố cách mấy, Sư Tử không tài nào nhớ ra được bất kì điều gì.
Có tiếng gõ cửa, nhưng dường như nó không gây cho Sư Tử sự chú ý, khi cô vẫn còn lơ đễnh nhìn vào cả hai sợi dây chuyền.
Nhật Nam mở cửa bước vào. Cậu không hề bất ngờ với một căn phòng tối tăm thế này. Sư Tử thích bóng tối, cậu đương nhiên biết. Chỉ khi có Kim Ngưu ở đây, Sư Tử mới để đèn sáng. Nhưng điều khiến cậu thấy ngạc nhiên chình là cô em gái ấy, đang ngồi bó gối trên giường mà nhìn chằm chằm vào hai lòng bàn tay. Cậu vốn là lên gọi Sư Tử xuống ăn cơm, nhưng rốt cuộc, Nam chớp mắt một cái, rồi đi đến, ngồi xuống giường cô.
Sư Tử biết Nhật Nam đang ở đây, nhưng vẫn giữ nguyên trạng thái có chút lơ đễnh của mình. Cô chợt ngẩng đầu, đưa tay khều khều Nam. Khi cậu quay lại, Sư Tử cử động tay như để nói với cậu gì đó.
– “Hôm nay em gặp một người khi ở trên sân thượng, anh ta đưa cho em cái này.”
Đoạn, cô giơ ra trước mặt, đưa cho Nam xem sợi dây chuyền hình mặt trăng. Đôi mắt lạnh lùng của cậu thoáng dao động, chân mày hơi nhíu lại.
– “Em cảm thấy thứ này rất quen thuộc, nhưng không tài nào nhớ ra được. Cả sợi dây này, cả người con trai đó.”
– Đó là ai?
Giọng Nam có chút run rẩy, và điều này khiến Sư Tử thấy là lạ.
– “Em không biết, nhưng anh ấy học ở lớp A, tên là Khánh Đăng. Em chưa từng nhìn thấy anh ta, có lẽ là học sinh mới.”
Lúc này, đôi mắt màu xanh thẫm của Nam mở to hết cỡ như vừa nghe chuyện gì đó kinh ngạc lắm. Đôi đồng tử đảo mấy vòng một cách ngạc nhiên tột độ. Dù vẫn là vẻ mặt lạnh tanh ấy, nhưng đầy bất ngờ xen lẫn khó tin. Khánh Đăng, tại sao anh ta lại xuất hiện cơ chứ! Lại ngay vào lúc này!
(Còn tiếp)