Ở trung tâm thành phố vừa khai trương một quán cà phê sách khổng lồ. Lượng sách và diện tích gần bằng cả một cái thư viên trung ương, lại có thể vừa ăn uống vừa đọc. Dù cho mới mở được vài tháng, nhưng đây được xem là điểm đến thu hút mọi lứa tuổi, đặc biệt là giới trẻ.
Trong lúc chờ thức uống đã gọi, Song Ngư lấy điện thoại ra nghịch, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu mà nhìn cái cô gái nhỏ nhắn đang đứng ở kệ sách đằng kia. Vẻ mặt hớn hở của cô khiến cậu bật cười. Song Ngư hoàn toàn không để ý dù chỉ một chút, rằng cậu đang trở thành tâm điểm của sự chú ý ở đây với vẻ ngoài nổi bật của mình.
Nhận lấy hai ly cà phê sữa đá xay đã gọi, Song Ngư gật đầu một cái. Cậu mặc kệ bọn họ nhìn mình như thế nào, cứ thế mà đi đến chỗ kệ sách đằng kia.
Khó khăn lắm Sư Tử mới tìm thấy một quyển ưng ý trong đống sách ở đây, nhưng tại cái chiều cao khiêm tốn mà dù nhón chân thế nào, cô cũng không tài nào với tới được.
Một bàn tay đưa ra, lấy quyển sách mà Sư Tử chọn ra khỏi chỗ một cách đơn giản, rồi đưa cho cô. Sư Tử nhìn Song Ngư, mím chặt môi có đôi phần xấu hổ, cô giật quyển sách từ tay cậu. Bộ dạng này thật sự đáng yêu nha!
Song Ngư đưa ra trước mặt Sư Tử ly đá xay vừa mua, mỉm cười. Cô khẽ nghiêng đầu, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy. Một tay cầm ly cà phê, tay còn lại lật thử vài trang sách xem thử, trong khi miệng ngậm chiếc ống hút kia.
Tò mò, Song Ngư ghé đầu nhìn vào quyển sách mà Sư Tử chọn, chớp mắt vài cái. Nhận thấy có người kề sát, cô theo phản xạ quay sang nhìn thử. Điều này vô tình khiến mắt chạm mắt, và hai khuôn mặt gần sát nhau đến mức chỉ còn cách khoảng vài centimet.
Song Ngư vội quay đi, cậu chạy tót ra một góc khác mà kiếm lấy kiếm để một quyển, cốt là để giấu đi khuôn mặt đỏ bừng đến tận mang tai.
Sư Tử vẫn đứng đó, chớp mắt nhìn Song Ngư mà khẽ nghiêng đầu. Đôi đồng tử màu xanh thẫm đảo vài vòng, Sư Tử mím hờ môi, rồi khẽ cười. Quay lại với quyển sách, chẳng hiểu sao, cô cảm thấy có chút vui vui.
Được một lúc, Sư Tử với Song Ngư rời khỏi quán cà phê sách. Đi đến công viên thì thấy mỏi chân, nên cả hai đàn ngồi xuống một băng ghế gần đó.
Trong lúc chờ Song Ngư mua thức ăn về để lấp đầy cái bụng rỗng, Sư Tử tranh thủ lấy sách ra đọc. Đó là quyển sách tiếng nước ngoài ban nãy cô mua ở quán cà phê sách đó luôn. Dù đã đọc bản dịch trước đó, Sư Tử vẫn thích đọc bản gốc hơn, đó dường như là một thói quen.
Sư Tử chợt cảm thấy ánh sáng bị che đi, nên ngẩng đầu nhìn thử. Đứng bao quanh cô lúc này, là một nhóm người lạ mặt.
– Này, cô bé, em đi một mình à?
– Cô bé dễ thương quá! Đi chơi với bọn anh không?
Còn chưa kịp phản ứng gì, cổ tay phải của Sư Tử đã bị một trong số bọn họ nắm chặt một cách thô bạo, khiến cô đánh rơi quyển sách xuống đất. Sư Tử khẽ nhăn mặt vì đau, nhưng vẫn cố sức giật tay mình ra khỏi.
Bọn người này Sư Tử chưa tiếp xúc bao giờ. Thật bỉ ổi và đểu cáng, điều đó hiện rõ qua khuôn mặt và ngoại hình của bọn chúng. Nhưng hắn mạnh, và Sư Tử không có đủ sức để giật tay ra, và không thể hét lên khi cô không thể nói.
Bọn người đó càng nắm lấy tay Sư Tử chặt hơn, cố kéo cô đi. Nhìn thấy sự cự tuyệt, một tên khác đi lại, nắm lấy cổ tay còn lại của Sư Tử, khiến cô gần như không còn chỗ bám. Cố giật tay mình ra, khiến cô mất đà mà ngã xuống đất. Sư Tử chạm nhẹ cổ chân phải, khẽ nhăn mặt vì đau. Chợt, một tên đi tới, thô bạo nắm lấy cánh tay của cô.
– Này, làm gì đấy hả?!
Sau một loạt những tiếng bước chạy, Song Ngư chẳng biết từ đâu xông vào. Cậu giật mạnh tay bọn chúng khỏi Sư Tử, đồng thời kéo cô ra sau lưng mình. Lập tức, cậu đấm một đấm thật mạnh vào cái tên ban nãy nắm lấy cổ tay Sư Tử, khiến hắn ta mất đà mà ngã xuống đất.
– Thằng này to gan! Oắt con, mày từ đâu xông vào đấy hả?! Định làm anh hùng cứu mỹ nhân chắc?!!
Vừa nói xong, hắn đã chạy đến, giơ cao tay ra sau toan đánh Song Ngư. Nhưng cậu lại nhanh hơn bọn chúng một bước. Nắm lấy bàn tay đó của hắn, cậu bẻ ngược, rồi quật hắn ta xuống đất. Hai tên còn lại nhìn thấy cũng lập tức xông lên, nhưng đều bị cậu cho ăn đập. Sợ hãi, bọn chúng nhanh chóng co giò mà chạy đi.
Sư Tử hai tay bám chặt vào lưng áo Song Ngư, cố giấu đi sự run rẩy vì sợ. Dù bình tĩnh thế nào, những trường hợp như thế này, cô chưa từng gặp. Sư Tử vẫn là con gái, mà cô thực sự đã rất sợ.
Bàn tay Song Ngư nắm lấy bàn tay còn lại, khuôn mặt hơi nhăn lại vì vết thương cũ. Dù vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh, Song Ngư dường như rất tức giận, cậu cắn chặt môi đến bật máu.
Lúc này, Song Ngư mới nhận ra Sư Tử đang bám chặt vào áo mình, thỉnh thoảng lại run lên. Cậu quay lại, đỡ cô ngồi xuống băng ghế. Song Ngư ngồi khuỵu một gối dưới đất, hai tay nắm lấy đôi tay của Sư Tử.
– Cậu không sao chứ? Bọn chúng có làm gì cậu không vậy?
Sư Tử không nhìn Song Ngư, cô khẽ lắc đầu. Cậu thở phào, hơi mỉm cười.
– Tốt quá!
Cô vẫn không nhìn cậu, đôi mắt hình như đang nhìn đâu đó một cách lơ đễnh.
– Cậu đã rất sợ, đúng không?
Không gật, cũng không lắc. Điều này càng khiến Song Ngư cảm thấy có lỗi.
– Là lỗi của tớ, tớ không nên rời khỏi cậu. Nếu cậu có chuyện gì, tớ…
Sư Tử lắc đầu nguầy nguậy, lần này, cô mới nhìn thẳng vào mắt cậu. Song Ngư không việc gì phải xin lỗi cả, người xin lỗi là cô mới đúng. Lúc nào cũng tỏ ra mình mạnh mẽ, mình biết rõ mọi thứ, nhưng khi đụng chuyện lại chẳng làm được gì ngoài phụ thuộc vào người khác. Thực sự là lúc đó, Sư Tử đã cầu nguyện Song Ngư đến cứu cô, cô mới là người phải xin lỗi vì quá phụ thuộc vào cậu và khiến cậu phải lo lắng.
Song Ngư mỉm cười. Cậu đứng dậy, rồi ngồi xuống cạnh Sư Tử. Cầm lấy chiếc túi nilong đặt bên cạnh, cậu lấy trong đó ra một cái bánh kẹp rồi đưa nó cho Sư Tử, còn mình thì ăn bánh mì thịt.
Sư Tử cắn một miếng bánh kẹp, vừa nhai vừa thỉnh thoảng nhìn sang Song Ngư. Cô ước gì mình có thể nói được ngay bay giờ, cô muốn cảm ơn Song Ngư. Cả cái lần cậu tìm thấy cô ở phòng dụng cụ thể dục, Sư Tử vẫn chưa cảm ơn cậu. Ngôn ngữ cử chỉ phần nào đó khiến cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Đôi mắt Sư Tử chợt dừng lại ở vết thương ở bàn tay của Song Ngư. Có lẽ ban nãy đánh nhau khiến vết thương bị động, khiến máu thấm cả băng. Bỏ vội cái bánh kẹp sang bên, Sư Tử cầm bàn tay kia của Song Ngư lên.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Sư Tử khiến Song Ngư thấy vui, nhưng đồng thời thấy có chút tội lỗi.
– Không sao đâu. Chút về thay băng là được ấy mà!!
Sư Tử phồng má nhìn Song Ngư. Lại nói dối, làm như ban nãy cô không nhìn thấy cậu nắm chặt lấy nó với khuôn mặt nhăn nhúm không bằng. Bực bội, Sư Tử chạm vào vết thương kia một cái.
– Đau!
Song Ngư chỉ biết cười khì. Bất chợt, Sư Tử hơi cúi mặt xuống. Trước khi cậu kịp nhận ra, cô đã nhẹ nhàng hôn lên vết thương kia của cậu.
Ngoài im lặng, Song Ngư cũng chẳng biết phải phản ứng thế nào. Chợt, Sư Tử ngả đầu vào vai cậu. Bàn tay vòng ra sau định ôm lấy cô gái nhỏ, nhưng lại ngập ngừng rồi thôi. Cậu chợt thò tay vào túi áo khoác, nắm chặt vật tròn nhỏ trong đó, cậu mỉm cười. Một lúc nào đó, nhất định!
Vì cú ngã ban nãy, chân Sư Tử bị trật, nên Song Ngư chẳng còn cách nào khác ngoài cõng cô trên lưng. Bám vào áo cậu, Sư Tử lại thỉnh thoảng nhìn Song Ngư, mỉm cười nhẹ. Choàng hai tay qua cậu, cô dựa đầu vào lưng Song Ngư, nhắm hờ mắt. Song Ngư hơi liếc mắt ra sau, bàn tay chạm vào bàn tay Sư Tử, cười dịu dàng. Đi được một lúc, Sư Tử chợt khều khều Song Ngư, tay chỉ về phía trước.
Đứng cách họ không xa, là một đám đông vây lại, trung tâm của đám đông ấy là một cặp nam nữ đang đứng đối diện nhau. Người con trai với đôi mắt màu lam như con lai có đôi phần khổ sở xen lẫn tức giận, trong khi cô gái lại có vẻ hoàn toàn bình thường, nếu không muốn nói là đầy sự đùa giỡn.
– Bảo Bình? Song Tử?
oOo
– Cậu nói cho rõ đi!! Chuyện này rốt cuộc là thế nào?!
Mặc kệ cả hai đã trở thành tâm điểm của sự chú ý khi mọi người xung quanh bu lại xem như đang xem kịch, Bảo Bình có đôi chút gắt gỏng.
Song Tử đứng đối diện, đôi mắt chứa tia bỡn cợt không nhìn thẳng vào Bảo Bình, cô cười khẩy.
– Đã nói rồi đấy thôi, cậu không nghe sao?!
– Tớ chẳng hiểu gì cả!!!
Bảo Bình gần như hét lên. Cả Song Tử, dù đang đóng vai người vô tình nhưng khoé mắt lại có cảm giác cay cay.
– Là cậu không muốn hiểu thì có!! Bộ cậu không nghe sao? Tớ chán rồi, làm bạn gái cậu chẳng vui gì cả!!
– Là vì cậu đã có thằng khác sao?
Song Tử có chút bất ngờ trước câu nói mang đầy hàm ý mỉa mai của Bảo Bình, cộng với nụ cười khẩy có chút đắng chát. Cô nhếch môi, ngẩng cao đầu một cách cao ngạo, nhưng thực chất là muốn giấu đi đôi mắt dần đỏ hoe.
– Phải, vậy thì đã sao?!!
– Vậy thì ra, ngay từ đầu, cậu chỉ đùa cợt với tôi ?
– Là vậy đấy!! Giờ cậu mới biết sao? Thật ngây thơ!!
Bảo Bình chợt cúi gầm mặt. Hít một hơi thật sâu, cậu lại ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng mắt Song Tử mà cười khẩy một cái, dù lồng ngực đau đớn không thôi.
– Được! Cậu muốn tự do, tôi cho cậu toại nguyện mà đến với anh chàng của cậu!! Chúng ta chia tay!! Từ nay chẳng còn là gì của nhau nữa, như ý cậu rồi chứ gì??
Nói rồi, Bảo Bình quay lưng bỏ đi, không một cái nhìn lại Song Tử.
Song Tử đứng đó, mặc kệ người ta bàn tán tốt xấu về mình, cô cứ đứng như vậy, mặt cúi gầm xuống. Dù cố gắng bao nhiêu, giờ những giọt nước mắt cứ rơi xuống, chảy xuống đôi gò má của Song Tử.
“Xin lỗi cậu, Bảo Bình! Nhưng mà, đây là cách duy nhất! Xin cậu, hãy tha thứ cho tôi!”
oOo
Một chiếc ô tô sang trọng dừng lại gần đó. Từ trong xe, một chàng trai đưa mắt nhìn ra ngoài qua cửa kính. Đôi mắt màu xanh thẫm đẹp đến lạ dán vào cô gái đang cố nín khóc vẫn giữ nguyên sự bình thản đến lạnh lùng.
– Hi sinh hạnh phúc của bản thân, cô ta thật ngốc nghếch!
– Song Tử là em gái anh mà, Khánh Đăng!
Đăng vẫn chống cằm lên bệ cửa, dường như không quan tâm đến giọng nói trong trẻo kia.
– Cô ta không phải em gái tôi, và chuyện của cô ta không liên quan gì đến tôi.
Cô gái cười ma mị, nói như có như không.
– Phải nhỉ, anh chỉ có mỗi một cô em gái mà thôi.
Đôi mắt Đăng rời khỏi Song Tử, trong lúc nhìn mông lung, hình ảnh một cô gái với đôi mắt giống hệt màu mắt của cậu lọt vào tầm mắt Khánh Đăng.
– “Tử Nhi.”
– Khánh Đăng, mà sao anh lại giúp Song Tử vậy?~
– Tôi không rảnh đến thế. Chỉ là tình cờ đi ngang qua nên cô ta bảo giả làm bạn trai một lúc.
– Đăng chỉ lo những việc có liên quan đến Leora thôi mà ha~!! Vậy, anh định sẽ làm gì?
Khánh Đăng lúc này mới rời khỏi cánh cửa xe, nhưng vẫn không nhìn người con gái ngồi cạnh mình. Cậu đẩy gọng kính, như để che đi những xúc cảm đằng sau lớp kính kia.
– Hỏi tôi, còn cô thì sao, Thiên Hạt ?
Trong bóng tối của chiếc ô tô, Thiên Hạt mỉm cười bí ẩn. Không còn là vẻ tinh nghịch đáng yêu đến phiền phức như thường ngày, cô quay sang, nhìn vào đôi mắt kì lạ của Khánh Đăng, cười híp mắt, đồng thời gập quyển sách đang đọc lại.
– Em theo phe anh, luôn luôn là như vậy.
Đăng lại quay đi, dường như không hề để tâm đến. Điều này khiến cậu không nhìn thấy đôi mắt hơi cụp xuống của Thiên Hạt. Cô cười khổ.
(Còn tiếp)
Sau một ngày mệt mỏi trên chiếc xe buýt chạy đến điểm dã ngoại, đa số mọi người đều mệt lả, bao gồm cả tụi nó. Không trách được, khi đường vừa xốc lại hết tắc đường đến hỏng động cơ! Nói chung ngày hôm nay, vừa mới đến khách sạn, bọn họ đã chui ngay vào phòng mà nghỉ ngơi rồi.
Lúc Nhân Mã thức dậy là đã tối rồi. Cô dụi dụi mắt, theo phản xạ nhìn thử bên ngoài, rồi lại nhìn giường kế bên. Nhân Mã khẽ nghiêng đầu khi thấy cái giường trống. Cô bước xuống, vớ đại cái áo khoác mặc hờ vào rồi đi ra ngoài.
Đi trên hành lang khách sạn, dù vẫn sáng rực đèn nhưng không khí lạnh vẫn phả vào khiến Nhân Mã vừa đi vừa dùng hai tay ôm lấy hai bên người, xoa xoa nhằm tạo chút hơi ấm.
– Tôi… không làm được…!
Một giọng nói lọt vào tai Nhân Mã. Cảm giác quen thuộc khơi dậy sự hiếu kì của cô. Ngập ngừng một lúc, Nhân Mã đứng nép vào góc tường, lén ló đầu ra hành lang bên kia mà xem thử. Cô thoáng bất ngờ.
Đứng ở phía bên kia, là Song Tử và một cô gái nào đó mà Nhân Mã không quen. Bọn họ dường như đang bất đồng và tranh cãi. Trong khi cô gái nọ cực kì tức giận, Song Tử lại hoàn toàn bình tĩnh.
Thuỵ An nhìn cô gái đứng trước mặt mình, đôi mắt nheo lại như thể đang nhìn thứ gì đó ghê tởm lắm. An tặc lưỡi, thở ra một cách đầy khó chịu. Bất chợt, Thuỵ An dùng tay bóp mạnh lấy mặt Song Tử, ép cô nhìn mình.
– Cô bảo cô không thể? Quả nhiên là bị thuần hoá rồi nhỉ, đồ hai mặt giả tạo!?
– Tôi không—
Song Tử còn chưa kịp nói hết, Thuỵ An đã chặn mồm cô lại.
– Tôi nói cho cô biết, hoặc là bây giờ, hoặc sẽ không bao giờ!
– Ý chị là gì?
– Khánh Đăng nhập học vào UTX rồi đấy! Cô nghĩ thằng nhóc đó sẽ để yên cho chúng ta muốn làm gì thì làm sao?!
Đôi mắt bình thản nãy giờ của Song Tử thoáng dao động. Đăng nhập học?! Chỉ mỗi việc về nước thôi vẫn chưa đủ sao? Song Tử thực không biết, anh ta muốn làm gì nữa!! Chống đối, anh ta luôn chống đối mọi thứ!!!
Nhìn điệu bộ của Song Tử, Thuỵ An nhếch mép. Bỏ tay khỏi cô, An hơi ngẩng cao đầu, đôi mắt nhìn xuống Song Tử đầy sự khinh bỉ.
– Được thôi, tôi cũng chẳng cần thứ vô dụng như cô nữa! Dù sao trong tay tôi, vẫn có hàng tá con tốt hữu dụng!!
– Phải, bởi vì chị chính là loại người đó còn gì! Dùng nỗi đau của một người để thao túng chính họ.
– Vậy cô thì sao, cô cũng đã chia tay cậu bạn trai của mình đấy thôi!! Có lý do của nó cả mà nhỉ?
Vừa dứt lời, bàn tay Song Tử bất giác đưa lên, toan đánh Thuỵ An, nhưng cô ta nhanh hơn một bước. Thuỵ An nắm được bàn tay sắp đánh mình của Song Tử, giật mạnh. Rồi ngay sau đó, An đã giáng vào mặt Song Tử một cái tát mạnh đến mức phát thành âm thanh. Cái âm thanh đắng chát mang theo sự đau buốt xông đến não bộ Song Tử, cô khẽ nhăn mặt vì đau. Khuôn mặt vẫn quay sang bên, Song Tử liếc mắt lườm nguýt Thuỵ An. Đáp lại, An chỉ cười nửa miệng.
– Cô có quyền phán xét tôi sao, đứa con gái của con đàn bà lăng loàn? Mà nói cho cùng, cũng do bọn chúng ngu, nên mới bị thao túng! Vậy thôi!! Còn chuyện của cô, là cô quyết định đấy chứ!! Chia tay thằng nhóc Bảo Bình đó là do cô mà!!
Ánh mắt nhìn An của Song Tử sắc đến hãi, nhưng An hoàn toàn chẳng có chút gì gọi là sợ cả. Cô ta chợt cúi đầu xuống, ghé sát tai Song Tử mà thì thầm.
– Tôi nghĩ cô sẽ tìm được cơ hội nhỉ?
– Đừng có sai khiến tôi, Thuỵ An!!
Thay vì trả lời, Thuỵ An lại nói như có như không, một cách bất cần, cô ta cười ma mị.
– Tôi biết cô sẽ làm. Mà dù có hay không đi chăng nữa, kế hoạch của tôi vẫn không bị ảnh hưởng gì cả!!
– Chị!!
– Cứ từ từ mà tận hưởng đi, đứa em gái giả tạo ngu ngốc của tôi ơi!
Nói rồi, Thuỵ An bước đi, vừa đi, cô ta vừa cười một cách đắc chí.
Nhân Mã đứng một góc, nghe được từ đầu đến cuối, có chút ngỡ ngàng. Đứa con gái đó, dù không quen biết, nhưng qua hành động lời nói của cô ta, đủ để Nhân Mã biết đó là người tốt hay xấu. Cô thực đã định xông ra lúc Song Tử bị tát, nhưng lại thôi. Bộ não của Nhân Mã, đang cố tiếp thu hoàn toàn những gì vừa nghe. Nhưng cái từ làm cô sững người nhất, chính là hai chữ giả tạo.
Song Tử về phòng ngay sau đó, thấy Nhân Mã đã ngủ từ bao giờ. Cô đứng dậy, đi sang giường Nhân Mã, dịu dàng sửa chăn cho cô. Song Tử mỉm cười nhẹ. Rồi chẳng hiểu sao, cô lại cảm thấy khoé mắt ươn ướt, mắt nó cứ cay cay sao ấy! Đến lúc nhận ra, cô đã khóc rồi.
Song Tử thật không biết lí do tại sao mình lại khóc, nhưng cô không tài nào ngăn được những giọt nước mắt này. Nó cứ chảy ra, rời khỏi mắt Song Tử mà rơi xuống má, xuống đất. Cô lấy tay bụm chặt miệng, cố không phát ra tiếng động, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Nhân Mã.
Ở đâu đó trong lồng ngực Song Tử, nó đau lắm! Đau đến kinh khủng!! Thuỵ An nói đúng, chính cô là người đã đề nghị chia tay với Bảo Bình, chính cô là người khiến cậu thay đổi từ một con người dịu dàng, là do cô hết cả!! Cô cũng chỉ là một đứa con gái giả tạo hai mặt, vì bản thân mà có thể hy sinh mọi thứ!! Nhưng, Song Tử chỉ đơn giản là muốn được yêu thương mà thôi. Một đứa con gái được sinh ra từ một người đàn bà lăng loàn và không bao giờ được gia đình đếm xỉa đến như cô, chỉ muốn ít nhất một lần được cảm nhận tình yêu thương. Chẳng lẽ, ngay từ đầu là cô sai sao…?
Song Tử nào biết, Nhân Mã có ngủ đâu! Cô chỉ giả vờ chợp mắt khi nhận ra Song Tử bước vào phòng, giả vờ mình đã ngủ. Nằm co ro trên giường, Nhân Mã kéo tấm chăn, đôi mắt cụp xuống một cách buồn bã. Người bạn mà cô luôn nghĩ là thân thiết, liệu cô hiểu được Song Tử bao nhiêu? Rằng đằng sau nụ cười và sự hồn nhiên ấy là những giọt nước mắt đau khổ chỉ có thể rơi khi một mình?
oOo
– Được rồi!! Cùng đi nào!!!
Nói rồi, Kim Ngưu và Thiên Hạt lon ton chạy trước. Nhân Mã nãy giờ vẫn còn phiền muộn chuyện hôm qua, cũng bỏ luôn bộ mặt ủ rũ mà chạy theo hai cô bạn. Bạch Dương nhìn cô, mỉm cười.
Chả là ngày hôm nay, tụi nó quyết định đi tham quan nơi này một chút. Những con đường với mấy cửa hàng bán đồ địa phương thật sự khiến tụi nó thấy thích thú.
Song Tử nhìn bọn họ, rồi lại vô tình nhìn Bảo Bình như một thói quen khó bỏ. Cậu đeo tai nghe, đôi mắt màu lam nhìn mông lung một cách lơ đễnh, dường như không còn chú ý đến điều gì xung quanh nữa. Trong lúc vẫn còn suy nghĩ như vậy, Song Tử chợt bị Thiên Hạt kéo đi. Nhìn Thiên Hạt, cô chớp mắt vài cái, rồi nhập bọn với Kim Ngưu và Nhân Mã luôn.
Cự Giải và Thiên Bình đi cạnh nhau, tay trong tay không rời lấy một giây, lại còn nói chuyện ríu ra ríu rít.
Xử Nữ đi cùng Ma Kết, vẻ mặt hơi đăm chiêu. Nhật Nam hôm nay vì lười nên cũng chẳng thèm đi cùng, nhưng dù vậy, cô vẫn không tài nào quên được cuộc nói chuyện đó, và cả cách mà cậu ta uy hiếp cô bằng cái giọng tự mãn của mình.
– Không sao chứ? Mệt hả?
Quay đầu sang, Xử Nữ thấy Ma Kết đang nhìn mình, đôi mắt có chút bận tâm. Cô cười, khẽ lắc đầu. Để cậu không nghi ngờ, Xử Nữ chạy lại, hai tay khoác vào cánh tay cậu một cách thân mật.
Đi cuối cùng là Song Ngư và Sư Tử. Biết rõ cái tính mù đường từ nhỏ xíu của cô, cậu nắm chặt lấy tay Sư Tử không buông, cô cũng chẳng cự tuyệt. Vẫn như mọi khi, họ chẳng khác nào được bao quanh bởi một bầu không khí ngọt ngào. Nhưng hôm nay, có gì đó căng thẳng, và nó xuất phát từ Sư Tử.
Dù vẫn trò chuyện vui vẻ với Song Ngư, nhưng Sư Tử lại mãi chỉ nghĩ về giấc mơ ngày hôm qua. Trong giấc mơ ấy, cô nhìn thấy bản thân khi còn là một đứa nhóc, mẹ cô – Cát Linh, và một ai đó mà cô không thể thấy được mặt.
Song Ngư đủ tinh ý để nhận ra nỗi phiền muộn trong đôi mắt màu xanh thẫm kia, cậu hơi cúi người, cho bằng với tầm mắt Sư Tử. Song Ngư đưa tay, gạt nhẹ mấy sợi tóc loà xoà trước trán của cô. Trong khi Sư Tử còn ngạc nhiên, cậu mỉm cười.
– Đừng có suy tư như thế! Thoải mái đi, tớ ở cạnh cậu mà!
Sư Tử thật chẳng biết nên cười hay khóc đây nữa, thật bó tay với Song Ngư, nhưng mà, nhờ cậu, cô cảm thấy thoải mái hơn một chút. Song Ngư nhìn khuôn mặt đã giãn ra của Sư Tử, cười híp mắt.
oOo
Cả ngày hôm nay của lớp S là lang thang ngoài đường từ sáng đến chiều. Tụi nó hết đi chỗ này lại đi chỗ khác, hết ăn cái này lại ăn đến cái kia. Đến lúc vừa về đến khách sạn, cả đám lập tức bị Xà Phu mắng té tát vì cái tội đi mà chẳng thèm xin phép ai.
Mắng một lúc, Xà Phu thở dài ngao ngán. Có mắng hay không, cũng chưa chắc gì đã vô đầu được mấy cái đứa nhí nhố này. Nghĩ một lúc, anh đành để tụi nó về phòng, chắc cả đám cũng mệt lả rồi.
Song Tử đang đi thì có người gọi đến. Có chút hoảng hốt, cô vội tìm một góc khuất nào đó, cố cho tụi nó không để ý.
– Chị muốn gì nữa đây hả?!
– À rá, tôi chỉ đơn giản là muốn nhắc cô đừng quên nhiệm vụ của mình mà thôi.
– Đương nhiên tôi không quên, và tôi càng không cần chị nhắc!!
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khúc khích lộ rõ sự khinh bỉ. Song Tử dập máy ngay lập tức. Tay nắm chặt cái điện thoại như sắp vỡ ra, tay còn lại cô đấm mạnh vào tường đến chảy máu. Song Tử cứ thế trượt dài xuống, rồi ngồi hẳn dưới nền đất lạnh lúc nào không hay.
Cô hoàn toàn không hiểu được, chỉ mới hôm qua, thậm chí là mới sáng nay thôi, Song Tử vẫn còn có ý định trả thù Sư Tử. Hơn thảy bất kì ai, thậm chí cả ba mình, cô hận Sư Tử đến tận xương tuỷ, chỉ muốn Sư Tử biến mất. Vậy mà lí do tại sao, ngay lúc này đây, nghĩ đến việc phải hãm hại cô gái đó, cô lại đau đớn khôn nguôi?!
– Mình… phải làm gì đây…? – “Làm ơn, chỉ cho tớ với, Bảo Bình…”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ở trung tâm thành phố vừa khai trương một quán cà phê sách khổng lồ. Lượng sách và diện tích gần bằng cả một cái thư viên trung ương, lại có thể vừa ăn uống vừa đọc. Dù cho mới mở được vài tháng, nhưng đây được xem là điểm đến thu hút mọi lứa tuổi, đặc biệt là giới trẻ.
Trong lúc chờ thức uống đã gọi, Song Ngư lấy điện thoại ra nghịch, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu mà nhìn cái cô gái nhỏ nhắn đang đứng ở kệ sách đằng kia. Vẻ mặt hớn hở của cô khiến cậu bật cười. Song Ngư hoàn toàn không để ý dù chỉ một chút, rằng cậu đang trở thành tâm điểm của sự chú ý ở đây với vẻ ngoài nổi bật của mình.
Nhận lấy hai ly cà phê sữa đá xay đã gọi, Song Ngư gật đầu một cái. Cậu mặc kệ bọn họ nhìn mình như thế nào, cứ thế mà đi đến chỗ kệ sách đằng kia.
Khó khăn lắm Sư Tử mới tìm thấy một quyển ưng ý trong đống sách ở đây, nhưng tại cái chiều cao khiêm tốn mà dù nhón chân thế nào, cô cũng không tài nào với tới được.
Một bàn tay đưa ra, lấy quyển sách mà Sư Tử chọn ra khỏi chỗ một cách đơn giản, rồi đưa cho cô. Sư Tử nhìn Song Ngư, mím chặt môi có đôi phần xấu hổ, cô giật quyển sách từ tay cậu. Bộ dạng này thật sự đáng yêu nha!
Song Ngư đưa ra trước mặt Sư Tử ly đá xay vừa mua, mỉm cười. Cô khẽ nghiêng đầu, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy. Một tay cầm ly cà phê, tay còn lại lật thử vài trang sách xem thử, trong khi miệng ngậm chiếc ống hút kia.
Tò mò, Song Ngư ghé đầu nhìn vào quyển sách mà Sư Tử chọn, chớp mắt vài cái. Nhận thấy có người kề sát, cô theo phản xạ quay sang nhìn thử. Điều này vô tình khiến mắt chạm mắt, và hai khuôn mặt gần sát nhau đến mức chỉ còn cách khoảng vài centimet.
Song Ngư vội quay đi, cậu chạy tót ra một góc khác mà kiếm lấy kiếm để một quyển, cốt là để giấu đi khuôn mặt đỏ bừng đến tận mang tai.
Sư Tử vẫn đứng đó, chớp mắt nhìn Song Ngư mà khẽ nghiêng đầu. Đôi đồng tử màu xanh thẫm đảo vài vòng, Sư Tử mím hờ môi, rồi khẽ cười. Quay lại với quyển sách, chẳng hiểu sao, cô cảm thấy có chút vui vui.
Được một lúc, Sư Tử với Song Ngư rời khỏi quán cà phê sách. Đi đến công viên thì thấy mỏi chân, nên cả hai đàn ngồi xuống một băng ghế gần đó.
Trong lúc chờ Song Ngư mua thức ăn về để lấp đầy cái bụng rỗng, Sư Tử tranh thủ lấy sách ra đọc. Đó là quyển sách tiếng nước ngoài ban nãy cô mua ở quán cà phê sách đó luôn. Dù đã đọc bản dịch trước đó, Sư Tử vẫn thích đọc bản gốc hơn, đó dường như là một thói quen.
Sư Tử chợt cảm thấy ánh sáng bị che đi, nên ngẩng đầu nhìn thử. Đứng bao quanh cô lúc này, là một nhóm người lạ mặt.
– Này, cô bé, em đi một mình à?
– Cô bé dễ thương quá! Đi chơi với bọn anh không?
Còn chưa kịp phản ứng gì, cổ tay phải của Sư Tử đã bị một trong số bọn họ nắm chặt một cách thô bạo, khiến cô đánh rơi quyển sách xuống đất. Sư Tử khẽ nhăn mặt vì đau, nhưng vẫn cố sức giật tay mình ra khỏi.
Bọn người này Sư Tử chưa tiếp xúc bao giờ. Thật bỉ ổi và đểu cáng, điều đó hiện rõ qua khuôn mặt và ngoại hình của bọn chúng. Nhưng hắn mạnh, và Sư Tử không có đủ sức để giật tay ra, và không thể hét lên khi cô không thể nói.
Bọn người đó càng nắm lấy tay Sư Tử chặt hơn, cố kéo cô đi. Nhìn thấy sự cự tuyệt, một tên khác đi lại, nắm lấy cổ tay còn lại của Sư Tử, khiến cô gần như không còn chỗ bám. Cố giật tay mình ra, khiến cô mất đà mà ngã xuống đất. Sư Tử chạm nhẹ cổ chân phải, khẽ nhăn mặt vì đau. Chợt, một tên đi tới, thô bạo nắm lấy cánh tay của cô.
– Này, làm gì đấy hả?!
Sau một loạt những tiếng bước chạy, Song Ngư chẳng biết từ đâu xông vào. Cậu giật mạnh tay bọn chúng khỏi Sư Tử, đồng thời kéo cô ra sau lưng mình. Lập tức, cậu đấm một đấm thật mạnh vào cái tên ban nãy nắm lấy cổ tay Sư Tử, khiến hắn ta mất đà mà ngã xuống đất.
– Thằng này to gan! Oắt con, mày từ đâu xông vào đấy hả?! Định làm anh hùng cứu mỹ nhân chắc?!!
Vừa nói xong, hắn đã chạy đến, giơ cao tay ra sau toan đánh Song Ngư. Nhưng cậu lại nhanh hơn bọn chúng một bước. Nắm lấy bàn tay đó của hắn, cậu bẻ ngược, rồi quật hắn ta xuống đất. Hai tên còn lại nhìn thấy cũng lập tức xông lên, nhưng đều bị cậu cho ăn đập. Sợ hãi, bọn chúng nhanh chóng co giò mà chạy đi.
Sư Tử hai tay bám chặt vào lưng áo Song Ngư, cố giấu đi sự run rẩy vì sợ. Dù bình tĩnh thế nào, những trường hợp như thế này, cô chưa từng gặp. Sư Tử vẫn là con gái, mà cô thực sự đã rất sợ.
Bàn tay Song Ngư nắm lấy bàn tay còn lại, khuôn mặt hơi nhăn lại vì vết thương cũ. Dù vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh, Song Ngư dường như rất tức giận, cậu cắn chặt môi đến bật máu.
Lúc này, Song Ngư mới nhận ra Sư Tử đang bám chặt vào áo mình, thỉnh thoảng lại run lên. Cậu quay lại, đỡ cô ngồi xuống băng ghế. Song Ngư ngồi khuỵu một gối dưới đất, hai tay nắm lấy đôi tay của Sư Tử.
– Cậu không sao chứ? Bọn chúng có làm gì cậu không vậy?
Sư Tử không nhìn Song Ngư, cô khẽ lắc đầu. Cậu thở phào, hơi mỉm cười.
– Tốt quá!
Cô vẫn không nhìn cậu, đôi mắt hình như đang nhìn đâu đó một cách lơ đễnh.
– Cậu đã rất sợ, đúng không?
Không gật, cũng không lắc. Điều này càng khiến Song Ngư cảm thấy có lỗi.
– Là lỗi của tớ, tớ không nên rời khỏi cậu. Nếu cậu có chuyện gì, tớ…
Sư Tử lắc đầu nguầy nguậy, lần này, cô mới nhìn thẳng vào mắt cậu. Song Ngư không việc gì phải xin lỗi cả, người xin lỗi là cô mới đúng. Lúc nào cũng tỏ ra mình mạnh mẽ, mình biết rõ mọi thứ, nhưng khi đụng chuyện lại chẳng làm được gì ngoài phụ thuộc vào người khác. Thực sự là lúc đó, Sư Tử đã cầu nguyện Song Ngư đến cứu cô, cô mới là người phải xin lỗi vì quá phụ thuộc vào cậu và khiến cậu phải lo lắng.
Song Ngư mỉm cười. Cậu đứng dậy, rồi ngồi xuống cạnh Sư Tử. Cầm lấy chiếc túi nilong đặt bên cạnh, cậu lấy trong đó ra một cái bánh kẹp rồi đưa nó cho Sư Tử, còn mình thì ăn bánh mì thịt.
Sư Tử cắn một miếng bánh kẹp, vừa nhai vừa thỉnh thoảng nhìn sang Song Ngư. Cô ước gì mình có thể nói được ngay bay giờ, cô muốn cảm ơn Song Ngư. Cả cái lần cậu tìm thấy cô ở phòng dụng cụ thể dục, Sư Tử vẫn chưa cảm ơn cậu. Ngôn ngữ cử chỉ phần nào đó khiến cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Đôi mắt Sư Tử chợt dừng lại ở vết thương ở bàn tay của Song Ngư. Có lẽ ban nãy đánh nhau khiến vết thương bị động, khiến máu thấm cả băng. Bỏ vội cái bánh kẹp sang bên, Sư Tử cầm bàn tay kia của Song Ngư lên.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Sư Tử khiến Song Ngư thấy vui, nhưng đồng thời thấy có chút tội lỗi.
– Không sao đâu. Chút về thay băng là được ấy mà!!
Sư Tử phồng má nhìn Song Ngư. Lại nói dối, làm như ban nãy cô không nhìn thấy cậu nắm chặt lấy nó với khuôn mặt nhăn nhúm không bằng. Bực bội, Sư Tử chạm vào vết thương kia một cái.
– Đau!
Song Ngư chỉ biết cười khì. Bất chợt, Sư Tử hơi cúi mặt xuống. Trước khi cậu kịp nhận ra, cô đã nhẹ nhàng hôn lên vết thương kia của cậu.
Ngoài im lặng, Song Ngư cũng chẳng biết phải phản ứng thế nào. Chợt, Sư Tử ngả đầu vào vai cậu. Bàn tay vòng ra sau định ôm lấy cô gái nhỏ, nhưng lại ngập ngừng rồi thôi. Cậu chợt thò tay vào túi áo khoác, nắm chặt vật tròn nhỏ trong đó, cậu mỉm cười. Một lúc nào đó, nhất định!
Vì cú ngã ban nãy, chân Sư Tử bị trật, nên Song Ngư chẳng còn cách nào khác ngoài cõng cô trên lưng. Bám vào áo cậu, Sư Tử lại thỉnh thoảng nhìn Song Ngư, mỉm cười nhẹ. Choàng hai tay qua cậu, cô dựa đầu vào lưng Song Ngư, nhắm hờ mắt. Song Ngư hơi liếc mắt ra sau, bàn tay chạm vào bàn tay Sư Tử, cười dịu dàng. Đi được một lúc, Sư Tử chợt khều khều Song Ngư, tay chỉ về phía trước.
Đứng cách họ không xa, là một đám đông vây lại, trung tâm của đám đông ấy là một cặp nam nữ đang đứng đối diện nhau. Người con trai với đôi mắt màu lam như con lai có đôi phần khổ sở xen lẫn tức giận, trong khi cô gái lại có vẻ hoàn toàn bình thường, nếu không muốn nói là đầy sự đùa giỡn.
– Bảo Bình? Song Tử?
oOo
– Cậu nói cho rõ đi!! Chuyện này rốt cuộc là thế nào?!
Mặc kệ cả hai đã trở thành tâm điểm của sự chú ý khi mọi người xung quanh bu lại xem như đang xem kịch, Bảo Bình có đôi chút gắt gỏng.
Song Tử đứng đối diện, đôi mắt chứa tia bỡn cợt không nhìn thẳng vào Bảo Bình, cô cười khẩy.
– Đã nói rồi đấy thôi, cậu không nghe sao?!
– Tớ chẳng hiểu gì cả!!!
Bảo Bình gần như hét lên. Cả Song Tử, dù đang đóng vai người vô tình nhưng khoé mắt lại có cảm giác cay cay.
– Là cậu không muốn hiểu thì có!! Bộ cậu không nghe sao? Tớ chán rồi, làm bạn gái cậu chẳng vui gì cả!!
– Là vì cậu đã có thằng khác sao?
Song Tử có chút bất ngờ trước câu nói mang đầy hàm ý mỉa mai của Bảo Bình, cộng với nụ cười khẩy có chút đắng chát. Cô nhếch môi, ngẩng cao đầu một cách cao ngạo, nhưng thực chất là muốn giấu đi đôi mắt dần đỏ hoe.
– Phải, vậy thì đã sao?!!
– Vậy thì ra, ngay từ đầu, cậu chỉ đùa cợt với tôi ?
– Là vậy đấy!! Giờ cậu mới biết sao? Thật ngây thơ!!
Bảo Bình chợt cúi gầm mặt. Hít một hơi thật sâu, cậu lại ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng mắt Song Tử mà cười khẩy một cái, dù lồng ngực đau đớn không thôi.
– Được! Cậu muốn tự do, tôi cho cậu toại nguyện mà đến với anh chàng của cậu!! Chúng ta chia tay!! Từ nay chẳng còn là gì của nhau nữa, như ý cậu rồi chứ gì??
Nói rồi, Bảo Bình quay lưng bỏ đi, không một cái nhìn lại Song Tử.
Song Tử đứng đó, mặc kệ người ta bàn tán tốt xấu về mình, cô cứ đứng như vậy, mặt cúi gầm xuống. Dù cố gắng bao nhiêu, giờ những giọt nước mắt cứ rơi xuống, chảy xuống đôi gò má của Song Tử.
“Xin lỗi cậu, Bảo Bình! Nhưng mà, đây là cách duy nhất! Xin cậu, hãy tha thứ cho tôi!”
oOo
Một chiếc ô tô sang trọng dừng lại gần đó. Từ trong xe, một chàng trai đưa mắt nhìn ra ngoài qua cửa kính. Đôi mắt màu xanh thẫm đẹp đến lạ dán vào cô gái đang cố nín khóc vẫn giữ nguyên sự bình thản đến lạnh lùng.
– Hi sinh hạnh phúc của bản thân, cô ta thật ngốc nghếch!
– Song Tử là em gái anh mà, Khánh Đăng!
Đăng vẫn chống cằm lên bệ cửa, dường như không quan tâm đến giọng nói trong trẻo kia.
– Cô ta không phải em gái tôi, và chuyện của cô ta không liên quan gì đến tôi.
Cô gái cười ma mị, nói như có như không.
– Phải nhỉ, anh chỉ có mỗi một cô em gái mà thôi.
Đôi mắt Đăng rời khỏi Song Tử, trong lúc nhìn mông lung, hình ảnh một cô gái với đôi mắt giống hệt màu mắt của cậu lọt vào tầm mắt Khánh Đăng.
– “Tử Nhi.”
– Khánh Đăng, mà sao anh lại giúp Song Tử vậy?~
– Tôi không rảnh đến thế. Chỉ là tình cờ đi ngang qua nên cô ta bảo giả làm bạn trai một lúc.
– Đăng chỉ lo những việc có liên quan đến Leora thôi mà ha~!! Vậy, anh định sẽ làm gì?
Khánh Đăng lúc này mới rời khỏi cánh cửa xe, nhưng vẫn không nhìn người con gái ngồi cạnh mình. Cậu đẩy gọng kính, như để che đi những xúc cảm đằng sau lớp kính kia.
– Hỏi tôi, còn cô thì sao, Thiên Hạt ?
Trong bóng tối của chiếc ô tô, Thiên Hạt mỉm cười bí ẩn. Không còn là vẻ tinh nghịch đáng yêu đến phiền phức như thường ngày, cô quay sang, nhìn vào đôi mắt kì lạ của Khánh Đăng, cười híp mắt, đồng thời gập quyển sách đang đọc lại.
– Em theo phe anh, luôn luôn là như vậy.
Đăng lại quay đi, dường như không hề để tâm đến. Điều này khiến cậu không nhìn thấy đôi mắt hơi cụp xuống của Thiên Hạt. Cô cười khổ.