Nhóm Thiên Yết và Thiên Bình trở về điểm hẹn đầu tiên. Vừa nói với nhau như vậy, họ vừa thở lấy thở để.
– Nè, có thật… Sư Tử ở khu rừng này… không?
– Cậu đang nghi ngờ Xử Anh sao?
Giọng nói chững chạc kia khiến Kim Ngưu vô thức giật mình. Cô nhìn Xử Nữ, đôi mắt lại lia đi chỗ khác. Kim Ngưu không phải nghi ngờ Xử Anh, nhưng bảo cô tin tưởng là chuyện rất khó. Cô ta đã bao lần gây sự với cái lớp này rồi!!
– Còn cậu thì sao, Xử Nữ? Cậu tin lời cô ta?
Câu hỏi xuất phát từ Nhân Mã, người đang cùng Bạch Dương vừa trở về điểm hẹn. Coi bộ họ cũng chẳng thu được kết quả gì.
Đôi mắt Xử Nữ vẫn vậy, vẫn lãnh đạm và đầy chững chạc. Cô khẽ nhắm mắt một cái, rồi nói.
– Dù sao con bé cũng là em tớ, và tớ nghĩ, có lẽ Xử Anh không nói dối.
Tụi nó tròn mắt nhìn Xử Nữ, kể cả Ma Kết. Cô lớp phó của tụi nó đang nói đỡ cho Xử Anh, đang tin tưởng đứa con gái như cô ta, và trên hết, chấp nhận Xử Anh là em gái. Chuyện này thật quá khó tin!
– Chẳng phải từ đó đến giờ cậu luôn ruồng bỏ chị ta sao? Vậy mà giờ lại…?
Cái chất giọng lạnh lùng tự mãn có đôi chút bỡn cợt khỏi nói tụi nó cũng biết là ai. Nhưng một phần nào đó, sự tức giận vẫn len lỏi trong giọng nói kia, có lẽ cậu vẫn chưa tìm được.
– Cậu đang trêu đùa tớ sao? Người biết rõ chẳng phải là cậu à, Nhật Nam?
Nam cười, một nụ cười không cảm xúc. Bảo Bình đi cùng với Nam, dường như không quan tâm đến khi cậu quá lo cho Song Tử, dù chính bản thân phủ nhận điều đó đi chăng nữa!
– Vậy, cậu muốn gì đây?
Bầu không khí giữa hai người họ dần trở nên căng thẳng. Xử Nữ và Nhật Nam, họ đều nghiêm túc và chững chạc, cũng rất lạnh lùng và điềm tĩnh, điều đó khiến cho sự im lặng của họ trở nên đáng sợ. Và hơn thảy, tụi nó hoàn toàn không hiểu chuyện gì cả.
Bất chợt, Nam bật cười. Tiếng cười hồn nhiên trẻ con nhưng băng lãnh và vô cảm phá vỡ bầu không khí im lặng. Đôi mắt màu xanh thẫm mở ra, nhìn thẳng Xử Nữ một cách cao ngạo.
– Tôi hiểu rồi! Vậy chuyện đó, chuyện cậu và Xử Anh là chị em song sinh không cần thiết phải giấu nữa nhỉ?
– C-Chị em song… sinh?!
Tụi nó đồng loạt nhìn Xử Nữ, ánh mắt dường như đang chờ đợi câu trả lời. Cô vẫn vậy, vẫn giữ nguyên trạng thái bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại có chút dao động, nó trở nên sắc bén hơn khi nhìn Nam.
Rằng Xử Nữ và Xử Anh là sinh đôi, điều đó liệu có đúng? Hai người họ trước giờ là chị em, nhưng là chị em cùng cha khác mẹ, làm sao lại có chuyện hoang đường như vậy?! Nhưng, Nhật Nam là loại người sẽ không bao giờ nói điều mà mình không chắc là đúng! Vài tháng sống cùng cậu khiến tụi nó nhận ra điều đó, rằng cậu anh trai của Sư Tử là một con cáo già nguy hiểm.
– Đ-Điều đó… là thật… sao…?
Cái giọng nói ấp úng hao hao giống Xử Nữ xuất phát từ một bụi cây gần đó. Tụi nó quay lại. Đôi mắt Xử Nữ mở to như không thể tin. Đó là Xử Anh. Cô quay phắt sang Nam, gắt gỏng.
– Cậu đã biết Xử Anh ở gần đây, nên mới khui chuyện chứ gì?!
Đáp lại, luôn là sự im lặng. Đối với Xử Nữ bây giờ, sự im lặng đó chẳng khác sự khinh bỉ và đùa cợt.
Lúc này, Kim Ngưu và Nhân Mã mới để ý đến người mà Xử Anh dùng hết sức cõng trên lưng. Sự lo lắng dần xâm chiếm hai đôi mắt tinh anh ấy.
– Song Tử!!
Giây phút tụi nó biết mà chạy lại, cũng là lúc Xử Anh hết sức mà ngã đổ xuống đất. Tụi nó vội kéo Song Tử ra, đồng thời đã cô nàng kia dậy. Trên người Xử Anh dính đầy máu, đều là của Song Tử.
Bảo Bình đỡ Song Tử, đưa tay lau nhẹ mồ hôi trên trán cô. Đôi mắt màu lam trở nên dịu dàng và lo lắng, không còn là sự lạnh lùng hiện hữu nữa. Giờ thì cậu nhận ra, dù cô thế nào, dù cô phản bội cậu, dù cô phản bội tụi nó, dù cô là gián điệp, sao cũng được, người cậu yêu vẫn là cô.
Song Tử nằm trong vòng tay Bảo Bình, sự ấm áp quen thuộc khiến cho cảm thấy hạnh phúc. Dù vậy, vết thương ngày càng loan rộng khiến Song Tử thấy mệt và thở gấp.
– Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?!
Xử Anh đang được đỡ bởi Nhật Nam, dù hơi ngượng nghịu nhưng cô quá mệt để từ chối. Đáp lại Bảo Bình, đôi môi Xử Anh mím chặt.
– Tôi không rõ lắm, chỉ biết đang đi thì tôi và Song Ngư gặp Sư Tử và Song Tử. Song Tử hình như bị bắn, khi đỡ đạn cho Sư Tử.
– Đỡ đạn sao?!
– Còn Sư Tử có sao không?! Nói mau!! Cậu ấy đâu rồi?!
Xử Anh có chút giật mình trước mấy câu hỏi liên tục của Thiên Yết. Cô hơi ngập ngừng, không biết có nên nói ra tình trạng của Sư Tử khi bản thân cô cũng chẳng biết rõ.
– Chúng tôi tách nhau ra, vì Song Tử bị thương nặng cho nên…
Dù biết rõ là lo lắng, nhưng Kim Ngưu không ngăn được sự khó chịu và lòng ganh tỵ đáng ghét của mình.
– Đừng nói là hai người họ tách ra đánh lạc hướng cho hai người chạy thoát đấy?!
– T-Tôi thật sự… xin lỗi…!!
Giận là vậy, nhưng tụi nó không tài nào trách Xử Anh được. Tụi nó đã hiểu lầm cô, tụi nó không hề nhận ra, nếu không có Xử Anh, lần đó tụi nó đã không tìm thấy Sư Tử. Và lần này cũng vậy, không có cô, tụi nó đã không ở đây.
– Vậy, cô có biết Sư Tử và Song Ngư chạy hướng nào không?
– Tôi đi trước bọn họ, cho nên…
Tình hình ngày một trở nên căng thẳng. Giữa khu rừng rộng lớn này, Sư Tử và Song Ngư vẫn bị lạc, với tình trạng chẳng biết thế nào, nhưng tụi nó cũng không thể nán lại đây quá lâu khi Song Tử đang bị thương nặng.
– Không còn cách nào khác, chúng ta phải chia nhau ra thôi!!
– Ý cậu là sao, Ma Kết?!
– Bảo Bình, Nhật Nam và bọn con gái đưa Song Tử và Xử Anh về trước, còn lại bọn tớ sẽ tiếp tục tìm Sư Tử và Song Ngư. Thế nào?
Tụi nó nhìn nhau, miễn cưỡng gật đầu. Chỉ có điều, sao Nam lại ở trong nhóm quay về cơ chứ!!
– Cơ mà nãy giờ chẳng thấy Khánh Đăng và Thiên Hạt đâu cả!
– Chắc bọn họ vẫn còn tìm.
Cự Giải giúp đỡ Song Tử lên lưng Bảo Bình, còn Xử Anh thì được đỡ bởi Xử Nữ. Cô có chút khó xử bởi chuyện ban nãy, nhưng không nói gì. Nhìn qua Nam, khuôn mặt lạnh lùng bất mãn như trẻ con khiến Xử Anh mỉm cười.
– Về chuyện đó, chúng ta sẽ nói sau, được chứ?
Xử Anh ngạc nhiên nhìn sang Xử Nữ. Đôi đồng tử đảo mấy vòng, cô chậm rãi gật đầu.
Nhân Mã dù lo lắng cho Song Tử thế nào, mỗi lần nhìn cô, Nhân Mã lại nhớ đến cuộc nói chuyện kia của Song Tử với Thuỵ An, và điều đó khiến cô khó xử, một chút.
Kim Ngưu vẫn chưa nguôi ngoai, nhưng trên hết, cô tin tưởng Song Tử, dù thế nào đi chăng nữa. Ôm lấy Nhân Mã từ phía sau, Kim Ngưu trêu chọc động viên cô. Rồi như chợt nhớ ra gì đó, Kim Ngưu quay đầu lại, đôi mắt hơi cụp xuống.
Sau khi nhóm quay về đã đi khuất, bọn con trai mới bắt đầu đi tìm. Đương nhiên là không chia ra, nhỡ lạc nữa thì khổ. Mà nói là nói thế, chứ chữ “lạc” hình như chỉ ám chỉ có mình Thiên Bình.
oOo
– Sư Tử!! Không được!!!
Trước khi tiếng súng vang lên, có một bóng người chạy đến, hai tay ôm chầm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô. Sư Tử còn chưa kịp nhận ra, thì tiếng súng đã vang lên, không chỉ một, mà một loạt.
Dùng thân mình che chắn cho Sư Tử, toàn bộ số đạn kia gần như bắn vào Song Ngư. Vào tay, vào chân, vào vai, rất nhiều. Máu tươi bắt đầu thấm ướt chiếc áo trắng của cậu. Dù vậy, Song Ngư vẫn quyết không buông Sư Tử ra cho đến khi hồi súng dừng hẳn. Đến lúc này, dường như không thể gắng gượng được nữa, vòng tay Song Ngư quanh Sư Tử nới lỏng dần, cậu từ từ ngã xuống.
Những giọt máu của Song Ngư, bắn vào người Sư Tử. Cậu trượt dài xuống, rồi nằm hẳn dưới đất. Cô thậm chí còn chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng lồng ngực Sư Tử rất đau, như thể cô vừa mất đi thứ gì đó rất quan trọng.
Đôi mắt kinh ngạc của Sư Tử dời xuống, nó mở to. Đập vào mắt cô lúc này, là hình ảnh Song Ngư nằm dưới đất, máu không ngừng chảy ra khắp nơi, thấm ướt cả áo, cả phần đất bên dưới. Cậu thở gấp, mắt nhắm chặt một cách đau đớn.
– Song Ngư!!!
Sư Tử lập tức ngồi xuống, dùng hết sức đỡ Song Ngư dậy. Cô lay cậu, dù biết cậu bị thương nặng thế nào, cô vẫn lay. Nước mắt từ con mắt phải, bắt đầu rơi lã chã không ngừng. Những âm thanh tán loạn của bọn người kia không còn truyền được vào tai Sư Tử nữa.
Song Ngư mệt mỏi mở mắt. Cơ thể cậu lúc này đau đớn không thôi. Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm nhận nỗi đau xác thịt này, nó đau đến mức tứ chi cậu gần như vỡ vụn. Hơi thở của Song Ngư trở nên gấp gáp theo từng giây một, máu chảy nhiều đến nỗi cậu có cảm giác như đang bị hút sạch. Dù vậy, tiếng khóc kia, tiếng gọi kia không cho phép cậu nhắm mắt.
Sư Tử đang khóc. Đây là lần đầu tiên, ít nhất là từ lúc gặp lại cô, cậu nhìn thấy cô khóc. Một Sư Tử luôn lạnh lùng, một Sư Tử lúc nào cũng kênh kiệu thích ra lệnh cho người khác, lại đang rơi nước mắt vì cậu. Điều này, làm trái tim Song Ngư đau thắt lại. Một cách khó khăn, cậu vươn tay lên, chạm nhẹ bên gò má Sư Tử, hơi mỉm cười.
– Đừng… khóc mà…!
Bàn tay Song Ngư nhanh chóng bị Sư Tử nắm chặt lại. Dù cậu đã nói vậy, nhưng nước mắt Sư Tử lại càng rơi nhiều hơn. Chẳng hiểu sao, cứ nghĩ đến Song Ngư sắp rời khỏi mình, cô lại đau đớn không thôi, thậm chí nỗi đau từ con mắt trái, Sư Tử không còn cảm thấy nữa, thay vào đó, lồng ngực cô đau, rất rất đau!
– C… Chạy đi…!
– K-Không!! Không mà….!!
Hết Song Tử giờ là Song Ngư, họ vì cô mà khiến bản thân bị thương nặng, cả hai đều đỡ đạn cho cô. Một đứa con gái lúc nào cũng chỉ biết nghĩ đến chính mình mà chưa một lần biết nghĩ cho người khác như Sư Tử, liệu có đáng nhận sự quan tâm đó? Không, không mà, vậy thì tại sao cơ chứ?!
Song Ngư chợt thò tay vào túi áo khoác lúc này đã thấm đẫm máu tươi, lấy ra trong đó một thứ. Dùng hết sức lực hiện tại, cậu đưa nó cho Sư Tử.
– Tớ… đã định đưa nó… cho cậu vào tối nay… ngày Giáng sinh… khi mà tớ có thể… nói cho cậu… rằng tớ… yêu… cậu…
Khi bàn tay Sư Tử vừa nhận vật đó từ Song Ngư, cô chợt cảm thấy có gì đó chạm vào môi mình. Trước khi Sư Tử kịp nhận ra, Song Ngư đã hôn cô. Môi cậu, một cách dịu dàng chạm vào môi cô. Không phải một nụ hôn nồng nhiệt, nó ấm áp và nhẹ nhàng. Đến tận khi rời khỏi bờ môi ấy, Song Ngư vẫn còn luyến tiếc. Cậu mỉm cười, bàn tay được Sư Tử nắm lấy ôm lấy má cô.
– Tớ… yêu cậu… nhiều lắm… Tử Nhi của tớ…
Bàn tay Song Ngư rời khỏi Sư Tử, dường như không còn sức lực, rũ xuống đất. Đôi mắt màu sẫm cafe khép lại dần rồi nhắm hẳn. Ít nhất, cậu đã nói ra được, tình cảm của mình. Bấy nhiêu, có lẽ đã quá đủ rồi…
Có tiếng sấm sét, kèm theo đó là những giọt nước, ngày càng nhiều. Mưa rồi…
Con mắt phải của Sư Tử mở to, hệt như để cho nước mắt chảy ra. Mặc kệ cho nước mưa bắt đầu làm ướt người, Sư Tử vẫn ngồi đó. Trong đôi mắt ấy, hiện lên những dòng kí ức, những dòng kí ức mà cô đã quên lãng.
…
“Tử Nhi yêu quý, sau này lớn lên cậu sẽ biết tay tớ.”
…
“Tớ yêu cậu, nhóc con ạ.”
…
“Tớ nhất định đưa cậu ra mà!!!”
…
“Thả tôi ra!! Thả ra mau!!!”
…
“Tử Nhi!!”
…
Sư Tử đã làm gì thế này? Tại sao… làm sao cô có thể, quên được người con trai ấy, người mà cùng với cô hứa rằng sẽ ở bên nhau mãi mãi, người mà cô hết mực yêu thương từ khi còn bé xíu, người mà cô… Làm sao Sư Tử có thể…?
Đến tận lúc này, Sư Tử mới nhận ra, trong vòng tay mình, Song Ngư đã bất tỉnh từ bao giờ. Mặc cho bàn tay dính đầy máu của cậu, Sư Tử lay nhẹ Song Ngư, rồi mạnh dần. Là nói dối phải không? Không phải mà, Song Ngư không thể cứ thế mà bỏ cô đi được!!!
– S-Song Ngư!! Đừng đùa nữa, chẳng vui gì cả!! Đừng ngủ mà, tớ không cho phép cậu ngủ!! Tớ thậm chí còn chưa trả lời cậu mà!!!
Nước mắt Sư Tử cứ thế rơi lã chã không ngừng. Cô áp mặt vào ngực cậu, mặc cho những giọt nước mắt thấm ướt cái áo bị nhuộm đỏ kia, Sư Tử nắm chặt chiếc nhẫn có khắc chữ NS mà Song Ngư đưa, nói bằng giọng thều thào.
– Tỉnh dậy… làm ơn đi mà…!! Tớ còn chưa kịp nói… tớ cũng yêu cậu… mà… Tiểu Ngư…
Nhưng những lời đó, Song Ngư đã không còn nghe thấy nữa rồi…
Tên thủ lĩnh đứng từ xa, nhìn Song Ngư nằm bất động dưới đất bằng đôi mắt thương cảm. Người hắn chỉ vừa công nhận là đối thủ xứng tầm, lại đang nằm đó. Nếu không phải cậu ta cản trở công việc của hắn, có lẽ đã không thành ra thế này. Hắn đi tới. Bất chợt, cánh tay Sư Tử bị nắm chặt, xốc lên một cách thô bạo.
– Mau đi với chúng tôi!!
Ánh mắt đờ đẫn của Sư Tử bỗng trở nên sắc nhọn. Chính những kẻ này là kẻ gây nên mọi chuyện. Nếu không có chúng, hai người họ sẽ không bị dồn đến mức đường cùng như thế này. Chính bọn chúng!!
Sư Tử dùng hết sức giật mạnh tay mình khỏi tay tên thủ lĩnh, đồng thời lùi ra sau vài bước. Lúc này, chỉ cần bước một bước nữa thôi, cô sẽ rơi xuống dưới kia. Chẳng hiểu sao, Sư Tử chẳng thấy sợ hãi gì nữa.
Bọn chúng bắt đầu hoảng loạn. Đúng như cô nghĩ, bọn chúng được lệnh bắt sống cô.
– Nếu các người dám bước tới, tôi sẽ nhảy xuống!!
Tên thủ lĩnh nhíu mày. Dù cho cô chủ của hắn – Thuỵ An – bảo nếu chống cự giết không tha đi chăng nữa, thì lời ông chủ vẫn là bắt sống Sư Tử. Hắn đương nhiên nghe theo lời ông chủ, có chút căng thẳng.
– Cô bình tĩnh lại đã!!
– Bình tĩnh?! Bảo tôi bình tĩnh khi các người vừa xuống tay với Song Ngư?! Cậu ấy làm gì hả?? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này chứ?! Chúng tôi… chỉ đang đi dã ngoại… Tại sao cơ chứ???
Sự tức giận và căm thù khiến Sư Tử mất tự chủ, bất giác lùi về sau theo phản xạ. Không may, giẫm phải vũng nước từ cơn mưa, Sư Tử bị trượt chân, ngã về sau trong vô thức.
Rơi tự do, Sư Tử nhìn thấy bọn chúng hoảng loạn hết cả lên, còn nhìn thấy từ phía xa, hình như Thiên Yết mà Ma Kết đang hoảng hốt chạy lại. Ánh mắt cô chuyển sang Song Ngư, mỉm cười buồn. Nếu họ có thể cứu được Song Ngư, thì tốt quá!
Sư Tử nhắm hờ mắt, cứ thế mà rơi xuống. Những giọt nước mắt hệt như những viên pha lê lấp lánh. Cô sắp chết sao? Có lẽ, cứ thế này, sẽ tốt hơn…
Cảm ơn cậu, vì đã cho tớ biết thế nào là hạnh phúc. Cảm ơn cậu đã dạy tớ cách nở nụ cười. Cảm ơn cậu đã luôn trêu chọc lúc tớ buồn. Cảm ơn vì cậu luôn thấu hiểu tớ. Cảm ơn vì đã chấp nhận tớ. Cảm ơn vì cậu luôn âm thầm quan tâm lo lắng cho tớ dù tớ làm cậu tổn thương quá nhiều. Cảm ơn, vì đã luôn chờ đợi tớ. Và cảm ơn, vì đã luôn ở bên tớ… Cảm ơn cậu…
Xin lỗi vì lúc nào cũng làm cậu bực bội. Xin lỗi vì luôn khiến cậu thấy khó chịu, vì tớ quá bướng bỉnh. Xin lỗi vì tớ đã khiến cậu tổn thương quá nhiều. Xin lỗi, vì tớ không thể nhớ ra cậu sớm hơn. Xin lỗi vì không nhận ra tình cảm của cậu sớm hơn. Xin lỗi vì tớ luôn ích kỉ. Xin lỗi vì tớ khiến cậu gặp rắc rối. Xin lỗi, vì không thể cùng cậu thực hiện lời hứa đó… cùng nhau đến quán cà phê sách vào ngày hôm nay, ngày kết thúc chuyến dã ngoại, ngày Giáng sinh… Và xin lỗi, vì không thể ở bên cậu… Tớ xin lỗi…
Tạm biệt, người con trai tớ thật sự yêu, yêu nhiều lắm! Tạm biệt cậu, Tiểu Ngư…!
Hình như cơn mưa… lại to hơn rồi…
(Còn tiếp)
Đã năm năm trôi qua từ cái ngày định mệnh ấy, cái ngày mà tụi nó vừa muốn nhớ lại muốn quên. Cái ngàu mà tụi nó, mất đi những người bạn quan trọng nhất.
Thuỵ An ngay sau đó đã bị bắt vì đã đủ bằng chứng và cả nhân chứng. Ở cái tuổi đã bước qua mười tám, cô ta sẽ phải tự mình chịu trách nhiệm cho tội lỗi mà cô ta gây nên. Và Cục trưởng Cục Cảnh sát – người vốn là ông nội của Bạch Dương – đã nhúng tay vào vụ này, nên sẽ chẳng có bất kì sự khoan hồng nào dành cho Thuỵ An, cả phần đời của cô ta sẽ là trong tù.
Nhà họ Nguyễn không rõ sau đó đã thế nào, nhưng chuyện này có lẽ ảnh hưởng không nhỏ đến thanh danh cho họ, khi trưởng nữ bị bắt vì một tội động trời mà không một ai nghĩ một đứa con gái mười tám tuổi có thể gây nên. Khánh Đăng biệt tăm biệt tích không ai biết đã đi đâu, nhưng Song Tử, thỉnh thoảng vẫn về thăm nhà.
Sau khi tốt nghiệp Học viện UTX loại xuất sắc, mỗi người tụi nó lại đi theo một con đường, nhưng tương lai đều sáng lạng cả, đó không còn là cái lớp nhí nhố quậy phá đứng đầu học viện mà ai cũng phải đau đầu nữa.
Thiên Bình hiện đang theo học tại trường Đại học thuộc Hệ thống Giáo dục của UTX, khoa Nghệ thuật. Dù chỉ mới là sinh viên năm ba, nhưng anh chàng đã tậu về cho mình mớ thành tích và giải thưởng mà ai cũng phải kính nể, và hiện là một trong số những thần tượng có lượng người hâm mộ đông đảo nhất. Thiên Bình rất có năng khiếu về nghệ thuật, anh chàng là ngôi sao từ việc đóng quảng cáo, làm người mẫu, thậm chí lấn sân sanh lĩnh vực điện ảnh. Cự Giải cũng chẳng kém cạnh. Cô nàng hiện đang theo học cùng trường Đại học với Thiên Bình, là sinh viên xuất sắc, đoá hoa vàng của ngành Tâm lý học. Cự Giải có hàng tá người theo đuổi, và thậm chí cô còn là học trò cưng của vị Giáo sư nổi tiếng nhất nước. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Cự Giải và Thiên Bình đã dọn ra ở riêng. Cuộc sống của hai người họ hạnh phúc và trôi qua rất yên bình, nhưng cái độ sến súa thì ngày một tăng lên mà chẳng thấy suy giảm chút nào, thật khiến tụi nó thấy ớn lạnh!!
Song Tử và Bảo Bình cũng là một cặp đôi hạnh phúc. Sau khi được tụi nó tha thứ, cô và Bảo Bình đã hàn gắn, trở lại như trước đó. Hiện tại, Song Tử đã tốt nghiệp khoa Kinh tế, và đang là thư kí cho Phó Tổng Giám đốc Bảo Bình. Dù chỉ là thư kí, nhưng trình độ và năng suất làm việc của cô nàng thật khiến người ta phải trầm trồ ngưỡng mộ. Còn vị Phó Tổng của chúng ta cũng chẳng tầm thường chút nào. Cậu hiện là vị doanh nhân trẻ và tài giỏi mà hầu như ai cũng biết đến. Nhưng tội lỗi ngày đó, dù đã được tha thứ, Song Tử vẫn chẳng thể nào quên được. Nhưng nhờ có Bảo Bình ở bên, cô mới có thể bước tiếp, có thể lo nghĩ cho tương lai của mình. Và tương lai đó, có cậu.
Ma Kết sau khi ra trường đã theo học tại Đại học Y dược cùng với Xử Nữ. Hiện tại, Ma Kết là Giám đốc của một bệnh viện cho chính cậu lập nên mà không nhờ gì vào gia đình. Là một vị bác sĩ vừa điển trai vừa tài giỏi, cậu chàng có cực nhiều người theo đuổi, từ đồng nghiệp đến bệnh nhân. Không những vậy, với những nghiên cứu xuất sắc của mình để đóng góp vào ngành Y, Ma Kết nghiễm nhiên trở thành Tiến sĩ ở cái tuổi hai mươi mốt. Về phần Xử Nữ, cô hiện là vị Trưởng khoa trẻ nhất và cùng làm việc tại bệnh viện của Ma Kết. Tay nghề xuất sắc, trí tuệ siêu phầm, cô nàng là đoá hoa trắng của ngành Y mà ai cũng biết đến. Dù vậy, cô nàng thường xuyên là người đứng ra xoa dịu Ma Kết khi anh chàng bị gia đình bắt về nhà làm việc cho tập đoàn của gia đình. Họ hiện đang sống cùng nhà và dự định sang năm sẽ tổ chức đám cưới. Ái chà, thật là ngọt ngào nha!!
Kim Ngưu và Thiên Yết vừa tốt nghiệp ngành Quản trị kinh doanh. Trong suốt khoảng thời gian học Đại học, hai người họ không ngừng trau dồi tình cảm cho mối quan hệ. Biết rõ trong lòng cậu vẫn còn lưu giữ hình ảnh của cô gái đó, Kim Ngưu tự thúc bản thân phải cố gắng. Không phải để khiến cho cậu quên đi hình bóng ấy, mà là cho Thiên Yết biết rằng, cô luôn bên cạnh cậu, luôn là người cùng cậu sẻ chia mọi thứ dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Bởi vì, Kim Ngưu yêu Thiên Yết, yêu rất nhiều!!
Trong suốt khoảng thời gian có Kim Ngưu ở bên, mặc cảm tội lỗi vương vấn vì không thể cứu người con gái ấy vẫn đeo bám cậu, và sự thực là cậu đã không thể quên đi hình bóng ấy. Điều này khiến Thiên Yết cảm thấy bản thân không xứng đáng ở cạnh Kim Ngưu, không xứng đáng để một người con gái tuyệt vời như cô phải hy sinh vì cậu. Và với cái ý nghĩ đó, không ít lần, Thiên Yết đã muốn rời bỏ Kim Ngưu. Nhưng tất cả, cậu đều bị câu nói ấy đánh gục.
“Làm ơn, đừng bỏ em một mình!”
Khoảnh khắc cậu quyết định mình sẽ đem lại hạnh phúc cho Kim Ngưu, cho người con gái ấy, cậu đã phải suy nghĩ rất nhiều, rất lâu. Khi cả hai vừa ra trường, khi cậu quyết định cầu hôn Kim Ngưu, Thiên Yết thật không nghĩ đến rằng, cô lại hạnh phúc đến thế. Cậu thấy vui, khi sự tồn tại của bản thân đối với một người lại là tuyệt vời đến thế, rằng người đó hạnh phúc, vì có cậu ở bên.
Nhật Nam hiện tại là Giám đốc Điều hành của Tập đoàn UTX, thay thế cho chức vụ của Sư Tử ngày trước. Cậu là một trong những doanh nhân trẻ tài giỏi khi chỉ vừa hai mươi tuổi. Mâu thuẫn giữa cậu và ba mình, ông Kỷ Sơn đã phần nào suy giảm. Sau cái tin ấy, ông đã suy sụp bao nhiêu, khi biết rằng mình đã mất đi đứa con gái yêu quý mà bản thân luôn cố bảo vệ. Nhưng rồi, ông lại nhận ra rằng, không chỉ mình ông đau khổ, mà cả đứa con trai mà bấy lâu nay ông xem là thế thân cho sự vô trách nhiệm của bản thân, là đứa con mà ông ghét bỏ, lại còn đau khổ gấp bội. Trong khi ông chỉ mất đi một đứa con, thì Nam lại mất đi người em gái duy nhất xem cậu tồn tại, gia đình duy nhất của Nam. Dù tình cảm giữa họ vẫn còn rất mơ hồ đi chăng nữa, tình cha con giữa họ là không thể thay đổi được. Có lẽ, chỉ vì họ đều không biết cách thể hiện tìn cảm mà thôi.
Xử Anh hiện đang là bác sĩ tại bệnh viện của gia đình, thường xuyên sang thăm chị gái và ngoài ra, cô đang hẹn hò với Nhật Nam. Dù họ thường xuyên cãi nhau vì mấy chuyện không đâu, nhưng lại làm huề ngay. Mà đa số, đều là cô lên tiếng làm huề trước. Cái tính sĩ diện của Nam thì bao giờ mà cậu chịu đầu hàng, nhưng với Xử Anh, điều đó lại khá đáng yêu. Tính ra, họ vẫn hạnh phúc!!
Dù đã năm năm trôi qua, bọn họ vẫn chẳng biết Khánh Đăng và Thiên Hạt đã và đang ở đâu. Bọn họ chưa gặp hai người dù chỉ một lần sau ngày hôm đó. Nhờ Nam, tụi nó mới biết, Khánh Đăng là anh trai của Sư Tử, càng khiến tụi nó tò mò. Nhưng đã năm năm, Khánh Đăng thì chưa một lần gọi về, còn Thiên Hạt thì duy chỉ một lần gọi cho Thiên Yết, bảo mình đang ở nước ngoài, và không có bất kì thông tin gì thêm.
Bạch Dương sau khi tốt nghiệp cấp ba đã quyết định thi vào Đại học Cảnh sát, điều nàu khiến ông của cậu cực tán thành. Dù hiện tại vẫn còn là sinh viên, nhưng anh chàng lại được hầu hết cả trường biết đến từ cả ngoại hình lẫn tài năng. Khuôn mặt điển trai, ngoại hình chuẩn, lại thêm cả đống giải thưởng về võ thuật chất thành núi, không những vậy còn là cháu trai cưng của Cục trưởng Cục Cảnh sát, thử hỏi ai mà không kính nể. Nhưng Bạch Dương lại rất hoà đồng và khiêm tốn, không hề thể hiện mình là con ông cháu cha, nên rất được lòng mọi người. Cậu hệt như một người khác, không còn là thằng nhóc nghịch ngợm số một chuyên đi phá làng phá xóm, mà trở nên điềm tĩnh và chững chạc hơn hẳn. Bạch Dương từ chối tất cả những lời tỏ tình, dù là của hoa khôi Đại học Cảnh sát đi nữa. Vì mãi mãi, trong tim Bạch Dương mãi mãi chỉ có hình bóng của duy nhất một người con gái. Người mà cậu đã hứa, sẽ chờ đợi, nhất định sẽ chờ!!
Bạch Dương lúc này, đang ở trong phòng kí túc xá. Ngồi trên giường, cậu cứ nhìn mãi vào màn hình điện thoại. Đôi mắt dịu dàng nhưng có đôi chút buồn thăm thẳm. Đó là bức hình cậu và Nhân Mã chụp chung năm năm trước, vào ngày hẹn hò cuối cùng của hai người trước ngày hôm đó. Trong hình, Nhân Mã thật đáng yêu. Bạch Dương nhìn vào nụ cười ấy, khoé môi vô thức cong lên.
Sau khi hoàn thành chương trình học cấp ba, gia đình Nhân Mã đã quyết định sang Anh định cư, một phần vì ông bà cô cũng ở bên đó. Dù cho cô đã có ý định từ chối, rằng Nhân Mã muốn ở lại cùng với tụi nó, nhưng cuối cùng vẫn phải xếp đồ vào vali. Cô không thể cãi lời gia đình được.
Vào cái ngày mà cả lớp tụi nó tổ chức tiệc liên hoan mừng tốt nghiệp, Nhân Mã đã không tới, đúng hơn là không thể tới. Bạch Dương còn nhớ rất rõ, lúc đó, ngay khi vừa nghe tin từ Song Tử, cậu đã chạy vụt đi. Mặc kệ tụi nó gọi với đằng sau, Bạch Dương đã bắt taxi đến sân bay ngay lập tức.
Giữa biển người lúc đó, đã rất khó khăn để Bạch Dương tìm thấy bóng hình nhỏ nhắn quen thuộc ấy. Cậu đã chạy liên tục khắp cái sân bây rộng lớn, để rồi chỉ vừa mới nhìn thấy cô gái ấy thôi, Bạch Dương mới nhận ra, cô đang đi vào, và cậu sắp phải xa Nhân Mã vĩnh viễn. Bạch Dương lúc đó đã không nghĩ gì, ngoài việc gọi tên cô. Nhân Mã đã quay lại, đôi mắt mở to nhìn Bạch Dương trở nên dịu dàng, đôi môi như mấp máy gì đó, cô mỉm cười.
“Tớ yêu cậu, Bạch Dương!! Nhất định tớ sẽ trở về!!”
Bạch Dương không rõ, ở cái nơi xa lạ đất khách quê người ấy, Nhân Mã liệu có còn nhớ lời hứa ấy, nhớ rằng ở đất nước Việt Nam này, còn có cậu đang chờ đợi cô hay không. Nhưng dù vậy đi chăng nữa, Bạch Dương vẫn muốn trở thành một nhân vật cao thượng, có thể mãi mãi chờ đợi người mình yêu.
Trong suốt năm năm ấy, Nhân Mã và Bạch Dương không hề liên lạc với nhau, và cô cũng chẳng liên lạc gì với tụi nó. Không một ai biết số điện thoại hay địa chỉ mail mới của Nhân Mã cả. Cho đến tận bây giờ, tụi nó cũng không biết, Nhân Mã sống thế nào, ra sao và có ý định trở về hay không. Hơn cả, liệu cô có còn nhớ đến tụi nó hay không, đó mới chính là điều khiến tụi nó lo sợ.
Bất chợt, điện thoại Bạch Dương reo lên, khiến cậu thoát khỏi bầu suy nghĩ của chính mình. Nhìn vào số lạ khiến Bạch Dương hơi tò mò. Cậu nhận cuộc gọi, nhưng chưa kịp nói gì, thì người ở đầu dây bên kia đã lên tiếng trước.
Đôi mắt Bạch Dương dần mở to, miệng hơi há ra lộ vẻ bất ngờ. Cậu vội vàng cất điện thoại vào túi, mang vội đôi giày rồi chạy ra khỏi phòng một cách hối hả.
Ngồi trên taxi, Bạch Dương không thể ngăn lồng ngực nóng như lửa đốt, lại đập thình thịch liên tục. Đã năm năm rồi, năm năm, đến tận bây giờ, Bạch Dương mới đươc nghe giọng nói ấy, cái giọng nói trong trẻo mà cậu tưởng rằng chỉ có thể nghe trong giấc mơ.
Chiếc xe vừa dừng lại trước sân bay, Bạch Dương đã vội mở cửa xuống xe ngay. Giữa biển người, nổi bật hình ảnh một cậu con trai đang chạy ngược xuôi, không ngừng dáo dác nhìn xung quanh bằng ánh mắt mong chờ và miệng thì cứ gọi tên ai đó.
– Nhân Mã!! Nhân Mã!!!
– B-Bạch… Dương…?
Đôi chân Bạch Dương khựng lại. Cậu chầm chậm quay ngược ra phía sau, nơi phát ra tiếng nói quen thuộc ấy.
Một cô gái xinh xắn đứng cách cậu khoảng chục bước chân đang nhìn chằm chằm vào Bạch Dương, đôi mắt ngấn nước chứa đầy hạnh phúc. Cô mím chặt môi, thở mấy cái, như cố để giọt nước mắt không rơi xuống. Nhân Mã nghiêng đầu sang bên, mỉm cười.
– Cuối cùng, cũng gặp lại cậu rồi, Bạch Dương!!
Trước mắt Nhân Mã không phải người con trai tinh nghịch hay gắt gỏng trẻ con của năm năm trước nữa. Cậu cao hơn nhiều, nam tính hơn nhiều, cũng chững chạc hơn nhiều, và đẹp trai hơn nữa. Dù vậy, đôi mắt ấy vẫn không thay đổi. Không bao giờ, Nhân Mã có thể quên đi ánh mắt ấm áp hệt như chỉ dành cho mỗi mình cô ấy.
Không phải chỉ có mình Bạch Dương thay đổi, cả Nhân Mã cũng vậy. So với trước đây, cô xinh đẹp hơn nhiều, thon thả và trắng hơn nữa, cũng người lớn hơn, và mái tóc chỉ ngắn ngang vai, đã dài đến giữa lưng rồi. Nhưng dù nhìn thế nào, thay đổi bao nhiêu, đối với Bạch Dương, Nhân Mã vẫn chỉ là Nhân Mã mà thôi. Phải, bởi vì đó là cô gái mà cậu yêu.
Đôi mắt kinh ngạc của Bạch Dương trở nên dịu dàng hơn. Cậu quay hẳn người về phía Nhân Mã, nhìn cô, cậu mỉm cười.
Đến lúc này, Nhân Mã không thể ngăn bản thân nữa, những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. Lúc này, cô muốn được ôm, muốn được Bạch Dương ôm lấy trong vòng tay của cậu. Nghĩ vậy, đôi chân Nhân Mã vô thức chạy đến, sà vào lòng Bạch Dương.
– Nhớ, nhớ lắm!! Bạch Dương!!
Bạch Dương đón lấy Nhân Mã, vòng tay ôm chặt lấy cô, bàn tay cậu dịu dàng xoa đầu Nhân Mã như một đứa trẻ.
– Anh cũng vậy, rất nhớ em!! Anh đã luôn chờ đợi, khoảnh khắc này, được gặp lại em, và ôm em vào lòng! Anh sẽ không bao giờ để em rời khỏi anh lần nào nữa!!
– E… Em xin lỗi, Bạch Dương… Vì đã bỏ anh lại… một mình… em… thật tệ…!
Bạch Dương kéo Nhân Mã ra, dùng tay lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má cô. Cậu chợt cúi xuống, đặt lên đôi môi căng mọng kia một nụ hôn. Nhân Mã lúc đầu có chút bất ngờ, nhưng cũng nhắm hờ mắt, đáp lại Bạch Dương. Mặc cho người ngoài nhìn vào, đối với họ, như vậy là quá đủ.
Rời khỏi đôi môi của Nhân Mã một cách luyến tiếc, Bạch Dương choàng tay ôm lấy cô thật chặt. Cậu ghé vào tai Nhân Mã, thì thầm bằng giọng có phần gian xảo.
– Em sẽ bị phạt, vì tội đã để anh chờ suốt năm năm! Và hình phạt, là phải ở bên anh mãi mãi!!
Nhân Mã hơi ngạc nhiên, rồi cười thật tươi, cô nhảy bổ lên, choàng tay qua cổ ôm chầm lấy Bạch Dương.
– Em tình nguyện chấp nhận hình phạt của anh! Bạch Dương, em yêu anh, rất yêu anh!!
– Anh cũng yêu em, yêu rất nhiều, Mã Nhi của anh!!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
– Sao rồi?
– Tao cũng đang muốn biết câu trả lời đây!!
Nhóm Thiên Yết và Thiên Bình trở về điểm hẹn đầu tiên. Vừa nói với nhau như vậy, họ vừa thở lấy thở để.
– Nè, có thật… Sư Tử ở khu rừng này… không?
– Cậu đang nghi ngờ Xử Anh sao?
Giọng nói chững chạc kia khiến Kim Ngưu vô thức giật mình. Cô nhìn Xử Nữ, đôi mắt lại lia đi chỗ khác. Kim Ngưu không phải nghi ngờ Xử Anh, nhưng bảo cô tin tưởng là chuyện rất khó. Cô ta đã bao lần gây sự với cái lớp này rồi!!
– Còn cậu thì sao, Xử Nữ? Cậu tin lời cô ta?
Câu hỏi xuất phát từ Nhân Mã, người đang cùng Bạch Dương vừa trở về điểm hẹn. Coi bộ họ cũng chẳng thu được kết quả gì.
Đôi mắt Xử Nữ vẫn vậy, vẫn lãnh đạm và đầy chững chạc. Cô khẽ nhắm mắt một cái, rồi nói.
– Dù sao con bé cũng là em tớ, và tớ nghĩ, có lẽ Xử Anh không nói dối.
Tụi nó tròn mắt nhìn Xử Nữ, kể cả Ma Kết. Cô lớp phó của tụi nó đang nói đỡ cho Xử Anh, đang tin tưởng đứa con gái như cô ta, và trên hết, chấp nhận Xử Anh là em gái. Chuyện này thật quá khó tin!
– Chẳng phải từ đó đến giờ cậu luôn ruồng bỏ chị ta sao? Vậy mà giờ lại…?
Cái chất giọng lạnh lùng tự mãn có đôi chút bỡn cợt khỏi nói tụi nó cũng biết là ai. Nhưng một phần nào đó, sự tức giận vẫn len lỏi trong giọng nói kia, có lẽ cậu vẫn chưa tìm được.
– Cậu đang trêu đùa tớ sao? Người biết rõ chẳng phải là cậu à, Nhật Nam?
Nam cười, một nụ cười không cảm xúc. Bảo Bình đi cùng với Nam, dường như không quan tâm đến khi cậu quá lo cho Song Tử, dù chính bản thân phủ nhận điều đó đi chăng nữa!
– Vậy, cậu muốn gì đây?
Bầu không khí giữa hai người họ dần trở nên căng thẳng. Xử Nữ và Nhật Nam, họ đều nghiêm túc và chững chạc, cũng rất lạnh lùng và điềm tĩnh, điều đó khiến cho sự im lặng của họ trở nên đáng sợ. Và hơn thảy, tụi nó hoàn toàn không hiểu chuyện gì cả.
Bất chợt, Nam bật cười. Tiếng cười hồn nhiên trẻ con nhưng băng lãnh và vô cảm phá vỡ bầu không khí im lặng. Đôi mắt màu xanh thẫm mở ra, nhìn thẳng Xử Nữ một cách cao ngạo.
– Tôi hiểu rồi! Vậy chuyện đó, chuyện cậu và Xử Anh là chị em song sinh không cần thiết phải giấu nữa nhỉ?
– C-Chị em song… sinh?!
Tụi nó đồng loạt nhìn Xử Nữ, ánh mắt dường như đang chờ đợi câu trả lời. Cô vẫn vậy, vẫn giữ nguyên trạng thái bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại có chút dao động, nó trở nên sắc bén hơn khi nhìn Nam.
Rằng Xử Nữ và Xử Anh là sinh đôi, điều đó liệu có đúng? Hai người họ trước giờ là chị em, nhưng là chị em cùng cha khác mẹ, làm sao lại có chuyện hoang đường như vậy?! Nhưng, Nhật Nam là loại người sẽ không bao giờ nói điều mà mình không chắc là đúng! Vài tháng sống cùng cậu khiến tụi nó nhận ra điều đó, rằng cậu anh trai của Sư Tử là một con cáo già nguy hiểm.
– Đ-Điều đó… là thật… sao…?
Cái giọng nói ấp úng hao hao giống Xử Nữ xuất phát từ một bụi cây gần đó. Tụi nó quay lại. Đôi mắt Xử Nữ mở to như không thể tin. Đó là Xử Anh. Cô quay phắt sang Nam, gắt gỏng.
– Cậu đã biết Xử Anh ở gần đây, nên mới khui chuyện chứ gì?!
Đáp lại, luôn là sự im lặng. Đối với Xử Nữ bây giờ, sự im lặng đó chẳng khác sự khinh bỉ và đùa cợt.
Lúc này, Kim Ngưu và Nhân Mã mới để ý đến người mà Xử Anh dùng hết sức cõng trên lưng. Sự lo lắng dần xâm chiếm hai đôi mắt tinh anh ấy.
– Song Tử!!
Giây phút tụi nó biết mà chạy lại, cũng là lúc Xử Anh hết sức mà ngã đổ xuống đất. Tụi nó vội kéo Song Tử ra, đồng thời đã cô nàng kia dậy. Trên người Xử Anh dính đầy máu, đều là của Song Tử.
Bảo Bình đỡ Song Tử, đưa tay lau nhẹ mồ hôi trên trán cô. Đôi mắt màu lam trở nên dịu dàng và lo lắng, không còn là sự lạnh lùng hiện hữu nữa. Giờ thì cậu nhận ra, dù cô thế nào, dù cô phản bội cậu, dù cô phản bội tụi nó, dù cô là gián điệp, sao cũng được, người cậu yêu vẫn là cô.
Song Tử nằm trong vòng tay Bảo Bình, sự ấm áp quen thuộc khiến cho cảm thấy hạnh phúc. Dù vậy, vết thương ngày càng loan rộng khiến Song Tử thấy mệt và thở gấp.
– Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?!
Xử Anh đang được đỡ bởi Nhật Nam, dù hơi ngượng nghịu nhưng cô quá mệt để từ chối. Đáp lại Bảo Bình, đôi môi Xử Anh mím chặt.
– Tôi không rõ lắm, chỉ biết đang đi thì tôi và Song Ngư gặp Sư Tử và Song Tử. Song Tử hình như bị bắn, khi đỡ đạn cho Sư Tử.
– Đỡ đạn sao?!
– Còn Sư Tử có sao không?! Nói mau!! Cậu ấy đâu rồi?!
Xử Anh có chút giật mình trước mấy câu hỏi liên tục của Thiên Yết. Cô hơi ngập ngừng, không biết có nên nói ra tình trạng của Sư Tử khi bản thân cô cũng chẳng biết rõ.
– Chúng tôi tách nhau ra, vì Song Tử bị thương nặng cho nên…
Dù biết rõ là lo lắng, nhưng Kim Ngưu không ngăn được sự khó chịu và lòng ganh tỵ đáng ghét của mình.
– Đừng nói là hai người họ tách ra đánh lạc hướng cho hai người chạy thoát đấy?!
– T-Tôi thật sự… xin lỗi…!!
Giận là vậy, nhưng tụi nó không tài nào trách Xử Anh được. Tụi nó đã hiểu lầm cô, tụi nó không hề nhận ra, nếu không có Xử Anh, lần đó tụi nó đã không tìm thấy Sư Tử. Và lần này cũng vậy, không có cô, tụi nó đã không ở đây.
– Vậy, cô có biết Sư Tử và Song Ngư chạy hướng nào không?
– Tôi đi trước bọn họ, cho nên…
Tình hình ngày một trở nên căng thẳng. Giữa khu rừng rộng lớn này, Sư Tử và Song Ngư vẫn bị lạc, với tình trạng chẳng biết thế nào, nhưng tụi nó cũng không thể nán lại đây quá lâu khi Song Tử đang bị thương nặng.
– Không còn cách nào khác, chúng ta phải chia nhau ra thôi!!
– Ý cậu là sao, Ma Kết?!
– Bảo Bình, Nhật Nam và bọn con gái đưa Song Tử và Xử Anh về trước, còn lại bọn tớ sẽ tiếp tục tìm Sư Tử và Song Ngư. Thế nào?
Tụi nó nhìn nhau, miễn cưỡng gật đầu. Chỉ có điều, sao Nam lại ở trong nhóm quay về cơ chứ!!
– Cơ mà nãy giờ chẳng thấy Khánh Đăng và Thiên Hạt đâu cả!
– Chắc bọn họ vẫn còn tìm.
Cự Giải giúp đỡ Song Tử lên lưng Bảo Bình, còn Xử Anh thì được đỡ bởi Xử Nữ. Cô có chút khó xử bởi chuyện ban nãy, nhưng không nói gì. Nhìn qua Nam, khuôn mặt lạnh lùng bất mãn như trẻ con khiến Xử Anh mỉm cười.
– Về chuyện đó, chúng ta sẽ nói sau, được chứ?
Xử Anh ngạc nhiên nhìn sang Xử Nữ. Đôi đồng tử đảo mấy vòng, cô chậm rãi gật đầu.
Nhân Mã dù lo lắng cho Song Tử thế nào, mỗi lần nhìn cô, Nhân Mã lại nhớ đến cuộc nói chuyện kia của Song Tử với Thuỵ An, và điều đó khiến cô khó xử, một chút.
Kim Ngưu vẫn chưa nguôi ngoai, nhưng trên hết, cô tin tưởng Song Tử, dù thế nào đi chăng nữa. Ôm lấy Nhân Mã từ phía sau, Kim Ngưu trêu chọc động viên cô. Rồi như chợt nhớ ra gì đó, Kim Ngưu quay đầu lại, đôi mắt hơi cụp xuống.
Sau khi nhóm quay về đã đi khuất, bọn con trai mới bắt đầu đi tìm. Đương nhiên là không chia ra, nhỡ lạc nữa thì khổ. Mà nói là nói thế, chứ chữ “lạc” hình như chỉ ám chỉ có mình Thiên Bình.
oOo
– Sư Tử!! Không được!!!
Trước khi tiếng súng vang lên, có một bóng người chạy đến, hai tay ôm chầm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô. Sư Tử còn chưa kịp nhận ra, thì tiếng súng đã vang lên, không chỉ một, mà một loạt.
Dùng thân mình che chắn cho Sư Tử, toàn bộ số đạn kia gần như bắn vào Song Ngư. Vào tay, vào chân, vào vai, rất nhiều. Máu tươi bắt đầu thấm ướt chiếc áo trắng của cậu. Dù vậy, Song Ngư vẫn quyết không buông Sư Tử ra cho đến khi hồi súng dừng hẳn. Đến lúc này, dường như không thể gắng gượng được nữa, vòng tay Song Ngư quanh Sư Tử nới lỏng dần, cậu từ từ ngã xuống.
Những giọt máu của Song Ngư, bắn vào người Sư Tử. Cậu trượt dài xuống, rồi nằm hẳn dưới đất. Cô thậm chí còn chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng lồng ngực Sư Tử rất đau, như thể cô vừa mất đi thứ gì đó rất quan trọng.
Đôi mắt kinh ngạc của Sư Tử dời xuống, nó mở to. Đập vào mắt cô lúc này, là hình ảnh Song Ngư nằm dưới đất, máu không ngừng chảy ra khắp nơi, thấm ướt cả áo, cả phần đất bên dưới. Cậu thở gấp, mắt nhắm chặt một cách đau đớn.
– Song Ngư!!!
Sư Tử lập tức ngồi xuống, dùng hết sức đỡ Song Ngư dậy. Cô lay cậu, dù biết cậu bị thương nặng thế nào, cô vẫn lay. Nước mắt từ con mắt phải, bắt đầu rơi lã chã không ngừng. Những âm thanh tán loạn của bọn người kia không còn truyền được vào tai Sư Tử nữa.
Song Ngư mệt mỏi mở mắt. Cơ thể cậu lúc này đau đớn không thôi. Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm nhận nỗi đau xác thịt này, nó đau đến mức tứ chi cậu gần như vỡ vụn. Hơi thở của Song Ngư trở nên gấp gáp theo từng giây một, máu chảy nhiều đến nỗi cậu có cảm giác như đang bị hút sạch. Dù vậy, tiếng khóc kia, tiếng gọi kia không cho phép cậu nhắm mắt.
Sư Tử đang khóc. Đây là lần đầu tiên, ít nhất là từ lúc gặp lại cô, cậu nhìn thấy cô khóc. Một Sư Tử luôn lạnh lùng, một Sư Tử lúc nào cũng kênh kiệu thích ra lệnh cho người khác, lại đang rơi nước mắt vì cậu. Điều này, làm trái tim Song Ngư đau thắt lại. Một cách khó khăn, cậu vươn tay lên, chạm nhẹ bên gò má Sư Tử, hơi mỉm cười.
– Đừng… khóc mà…!
Bàn tay Song Ngư nhanh chóng bị Sư Tử nắm chặt lại. Dù cậu đã nói vậy, nhưng nước mắt Sư Tử lại càng rơi nhiều hơn. Chẳng hiểu sao, cứ nghĩ đến Song Ngư sắp rời khỏi mình, cô lại đau đớn không thôi, thậm chí nỗi đau từ con mắt trái, Sư Tử không còn cảm thấy nữa, thay vào đó, lồng ngực cô đau, rất rất đau!
– C… Chạy đi…!
– K-Không!! Không mà….!!
Hết Song Tử giờ là Song Ngư, họ vì cô mà khiến bản thân bị thương nặng, cả hai đều đỡ đạn cho cô. Một đứa con gái lúc nào cũng chỉ biết nghĩ đến chính mình mà chưa một lần biết nghĩ cho người khác như Sư Tử, liệu có đáng nhận sự quan tâm đó? Không, không mà, vậy thì tại sao cơ chứ?!
Song Ngư chợt thò tay vào túi áo khoác lúc này đã thấm đẫm máu tươi, lấy ra trong đó một thứ. Dùng hết sức lực hiện tại, cậu đưa nó cho Sư Tử.
– Tớ… đã định đưa nó… cho cậu vào tối nay… ngày Giáng sinh… khi mà tớ có thể… nói cho cậu… rằng tớ… yêu… cậu…
Khi bàn tay Sư Tử vừa nhận vật đó từ Song Ngư, cô chợt cảm thấy có gì đó chạm vào môi mình. Trước khi Sư Tử kịp nhận ra, Song Ngư đã hôn cô. Môi cậu, một cách dịu dàng chạm vào môi cô. Không phải một nụ hôn nồng nhiệt, nó ấm áp và nhẹ nhàng. Đến tận khi rời khỏi bờ môi ấy, Song Ngư vẫn còn luyến tiếc. Cậu mỉm cười, bàn tay được Sư Tử nắm lấy ôm lấy má cô.
– Tớ… yêu cậu… nhiều lắm… Tử Nhi của tớ…
Bàn tay Song Ngư rời khỏi Sư Tử, dường như không còn sức lực, rũ xuống đất. Đôi mắt màu sẫm cafe khép lại dần rồi nhắm hẳn. Ít nhất, cậu đã nói ra được, tình cảm của mình. Bấy nhiêu, có lẽ đã quá đủ rồi…
Có tiếng sấm sét, kèm theo đó là những giọt nước, ngày càng nhiều. Mưa rồi…
Con mắt phải của Sư Tử mở to, hệt như để cho nước mắt chảy ra. Mặc kệ cho nước mưa bắt đầu làm ướt người, Sư Tử vẫn ngồi đó. Trong đôi mắt ấy, hiện lên những dòng kí ức, những dòng kí ức mà cô đã quên lãng.
…
“Tử Nhi yêu quý, sau này lớn lên cậu sẽ biết tay tớ.”
…
“Tớ yêu cậu, nhóc con ạ.”
…
“Tớ nhất định đưa cậu ra mà!!!”
…
“Thả tôi ra!! Thả ra mau!!!”
…
“Tử Nhi!!”
…
Sư Tử đã làm gì thế này? Tại sao… làm sao cô có thể, quên được người con trai ấy, người mà cùng với cô hứa rằng sẽ ở bên nhau mãi mãi, người mà cô hết mực yêu thương từ khi còn bé xíu, người mà cô… Làm sao Sư Tử có thể…?
Đến tận lúc này, Sư Tử mới nhận ra, trong vòng tay mình, Song Ngư đã bất tỉnh từ bao giờ. Mặc cho bàn tay dính đầy máu của cậu, Sư Tử lay nhẹ Song Ngư, rồi mạnh dần. Là nói dối phải không? Không phải mà, Song Ngư không thể cứ thế mà bỏ cô đi được!!!
– S-Song Ngư!! Đừng đùa nữa, chẳng vui gì cả!! Đừng ngủ mà, tớ không cho phép cậu ngủ!! Tớ thậm chí còn chưa trả lời cậu mà!!!
Nước mắt Sư Tử cứ thế rơi lã chã không ngừng. Cô áp mặt vào ngực cậu, mặc cho những giọt nước mắt thấm ướt cái áo bị nhuộm đỏ kia, Sư Tử nắm chặt chiếc nhẫn có khắc chữ NS mà Song Ngư đưa, nói bằng giọng thều thào.
– Tỉnh dậy… làm ơn đi mà…!! Tớ còn chưa kịp nói… tớ cũng yêu cậu… mà… Tiểu Ngư…
Nhưng những lời đó, Song Ngư đã không còn nghe thấy nữa rồi…
Tên thủ lĩnh đứng từ xa, nhìn Song Ngư nằm bất động dưới đất bằng đôi mắt thương cảm. Người hắn chỉ vừa công nhận là đối thủ xứng tầm, lại đang nằm đó. Nếu không phải cậu ta cản trở công việc của hắn, có lẽ đã không thành ra thế này. Hắn đi tới. Bất chợt, cánh tay Sư Tử bị nắm chặt, xốc lên một cách thô bạo.
– Mau đi với chúng tôi!!
Ánh mắt đờ đẫn của Sư Tử bỗng trở nên sắc nhọn. Chính những kẻ này là kẻ gây nên mọi chuyện. Nếu không có chúng, hai người họ sẽ không bị dồn đến mức đường cùng như thế này. Chính bọn chúng!!
Sư Tử dùng hết sức giật mạnh tay mình khỏi tay tên thủ lĩnh, đồng thời lùi ra sau vài bước. Lúc này, chỉ cần bước một bước nữa thôi, cô sẽ rơi xuống dưới kia. Chẳng hiểu sao, Sư Tử chẳng thấy sợ hãi gì nữa.
Bọn chúng bắt đầu hoảng loạn. Đúng như cô nghĩ, bọn chúng được lệnh bắt sống cô.
– Nếu các người dám bước tới, tôi sẽ nhảy xuống!!
Tên thủ lĩnh nhíu mày. Dù cho cô chủ của hắn – Thuỵ An – bảo nếu chống cự giết không tha đi chăng nữa, thì lời ông chủ vẫn là bắt sống Sư Tử. Hắn đương nhiên nghe theo lời ông chủ, có chút căng thẳng.
– Cô bình tĩnh lại đã!!
– Bình tĩnh?! Bảo tôi bình tĩnh khi các người vừa xuống tay với Song Ngư?! Cậu ấy làm gì hả?? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này chứ?! Chúng tôi… chỉ đang đi dã ngoại… Tại sao cơ chứ???
Sự tức giận và căm thù khiến Sư Tử mất tự chủ, bất giác lùi về sau theo phản xạ. Không may, giẫm phải vũng nước từ cơn mưa, Sư Tử bị trượt chân, ngã về sau trong vô thức.
Rơi tự do, Sư Tử nhìn thấy bọn chúng hoảng loạn hết cả lên, còn nhìn thấy từ phía xa, hình như Thiên Yết mà Ma Kết đang hoảng hốt chạy lại. Ánh mắt cô chuyển sang Song Ngư, mỉm cười buồn. Nếu họ có thể cứu được Song Ngư, thì tốt quá!
Sư Tử nhắm hờ mắt, cứ thế mà rơi xuống. Những giọt nước mắt hệt như những viên pha lê lấp lánh. Cô sắp chết sao? Có lẽ, cứ thế này, sẽ tốt hơn…
Cảm ơn cậu, vì đã cho tớ biết thế nào là hạnh phúc. Cảm ơn cậu đã dạy tớ cách nở nụ cười. Cảm ơn cậu đã luôn trêu chọc lúc tớ buồn. Cảm ơn vì cậu luôn thấu hiểu tớ. Cảm ơn vì đã chấp nhận tớ. Cảm ơn vì cậu luôn âm thầm quan tâm lo lắng cho tớ dù tớ làm cậu tổn thương quá nhiều. Cảm ơn, vì đã luôn chờ đợi tớ. Và cảm ơn, vì đã luôn ở bên tớ… Cảm ơn cậu…
Xin lỗi vì lúc nào cũng làm cậu bực bội. Xin lỗi vì luôn khiến cậu thấy khó chịu, vì tớ quá bướng bỉnh. Xin lỗi vì tớ đã khiến cậu tổn thương quá nhiều. Xin lỗi, vì tớ không thể nhớ ra cậu sớm hơn. Xin lỗi vì không nhận ra tình cảm của cậu sớm hơn. Xin lỗi vì tớ luôn ích kỉ. Xin lỗi vì tớ khiến cậu gặp rắc rối. Xin lỗi, vì không thể cùng cậu thực hiện lời hứa đó… cùng nhau đến quán cà phê sách vào ngày hôm nay, ngày kết thúc chuyến dã ngoại, ngày Giáng sinh… Và xin lỗi, vì không thể ở bên cậu… Tớ xin lỗi…
Tạm biệt, người con trai tớ thật sự yêu, yêu nhiều lắm! Tạm biệt cậu, Tiểu Ngư…!