Tôi nhìn hắn hồi lâu, mi mắt tôi cụp dần xuống, mỏi mệt, tôi ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, tôi thấy Dương Tề đứng đối diện tôi, trên môi hắn nở một nụ cười xinh đẹp, đôi mắt vàng hoe đậm vẻ u buồn. Tôi mỉm cười nhìn hắn. Khi hắn cười trong giống như một thiên thần chứ không phải một con quỷ khát máu.
Phập.......
Tôi điếng người nhìn cảnh tượng trước mắt mình.
Dương Tề vẫn cười, tay ôm ngực đang rỉ máu, ngã quỵ xuống đất. Một chiếc cọc gỗ đâm thẳng vào tim.
Tôi vội vàng chạy tới, nâng đầu hắn lên. Khuôn mặt hắn trở nên mờ nhạt, tôi bị hai hàng nước mắt đọng ở khóe mi che mất hình ảnh của hắn lúc này.
Đáng lẽ ra, hắn chết tôi phải vui mới đúng chứ, tại sao lại khóc như vậy chứ? Thật là không ra gì!
Dù cố thế nào, tôi cũng không ngăn nổi nước mắt trào ra. Năm ngón tay thon dài của hắn thả lỏng, hắn đã chết, chết trên tay tôi, tôi gào thét. Bóng đêm vô tình bao trùm lấy hai chúng tôi. Quả là một cơn ác mộng đẫm nước mắt.
__________________
-Sao nàng lại khóc? - Chàng trai với con mắt vàng hoe nhìn cô gái ngủ say sưa kia. Năm ngón tay thon dài lạnh giá khẽ đan lên mái tóc đen mướt của cô.
-Dương Tề! - Cô gái bỗng nắm chặt lấy bàn tay thon dài của chàng.
-Ta? - Chàng trai ngạc nhiên. - Nàng biết tên ta! Thật bất ngờ! - Chàng trai bỗng mỉm cười, nụ cười thật đôn hậu.
Phập.....
-Thôi cái cảnh ướt át đi, chủ nhân cao quý! - Một kẻ mặc áo đen với mái tóc đỏ bồng bệnh, gương mặt anh tú, nở nụ cười, cười cũng như không cười.
-Ngươi.....Ngươi...Khải Minh.......Kẻ phản nghịch.......- Chàng trai tóc vàng ôm vết thương trên ngực đau đớn, bất chợt quay sang nhìn cô gái đang cựa mình.
-Sao? Ta nghịch phản á! Hahaha! Cũng phải, nghịch phản mà giết được ngươi thì cũng mừng lắm đấy! - Kẻ đó cười lên man rợ.
Lũ quạ ngoài kia vỗ cánh bay đi, để lại những dư âm đáng sợ, sự gào thét của ngọn lửa địa ngục.
-Có chuyện gì.......... Dương Tề!!! - Cô gái vừa ngồi dậy thì hốt hoảng thét lên, chạy lại ôm lấy người chàng trai.
Bàn tay cô đặt lên khuôn mặt đang rạn nứt của chàng, đôi mắt vàng hoe ướt nước mắt, bàn tay thon dài của chàng khẽ vuốt khuôn mặt trắng hồng, mịn màng của nàng.
-Cám.....ơn.....nàng.......vì.....đã gọi.....tên.....ta! - Cố nói từng chữ, nước mắt bỗng lăn dài.
Cô gái bật khóc, nước mắt trong veo cứ vỡ òa trong phút chốc.
Rồi chàng rạn nứt, vỡ vụn ra thành cát bụi bám đầy trên người nàng.
Đôi mắt nâu xinh đẹp của nàng nhanh chóng chuyển sang màu đỏ của sự oán trách, thù hận.
-Tại sao ngươi lại giết Dương Tề? - Gôi gái nắm chặt tay.
-Vì ta muốn cho hắn nếm trải mùi vị của cái chết! Hah! - Kẻ đó nhếch môi cười, khuôn mặt xinh đẹp lạnh tanh không chút máu, hai chiếc răng nanh nhọn hoắt ló ra thật đáng sợ. -Với lại ta cũng không muốn hắn dành lấy món ngon của ta! - Nói rồi, kẻ đó đưa hai ngón tay thon dài nâng cằm cô gái lên, khuôn mặt ánh lên vẻ thè muốn dòng máu đang chảy mãnh liệt trong người cô.
-Thế sao ngươi còn làm tay sai cho hắn? - Cô gái hất tay hắn ra.
-Trả thù! Chính bàn tay dơ bẩn của hắn đã cướp đi gia đình ta, mọi thứ của ta, tuổi thơ của ta và giờ còn định cướp đi người con gái à ta yêu thương nhất! Cũng giống hắn thôi, đây là cái kết có hậu cho cuộc đời hắn rồi! - Tên đó lảng vảng trong phòng, hơi lạnh tỏa ra muốn buốt xương.
-Ta cứ tưởng kế hoạch của ta sẽ diễn ra khó khắn và có thể không thành công khi nàng xuất hiện nhưng không ngờ rằng, nó lại dễ dàng hơn. Hắn cứ chắm chú giam giữ nàng, cái tính ham mê sắc dục đã giết chết hắn! Còn nàng, đừng lo, rồi nàng sẽ lại trở thành thê tử của ta mà thôi! Hahahaha! - Hắn cười lên man rợ, bàn tay khẽ vuốt lên khuôn mặt đầm đìa nước mắt của nàng.
-Ngươi cũng đáng như thế, Khải Minh! - Cô gái đứng dậy.
-Ta sao?
-Ta đã từng tin ở ngươi rất nhiều, chờ đợi ngươi rất nhiều, yêu ngươi cũng rất nhiều. Ta đã từ chối tình cảm của Henry chỉ vì chờ đợi ngươi, ta luôn nghĩ rằng, một ngày nào đó gặp lại ngươi, ngươi và ta sẽ như một cặp tình nhân sánh đôi trên các con phố, chụp ảnh, ăn uống và vui đùa cùng nhau. Nhưng ta đã lầm, cái quãng thời gian mà ta đợi ngươi thật là vô ích! - Cô gái rơi nước mắt, trái tim cô đang bị xé nát thành trăm mảnh, đau đớn đến tột cùng.
-Nàng chờ đợi ta sao? Cái ngày mà xảy ra vụ việc đó, chính nàng là người đã dẫn Henry tới, nếu không, ta sẽ không bao giờ thế này! Và nàng cũng sẽ không phải trải qua nhiều đau đớn thế đâu! - Tên đó dựa vào thành giường, trên tay nắm chặt một bông hoa hồng đang héo dần.
-Vậy tại sao lại không giết ta đi chứ? Mà lại chút hết những cái uất hận đáng kinh tởm ấy lên những người xung quanh ta chứ? Thái Ny thì bị thương sắp chết, Dương Tề thì ngươi lại thẳng tay hạ thủ, người còn định làm gì nữa đây! - Cô nàng trừng mắt theo từng bước đi của hắn.
-Giết sạch bọn Glamour và người đã có ý định cướp nàng đi! Thích chứ? Ta thấy phấn khích lắm đấy! - Tên đó cười lên trong sự mãn nguyện.
-Ngươi....... - Cô gái thẳng tay ném một quả cầu lửa nóng bòng vè phía tên đó.
-Trình độ còn quá thấp để đấu với ta! - Tên đó chụp gọn quả cầu lửa, và làm nó dập tắt mãi mãi.
____________________________
Tôi vội vàng chạy ra ngoài. Tôi cứ chạy, giống như tôi và Thái Ny từng chạy thật nhanh để tìm lối thoát. Nhưng tôi có biết được đường đi trong cái lâu đầu ma quái này, tôi cứ cắm đầu chạy, không biết khi nào tôi mới dừng lại.
Nhưng tôi vẫn cứ thắc mắc, mọi người ở đây đâu cả rồi, một bóng người cũng không. Tôi cứ loay hoay nhìn khắp mọi nơi, hy vọng nhìn thấy ai đó.
Nhưng ôi Chúa ơi! Tôi phát hiện một người nằm bất động trên sàn. Tôi đến gần. Tên đó chết rồi, tôi lật đầu hắn lên.
-Liam!!! - Tôi hốt hoảng. - Bị giết!!! Khải Minh! - Tôi thấy lành lạnh sống lưng, tôi không muốn tin vào điều đó một chút nào cả.
-Sao! Thấy ta quét dọn đường đi cho nàng thế nào? - Khải Minh nhìn tôi cười nhếch môi đá lăn cái xác củ Liam đi một cách không thương tiếc.
-Ngươi giết tất cả? - Tôi không kiềm được tức giận và sợ hãi.
-Đúng! Thế nào? - Câu hỏi không hay một chút nào. tôi đang rất sợ, rn lên từng hồi.
- Nàng đừng sợ, dù thế nào đi nữa, ta cũng không ra tay với nàng đâu! - Khải Minh vén cằm tôi lên, dí sát vào mặt hắn. Tôi cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ hắn rất gần, khoảng các giữa môi của tôi và hắn rất gần.
-Sở khanh! - Tôi hất tay hắn ra. -Bỉ ổi! - Tôi buông lời nguyền rủa hắn từ sâu thẳm thâm tâm tôi.
-Đừng buông lời nói nặng với ta như thế thê tử à! - Hắn vẫn cười, nụ cười thật hách dịch.
-Dù có chết, ta cũng không làm thê tử của ngươi đâu! - Tôi bỏ chạy khi có cơ hội, tôi chạy vật vả.
-Rồi nàng sẽ hối hận thôi Lâm Vi! - Hắn cười nhạt, tôi nghe được.
Tôi cứ chạy, chạy hoài, chạy ãi. Mồ hồi túa ra ướt cả một tấm lưng mà tôi vẫn chưa thoát ra khỏi lâu đài.
Tôi vẫn mang trong người một hy vọng, tôi sẽ cứu được mọi người. Và chính cái hy vọng đó đã thúc giục tôi tiếp tục chạy.
Và thật sự, niềm tin vào hy vọng của bản thân đã được đền đáp thỏa đáng........
Trước mắt tôi là một cánh cổng đen đồ sộ, thật u ám. Đám quạ đáng ghét đang đậu trên đỉnh cổng, luôn miệng kêu quan quác nghe thật khó chịu.
Tôi đứng cạnh cổng, nó cao hơn tôi cả chục mét. Và đây cũng chính là vấn đề của tôi.
Leo qua tôi cũng thử nhưng tôi không phải vận động viên leo núi, leo được hai ba mét mà mặt tôi đã tái xanh.
Tôi lại hì hục đục khoét cổng mà cũng chẳng hơn được gì, cái cổng gì mà cứ hể đục thì lại trở về nguyên cũ, cứ như làn da của người sói Logan vậy. Chết tiệt
Cuối cùng thì phải dùng đến phép thuật thôi.
Tôi triệu hồi phép hỏa, bắn một tia lửa lớn vào cổng. Không hề hấn gì.
Tôi tiếp tục triệu hồi phép thủy, tạo ra một cơn lũ cuồng quét cái cổng. Vẫn không hề hấn gì.
Lại tiếp tục triệu hồi phép thổ, tôi cho tạo một con động đất mạnh. Thôi rồi, nó vẫn không hề hấn gì cả, chắc tôi điên lên mất thôi!!!
-Đừng cố gắng nữa! - Khải Minh đứng kế tôi, nhếch môi cười khoái chí.
Tôi tránh xa hắn ra, phòng thủ vẫn tốt nhất.
Và điều mà tôi cần làm bây giờ là tìm lối thoát khác hoặc là đứng lại đánh với hắn một trận bầm dập.........
Tôi nhìn hắn hồi lâu, mi mắt tôi cụp dần xuống, mỏi mệt, tôi ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, tôi thấy Dương Tề đứng đối diện tôi, trên môi hắn nở một nụ cười xinh đẹp, đôi mắt vàng hoe đậm vẻ u buồn. Tôi mỉm cười nhìn hắn. Khi hắn cười trong giống như một thiên thần chứ không phải một con quỷ khát máu.
Phập.......
Tôi điếng người nhìn cảnh tượng trước mắt mình.
Dương Tề vẫn cười, tay ôm ngực đang rỉ máu, ngã quỵ xuống đất. Một chiếc cọc gỗ đâm thẳng vào tim.
Tôi vội vàng chạy tới, nâng đầu hắn lên. Khuôn mặt hắn trở nên mờ nhạt, tôi bị hai hàng nước mắt đọng ở khóe mi che mất hình ảnh của hắn lúc này.
Đáng lẽ ra, hắn chết tôi phải vui mới đúng chứ, tại sao lại khóc như vậy chứ? Thật là không ra gì!
Dù cố thế nào, tôi cũng không ngăn nổi nước mắt trào ra. Năm ngón tay thon dài của hắn thả lỏng, hắn đã chết, chết trên tay tôi, tôi gào thét. Bóng đêm vô tình bao trùm lấy hai chúng tôi. Quả là một cơn ác mộng đẫm nước mắt.
__________________
-Sao nàng lại khóc? - Chàng trai với con mắt vàng hoe nhìn cô gái ngủ say sưa kia. Năm ngón tay thon dài lạnh giá khẽ đan lên mái tóc đen mướt của cô.
-Dương Tề! - Cô gái bỗng nắm chặt lấy bàn tay thon dài của chàng.
-Ta? - Chàng trai ngạc nhiên. - Nàng biết tên ta! Thật bất ngờ! - Chàng trai bỗng mỉm cười, nụ cười thật đôn hậu.
Phập.....
-Thôi cái cảnh ướt át đi, chủ nhân cao quý! - Một kẻ mặc áo đen với mái tóc đỏ bồng bệnh, gương mặt anh tú, nở nụ cười, cười cũng như không cười.
-Ngươi.....Ngươi...Khải Minh.......Kẻ phản nghịch.......- Chàng trai tóc vàng ôm vết thương trên ngực đau đớn, bất chợt quay sang nhìn cô gái đang cựa mình.
-Sao? Ta nghịch phản á! Hahaha! Cũng phải, nghịch phản mà giết được ngươi thì cũng mừng lắm đấy! - Kẻ đó cười lên man rợ.
Lũ quạ ngoài kia vỗ cánh bay đi, để lại những dư âm đáng sợ, sự gào thét của ngọn lửa địa ngục.
-Có chuyện gì.......... Dương Tề!!! - Cô gái vừa ngồi dậy thì hốt hoảng thét lên, chạy lại ôm lấy người chàng trai.
Bàn tay cô đặt lên khuôn mặt đang rạn nứt của chàng, đôi mắt vàng hoe ướt nước mắt, bàn tay thon dài của chàng khẽ vuốt khuôn mặt trắng hồng, mịn màng của nàng.
-Cám.....ơn.....nàng.......vì.....đã gọi.....tên.....ta! - Cố nói từng chữ, nước mắt bỗng lăn dài.
Cô gái bật khóc, nước mắt trong veo cứ vỡ òa trong phút chốc.
Rồi chàng rạn nứt, vỡ vụn ra thành cát bụi bám đầy trên người nàng.
Đôi mắt nâu xinh đẹp của nàng nhanh chóng chuyển sang màu đỏ của sự oán trách, thù hận.
-Tại sao ngươi lại giết Dương Tề? - Gôi gái nắm chặt tay.
-Vì ta muốn cho hắn nếm trải mùi vị của cái chết! Hah! - Kẻ đó nhếch môi cười, khuôn mặt xinh đẹp lạnh tanh không chút máu, hai chiếc răng nanh nhọn hoắt ló ra thật đáng sợ. -Với lại ta cũng không muốn hắn dành lấy món ngon của ta! - Nói rồi, kẻ đó đưa hai ngón tay thon dài nâng cằm cô gái lên, khuôn mặt ánh lên vẻ thè muốn dòng máu đang chảy mãnh liệt trong người cô.
-Thế sao ngươi còn làm tay sai cho hắn? - Cô gái hất tay hắn ra.
-Trả thù! Chính bàn tay dơ bẩn của hắn đã cướp đi gia đình ta, mọi thứ của ta, tuổi thơ của ta và giờ còn định cướp đi người con gái à ta yêu thương nhất! Cũng giống hắn thôi, đây là cái kết có hậu cho cuộc đời hắn rồi! - Tên đó lảng vảng trong phòng, hơi lạnh tỏa ra muốn buốt xương.
-Ta cứ tưởng kế hoạch của ta sẽ diễn ra khó khắn và có thể không thành công khi nàng xuất hiện nhưng không ngờ rằng, nó lại dễ dàng hơn. Hắn cứ chắm chú giam giữ nàng, cái tính ham mê sắc dục đã giết chết hắn! Còn nàng, đừng lo, rồi nàng sẽ lại trở thành thê tử của ta mà thôi! Hahahaha! - Hắn cười lên man rợ, bàn tay khẽ vuốt lên khuôn mặt đầm đìa nước mắt của nàng.
-Ngươi cũng đáng như thế, Khải Minh! - Cô gái đứng dậy.
-Ta sao?
-Ta đã từng tin ở ngươi rất nhiều, chờ đợi ngươi rất nhiều, yêu ngươi cũng rất nhiều. Ta đã từ chối tình cảm của Henry chỉ vì chờ đợi ngươi, ta luôn nghĩ rằng, một ngày nào đó gặp lại ngươi, ngươi và ta sẽ như một cặp tình nhân sánh đôi trên các con phố, chụp ảnh, ăn uống và vui đùa cùng nhau. Nhưng ta đã lầm, cái quãng thời gian mà ta đợi ngươi thật là vô ích! - Cô gái rơi nước mắt, trái tim cô đang bị xé nát thành trăm mảnh, đau đớn đến tột cùng.
-Nàng chờ đợi ta sao? Cái ngày mà xảy ra vụ việc đó, chính nàng là người đã dẫn Henry tới, nếu không, ta sẽ không bao giờ thế này! Và nàng cũng sẽ không phải trải qua nhiều đau đớn thế đâu! - Tên đó dựa vào thành giường, trên tay nắm chặt một bông hoa hồng đang héo dần.
-Vậy tại sao lại không giết ta đi chứ? Mà lại chút hết những cái uất hận đáng kinh tởm ấy lên những người xung quanh ta chứ? Thái Ny thì bị thương sắp chết, Dương Tề thì ngươi lại thẳng tay hạ thủ, người còn định làm gì nữa đây! - Cô nàng trừng mắt theo từng bước đi của hắn.
-Giết sạch bọn Glamour và người đã có ý định cướp nàng đi! Thích chứ? Ta thấy phấn khích lắm đấy! - Tên đó cười lên trong sự mãn nguyện.
-Ngươi....... - Cô gái thẳng tay ném một quả cầu lửa nóng bòng vè phía tên đó.
-Trình độ còn quá thấp để đấu với ta! - Tên đó chụp gọn quả cầu lửa, và làm nó dập tắt mãi mãi.
____________________________
Tôi vội vàng chạy ra ngoài. Tôi cứ chạy, giống như tôi và Thái Ny từng chạy thật nhanh để tìm lối thoát. Nhưng tôi có biết được đường đi trong cái lâu đầu ma quái này, tôi cứ cắm đầu chạy, không biết khi nào tôi mới dừng lại.
Nhưng tôi vẫn cứ thắc mắc, mọi người ở đây đâu cả rồi, một bóng người cũng không. Tôi cứ loay hoay nhìn khắp mọi nơi, hy vọng nhìn thấy ai đó.
Nhưng ôi Chúa ơi! Tôi phát hiện một người nằm bất động trên sàn. Tôi đến gần. Tên đó chết rồi, tôi lật đầu hắn lên.
-Liam!!! - Tôi hốt hoảng. - Bị giết!!! Khải Minh! - Tôi thấy lành lạnh sống lưng, tôi không muốn tin vào điều đó một chút nào cả.
-Sao! Thấy ta quét dọn đường đi cho nàng thế nào? - Khải Minh nhìn tôi cười nhếch môi đá lăn cái xác củ Liam đi một cách không thương tiếc.
-Ngươi giết tất cả? - Tôi không kiềm được tức giận và sợ hãi.
-Đúng! Thế nào? - Câu hỏi không hay một chút nào. tôi đang rất sợ, rn lên từng hồi.
- Nàng đừng sợ, dù thế nào đi nữa, ta cũng không ra tay với nàng đâu! - Khải Minh vén cằm tôi lên, dí sát vào mặt hắn. Tôi cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ hắn rất gần, khoảng các giữa môi của tôi và hắn rất gần.
-Sở khanh! - Tôi hất tay hắn ra. -Bỉ ổi! - Tôi buông lời nguyền rủa hắn từ sâu thẳm thâm tâm tôi.
-Đừng buông lời nói nặng với ta như thế thê tử à! - Hắn vẫn cười, nụ cười thật hách dịch.
-Dù có chết, ta cũng không làm thê tử của ngươi đâu! - Tôi bỏ chạy khi có cơ hội, tôi chạy vật vả.
-Rồi nàng sẽ hối hận thôi Lâm Vi! - Hắn cười nhạt, tôi nghe được.
Tôi cứ chạy, chạy hoài, chạy ãi. Mồ hồi túa ra ướt cả một tấm lưng mà tôi vẫn chưa thoát ra khỏi lâu đài.
Tôi vẫn mang trong người một hy vọng, tôi sẽ cứu được mọi người. Và chính cái hy vọng đó đã thúc giục tôi tiếp tục chạy.
Và thật sự, niềm tin vào hy vọng của bản thân đã được đền đáp thỏa đáng........
Trước mắt tôi là một cánh cổng đen đồ sộ, thật u ám. Đám quạ đáng ghét đang đậu trên đỉnh cổng, luôn miệng kêu quan quác nghe thật khó chịu.
Tôi đứng cạnh cổng, nó cao hơn tôi cả chục mét. Và đây cũng chính là vấn đề của tôi.
Leo qua tôi cũng thử nhưng tôi không phải vận động viên leo núi, leo được hai ba mét mà mặt tôi đã tái xanh.
Tôi lại hì hục đục khoét cổng mà cũng chẳng hơn được gì, cái cổng gì mà cứ hể đục thì lại trở về nguyên cũ, cứ như làn da của người sói Logan vậy. Chết tiệt
Cuối cùng thì phải dùng đến phép thuật thôi.
Tôi triệu hồi phép hỏa, bắn một tia lửa lớn vào cổng. Không hề hấn gì.
Tôi tiếp tục triệu hồi phép thủy, tạo ra một cơn lũ cuồng quét cái cổng. Vẫn không hề hấn gì.
Lại tiếp tục triệu hồi phép thổ, tôi cho tạo một con động đất mạnh. Thôi rồi, nó vẫn không hề hấn gì cả, chắc tôi điên lên mất thôi!!!
-Đừng cố gắng nữa! - Khải Minh đứng kế tôi, nhếch môi cười khoái chí.
Tôi tránh xa hắn ra, phòng thủ vẫn tốt nhất.
Và điều mà tôi cần làm bây giờ là tìm lối thoát khác hoặc là đứng lại đánh với hắn một trận bầm dập.........