Hihi, Tg đã trở lại rồi đây! Oáp, hiện giờ là mình đang thiếu ngủ và vô cùng buồn ngủ nhưng do mong muốn của mọi người nên viết xong mới đi ngủ này. Nên chap có ngắn hay dở 1 chút thì đừng nói gì nha! Đọc ha!
Sau khi đợi các bạn im lặng và ổn định thì Nam mới nói:
_Có thể cho tôi ngồi gần chỗ đó được không? - Nam chỉ tay thẳng xuống bàn Anna
Cả lớp nhìn theo hướng cánh tay của Nam thì khuôn mặt đẹp hoàn hảo của Anna hiện ra trước mắt làm cho giật mình. Toby thấy vậy thì lập tức đứng lên phản bác ngay:
_Cậu thích ngồi đâu thì ngồi, nhưng cấm ngồi ở đây rõ không? - Toby la to
_Bình tĩnh đi anh! - Yuki ngồi kế bên lay lay Toby nói nhỏ
_Hừ, tự nhiên ở đâu lòi ra thế không biết! - Toby ngồi xuống buông 1 câu làm cho Nam và Yên xám mặt
Cô Vân sợ rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra nên đã vào can thiệp
_À, chỗ đó có người ngồi rồi. Hay là 2 em ngồi ở đây đỡ nha! - cô Vân chỉ tay vào bàn đầu
_Tôi đã nói... - Nam đang nói
_Dạ thưa cô, tụi em ngồi ở đó được rồi ạ. Tụi em về chỗ nha cô! - Yên lễ phép
_Ừ, 2 em về chỗ đi - cô Vân mém tức giận nhưng cơn giận nguôi bớt vì lời nói nhẹ nhàng, lễ phép của Yên
Nghe cô nói xong, Yên khoác tay Nam vào bàn ngồi cho dù Nam không muốn. Lớp lại xì xào bàn tán vì: Nam và Yên là couple hả? Sao Nam lại muốn ngồi gần Anna? Chẳng lẻ có chuyện gì đó bí ẩn nhỉ? 2 người ngồi bàn đầu mà cứ chụm đầu vào nhau mà thì thào cái gì đấy không nghe được. Anna nhìn cảnh đó mà cảm thấy vết thương cũ đã rỉ máu rồi. "Tại sao chứ? Vì sao khi vừa mới quên được anh thì anh và cậu ấy lại quay về? Hai người hạnh hạ tôi vẫn chưa đủ nữa hả?" Cô nghĩ thầm nhưng vờ lấy điện thoại ra bấm bấm cái gì đó. Sandy quay xuống nói:
_Như! - Sandy chạm tay mình vào tay Anna
_Gì? - Anna ngẩng mặt lên
_Mày không sao chứ? - Sandy lo lắng
_Sao là sao gì, có gì đâu! - Anna vờ không quan tâm
_Umk, vậy thì tốt rồi. Nhưng nhớ là nếu có gì thì phải nói với tao nghe chưa con ngốc? - Sandy cốc đầu Anna
_Au, sao người nào cũng lợi dụng mà cốc đầu tao thế! - Anna giỡn cho Sandy yên tâm
_Haha! - Sandy quay lên
Sandy vừa quay lên thì Anna lại cắm đầu vào điện thoại để quên nỗi buồn. Kin ngồi kế bên cũng lờ mờ đoán ra sự việc nhưng không chắc chắn lắm. Anh nhìn vẻ ánh mắt của cô, chứa đựng đau thương, buồn thảm và trên hết là hận thù. Không biết 2 cái người tên Nam và Yên là ai mà lại có ấn tượng vô cùng to lớn với cô như vậy. Kin biết rằng nếu có hỏi thì Anna sẽ không trả lời nên không dám hỏi. Thế là buổi học lại trôi qua 1 cách ảm đạm.
~~~Ra chơi~~~
Anna đứng dậy đang định đi xuống căn tin với mọi người nhưng có 1 cô gái có mái tóc màu đen móc lai đỏ chói dài tới vai chạy đến đang tay ra để ôm cô. May mắn là Anna đã né kịp thời nên đã để Yên ôm lấy không khí. Yên chu mỏ nói:
_Như này kì quá a, mình ôm mà cũng không cho nữa! - Yên nói giọng nũng nịu
_Thôi ngay đi! - Anna nói với độ âm
_Ủa Như sao vậy, không nhớ Yên hả? - Yên cầm tay Anna nói
_... - Anna không nói gì chỉ giựt tay Yên ra khỏi tay mình
_Hic... hic... Sao lúc đó cậu lại biến mất thế, có biết là mình lo cho cậu lắm không? Tại sao...? Tại... sao... - Yên chưa gì đã khóc nấc lên
_Bỏ ngay cái điệu bộ giả tạo đó đi! - Anna
_Hả? - Yên mắt rưng rưng
_Quên rồi sao? CHÍNH CẬU ĐÃ LỪA DỐI TÔI MÀ! - Anna nhấn mạnh câu sau
_Sao cậu lại nói vậy? - Yên run run
_Đừng nói nữa, tôi biết hết rồi - Anna không muốn dây dưa với loại người như thế này
_Cậu... làm... làm sao... cậu biết được? - Yên giật thót
_Đi thôi! - Anna đưa tay ra hiệu cho mọi người đi
_Umk! - cả đám
_Như! Như chờ đã, Như! - Yên gọi to
Anna không thèm quan tâm, vẫn đi tiếp để lại khuôn mặt ngỡ ngàng lẫn lo sợ của Yên. Mặt Yên bây giờ thì tái mét, "Tại sao lại biết chuyện đó chứ?" nghĩ thầm. Cô lướt qua người Nam nhưng phải dừng lại vì Nam đã giữ tay mình. Anna nhìn xuống tay bị giữ, nói:
_Buông ra! - Anna nói bằng giọng lạnh hơn cả lạnh
_Tiểu Như, anh xin lỗi! - Nam cúi gầm mặt
_Bây giờ nói xin lỗi thì có muộn quá không? - Anna
_Anh... - Nam
_Bỏ tay tôi ra! - Anna
_... - Nam vẫn nắm chặt
_"Chát" Tôi đã nói là bỏ tay ra rồi mà! - Anna lấy tay còn lại tát vào mặt Nam
Nam do giật mình nên đã nới lỏng tay 1 chút nên cô có thể giựt tay mình ra dễ dàng, rồi chạy ra khỏi lớp. Kin thấy vậy nhưng không biết tại sao cái chân mình tự chạy theo sau, bây giờ anh không cần nghĩ thêm gì khác chỉ cần biết là phải đuổi theo cô ấy cho bằng được. Khi cả 2 biến mất sau cánh cửa thì Toby không thương tiếc đánh 1 phát thật mạnh vào mặt Nam làm miệng bị chảy máu, quát:
_Mày còn về đây làm gì? Sao không ở đó với cái con "người yêu" của mày đi! - Toby 1 tay xách áo Nam 1 tay chỉ thẳng vào mặt Yên
_Hừ! - Nam hừ lạnh
_Mày mà dám em gái tao tổn thương lần thứ 2 thì đừng mong chỉ có như vậy - Toby thả tay ra làm Nam té xuống đất
Toby giận dữ bước xuống căn tin, theo sau là mấy đứa còn lại. Yên chạy lại đỡ Nam lên nhưng bị Nam hất ra. Nam tự đi xuống phòng y tế, Yên chạy theo sau. Trong lớp chỉ còn lại vài người nên không bị to chuyện cho lắm.
~~~Bên phía Anna~~~
Anna vừa chạy vừa khóc, cô nghĩ trong đầu: "Anh ấy lại làm mình đau hơn nữa rồi, như vậy mới vừa lòng hả dạ anh sao hả Nam?". Những giọt nước mắt của cô như viên kim cương sáng giá rơi xuống đất vỡ tan. Chắc là đi đến đó sẽ giúp mình bớt buồn hơn, thế là cô rẽ hướng chạy chuyển sang nơi đó.
Nơi đó là nơi nào thế? Hãy đón xem chap sau ha! Vì mệt nên mình không cho khúc nói chuyện vào được, komen nha!
Hihi, Tg đã trở lại rồi đây! Oáp, hiện giờ là mình đang thiếu ngủ và vô cùng buồn ngủ nhưng do mong muốn của mọi người nên viết xong mới đi ngủ này. Nên chap có ngắn hay dở chút thì đừng nói gì nha! Đọc ha!
Sau khi đợi các bạn im lặng và ổn định thì Nam mới nói:
_Có thể cho tôi ngồi gần chỗ đó được không? - Nam chỉ tay thẳng xuống bàn Anna
Cả lớp nhìn theo hướng cánh tay của Nam thì khuôn mặt đẹp hoàn hảo của Anna hiện ra trước mắt làm cho giật mình. Toby thấy vậy thì lập tức đứng lên phản bác ngay:
_Cậu thích ngồi đâu thì ngồi, nhưng cấm ngồi ở đây rõ không? - Toby la to
_Bình tĩnh đi anh! - Yuki ngồi kế bên lay lay Toby nói nhỏ
_Hừ, tự nhiên ở đâu lòi ra thế không biết! - Toby ngồi xuống buông câu làm cho Nam và Yên xám mặt
Cô Vân sợ rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra nên đã vào can thiệp
_À, chỗ đó có người ngồi rồi. Hay là em ngồi ở đây đỡ nha! - cô Vân chỉ tay vào bàn đầu
_Tôi đã nói... - Nam đang nói
_Dạ thưa cô, tụi em ngồi ở đó được rồi ạ. Tụi em về chỗ nha cô! - Yên lễ phép
_Ừ, em về chỗ đi - cô Vân mém tức giận nhưng cơn giận nguôi bớt vì lời nói nhẹ nhàng, lễ phép của Yên
Nghe cô nói xong, Yên khoác tay Nam vào bàn ngồi cho dù Nam không muốn. Lớp lại xì xào bàn tán vì: Nam và Yên là couple hả? Sao Nam lại muốn ngồi gần Anna? Chẳng lẻ có chuyện gì đó bí ẩn nhỉ? người ngồi bàn đầu mà cứ chụm đầu vào nhau mà thì thào cái gì đấy không nghe được. Anna nhìn cảnh đó mà cảm thấy vết thương cũ đã rỉ máu rồi. "Tại sao chứ? Vì sao khi vừa mới quên được anh thì anh và cậu ấy lại quay về? Hai người hạnh hạ tôi vẫn chưa đủ nữa hả?" Cô nghĩ thầm nhưng vờ lấy điện thoại ra bấm bấm cái gì đó. Sandy quay xuống nói:
_Như! - Sandy chạm tay mình vào tay Anna
_Gì? - Anna ngẩng mặt lên
_Mày không sao chứ? - Sandy lo lắng
_Sao là sao gì, có gì đâu! - Anna vờ không quan tâm
_Umk, vậy thì tốt rồi. Nhưng nhớ là nếu có gì thì phải nói với tao nghe chưa con ngốc? - Sandy cốc đầu Anna
_Au, sao người nào cũng lợi dụng mà cốc đầu tao thế! - Anna giỡn cho Sandy yên tâm
_Haha! - Sandy quay lên
Sandy vừa quay lên thì Anna lại cắm đầu vào điện thoại để quên nỗi buồn. Kin ngồi kế bên cũng lờ mờ đoán ra sự việc nhưng không chắc chắn lắm. Anh nhìn vẻ ánh mắt của cô, chứa đựng đau thương, buồn thảm và trên hết là hận thù. Không biết cái người tên Nam và Yên là ai mà lại có ấn tượng vô cùng to lớn với cô như vậy. Kin biết rằng nếu có hỏi thì Anna sẽ không trả lời nên không dám hỏi. Thế là buổi học lại trôi qua cách ảm đạm.
~~~Ra chơi~~~
Anna đứng dậy đang định đi xuống căn tin với mọi người nhưng có cô gái có mái tóc màu đen móc lai đỏ chói dài tới vai chạy đến đang tay ra để ôm cô. May mắn là Anna đã né kịp thời nên đã để Yên ôm lấy không khí. Yên chu mỏ nói:
_Như này kì quá a, mình ôm mà cũng không cho nữa! - Yên nói giọng nũng nịu
_Thôi ngay đi! - Anna nói với độ âm
_Ủa Như sao vậy, không nhớ Yên hả? - Yên cầm tay Anna nói
_... - Anna không nói gì chỉ giựt tay Yên ra khỏi tay mình
_Hic... hic... Sao lúc đó cậu lại biến mất thế, có biết là mình lo cho cậu lắm không? Tại sao...? Tại... sao... - Yên chưa gì đã khóc nấc lên
_Bỏ ngay cái điệu bộ giả tạo đó đi! - Anna
_Hả? - Yên mắt rưng rưng
_Quên rồi sao? CHÍNH CẬU ĐÃ LỪA DỐI TÔI MÀ! - Anna nhấn mạnh câu sau
_Sao cậu lại nói vậy? - Yên run run
_Đừng nói nữa, tôi biết hết rồi - Anna không muốn dây dưa với loại người như thế này
_Cậu... làm... làm sao... cậu biết được? - Yên giật thót
_Đi thôi! - Anna đưa tay ra hiệu cho mọi người đi
_Umk! - cả đám
_Như! Như chờ đã, Như! - Yên gọi to
Anna không thèm quan tâm, vẫn đi tiếp để lại khuôn mặt ngỡ ngàng lẫn lo sợ của Yên. Mặt Yên bây giờ thì tái mét, "Tại sao lại biết chuyện đó chứ?" nghĩ thầm. Cô lướt qua người Nam nhưng phải dừng lại vì Nam đã giữ tay mình. Anna nhìn xuống tay bị giữ, nói:
_Buông ra! - Anna nói bằng giọng lạnh hơn cả lạnh
_Tiểu Như, anh xin lỗi! - Nam cúi gầm mặt
_Bây giờ nói xin lỗi thì có muộn quá không? - Anna
_Anh... - Nam
_Bỏ tay tôi ra! - Anna
_... - Nam vẫn nắm chặt
_"Chát" Tôi đã nói là bỏ tay ra rồi mà! - Anna lấy tay còn lại tát vào mặt Nam
Nam do giật mình nên đã nới lỏng tay chút nên cô có thể giựt tay mình ra dễ dàng, rồi chạy ra khỏi lớp. Kin thấy vậy nhưng không biết tại sao cái chân mình tự chạy theo sau, bây giờ anh không cần nghĩ thêm gì khác chỉ cần biết là phải đuổi theo cô ấy cho bằng được. Khi cả biến mất sau cánh cửa thì Toby không thương tiếc đánh phát thật mạnh vào mặt Nam làm miệng bị chảy máu, quát:
_Mày còn về đây làm gì? Sao không ở đó với cái con "người yêu" của mày đi! - Toby tay xách áo Nam tay chỉ thẳng vào mặt Yên
_Hừ! - Nam hừ lạnh
_Mày mà dám em gái tao tổn thương lần thứ thì đừng mong chỉ có như vậy - Toby thả tay ra làm Nam té xuống đất
Toby giận dữ bước xuống căn tin, theo sau là mấy đứa còn lại. Yên chạy lại đỡ Nam lên nhưng bị Nam hất ra. Nam tự đi xuống phòng y tế, Yên chạy theo sau. Trong lớp chỉ còn lại vài người nên không bị to chuyện cho lắm.
~~~Bên phía Anna~~~
Anna vừa chạy vừa khóc, cô nghĩ trong đầu: "Anh ấy lại làm mình đau hơn nữa rồi, như vậy mới vừa lòng hả dạ anh sao hả Nam?". Những giọt nước mắt của cô như viên kim cương sáng giá rơi xuống đất vỡ tan. Chắc là đi đến đó sẽ giúp mình bớt buồn hơn, thế là cô rẽ hướng chạy chuyển sang nơi đó.
Nơi đó là nơi nào thế? Hãy đón xem chap sau ha! Vì mệt nên mình không cho khúc nói chuyện vào được, komen nha!