Mình xin 1 chút thời gian để thông báo với mọi người chuyện này. Bắt đầu từ ngày 15/8 là mình sẽ đi học nên không viết truyện được, với lại mình xin cho viết vào cuối tuần thôi nên có gì mong mấy bạn thông cảm. Tg cũng sẽ đẩy nhanh truyện cho xong, chắc là có vài khúc bị gộp nhanh quá, khó hiểu nhưng mình hết cách rồi. Cảm ơn mina-san đã đọc thông báo, còn giờ chúng ta vào truyện thôi!
<><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><>
_Á!!! - tiếng hét thất thanh
Yuki thấy con dao bay tới liền lấy tay ôm đầu, sợ hãi hét to rồi khuỵu xuống. Toby do bị đè nên tạm thời không đi chuyển được, nhìn Yuki với ánh mắt hỗn tạp cảm xúc. Nhưng sau khi Yên đâm, thì mọi thứ dường như ngừng chuyển động, im lặng. Tất cả nhìn lại thì thấy vũng máu đỏ tươi ở dưới đất, bóng người khẽ cười, nói:
_Phải cẩn thận chút chứ! - người đó nắm chặt tay
_Hơ... - Yuki run run người nhìn người trước mặt
Yên bị bẻ ngược tay làm ả la oai oái, mắt thì giận dữ nhìn người đó. Đó là ai vậy ta? Chắc thế nào mọi người cũng đoán được rồi chứ gì? Hihi! Là chị Anna đó! Cô đá 1 cú ngay bụng Yên, quăng con dao ra xa. Ả la to:
_Tại sao lúc nào tao cũng là kẻ thua cuộc vậy hả? TẠI SAO? - Yên quằn quại
_Thiên, anh giúp chị Vy đi! - Anna nhìn Toby
_À ừ! - Toby gượng người dậy bước tới gần Yuki đỡ cô ấy lên
Cô thấy vậy thì yên tâm rồi! Thở phào 1 cái nhẹ nhàng, nhìn người trước mặt đang bị khủng hoảng mà thấy đau đau. Anna tiến lại nói:
_Cậu không phải là kẻ thua cuộc! - Anna
_Hả? - Yên đang nói
Yên cảm thấy ấm áp xung quanh cơ thể mình. Nó như ánh mặt trời buổi sớm mai, nhẹ nhàng, không gắt gao nhưng vẫn đẹp theo cách riêng của nó. Khẽ liếc mắt xuống, 1 vòng tay đang vòng qua eo và ôm chặt lấy mình, chẳng phải đó là Anna sao? Sao cậu ấy lại ôm mình chứ! Khoé mắt hơi nong nóng, vài giọt nước rơi xuống áo của cô. Anna nhìn Yên cười hiền từ nói:
_Mình biết là cậu không ác, hãy trở lại là chính mình trước khi quá muộn! Nhé! - Anna tươi cười
_Huhuhu! - Yên ôm Anna khóc to
Anna mỉm cười, nhớ lại quyển nhật kí của Yên, ở cái trang đó:
~~~Nhật kí~~~
NGÀY...THÁNG...NĂM 2013 (trước khi Yên giành Nam)
Nhật kí ơi! Mình không thể tin được chuyện này! Không thể tin được *hức*, có 1 người nào đó đã gửi Mail cho mình, nó nói là ba mẹ mình đã mất *hức*. Nó còn nói là chính tay người bạn thân mà mình xem như mạng sống của mình giết. Lúc đó, mình đã ra sức tìm kiếm manh mối cho rằng Như vô tội nhưng kết quả chỉ là con số 0 *hức*. Suy sụp, tất cả đã ra đi, nó nói mình nên trả thù. Mình phải làm sao đây nhật kí ơi! Nên nghe lời người đó hay tin Như đây? *hức*
Không hiểu sao, đầu óc nó cứ bắt mình phải làm theo lời của người lạ mặt đó, cơ thể nó tự động làm theo ý mình. Sau này thế nào mình cũng sẽ hại cậu mất thôi! Như à! Cho mình xin lỗi! *hức*
~~~Trang giấy đó mờ mờ do những giọt nước mắt của người viết~~~
Anna đau lòng cho cô bạn của mình. Thật không thể tin được, người nào đã làm ra cái chuyện tày trời này chứ? Ba mẹ của Yên đã ra đi, nếu mình là cậu ấy chắc cũng sẽ làm giống vậy thôi! Cô khẽ buông Yên ra, mặt cúi xuống nói:
_Cậu thật sự tin mình chứ? Ba mẹ cậu... - Anna ngập ngừng
_Mình tin, rất tin cậu, hức, nhưng không biết tại sao mình lại làm vậy nữa. Mình xin lỗi, xin lỗi cậu. Đáng lẽ ra mình nên chết quách đi cho rồi! - Yên ngồi xuống đất đột ngột, những giọt nước mắt vẫn rơi lã chã
_Mình tha thứ cho cậu mà Yên, mạng sống của mỗi người là vật vô cùng quý báu, không thể làm vậy được. Nghe mình, đừng vì cái chuyện đó mà trách bản thân nữa. Nào! Đứng lên! - Anna nắm tay Yên kéo lên
_Như! - Yên cười hạnh phúc, vài giọt nước mắt rơi khẽ
Bỗng nhiên Yên thấy sắc mặt của cô trắng bệch, nhìn xuống bàn tay thì đỏ lòm, máu nhiễu xuống đất nhưng Anna vẫn cố cười. Yên hốt hoảng nói:
_Như, cậu, mau đến bệnh viện đi! - Yên sốt sắng
_Mình ổn mà! - Anna khẽ nói
_Anh Thiên, chở cậu ấy đến bệnh viện nhanh đi, mất máu nhiều quá rồi! - Yên đỡ Anna qua phía Toby
_Umk! - Toby chạy ra xe mình
Yuki thì phụ Yên đỡ Anna ra xe. Sau đó chạy với tốc độ địa ngục đến bệnh viện. Ai cũng lo lắng cho cô. Hồi nãy lo chạy lại chụp con dao, không phải, là lưỡi dao nên bị thương là điều đương nhiên. Dù vậy, Anna vẫn cười rất tươi như không có chuyện gì xảy ra. Khẽ thều thào vài từ cuối rồi ngất đi khiến cả 3 hoảng hốt chạy nhanh hơn.
~~~Trước phòng cấp cứu~~~
Yên khóc thầm, lẩm nhẩm, tay thì đánh thật mạnh vào người mình:
_Chỉ tại mình cầm con dao mà Như bị thương! Mày chết đi, chết đi! - Yên nói
_Yên, bình tĩnh, cậu ấy sẽ ổn thôi! - Yuki vỗ về Yên
_Anh phải gọi điện cho Phong! - Toby móc điện thoại ra
_Anh không nhớ lời nói cuối cùng của Như sao? Đừng gọi! - Yuki nhìn Toby
_... - Toby cất điện thoại vào túi lại
Trước khi ngất, Anna đã nói là: "Đừng nói chuyện này cho ai biết". Vì tâm nguyện của cô, nên cả 3 đành làm theo dù muốn nói. Thế là nhiệt độ căn phòng càng lúc càng nóng lên, mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ lo lắng khiến cho người khác không dám đến gần. Yên đã bớt khóc hơn, chỉ chắp tay cầu trời khấn phật để cô bình an vô sự.
~~~Biệt thự Chocolate~~~
Cả đám ngã người lên cái ghế salon sau buổi tìm kiếm mệt mỏi bở hơi tai. Dan vừa than thở vừa âu yếm Gin:
_Haiz, cái con nhỏ đó là ai mà phải bắt tui đi kiếm vậy? Mệt chết mồ mà có thấy đâu? - Dan chuyển sang đấu võ với Sandy
_Dám nói Như sao? - Kin với Minh tức xì khói hét vào mặt Dan
_Hức hức, anh Cường chồng em ơi! Nó bắt nạt em kìa! - Dan mè nheo
Cả đám trừ Dan và Den ra thì ai cũng lấy 1 cái bọc nilon ọe ọe ở trỏng. Lấy khăn giấy thấm thấm miệng, Sunny nói:
_Sao đây, kiếm Như không thấy! Haiz! - Sunny lo lắng
_Tôi không thể bỏ cuộc được! - Minh đứng dậy
_Ở nhà đi, tui đi kiếm! - Kin chạy đi theo Minh
Tất cả nhìn theo rồi đồng loạt thở dài. Bởi vậy, Anna hút hàng quá mà, 1 lúc 2 anh luôn. Còn mình mới có 1 à (Tg: Có 1 người là đủ rồi mấy mống!)! Rãnh rỗi không biết làm gì, liền kéo nhau lên phòng... ngủ tiếp. Thế đấy!
Hihi, theo mình nghĩ là sắp hết truyện rồi đấy! Hãy đón xem chap sau nha! 💮 Anh Đào Nhỏ 💮
Mình xin chút thời gian để thông báo với mọi người chuyện này. Bắt đầu từ ngày / là mình sẽ đi học nên không viết truyện được, với lại mình xin cho viết vào cuối tuần thôi nên có gì mong mấy bạn thông cảm. Tg cũng sẽ đẩy nhanh truyện cho xong, chắc là có vài khúc bị gộp nhanh quá, khó hiểu nhưng mình hết cách rồi. Cảm ơn mina-san đã đọc thông báo, còn giờ chúng ta vào truyện thôi!
_Á!!! - tiếng hét thất thanh
Yuki thấy con dao bay tới liền lấy tay ôm đầu, sợ hãi hét to rồi khuỵu xuống. Toby do bị đè nên tạm thời không đi chuyển được, nhìn Yuki với ánh mắt hỗn tạp cảm xúc. Nhưng sau khi Yên đâm, thì mọi thứ dường như ngừng chuyển động, im lặng. Tất cả nhìn lại thì thấy vũng máu đỏ tươi ở dưới đất, bóng người khẽ cười, nói:
_Phải cẩn thận chút chứ! - người đó nắm chặt tay
_Hơ... - Yuki run run người nhìn người trước mặt
Yên bị bẻ ngược tay làm ả la oai oái, mắt thì giận dữ nhìn người đó. Đó là ai vậy ta? Chắc thế nào mọi người cũng đoán được rồi chứ gì? Hihi! Là chị Anna đó! Cô đá cú ngay bụng Yên, quăng con dao ra xa. Ả la to:
_Tại sao lúc nào tao cũng là kẻ thua cuộc vậy hả? TẠI SAO? - Yên quằn quại
_Thiên, anh giúp chị Vy đi! - Anna nhìn Toby
_À ừ! - Toby gượng người dậy bước tới gần Yuki đỡ cô ấy lên
Cô thấy vậy thì yên tâm rồi! Thở phào cái nhẹ nhàng, nhìn người trước mặt đang bị khủng hoảng mà thấy đau đau. Anna tiến lại nói:
_Cậu không phải là kẻ thua cuộc! - Anna
_Hả? - Yên đang nói
Yên cảm thấy ấm áp xung quanh cơ thể mình. Nó như ánh mặt trời buổi sớm mai, nhẹ nhàng, không gắt gao nhưng vẫn đẹp theo cách riêng của nó. Khẽ liếc mắt xuống, vòng tay đang vòng qua eo và ôm chặt lấy mình, chẳng phải đó là Anna sao? Sao cậu ấy lại ôm mình chứ! Khoé mắt hơi nong nóng, vài giọt nước rơi xuống áo của cô. Anna nhìn Yên cười hiền từ nói:
_Mình biết là cậu không ác, hãy trở lại là chính mình trước khi quá muộn! Nhé! - Anna tươi cười
_Huhuhu! - Yên ôm Anna khóc to
Anna mỉm cười, nhớ lại quyển nhật kí của Yên, ở cái trang đó:
~~~Nhật kí~~~
NGÀY...THÁNG...NĂM (trước khi Yên giành Nam)
Nhật kí ơi! Mình không thể tin được chuyện này! Không thể tin được hức, có người nào đó đã gửi Mail cho mình, nó nói là ba mẹ mình đã mất hức. Nó còn nói là chính tay người bạn thân mà mình xem như mạng sống của mình giết. Lúc đó, mình đã ra sức tìm kiếm manh mối cho rằng Như vô tội nhưng kết quả chỉ là con số hức. Suy sụp, tất cả đã ra đi, nó nói mình nên trả thù. Mình phải làm sao đây nhật kí ơi! Nên nghe lời người đó hay tin Như đây? hức
Không hiểu sao, đầu óc nó cứ bắt mình phải làm theo lời của người lạ mặt đó, cơ thể nó tự động làm theo ý mình. Sau này thế nào mình cũng sẽ hại cậu mất thôi! Như à! Cho mình xin lỗi! hức
~~~Trang giấy đó mờ mờ do những giọt nước mắt của người viết~~~
Anna đau lòng cho cô bạn của mình. Thật không thể tin được, người nào đã làm ra cái chuyện tày trời này chứ? Ba mẹ của Yên đã ra đi, nếu mình là cậu ấy chắc cũng sẽ làm giống vậy thôi! Cô khẽ buông Yên ra, mặt cúi xuống nói:
_Cậu thật sự tin mình chứ? Ba mẹ cậu... - Anna ngập ngừng
_Mình tin, rất tin cậu, hức, nhưng không biết tại sao mình lại làm vậy nữa. Mình xin lỗi, xin lỗi cậu. Đáng lẽ ra mình nên chết quách đi cho rồi! - Yên ngồi xuống đất đột ngột, những giọt nước mắt vẫn rơi lã chã
_Mình tha thứ cho cậu mà Yên, mạng sống của mỗi người là vật vô cùng quý báu, không thể làm vậy được. Nghe mình, đừng vì cái chuyện đó mà trách bản thân nữa. Nào! Đứng lên! - Anna nắm tay Yên kéo lên
_Như! - Yên cười hạnh phúc, vài giọt nước mắt rơi khẽ
Bỗng nhiên Yên thấy sắc mặt của cô trắng bệch, nhìn xuống bàn tay thì đỏ lòm, máu nhiễu xuống đất nhưng Anna vẫn cố cười. Yên hốt hoảng nói:
_Như, cậu, mau đến bệnh viện đi! - Yên sốt sắng
_Mình ổn mà! - Anna khẽ nói
_Anh Thiên, chở cậu ấy đến bệnh viện nhanh đi, mất máu nhiều quá rồi! - Yên đỡ Anna qua phía Toby
_Umk! - Toby chạy ra xe mình
Yuki thì phụ Yên đỡ Anna ra xe. Sau đó chạy với tốc độ địa ngục đến bệnh viện. Ai cũng lo lắng cho cô. Hồi nãy lo chạy lại chụp con dao, không phải, là lưỡi dao nên bị thương là điều đương nhiên. Dù vậy, Anna vẫn cười rất tươi như không có chuyện gì xảy ra. Khẽ thều thào vài từ cuối rồi ngất đi khiến cả hoảng hốt chạy nhanh hơn.
~~~Trước phòng cấp cứu~~~
Yên khóc thầm, lẩm nhẩm, tay thì đánh thật mạnh vào người mình:
_Chỉ tại mình cầm con dao mà Như bị thương! Mày chết đi, chết đi! - Yên nói
_Yên, bình tĩnh, cậu ấy sẽ ổn thôi! - Yuki vỗ về Yên
_Anh phải gọi điện cho Phong! - Toby móc điện thoại ra
_Anh không nhớ lời nói cuối cùng của Như sao? Đừng gọi! - Yuki nhìn Toby
_... - Toby cất điện thoại vào túi lại
Trước khi ngất, Anna đã nói là: "Đừng nói chuyện này cho ai biết". Vì tâm nguyện của cô, nên cả đành làm theo dù muốn nói. Thế là nhiệt độ căn phòng càng lúc càng nóng lên, mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ lo lắng khiến cho người khác không dám đến gần. Yên đã bớt khóc hơn, chỉ chắp tay cầu trời khấn phật để cô bình an vô sự.
~~~Biệt thự Chocolate~~~
Cả đám ngã người lên cái ghế salon sau buổi tìm kiếm mệt mỏi bở hơi tai. Dan vừa than thở vừa âu yếm Gin:
_Haiz, cái con nhỏ đó là ai mà phải bắt tui đi kiếm vậy? Mệt chết mồ mà có thấy đâu? - Dan chuyển sang đấu võ với Sandy
_Dám nói Như sao? - Kin với Minh tức xì khói hét vào mặt Dan
_Hức hức, anh Cường chồng em ơi! Nó bắt nạt em kìa! - Dan mè nheo
Cả đám trừ Dan và Den ra thì ai cũng lấy cái bọc nilon ọe ọe ở trỏng. Lấy khăn giấy thấm thấm miệng, Sunny nói:
_Sao đây, kiếm Như không thấy! Haiz! - Sunny lo lắng
_Tôi không thể bỏ cuộc được! - Minh đứng dậy
_Ở nhà đi, tui đi kiếm! - Kin chạy đi theo Minh
Tất cả nhìn theo rồi đồng loạt thở dài. Bởi vậy, Anna hút hàng quá mà, lúc anh luôn. Còn mình mới có à (Tg: Có người là đủ rồi mấy mống!)! Rãnh rỗi không biết làm gì, liền kéo nhau lên phòng... ngủ tiếp. Thế đấy!
Hihi, theo mình nghĩ là sắp hết truyện rồi đấy! Hãy đón xem chap sau nha! Anh Đào Nhỏ