Hello mina-san! Đọc những comment bá đạo của các bạn về Minh nhìn vui quá trời quá đất luôn á! Nào, cùng xem tên của những bạn ấy nhé!
_Bạn Ni'ss Nguyen'ss
_Bạn Đặng Tú Quyên
_Bạn Hoàng Thiên Băng
Mình sẽ không đưa ra đáp án đâu nha, còn nếu tò mò quá thì........................................ ta cũng sẽ không nói! Muahaha! À thôi, đọc truyện đi!
P/S: Sao ít người comment thế? Ta bị tổn thương nặng nề!
<><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><>
Tiếp tục trở lại học viện nào!
Vừa đậu xe là cả đám phòng như bay vào học viện. Chạy khắp nơi, cuối cùng thì thấy cô với Minh đang thập thò nhìn cái gì đó. Kin bắt đầu cáu lên rồi đây! Cẩn thận nha anh Minh, chúc anh lên đường bình an *thắp nhang*. Sandy lại sắp sửa nức nở chạy lại nói to:
_Như ơi!!! - Sandy chạy như bay lại
Vì mở cửa xong là cô lại xách Minh như thú cưng ra ngoài, nên giờ phải chui rúc thế đấy! Anna nghe có người gọi tên mình thì hết hồn nhìn ra sau, Minh cũng vậy. Sau khi thấy thì lại giật bắn người, cả 2 ra hiệu im lặng cùng lúc. Sandy liền bụm miệng tiến khe khẽ đến, hỏi nhỏ vào tai cô:
_Có chuyện gì hả Như? - Sandy nhìn Anna
_Nhìn đi! - Anna chỉ tay
Cả đám nhìn theo hướng tay của cô thì thấy dì Hằng và ông Bình đang đứng nói chuyện. Mặc dù chưa hiểu lắm nhưng cũng ngó theo phong trào. À bỏ qua mấy đứa nhiều chuyện này và trở lại 2 người kia đi nha!
Dì Hằng và ông Bình
_T... tôi thật sự xin lỗi vì đã làm vậy với Thanh! - ông ngập ngừng nói
_... Giờ xin lỗi thì cũng muộn màng quá rồi! Ông trả Thanh lại cho tôi đi! - dì Hằng nắm áo của ông lay mạnh
Những giọt nước mắt chan hoà ở 2 gò má của dì, còn ông chỉ im lặng không thể nói được gì. Vì ông biết, đó là lỗi của mình, giờ có nói gì nữa thì kết quả cũng chẳng thay đổi được gì.
Căn phòng - cái mà dì gọi là “vật đó”, rất quan trọng đối với dì chính là những kỉ vật. Đúng, căn phòng chứa đựng những đồ dùng về dì Hằng và dượng Thanh như: cái ly mà cả 2 cùng uống chung từ lúc còn đi học, bức tranh dượng Thanh vẽ dì Hằng, con gấu bông hình chú mèo màu cam do chính tay dì làm tặng dượng nhân ngày valentine,... Vẫn còn rất nhiều thứ khác được trang trí bắt mắt khắp phòng. Với những người khác thì cho đây là những món đồ tầm thường nhưng dì thì không. Vì nó còn có thêm tình cảm của dì và dượng trong đó, rất quý báu.
Khi đã đỡ hơn, dì buông ông Bình ra, nói:
_Nói thật là tôi muốn giết chết anh mới thôi, nhưng tại sao lại không làm được vậy? - dì để tay lên trán
_... Tôi... - ông
_Dù sao chúng ta cũng từng là bạn thân mà nhỉ? - dì cười nhạt
Hồi đó, cả 3 là nhóm bạn thân hay chơi chung với nhau. Nhưng 1 năm sau, dì và dượng bắt đầu hẹn hò với nhau, để lại ông Bình bơ vơ với tình cảm đơn phương. Ghen tuông quá mức, ông đã sa ngã vào con đường xấu xa, sai trái và làm nên chuyện vô cùng tội lỗi. Đó là chính mình đã tông xe vào dượng, còn cười hả hê nữa. Đúng là vì tình yêu mà con người hoá điên mà! Dì vén tóc lên, nói tiếp:
_Thôi! Giờ đổ lỗi cho nhau thì không có lợi ích gì cả. Thù hằn mệt mỏi lắm! Chúng ta vẫn là bạn chứ? - dì chìa tay ra trước mặt ông Bình, miệng cười tươi vậy thôi chứ mắt đỏ hoe à!
_Hằng tha lỗi cho tôi là tôi vui lắm rồi! Tôi không có tư cách để làm bạn đâu! - ông Bình nghẹn ngào
_Này, không làm bạn là chết với tui! - dì đe dọa
Nghe vậy thì ông liền vội vàng bắt tay dì. Dì Hằng nói giận là giận vậy thôi, chứ cũng chẳng giữ lâu đâu! Cả 2 nhìn nhau cười tươi, giống như quay ngược thời gian về lúc cả 3 chơi chung vậy!
Ở 1 cái xó nào đó
_Ôi, dì đúng là tốt quá trời! - Sunny
_Nào giờ tui toàn đọc truyện trên mạng, giờ được thấy tận mắt thích quá trời! Ha chị Vy? - Anna mơ mộng 1 chút
_Umk, umk! - Yuki mắt lấp lánh nhìn 2 người kia
_Sao em im lặng thế Ái? - Gin quay qua hỏi Sandy
Gin bất ngờ, Sandy đang cầm chiếc khăn tay lau nước mắt. Hình như chị ấy nhập tâm quá rồi thì phải ấy! Toby thì nhìn Yuki, khẽ ngáp nhẹ do buồn ngủ. Anh Rain nhà ta do... à... ùm... đi đó đó rồi! Í, đừng hiểu nhầm tội em nó lắm, em nói ảnh đi vệ sinh á! Hì hì! Mà ngó hoài cũng chán, mấy thằng con trai lôi kéo nhau đi ra chỗ khác nói chuyện. Nhưng anh Minh vẫn ở lại ngó ba cậu. Bỗng nhiên tiếng điện thoại của Yuki vang lên làm cụt hứng người xem. Chị ấy nghe máy:
_Alo! - Yuki hơi gầm giọng
_...
_Thật sao? - Yuki mắt mở to
_...
_Được được chứ! Tôi đến ngay! - Yuki cúp máy
Anna thấy Yuki mừng rỡ ra mặt, hơi tò mò hỏi:
_Chuyện gì vậy chị Vy? - Anna thắc mắc
_Đi theo chị sẽ biết! Nhanh lên nào! - Yuki nắm tay Anna kéo đi
Yuki lôi Anna đi đâu thế? Ai đoán đúng tặng chap nhé!
Vậy thôi, hết có gì để nói rồi! Hãy đón xem chap sau nhé!
Hello mina-san! Đọc những comment bá đạo của các bạn về Minh nhìn vui quá trời quá đất luôn á! Nào, cùng xem tên của những bạn ấy nhé!
_Bạn Ni'ss Nguyen'ss
_Bạn Đặng Tú Quyên
_Bạn Hoàng Thiên Băng
Mình sẽ không đưa ra đáp án đâu nha, còn nếu tò mò quá thì........................................ ta cũng sẽ không nói! Muahaha! À thôi, đọc truyện đi!
P/S: Sao ít người comment thế? Ta bị tổn thương nặng nề!
Tiếp tục trở lại học viện nào!
Vừa đậu xe là cả đám phòng như bay vào học viện. Chạy khắp nơi, cuối cùng thì thấy cô với Minh đang thập thò nhìn cái gì đó. Kin bắt đầu cáu lên rồi đây! Cẩn thận nha anh Minh, chúc anh lên đường bình an thắp nhang. Sandy lại sắp sửa nức nở chạy lại nói to:
_Như ơi!!! - Sandy chạy như bay lại
Vì mở cửa xong là cô lại xách Minh như thú cưng ra ngoài, nên giờ phải chui rúc thế đấy! Anna nghe có người gọi tên mình thì hết hồn nhìn ra sau, Minh cũng vậy. Sau khi thấy thì lại giật bắn người, cả ra hiệu im lặng cùng lúc. Sandy liền bụm miệng tiến khe khẽ đến, hỏi nhỏ vào tai cô:
_Có chuyện gì hả Như? - Sandy nhìn Anna
_Nhìn đi! - Anna chỉ tay
Cả đám nhìn theo hướng tay của cô thì thấy dì Hằng và ông Bình đang đứng nói chuyện. Mặc dù chưa hiểu lắm nhưng cũng ngó theo phong trào. À bỏ qua mấy đứa nhiều chuyện này và trở lại người kia đi nha!
Dì Hằng và ông Bình
_T... tôi thật sự xin lỗi vì đã làm vậy với Thanh! - ông ngập ngừng nói
_... Giờ xin lỗi thì cũng muộn màng quá rồi! Ông trả Thanh lại cho tôi đi! - dì Hằng nắm áo của ông lay mạnh
Những giọt nước mắt chan hoà ở gò má của dì, còn ông chỉ im lặng không thể nói được gì. Vì ông biết, đó là lỗi của mình, giờ có nói gì nữa thì kết quả cũng chẳng thay đổi được gì.
Căn phòng - cái mà dì gọi là “vật đó”, rất quan trọng đối với dì chính là những kỉ vật. Đúng, căn phòng chứa đựng những đồ dùng về dì Hằng và dượng Thanh như: cái ly mà cả cùng uống chung từ lúc còn đi học, bức tranh dượng Thanh vẽ dì Hằng, con gấu bông hình chú mèo màu cam do chính tay dì làm tặng dượng nhân ngày valentine,... Vẫn còn rất nhiều thứ khác được trang trí bắt mắt khắp phòng. Với những người khác thì cho đây là những món đồ tầm thường nhưng dì thì không. Vì nó còn có thêm tình cảm của dì và dượng trong đó, rất quý báu.
Khi đã đỡ hơn, dì buông ông Bình ra, nói:
_Nói thật là tôi muốn giết chết anh mới thôi, nhưng tại sao lại không làm được vậy? - dì để tay lên trán
_... Tôi... - ông
_Dù sao chúng ta cũng từng là bạn thân mà nhỉ? - dì cười nhạt
Hồi đó, cả là nhóm bạn thân hay chơi chung với nhau. Nhưng năm sau, dì và dượng bắt đầu hẹn hò với nhau, để lại ông Bình bơ vơ với tình cảm đơn phương. Ghen tuông quá mức, ông đã sa ngã vào con đường xấu xa, sai trái và làm nên chuyện vô cùng tội lỗi. Đó là chính mình đã tông xe vào dượng, còn cười hả hê nữa. Đúng là vì tình yêu mà con người hoá điên mà! Dì vén tóc lên, nói tiếp:
_Thôi! Giờ đổ lỗi cho nhau thì không có lợi ích gì cả. Thù hằn mệt mỏi lắm! Chúng ta vẫn là bạn chứ? - dì chìa tay ra trước mặt ông Bình, miệng cười tươi vậy thôi chứ mắt đỏ hoe à!
_Hằng tha lỗi cho tôi là tôi vui lắm rồi! Tôi không có tư cách để làm bạn đâu! - ông Bình nghẹn ngào
_Này, không làm bạn là chết với tui! - dì đe dọa
Nghe vậy thì ông liền vội vàng bắt tay dì. Dì Hằng nói giận là giận vậy thôi, chứ cũng chẳng giữ lâu đâu! Cả nhìn nhau cười tươi, giống như quay ngược thời gian về lúc cả chơi chung vậy!
Ở cái xó nào đó
_Ôi, dì đúng là tốt quá trời! - Sunny
_Nào giờ tui toàn đọc truyện trên mạng, giờ được thấy tận mắt thích quá trời! Ha chị Vy? - Anna mơ mộng chút
_Umk, umk! - Yuki mắt lấp lánh nhìn người kia
_Sao em im lặng thế Ái? - Gin quay qua hỏi Sandy
Gin bất ngờ, Sandy đang cầm chiếc khăn tay lau nước mắt. Hình như chị ấy nhập tâm quá rồi thì phải ấy! Toby thì nhìn Yuki, khẽ ngáp nhẹ do buồn ngủ. Anh Rain nhà ta do... à... ùm... đi đó đó rồi! Í, đừng hiểu nhầm tội em nó lắm, em nói ảnh đi vệ sinh á! Hì hì! Mà ngó hoài cũng chán, mấy thằng con trai lôi kéo nhau đi ra chỗ khác nói chuyện. Nhưng anh Minh vẫn ở lại ngó ba cậu. Bỗng nhiên tiếng điện thoại của Yuki vang lên làm cụt hứng người xem. Chị ấy nghe máy:
_Alo! - Yuki hơi gầm giọng
_...
_Thật sao? - Yuki mắt mở to
_...
_Được được chứ! Tôi đến ngay! - Yuki cúp máy
Anna thấy Yuki mừng rỡ ra mặt, hơi tò mò hỏi:
_Chuyện gì vậy chị Vy? - Anna thắc mắc
_Đi theo chị sẽ biết! Nhanh lên nào! - Yuki nắm tay Anna kéo đi
Yuki lôi Anna đi đâu thế? Ai đoán đúng tặng chap nhé!
Vậy thôi, hết có gì để nói rồi! Hãy đón xem chap sau nhé!