Dĩ nhiên là ông nội cô phản đối quyết liệt. Có ai lại muốn nhường cháu gái nhà mình cho người khác chứ!
Chưa kể đến, cô là một người cháu gái đáng yêu lại thông minh, ngoan ngoãn.
Thử hỏi phải đi đâu tìm đây!
Thế mà chưa đầy một canh giờ, hai người đã bá vai bá cổ, bố cáo cho bàn dân thiên hạ hay:
“ Chúng tôi đã kết nghĩa huynh đệ từ nay có phúc cùng hưởng có họa cùng chia!”
Từ đó ông nội có thêm một tri kỷ, còn cô có thêm một người ông... ngày ngày mở miệng đòi ăn cơm nhà. Tay nghề đạt chuẩn “ cơm mẹ nấu” của cô cũng nhờ đó mà sắp được cấp chứng chỉ bởi học viên quốc gia và cục y tế vệ sinh an toàn thực phẩm.
Và rồi...
Một chiều không mưa không nắng (chắc râm râm) ông bác đó cũng chịu dứt áo ra đi.
Trong khung cảnh chia li “cầm tay nhau biết nói gì hôm nay” đó
Ông bác ôm cô thật chặt, dúi cho cô cái phong bì màu trăng trắng, hứa hẹn sẽ quay trở lại và một ngày không xa...
Hai huynh đệ tình như thủ túc cũng đành ngậm ngùi, nói lời biệt ly, kìm lòng không đậu mà cất lời “ mai ta xa rồi...”( Hồ Quang Hiếu)
Nhìn ông bác đứng trên mạng thuyền sóng vỗ. Tà áo bay trong gió, cầm chiếc khăn mùi xoa yêu thích vẫy vẫy chắm nước mắt.
Cô thấy khóe mắt mình cay cay... Hura! độc lập- tự do- dân chủ muôn năm- thực lòng cám ơn Đảng, chân thành cảm ơn nhân dân*cuối đầu*
Mở phong bì trong niềm vui hân hoan vô bờ. Cô càng thêm tin tưởng vào cuộc sống tươi đẹp rằng “ ở hiền ắt gặp lành” và...
“What!? Đơn mời nhập học trường trung học Sinhwa?
Đùa gì thế!
Vậy tiền đâu? Tiền của cô đâu? Ông bác vẫn khoe mẽ mình giàu két xù, bảo nào không lo ăn ở, nào món quà bất ngờ! Khỉ gió!”
Cô lật tung phong bì xem xét tỉ mỉ từng mi-li-met, chỉ thiếu đường đem ra ngâm nước, hơ lửa, phơi nắng..v.v.. nghĩ nghĩ xem ông bác có giấu bản đồ kho bấu ở trỏng hay không.( chị này nghiệng phim kiếm hiệp nặng)
Giận cá chém thớt muốn xé nát tờ giấy trong tay.
Nhưng vì tiếc những tháng ngày vất vã tôi tớ, không tiếc công tẩm bổ khiến ổng tăng thêm mấy kg mở bụng.
Thôi đành đợi ông bác quay lại thì sẽ quy ra thanh tiền mặt.Tính toán xòng phẳng một lần!
Đem tờ giấy nhét vào tủ, nghiêm túc lấy giấy bút, lên kế hoạch trả thù, một hồi lẩm nhẩm.
“Nên bạo lực đổ luôn chén thuốc bắc vào miêng ổng, hay dịu dàng bón từng muỗn, từng muỗn, rồi từ từ quan sát phản ứng?!
Chậc...tốt nhất là xen kẽ!”
“ hắc xì...”
Cảm giác ớn lạnh bò lên từ sống lưng. Ông Hang (Hyeong Ahn thường gọi là ông bác) không khỏi rùng mình một cái, lẩm bẩm than thở:
“Gió đêm không tốt cho người già. Thôi cũng nên vào trong rồi!
haiz... chỉ có tuổi trẻ là thật tốt!”
Ông lại nhớ về thời tuổi trẻ đầy nhiệt huyết của mình, chuyện kể rằng...( 400 trang A4)
Sau này, mẹ cô biết chuyện thì niềm nở, vội thu dọn quần áo rồi đá cô lên tàu vượt biển về với đất liền
Tốc độ còn nhanh hơn cả nhím Sonic!
Thật đáng khâm phục a!
Ông nội chỉ kịp gói cho cô bọc thuốc “ NHỎ “ gồm: thuốc chống cảm cúm, viêm lợi, trị gầu, ngăn rụn tóc, hôi chân, lỡ loét, nhứt mỏi, viêm dạ dày..vv.
nhưng buồn thay! Không có thuốc say sóng...thật lâm li bi đát!
Cũng từ đây cô càng thêm nung nấu ý định trả thù!
Ông bác già...
Tầm mắt cô di dời về phía trước, đôi giày da đen bóng, sang trọng xuất hiên ở tầm mắt.
Cô vuốt cằm, nhìn sơ cũng biết là đồ tốt, giá trị cũng không phải là nhỏ.
Cao thêm chút [bỏ qua chi tiết: phi lễ chớ nhìn] là bộ tây trang với những đường cắt sắc sảo, dù còn kém so với tay nghề của cô, nhưng cũng rất đáng khen ngợi! Chất liệu hẳn là hàng ngoại nhập.
Xa xa, một chút là chiếc xe mui trần kêu hãnh đứng đó, bóng loáng (có thể soi gương nặng mụn).
“Xin lỗi! Tiểu thư không sao chứ?“.
Chàng thanh niên tằng hắng giọng nhắc nhở. Có trời mới biết cảm giác của cậu lúc này!
Không biết đôi mắt cô gái kia có chức năng diệt khuẩn (như lifeboy) không, chứ xuyên thấu như mắt “Dương Tiễn tiên sinh “thì e là có!
Âm thầm lau đi nhưng giọt mồ hôi trên trán khi đôi mắt xinh đẹp của cô rời đi, chính cậu cũng chẳng biết bộ dạng mình ngớ ngẩn đến mức nào.
Tinh!
Âm thanh vang dội cùng bóng đèn dây tóc tỏa sáng trên đầu cô.
Haha... cô đã có tính toán!
“Ui da! Đau quá! Đau chết tôi rồi! Ui da...”
Cô ngồi đó, khóc la thảm thiết như “vạn kiếm xuyên tim“. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó khổ sở, trên trán còn lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh.
Thử hỏi ai nhìn thấy mà không yêu, không thương tâm cho được~
Lòng cô thầm nhủ may mắn! đói bụng sắp chết... làm nước mắt cô tuôn trào dữ dội.
(-Nhìn xem đôi mắt mọng đỏ ướt át làm tan nát cõi lòng kia!
Ôi diễn xuất tuyệt vời... bấm máy nhanh!
Muối ớt: này anh kia nhầm film trường rồi. Mời đứng sang bên!
Đạo diễn VAC: Ôi thật tuyệt vời đây là vẻ đep trời cho! Làm ơn!
Muối ớt( Mặt sắt lạnh lùng): KHÔNG
Đạo diễn VAC: Tôi sẽ mua lại cảnh này với giá gắp đôi...à không gắp lần!
Muối ớt: OK, tiền trao cháo múc!
Đạo diễn VAC: anh em! Quay cận cảnh vào! Triệt để! Không sót một chi tiết cho tôi! (đáy lòng gào thét: một tháng của lương của tôi! T_T)
Muối ớt: anh gì ơi bị kẹp dít k đây này! Mà chắc cũng không cần trả lại đâu nhỉ!)
Cô( hyeong Ahn): hắn quay cảnh gì mà chịu chơi vậy chị?
Muối ớt: cảnh ngộ độc thực phẩm đó em! Hẳn là triệu chứng tiêu chảy cắp tính!)
Cậu thanh niên co coắp khóe miệng.
Tình huống khỉ gió gì đây?
phút... à không giây trước vẫn còn tỉnh queo. Giờ thì lăn đùng ra hấp hối?
Đùa sao?
Vậy thì Cô đã chọn nhầm người rồi!
Treo lên môi nụ cười nữa miệng (chống chỉ: định trẻ em dưới tuổi và phụ nữ cho con bú ) cậu ân cần hỏi han:
“ Đau lắm sao! Để tôi đưa cô đến bệnh viện!”
Trưng ra khuôn mặt tan nát cõi lòng (oh...you break my heart~) cô yếu ớt:
“Không cần... không cần đến bệnh viện tôi...”
“Honey à! Có chuyện gì sao? Làm ngươi ta đợi rất lâu như vậy?”
Giọng nói gần như chảy nước làm cô rùng mình một cái, ngó sang bên trái, một cô gái sexy trong làn váy đỏ “bay bay trong chiều gió “. Đạt tiêu chuẩn “ngực tấn công, mông phòng thủ“.
Cô vuốt vuốt chiếc cằm nhẵn bóng.
Khuôn mặt xinh đẹp đó!
Dáng người ma quỷ đó!
Chậc chậc... đàn ông, ai thấy mà chẳng xốn xan trong lòng!
Khá khen cho tên nhóc có mắt nhìn, phụ nữ đẹp nhất vẫn là ở tuổi . Vừa quyến rũ, thành thục lại rất hiểu lòng người!
“Không có gì! Em ráng đợi thêm chút! Ngoan!”
Chàng trai nhỏ giọng trấn an dịu dàng. Cũng không quên tặng nàng sexy lady cái nhìn tình tứ.
Nhìn hai đứa tình yêu nồng nàng liết mắt đưa tình, cô thầm nhủ mình may mắn. Mấy thứ ở trong bao tử đã bị tống ra ngoài từ lúc ở trên tàu. [cám ơn thần linh! Aman!]
Cô nàng kia vừa bước vào xe. Bên này, cô cũng đã đọc xong kinh sám hối. Liền phủi mông đứng dậy.
Thôi thôi... để đôi uyên ương người ta còn vỗ cánh “bên nhau ta sánh đôi”
Thật! Khổ!
Cô vốn là người có ý thức trách nhiệm cùng tinh thần tự giác cao! Nghiêng người một góc ° . Phun ra hai chữ “xin lỗi” Cùng thái độ chân thành sâu sắc, rồi dứt áo ra đi.