“Mẹ, mẹ đã về rồi.” Cánh tay và bắp chân của Diệc Nam mũm mĩm lộ ra ngoài. Chiếc áo choàng tắm rộng rinh thoạt nhìn không được vừa vặn cho lắm. Dáng vóc nhỏ bé đứng cạnh Bạc Cận Yến cao lớn càng nổi bật lên vẻ đáng yêu.
Bạc Cận Yến cầm chiếc khăn lông trong tay, phủ lên đầu tóc ướt của cậu nhóc. Đôi mắt đen nhánh liếc nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Hạ Miên, sau đó cất lời “Có một người xưng là mẹ Trình đưa Diệc Nam đến đây. Nhóc tỳ biết mật mã mở cửa nên anh cùng vào với nó.”
Lúc này Hạ Miên mới nhớ mẹ Trình xác thực có gọi đến trong buổi công chiếu phim. Sau đó gặp Thạch Duệ Khải nên cô quên mất gọi lại cho mẹ Trình.
“Trên người của…” Hạ Miên không nhớ trong nhà mình lại có kiểu áo tắm lớn nhỏ này nên vô cùng kinh ngạc.
Bạc Cận Yến nghe thấy thế lại cười thật vui vẻ. Anh cúi người ôm Diệc Nam vào lòng “Anh đi mua vật dụng vệ sinh nên sẵn tiện dẫn nó theo.”
Diệc Nam giơ bàn tay nhỏ bé điều chỉnh lại vạt áo choàng tắm, vui mừng nói với Hạ Miên “Do con chọn đó! Hình chip bông dễ thương lại mềm mại. Chú cũng không xấu hổ mua cả bộ gia đình luôn.”
Bạc Cận Yến véo mũi cậu, đôi mắt cậu vô cùng yêu thương “Chú tính tiền, con còn dám có ý kiến hả?”
Diệc Nam le lưỡi, chu chiếc miệng nhỏ nhắn lên “Được rồi. Nể mặt chú trả tiền, mặc giống nhau cũng không sao. Dù gì con cũng tương đối đẹp trai.”
Bạc Cận Yến nhẹ mỉm cười, lấy khăn lông lau đầu cho cậu nhóc “Lau tóc đi.”
Đầu Hạ Miên như muốn nứt cả ra khi nhìn hai người này. Trước kia cô cũng không biết Bạc Cận Yến thích trẻ con đến vậy.
Bạc Cận Yến ôm cậu nhóc ngồi trên ghế salon. Diệc Nam ngẩng khuôn mặt bé bỏng cười tít mắt để cho anh lau tóc giúp cậu. Cảnh tượng vô cùng ấm áp dịu dàng, Hạ Miên sững sờ đứng ngay cửa hồi lâu mới mở tủ giày thay ra.
Giọng nói véo von của cậu nhóc vang lên trong phòng khách, từng lời bay vào tai Hạ Miên vô cùng rõ ràng “Chú ơi, hay chú làm cha nuôi của con đi? Con có mẹ nuôi, còn có cha nuôi và cha ruột. Những đứa bé khác cũng không được hạnh phúc như con.”
Tay Hạ Miên đang mở cửa tủ khẽ run lên. Trong lòng đủ mùi vị lẫn lộn nhìn hai người đang ngồi trên ghế salon.
Ánh mắt Bạc Cận Yến giao nhau với cô. Đôi mắt đen sâu thẳm của anh chan chứa nụ cười dịu dàng. Anh lau mái tóc ướt của mình và chú nhóc, giọng nói trầm ấm “Được.”
Diệc Nam vui sướng ôm cổ Bạc Cận Yến, cười khanh khách ra tiếng “Ba ơi.”
Hạ Miên chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, ngón tay nắm gắt gao lấy cửa tủ giày. Nụ cười trên mặt của Bạc Cận Yến và Diệc Nam giống nhau như đúc. Ngay cả đôi mắt đen nhánh cũng phát sáng lấp lánh rực rỡ vô cùng.
Cô giống như một người bên lề của khung cảnh ấm áp này, nhưng lại kẻ hiểu rõ tất cả mọi chuyện trong đó.
Cô là kẻ có tội. Cô ích kỷ đối với con trai, không thể cho nó được tình thương đầy đủ của một người mẹ nhưng lại cố ý muốn sinh ra nó. Bây giờ lại còn không ngừng nói dối không chỉ với con trai mà còn thêm Bạc Cận Yến.
Quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, lời nói dối cuối cùng cũng sẽ bị vạch trần. Nhưng cô càng lúc càng không biết phải mở lời thế nào.
Nụ cười của Bạc Cận Yến vẫn chưa tắt khi quay đầu nhìn cô. Gương mắt anh tuấn cũng tỏa ra một ánh sáng dịu dàng. Tiếng nói trầm ấm của anh kéo Hạ Miên trở về thực tế “Sao vậy?”
Hạ Miên thu lại ý nghĩ, từ từ đi đến “Không có gì cả.”
Sau khi đến gần cô lại xuất hiện một chút lúng túng. Cô không chỉ là lo lắng việc Bạc Cận Yến sẽ phát hiện ra thân phận của Diệc Nam và còn có sự thật mà Thạch Duy Nhất đã nói cho cô biết…
Lúc này đứng trước anh, Hạ Miên không biết nên dùng tâm trạng và vẻ mặt gì nữa.
Hai đôi mắt đen láy một to một nhỏ nhìn cô không chớp. Hạ Miên không tự chủ nở một nụ cười thư thái và ngồi xuống cạnh Bạc Cận Yến. Cô đưa tay đón lấy con trai, ôm nó vào lòng hôn chùn chụt “Bà nội lại về quê à?”
“Vâng, ba phải đi công tác nên không có ai chăm sóc Diệc Nam.” Cậu nhóc cúi đầu đan ngón tay vào nhau. Sau đó tựa đầu vào ngực Hạ Miên làm nũng “Con cũng nhớ mẹ lắm, lâu rồi không được ở chung với mẹ.”
Hạ Miên ngửi thấy mùi thơm đặc hữu trên người Diệc Nam. Cằm cọ cọ lên mái tóc mềm của cậu rồi cười khẽ “Kế tiếp mẹ được nghỉ hai ngày có thể chăm sóc cho Diệc Nam thật tốt.”
Diệc Nam mừng rỡ ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh “Thật ư? Vậy chúng ta có thể đi thế giới đáy biển xem rùa biển không?”
Hạ Miên gật đầu. Đôi mắt sáng rỡ của Diệc Nam cũng cười híp lại thành một đường thẳng “Tốt quá, đến lúc đó ba nuôi và ba cũng đi, con có thể chụp hình nói cho các bạn ở trường mẫu giáo biết là Diệc Nam có hai người cha rồi.”
Hạ Miên mím môi không lên tiếng, trong đôi mắt có sự chần chừ và đấu tranh.
Bạc Cận Yến đưa tay ôm cô rất tự nhiên. Sống mũi cao cao nhẹ nhàng cọ lên gương mặt Hạ Miên, rồi khẽ thì thầm bên tai cô “Em thật là chẳng cho anh tí mặt mũi nào cả.”
Hạ Miên lườm anh. Bạc Cận Yến lại thuận tiện hôn lên môi cô một cái. Ngón tay mũm mĩm của Diệc Nam che đi khuôn mặt nhỏ nhắn, không nhịn được khẽ kêu lên “Xấu hổ quá đi.”
Gương mặt trắng nõn của Hạ Miên hơi ửng đó, quay đầu né tránh ánh mắt nóng bỏng của Bạc Cận Yến. Lúc trước cô còn có thể nói mấy lời cay độc với anh, nhưng ngược lại bây giờ không biết phải sống chung với anh thế nào nữa. Tóm lại trong lòng vô cùng mất tự nhiên.
May mắn là có Diệc Nam ở giữa điều hòa không khí. Cậu nhóc nói luyên thuyên chuyện ở trường mẫu giáo không dứt. Khóe miệng Bạc Cận Yến luôn thường trực nụ cười nhìn Diệc Nam chăm chú, thỉnh thoảng lại còn phối hợp làm ra vẻ mặt kinh ngạc và đặt vài câu hỏi đúng lúc.
Hạ Miên cảm thấy kinh hãi khi thấy anh lại nhẫn nại hầu chuyện con trai như thế này. Hoàn toàn không hề giống với dáng vẻ lạnh lùng xa cách bình thường đối với người xa lạ.
Hiển nhiên Diệc Nam rất thích Bạc Cận Yến. Không biết đó có phải là do tình cha con thiêng liêng hay không. Lúc Hạ Miên đi tắm thì hai người vẫn còn tán gẫu rất hứng khởi. Bình thường Diệc Nam luôn đeo bám Hạ Miên, nhưng giờ lại hoàn toàn chẳng buồn chú ý đến cô.
Hạ Miên trong phòng tắm suy nghĩ thật lâu. Thật ra dù gì thì Bạc Cận Yến cũng là cha ruột của Diệc Nam, cô có nên nói sự thật cho anh biết hay không? Chuyện trong quá khứ hai người đều có đúng và sai. Hạ Miên lừa dối trước, Bạc Cận Yến lừa dối sau, coi như là huề nhau đi. Như vậy… chuyện con trai có phải không nên gạt anh nữa không?
Nhưng Diệc Nam gần như là tất cả của cô, nhớ đến thái độ ban đầu của Vệ Cần khiến lòng cô cũng nguội lạnh. Nếu Vệ Cần biết được sự tồn tại của Diệc Nam thì sẽ làm sao?
Ngày xưa Hạ Miên vẫn cho rằng Vệ Cần thích mình. Mấy năm ở nhà họ Bạc, Vệ Cần chẳng bao giờ tỏ thái độ kỳ thị hay bất mãn với cô. Thậm chí lâu ngày Hạ Miên còn thấy được bóng dáng của mẹ mình trên người bà. Cho đến năm thứ hai đại học, Vệ Cần bỗng nhiên gạt Bạc Cận Yến an bài xem mắt cho cô…
Cho đến bây giờ Hạ Miễn vẫn chưa hề nói với Bạc Cận Yến chuyện này. Cô hiểu được tấm lòng của người mẹ đối với con cái. Thật ra người mẹ nào cũng cưng chiều con của mình. Từ nhỏ cô đã mất mẹ, cho nên càng hiểu được và tôn trọng sự khổ tâm của Vệ Cần.
Hạ Miên uyển chuyển từ chối chuyện xem mắt. Từ đó về sau, ánh mắt Vệ Cần càng nhìn cô thêm phức tạp. Cho đến khi bị vạch trần trước mặt Thạch Duy Nhất. Khi Hạ Miên rời đi thoáng thấy được vẻ mặt của Vệ Cần thư thái và nhẹ nhõm. Tựa như, sự tồn tại của Hạ Miên là một trở ngại của bà.
Cho nên Diệc Nam… nhất định không thể để nhà họ Bạc phát hiện. Ít nhất là trước khi cô xác định được tình cảm của Bạc Cận Yến. Khi nào không còn bất kỳ sự lo lắng nào nữa thì mới nói ra thân thế của Diệc Nam.
Hạ Miên tắm rửa xong phát hiện Diệc Nam đã ngủ. Bạc Cận Yến ngồi bên cạnh chiếc giường nhỏ đóng quyển truyện cổ tích lại. Những sợi tóc đen như mực tỏa ánh sáng nâu dưới ngọn đèn vàng. Hạ Miên đứng ở cửa nhìn anh. Đến khi anh từ từ đứng lên quay đầu mới phát hiện ra cô. “Em… muốn nói chuyện với anh một chút.”
Tựa như Bạc Cận Yến cũng có ý nghĩ giống cô. Anh đi đến đóng cửa phòng lại, bàn tay to lớn bướng bỉnh nắm lấy bàn tay láng mịn của cô “Anh cũng có lời muốn nói với em.”
Một tay Bạc Cận Yến nắm hờ bả vai cô, cúi đầu nhìn vào mắt cô sâu lắng. Một bàn tay khác thì vén tóc cô ra sau tai, ngón tay vuốt nhẹ qua trán cô “Em hãy tin anh, từ nay về sau anh sẽ bảo vệ cho em thật chu đáo. Dù cho xảy ra chuyện gì cũng phải tin vào tình yêu của anh, em nhé!”
Hạ Miên chau đôi lông mày nhỏ bé lại, nhìn anh đầy khó hiểu.
Ngón tay Bạc Cận Yến xoa nhẹ mi tâm đang chau chặt của cô. Ánh mắt nhìn cô vô cùng nồng nàn tha thiết “Sẽ không để em phải chịu khổ nữa và sẽ càng không để em phải chịu tủi thân.”
Mắt Hạ Miên nóng lên, cô rũ mi xuống không dám nhìn vào ánh mắt mê hoặc của anh nữa. Đôi mắt đen thẳm kia như một cái động sâu không đáy cứ hút lấy cô.
“Em… không dám tin anh nữa.” Cô vốn chỉ có hai bàn tay trắng, thật ra cũng không còn gì để mất. Nhưng cứ bị hút vào anh hết lần này đến lần khác. Cô thật sự rất sợ. Một khi đã yêu sẽ vô tình trao trọn con tim mình, nếu lại bị tổn thương lần nữa thì ngay cả xương cũng không còn.
Bạc Cận Yến nâng gương mặt cô lên, lẳng lặng liếc nhìn cô. Sau đó lại dịu dàng hôn lên mặt cô, rồi cuối cùng mới hôn lên đôi môi mềm mại kia “Quá khứ là do anh không rõ ràng. Em hãy tin anh một lần nữa, chúng ta bắt đầu lại em nhé.”
Hạ Miên yên lặng, Bạc Cận Yến nâng cằm cô lên, đầu lưỡi len vào giữa răng môi cô.
Trên người cô tỏa mùi hương thơm ngát sau khi tắm rửa khiến đáy lòng anh rung động không tự chủ. Ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của cô ghì sát lên vách tường, nhẹ nhàng mút lấy môi cô.
Hạ Miên nương theo ánh sáng mờ ảo trên hành lang nhìn anh, cẩn thận đưa tay vuốt ve gương mặt anh tuấn của anh. Bạc Cận Yến từ từ lui ra nhìn cô thật kỹ.
“Không được gạt em nữa.” Hạ Miên khẽ khàng cảnh cáo anh, ánh mắt cố chấp nghiêm túc “Nếu như anh gạt em nữa, em sẽ giết anh.”
Cả đời này cô chỉ yêu một mình anh. Cho đến bây giờ có biết bao chuyện xảy ra nhưng cô vẫn yêu anh sâu tận xương tủy như cũ. Có lẽ bởi vì những việc đã từng trải qua trong quá khứ khiến cho cô không phải là một người dễ dàng yêu thương ai, nhưng một khi đã yêu thì rất cố chấp bảo thủ. Dù cho bị tổn thương sâu sắc cũng không biết liếm láp vết thương mình cho mau lành. Chỉ cần anh hơi yêu chiều thì cô sẽ lại đánh mất lý trí lao vào như con thiêu thân.
Không phải là Hạ Miên không biết điều này rất nguy hiểm. Nhưng cô vốn là một người thiếu thốn tình thương. Cô đã cô đơn quá lâu. Nên thật sự quá mơ tưởng đến có người ở bên mình. Hơn nữa cô thật sự quá tham lam tình yêu ấm áp này của Bạc Cận Yến ban tặng.
Bạc Cận Yến không trả lời, chỉ giữ lấy ót cô càng hôn lên mãnh liệt. Anh nâng chân cô cặp vào hông mình. Hạ Miên cũng phối hợp nâng luôn chân kia lên. Bạc Cận Yến đỡ lấy mông cô, vừa hôn thật nồng thắm vừa đi về phòng ngủ. Hai người quấn quýt không rời trong bóng tối. Cánh cửa lạnh lẽo mài mòn da thịt của Hạ Miên. Áo cô bị anh cởi ra từng chút từng chút, da thịt láng mịn hoàn toàn lõa lồ trước mặt anh.
Rồi anh lại cởi nốt phía dưới khiến bắp đùi cô hoàn toàn trống trải lạnh lẽo, lại bị anh từ từ vuốt ve ma sát. Hai người càng lúc càng khắng khít, cho đến khi cô cảm giác được dục vọng của anh đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Bạc Cận Yến vuốt ve vòng eo thon thả của cô, tay kia lần vào đáy quần lót. Ngón tay cảm nhận được cô đã ẩm ướt và không ngừng trêu đùa qua lại nơi khe rãnh kia.
Hạ Miên cắn môi khẽ rên nhẹ, rồi cầm lấy tay anh dẫn dắt lên trên từng tấc một. Như cô mong muốn, anh đã ôm trọn bầu ngực đang phập phồng của cô. Thân thể càng đè sát cô vào cánh cửa, vật cứng rắng đã sẵn sàng tại lối đi “Khó chịu thì nói cho anh biết.”
Hạ Miên chưa kịp trả lời đã bị anh thúc vào nơi sâu nhất.
“Mẹ, mẹ đã về rồi.” Cánh tay và bắp chân của Diệc Nam mũm mĩm lộ ra ngoài. Chiếc áo choàng tắm rộng rinh thoạt nhìn không được vừa vặn cho lắm. Dáng vóc nhỏ bé đứng cạnh Bạc Cận Yến cao lớn càng nổi bật lên vẻ đáng yêu.
Bạc Cận Yến cầm chiếc khăn lông trong tay, phủ lên đầu tóc ướt của cậu nhóc. Đôi mắt đen nhánh liếc nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Hạ Miên, sau đó cất lời “Có một người xưng là mẹ Trình đưa Diệc Nam đến đây. Nhóc tỳ biết mật mã mở cửa nên anh cùng vào với nó.”
Lúc này Hạ Miên mới nhớ mẹ Trình xác thực có gọi đến trong buổi công chiếu phim. Sau đó gặp Thạch Duệ Khải nên cô quên mất gọi lại cho mẹ Trình.
“Trên người của…” Hạ Miên không nhớ trong nhà mình lại có kiểu áo tắm lớn nhỏ này nên vô cùng kinh ngạc.
Bạc Cận Yến nghe thấy thế lại cười thật vui vẻ. Anh cúi người ôm Diệc Nam vào lòng “Anh đi mua vật dụng vệ sinh nên sẵn tiện dẫn nó theo.”
Diệc Nam giơ bàn tay nhỏ bé điều chỉnh lại vạt áo choàng tắm, vui mừng nói với Hạ Miên “Do con chọn đó! Hình chip bông dễ thương lại mềm mại. Chú cũng không xấu hổ mua cả bộ gia đình luôn.”
Bạc Cận Yến véo mũi cậu, đôi mắt cậu vô cùng yêu thương “Chú tính tiền, con còn dám có ý kiến hả?”
Diệc Nam le lưỡi, chu chiếc miệng nhỏ nhắn lên “Được rồi. Nể mặt chú trả tiền, mặc giống nhau cũng không sao. Dù gì con cũng tương đối đẹp trai.”
Bạc Cận Yến nhẹ mỉm cười, lấy khăn lông lau đầu cho cậu nhóc “Lau tóc đi.”
Đầu Hạ Miên như muốn nứt cả ra khi nhìn hai người này. Trước kia cô cũng không biết Bạc Cận Yến thích trẻ con đến vậy.
Bạc Cận Yến ôm cậu nhóc ngồi trên ghế salon. Diệc Nam ngẩng khuôn mặt bé bỏng cười tít mắt để cho anh lau tóc giúp cậu. Cảnh tượng vô cùng ấm áp dịu dàng, Hạ Miên sững sờ đứng ngay cửa hồi lâu mới mở tủ giày thay ra.
Giọng nói véo von của cậu nhóc vang lên trong phòng khách, từng lời bay vào tai Hạ Miên vô cùng rõ ràng “Chú ơi, hay chú làm cha nuôi của con đi? Con có mẹ nuôi, còn có cha nuôi và cha ruột. Những đứa bé khác cũng không được hạnh phúc như con.”
Tay Hạ Miên đang mở cửa tủ khẽ run lên. Trong lòng đủ mùi vị lẫn lộn nhìn hai người đang ngồi trên ghế salon.
Ánh mắt Bạc Cận Yến giao nhau với cô. Đôi mắt đen sâu thẳm của anh chan chứa nụ cười dịu dàng. Anh lau mái tóc ướt của mình và chú nhóc, giọng nói trầm ấm “Được.”
Diệc Nam vui sướng ôm cổ Bạc Cận Yến, cười khanh khách ra tiếng “Ba ơi.”
Hạ Miên chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, ngón tay nắm gắt gao lấy cửa tủ giày. Nụ cười trên mặt của Bạc Cận Yến và Diệc Nam giống nhau như đúc. Ngay cả đôi mắt đen nhánh cũng phát sáng lấp lánh rực rỡ vô cùng.
Cô giống như một người bên lề của khung cảnh ấm áp này, nhưng lại kẻ hiểu rõ tất cả mọi chuyện trong đó.
Cô là kẻ có tội. Cô ích kỷ đối với con trai, không thể cho nó được tình thương đầy đủ của một người mẹ nhưng lại cố ý muốn sinh ra nó. Bây giờ lại còn không ngừng nói dối không chỉ với con trai mà còn thêm Bạc Cận Yến.
Quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, lời nói dối cuối cùng cũng sẽ bị vạch trần. Nhưng cô càng lúc càng không biết phải mở lời thế nào.
Nụ cười của Bạc Cận Yến vẫn chưa tắt khi quay đầu nhìn cô. Gương mắt anh tuấn cũng tỏa ra một ánh sáng dịu dàng. Tiếng nói trầm ấm của anh kéo Hạ Miên trở về thực tế “Sao vậy?”
Hạ Miên thu lại ý nghĩ, từ từ đi đến “Không có gì cả.”
Sau khi đến gần cô lại xuất hiện một chút lúng túng. Cô không chỉ là lo lắng việc Bạc Cận Yến sẽ phát hiện ra thân phận của Diệc Nam và còn có sự thật mà Thạch Duy Nhất đã nói cho cô biết…
Lúc này đứng trước anh, Hạ Miên không biết nên dùng tâm trạng và vẻ mặt gì nữa.
Hai đôi mắt đen láy một to một nhỏ nhìn cô không chớp. Hạ Miên không tự chủ nở một nụ cười thư thái và ngồi xuống cạnh Bạc Cận Yến. Cô đưa tay đón lấy con trai, ôm nó vào lòng hôn chùn chụt “Bà nội lại về quê à?”
“Vâng, ba phải đi công tác nên không có ai chăm sóc Diệc Nam.” Cậu nhóc cúi đầu đan ngón tay vào nhau. Sau đó tựa đầu vào ngực Hạ Miên làm nũng “Con cũng nhớ mẹ lắm, lâu rồi không được ở chung với mẹ.”
Hạ Miên ngửi thấy mùi thơm đặc hữu trên người Diệc Nam. Cằm cọ cọ lên mái tóc mềm của cậu rồi cười khẽ “Kế tiếp mẹ được nghỉ hai ngày có thể chăm sóc cho Diệc Nam thật tốt.”
Diệc Nam mừng rỡ ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh “Thật ư? Vậy chúng ta có thể đi thế giới đáy biển xem rùa biển không?”
Hạ Miên gật đầu. Đôi mắt sáng rỡ của Diệc Nam cũng cười híp lại thành một đường thẳng “Tốt quá, đến lúc đó ba nuôi và ba cũng đi, con có thể chụp hình nói cho các bạn ở trường mẫu giáo biết là Diệc Nam có hai người cha rồi.”
Hạ Miên mím môi không lên tiếng, trong đôi mắt có sự chần chừ và đấu tranh.
Bạc Cận Yến đưa tay ôm cô rất tự nhiên. Sống mũi cao cao nhẹ nhàng cọ lên gương mặt Hạ Miên, rồi khẽ thì thầm bên tai cô “Em thật là chẳng cho anh tí mặt mũi nào cả.”
Hạ Miên lườm anh. Bạc Cận Yến lại thuận tiện hôn lên môi cô một cái. Ngón tay mũm mĩm của Diệc Nam che đi khuôn mặt nhỏ nhắn, không nhịn được khẽ kêu lên “Xấu hổ quá đi.”bg-ssp-{height:px}
Gương mặt trắng nõn của Hạ Miên hơi ửng đó, quay đầu né tránh ánh mắt nóng bỏng của Bạc Cận Yến. Lúc trước cô còn có thể nói mấy lời cay độc với anh, nhưng ngược lại bây giờ không biết phải sống chung với anh thế nào nữa. Tóm lại trong lòng vô cùng mất tự nhiên.
May mắn là có Diệc Nam ở giữa điều hòa không khí. Cậu nhóc nói luyên thuyên chuyện ở trường mẫu giáo không dứt. Khóe miệng Bạc Cận Yến luôn thường trực nụ cười nhìn Diệc Nam chăm chú, thỉnh thoảng lại còn phối hợp làm ra vẻ mặt kinh ngạc và đặt vài câu hỏi đúng lúc.
Hạ Miên cảm thấy kinh hãi khi thấy anh lại nhẫn nại hầu chuyện con trai như thế này. Hoàn toàn không hề giống với dáng vẻ lạnh lùng xa cách bình thường đối với người xa lạ.
Hiển nhiên Diệc Nam rất thích Bạc Cận Yến. Không biết đó có phải là do tình cha con thiêng liêng hay không. Lúc Hạ Miên đi tắm thì hai người vẫn còn tán gẫu rất hứng khởi. Bình thường Diệc Nam luôn đeo bám Hạ Miên, nhưng giờ lại hoàn toàn chẳng buồn chú ý đến cô.
Hạ Miên trong phòng tắm suy nghĩ thật lâu. Thật ra dù gì thì Bạc Cận Yến cũng là cha ruột của Diệc Nam, cô có nên nói sự thật cho anh biết hay không? Chuyện trong quá khứ hai người đều có đúng và sai. Hạ Miên lừa dối trước, Bạc Cận Yến lừa dối sau, coi như là huề nhau đi. Như vậy… chuyện con trai có phải không nên gạt anh nữa không?
Nhưng Diệc Nam gần như là tất cả của cô, nhớ đến thái độ ban đầu của Vệ Cần khiến lòng cô cũng nguội lạnh. Nếu Vệ Cần biết được sự tồn tại của Diệc Nam thì sẽ làm sao?
Ngày xưa Hạ Miên vẫn cho rằng Vệ Cần thích mình. Mấy năm ở nhà họ Bạc, Vệ Cần chẳng bao giờ tỏ thái độ kỳ thị hay bất mãn với cô. Thậm chí lâu ngày Hạ Miên còn thấy được bóng dáng của mẹ mình trên người bà. Cho đến năm thứ hai đại học, Vệ Cần bỗng nhiên gạt Bạc Cận Yến an bài xem mắt cho cô…
Cho đến bây giờ Hạ Miễn vẫn chưa hề nói với Bạc Cận Yến chuyện này. Cô hiểu được tấm lòng của người mẹ đối với con cái. Thật ra người mẹ nào cũng cưng chiều con của mình. Từ nhỏ cô đã mất mẹ, cho nên càng hiểu được và tôn trọng sự khổ tâm của Vệ Cần.
Hạ Miên uyển chuyển từ chối chuyện xem mắt. Từ đó về sau, ánh mắt Vệ Cần càng nhìn cô thêm phức tạp. Cho đến khi bị vạch trần trước mặt Thạch Duy Nhất. Khi Hạ Miên rời đi thoáng thấy được vẻ mặt của Vệ Cần thư thái và nhẹ nhõm. Tựa như, sự tồn tại của Hạ Miên là một trở ngại của bà.
Cho nên Diệc Nam… nhất định không thể để nhà họ Bạc phát hiện. Ít nhất là trước khi cô xác định được tình cảm của Bạc Cận Yến. Khi nào không còn bất kỳ sự lo lắng nào nữa thì mới nói ra thân thế của Diệc Nam.
Hạ Miên tắm rửa xong phát hiện Diệc Nam đã ngủ. Bạc Cận Yến ngồi bên cạnh chiếc giường nhỏ đóng quyển truyện cổ tích lại. Những sợi tóc đen như mực tỏa ánh sáng nâu dưới ngọn đèn vàng. Hạ Miên đứng ở cửa nhìn anh. Đến khi anh từ từ đứng lên quay đầu mới phát hiện ra cô. “Em… muốn nói chuyện với anh một chút.”
Tựa như Bạc Cận Yến cũng có ý nghĩ giống cô. Anh đi đến đóng cửa phòng lại, bàn tay to lớn bướng bỉnh nắm lấy bàn tay láng mịn của cô “Anh cũng có lời muốn nói với em.”
Một tay Bạc Cận Yến nắm hờ bả vai cô, cúi đầu nhìn vào mắt cô sâu lắng. Một bàn tay khác thì vén tóc cô ra sau tai, ngón tay vuốt nhẹ qua trán cô “Em hãy tin anh, từ nay về sau anh sẽ bảo vệ cho em thật chu đáo. Dù cho xảy ra chuyện gì cũng phải tin vào tình yêu của anh, em nhé!”
Hạ Miên chau đôi lông mày nhỏ bé lại, nhìn anh đầy khó hiểu.
Ngón tay Bạc Cận Yến xoa nhẹ mi tâm đang chau chặt của cô. Ánh mắt nhìn cô vô cùng nồng nàn tha thiết “Sẽ không để em phải chịu khổ nữa và sẽ càng không để em phải chịu tủi thân.”
Mắt Hạ Miên nóng lên, cô rũ mi xuống không dám nhìn vào ánh mắt mê hoặc của anh nữa. Đôi mắt đen thẳm kia như một cái động sâu không đáy cứ hút lấy cô.
“Em… không dám tin anh nữa.” Cô vốn chỉ có hai bàn tay trắng, thật ra cũng không còn gì để mất. Nhưng cứ bị hút vào anh hết lần này đến lần khác. Cô thật sự rất sợ. Một khi đã yêu sẽ vô tình trao trọn con tim mình, nếu lại bị tổn thương lần nữa thì ngay cả xương cũng không còn.
Bạc Cận Yến nâng gương mặt cô lên, lẳng lặng liếc nhìn cô. Sau đó lại dịu dàng hôn lên mặt cô, rồi cuối cùng mới hôn lên đôi môi mềm mại kia “Quá khứ là do anh không rõ ràng. Em hãy tin anh một lần nữa, chúng ta bắt đầu lại em nhé.”
Hạ Miên yên lặng, Bạc Cận Yến nâng cằm cô lên, đầu lưỡi len vào giữa răng môi cô.
Trên người cô tỏa mùi hương thơm ngát sau khi tắm rửa khiến đáy lòng anh rung động không tự chủ. Ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của cô ghì sát lên vách tường, nhẹ nhàng mút lấy môi cô.
Hạ Miên nương theo ánh sáng mờ ảo trên hành lang nhìn anh, cẩn thận đưa tay vuốt ve gương mặt anh tuấn của anh. Bạc Cận Yến từ từ lui ra nhìn cô thật kỹ.
“Không được gạt em nữa.” Hạ Miên khẽ khàng cảnh cáo anh, ánh mắt cố chấp nghiêm túc “Nếu như anh gạt em nữa, em sẽ giết anh.”
Cả đời này cô chỉ yêu một mình anh. Cho đến bây giờ có biết bao chuyện xảy ra nhưng cô vẫn yêu anh sâu tận xương tủy như cũ. Có lẽ bởi vì những việc đã từng trải qua trong quá khứ khiến cho cô không phải là một người dễ dàng yêu thương ai, nhưng một khi đã yêu thì rất cố chấp bảo thủ. Dù cho bị tổn thương sâu sắc cũng không biết liếm láp vết thương mình cho mau lành. Chỉ cần anh hơi yêu chiều thì cô sẽ lại đánh mất lý trí lao vào như con thiêu thân.
Không phải là Hạ Miên không biết điều này rất nguy hiểm. Nhưng cô vốn là một người thiếu thốn tình thương. Cô đã cô đơn quá lâu. Nên thật sự quá mơ tưởng đến có người ở bên mình. Hơn nữa cô thật sự quá tham lam tình yêu ấm áp này của Bạc Cận Yến ban tặng.
Bạc Cận Yến không trả lời, chỉ giữ lấy ót cô càng hôn lên mãnh liệt. Anh nâng chân cô cặp vào hông mình. Hạ Miên cũng phối hợp nâng luôn chân kia lên. Bạc Cận Yến đỡ lấy mông cô, vừa hôn thật nồng thắm vừa đi về phòng ngủ. Hai người quấn quýt không rời trong bóng tối. Cánh cửa lạnh lẽo mài mòn da thịt của Hạ Miên. Áo cô bị anh cởi ra từng chút từng chút, da thịt láng mịn hoàn toàn lõa lồ trước mặt anh.
Rồi anh lại cởi nốt phía dưới khiến bắp đùi cô hoàn toàn trống trải lạnh lẽo, lại bị anh từ từ vuốt ve ma sát. Hai người càng lúc càng khắng khít, cho đến khi cô cảm giác được dục vọng của anh đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Bạc Cận Yến vuốt ve vòng eo thon thả của cô, tay kia lần vào đáy quần lót. Ngón tay cảm nhận được cô đã ẩm ướt và không ngừng trêu đùa qua lại nơi khe rãnh kia.
Hạ Miên cắn môi khẽ rên nhẹ, rồi cầm lấy tay anh dẫn dắt lên trên từng tấc một. Như cô mong muốn, anh đã ôm trọn bầu ngực đang phập phồng của cô. Thân thể càng đè sát cô vào cánh cửa, vật cứng rắng đã sẵn sàng tại lối đi “Khó chịu thì nói cho anh biết.”
Hạ Miên chưa kịp trả lời đã bị anh thúc vào nơi sâu nhất.