Quán trà nhỏ.
-Ông chủ cho thêm 2 dĩa Takoyaki,cho thêm trà luôn.
Một thanh niên tóc trắng hai bên bass tóc kéo dài qua vai,đang vừa ăn Takoyaki vừa quay đầu kêu thêm thức ăn,nhìn cái tóc trắng cũng có thể đoán được hắn là ai.Đê tiện đến trắng đầu,xuất thân từ thánh địa cóc nhái mới về tiện nhân jiraiya.
Hắn vừa mới về làng,mấy năm nay tuy lên thượng nhẫn nhưng jiraiya lại không có mấy thời gian làm nhiệm vụ,nhìn cái số nhiệm vụ của hắn sẽ hiểu.Bởi vì hắn thường dành hết thời gian nhìn trộm người ta tắm hay bị mấy con cóc bắt tới thánh địa tập cái gì"tiện nhân thuật"gì đó.
Với mong ước jiraiya có đủ thực lực và tìm kiếm đứa con của vận mệnh.Móa nghe cứ như phim cũ rít ấy,thế nhưng điều này đối với cái thời còn trai tơ như jiraiya thì tin sát đất,mặc dù cả đời hắn đều trai tơ.
Đang nhai ngấu nghiến jiraiya,chợt thấy thân ảnh cao ráo tóc quăn màu bạc đang đi trên đường.Định hình nhìn lại không phải bựa nhân Gintoki đây sao,hắn hớn hở vẫy tay nói:
-Quây.....quây ku....Gin....đệt điếc hả mạy........quây..thằng đầu quăn.
Jiraiya gọi đủ kiểu Gintoki vẫn không nghe được nhưng mà cái từ"thằng đầu quăn"thì nhạy cảm vô cùng,như mấy thanh niên mới lớn nghe được từ Sếch, là căn lỗ tai xem ở đâu phát ra.
Đối với Gintoki cũng thế hắn rất để ý đến cái đầu quăn của mình,cũng như người đầu hói rất để ý tóc của mình.Hắn quay đầu qua bên phải,nhìn kỉ lại mới biết là ai.
-Jiraiya thằng cứt gà,về hồi nào thế-Gintoki gãi đầu vào quán trà rồi vẩy tay chào hỏi jiraiya,với cách thức rất dễ bị ăn đấm.
-Hây...mày vẫn dậy thằng khốn-Jiraiya thở dài nói rồi nhìn Gintoki ngồi xuống lại hỏi:
-Dạo này làm thượng nhẫn sao rồi-Jiraiya hỏi một câu làm Gintoki ngớ người đáp:
-À đù.....tao chỉ nghe người ta hỏi"dạo này làm ăn sao rồi"mà chưa nghe ai hỏi"dạo này làm thượng nhẫn sao rồi",làm ơn đi pa đã trình độ nầm non đừng bắt chước người ta chào hỏi.
-Chứ chào hỏi sao....tao chào người ta có ai nói gì đâu,chỉ thằng cờ hó mày kiếm chuyện thôi-Jiraiya buồn bực đáp lại.
-Hây....lớn già cái đầu còn chờ người ta dạy nữa,phải chào như vậy "chào anh Gin đập trai dạo này sao rồi""hoặc"Gin à sao dạo này đập trai thế"-Gintoki than dài rồi như chỉ bảo nói.
-Đệt... chỉ lanh quanh là mày đập trai thôi thằng khốn nạn-Jiraiya tức giận nói,hắn đúng dạo này rất ít gặp Gintoki.Dù sao ai cũng lớn rồi bắt đầu làm thượng nhẫn,thì không còn như xưa nữa,ngày nào cũng ở chung cùng nhau.Có đôi lúc nghĩ lại,mới biết ngày xưa mình ngu như thế nào,mặc dù bây giờ hắn chả khôn được là bao.
Jiraiya đang bồi hồi nhớ lại nhưng quay qua quay lại,đồ ăn trên bàn đã hết sạch.Hắn mới nhớ đừng bao giờ rủ thằng Gin đi ăn,Gintoki ăn sạch mọi thứ rồi lau miệng đứng dậy ra quán tỉnh bơ.Làm Jiraiya giật mình tỉnh lại đã thấy Gintoki đã đi đằng xa,quýnh quá quăn tiền trên bàn rồi đuổi theo Gintoki hét:
-Thằng khốn nạn.......ăn đã bắt tao trả tiền hả mạy....quây chờ....tao.
Nghe Jiraiya hét phía sau,Gintoki càng đi nhanh hơn nữa.Hai bóng người chạy rượt đuổi nhau trên đường phố,bổng Gintoki bực bội sút mạnh cục đá trên đường rồi dừng lại nói:
-Thằng ngu này,chỉ ăn ké mày mấy miếng làm gì theo tao hoài thế.
Nhưng Jiraiya không trả lời hắn,chỉ trợn mắt há miệng nhìn chằm chằm vào phía sau Gintoki làm hắn không hiểu,cũng quay đầu nhìn lại.Chỉ thấy một thằng nhóc tóc vàng cở 5,6 tuổi nằm thẳng cẳng giữa đường kế bên nó là cục đá,Gintoki vừa sút.
-Đệt mợ Gin,mày sút cục đá trúng vào thằng nhóc rồi.Nó nếu không chết cũng bị ngu luôn à-Jiraiya chỉ vết máu chảy từ trán thằng bé run rẩy nói.
Gintoki nuốt nước miếng chảy mồ hôi đầy người,hai tay run rẩy.Bổng hắn giật mình kéo dài khoảng cách với Jiraiya rồi chỉ tay nói:
-Jiraiya sao mày lại sút cục đá vào thằng bé......sao tao có thằng bạn khốn nạn như mày.
Nói đến đây Gintoki ôm mặt định chạy nhưng bị Jiraiya kéo lại rống lên:
-Mày cái thằng cầm thú này......chuyên chơi đổ thừa.....mày sút cục đá vào thằng nhóc rồi định chạy hả mạy.
Gintoki đẩy Jiraiya ra nhưng vẫn bị hắn tóm lấy,hai đứa nắm quần áo đè nhau giữa đường làm người xung quay chỉ chỏ không ngừng.Bổng Gintoki như nhận tội nói:
-Được rồi,đưa thằng nhóc vào bệnh viện rồi hẵn nói.
Jiariya nghe thế mới buông Gintoki ra nhưng vẫn đề phòng nó chạy,rồi hai người cùng bế thằng bé theo hướng bệnh viện Konoha mà đi.
Vài phút sau.Ở nơi xa xa,một bãi đất trống trong rừng cây có hai thanh niên đang đào đất.Jiraiya bổng nhiên quăng cái xẻng nói:
-Tao chịu đủ rồi rốt cuộc là mày đang làm gì đây,không phải đưa thằng nhóc vào bệnh viện tại sao lại đưa ra bãi đất trống mà đào cái hố.
Gintoki vừa tập trung đào hố,rồi vừa trả lời nói:
-Thằng nhóc chỉ bị thương nhẹ thôi,không cần đưa đến bệnh viện làm gì.Chỉ cần dùng phương pháp chữa trị của người xưa là được,đào một cái hố rồi bỏ người bị thương vào đó.Sau đó đắp lại qua nhiều năm người bi thương sẽ chuyển qua dạng sống mới,yên tâm đi mọi chuyện đều ổn.
-Ổn cái chị gái mày,vậy không phải là giết người chôn xác sao.
-Ông chủ cho thêm 2 dĩa Takoyaki,cho thêm trà luôn.
Một thanh niên tóc trắng hai bên bass tóc kéo dài qua vai,đang vừa ăn Takoyaki vừa quay đầu kêu thêm thức ăn,nhìn cái tóc trắng cũng có thể đoán được hắn là ai.Đê tiện đến trắng đầu,xuất thân từ thánh địa cóc nhái mới về tiện nhân jiraiya.
Hắn vừa mới về làng,mấy năm nay tuy lên thượng nhẫn nhưng jiraiya lại không có mấy thời gian làm nhiệm vụ,nhìn cái số nhiệm vụ của hắn sẽ hiểu.Bởi vì hắn thường dành hết thời gian nhìn trộm người ta tắm hay bị mấy con cóc bắt tới thánh địa tập cái gì"tiện nhân thuật"gì đó.
Với mong ước jiraiya có đủ thực lực và tìm kiếm đứa con của vận mệnh.Móa nghe cứ như phim cũ rít ấy,thế nhưng điều này đối với cái thời còn trai tơ như jiraiya thì tin sát đất,mặc dù cả đời hắn đều trai tơ.
Đang nhai ngấu nghiến jiraiya,chợt thấy thân ảnh cao ráo tóc quăn màu bạc đang đi trên đường.Định hình nhìn lại không phải bựa nhân Gintoki đây sao,hắn hớn hở vẫy tay nói:
-Quây.....quây ku....Gin....đệt điếc hả mạy........quây..thằng đầu quăn.
Jiraiya gọi đủ kiểu Gintoki vẫn không nghe được nhưng mà cái từ"thằng đầu quăn"thì nhạy cảm vô cùng,như mấy thanh niên mới lớn nghe được từ Sếch, là căn lỗ tai xem ở đâu phát ra.
Đối với Gintoki cũng thế hắn rất để ý đến cái đầu quăn của mình,cũng như người đầu hói rất để ý tóc của mình.Hắn quay đầu qua bên phải,nhìn kỉ lại mới biết là ai.
-Jiraiya thằng cứt gà,về hồi nào thế-Gintoki gãi đầu vào quán trà rồi vẩy tay chào hỏi jiraiya,với cách thức rất dễ bị ăn đấm.
-Hây...mày vẫn dậy thằng khốn-Jiraiya thở dài nói rồi nhìn Gintoki ngồi xuống lại hỏi:
-Dạo này làm thượng nhẫn sao rồi-Jiraiya hỏi một câu làm Gintoki ngớ người đáp:
-À đù.....tao chỉ nghe người ta hỏi"dạo này làm ăn sao rồi"mà chưa nghe ai hỏi"dạo này làm thượng nhẫn sao rồi",làm ơn đi pa đã trình độ nầm non đừng bắt chước người ta chào hỏi.
-Chứ chào hỏi sao....tao chào người ta có ai nói gì đâu,chỉ thằng cờ hó mày kiếm chuyện thôi-Jiraiya buồn bực đáp lại.
-Hây....lớn già cái đầu còn chờ người ta dạy nữa,phải chào như vậy "chào anh Gin đập trai dạo này sao rồi""hoặc"Gin à sao dạo này đập trai thế"-Gintoki than dài rồi như chỉ bảo nói.
-Đệt... chỉ lanh quanh là mày đập trai thôi thằng khốn nạn-Jiraiya tức giận nói,hắn đúng dạo này rất ít gặp Gintoki.Dù sao ai cũng lớn rồi bắt đầu làm thượng nhẫn,thì không còn như xưa nữa,ngày nào cũng ở chung cùng nhau.Có đôi lúc nghĩ lại,mới biết ngày xưa mình ngu như thế nào,mặc dù bây giờ hắn chả khôn được là bao.
Jiraiya đang bồi hồi nhớ lại nhưng quay qua quay lại,đồ ăn trên bàn đã hết sạch.Hắn mới nhớ đừng bao giờ rủ thằng Gin đi ăn,Gintoki ăn sạch mọi thứ rồi lau miệng đứng dậy ra quán tỉnh bơ.Làm Jiraiya giật mình tỉnh lại đã thấy Gintoki đã đi đằng xa,quýnh quá quăn tiền trên bàn rồi đuổi theo Gintoki hét:
-Thằng khốn nạn.......ăn đã bắt tao trả tiền hả mạy....quây chờ....tao.
Nghe Jiraiya hét phía sau,Gintoki càng đi nhanh hơn nữa.Hai bóng người chạy rượt đuổi nhau trên đường phố,bổng Gintoki bực bội sút mạnh cục đá trên đường rồi dừng lại nói:
-Thằng ngu này,chỉ ăn ké mày mấy miếng làm gì theo tao hoài thế.
Nhưng Jiraiya không trả lời hắn,chỉ trợn mắt há miệng nhìn chằm chằm vào phía sau Gintoki làm hắn không hiểu,cũng quay đầu nhìn lại.Chỉ thấy một thằng nhóc tóc vàng cở 5,6 tuổi nằm thẳng cẳng giữa đường kế bên nó là cục đá,Gintoki vừa sút.
-Đệt mợ Gin,mày sút cục đá trúng vào thằng nhóc rồi.Nó nếu không chết cũng bị ngu luôn à-Jiraiya chỉ vết máu chảy từ trán thằng bé run rẩy nói.
Gintoki nuốt nước miếng chảy mồ hôi đầy người,hai tay run rẩy.Bổng hắn giật mình kéo dài khoảng cách với Jiraiya rồi chỉ tay nói:
-Jiraiya sao mày lại sút cục đá vào thằng bé......sao tao có thằng bạn khốn nạn như mày.
Nói đến đây Gintoki ôm mặt định chạy nhưng bị Jiraiya kéo lại rống lên:
-Mày cái thằng cầm thú này......chuyên chơi đổ thừa.....mày sút cục đá vào thằng nhóc rồi định chạy hả mạy.
Gintoki đẩy Jiraiya ra nhưng vẫn bị hắn tóm lấy,hai đứa nắm quần áo đè nhau giữa đường làm người xung quay chỉ chỏ không ngừng.Bổng Gintoki như nhận tội nói:
-Được rồi,đưa thằng nhóc vào bệnh viện rồi hẵn nói.
Jiariya nghe thế mới buông Gintoki ra nhưng vẫn đề phòng nó chạy,rồi hai người cùng bế thằng bé theo hướng bệnh viện Konoha mà đi.
Vài phút sau.Ở nơi xa xa,một bãi đất trống trong rừng cây có hai thanh niên đang đào đất.Jiraiya bổng nhiên quăng cái xẻng nói:
-Tao chịu đủ rồi rốt cuộc là mày đang làm gì đây,không phải đưa thằng nhóc vào bệnh viện tại sao lại đưa ra bãi đất trống mà đào cái hố.
Gintoki vừa tập trung đào hố,rồi vừa trả lời nói:
-Thằng nhóc chỉ bị thương nhẹ thôi,không cần đưa đến bệnh viện làm gì.Chỉ cần dùng phương pháp chữa trị của người xưa là được,đào một cái hố rồi bỏ người bị thương vào đó.Sau đó đắp lại qua nhiều năm người bi thương sẽ chuyển qua dạng sống mới,yên tâm đi mọi chuyện đều ổn.
-Ổn cái chị gái mày,vậy không phải là giết người chôn xác sao.