Lúc đó, ánh mắt Ngũ Nguyệt nhìn về phía Thường Yến Thanh tràn đầy chờ đợi, trong đó viết: "Mau đồng ý với em đi, mau đồng ý với em đi."
Thế là Thường Yến Thanh đồng ý nàng: "Có thể."
Ngũ Nguyệt cười vui vẻ, cẩn thận đặt sinh vật kia xuống, dịu dàng vuốt lông chó con, nói nhỏ: "Con có ba mẹ rồi nè, có vui không? Haha."
Nói xong, nàng mới phát hiện ra có chỗ không đúng, sửa chữa lại: "Là hai người mẹ, vui không? Gâu gâu gâu."
Chó con quá nhỏ, vẫn chưa nhận ra được con người là sinh vật gì, lại càng không hiểu tiếng người, đối với mấy lời trêu đùa của Ngũ Nguyệt không có bất cứ phản ứng gì, chỉ lạnh run cầm cập, đáng thương tội nghiệp.
Thường Yến Thanh đưa chiếc điện thoại dùng làm đèn pin trong tay mình cho Ngũ Nguyệt, ngồi xổm xuống, ôm lấy chú chó con, giống như ôm Ngũ Nguyệt lúc nãy, ôm nó vào lớp áo trong của mình, cũng không chê người nó dơ bẩn, làm bẩn quần áo của mình.
Ngũ Nguyệt một tay giơ đèn pin chiếu sáng, một tay vuốt ve cái bụng đang phơi ra của nó. Chó con thoải mái mở miệng, phát ra tiếng kêu "ngao ngao".
Ngũ Nguyệt cũng lên tiếng với nó: "Ngao ngao ngao."
Thường Yến Thanh bị sự đáng yêu của nàng chinh phục, ngẩng đầu lên nhìn nàng, mỉm cười: "Em cũng là cún sao?"
Người nào đó khiêm tốn nhận lấy: "Đúng vậy đó, em chính là cún con." Nói xong còn học theo cún con ngao ngao hai tiếng.
Ngũ Nguyệt âm thầm suy nghĩ. Em chỉ làm cún con của một mình chị thôi.
Thường Yến Thanh cong khóe môi, không trả lời nàng, một tay ôm chó con trong ngực, một tay nựng cằm của nó. Chó con lập tức híp mắt lại, ổn định hơi thở, thân thể chập trùng theo hơi thở và nhịp tim có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Thường Yến Thanh: "Em quyết định đi."
Ngũ Nguyệt trào dâng tình thương của mẹ với chú chó con: "Nhìn con đáng thương như vậy, chi bằng kêu con là Đáng Thương nhé? Đáng Thương, chậc chậc chậc, thật đáng thương. Sau này mẹ sẽ nuôi con, ăn no uống say."
"Chị nói xem có được không?" Câu này là nói với Thường Yến Thanh.
Nàng luôn luôn có thể chọt vào điểm cười của Thường Yến Thanh một cách kỳ lạ. Thường Yến Thanh tỏ vẻ đồng ý: "Được."
Mọi chuyện chỉ cần nàng vui là được rồi.
Ngũ Nguyệt hứng thú bừng bừng đề nghị: "Chúng ta đi thuê một căn phòng gần trường học đi."
Lời nói ra hình như có chút khiến cho người ta có ý nghĩ mờ ám. Nàng suy nghĩ một chút, trên mặt lại một lần nữa ửng hồng: "Không phải ý đó... Đáng Thương không thể nuôi trong ký túc xá, tối nay không thể mang về được, tìm một chỗ trú đã một đêm vậy. Ngày mai em đến khu bên cạnh thuê một căn hộ, vậy thì có thể nuôi rồi."
Thường Yến Thanh nắm tay nàng, dạo bước ra khỏi sân trường, đi đến gần đó tìm một khách sạn.
Tiếp tân kêu họ đưa thẻ căn cước. Ngũ Nguyệt lúng túng phát hiện nàng đi ra ngoài căn bản cũng không có mang theo, lấy thẻ căn cước của Thường Yến Thanh thì lại càng không có khả năng.
Thân phận của cô nhạy cảm, chỉ sợ khi tiếp tân nhận được thẻ căn cước thì ngày mai sẽ xuất hiện tin tức đầu bài:
[Chấn động, Thường Yến Thanh - ngôi sao nữ đang hot giữa đêm khuya xuất hiện ở thành phố B, thuê phòng với một cô gái!]
Tiếp tân hường về phía hai người họ, nhìn trái nhìn phải một chút, vô cùng đề phòng. Một cô gái xinh đẹp, cộng thêm một người bí ẩn cả người đều bịt kín mít không nhìn rõ mặt mũi. Tổ hợp như vậy, nhìn qua không giống như hạng người tốt lành gì.
Ngũ Nguyệt liên tục cầu xin. Tiếp tân mắt điếc tai ngơ. Vốn dĩ quản lý tương đối thoải mái, bình thường đều trực tiếp tiếp khách, nửa đêm có người đến cửa, nào có đạo lý đóng cửa tiễn khách, nhưng cô ta sợ đụng phải phiền phức, nghiêm túc dựa theo quy đinh làm việc, không có thẻ căn cước thì không cho vào.
Thường Yến Thanh tiến lại gần bên tai Ngũ Nguyệt, nói với nàng: "Đợi chị một chút." Rồi đi ra ngoài cửa, lúc trở về đã đưa một chiếc thẻ căn cước cho tiếp tân.
Ngũ Nguyệt tiến lên xem thử, là của trợ lý.
Lần này, tiếp tân hết cách, nhanh chóng đăng ký cho họ.
Hai người cùng nhau đi lên lầu. Ngũ Nguyệt trêu ghẹo cô, nói: "Chị được lắm nha."
Thường Yến Thanh chỉ cười không nói, làm phiền trợ lý chạy đến đây, phải tăng lương.
Tìm đến số phòng tiếp tân đưa, cà thẻ để vào phòng, mở máy sưởi. Thường Yến Thanh cởi nón, khẩu trang và áo khoác ra, để qua một bên, đi đến phòng tắm kiểm tra.
Lúc nhiệt độ nước vừa đủ, cô gọi Ngũ Nguyệt đem Đáng Thương đến để tắm rửa cho nó.
Đáng Thương gặp nước co rúm lại một chút, hơi run rẩy nhẹ, rất sợ.
Động tác của Thường Yến Thanh vô cùng nhẹ nhàng, từng chút từng chút rửa sạch lông của nó, lộ ra diện mạo ban đầu, một chú chó trắng trẻo, khôi phục dáng vẻ xinh xắn.
Tắm rửa cho nó xong, tắt nước, nó vung vẩy mấy giọt nước trên cơ thể, văng tung tóe lên thân hai người. Những giọt nước lấm ta lấm tấm văng khắp mặt Ngũ Nguyệt, lạnh buốt. Nàng cười khanh khách: "Đồ hư hỏng."
Nàng đưa khăn mặt cho Thường Yến Thanh, bọc chó con lại, lau khô bộ lông, lấy máy sấy ra sấy khô một lúc, rồi mới xem như hoàn thành công việc.
Hai người đặt Đáng Thương lên giường. Cuối cùng Ngũ Nguyệt cũng được rảnh rỗi nghỉ ngơi, ngã lên giường, rơi vào chiếc giường mềm mại, thoải mái thở phào một hơi.
Đáng Thương nằm ở một chỗ cách đầu nàng không xa, mở to đôi mắt tròn trịa, nghiêng đầu tò mò nhìn nàng chằm chằm, bởi vì đã được tắm rửa sạch sẽ, không còn là dáng vẻ dơ dáy như lúc đầu, rất đáng yêu, khiến cho người khác yêu thích.
Trái tim thiếu nữ mềm nhũng rồi, hướng về phía nó cong khóe môi: "Đáng yêu chết mất, hôn hôn."
Sau đó, Thường Yến Thanh lập tức hôn nàng một cái.
Hôn nhẹ lên môi nàng rồi rút lui ngay.
Ngũ Nguyệt ngơ ngác ngẩng đầu lên, hình như có chỗ nào không đúng lắm?
"Chị là cún à? Em kêu nó hôn, không phải là chị hôn!" Mở miệng hờn dỗi.
Thường Yến Thanh cười: "Đúng đó."
Ngũ Nguyệt hừ một tiếng, bày tỏ vẻ ngạo kiều của mình.
Điện thoại di động đặt ở một bên reo lên. Tiếng hừ của nàng cũng bị cắt ngang. Nàng biết đã hết hai tiếng rồi.
Hai tiếng này giống như một giấc mơ. Đêm tối mang người yêu của nàng đến, cô lại trong bóng tối vội vàng rời đi. Lần sau gặp mặt không biết là lúc nào.
Thường Yến Thanh nhận điện thoại, ừ mấy tiếng rồi cúp máy. Cô ngôi trên đầu giường sờ đầu chó con rồi lại sờ đầu Ngũ Nguyệt, dùng giọng điệu dỗ người, nói: "Chị phải đi rồi."
"Hứ." Ngũ Nguyệt khịt mũi một cái, nói thêm: "Ừm."
Thường Yến Thanh bóp mũi nàng: "Chờ sau khi quay xong bộ phim này, chúng ta sẽ đi du lịch."
Ánh mắt của người nào đó chợt lóe sáng: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi." Thường Yến Thanh sợ bóp đau nàng, lại đổi thành vuốt vuốt.
Ngũ Nguyệt hài lòng, thoải mái thả lỏng thân thể. Nàng nhăn nhăn nhó nhó, gần như từ miệng phun ra mấy chữ: "Hôn em thêm một cái đi."
Thế là, Thường Yến Thanh nhích lại gần. Ngũ Nguyệt giơ tay vòng lấy cổ cô. Hai người chặt chẽ vững vàng trao nhau một nụ hôn sâu kiểu Pháp. Nàng đối với chuyện này không hề dây dưa dài dòng, vừa mê người lại vừa động tình, giống như muốn hòa tan đối phương nuốt vào bụng mình.
Trái lại, Thường Yến Thanh vô cùng khắc chế, bàn tay muốn hành động nắm chặt lấy ga trải giường, ngăn lại du͙ƈ vọиɠ mạnh mẽ và những suy nghĩ kỳ quái sắp không giam cầm được nữa.
Mấy năm qua, hai người đều không làm đến bước cuối cùng, liên quan đến nàng, cô đều lý tính đến mức khiến cho người ta giận sôi máu.
Đáng Thương vẫn còn đang mở to hai mắt nhìn qua hai nhân loại kia, không biết họ đang làm chuyện gì, sao lại đột nhiên dính vào nhau, còn phát ra âm thanh như vậy nữa. Nó cũng hùa theo "Gâu gâu" hai tiếng, phút chốc trong phòng chỉ còn lại tiếng "gâu gâu".
Sau khi hai người hôn xong, Ngũ Nguyệt hoàn toàn ngã gục, tứ chi bất lực, lồng ngực phập phồng dữ dội. Nàng chậc lưỡi, lập tức đẩy Thường Yến Thanh ra: "Chị đi đi."
Thường Yến Thanh chậm rãi buông cái chăn bị nhăn nhúm ra, vuốt phẳng, đứng dậy cầm áo lên.
"Ngày mai nhớ mang Đáng Thương đến bệnh viện thú cưng." Trước khi đi, cô dặn dò, sợ người này quên, sau đó mới chào tạm biệt nàng: "Chị đi đây."
Ngũ Nguyệt chu môi ghét bỏ: "Đi đi đi đi, lằng nhà lằng nhằng."
Sau đó Thường Yến Thanh bỏ đi.
Đáng Thương đúng lúc kêu lên mấy tiếng. Ngũ Nguyệt xoay người bò qua chỗ của nó, tựa vào trán nó, làm hại nó không gánh nổi sức nặng này, xoay người nằm ngửa trên giường, chổng vó, lộ ra cái bụng.
Ngũ Nguyệt nhấn nó nằm xuống, không cho nó ngồi dậy, muốn nằm như vậy tâm sự với nó.
"Mẹ con lại đi làm việc rồi, đi kiếm tiền mua sữa bột cho con đó."
"Gâu."
"Mẹ con thực sự quá bận rộn rồi, trong nhà có một cái đáng yêu như vậy cũng mặc kệ."
"Gâu gâu."
"Nhưng mẹ con là ngôi sao mà, nói ra cũng có nhiều mặt."
"Gâu gâu gâu."
...
"Được rồi, đừng kêu nữa, ngoan ngoãn đợi ở đây, mami đi mua đồ ăn cho con." Ngũ Nguyệt phàn nàn xong thì không nói thêm gì nữa, dự định lấp đầy bụng của Đáng Thương trước.
Xuống lầu tìm một cửa hàng tiện lợi, mua chút sữa chua nhiệt độ bình thường, quay về đổ vào nắp bình. Đáng Thương liếm từng ngụm, uống được hơn nửa bình.
Ngũ Nguyệt không cho nó uống quá no, sợ nó vì bị bỏ đói lâu ngày mà uống quá nhiều ngay lập tức sẽ không tốt cho dạ dày, nhìn thấy đã đủ rồi thì thu lại.
Đáng Thương lắc lắc cánh tay nàng, còn muốn uống nữa, bị nghiêm khắc kêu dừng lại: "Không được! Ngày mai rồi uống tiếp."
Nó lập tức ngã sấp ra đất, tựa đầu lên móng vuốt, ánh mắt yếu đuối, hừ hừ.
Ngũ Nguyệt buồn cười, bây giờ mới chưa được bao lớn mà đã học được cách bán manh, giả vờ đáng thương rồi, lớn thì còn đến mức nào nữa! Cũng không thể nuông chiều được. Lập trường phải kiên định một chút. Không cho chính là không cho.
Tối hôm đó, nàng ôm Đáng Thương, gọi điện thoại trò chuyện với Thường Yến Thanh để đi vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, bạn cùng phòng giúp nàng xin nghỉ, dẫn nó đến bệnh viện thú cưng.
Sau khi xem xong, bác sĩ nói tình hình vẫn tạm ổn, không có bệnh vặt, chỉ là bị đói quá lâu, dinh dưỡng không đầy đủ, trông có vẻ chỉ còn da bọc xương, nuôi dưỡng chu đáo một chút là có thể khôi phục sức khỏe, nhảy nhót tưng bừng.
Bác sĩ còn nói đây là con non của giống Samoyed, là giống chó cỡ lớn, sau này sẽ còn dài ra nữa.
Nhặt đại bên đường mà lại nhặt được một con chó Samoyed thuần chủng. Ngũ Nguyệt cảm thấy cũng rất thần kỳ.
Buổi chiều rời khỏi bệnh viện, nàng lập tức tìm theo lời giới thiệu, thuê một căn hộ ở bên cạnh trường học, mua thêm chút vật dụng, rồi lại mua tiếp thức ăn cho chó và đồ chơi cho thú cưng, xem như chính thức xây dựng tổ ấm của mình. Đáng Thương cũng ở đó.
Sau đó, Thường Yến Thanh lại đến. Họ đều ở lại trong căn hộ này. Căn họ này trong bốn năm trời đã lưu giữ rất nhiều kỷ niệm của họ, đến mức ngay sau khi tốt nghiệp, Ngũ Nguyệt đã lập tức mua nó. Tuy không có ai ở, để ở đó, nhưng nàng nhìn thôi cũng đã cảm thấy vui vẻ rồi.
Theo từng ngày Đáng Thương lớn lên, Ngũ Nguyệt cũng sắp tốt nghiệp. Thường Yến Thanh đã cầu hôn nàng.
Ý định của nàng là ra tay trước thì chiếm được lợi thế, sớm ngày kéo Thường Yến Thanh vào nắm mồ hôn nhân, mãi mãi ràng buột chung một chỗ với nàng.
Nghi thức cầu hôn đều đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ đợi đến một ngày thích hợp, trực tiếp quỳ xuống đất bày tỏ.
Nhưng Thường Yến Thanh lại bình bình đạm đạm nói ra lời cầu hôn.
Cầu hôn thì cầu hôn, đương nhiên đồng ý rồi, chả lẽ còn có thể trả hàng sao? Nàng yêu người này, bạn nói phải làm sao bây giờ? Chỉ cần cuối cùng có thể kết hôn, nàng sao cũng được.
Thường Yến Thanh vẫn bận rộn như vậy, bay khắp trái đất. Ngũ Nguyệt rất lo lắng bản thân không tóm được cô.
Người bình thường thì bước tiếp theo của kết hôn sẽ là sinh con. Nàng lập tức quyết định muốn sinh em bé, triệt để trói chặt cô lại, khóa ổ khóa, ném chìa khóa xuống biển, muốn vớt cũng không vớt được. Cả đời này cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện rời khỏi nàng.
Vừa tốt nghiệp, kết hôn xong, Ngũ Nguyệt quyết tâm nói với người trong nhà muốn sinh em bé. Người trong nhà có khuyên cũng khuyên không nổi.
Chủ nhân trong cái nhà này dùng để chỉ định Thường Yến Thanh. Ba mẹ đều nghe theo ý kiến của cô.
Thường Yến Thanh sợ nàng chịu uất ức. Sau khi nghe nói sinh con trong ống nghiệm có thể sẽ gây nguy hại đối với cơ thể thì cô lại càng không đồng ý chuyện này.
Hai người bướng bỉnh một lúc, ai cũng không thèm để ý đến ai, cuối cùng Thường Yến Thanh thỏa hiệp.
Cô không muốn để thời gian và sinh mệnh lãng phí vào cuộc cãi vã không có ý nghĩa này. Ngũ Nguyệt muốn sinh thì cứ để cho nàng sinh, chỉ cần là ý nguyện của nàng, cô đều nên ủng hộ.
Sinh ra thì đó cũng là con của cô, sao cô lại không thích.
Sau khi trải qua chút trục trặc về phương diện y học, Tinh Duyệt vẫn chào đời. Từ lúc cất tiếng khóc chào đời đến khi bi bô tập nói, từ bò lung tung khắp nơi đến tập đi, quá trình lớn lên của bé con, Ngũ Nguyệt đều tự tay làm tất cả, gần như chứng kiến từng ngày bé con trưởng thành, chưa từng vắng mặt trong cuộc đời thời thơ ấu của bé con.
Lúc đầu, bản thân không thích trẻ con, giờ thì hay rồi. Dù sao cũng là con ruột, tình yêu của nàng dành cho bé con tuyệt đối không thua kém Thường Yến Thanh. Địa vị của hai người đối với nàng đều ngang nhau.
Từ đây, Thường Yến Thanh có được một gia đình hoàn chỉnh, biến thành người hầu của vợ và của con gái. Từng người trong nhà thực sự trở thành nỗi lo lắng của cô. Lúc đi ra ngoài thì luôn nhớ đến gia đình. Công việc cũng vì vậy mà giảm bớt, vì để có nhiều thời gian về nhà ở bên vợ con, cố gắng cũng không vắng mặt trong cuộc đời của bé con.
Khi bé con biết nói chuyện, không biết thấy người nào trong nhà kêu "meo meo", sau khi về nhà thì liền không ngừng kêu "meo meo" với Đáng Thương, dạy cũng không dạy được.
Mỗi ngày đều meo meo dài meo meo ngắn. Đáng Thương ngơ ngác nhìn em gái mình, không biết có phải bé con đang kêu mình hay không.
Ngũ Nguyệt suy nghĩ lại. Đáng Thương đã lớn như vậy rồi, vô cùng khỏe mạnh, không hề đáng thương chút nào nữa, gọi Đáng Thương nữa thì quá xấu xí rồi. Chỉ là nhiều năm kêu như vậy cũng đã thành quen, không đổi miệng được.
Nếu như con gái đã đặt cho nó một cái tên mới, vậy chi bằng cứ trực tiếp sửa lại. Mặc dù chó mà tên của mèo thì cũng có chút là lạ, nhưng dù sao cũng tốt hơn cứ mở miệng là kêu Đáng Thương.
Bản thân đổi cách kêu đơn giản hơn nhiều so với cho con gái đổi cách kêu.
Chuyện Đáng Thương đổi tên thành Meo Meo cứ thế đã được định đoạt. Ngũ Nguyệt gần như dùng giọng điệu báo cáo để thông báo cho Thường Yến Thanh.
Lúc đó, Thường Yến Thanh nghe xong cũng cảm thấy mơ hồ: "Tại sao?"
Ngũ Nguyệt nhìn về phía Tinh Duyệt, trề môi: "Hỏi con gái chị đi kìa."
Nếu như thực sự hỏi bé con thì cô bị ngốc rồi. Cuồng con gái trong nháy mắt hiểu ra, cũng theo đó thay đổi cách kêu.
Lúc mới đầu gọi Meo Meo, Meo Meo vẫn chưa quen. Sau đó, ba người thay phiên nhau gọi nhiều hơn, Meo Meo đã tạo thành phản xạ có điều kiện, tự động tiếp nhận sự thật đã bị đổi tên.
Tinh Duyệt vừa kêu Meo Meo, nó lập tức nhào đến, lè lưỡi, nghe chủ nhân dặn dò.
Quả nhiên là "nụ cười thiên thần" của người một nhà.