Làm cộng sự nhiều năm, tình cảm của Thường Yến Thanh và Ngũ Nguyệt tốt đến cỡ nào, nhân viên làm việc đều đặt trong mắt, thậm chí ở chỗ riêng tư, họ còn ngồi ở hàng ghế đầu cắn hạt dưa đập cp của hai người nữa.
Họ chú ý đến "siêu thoại cp Thưởng Lượng" còn sớm hơn cả Thang Thang, là nguyên lão của siêu thoại. Đáng tiếc, chỉ có thể nhìn mà không thể phát biểu, nếu không sẽ bị xử lý vì làm trái hợp đồng.
Cho nên, từ một mức độ nào đó để nói thì Thang Thang cũng không hề cô đơn.
Em gái tiếp tân nhìn thấu tất cả mọi chuyện. Mỗi khi bà chủ lộ ra vẻ mặt mất hồn mất vía này thì hơn phân nửa chính là đang nhớ vợ.
"Chị mới không thèm nhớ chị ấy." Người nào đó không muốn thừa nhận, lại còn giảo biện, nhìn trái ngó phải nói: "Đi đi đi, nhiều chuyện như vậy."
Hai người dính lấy nhau đến cái trình độ như keo sơn kia, tách ra lâu như vậy, chắc chắn nhớ hết chịu nổi rồi.
Nhìn hai người tương tác nhiều một chút sẽ hiểu, bà chủ nhà họ đã ăn sạch ảnh hậu Thường rồi. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thực sự rất khó tưởng tượng ra được.
Nhân viên trong cửa hàng cũng là sau khi sinh hoạt chung với Thường Yến Thanh mới phát hiện ra ảnh hậu Thường không giống lắm với trong tưởng tượng của họ. Trong ấn tượng của họ, cô hẳn nên ăn trên ngồi trước, giơ tay nhấc chân đều lộ ra hai chữ ưu nhã. Trên thảm đỏ, trên màn ảnh, đánh đâu thắng đó.
Chỉ có lúc này, cô mới giống như một người bình thường chỉ trông xinh đẹp hơn những người khác một chút thôi.
Hơn nữa, họ nhìn ra được Thường Yến Thanh là một người vô cùng thê nô. Ánh mắt chưa từng rời khỏi người Ngũ Nguyệt.
Trong mắt họ, bà chủ đang bày ra dáng vẻ ưu tư sầu khổ, nhìn đến mức tiếp tân muốn ăn chanh.
Tâm tư bị người khác nhìn thấu. Ngũ Nguyệt im lặng ngậm miệng lại, tiếp tục nhàm chán lướt điện thoại của nàng.
Ở phương diện này, Ngũ Nguyệt cũng không quản lý quá nghiêm khắc. Cứ làm việc mãi thì quá nhàm chán, giải trí một chút cũng có thể hiểu được.
Được rồi, là bởi vì bản thân nàng cảm thấy đi làm quá nhàm chán, thường xuyên lười biếng.
Hotsearch weibo hôm nay cũng không có gì đáng xem, tới tới lui lui cũng chỉ có bấy nhiêu người đó, vừa nhìn là biết ngay dùng tiền để mua, ấn đầu bắt cư dân mạng xem.
Ngũ Nguyệt nhếch miệng. Chậc, không thú vị gì hết.
Vợ nàng trong khoảng này vẫn tương đối tiết kiệm tiền, chưa từng làm mấy cái chuyện mua hotsearch này. Mấy trò xiếc lòe loẹt này với thân phận của cô thì đã không còn cần thiết nữa rồi.
"Chị Nguyệt, mau xem cái này nè!"
Tiếp tân đột nhiên kêu nàng một tiếng, trong giọng nói có chút sốt ruột, giống như lửa cháy đến nơi.
Ánh mắt Ngũ Nguyệt không rời khỏi màn hình điện thoại của mình, không biết cô bé kia nhìn thấy cái gì mà lại kích động như vậy, trong miệng thờ ơ hỏi: "Gì vậy?"
Tiếp tân sốt ruột muốn chết, nhét di động đến trước mặt nàng: "Mau nhìn đi! Có người trộm ảnh và video của chị nè!"
Nhân viên trong tiệm đều biết nghề tay trái hot blogger của Ngũ Nguyệt, đã sớm trở thành người hâm mộ. Đám người đu thần tượng, bao gồm cả tiếp tân, bởi vì nắm giữ tin tức trong tay, cho nên đều tính là fan lớn của nàng.
Thật ra, hot blogger không thể so với ngôi sao. Người hâm mộ của ngôi sao đều sẽ tạo thành đoàn đội chuyên nghiệp, tổ chức hoạt động và chỉnh đốn tin tức. Người hâm mộ của hot blogger hơn phân nửa đều là fan lai*. Đoàn người hâm mộ cũng là tự phát chứ không phải là tổ chức chuyên nghiệp, cho nên mấy nhân viên trà trộn trong đó, không cần giữ ý tứ, như cá gặp nước.
*Đu rất nhiều thần tượng
Rất nhiều tin bát quái của Ngũ Nguyệt đều là do họ nhận được sự đồng ý của nàng mới truyền ra, cũng thường xuyên ăn rất nhiều dưa liên quan đến Ngũ Nguyệt.
Vừa nãy, cô ấy đang lướt trang chủ weibo của mình thì nhận được một tin tức nặng ký.
"Hửm???" Ngũ Nguyệt nghe xong lời này của cô ấy, trên đầu đầy dấu chấm hỏi. Thế nào gọi là trộm ảnh và video?
Nàng nhận lấy điện thoại đặt trước mặt mình của tiếp tân, phía trên đang hiển thị một bài đăng weibo.
[Thuyền Mặt Trăng: Trời ạ! Trên douyin, phát hiện một người không biết xấu hổ, trộm ảnh và video của Nguyệt Lượng nhà chúng ta, nói đó là của cô ta, chọc bà đây cười xỉu rồi, nhìn ảnh rồi nói chuyện. [Ảnh]]
Chín bức ảnh chụp màn hình, sắp xếp chỉnh chỉnh tề tề. Một người tên là "Tô Mềm Mại" đã lấy trộm hình và video của nàng, biến thành của mình, rồi ở một trang web đăng mấy đoạn vid ngắn khác tiến hành toàn bộ quá trình marketing bản thân mình.
Từ nội dung chụp màn hình để xem, người kia một mực chắc chắn người trong tấm ảnh chính là cô ta, không phải lấy trộm. Bởi vì hình ảnh đăng lên giống hệt như những bài đăng weibo của Ngũ Nguyệt nên có người nhận ra, bình luận hỏi cô ta có phải là hot blogger Nguyệt Lượng không thì cô ta lại lảng tránh.
Chột dạ như vậy, rõ ràng không phải rồi. Dân mạng cũng không ngốc, đưa việc này vào trong group fan của Ngũ Nguyệt. Sau đó, một truyền mười, mười truyền trăm, giờ đã truyền đến chính chủ rồi.
Ngũ Nguyệt không ngờ còn có chuyện kỳ lạ như vậy xảy ra trên người mình.
Trộm ảnh của người khác có bao nhiêu tự tin và mặt dày chứ. Nếu đổi lại là nàng, chắc chắc sẽ ăn không ngon ngủ không yên, sợ một ngày nào đó bị vạch trần, chính chủ tìm đến cửa, mặt mũi đều mất hết.
Cuộc đời lần đầu tiên trải qua loại chuyện này. Bản thân nàng cũng rất thoáng, thậm chí còn cảm thấy chuyện này có chút buồn cười.
Làm người có ai không có chút lòng hư vinh, có thể hiểu được. Trộm thì cứ trộm đi, cũng không sao cả, chỉ cần không mượn tên tuổi của nàng làm mấy chuyện phạm pháp, trái kỷ cương là được. Sau đó xóa bỏ, nhận lỗi, lạc đường biết quay đầu là được rồi.
Trong group người hâm mộ vẫn còn đang vì nàng bênh vực kẻ yếu:
[??? Người này là ai vậy, cũng quá không biết xấu hổ rồi]
[Ở đâu ra gà rừng tự thêm đất diễn cho mình vậy]
[Đừng nói bây giờ có người vẫn chưa biết Nguyệt Lượng của chúng ta không xài douyin nha?]
[Vậy cũng được hả? Ha ha ha, tôi phục rồi]
[Kỳ quái, quá kỳ quái, trên đời này sao lại có loại người như vậy ch]
[Trò đùa gì đây. Nguyệt Lượng nhà chúng ta flop như vậy sao, ai cũng có thể tùy tiện giả mạo, không sợ bị người ta nhận ra à??]
Bình luận cãi đến mức không ngừng lại được, rất nhiều người đều đã tìm theo đường dẫn đến douyin tìm người kia lý luận một phen, ai không lý trí thì lập tức bắt đầu mắng chửi.
Ngũ Nguyệt chợt cảm thấy chuyện này không ổn. Nói thế nào cũng xem như xâm phạm quyền chân dung của nàng. Có lẽ nàng nên chủ động đi duy quyền.
Xem ra, vấn đề này vẫn nên để bản thân ra mặt giải quyết rồi.
Nàng trả điện thoại lại cho em gái tiếp tân, mở cửa hàng ứng dụng trên điện thoại của mình ra.
"Chị tính làm thế nào đây chị Nguyệt?" Tiếp tân cảm thấy gặp phải chuyện này khá cạn lời, còn rất khó xử lý, không biết bà chủ nhà họ suy nghĩ như thế nào.
"Chị đi đăng ký một tài khoản douyin tên chính chủ." Ngũ Nguyệt tìm được douyin, sau đó tải xuống: "Rồi gõ vài dòng kêu người chị em kia xóa đi."
Suy nghĩ một chút, nói không chừng phía sau cái tài khoản đó là một người đàn ông cũng nên: "Hoặc là người anh em kia?"
Tiếp tân khó hiểu nhìn nàng một cái. Làm vậy cũng được sao? Ngay cả chuyện như vậy mà đối phương cũng làm được, rõ ràng không có sĩ diện rồi, cố thể vì dăm ba câu nói của chị mà xóa bỏ hình ảnh và video sao?
Bà chủ à, chị quá ngây thơ rồi.
Cái người ngây thơ nào đó nhanh chóng đăng ký douyin, tải ảnh selfie của chính mình lên, đổi tên thành "Hôm Nay Nguyệt Lượng Không Làm Việc", ở phần giới thiệu vắn tắt đánh vào "Nguyệt Lượng chính chủ". Một tài khoản chính chủ cứ như vậy được tạo xong.
Vẫn luôn nghe nói douyin rất hot, khắp nơi đều quảng cáo, Ngũ Nguyệt chính là lười tải xuống.
Thêm một cái app thì sẽ phải làm việc nhiều hơn. Người hâm mộ suốt ngày cứ đi theo sau mông hối thúc nàng làm việc, với tính cách lười biếng của nàng, sẽ cảm thấy rất đau đầu.
Lần này thì tốt rồi, không thể không để dê vào miệng cọp.
Quá trình chứng nhận douyin hình như rất rắc rối. Ngũ Nguyệt không biết nên xin ở đâu, cũng không biết xin xong phải chờ bao lâu mới có thể được chứng nhận, nên dứt khoát nhảy qua bước này.
Tìm kiếm cái tên "Tô Mềm Mại" lúc nãy nhìn thấy trên mấy tẩm ảnh chụp màn hình kia, ra một loạt. Cái nick có ảnh selfie là nàng được xếp đầu tiên.
Nhấn vào xem thử. Khá lắm, hơn hai triệu người hâm mộ. Mở đại một cái video cũng đều hơn mấy trăm ngàn lượt like. Những cái video kia, không thể nghi ngờ chính là bài đăng trên weibo của Ngũ Nguyệt. Ngay cả bài weibo mấy năm trước của nàng cũng moi ra được, có thể nói là vô cùng có lòng.
Thật ra, tần suất đăng weibo của Ngũ Nguyệt cũng không phải quá cao, cơ bản cách mấy ngày mới đăng một lần. Video công khai đăng lên góp nhặt trong nhiều năm cũng không tính là quá ít.
Hơn nữa, người này rất thông minh. Video tìm được đều là mấy năm trước. Hình ảnh làm thành PowerPoint cũng có chút cũ. Nhiều năm như vậy, tạo hình của Ngũ Nguyệt vẫn luôn thay đổi.
Bây giờ đã thay đổi rất nhiều so với trước kia, không phải fan lâu năm một đường đi theo đến giờ thì đúng thật là sẽ không nhìn ra được.
Người biết có người tên Ngũ Nguyệt, khi nhìn thấy sẽ nói một câu "giống ghê". Người không biết thì sẽ nói một câu "đẹp ghê". Nói chung, nếu không cẩn thận xem kỹ thì sẽ không có ai phát hiện ra được cô ta lấy mặt của người khác để giả danh lừa đảo.
Ngay cả bản thân Ngũ Nguyệt khi nhìn thấy những video này cũng hơi kinh ngạc một chút. Bản thân khi nào, mang theo tâm trạng gì để chụp mấy tấm ảnh này vậy trời.
Trong video, cô gái cười đến ngây ngốc, có vài phần ngọt ngào không hiểu sự đời, lộ ra vẻ ngốc nghếch và yandere.
Đây là mình sao? Đây là mình của năm nào vậy, sao lại căng mướt thế nhỉ?
Ngũ Nguyệt hai mươi sáu tuổi trong nháy mắt cảm thấy bản thân hình như thực sự đã không còn trẻ nữa rồi.
Cũng đúng thôi, người làm mẹ rồi, đâu còn có thể giống như thiếu nữ được nữa.
Quả nhiên thời gian chỉ biết thúc giục người già thôi.
Bắt tận tay kẻ trộm ảnh vốn nên là một chuyện vui vẻ, tiếp tân lại nhìn thấy bà chủ nhà họ bắt đầu thở dài.
"Chị Nguyệt? Chị đang làm gì vậy?"
Trong miệng Ngũ Nguyệt chậc chậc mấy tiếng, dáng vẻ lời nói sâu xa, nói: "Đang nhớ lại lúc còn trẻ, khi đó thật đúng là rất xinh đẹp mà. Em nhìn mặt mũi nè, non đến mức có thể bóp ra nước luôn. Haizz, người này thực sự là chị à?"
"Bây giờ chị cũng rất xinh đẹp mà." Tiếp tân vô cùng chân thành.
Lúc nãy khi Ngũ Nguyệt nghiên cứu douyin, cô ấy đã đi trước lướt video của tên trộm ảnh kia một chút.
Có sao nói vậy, bà chủ nhà họ thực sự rất xinh đẹp. Trong video có lẽ là nhiều năm về trước khi vẫn còn đang đi học. Mặt mũi có chút có da có thịt, so với bây giờ thì đáng yêu hơn một chút, cười lên rất ngọt ngào, khi không cười thì còn có chút cảm giác nữ thần cao ngạo lạnh lùng.
Đó là thời đại người người đều theo con đường phi chủ lưu*, bà chủ lại đi trước thời đại, cột tóc đuôi ngựa cao cao, lộ ra gương mặt tinh xảo, sạch sẽ. Quần áo cũng không có hình thù kỳ quái, đặt vào thời đại này cũng không hề lỗi thời.
*Có thể tham khảo phong cách của nhóm HKT hồi đó =)))
Khi đó xinh đẹp, bây giờ cũng đẹp, nhưng vẻ đẹp lại không giống nhau, rút đi nét ngây thơ của tuổi trẻ, bây giờ lại càng thêm chín chắn, trở nên ưu nhã tài trí, không giống như trước kia, trên mặt viết đầy hai chữ "ngây thơ", đối diện với cuộc sống không có chút hoang mang, trở nên bình tĩnh và ung dung.
Còn có chút ánh hào quang của người mẹ khó hiểu? Có lẽ là do đã làm mẹ rồi.
Đối với lời khen của tiếp tân, Ngũ Nguyệt khiêm tốn nhận lấy, vẫn không quên cảm thán một câu: "Tuổi trẻ thật tốt."
Những năm tháng tươi đẹp kia đã không quay trở lại được nữa. Kỷ niệm thì để ghi nhớ là được rồi. Nàng không quên bản thân đến douyin là vì có việc đứng đắn cần phải làm.
Nhấn mở video mới đăng của cái người "Tô Mềm Mại" kia, rồi lại nhấn mở phần bình luận, Ngũ Nguyệt cắn răng suy nghĩ một lúc lâu, mới đánh xuống mấy dòng chữ [Hôm Nay Nguyệt Lượng Không Làm Việc: Xin chào, tôi là chủ nhân của video, hi vọng bạn có thể nhanh chóng xóa hết các video, nếu không tôi sẽ thông qua pháp luật để thực thi quyền lợi hợp pháp của tôi.]
Gõ xong bình luận này, nàng tắt điện thoại, thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, bởi vì đã đến giờ bé con tan học rồi.
Hi vọng người kia có thể nhìn thấy bình luận này, đưa ra sự lựa chọn chính xác, âm thầm kết thúc vở kịch ầm ĩ này, không để cho cục diện trở nên khó coi.
"Tiểu Từ, chị đi đón con đây. Em nhớ phải giúp chị chú ý diễn biến tiếp theo của chuyện này, có chuyện gì thì nhắn wechat nói lại với chị." Cuối cùng, Ngũ Nguyệt dặn dò.
"Dạ được, bà chủ." Tiếp tân duỗi tay ra làm thành thủ thế ok.
Ngũ Nguyệt đi ra khỏi cửa hàng, lái xe đến nhà trẻ, ngừng ngay tại chỗ cũ, ở trên xe đợi người.
Cách giờ tan học còn vài phút nữa, Ngũ Nguyệt nhìn chằm chằm về phía cổng trường, không bao lâu sau liền có mấy đứa trẻ nối đuôi nhau đi ra.
Nhìn thấy Tinh Duyệt đeo cặp sách bước ra khỏi cổng trường, Ngũ Nguyệt lập tức xuống xe, đi đến đón bé.
Tinh Duyệt giống như một chú bướm bay đến. Ngũ Nguyệt thuận thế ôm lấy bé, mở cửa xe nhét bé vào rồi lại thắt chặt dây an toàn.
"Mami ơi, tối nay con muốn ăn cà rốt." Tinh Duyệt mở to mắt, gương mặt đầy chờ mong.
Ngũ Nguyệt vừa mới ngồi lên ghế lái, nghe thấy con gái mình nói như vậy, có chút khó hiểu: "Tại sao lại muốn ăn cà rốt vậy?"
Tinh Duyệt nói năng lý lẽ hùng hồn: "Bời vì con thỏ thích ăn cà rốt. Con thích thỏ, nên con cũng muốn ăn."
Ngũ Nguyệt nhịn cười, nghi ngờ hôm nay có phải trường học đã dạy đến bài con thỏ rồi không. Mặc dù logic của con gái mình có chút không hợp lý, nhưng bé con tự giác muốn ăn rau quả, nàng vô cùng đồng ý. Ăn nhiều cà rốt tốt cho mắt, nên ăn nhiều một chút.
Con gái nhà nàng ngoan ngoãn như vậy đó. Con cái nhà khác khóc lóc quậy phá, không muốn ăn cái này, không muốn ăn cái kia, Tinh Duyệt từ nhỏ đã không kén ăn, hôm nay còn chủ động muốn ăn rau quả, người mẹ già này cảm thấy vô cùng vui mừng.
"Được rồi, tối nay mami làm cà rốt cho con."
"Tốt quá!" Tinh Duyệt vỗ tay cười, lộ ra mấy chiếc răng sữa.
.--- .. -. -.-- .- -.
Một người không thích ăn cà rốt như tui cuối cùng cũng hiểu tại sao mình dễ bị cận rồi =)))
PS: Nhân ngày nhà nhà phát cơm tró, đăng thêm vài chương làm quà cho mấy bạn FA. Thấy tui tốt ghê chưa 😌