Cái "gần đây" mà Thường Yến Thanh nói rất nhanh đã đến. Chưa được hai ngày, trong nhóm đã thông báo tất cả mọi người tập hợp, chuẩn bị bắt đầu làm việc. Những chuyện khác Ngũ Nguyệt không nhiều lời, chỉ kêu cô đừng quan tâm người khác nói như thế nào, tập trung quay phim là được rồi.
Một đoàn phim như vậy, đều là người trong giới, không một ai không có tin đồn. Một câu nói bình thường đến mức không thể bình thường hơn lại có thể một truyền mười, mười truyền trăm, truyền đến cuối cùng lại thành một tứ bất tượng*. Lời đồn là do được truyền từ miệng người này sang miệng người khác rồi lan ra bốn phía.
*chỉ những thứ trong tưởng tượng, không có thật.
Mặc dù Thường Yến Thanh không thích nói chuyện, nhưng Ngũ Nguyệt sợ cô quá thành thật, người khác hỏi gì đáp nấy. Trông thì có vẻ lễ phép nhưng thật chất họa từ miệng mà ra, khó tránh khỏi sẽ bị người có ý xấu lợi dụng, cho nên nàng mới không kiềm chế được lải nhải vài câu.
Bởi vì Tinh Duyệt đã đi học lại, cho nên họ đã chuyển về căn nhà trong thành phố. Sau khi Thường Yến Thanh bay đi chỉ để lại một mình Ngũ Nguyệt vườn không nhà trống. Trường học của Tinh Duyệt cách nhà rất xa, nhưng bởi vì là trường học quý tộc, học phí đắt đỏ, cho nên phục vụ vô cùng đến nơi đến chốn, sớm tối đều có xe chuyên dụng đưa đón.
Trước kia, nàng còn có thể đưa đón bé con đi học và tan học, bây giờ ngay cả chuyện này cũng miễn rồi, thực sự không có việc gì làm.
Lúc Thường Yến Thanh ở nhà, Thẩm Khê gọi điện thoại cho Ngũ Nguyệt rất nhiều lần, nói muốn tổ chức sinh nhật bù cho nàng. Ngũ Nguyệt đều từ chối. Lớn tuổi rồi, không muốn ồn ào, ở cùng vợ nàng hưởng thụ sự chăm sóc trong mấy ngày cuối cùng vẫn tốt hơn.
Đón sinh nhật với người nhà, Thẩm Khê không có ý kiến, nhưng cô ấy đã nói sẽ bù lại cho nàng. Chút mặt mũi này mà Ngũ Nguyệt cũng không cho, cô ấy không quá vui vẻ. Không cãi nhau một trận thì nàng sẽ không chịu đồng ý chuyện này.
Hơn nữa, mọi người chơi đùa với nhau vui vẻ quá trời.
Khi Ngũ Nguyệt cô đơn một mình thì Thẩm Khê lại tìm đến. Vẫn là lời giải thích kia, muốn tụ tập, muốn cùng nhau high.
Lần này, sau khi suy nghĩ một chút, Ngũ Nguyệt lập tức đồng ý. Gần đây nàng vô cùng nhàm chán, nhàm chán đến mức đếm xem cây rung tiền trưng trong cửa hàng của mình mỗi ngày rụng mất bao nhiêu chiếc lá.
Có không ít người quen, nhưng cũng có rất nhiều khuôn mặt xa lạ, Ngũ Nguyệt căn bản không biết. Nàng còn đoán chắc chỉ sợ trong đám người này cũng có rất nhiều người không quen biết nhau.
Ngũ Nguyệt có chút cạn lời, ném cho Thẩm Khê một ánh mắt, sắc lẹm và ghét bỏ, nhưng lại không hề trách móc, mà trái lại, nàng muốn hỏi một chút: Rốt cuộc đây là tiệc sinh nhật của mình hay là của cậu vậy?
Thẩm Khê đã lĩnh hội, cười ha hả: "Nhiều người thì náo nhiệt mà."
Tổ chức tiệc tùng thì đương nhiên càng nhiều người càng tố. Cô ấy kêu hết những người có thể đến trong vòng bạn bè của mình, không quen biết nhau thì có sao, đợi sau khi hai ba ly vào bụng thì lập tức đều biến thành bạn bè.
Ngũ Nguyệt sớm đã hiểu ra. Cô ấy là muốn ra ngoài quậy, lấy cái cớ muốn bù đắp sinh nhật cho nàng, mở party, tổ chức tiệc rượu.
Thẩm Khê không có mục đích khác. Cô ấy chỉ muốn tìm những sự kiện như thế này để phân tán lực chú ý một chút, không muốn trong đầu cứ nghĩ đến người nào đó. Còn nữa, chính là muốn kéo thêm vài người cùng cô ấy uống một trận đã đời, tốt nhất nên say be bét, làm tê liệt thần kinh của mình.
Gần đây, cô ấy bị câu nói của Tần Ngũ Dật ở tiệm cà phê hôm đó thực sự làm cho phiền muộn không thể nói ra.
Đứa em trai bạn nhìn thấy nó trưởng thành có một ngày nói muốn theo đuổi bạn? Đổi lại là bạn thì bạn sẽ có phản ứng gì? Chuyện này cũng quá kỳ dị rồi? Dù sao thì lúc đó, cô ấy đã hung hăng mắng một câu "Có bệnh" rồi lập tức xoay người bỏ đi.
Ngày đó, sau khi bị mắng, Tần Ngũ Dật không hề làm gì, cũng không nói sẽ tiếp tục đến tìm cô ấy, giống như việc này trước giờ chưa từng xảy ra. Thẩm Khê lại một lần nữa cảm thấy mơ hồ, nhìn ngang nhìn dọc đều là hành vi cô ấy xem không hiểu.
Cô ấy cũng nghĩ không thông. Rõ ràng chính là Tần Ngũ Dật nói muốn theo đuổi mình, sao lại làm như cậu ấy mới là được theo đuổi vậy?
Mấy ngày nay, Thẩm Khê vẫn luôn suy nghĩ lời nói của đối phương là thật hay là giả, lại không muốn vứt bỏ mặt mũi đi hỏi cho ra lẽ, tỏ vẻ bản thân không căng thẳng. Chỉ cần Tần Ngũ Dật không biến nó thành hành động thì cô ấy không có cách nào mở miệng từ chối.
Nói tóm lại, cậu đã treo người ta lên rồi, lại không sảng khoái cho một tin tức chính xác, khiến lòng người ta ngứa ngáy.
Việc này, Thẩm Khê còn chưa dám nói với Ngũ Nguyệt. Cô ấy tưởng rằng Ngũ Nguyệt không biết chuyện này. Nếu không thì cũng không thể không hô một tiếng nào, một chút phong thanh cũng không lộ ra.
Dù sao thì hôm nay cô ấy cũng không phải đến để nói những điều này, chỉ muốn uống rượu giải sầu, quên sạch sành sanh mấy tên đàn ông chết tiệt kia.
Cồn là một thứ tốt, nhưng Thẩm Khê lại quên mất còn có một câu nói "Nâng chén tiêu sầu, sầu càng thêm sầu". Mở rượu hết chai này đến chai khác cũng không làm giảm bớt nỗi sầu khổ của cô ấy, trái lại còn khiến cho người ta muốn thừa cơ hội say rượu để làm chuyện gì đó.
Trong phòng riêng của quán rượu, cả đám ngồi quây quanh thành một vòng tròn. Sau khi khai tiệc, ăn uống linh đình, nâng ly cạn chén, quả nhiên nằm trong dự đoán của Thẩm Khê, uống vài ly liền quen biết, tốp năm tốp ba trò chuyện xởi lởi.
Những người khác đang nâng ly, làm quen bạn mới, Ngũ Nguyệt ở bên này chỉ trò chuyện vài câu với những người bạn cũ. Lúc này, nàng mới biết hóa ra nguy cơ có "tuổi" không chỉ có một mình nàng, hóa ra mọi người đều khá để ý.
Mấy người bạn lâu năm đều có tuổi tác tương đương nhau, cùng lắm chỉ chênh lệch một hai tuổi, nên kết hôn thì đều đã kết hôn, chưa kết hôn thì người trong nhà không ngừng hối thúc, hối đến mức khiến cho họ nhức đầu.
Người có chồng phàn nàn kết hôn rồi không được tự do, có con rồi thì lại phàn nàn quá trình sinh đẻ đau đớn cỡ nào, sợ đến mức mấy người vẫn còn trong trạng thái độc thân nói thẳng thật đáng sợ, không muốn kết hôn.
Có người bạn hỏi Ngũ Nguyệt lúc sinh con có đau hay không. Nàng suy nghĩ một chút rồi mới đưa ra một từ ngữ suýt soát nhất để hình dung chuyện mang thai có dự tính trước này: "Đau, nhưng cũng rất vui."
Quá trình từ khi mang thai đến sinh ra Tinh Duyệt, hai người mẹ mới vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng này đều bận đến sứt đầu mẻ trán. Lúc thụ tinh ống nghiệm, hai người đều rất đau, không chỉ có nàng đau, Thường Yến Thanh cũng muốn đau cùng nàng. Lúc sinh con lại còn bị khó sinh, sinh đúng mười ba tiếng đồng hồ, máu chảy ướt ga giường, muốn cầm máu cũng không cầm được, xém chút nữa là một xác hai mạng.
Đặc biệt là trận khóc có một không hai lần đó của Thường Yến Thanh, dọa nàng xém chút nữa đã không thở nổi.
Cuối cùng Ngũ Nguyệt cũng cảm nhận được tâm trạng của mẹ nàng khi sinh nàng. Lúc đó, trong phòng sinh, nàng đau đến mức nói không ra hơi, trong lòng lại đang mắng chửi: "Cái đứa nhóc chết tiệt này, tại sao vẫn chưa chịu ra nữa!"
Nhưng sau khi thực sự sinh con ra, chiều chuộng bé, yêu bé còn không kịp, sao lại nỡ mắng chửi. Cho nên, những cơn đau kia đều đáng giá. Nhìn xem, con gái của họ đáng yêu cỡ nào.
Bạn bè cũng vô cùng đồng ý với quan điểm của nàng. Mấy chuyện như làm mẹ này, thực sự chỉ khi bản thân tự trải nghiệm thì mới biết được niềm vui và sự không dễ dàng. Tư vị này, sau khi trải qua mới có thể thấu hiểu.
Chủ đề phía sau còn đang loanh quanh luẩn quẩn, không biết đã bị gạt đến chỗ nào. Ngũ Nguyệt thỉnh thoảng nói xen vào một hai câu, thời gian còn lại dùng để lắng nghe, thăm dò được không ít tin đồn.
Nghe được cái nào thú vị thì nàng lặp tức nhớ kỹ, sau khi trở về sẽ chia sẻ tầm xa với Thường Yến Thanh.
Tối đến còn phải chăm sóc cho bé con, cho nên Ngũ Nguyệt không uống quá nhiều. Nàng ăn hết đồ ăn rồi chỉ đợi khi người khác đến mời rượu thì mới nhấp vài ngụm tượng trưng.
Kết thúc tiệc rượu, còn có tiết mục giải trí. Thẩm Khê tập trung tinh thân chơi một cách sảng khoái. Uống rượu xong thì lập tức chuyển trận địa, dẫn theo một nhóm người đi xuống KTV tầng dưới.
Thật ra, Ngũ Nguyệt cũng không có hứng thú, nhưng nói thế nào thì đây cũng là bữa tiệc người ta chuẩn bị cho mình. Nửa đường bỏ về thì thực sự không thỏa đáng, cũng đi theo.
Thẩm Khê vẫn chưa uống đã, lúc này cầm chai rượu, giơ micro, xung phong làm người khuấy động bầu không khí, cue người này người kia lên ca hát.
Là nhân vật chính của buổi tiệc, dĩ nhiên Ngũ Nguyệt sẽ là người đầu tiên bị gọi tên. Nàng chọn đại một bái, chậm rãi ung dung hát xong, nhận được tiếng hoan hô hát rất hay của mọi người.
Tiếp nhận lời khen của mọi người, nàng quay mặt về phía họ, cười một cái rồi buông micro ra, để họ tự chơi.
Có vẻ mọi người hát rất high. Ngũ Nguyệt lại cảm thấy không có hứng thú lắm, không nhập hội với họ, trốn trong một góc của phòng riêng, gửi wechat với Thường Yến Thanh.
[Nguyệt Lượng: Ở KTV, chán quá đi]
Ừm, trước khi đi ra ngoài đã báo cáo với vợ chuẩn bị tham gia một bữa tiệc mà không biết Thẩm Khê chuẩn bị cho ai.
Bên phía Thường Yến Thanh có lẽ đang bận, khung chat không hề có chút động tĩnh, chờ một lúc lâu vẫn chưa có tin nhắn trả lời, Ngũ Nguyệt liền lướt lại nhật ký trò chuyện trước đó, vừa xem vừa cười ngây ngô, dù sao ở trong một góc ánh sáng không chiếu đến như vậy cũng không cần lo lắng bị phát hiện.
Bong bóng chat phía bên trái hiện lên ảnh đại diện của Thường Yến Thanh, là một bức ảnh chụp bóng lưng của Ngũ Nguyệt, dùng rất nhiều năm, vẫn chưa từng thay đổi. Mới đầu, nàng cũng không biết tại sao cô lại thiên vị bức hình này như vậy, đã từng lên tiếng hỏi cô. Thường Yến Thanh nói đó là bức hình cô chụp lén vào ngày họ đi đăng ký kết hôn.
Lúc đó, Ngũ Nguyệt vỗ đầu một cái: "Ây da, em quên mất." Nàng nhớ khi đi đăng ký kết hôn không phải mặc áo sơ mi trắng sao? Về phần bên ngoài choàng thêm quần áo gì thì hoàn toàn không nhớ ra được.
Sau khi lướt xem nửa ngày, tay nàng đã mỏi rã rời, khóa màn hình điện thoại, tựa vào ghế ngồi của phòng riêng, chợp mắt.
Kỳ lạ, rõ ràng trước kia cũng giống như Thẩm Khê vậy, thích nhất ra ngoài high, bắt đầu từ lúc học trung học thì đã làm khách quen của các quán ăn khuya. Tại sao sau khi lập gia đình rồi thì lại trở nên thanh tâm quả dục nhỉ? Sắp không nhớ nổi lần gần đây nhất đi quán ăn khuya là lúc nào rồi.
Bây giờ, đặt bản thân vào hoàn cảnh náo nhiệt thì nàng chỉ muốn quay về. Về ngôi nhà của họ, làm cơm cho con gái rồi gọi điện thoại cho vợ, nói một chút hôm nay nàng đã làm những gì, nghe được chuyện gì...
Mỗi lúc náo nhiệt thì đều vô cùng nhớ cô.
Đám người bên kia hát đến mệt mỏi, gần như đều đã nghỉ ngơi. Thẩm Khê lại một lần nữa triệu tập họ đến chơi. Ngũ Nguyệt đang ở một góc hẻo lánh cũng bị cưỡng ép kéo ra ngoài chơi trò lời thật hay thách thức.
Trò chơi tám trăm năm trước, không ngờ bây giờ vẫn còn có người chơi. Ngũ Nguyệt nhìn chai rượu kia từ từ di chuyển, di chuyển, sau đó thì ngừng lại, miệng chai nhắm ngay một cô gái, trông có vẻ chỉ vừa mới hai mươi.
Tốt, không phải mình. Ngũ Nguyệt tạm thời nhàn rỗi.
Cô gái chọn lời thật lòng, rút được câu hỏi: Có bạn trai/ bạn gái không? Cô gái mỉm cười ngọt ngào, nói có.
Ngũ Nguyệt dựa vào bàn, nhìn dáng vẻ tuổi trẻ thẹn thùng lại ngọt ngào kia, lộ ra nụ cười người dì. Tuổi trẻ a, thực sự rất tốt.
Mấy lượt phía sau đều không hề quay trúng nàng. Ngũ Nguyệt cảm thán vận may hôm nay thật tốt, không cần phải bị hỏi một vài vấn đề kỳ kỳ quái quái. Trái lại, Thẩm Khê bị một lần.
Trong tiếng cười của mọi người, Thẩm Khê nói: "Tôi chọn thách thức!"
Có một người rút lá bài, đọc dòng chữ phía trên: "Gọi cho số liên lạc đầu tiên trong danh bạ, nói cô thích người đó."
"Được." Thẩm Khê sảng khoái gật đầu. lấy điện thoại trong túi ra, mở khóa vào danh bạ, một giây sau, trên mặt lập tức cứng đờ.
Chết tiệt! Mấy ngày nay vì đợi tin nhắn của Tần Ngũ Dật, không biết lúc nào đã ghim cậu lên đầu.
Gọi điện thoại nói thích cậu ấy? Chắc cô ấy bị điên rồi?
Làm sao bây giờ, lúng túng quá đi mất.
"... Có thể không gọi không?"
Cả đám làm bộ mặt "Đương nhiên không thể".
Việc này phải trách cô ấy. Lúc đầu nói chỉ chơi cho vui thôi, cứ nhất định phải làm thật, không cho dùng rượu thay hình phạt. Có người nói cô ấy chơi lớn quá còn bị cô ấy phản bác. Lần này thì hay rồi, tự vả mặt.
Có người trêu chọc cô ấy: "Đừng nói là cậu chịu thua nhé?"
"Nói đùa! Sao có thể!" Trong từ điển của Thẩm Khê này không có hai chữ "chịu thua".
Không phải gọi điện thoại thôi sao, cô ấy gọi là được chứ gì.
Trong lòng mạnh mẽ, cô ấy run rẩy nhấn xuống tên của Tần Ngũ Dật trong danh bạ.
Sau vài tiếng tút tút, đối diện truyền đến giọng nói trầm thấp của đàn ông: "Alo?"
"Chị... chị... chị thích cậu!" Thẩm Khê gần như cắn răng nghiến lợi để nói xong câu đó, không cho đối phương thời gian phản ứng, lập tức cúp điện thoại, tiện tay tắt nguồn.
Cô ấy cố gắng giả vờ bình tĩnh, nói với mọi người: "Được rồi đó."
Lúc này cả đám mới hài lòng. Đúng rồi, có chơi có chịu, chịu chơi thì phải tuân thủ quy tắc trò chơi.
Lúc sau, từ Ngũ Nguyệt đổi thành Thẩm Khê lòng không còn ở chỗ này. Cái đứa high nhất trong cả đám, lúc này lại ỉu xìu, nói ít đi rất nhiều, còn hay thất thần.
Cuộc điện thoại này khiến cho lòng cô ấy rất hoảng loạn. Thẩm Khê cảm thấy bản thân chắc chắn đã say rồi, thần trí mơ hồ, mới có thể thực sự gọi cuộc điện thoại này. Không chừng trong lòng Tần Ngũ Dật đang nghĩ cô ấy bị cái gì.
Phút chốc, trong đầu cô ấy nhảy ra rất nhiều tình huống, đủ loại cảm xúc trộn lẫn, nhất thời trên mặt sắc thái hỗn loạn, vô cùng đặc sắc.
Ngũ Nguyệt đứng bên ngoài quan sát, cảm thấy mặt mũi của Thẩm Khê không đúng. Chẳng lẽ lại yêu đương rồi sao? Ai? Tên con trai cặn bã kia? Người lúc nãy trong điện thoại là ai? Tối nay phải đi hỏi cô ấy mới được.
Mặc kệ tâm trạng của Thẩm Khê thay đổi như thế nào, trò chơi của những người khác vẫn còn tiếp tục, thế là chiếc bình kia tiếp tục di chuyển, di chuyển, cuối cùng miệng bình nhắm ngay Ngũ Nguyệt.
Ngũ Nguyệt đối diện với miệng chai trống trơn, ngơ ngác nói: "Tôi à?"
Chậc, vừa mới nói vận may của mình tốt, vậy mà nhanh như vậy liền... Rất lâu rồi chưa có cảm giác chơi trò lời thật hay thách thức, có chút không thích ứng được.
"Rút đi." Dù sao cũng khó trốn được kiếp này.
"Xin hỏi đêm đầu tiên của cậu là lúc nào?"
Ngũ Nguyệt không chút do dự nói: "Năm hai đại học."
Chuyện này nàng ấn tượng quá sâu sắc. Hai giờ, trong căn hộ thuê, Thường Yến Thanh đến trường học tìm nàng. Nàng bám lấy Thường Yến Thanh, nhất định phải tiến hành giao lưu chuyên sâu.
Lúc đầu Thường Yến Thanh trêu chọc nàng, nói muốn đợi nàng sau khi tốt nghiệp mới có thể ấy ấy. Sao nàng có thể chịu được chứ. Lúc vị thành niên thì nàng còn có thể chịu đựng được, không muốn đối phương phải gánh vác tội danh xâm hại trẻ vị thành niên, nhưng mà đủ tuổi rồi thì sao lại không được chứ?
Vì nghi thức trưởng thành lần này, Ngũ Nguyệt đã chuẩn bị rất nhiều, chờ đợi tung quyền cước. Nhưng mà, sự thật hình như không giống như trong tưởng tượng?
Sự thật chính là nàng lo lắng đến mức tay đổ mồ hôi, lỗ tai có chút nóng lên, do do dự dự, chậm chạp không dám ra tay, chỉ một mực dán chặt trên người cô, hôn gần nửa tiếng đồng hồ, miệng tê hết rồi.
Cuối cùng vẫn do Thường Yến Thanh chiếm hữu nàng.
Ok, fine, thật ra làm người nằm dưới cũng không tệ.
Trải nghiệm lần đầu tiên, nàng muốn tặng max điểm cho Thường Yến Thanh. Mặc dù không biết cô học ở chỗ nào, dù sao người được lợi cuối cùng cũng là chính mình. Ngũ Nguyệt trái lại hi vọng cô học nhiều thêm một chút.
Chuyện vui sướng như vậy, không có gì không tiện nói.
Nghe thấy nàng thốt lên bốn chữ này, ánh mắt của mấy người bạn cũ đều có chút nghiền ngẫm. Bạn mới nói thẳng Ngũ Nguyệt sảng khoái, không giống như Thẩm Khê nhăn nhăn nhó nhó, gọi điện thoại thôi cũng phải do dự nửa ngày trời.
Thẩm Khê, người vốn dĩ đang chìm trong hối hận, khủng hoảng, tâm trạng lo lắng, nghe thấy mình bị cue, hơn nữa còn là bình luận tiêu cực, lập tức không nhớ thương em trai thối nữa, tung đòn tấn công điên cuồng về phía họ.
Dùng lời của nàng mà nói, đó chính là "Tôi nhìn thấy mấy người bị thiếu chủ nghĩa xã hội đánh đập rồi."
Ngũ Nguyệt cùng đám người ôm bụng cười, cuối cùng cũng cảm nhận được bầu không khí vui vẻ.
Lúc này, điện thoại trong túi quần rung lên. Nàng lấy điện thoại ra, trông thấy là tin nhắn trả lời của vợ mình.
[Vợ: Chơi mệt rồi thì về nhà]
Sau khi giơ tay lên lau đi mấy giọt nước nơi khóe mắt, nàng nhập chữ trả lời:
[Nguyệt Lượng: Dạ!]