Tinh Hà Tông giàu nứt đố đổ vách, thuê hẳn suối nước nóng hạng sang.
Dưới chân hai người, mọi khe đá đều được khảm linh thạch tạo thành tụ linh trận nho nhỏ giữ cho mặt suối dập dềnh sóng xanh, khói trắng bốc lên nghi ngút, linh khí mịt mờ quanh năm.
Ngâm mình trong suối, nước ấm mà nóng hệt như dung nham. Lại bị Hàng Tiểu Thời dụ dỗ nữa, Ninh Hồng cảm thấy nhộn nhạo cả người.
Lửa tình rạo rực khắp cơ thể chạy thẳng xuống phía dưới, kích thích dây thần kinh mẫn cảm nào đó...
Thanh niên vốc nước hất lên mặt, mượn màn sương dày đặc che đi sắc mặt sượng trân, đằng hắng mấy tiếng rồi khàn giọng hỏi: “Cậu... đến làm gì?”
Hàng Tiểu Thời lề mề buộc đai lưng, tủm tỉm cười nói: “Trò chuyện được không ạ?”
“Lần trước đệ bị yêu nữ quấy rối, may thay có Ninh đại ca. Tính ra đại ca là ân nhân cứu mạng của đệ đó.”
Hắn cố tình không dùng linh lực. Lực cản khi đi trong nước kéo vạt áo trắng tinh ra sau, lộ ra chiếc eo thon và đôi chân dài miên man.
Tựa như thước phim quay chậm nhấp nháy trước mắt Ninh Hồng.
Yết hầu Ninh Hồng trượt lên trượt xuống, bất giác lùi về sau.
Hơi lạnh ào ạt phả ra từ khe đá, giọt sương lăn dài trên tảng đá rêu phong. Mãi đến khi lưng dán vào bệ đá xanh trên bờ, y mới dằn được ngần ấy xuyến xao, hơi mất kiên nhẫn nói: “Ta đã cảnh cáo cậu, đừng có quá thân mật với ta.”
“Tinh tinh tinh!”
Lời còn chưa dứt, chuông cảnh báo đã réo đùng đùng trong đầu y.
“Anh nói gì thế?” Hệ thống trách cứ: “Mau làm quen với nam chính đi, có ích cho cốt truyện sau này lắm!”
Hàng Tiểu Thời nhích lại gần, đôi mắt lúng liếng biết cười, tỏ vẻ thấu hiểu: “Công pháp vô can, xấu xa hay không là ở người dùng nó. Đệ ngưỡng mộ cách làm người của Ninh đại ca đã lâu. Quỷ tu thì có xá chi.”
Hàng Tiểu Thời thấy nóng, giơ tay vạch cổ áo vừa mới mặc chỉn chu. Cặp chân thon dài thẳng tắp thấp thoáng dưới làn suối lăn tăn.
Áo trắng nửa kín nửa hở vừa khéo khoe ra chiếc cổ mảnh mai và yết hầu trơn nhẵn, phô bày vẻ đẹp nam tính đầy quyến rũ. Một bên xương quai xanh cong cong, bóng loáng vì bị ướt đẫm. Bên còn lại lấp ló dưới vạt áo nhung, gợi cho người ta mơ mộng đến viễn cảnh nào đó.
Trong ngoài tấn công như thế, Ninh Hồng sắp toang mất.
Sặc mùi gay như vậy mà là nam chính Long Ngạo Thiên ư?
Ninh Hồng dựa lưng vào bệ đá, đấu tranh tâm lý mãi mà chẳng biết làm sao, đành chán nản nói: “Đã bảo là ta... mê Long Dương.”
“Huynh thích rồng với mặt trời á?”
Hàng Tiểu Thời thắc mắc hỏi, hồn nhiên chớp chớp cặp mắt phượng long lanh đen như mực.
Đuôi mắt cong cong như trăng khuyết, bâng quơ liếc qua hình xăm rồng trên cổ Ninh Hồng. Xăm rồng sợ xỉu, nó vòng qua cổ rồi lẩn xuống dưới.
Ninh Hồng: “...” Ôi đệt. Sủa cái quái gì thế?
Ninh Hồng siết chặt bàn tay trong nước, khốn đốn nuốt ngụm nước bọt. Y rủa thầm, ngạc nhiên nói với hệ thống: “Hắn là nam chính Long Ngạo Thiên, sao lại không biết Long Dương là gì?”
081 càng gắt gỏng hơn, hối thúc: “Không biết thì thôi, có sao đâu. Đừng làm mấy việc thừa thãi nữa, mau nói là anh muốn kết bạn thân với hắn!”
“Có mà thân ai nấy lo!”
Hàng mi đen nhánh run run, Ninh Hồng bặm môi thật chặt, cả giận bật thốt lên: “Mi mở to mắt ra mà xem! Kết bạn kết bè gì, hắn đang thả thính ta đây này!”
“Thả thính anh?” 081 hừ lạnh một tiếng, khịt mũi dè bỉu: “Anh tưởng bở à? Người ta muốn thả mình trong nước thì có. Con trai với nhau anh cứ làm to chuyện.”
Ngưng một chút, nó lại ngoa ngoắt tiếp: “Anh coi anh xoắn hết cả lên. Các chị các em cũng không làm màu như anh đâu.”
081 đang mỉa mai chê bai y.
Câu này như sấm rền bên tai, giống hệt chiếc búa đập cho Ninh Hồng choáng váng.
Nóng nảy và căm tức hóa thành lửa giận ngút trời, phừng phừng cháy trong lòng. Hỏa xà vọt lên liếm láp lồng ngực dẻo dai một cách gợi tình, trườn đến đâu là nhen nhóm cơn thịnh nộ đến đó.
“Ta làm màu?”
Ninh Hồng liếm bờ môi khô khốc, nổi cơn tam bành: “Được lắm, là mi nói đấy. Nhất định sẽ có ngày ta đè nam chính Long Ngạo Thiên mi kính yêu nhất, chịch ná thở. Đến lúc ấy, mi phải nhớ đó chỉ là tình huynh đệ - trong - sáng!”
Dứt lời, thanh niên ngẩng đầu nhìn gương mặt hăm hở của Hàng Tiểu Thời, thở dài thườn thượt.
“Hàng Tiểu Thời phải không?”
Thấy hắn nhướng mày gật đầu, Ninh Hồng ngưng một lát mới dịu giọng bảo: “Ta nhớ ra cậu rồi, lại đây ngồi đi.”
Hàng Tiểu Thời cười tít mắt bèn lạnh lẹ đáp “dạ”, thư thả bước về phía Ninh Hồng. Cứ như thể hắn chưa hề trêu ghẹo ai đó.
Thân hình dong dỏng tuyệt đẹp sáp lại như đốm lửa bập bùng tạt vào mặt, lại như vầng thái dương chói lòa áp sát.
Dương Viêm của Hàng Tiểu Thời có tác dụng trừ tà đuổi ma. Nhưng hiện tại tu vi hắn còn thấp, sức mạnh huyết mạch không uy hiếp được Ninh Hồng, có điều vẫn đủ để bản thể Thiên Ma của y nổi trống ngực.
Đó là trực giác mách bảo mãnh thú khi đụng độ thiên địch. Không phải sợ hãi mà là nóng lòng muốn xông lên xâu xé.
Nhất là loại “thiên địch” mất cảnh giác như này.
Khóe mắt bị hơi nóng hun đỏ, con ngươi đen láy sáng ngời toát lên vẻ hiền lành ngây ngô.
Khi hắn cất bước, vạt áo nhung bồng bềnh trong nước như tảo biển xanh biếc, khẽ khàng xao động con tim ai.
Hơi nước mịt mù xóa nhòa gương mặt góc cạnh. Ngỡ như ngòi bút loang mực nho trên giấy Tuyên ẩm, tức thì vẽ nên sương mây vờn núi ngàn, khói làn hoen thác đổ. Cảnh tùng cao đá cứng hóa thành bức tranh thủy mặc uyển chuyển ẩn giấu ngụ ý.
Ninh Hồng khựng lại, khóe mắt giật giật.
Ngay sau đó, con người làm điên đảo chúng sinh kia bước ra từ tranh vẽ, xua tan hơi nước. Hắn ung dung đi đến bên cạnh y, nghiễm nhiên nâng ly ngọc trên bàn.
Hàng Tiểu Thời cúi đầu ngửi, mừng rỡ thốt lên: “Rượu thơm quá!”
“Chẳng trách Ninh đại ca trốn ở đây, hóa ra là muốn uống rượu một mình. Tiếc rằng giờ có thêm đệ, huynh khó mà hưởng riêng rượu ngon rồi.”
Nói đoạn, hắn ngửa đầu dốc ngược ly, yết hầu ở cổ nhấp nhô, một hơi uống cạn hết rượu.
—Thật tình cờ, hắn ngậm đúng chỗ Ninh Hồng vừa uống.
Giọt nước nhỏ xuống từ đuôi tóc, men theo yết hầu lăn dài trên khuôn ngực rắn chắc, sáng lấp lánh dưới ráng chiều tà.
Con tim Ninh Hồng như có chảo dầu sôi sục bắn tung tóe.
Ninh Hồng nghiêng đầu, hai tay run rẩy bấu víu lấy bệ đá sau lưng. Y vừa sốt ruột thở hắt ra một hơi nóng rực, vừa bảo với hệ thống: “Chắc chắn lần này là quyến rũ ta!”
081 giận tím mặt: “Uống chung ly là quyến rũ anh hả? Nói thế thì hôm nay anh quyến rũ tiểu nhị không dưới mười lần đâu.”
“Sao giống nhau được. Chúng ta uống cùng một chỗ, đó là hôn gián tiếp!”
“Bớt tự sướng đi. Hôn rồi thì sao, có thai được chắc?”
“...”
Ninh Hồng bị 081 chặn cứng họng, không biết cãi như nào cho phải.
Thấy Ninh Hồng im thin thít, 081 hả hê hừ một tiếng, đanh giọng nói: “Dù mang thai được thì anh cũng phải diễn đúng kịch bản cho ta. Mau bắt chuyện với nam chính, đề nghị vòng hai tổ đội với nhau đi.”
Kịch bản kịch bản, suốt ngày kịch bản.
Ninh Hồng nghiến răng nghiến lợi nghĩ, chó Bóc Lột, mi là kịch bản đầu thai à?
Nhưng việc đã đến nước này, Ninh Hồng đâu còn cách nào khác. Khi Hàng Tiểu Thời đặt ly rượu xuống, chép miệng nhấm nháp dư vị, Ninh Hồng mới lí nhí hỏi: “Tiểu Thời huynh đệ, đến vòng thi sau, liệu cậu có muốn đồng hành với ta không?”
“Lập đội hả?”
Nụ cười dịu dàng nở rộ trên gương mặt điển trai, Hàng Tiểu Thời chớp mắt vui vẻ đồng ý: “Được thôi.”
“Ninh đại ca hứa rồi đó, sau này hai ta góp gạo thổi cơm chung.”
—Góp gạo sống thử nhó.
Ninh Hồng hơi biến sắc nhíu mày, song lại nhanh chóng giãn ra.
Y gượng gạo cười, lơ đãng cầm lấy ly ngọc trong tay Hàng Tiểu Thời, giấu nó ra sau lưng. Y lẩm bẩm: “Ừ, quyết định vậy nhé.”
Cứ như thế. Coi như diễn xong kịch bản.
Mặc dù địa điểm diễn ra sự việc và nội dung cụ thể thay đổi xoành xoạch, nhưng về bản chất là giống nhau: vai ác Ninh Hồng và vai chính Hàng Tiểu Thời làm quen, hẹn nhau lập đội vượt qua vòng thi thứ hai.
Truyện viết Hàng Tiểu Thời vô cùng thật thà chính trực khi ngỏ lời mời Ninh Hồng.
Tuy nhiên, Ninh Hồng chỉ cần một tấm bia đỡ nổi trội thu hút hết thảy chú ý của mọi người, hòng dễ dàng thực hiện kế hoạch. Dù sao đây cũng là lần đầu boss Ninh Hồng xuất hiện mà.
Y xưng huynh gọi đệ với Hàng Tiểu Thời, cả hai kề vai sát cánh sánh bước cùng nhau. Thông qua miêu tả cử chỉ và nghệ thuật ngôn từ, tác giả đã khắc họa cho độc giả thấy một quỷ tu ngoài lạnh trong nóng.
... Đương nhiên đó là do Ninh Hồng giả bộ thôi.
Có điều, Ninh Hồng đóng giả quỷ tu hiện giờ nào có lòng dạ toan tính như nguyên tác. Chẳng qua nể mặt nam chính, không thì y đã cuốn gói chạy luôn ngay khi Hàng Tiểu Thời đồng ý xong.
... Hồ tắm trong vắt thấy đáy, khó giấu lắm.
Nếu không chạy, Ninh Hồng e rằng phản ứng sinh lý của mình sẽ lộ ra, bị nam chính coi là thằng biến thái mất.
Nghĩ thế, thanh niên lại lùi về sau, dựa sát người vào bệ đá, mặc cho mặt đá lởm chởm cọ xát tấm lưng tạo ra cơn đau âm ỉ.
Hàng Tiểu Thời nhấc bình rượu tự rót cho mình một ly. Nhân lúc uống rượu, hắn dùng tay áo che khuất đôi mắt đang đảo láo liên.
Rượu ngon chảy qua cổ họng, hương vị ngọt ngào tràn ngập khoang miệng, đến khi vào dạ dày, rượu mới tỏa ra hơi nóng hầm hập. Dư vị nồng nàn vương mãi khiến người ta đắm say khó dứt.
Hàng Tiểu Thời hài lòng nheo đôi mắt phượng, liếc nhìn mặt suối sóng sánh. Xuyên qua làn nước trong veo, Hàng Tiểu Thời lanh lợi phát hiện ra bí mật cất giấu phía dưới.
Sau đó, hắn cụp ngay mắt xuống, thỏa mãn lau khóe miệng, cười thầm trong bụng: “Ngài 025 ơi, họa mi hót véo von rồi kìa.”
025 đang biến thành chim ruồi, loanh quanh trông chừng triền núi phía sau giùm Hàng Tiểu Thời.
Nghe giọng Hàng Tiểu Thời đầy phấn khích, nó hừ một tiếng hỏi: “Vậy nghĩa là kế hoạch của cậu càng dễ thành công hơn phải không?”
“Vốn chỉ tự tin có năm phần, giờ ước chừng tám phần.”
Hàng Tiểu Thời đắc ý cười ha ha liên hồi, hệt như con cáo đánh hơi được mùi thịt tươi sống.
Tuy không thấy Hàng Tiểu Thời, 025 cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt ký chủ hớn hở ra sao.
Nó bất đắc dĩ lắc đầu, lầu bầu: “Vậy giờ chúng ta...”
025 chưa kịp dứt lời, dưới chân núi đột nhiên nổi lên cuồng phong.
Tựa như hạt mưa khi rừng động chuyển lá cành, (*) khí lạnh bủa vây bóng dáng xanh nhạt phi nhanh như chớp.
Quan sát thật kỹ xong, 025 nghiêm mặt đanh giọng nhắc nhở: “Tiểu Thời, cậu chú ý chút nhé. Có người đang bay về phía các cậu, tốc độ cực kỳ nhanh, tu vi không hề thấp.
Dưới chân hai người, mọi khe đá đều được khảm linh thạch tạo thành tụ linh trận nho nhỏ giữ cho mặt suối dập dềnh sóng xanh, khói trắng bốc lên nghi ngút, linh khí mịt mờ quanh năm.
Ngâm mình trong suối, nước ấm mà nóng hệt như dung nham. Lại bị Hàng Tiểu Thời dụ dỗ nữa, Ninh Hồng cảm thấy nhộn nhạo cả người.
Lửa tình rạo rực khắp cơ thể chạy thẳng xuống phía dưới, kích thích dây thần kinh mẫn cảm nào đó...
Thanh niên vốc nước hất lên mặt, mượn màn sương dày đặc che đi sắc mặt sượng trân, đằng hắng mấy tiếng rồi khàn giọng hỏi: “Cậu... đến làm gì?”
Hàng Tiểu Thời lề mề buộc đai lưng, tủm tỉm cười nói: “Trò chuyện được không ạ?”
“Lần trước đệ bị yêu nữ quấy rối, may thay có Ninh đại ca. Tính ra đại ca là ân nhân cứu mạng của đệ đó.”
Hắn cố tình không dùng linh lực. Lực cản khi đi trong nước kéo vạt áo trắng tinh ra sau, lộ ra chiếc eo thon và đôi chân dài miên man.
Tựa như thước phim quay chậm nhấp nháy trước mắt Ninh Hồng.
Yết hầu Ninh Hồng trượt lên trượt xuống, bất giác lùi về sau.
Hơi lạnh ào ạt phả ra từ khe đá, giọt sương lăn dài trên tảng đá rêu phong. Mãi đến khi lưng dán vào bệ đá xanh trên bờ, y mới dằn được ngần ấy xuyến xao, hơi mất kiên nhẫn nói: “Ta đã cảnh cáo cậu, đừng có quá thân mật với ta.”
“Tinh tinh tinh!”
Lời còn chưa dứt, chuông cảnh báo đã réo đùng đùng trong đầu y.
“Anh nói gì thế?” Hệ thống trách cứ: “Mau làm quen với nam chính đi, có ích cho cốt truyện sau này lắm!”
Hàng Tiểu Thời nhích lại gần, đôi mắt lúng liếng biết cười, tỏ vẻ thấu hiểu: “Công pháp vô can, xấu xa hay không là ở người dùng nó. Đệ ngưỡng mộ cách làm người của Ninh đại ca đã lâu. Quỷ tu thì có xá chi.”
Hàng Tiểu Thời thấy nóng, giơ tay vạch cổ áo vừa mới mặc chỉn chu. Cặp chân thon dài thẳng tắp thấp thoáng dưới làn suối lăn tăn.
Áo trắng nửa kín nửa hở vừa khéo khoe ra chiếc cổ mảnh mai và yết hầu trơn nhẵn, phô bày vẻ đẹp nam tính đầy quyến rũ. Một bên xương quai xanh cong cong, bóng loáng vì bị ướt đẫm. Bên còn lại lấp ló dưới vạt áo nhung, gợi cho người ta mơ mộng đến viễn cảnh nào đó.
Trong ngoài tấn công như thế, Ninh Hồng sắp toang mất.
Sặc mùi gay như vậy mà là nam chính Long Ngạo Thiên ư?
Ninh Hồng dựa lưng vào bệ đá, đấu tranh tâm lý mãi mà chẳng biết làm sao, đành chán nản nói: “Đã bảo là ta... mê Long Dương.”
“Huynh thích rồng với mặt trời á?”
Hàng Tiểu Thời thắc mắc hỏi, hồn nhiên chớp chớp cặp mắt phượng long lanh đen như mực.
Đuôi mắt cong cong như trăng khuyết, bâng quơ liếc qua hình xăm rồng trên cổ Ninh Hồng. Xăm rồng sợ xỉu, nó vòng qua cổ rồi lẩn xuống dưới.
Ninh Hồng: “...” Ôi đệt. Sủa cái quái gì thế?
Ninh Hồng siết chặt bàn tay trong nước, khốn đốn nuốt ngụm nước bọt. Y rủa thầm, ngạc nhiên nói với hệ thống: “Hắn là nam chính Long Ngạo Thiên, sao lại không biết Long Dương là gì?”
081 càng gắt gỏng hơn, hối thúc: “Không biết thì thôi, có sao đâu. Đừng làm mấy việc thừa thãi nữa, mau nói là anh muốn kết bạn thân với hắn!”
“Có mà thân ai nấy lo!”
Hàng mi đen nhánh run run, Ninh Hồng bặm môi thật chặt, cả giận bật thốt lên: “Mi mở to mắt ra mà xem! Kết bạn kết bè gì, hắn đang thả thính ta đây này!”
“Thả thính anh?” 081 hừ lạnh một tiếng, khịt mũi dè bỉu: “Anh tưởng bở à? Người ta muốn thả mình trong nước thì có. Con trai với nhau anh cứ làm to chuyện.”
Ngưng một chút, nó lại ngoa ngoắt tiếp: “Anh coi anh xoắn hết cả lên. Các chị các em cũng không làm màu như anh đâu.”
081 đang mỉa mai chê bai y.
Câu này như sấm rền bên tai, giống hệt chiếc búa đập cho Ninh Hồng choáng váng.
Nóng nảy và căm tức hóa thành lửa giận ngút trời, phừng phừng cháy trong lòng. Hỏa xà vọt lên liếm láp lồng ngực dẻo dai một cách gợi tình, trườn đến đâu là nhen nhóm cơn thịnh nộ đến đó.
“Ta làm màu?”
Ninh Hồng liếm bờ môi khô khốc, nổi cơn tam bành: “Được lắm, là mi nói đấy. Nhất định sẽ có ngày ta đè nam chính Long Ngạo Thiên mi kính yêu nhất, chịch ná thở. Đến lúc ấy, mi phải nhớ đó chỉ là tình huynh đệ - trong - sáng!”
Dứt lời, thanh niên ngẩng đầu nhìn gương mặt hăm hở của Hàng Tiểu Thời, thở dài thườn thượt.
“Hàng Tiểu Thời phải không?”
Thấy hắn nhướng mày gật đầu, Ninh Hồng ngưng một lát mới dịu giọng bảo: “Ta nhớ ra cậu rồi, lại đây ngồi đi.”
Hàng Tiểu Thời cười tít mắt bèn lạnh lẹ đáp “dạ”, thư thả bước về phía Ninh Hồng. Cứ như thể hắn chưa hề trêu ghẹo ai đó.
Thân hình dong dỏng tuyệt đẹp sáp lại như đốm lửa bập bùng tạt vào mặt, lại như vầng thái dương chói lòa áp sát.
Dương Viêm của Hàng Tiểu Thời có tác dụng trừ tà đuổi ma. Nhưng hiện tại tu vi hắn còn thấp, sức mạnh huyết mạch không uy hiếp được Ninh Hồng, có điều vẫn đủ để bản thể Thiên Ma của y nổi trống ngực.
Đó là trực giác mách bảo mãnh thú khi đụng độ thiên địch. Không phải sợ hãi mà là nóng lòng muốn xông lên xâu xé.
Nhất là loại “thiên địch” mất cảnh giác như này.
Khóe mắt bị hơi nóng hun đỏ, con ngươi đen láy sáng ngời toát lên vẻ hiền lành ngây ngô.
Khi hắn cất bước, vạt áo nhung bồng bềnh trong nước như tảo biển xanh biếc, khẽ khàng xao động con tim ai.
Hơi nước mịt mù xóa nhòa gương mặt góc cạnh. Ngỡ như ngòi bút loang mực nho trên giấy Tuyên ẩm, tức thì vẽ nên sương mây vờn núi ngàn, khói làn hoen thác đổ. Cảnh tùng cao đá cứng hóa thành bức tranh thủy mặc uyển chuyển ẩn giấu ngụ ý.
Ninh Hồng khựng lại, khóe mắt giật giật.
Ngay sau đó, con người làm điên đảo chúng sinh kia bước ra từ tranh vẽ, xua tan hơi nước. Hắn ung dung đi đến bên cạnh y, nghiễm nhiên nâng ly ngọc trên bàn.
Hàng Tiểu Thời cúi đầu ngửi, mừng rỡ thốt lên: “Rượu thơm quá!”
“Chẳng trách Ninh đại ca trốn ở đây, hóa ra là muốn uống rượu một mình. Tiếc rằng giờ có thêm đệ, huynh khó mà hưởng riêng rượu ngon rồi.”
Nói đoạn, hắn ngửa đầu dốc ngược ly, yết hầu ở cổ nhấp nhô, một hơi uống cạn hết rượu.
—Thật tình cờ, hắn ngậm đúng chỗ Ninh Hồng vừa uống.
Giọt nước nhỏ xuống từ đuôi tóc, men theo yết hầu lăn dài trên khuôn ngực rắn chắc, sáng lấp lánh dưới ráng chiều tà.
Con tim Ninh Hồng như có chảo dầu sôi sục bắn tung tóe.
Ninh Hồng nghiêng đầu, hai tay run rẩy bấu víu lấy bệ đá sau lưng. Y vừa sốt ruột thở hắt ra một hơi nóng rực, vừa bảo với hệ thống: “Chắc chắn lần này là quyến rũ ta!”
081 giận tím mặt: “Uống chung ly là quyến rũ anh hả? Nói thế thì hôm nay anh quyến rũ tiểu nhị không dưới mười lần đâu.”
“Sao giống nhau được. Chúng ta uống cùng một chỗ, đó là hôn gián tiếp!”
“Bớt tự sướng đi. Hôn rồi thì sao, có thai được chắc?”
“...”
Ninh Hồng bị 081 chặn cứng họng, không biết cãi như nào cho phải.
Thấy Ninh Hồng im thin thít, 081 hả hê hừ một tiếng, đanh giọng nói: “Dù mang thai được thì anh cũng phải diễn đúng kịch bản cho ta. Mau bắt chuyện với nam chính, đề nghị vòng hai tổ đội với nhau đi.”
Kịch bản kịch bản, suốt ngày kịch bản.
Ninh Hồng nghiến răng nghiến lợi nghĩ, chó Bóc Lột, mi là kịch bản đầu thai à?
Nhưng việc đã đến nước này, Ninh Hồng đâu còn cách nào khác. Khi Hàng Tiểu Thời đặt ly rượu xuống, chép miệng nhấm nháp dư vị, Ninh Hồng mới lí nhí hỏi: “Tiểu Thời huynh đệ, đến vòng thi sau, liệu cậu có muốn đồng hành với ta không?”
“Lập đội hả?”
Nụ cười dịu dàng nở rộ trên gương mặt điển trai, Hàng Tiểu Thời chớp mắt vui vẻ đồng ý: “Được thôi.”
“Ninh đại ca hứa rồi đó, sau này hai ta góp gạo thổi cơm chung.”
—Góp gạo sống thử nhó.
Ninh Hồng hơi biến sắc nhíu mày, song lại nhanh chóng giãn ra.
Y gượng gạo cười, lơ đãng cầm lấy ly ngọc trong tay Hàng Tiểu Thời, giấu nó ra sau lưng. Y lẩm bẩm: “Ừ, quyết định vậy nhé.”
Cứ như thế. Coi như diễn xong kịch bản.
Mặc dù địa điểm diễn ra sự việc và nội dung cụ thể thay đổi xoành xoạch, nhưng về bản chất là giống nhau: vai ác Ninh Hồng và vai chính Hàng Tiểu Thời làm quen, hẹn nhau lập đội vượt qua vòng thi thứ hai.
Truyện viết Hàng Tiểu Thời vô cùng thật thà chính trực khi ngỏ lời mời Ninh Hồng.
Tuy nhiên, Ninh Hồng chỉ cần một tấm bia đỡ nổi trội thu hút hết thảy chú ý của mọi người, hòng dễ dàng thực hiện kế hoạch. Dù sao đây cũng là lần đầu boss Ninh Hồng xuất hiện mà.
Y xưng huynh gọi đệ với Hàng Tiểu Thời, cả hai kề vai sát cánh sánh bước cùng nhau. Thông qua miêu tả cử chỉ và nghệ thuật ngôn từ, tác giả đã khắc họa cho độc giả thấy một quỷ tu ngoài lạnh trong nóng.
... Đương nhiên đó là do Ninh Hồng giả bộ thôi.
Có điều, Ninh Hồng đóng giả quỷ tu hiện giờ nào có lòng dạ toan tính như nguyên tác. Chẳng qua nể mặt nam chính, không thì y đã cuốn gói chạy luôn ngay khi Hàng Tiểu Thời đồng ý xong.
... Hồ tắm trong vắt thấy đáy, khó giấu lắm.
Nếu không chạy, Ninh Hồng e rằng phản ứng sinh lý của mình sẽ lộ ra, bị nam chính coi là thằng biến thái mất.
Nghĩ thế, thanh niên lại lùi về sau, dựa sát người vào bệ đá, mặc cho mặt đá lởm chởm cọ xát tấm lưng tạo ra cơn đau âm ỉ.
Hàng Tiểu Thời nhấc bình rượu tự rót cho mình một ly. Nhân lúc uống rượu, hắn dùng tay áo che khuất đôi mắt đang đảo láo liên.
Rượu ngon chảy qua cổ họng, hương vị ngọt ngào tràn ngập khoang miệng, đến khi vào dạ dày, rượu mới tỏa ra hơi nóng hầm hập. Dư vị nồng nàn vương mãi khiến người ta đắm say khó dứt.
Hàng Tiểu Thời hài lòng nheo đôi mắt phượng, liếc nhìn mặt suối sóng sánh. Xuyên qua làn nước trong veo, Hàng Tiểu Thời lanh lợi phát hiện ra bí mật cất giấu phía dưới.
Sau đó, hắn cụp ngay mắt xuống, thỏa mãn lau khóe miệng, cười thầm trong bụng: “Ngài 025 ơi, họa mi hót véo von rồi kìa.”
025 đang biến thành chim ruồi, loanh quanh trông chừng triền núi phía sau giùm Hàng Tiểu Thời.
Nghe giọng Hàng Tiểu Thời đầy phấn khích, nó hừ một tiếng hỏi: “Vậy nghĩa là kế hoạch của cậu càng dễ thành công hơn phải không?”
“Vốn chỉ tự tin có năm phần, giờ ước chừng tám phần.”
Hàng Tiểu Thời đắc ý cười ha ha liên hồi, hệt như con cáo đánh hơi được mùi thịt tươi sống.
Tuy không thấy Hàng Tiểu Thời, 025 cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt ký chủ hớn hở ra sao.
Nó bất đắc dĩ lắc đầu, lầu bầu: “Vậy giờ chúng ta...”
025 chưa kịp dứt lời, dưới chân núi đột nhiên nổi lên cuồng phong.
Tựa như hạt mưa khi rừng động chuyển lá cành, (*) khí lạnh bủa vây bóng dáng xanh nhạt phi nhanh như chớp.
Quan sát thật kỹ xong, 025 nghiêm mặt đanh giọng nhắc nhở: “Tiểu Thời, cậu chú ý chút nhé. Có người đang bay về phía các cậu, tốc độ cực kỳ nhanh, tu vi không hề thấp.