Mạnh Thanh Hà không biết mình đã đợi bao lâu.
Hắn cứ đứng như thế trước song cửa, từ lúc nắng chói chang đến khi ráng chiều rợp trời và cho đến tận bây giờ, khi mà màn đêm buông xuống, sao sáng át áng mây đen, đường chân trời lung linh ảo diệu.
Lúc Hàng Tiểu Thời mở cửa, cơn gió se lạnh lùa vào phá vỡ bầu không khí lặng như tờ.
Trong bóng tối, thanh niên hơi vặn người, có lẽ do đứng lâu nên lưng cứng đờ. Gương mặt điển trai sa sầm khó chịu cứ như sắp nổi bão.
“Mạnh Thanh Hà ạ?”
Dương Viêm trong tay Hàng Tiểu Thời chập chờn khiến cả căn phòng tranh tối tranh sáng, phủ lên khuôn mặt góc cạnh một lớp sáng vàng lờ mờ.
Hắn kinh ngạc hỏi: “Huynh... tìm đệ hả?”
Trong đêm đen, Mạnh Thanh Hà gượng gạo gật đầu một cái, ngắc ngứ nói bằng giọng điệu mất tự nhiên: “Ta nghe nói đệ tìm quỷ tu?”
Hàng Tiểu Thời lập tức vỡ lẽ.
Thôi được rồi, lại là một người ghét quỷ tu đến chất vấn mình đây mà.
“Đúng vậy, đệ đi tìm y.”
Con ngươi đen nhánh của Hàng Tiểu Thời đảo quanh. Bỗng dưng hắn nhích lại gần, ghé sát mặt vào Mạnh Thanh Hà, nở nụ cười ma lanh: “Sao huynh hỏi thế? Chẳng lẽ huynh... quan tâm đệ?”
Diện mạo tuấn tú chợt phóng đại trước mắt. Cặp mắt phượng hẹp dài tựa như lưỡi dao bén ngọt rời vỏ, thế nhưng ánh mắt quá đỗi dịu dàng, đôi mắt sáng ngời chan chứa ý cười cợt ngả ngớn.
Mạnh Thanh Hà ngây ngẩn cả người, chốc lát sau mới dời mắt đi, bàn tay trong ống tay áo lặng lẽ siết chặt, sờ soạng hông theo bản năng.
Cơ mà chẳng sờ thấy gì hết.
... Xém quên, kiếm Linh Thủy mang đến cảm giác an toàn cho mình đã bị người đối diện đập vỡ trong trận tỷ thí rồi.
Lòng bàn tay trống vắng khiến Mạnh Thanh Hà lo lắng khó thốt nên lời. Cảm giác bí bách trong kinh mạch hệt như tảng đá đè nặng trước ngực, ngột ngạt đến mức khó thở.
Mạnh Thanh Hà lùi nửa bước, ngoảnh mặt đanh giọng bảo: “Chẳng qua lúc khởi hành, cha từng dặn dò ta chăm sóc đệ, không thì ta đã mặc xác đệ rồi.”
Gò má Mạnh Thanh Hà khuất vào góc tối, những tưởng Hàng Tiểu Thời nhìn không rõ.
Ấy nhưng Hàng Tiểu Thời sở hữu huyết mạch cực nóng, chỉ cần hắn muốn, Dương Viêm có thể biến máu thành dầu thắp sáng hai ngọn đèn Trường Minh (*) trong mắt bất cứ lúc nào.
(*) Đèn Trường Minh: là loại đèn được thắp sáng liên tục.
Thấy Mạnh Thanh Hà phản ứng như thế, Hàng Tiểu Thời thầm hừ một tiếng, càng cảm thấy anh chàng thật thú vị.
Sao hồi xưa mình không nhận ra cậu em này là tuýp ngoài lạnh trong nóng nhỉ?
Hàng Tiểu Thời chắp tay sau lưng, loạng choạng đi tới bên cạnh Mạnh Thanh Hà, bá vai thanh niên nói: “Mạnh đại ca yên tâm, đệ tự có chừng mực. Quỷ tu kia không đáng sợ như huynh nghĩ đâu. Không giấu đại ca nữa, hôm nay trò chuyện xong, đệ cảm thấy y... đáng yêu lắm.”
Khi nói hai chữ “đáng yêu”, đáy mắt Hàng Tiểu Thời đầy ắp ý cười. Ngẫm lại hành động của Ninh Hồng, hắn vô thức cong khóe môi.
Có điều mặt Mạnh Thanh Hà càng đen hơn, càng khó chịu hơn.
“Đệ có biết quỷ tu có ý nghĩa như nào với Tinh Hà Tông không?”
Anh chàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trợn mắt với Hàng Tiểu Thời, nghiến răng gằn từng chữ một: “Nếu đệ không muốn rước lấy phiền phức thì tốt nhất tránh xa y ra.”
“Được rồi được rồi, huynh đừng lo lắng làm chi.”
Hàng Tiểu Thời không tán thành với Mạnh Thanh Hà nhưng vẫn vỗ vai trấn an, nào ngờ bị anh chàng huých vai hất tay ra.
Hàng Tiểu Thời bị hất tay cũng không giận, bèn cười hiền hòa xoay người đi thắp nến.
Đến khi nến ở bốn góc đều được thắp sáng, ánh lửa vàng cam ấm áp chiếu rọi căn phòng chật chội, hắn mới giơ tay khẽ thổi tắt Dương Viêm.
Hàng Tiểu Thời buông tay xem xét căn phòng một lượt, chép miệng tấm tắc khen: “Huyết mạch này ngon thiệt, thắp nến tiện quá. Lỡ sau này có việc phải qua đêm nơi rừng rú cũng khỏi cần mang theo đá đánh lửa.”
Mạnh Thanh Hà bặm môi một lát, mất kiên nhẫn hỏi: “Rốt cuộc đệ có nghe ta nói gì không đấy?”
“Đệ hiểu ý huynh mà.” Hàng Tiểu Thời cầm giá cắm nến, nói một câu nhẹ tựa lông hồng: “Vì Tinh Hà Tông từng chịu tổn thất nặng nề do quỷ tu gây nên phải không?”
Hàng Tiểu Thời vừa dứt lời, trong phòng im phăng phắc.
Đôi mắt sâu hun hút của Mạnh Thanh Hà thoáng chốc trợn trừng, lộ vẻ không thể tin nổi. Anh chàng ngạc nhiên thốt lên: “Đệ...”
Hàng Tiểu Thời tủm tỉm cười, không đợi Mạnh Thanh Hà nói đã thản nhiên cất lời: “Ba năm trước, đại đệ tử thủ tịch (*) của chưởng môn đánh lén tông chủ, phản bội Tinh Hà. Gã đại khai sát giới, hơn mười vị trưởng lão bỏ mạng dưới tay gã. Đương lúc gã cười lớn rời núi, toàn bộ Tinh Hà không một ai có thể ngăn gã, cũng không một ai dám ngăn gã.”
(*) Đệ tử thủ tịch: Đệ tử to nhất của một vị sư phụ nào đó. Mình không hay đọc tu tiên, tu chân nên không rành, không biết các truyện khác để là gì.
“Dân đen hiếm kẻ biết chuyện này. Nhưng đối với các thế gia, tông môn hùng mạnh thì nó chẳng phải bí mật gì to tát.”
“Mà vị đệ tử thủ tịch khi sư diệt tổ đó lại là cao thủ quỷ tu chính thống. Nếu xếp hạng thực lực các quỷ tu đương thời, chắc chắn gã là một trong ba kẻ mạnh nhất.”
Nói xong, hắn cười tít mắt ngẩng đầu lên: “Sao hả Mạnh đại ca, đệ nói có đúng không?”
Mạnh Thanh Hà nghiến răng ken két: “Đúng...”
Im lặng một hồi, rốt cuộc anh chàng không nhịn được bèn hỏi: “Sao đệ biết mấy chuyện này?”
— Lắm lời, đây là hack game đó.
Tắt đi bảng nội dung sơ lược trước mắt mà 025 gửi đến, Hàng Tiểu Thời hớn hở ra mặt: “Huynh quan tâm vấn đề này làm gì. Hôm nay quán trọ đông thí sinh như vậy, đảm bảo có không ít các công tử thế gia. Mạnh đại ca, đệ cược với huynh, có thể đệ là người đầu tiên làm quen với quỷ tu kia, nhưng tuyệt đối không phải người cuối cùng đâu.”
“Vì sao...?”
“Bởi vì y ăn chắc một suất vào tông đó.”
Ngưng một lát, Hàng Tiểu Thời buông thõng tay, nói thêm: “Tất nhiên là sau khi vào tông, y có bị xa lánh hay không lại là chuyện khác. Cơ mà đó không phải là điều bây giờ chúng ta cần xem xét.”
Ánh nến leo lét, làn gió mát rượi mơn man.
Giữa căn phòng im ắng, đôi chân mày Mạnh Thanh Hà xoắn tít lại, hạ giọng: “Ta không ngờ được.”
Từng bị quỷ tu phá hoại, đáng lẽ nên đề cao cảnh giác, không nhận loại đệ tử như vậy nữa chứ?
“Mạnh đại ca, Tinh Hà Tông đang ngầm ra hiệu cho thiên hạ đấy.”
Hàng Tiểu Thời tinh nghịch giơ ngón trỏ lắc lắc trước mặt anh chàng, nói một câu đầy ngụ ý: “Vì cớ gì lần này tổ chức thi tuyển rình rang hơn trước đây rất nhiều?”
“...”
“Đương nhiên là nhân dịp này tuyên bố cho các thế gia tông môn lớn rằng, thảm án ba năm trước chưa tổn hại đến căn cơ Tinh Hà Tông, họ vẫn là tông môn mạnh nhất nam đại lục. Quỷ tu cũng như bao kẻ khác thôi, nếu bây giờ Tinh Hà Tông từ chối nhận quỷ tu, khác gì bác loa lên bảo họ sợ đám ác ôn kia?”
Giọng Hàng Tiểu Thời trầm ấm êm tai, hào sảng lại lưu loát, chậm rãi từ tốn ngỡ như nước chảy trong khe.
Mạnh Thanh Hà đứng như trời trồng, đôi mắt đen trợn trừng, lơ ngơ cứ như nghe tiếng sao Hỏa.
Thấy Hàng Tiểu Thời không nói tiếp, anh chàng ngô nghê hỏi: “Thế nên?”
Hàng Tiểu Thời: “...”
Bé à, chả trách chú em chỉ xách dép làm đàn em của vai chính.
Đúng là một chiếc não mới mang đi ủi phẳng về.
“Thế nên nếu có quỷ tu dự thi, miễn là nhân phẩm không kém, tư chất không tệ thì sẽ được chọn vào tông môn ngay.”
Hàng Tiểu Thời khẽ thở dài, đoạn nói tiếp: “Đệ đã dò hỏi tiểu nhị rồi, mấy hôm nay chỉ có mỗi một quỷ tu. Huynh xem kết bạn với y có ích hay không?”
Mạnh Thanh Hà chôn chân tại chỗ thật lâu, mãi sau mới gật đầu.
Có điều nhìn đôi lông mày của anh chàng vẫn nhíu nhặt như cũ, Hàng Tiểu Thời vô cùng nghi ngờ việc Mạnh Thanh Hà có hiểu hay không, hiểu được bao nhiêu.
Hàng Tiểu Thời chợt nảy ra một ý, bèn cong môi cười nói: “Mạnh đại ca ơi, huynh có biết cách tốt nhất với Tinh Hà Tông là gì không?”
Mạnh Thanh Hà cứng nhắc lắc đầu.
“Tất nhiên là cài cắm một quỷ tu vào tốp thí sinh rồi nhận người ta, đề phòng bất trắc đó.”
Mạnh Thanh Hà: “... Ầu.”
Giọng điệu ngẫn ngờ, ánh nhìn đờ đẫn, đôi mắt đen không còn sắc bén khi xưa, thậm chí lơ mơ như mặt hồ chìm trong sương mù.
Hàng Tiểu Thời: “...”
Hắn ráng ngoác mồm ra cười thật tươi, nhưng khóe miệng mỏi nhừ không kìm được xệ xuống, đành than ngắn thở dài.
Khó lắm mới có dịp hack game thể hiện bản thân, hưởng thụ cảm giác IQ vượt trội.
Thế mà Mạnh Thanh Hà mắt to mày rậm này chẳng biết phụ họa tí nào, khiến bao nhiêu oai phong của hắn đổ sông đổ bể.
Aizz, nhọc lòng quá...
Tiểu Hồng Hồng vẫn đáng yêu hơn, hắn nhớ Tiểu Hồng Hồng lắm luôn.
Bất chợt Hàng Tiểu Thời lại nhớ đến một chuyện.
Hắn ghé người qua săm soi gương mặt Mạnh Thanh Hà. Ngay khi Mạnh Thanh Hà ngờ vực quay đầu, hắn đột nhiên tiến nhanh về đằng trước, thò tay lau lông mày anh chàng.
“À phải rồi Mạnh đại ca, lông mày huynh mọc nhanh thế. Mấy hôm không gặp, nó đã dài rồi nè.”
Gió dữ vù vù thổi qua, Mạnh Thanh Hà chưa kịp phản ứng thì ấn đường đã lạnh toát.
Thanh niên giơ tay sờ.
Chỉ sờ thấy mực đen sì.
Tất nhiên lông mày chưa mọc dài như trước.
Là do anh chàng dùng mực vẽ.
Để có thể gặp mọi người, mất những nửa canh giờ để vẽ.
(*) Nửa canh giờ = 1 giờ đồng hồ.
Giờ phút này, vết mực tan chảy bởi ngón tay ấm nóng tèm lem khắp mặt. Hàng Tiểu Thời quẹt vài phát, lập tức chiếc vòng tròn đen nhẻm xuất hiện ngay mắt Mạnh Thanh Hà.
Nom như bé gấu trúc mắt thâm tấu hài.
Dòm ngón tay dính mực, Mạnh Thanh Hà bỗng dưng nhớ lại ngày hôm đó, sau khi so tài, mình về nhà soi gương xong suýt thì ba máu sáu cơn.
Anh chàng nghiến răng nghiến lợi, trán nổi gân xanh, vô thức vận linh lực thành dòng nước chảy xiết trong tay.
“Hàng - Tiểu - Thời!”
Hắn cứ đứng như thế trước song cửa, từ lúc nắng chói chang đến khi ráng chiều rợp trời và cho đến tận bây giờ, khi mà màn đêm buông xuống, sao sáng át áng mây đen, đường chân trời lung linh ảo diệu.
Lúc Hàng Tiểu Thời mở cửa, cơn gió se lạnh lùa vào phá vỡ bầu không khí lặng như tờ.
Trong bóng tối, thanh niên hơi vặn người, có lẽ do đứng lâu nên lưng cứng đờ. Gương mặt điển trai sa sầm khó chịu cứ như sắp nổi bão.
“Mạnh Thanh Hà ạ?”
Dương Viêm trong tay Hàng Tiểu Thời chập chờn khiến cả căn phòng tranh tối tranh sáng, phủ lên khuôn mặt góc cạnh một lớp sáng vàng lờ mờ.
Hắn kinh ngạc hỏi: “Huynh... tìm đệ hả?”
Trong đêm đen, Mạnh Thanh Hà gượng gạo gật đầu một cái, ngắc ngứ nói bằng giọng điệu mất tự nhiên: “Ta nghe nói đệ tìm quỷ tu?”
Hàng Tiểu Thời lập tức vỡ lẽ.
Thôi được rồi, lại là một người ghét quỷ tu đến chất vấn mình đây mà.
“Đúng vậy, đệ đi tìm y.”
Con ngươi đen nhánh của Hàng Tiểu Thời đảo quanh. Bỗng dưng hắn nhích lại gần, ghé sát mặt vào Mạnh Thanh Hà, nở nụ cười ma lanh: “Sao huynh hỏi thế? Chẳng lẽ huynh... quan tâm đệ?”
Diện mạo tuấn tú chợt phóng đại trước mắt. Cặp mắt phượng hẹp dài tựa như lưỡi dao bén ngọt rời vỏ, thế nhưng ánh mắt quá đỗi dịu dàng, đôi mắt sáng ngời chan chứa ý cười cợt ngả ngớn.
Mạnh Thanh Hà ngây ngẩn cả người, chốc lát sau mới dời mắt đi, bàn tay trong ống tay áo lặng lẽ siết chặt, sờ soạng hông theo bản năng.
Cơ mà chẳng sờ thấy gì hết.
... Xém quên, kiếm Linh Thủy mang đến cảm giác an toàn cho mình đã bị người đối diện đập vỡ trong trận tỷ thí rồi.
Lòng bàn tay trống vắng khiến Mạnh Thanh Hà lo lắng khó thốt nên lời. Cảm giác bí bách trong kinh mạch hệt như tảng đá đè nặng trước ngực, ngột ngạt đến mức khó thở.
Mạnh Thanh Hà lùi nửa bước, ngoảnh mặt đanh giọng bảo: “Chẳng qua lúc khởi hành, cha từng dặn dò ta chăm sóc đệ, không thì ta đã mặc xác đệ rồi.”
Gò má Mạnh Thanh Hà khuất vào góc tối, những tưởng Hàng Tiểu Thời nhìn không rõ.
Ấy nhưng Hàng Tiểu Thời sở hữu huyết mạch cực nóng, chỉ cần hắn muốn, Dương Viêm có thể biến máu thành dầu thắp sáng hai ngọn đèn Trường Minh (*) trong mắt bất cứ lúc nào.
(*) Đèn Trường Minh: là loại đèn được thắp sáng liên tục.
Thấy Mạnh Thanh Hà phản ứng như thế, Hàng Tiểu Thời thầm hừ một tiếng, càng cảm thấy anh chàng thật thú vị.
Sao hồi xưa mình không nhận ra cậu em này là tuýp ngoài lạnh trong nóng nhỉ?
Hàng Tiểu Thời chắp tay sau lưng, loạng choạng đi tới bên cạnh Mạnh Thanh Hà, bá vai thanh niên nói: “Mạnh đại ca yên tâm, đệ tự có chừng mực. Quỷ tu kia không đáng sợ như huynh nghĩ đâu. Không giấu đại ca nữa, hôm nay trò chuyện xong, đệ cảm thấy y... đáng yêu lắm.”
Khi nói hai chữ “đáng yêu”, đáy mắt Hàng Tiểu Thời đầy ắp ý cười. Ngẫm lại hành động của Ninh Hồng, hắn vô thức cong khóe môi.
Có điều mặt Mạnh Thanh Hà càng đen hơn, càng khó chịu hơn.
“Đệ có biết quỷ tu có ý nghĩa như nào với Tinh Hà Tông không?”
Anh chàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trợn mắt với Hàng Tiểu Thời, nghiến răng gằn từng chữ một: “Nếu đệ không muốn rước lấy phiền phức thì tốt nhất tránh xa y ra.”
“Được rồi được rồi, huynh đừng lo lắng làm chi.”
Hàng Tiểu Thời không tán thành với Mạnh Thanh Hà nhưng vẫn vỗ vai trấn an, nào ngờ bị anh chàng huých vai hất tay ra.
Hàng Tiểu Thời bị hất tay cũng không giận, bèn cười hiền hòa xoay người đi thắp nến.
Đến khi nến ở bốn góc đều được thắp sáng, ánh lửa vàng cam ấm áp chiếu rọi căn phòng chật chội, hắn mới giơ tay khẽ thổi tắt Dương Viêm.
Hàng Tiểu Thời buông tay xem xét căn phòng một lượt, chép miệng tấm tắc khen: “Huyết mạch này ngon thiệt, thắp nến tiện quá. Lỡ sau này có việc phải qua đêm nơi rừng rú cũng khỏi cần mang theo đá đánh lửa.”
Mạnh Thanh Hà bặm môi một lát, mất kiên nhẫn hỏi: “Rốt cuộc đệ có nghe ta nói gì không đấy?”
“Đệ hiểu ý huynh mà.” Hàng Tiểu Thời cầm giá cắm nến, nói một câu nhẹ tựa lông hồng: “Vì Tinh Hà Tông từng chịu tổn thất nặng nề do quỷ tu gây nên phải không?”
Hàng Tiểu Thời vừa dứt lời, trong phòng im phăng phắc.
Đôi mắt sâu hun hút của Mạnh Thanh Hà thoáng chốc trợn trừng, lộ vẻ không thể tin nổi. Anh chàng ngạc nhiên thốt lên: “Đệ...”
Hàng Tiểu Thời tủm tỉm cười, không đợi Mạnh Thanh Hà nói đã thản nhiên cất lời: “Ba năm trước, đại đệ tử thủ tịch (*) của chưởng môn đánh lén tông chủ, phản bội Tinh Hà. Gã đại khai sát giới, hơn mười vị trưởng lão bỏ mạng dưới tay gã. Đương lúc gã cười lớn rời núi, toàn bộ Tinh Hà không một ai có thể ngăn gã, cũng không một ai dám ngăn gã.”
(*) Đệ tử thủ tịch: Đệ tử to nhất của một vị sư phụ nào đó. Mình không hay đọc tu tiên, tu chân nên không rành, không biết các truyện khác để là gì.
“Dân đen hiếm kẻ biết chuyện này. Nhưng đối với các thế gia, tông môn hùng mạnh thì nó chẳng phải bí mật gì to tát.”
“Mà vị đệ tử thủ tịch khi sư diệt tổ đó lại là cao thủ quỷ tu chính thống. Nếu xếp hạng thực lực các quỷ tu đương thời, chắc chắn gã là một trong ba kẻ mạnh nhất.”
Nói xong, hắn cười tít mắt ngẩng đầu lên: “Sao hả Mạnh đại ca, đệ nói có đúng không?”
Mạnh Thanh Hà nghiến răng ken két: “Đúng...”
Im lặng một hồi, rốt cuộc anh chàng không nhịn được bèn hỏi: “Sao đệ biết mấy chuyện này?”
— Lắm lời, đây là hack game đó.
Tắt đi bảng nội dung sơ lược trước mắt mà 025 gửi đến, Hàng Tiểu Thời hớn hở ra mặt: “Huynh quan tâm vấn đề này làm gì. Hôm nay quán trọ đông thí sinh như vậy, đảm bảo có không ít các công tử thế gia. Mạnh đại ca, đệ cược với huynh, có thể đệ là người đầu tiên làm quen với quỷ tu kia, nhưng tuyệt đối không phải người cuối cùng đâu.”
“Vì sao...?”
“Bởi vì y ăn chắc một suất vào tông đó.”
Ngưng một lát, Hàng Tiểu Thời buông thõng tay, nói thêm: “Tất nhiên là sau khi vào tông, y có bị xa lánh hay không lại là chuyện khác. Cơ mà đó không phải là điều bây giờ chúng ta cần xem xét.”
Ánh nến leo lét, làn gió mát rượi mơn man.
Giữa căn phòng im ắng, đôi chân mày Mạnh Thanh Hà xoắn tít lại, hạ giọng: “Ta không ngờ được.”
Từng bị quỷ tu phá hoại, đáng lẽ nên đề cao cảnh giác, không nhận loại đệ tử như vậy nữa chứ?
“Mạnh đại ca, Tinh Hà Tông đang ngầm ra hiệu cho thiên hạ đấy.”
Hàng Tiểu Thời tinh nghịch giơ ngón trỏ lắc lắc trước mặt anh chàng, nói một câu đầy ngụ ý: “Vì cớ gì lần này tổ chức thi tuyển rình rang hơn trước đây rất nhiều?”
“...”
“Đương nhiên là nhân dịp này tuyên bố cho các thế gia tông môn lớn rằng, thảm án ba năm trước chưa tổn hại đến căn cơ Tinh Hà Tông, họ vẫn là tông môn mạnh nhất nam đại lục. Quỷ tu cũng như bao kẻ khác thôi, nếu bây giờ Tinh Hà Tông từ chối nhận quỷ tu, khác gì bác loa lên bảo họ sợ đám ác ôn kia?”
Giọng Hàng Tiểu Thời trầm ấm êm tai, hào sảng lại lưu loát, chậm rãi từ tốn ngỡ như nước chảy trong khe.
Mạnh Thanh Hà đứng như trời trồng, đôi mắt đen trợn trừng, lơ ngơ cứ như nghe tiếng sao Hỏa.
Thấy Hàng Tiểu Thời không nói tiếp, anh chàng ngô nghê hỏi: “Thế nên?”
Hàng Tiểu Thời: “...”
Bé à, chả trách chú em chỉ xách dép làm đàn em của vai chính.
Đúng là một chiếc não mới mang đi ủi phẳng về.
“Thế nên nếu có quỷ tu dự thi, miễn là nhân phẩm không kém, tư chất không tệ thì sẽ được chọn vào tông môn ngay.”
Hàng Tiểu Thời khẽ thở dài, đoạn nói tiếp: “Đệ đã dò hỏi tiểu nhị rồi, mấy hôm nay chỉ có mỗi một quỷ tu. Huynh xem kết bạn với y có ích hay không?”
Mạnh Thanh Hà chôn chân tại chỗ thật lâu, mãi sau mới gật đầu.
Có điều nhìn đôi lông mày của anh chàng vẫn nhíu nhặt như cũ, Hàng Tiểu Thời vô cùng nghi ngờ việc Mạnh Thanh Hà có hiểu hay không, hiểu được bao nhiêu.
Hàng Tiểu Thời chợt nảy ra một ý, bèn cong môi cười nói: “Mạnh đại ca ơi, huynh có biết cách tốt nhất với Tinh Hà Tông là gì không?”
Mạnh Thanh Hà cứng nhắc lắc đầu.
“Tất nhiên là cài cắm một quỷ tu vào tốp thí sinh rồi nhận người ta, đề phòng bất trắc đó.”
Mạnh Thanh Hà: “... Ầu.”
Giọng điệu ngẫn ngờ, ánh nhìn đờ đẫn, đôi mắt đen không còn sắc bén khi xưa, thậm chí lơ mơ như mặt hồ chìm trong sương mù.
Hàng Tiểu Thời: “...”
Hắn ráng ngoác mồm ra cười thật tươi, nhưng khóe miệng mỏi nhừ không kìm được xệ xuống, đành than ngắn thở dài.
Khó lắm mới có dịp hack game thể hiện bản thân, hưởng thụ cảm giác IQ vượt trội.
Thế mà Mạnh Thanh Hà mắt to mày rậm này chẳng biết phụ họa tí nào, khiến bao nhiêu oai phong của hắn đổ sông đổ bể.
Aizz, nhọc lòng quá...
Tiểu Hồng Hồng vẫn đáng yêu hơn, hắn nhớ Tiểu Hồng Hồng lắm luôn.
Bất chợt Hàng Tiểu Thời lại nhớ đến một chuyện.
Hắn ghé người qua săm soi gương mặt Mạnh Thanh Hà. Ngay khi Mạnh Thanh Hà ngờ vực quay đầu, hắn đột nhiên tiến nhanh về đằng trước, thò tay lau lông mày anh chàng.
“À phải rồi Mạnh đại ca, lông mày huynh mọc nhanh thế. Mấy hôm không gặp, nó đã dài rồi nè.”
Gió dữ vù vù thổi qua, Mạnh Thanh Hà chưa kịp phản ứng thì ấn đường đã lạnh toát.
Thanh niên giơ tay sờ.
Chỉ sờ thấy mực đen sì.
Tất nhiên lông mày chưa mọc dài như trước.
Là do anh chàng dùng mực vẽ.
Để có thể gặp mọi người, mất những nửa canh giờ để vẽ.
(*) Nửa canh giờ = 1 giờ đồng hồ.
Giờ phút này, vết mực tan chảy bởi ngón tay ấm nóng tèm lem khắp mặt. Hàng Tiểu Thời quẹt vài phát, lập tức chiếc vòng tròn đen nhẻm xuất hiện ngay mắt Mạnh Thanh Hà.
Nom như bé gấu trúc mắt thâm tấu hài.
Dòm ngón tay dính mực, Mạnh Thanh Hà bỗng dưng nhớ lại ngày hôm đó, sau khi so tài, mình về nhà soi gương xong suýt thì ba máu sáu cơn.
Anh chàng nghiến răng nghiến lợi, trán nổi gân xanh, vô thức vận linh lực thành dòng nước chảy xiết trong tay.
“Hàng - Tiểu - Thời!”