Khi Tô Anh Tử trở về Tô gia thì trên tay nha hoàn của nàng ta đã chất đầy hộp to hộp nhỏ đựng đồ trang sức và váy áo.
Trong lúc trở về hậu viện bất ngờ đụng mặt mợ nhỏ, bà ta vừa liếc qua mấy cái hộp nha hoàn đang bưng liền ghen tức đảo mắt, nhếch môi nhìn Anh Tử mở miệng châm chọc.
- Anh Tử à, mợ thấy con ngày nào cũng chưng diện đẹp đẽ rồi.
Thay vì mỗi ngày rảnh rỗi đi ra ngoài tiêu tiền của Tô gia thì nên tìm lấy một người lang quân có được không? Tuổi của con cũng không còn nhỏ, còn kén chọn đến bao giờ chứ?
Tô Anh Tử nhíu mày thật chặt, nhưng vì lễ giáo được dạy dỗ từ nhỏ khiến nàng không thể mở miệng chửi mắng bà ta.
Vì vậy nàng chỉ mỉm cười ra vẻ nhún nhường, lúc chuẩn bị rời đi còn cố tình nói xóc một câu trả đũa.
- Anh Tử xin nghe lời mợ, chỉ có điều việc hôn nhân của con đã có cha nương làm chủ, mợ không cần lo lắng quá.
À, đúng rồi, Tô Hồng nhà mợ năm nay cũng không kém tuổi Anh Tử bao nhiêu, nếu biết mợ còn quan tâm đến chuyện hôn sự của con hơn, Anh Tử sợ nàng ấy sẽ buồn đó.
Chỉ một câu nói đã chọc đến nỗi đau của Mạch Phượng Hà.
Người chồng đã mất của nàng ta là Tô Thanh, em trai ruột của thượng thư Tô Thần.
Từ ngày chồng mất nàng ta và con gái Tô Hồng chuyển hẳn đến nhà Tô Thần nương nhờ.
Cũng vì thế nên con gái của bà ta luôn bị so sánh với Tô Anh Tử.
Mấy đám dạm hỏi lớn đến Tô phủ cũng chỉ hỏi đến Tô đại tiểu thư mà không thèm đoái hoài đến Tô Hồng nhà bà.
Vốn dĩ hai mẹ con bà ta vẫn được thừa hưởng tài sản của Tô Thanh để lại nhưng Mạch Phượng Hà vẫn ghen tị với mẹ con Anh Tử không thôi.
Bà ta đố kỵ Tô Thần thường ngày nuông chiều thê tử lẫn con gái, nương của Anh Tử không thể sinh thêm con ông cũng quyết không nạp thêm thiếp thất.
Cho dù chỉ có mỗi một mụn con gái, Tô Thần cũng quyết tâm sau này sẽ để lại gia sản cho con gái.
Để con rể thay thế ông hương hoả.
Thêm việc Tô Anh Tử nói hôn sự của nàng là do cha mẹ chỉ định, nhưng từ khi họ Quan kia đến từ hôn.
Tô Thần đau lòng con gái không thôi liền không ép buộc nàng.
Tô Anh Tử nói một tiếng không thích, ông ta liền không gả.
Mạch Phượng Hà cũng vì việc này mà oán trách, bà ta cho rằng chừng nào Tô Anh Tử còn chưa lấy chồng.
Tô Hồng nhà bà còn không được qua cửa.
Thật ra Phượng Hà trong lòng thì oán như vậy chứ Tô Hồng không phải không có người muốn hỏi.
Chẳng qua vì mẹ goá con côi nhà bọn họ cũng học theo Anh Tử kén chọn lang quân.
Mạch Phượng Hà cũng chỉ có duy nhất một nhi nữ, chính bà ta thường hay mớm lời vào đầu Tô Hồng rằng con gái bà ta lấy chồng không thể thua kém Tô Anh Tử.
Nên Tô Hồng cũng mặc định nghe lời mẹ, hai người ham hư vinh thấy gia cảnh đối phương không được tốt hơn Tô gia bao nhiêu là ra vẻ chê bai.
Dần dần bóng người mai mối cũng thưa thớt, mà Mạch Phượng Hà cũng càng ngày càng nóng ruột.
Mạch Phượng Hà ghen ghét hậm hực trở về viện của mình.
Bên này Tô Anh Tử để nha hoàng mang đồ về phòng còn mình thì cầm theo hộp nhỏ rảo bước đến viện của cha mẹ tìm mẫu thân.
Viện tử của phu thê thượng thư được xây dựng rất trang nhã.
Vừa bước qua cổng tròn Tô Anh Tử đã nghe thấy mùi nhang trầm ấm áp, khoé miệng nàng khẽ cong lên.
Bực bội ban nãy do Mạch Phượng Hà mang đến cũng sớm vứt ra sau đầu.
- Đại tiểu thư đã về.
Nha hoàn theo hầu Tô phu nhân thấy Tô Anh Tử liền cúi đầu chào.
Anh Tử cũng gật đầu đáp lễ, nàng cất giọng hỏi:
- Ngọc tỷ tỷ, nương ta đang làm gì?
- Thưa tiểu thư, phu nhân vừa cắm hoa xong bây giờ đang đọc sách.
Nha hoàn dẫn Tô Anh Tử vào phòng, cẩn thận nâng rèm hạt lên nhẹ giọng thông báo:
- Thưa phu nhân, có tiểu thư đến thăm.
- Anh Tử đến rồi à, mau vào đây với nương.
Tô phu nhân đang tựa người vào đầu giường đọc sách, nghe tiếng con gái cùng nha hoàn bên ngoài vọng vào bà liền buông sách trong tay xuống.
Tuy đã qua thời xuân sắc nhưng dung mạo của bà vẫn đoan trang đằm thắm.
Mắt phượng từ ái nhìn con gái lớn đang đi tới gần, dáng vẻ của Tô Anh Tử cũng được thừa hưởng không ít từ Tô phu nhân.
Thậm chí vì có thêm nét sắc bén của Tô thượng thư dung hợp lại mà Tô Anh Tử còn xinh đẹp sắc sảo động lòng người hơn bà thời trẻ.
- Hôm nay nương có mạnh khoẻ không? Ban sáng con đi chợ có mua chút bánh ngọt về cho người.
- Nương mạnh khỏe, con đã ăn gì chưa? Chưa ăn thì ở lại dùng cơm trưa với nương nhé?
- Dạ, vậy làm phiền Ngọc tỷ tỷ tiện đường báo với Xuân Mai nói trưa nay ta dùng bữa với nương không về phòng nhé?
Tô Anh Tử chậm rãi đặt hộp nhỏ đựng bánh ngọt xuống bàn, đoạn nàng bảo Ngọc tỷ tỷ trên đường xuống nhà bếp báo tin cho Xuân Mai.
Đại nha hoàn Tô phủ cung kính “Dạ” một tiếng rồi nhanh chóng đi làm việc, để hai mẹ con Tô phu nhân ở lại.
Bình thường những ngày Tô thượng thư phải vào triều không có nhà thì nhà bếp sẽ chuẩn bị đồ ăn yêu thích riêng cho chủ nhân từng viện để nha hoàn xuống lấy.
Chỉ có bữa tối hoặc ngày Tô thượng thư được ở nhà thì cả nhà họ mới quây quần dùng bữa ở nhà ăn chung.
Vừa hay hôm nay Tô thượng thư đã vào triều từ sớm nên Tô phu nhân mới bảo Tô Anh Tử ở lại ăn cơm trưa cùng bà.
Hai mẹ con ngồi trong phòng tâm tình, nói cả chuyện mới nãy gặp Mạch Phượng Hà.
Tô phu nhân an ủi con gái chớ chấp nhất với mợ, bà ta ngoài ghen ghét lắm lời cũng không làm gì được nàng hết.
Trò chuyện một lúc Tô phu nhân tinh ý nhận ra con gái có điều khác so với ngày thường, bà bèn mở lời trêu chọc:
- Anh Tử hôm nay cứ cười tủm tỉm một mình nhiều như vậy, ban ngày con đã gặp chuyện gì vui hay sao?.
Truyện Đoản Văn
Tô Anh Tử thẹn thùng hơi cúi đầu vì bị mẹ nói trúng, tuy bình thường tâm tư nàng vốn kín đáo nhưng việc nàng thích gì chưa bao giờ lọt khỏi con mắt tinh tường của Tô phu nhân.
Đắn đo một lúc rốt cuộc nàng vẫn mở lời tâm sự.
- Nương, hôm nay con ra ngoài có gặp hắn…
Lần đầu nghe thấy con gái mình nhắc đến một người đàn ông, Tô phu nhân có hơi thẳng lưng ngồi dậy.
Trong lòng bà nửa mừng nửa lo lắng không biết người mà con gái nhắc đến là người như thế nào.
- Con nói hắn là ai? Nương có biết không?
- Là Quan Sơn Quân, con trai nhà Quan thái sư…
- Là hắn? Hắn nói gì với con sao?
Tô phu nhân hơi nhíu mày, chuyện năm đó Quan Sơn Quân đến Tô gia cương quyết từ hôn nữ nhi khắp kinh thành không ai là không biết.
Cho dù bên kia Quan thái sư có tức giận từ con trai cùng đưa quà xin lỗi đến phủ Thượng Thư rất nhiều nhưng việc này vẫn là nỗi nhục nhã của phu thê nhà bà cùng con gái.
Nhưng nhìn dáng vẻ ấp úng của con gái hôm nay thì bà bắt đầu hiểu được, mặc dù Quan Sơn Quân kia rời khỏi thái sư phủ cũng tự mình thành danh nhưng nhắc đến tên hắn trượng phu của bà vẫn âm thầm tức giận.
- Chỉ là tình cờ gặp bên ngoài, nương cũng biết hắn có mở mấy cửa hàng trang sức…
Tô đại tiểu thư lời ít ý nhiều, Tô phu nhân làm sao lại không hiểu con gái mình đã động lòng với tiểu tử kia.
Nhưng bà cũng là người thông minh, nếu Quan Sơn Quân muốn tới đây tạ lỗi, ngỏ ý nối lại với con bà.
Tô thượng thư dù lúc trước tức giận nhưng nếu là con gái thích, cộng thêm quan hệ với Quan gia thân thiết trở lại như trước có lẽ ông cũng sớm nguôi ngoai.
- Để cha con đồng ý cũng không khó, chỉ có điều sẽ không dễ dàng.
Còn xem tiểu tử kia có biểu hiện thế nào, dù sao hắn vẫn chưa hứa hẹn gì khác.
Con thân là hoàng hoa khuê nữ nhà ta cũng nên cẩn thận.
- Xin nương yên tâm, con biết phải làm thế nào…
Tuy ngoài mặt Tô Anh Tử cúi đầu nhu thuận nghe lời mẹ nhưng trong lòng nàng ta cũng không muốn ngồi yên.
Ai biết ở bên ngoài có bao nhiêu ong bướm đang dòm ngó Quan Sơn Quân, nàng quyết tâm phải đoạt vị hôn phu trở về bên mình.
Còn nhớ năm đó Quan Sơn Quân một mình đến phủ từ hôn, Tô Anh Tử còn ngây thơ chưa hiểu chuyện phong tình mà mới thấy hắn một lần đã mặt đỏ tim đập.
Nếu lúc đó không rung động thì nàng cũng không cố chấp so sánh những nam nhân khác với hắn đến tận bây giờ như vậy.
Bẵng đi vài hôm, Chu Tử Dụ đang ở nhà nghe thấy có tiếng gõ cổng.
Y mở cửa ra không ngờ lại gặp mặt Tô đại tiểu thư bên ngoài.
- Anh Tử đường đột đến thăm, mong không làm phiền Chu công tử.
Xin cho ta hỏi Quan công tử có nhà không?.