Khách đến đột xuất, lại còn là đại tiểu thư, Chu Tử Dụ cũng hơi bất ngờ.
Y chỉ có thể mời Tô Anh Tử vào bên trong ngồi đợi một chút, nói Quan Sơn Quân đi giám sát mấy cửa hiệu có lẽ cũng sắp về rồi.
Hôm nay là cuối tuần, học sinh ở võ đường đều được nghỉ không phải tới lớp.
Chu Tử Dụ có thời gian ở nhà bèn nấu luôn cả bữa trưa đợi Sơn Quân về ăn.
Trên cái bàn gỗ nhỏ đã bày ra ba món ăn đơn giản mà ngon lành, bao gồm canh rau rừng, thịt gà xào sả ớt cùng một dĩa hành muối.
Tô đại tiểu thư vừa bước vào cửa đã nhíu mi nhìn quanh căn nhà nhỏ hẹp, nàng không hiểu ở đây có cái gì tốt, còn không lớn bằng phòng chứa củi của Tô gia, vì sao Quan Sơn Quân lại không rời khỏi.
Tô Anh Tử cho dù nghĩ như vậy cũng để trong lòng không nói, chỉ có nha hoàn Xuân Mai của nàng ta lại không biết ý.
Nhìn thấy Chu Tử Dụ luống cuống đem hai cái ghế tựa cũ kỹ bên bàn ăn kê ra cho bọn họ ngồi đợi.
Bình thường đến giờ ăn cơm cũng không mấy khi có khách tới thăm.
Bàn ăn cơm cũng được dùng để tiếp khách, bởi vì nhà cửa quá nhỏ hẹp.
Mua thêm một bộ bàn ghế khác cũng không biết kê vào đâu.
Hơn nữa đồ đạc trong căn phòng này đều là di vật của nương y để lại, nhìn vật nhớ người, xưa nay đều không có ý định vứt bỏ.
- Chu công tử sao ngươi có thể keo kiệt vậy chứ? Một mình ngươi sống không nói, Quan đại nhân dù sao cũng là người xuất thân cao quý.
Sao ngươi có thể để ngài ấy dùng mấy thứ đồ cũ nát này, ăn mấy món cơm canh đạm bạc như vậy chứ?
- Xuân Mai…!
Tô đại tiểu thư trong lòng đồng tình với nha hoàn, lại vẫn hiểu đạo lý đến nhà người khác làm khách không thể quá ngang ngược bèn lên tiếng nhắc nhở.
Nàng đau lòng Quan Sơn Quân, nhưng không thể vì thế trút lên đầu chủ nhà được.
- Em nói không đúng sao tiểu thư? Mấy thứ này đến chó ở Tô phủ cũng không thèm ăn!
- Xuân Mai không được nói bậy! Em không nghe lời ta sao?
Xuân Mai bĩu bĩu môi bây giờ mới chịu im miệng, sở dĩ nàng ta nói năng không biết trước sau như vậy vì ỷ vào việc nàng ta lớn lên cùng Tô Anh Tử.
Khi bị bán cho Tô phủ nàng ta cũng không hơn tuổi Anh Tử là mấy, lại còn được đại tiểu thư yêu thích nên vợ chồng Tô thượng thư cùng xem nàng ta gần như con gái nuôi.
Ngày lễ Tết tiểu thư có quà hai người cũng không tặng thiếu nàng ta.
Trừ tiểu thư Tô Hồng cùng nha hoàn Tiểu Ngọc của Tô phu nhân.
Xuân Mai ở Tô phủ được hãnh diện hơn đám hạ nhân khác rất nhiều.
Ngay cả các nha hoàn theo hầu tiểu thư nhà khác chưa chắc đã được chủ thương yêu như nàng.
Chu Tử Dụ bị nói vậy cũng cảm thấy xấu hổ, mấy năm nay y cứ nghĩ Quan Sơn Quân sẽ có lúc rời đi nên chẳng tu sửa gì nhiều.
Ngay cả việc lợp lại mái ngói cũng là hai người bọn họ tự tay làm, có lẽ ngày tháng trong quân ngũ khổ cực quá.
Chu Tử Dụ cũng chưa từng được thấy dáng vẻ thế gia công tử của Quan đại nhân là như thế nào, bây giờ mới sực nhớ ra.
May còn có cửa buồng ngăn cách, nếu để Tô tiểu thư cùng Xuân Mai nhìn thấy bên trong có duy nhất một cái giường ngủ nhỏ hẹp của hai người họ, không biết chủ tớ hai người kia sẽ nghĩ như thế nào.
- Để hai vị tiểu thư chê cười, tệ xá hèn mọn vốn không quen tiếp đãi khách quý.
Có gì sai sót mong quý nhân bỏ qua cho.
Đương lúc Chu Tử Dụ còn đang cứng nhắc rót trà mời hai người họ thì Quan Sơn Quân đã về đến.
Hiển nhiên hắn đã nghe hết mấy lời Xuân Mai vừa nói mới hơi sẵng giọng đáp lời.
Xuân Mai vừa nghe thấy giọng hắn liền giật mình, Quan đại nhân này lúc nào xuất hiện cũng bất ngờ thần không biết quỷ không hay.
Giờ thì hay rồi, nàng ta đã hai lần đắc tội trước mặt Quan tướng quân, về sau tiểu thư gả cho hắn, nhất định bản thân mình sẽ bị Sơn Quân ghét.
Trong lòng Quan Sơn Quân tất nhiên không nghĩ đến mấy chuyện hoang đường mà Xuân Mai đang lo lắng.
Hắn chỉ tức giận việc một nha hoàn nho nhỏ lại dám bắt nạt Chu Tử Dụ, còn chưa đợi Tô tiểu thư lên tiếng đã liền phủ đầu một câu nữa.
- Bây giờ đang là buổi trưa, đến chó cũng phải ăn cơm, không biết hai vị tiểu đây đường đột đến nhà của Chu đệ và Sơn mỗ có việc gì? Chúng ta chỉ là hạng võ phu tục tằng, nếu tiếp đãi chư vị không tử tế chỉ sợ đắc tội Tô đại nhân, còn ảnh hưởng đến thanh danh của tiểu thư.
Lời này vừa nói ra đã nghe rõ ý muốn đuổi khách.
Tô tiểu thư tuy bẽ mặt nhưng cũng hết cách, ai bảo nha hoàn của nàng ta sinh sự trước.
Về phía Xuân Mai tuy giận đến tái mặt cũng không dám phản bác, nàng ta vẫn còn ý thức được Quan Sơn Quân dù sao cũng là quý nhân hàng thật giá thật.
Tuy nói Quan thái sư tuyên bố từ con nhưng hắn là giọt máu của ông ta, thêm việc anh trai của Quan Sơn Quân bây giờ cũng là quan lớn trong triều.
Chưa kể sau này hai nhà Quan, Tô tái hợp lại, bây giờ làm sao nàng ta dám hống hách chỉ tay năm ngón vào mặt hắn ta đây?
- Quan công tử xin bớt giận, trở về nhà ta nhất định sẽ dạy dỗ lại Xuân Mai… là bọn ta thất lễ đến quấy rầy hai người nhưng Anh Tử thật sự không có ý xấu.
Nói đoạn nàng ta nhìn sang Xuân Mai gật đầu để nàng ta đem lên một cuộn tranh, mở ra liền thấy một tấm tuyệt tác sơn thủy hữu tình, dấu ấn đỏ chót đóng ở góc tranh khẳng định rõ đây là hàng thật giá thật.
- Tô tiểu thư đem tranh đến đây là có ý gì?
- Không giấu gì công tử, Anh Tử sớm đã nghe nói khi xưa công tử thích nhất là sưu tầm tranh của Diệu Liên tiên sinh.
Tuy bây giờ Diệu tiên sinh đã quy ẩn giang hồ nhưng ở đây Anh Tử may mắn có được một bức.
Thiết nghĩ tranh quý nên ở cùng người biết thưởng thức, ta mạo muội nghĩ đến công tử nên mới vội mang tới đây tặng quà.
- Ý tốt của tiểu thư ta xin nhận, nhưng Quân Mỗ và tiểu thư đây cũng là bèo nước qua đường mới một lần gặp mặt.
Sao có thể nhận thứ quà quý bậc này?
- Công tử không cần nghĩ nhiều, là tự Anh Tử ái mộ tài năng của công tử đã lâu.
Nếu trước đây Anh Tử phận mỏng vô duyên làm thê tử của người, bây giờ cũng có thể làm bằng hữu.
Xin công tử đừng chối từ tấm lòng của ta, hiện tại đã muộn Anh Tử xin phép trở về nhà.
Xuân Mai, mau về thôi.
Quan Sơn Quân vừa định từ chối Tô tiểu thư đã đứng bật dậy chặn lời, nàng vội vàng dúi tấm tranh vào trong tay hắn.
Thiếu nữ mặt đỏ tai hồng gọi Xuân Mai mau chóng ra khỏi cửa leo lên kiệu, hối phu xe vội vã đánh ngựa rời đi bỏ lại Quan Sơn Quân chỉ kịp gọi với.
- Tô tiểu thư…! Này…!
Tô Anh Tử sớm đã lên kiệu, nàng chậm rãi vén rèm lên nhìn về phía căn nhà nhỏ.
Xác định Quan Sơn Quân không có đuổi theo trả tranh mới yên tâm hồi phủ.
Thiếu nữ đang yêu khẽ mỉm cười, nàng tin chắc bản thân cứ chậm rãi tiếp cận Sơn Quân, nhất định có ngày sẽ được hắn hồi đáp…
- Tô tiểu thư nàng ấy thật lòng quan tâm huynh.
Tô Anh Tử đi rồi trong nhà chỉ còn hai người, Chu Tử Dụ lại đem ghế kê đến bên bàn cơm.
Nhìn Quan Sơn Quân rối rắm cầm tranh trong tay cũng không biết đang nghĩ chuyện gì.
Y quyết định lên tiếng.
- Đệ cũng nhìn ra sao…?
Quan Sơn Quân hỏi lại Chu Tử Dụ, y thành thật gật đầu nhún vai.
Dáng vẻ lãnh đạm của Tử Dụ khiến trong lòng Sơn Quân có không ít ấm ức, vì sao ý đồ của Tô Anh Tử mới gặp một lần y có thể nhìn thấy.
Chính mình theo đuổi bao lâu nay lại chậm chạp không nhận ra.
Thôi vậy, cùng là nam nhân, Tử Dụ có lẽ không nghĩ nhiều đến thế.
Quan Sơn Quân chán nản đặt cuộn tranh xuống bàn.
- Ngày mai ta sẽ tự mình đem trả lại cho nàng ấy.
- Huynh không thích nàng ấy sao? Làm như vậy có hơi… tội nàng ấy không?
Sơn Quân khẽ đưa tay búng tách lên trán của Chu Tử Dụ.
Đoạn đã hắn quyết tâm từ chối Tô tiểu thư.
- Ta không biết Tô tiểu thư thích ta từ khi nào.
Nhưng người khôn khéo như nàng ấy nếu không sớm từ chối nhất định về sau sẽ rất rắc rối.
Thà rằng phũ phàng với nàng ấy một lần, nếu ta mặc kệ để nàng ấy phí công sức mới là hành vi không thể chấp nhận được.
Chu Tử Dụ cũng hiểu ra, có những chuyện không thể nhân nhượng.
Có một lần thì sẽ có lần sau, bọn họ vốn là quân nhân, mấy việc tàn nhẫn hơn cũng đều đã làm.
So với để Tô đại tiểu thư tiếp tục như vậy thì làm nàng chết tâm mới là cách tốt nhất.
- Đệ hiểu rồi… Huynh ăn nhiều một chút… Quan đại nhân, huynh có muốn đệ xây thêm phòng riêng cho huynh không?
- Không cần!
Có lẽ là Quan Sơn Quân có lớn giọng nên đã doạ Chu Tử Dụ giật mình suýt đánh rơi miếng thịt gà vừa gắp.
Trấn tĩnh lại mới thấy bản thân thất thố hắn bèn vội sửa lời.
- Không cần phung phí như vậy, hai người chúng ta ngủ chung cũng tốt lắm.
Đệ biết đấy ở trong quân ngũ chúng ta sớm đã quen chen chúc ngủ cùng nhau.
Bây giờ tách ra nằm một mình ta thấy không quen.
Chu Tử Dụ nghe Quan Sơn Quân lấp liếm chợt nhớ thời gian trước còn hầu cận ở phủ Đức Vương.
Ngoài lúc bận rộn bên ngoài, mỗi lần qua đêm trong phủ thật sự hắn vẫn quen thói lỉnh vào phòng mình ngủ chung nên cũng không nghĩ nhiều.
Chỉ có điều nghe Quan Sơn Quân nói không thích Tô tiểu thư, trong lòng y lại có chút nhẹ nhõm.
Bát cơm xới cho Quan đại nhân hôm nay cũng đặc biệt đầy, khiến hắn ăn no đến suýt nữa không đứng dậy nổi..